Chương 45:. Chiến sự 677 triệu tập khẩn cấp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lâm Phong ngồi trên bậc thang trước cửa phòng học, miệng ngậm nhánh cỏ, buồn chán muốn chết. Qua một hồi lâu cậu mới quyết tâm từ trong túi áo lấy ra điếu thuốc cuối cùng, châm lửa.

''Đêm nay lại mất ngủ rồi.'' Lâm Phong không phải không có phiền muộn thở dài. Trong căn cứ không có cửa hàng bán rượu với thuốc lá, muốn mua mấy thứ này chỉ có thể chờ lúc tắt đèn, bay qua tường cao, lẻn vào phòng thường trực, chạy hơn 40km đường rừng mới có thể đến được cửa hàng gần nhất. Không có học viên nào đủ can đảm làm việc này mà ngay cả huấn luyện viên cũng rất miễn cưỡng, cho nên cách tốt nhất chính là mua vài bao thuốc lá, tàng trữ cất giấu sẵn mấy chai rượu.

Khói thuốc lá lượn lờ bốc lên, nicotin tràn ngập thần kinh, đột nhiên phía sau cậu truyền đến tiếng bước chân, từng chút từng chút đến gần, dừng lại sau lưng cậu.

Lâm Phong không quay đầu lại: "Anh tới làm gì?"

La Ký vòng qua bên người cậu, ngồi xuống, không trả lời, chỉ quay đầu tỉ mỉ nhìn chằm chằm cậu. Hắn chưa từng nhìn thấy Lâm Phong hút thuốc, lúc nhìn thấy thì có cảm giác kinh ngạc như ông bố già nhìn thấy cậu con trai mới lên trung học nhà mình hút thuốc vậy. Càng ngạc nhiên hơn là, Lâm Phong dường như còn rất quen thuộc, hai ngón tay thon dài giữ lấy điếu Manboro, cũng không biết là đã hút thuốc bao nhiêu năm rồi.

La Ký nhẫn nhịn, cuối cùng cũng nhịn không được nói: "Chưa từng thấy em hút thuốc a.''

"Anh có nhìn thấy gì về tôi đâu." Lâm Phong thở ra làn khói nhẹ trong không trung, thản nhiên trả lời hắn: "Những gì anh nhìn thấy, đều là giả."

".....Hút thuốc nhiều, có hại cho sức khỏe.''

"Biết rõ người cùng mình đồng giường cộng chẩm là một tên nguy hiểm, lại còn là người không khống chế nổi dục vọng đàn ông thì không có tư cách nói tôi.'' Lâm Phong nhả một làn khói, ngữ khí nhẹ nhàng lượn lờ như sương khỏi, "Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, La Ký, tất cả đã hết, ai cũng không nợ ai nữa."

La Ký dùng loại ánh mắt gia trưởng nhìn Tiểu Lâm huấn luyện viên, "Chấm dứt tình cảm là chuyện của cả hai bên.''

".....Thì phải là tôi bỏ anh.''

"Như vậy rõ ràng?"

''Anh không có gì đáng để tôi lưu luyến cả.''

Lời này nói ra kỳ thật có chút lo lắng. Tiểu Lâm huấn luyện viên trải qua huấn luyện thẩm vấn chuyên nghiệp, biết rằng nếu trong đầu nghĩ một đằng lại nói một nẻo thì vì mạch máu trong mũi phình ra mà mũi sẽ to thêm vài milimet, mắt thường sẽ không nhìn ra biến hóa nhưng cậu vẫn nhịn không được mà đưa tay lên sờ sờ chóp mũi.

La Ký lơ đễnh, ngược lại còn nhích lại gần thêm một chút, cười hỏi: ''Vì sao tôi không đáng cho em lưu luyến?''

Lâm Phong mặt không chút thay đổi: ".......Anh là ông chú."

"Nha."

"Đã từng ly hôn.''

"A."

"Không hiểu tình thú."

"Uh?"

''Còn không biết theo đuổi."

"......"

"Quan hệ của chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ tạm thời giữa huấn luyện viên và học viên mà thôi. Tôi muốn cấm đoán anh thì liền cấm đoán, tôi muốn anh làm bia ngắm sống thì anh phải làm bia ngắm sống. Ở đây mệnh lệnh của huấn luyện viên là tất cả, thậm chí nếu tôi bảo anh phải ngoan ngoãn nằm xuống cho tôi thượng thì anh cũng phải nghe theo."

Lâm Phong nhấn tắt thuốc, vừa muốn đứng lên đã bị La Ký kéo lại: "Ừ, tôi nằm xuống, em tới đi.''

Tiểu Lâm huấn luyện viên cố làm cái mặt bánh bao: "Tôi dựa vào cái gì mà phải đi thượng một ông chú so với tôi nhiều tuổi hơn như vậy a? Với lại mặt anh lại không có đẹp bằng tôi!"

La Ký nở nụ cười: "Vâng, vâng, vâng, không dễ nhìn như huấn luyện viên ngài, không dễ nhìn a.''

Lâm Phong vỗ vỗ mông muốn đi, La Ký lại giống như làm trò ảo thuật từ trong túi áo rút ra một bao Đặc cung Trung Hoa, Lâm Phong vừa nhìn liếc mắt một cái, ánh mắt liền bất động, sau đó nhanh như hổ vồ mồi, cưỡi trên người La Ký đoạt lấy hộp thuốc lá: "Căn cứ cấm hút thuốc, hàng cấm huấn luyện viên tịch thu.''

Lúc cậu húc qua liền hung hăng đem La Ký đẩy ngã trên mặt đất, thân thể linh hoạt như loài báo trong rừng sâu, dưới ánh mặt trời đầy màu sắc lung linh xinh đẹp, làm cho người ta không thể rời mắt. La Ký chưa từng nhìn thấy Lâm Phong như vậy, hoặc là nói hắn nhìn thấy, hắn quen thuộc cũng không phải là trạng thái bình thường chân chính của Lâm Phong. Phong thái thường ngày của cậu, hôm nay hắn mới được thấy lần đầu tiên.

Như vậy cũng tốt lắm. La Ký nhìn cặp đùi khóa trên người mình, vội vàng đem chiếc hộp trong túi mình kia đưa qua cho Lâm Phong.

Tựa như một tiểu dã thú, mang theo răng nanh kiêu ngạo, móng vuốt thông minh sắc nhọn, thường thường đối với người khác rít gào uy hiếp, sau lại đắc ý dạt dào vỗ vỗ móng vuốt đi xa. Ngạo khí dâng trào, tao nhã mà cao quý, ngươi chỉ có thể từng chút một tới gần, kiên nhẫn chờ đợi, không ngại phiền hà mà chăm sóc, cuối cùng mới có thể chớp mắt ra tay, nắm lấy được.

Tư thế này phi thường tiện lợi để La Ký ăn đậu hũ, sờ mó lung tung trên người Lâm Phong, vì thế hắn cứ theo lẽ thường, vỗ vỗ mông cậu: "Tôi nói, huấn luyện viên.....''

Lâm Phong ngao một tiếng, hung hăng hất đi móng vuốt của La Ký, ôm mông nhảy dựng lên: "Làm gì? Làm gì thế hả?"

La Ký nhịn xuống khuôn mặt của sắc lang đại thúc, không có hảo ý cười cười: "Tôi nói, tôi còn có.''

"Cái gì cái gì cái gì cái gì, cái gì còn có?"

"Thuốc lá. Trung Hoa. Còn có một hộp xì gà."

Lâm Phong liêng liếc mắt, chậm rãi vươn móng vuốt ra.

La Ký tươi cười càng thêm xán lạn: "Vừa rồi có ai đó nói chúng ta không ai nợ ai cả.''

Lâm Phong nhăn nhăn cái mũi hừ hừ cười: "Ông chú không hiểu tình thú chính là ông chú không hiểu tình thú, may mắn là tôi đá anh. Ngay cả theo đuổi một người thế nào cũng không biết. Anh nên học tập mấy cô ý tá với mấy tên bộ đội đặc chủng thầm mến tôi nhiều năm trong căn cứ đi.''

La Ký xơ cứng thành một pho tượng tượng đá.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng tỏ ý khinh thường, đứng dậy bỏ đi. La Ký như vừa trong mộng tỉnh lại, một phen giữ chặt lấy cậu: "Em vừa rồi nói cái gì? Cái gì y tá hả? Cái gì theo đuổi đã nhiều năm hả?"

"Chính là hằng ngày giúp tôi lấy cơm, mua thuốc lá cho tôi, trời mưa giúp tôi che ô, giống như vàng thật không sợ lửa trong truyền thuyết, khó khăn không ngại khó khăn, kiên nhẫn theo đuổi á. Thế nào, anh chưa từng thấy qua sao?"

"......"

''Vậy lần sau giới thiệu bọn họ cho anh làm quen.''

Lâm Phong rút di động ra, nhấn nút nghe, giọng điệu thập phần lười biếng: "Alo, XX sao?......Nhắc căn tin buổi trưa giúp ta làm một ít khoai tây sợi, làm nhạt, ngoài ra còn một chút nước xương gà hầm nữa, ta nuôi mèo.......Cái gì? Hỏi ta còn có gì cần sai không á? Không có, không có, ngươi thật phiền a......cái gì? Muốn đi xem phim? Con mẹ nó, ngồi lì trong cái phòng tối om cả tiếng đồng hồ còn không bằng cùng ta đi chơi bắn súng a....."

La Ký nghe như sét đánh bên tai, còn chưa kịp nghe hiểu đã vô thức ngắt điện thoại, không chờ Lâm Phong phát giận hắn đã gắt gao đè lại bả vai cậu, đè nghiến trên tường: "Lâm Phong......"

"Anh làm sao vậy?"

"Tôi chơi bắn súng cùng em."

"......." Lâm Phong trầm mặc một chút, "Chỉ chơi bắn súng cùng là được rồi sao?"

"Trong phòng tôi còn có mấy hộp Đặc cung Trung Hoa nữa.''

"...... Kia cũng không đủ."

"Tôi xin tổ chức cho tôi lưu lại, bản thân cam đoan biểu hiện tốt.''

Lâm Phong nhếch lên một bên lông mày, khuôn mặt tỏ vẻ khinh miệt: "Biểu hiện? Buồn cười! Ngay cả biểu hiện thế nào anh cũng không biết? Có cơ hội theo đuổi người khác sao? Dùng hết thủ đoạn lấy lòng tôi, làm tôi vui vẻ, làm tôi thoải mái. Chỉ cần tôi mở miệng sẽ thỏa mãn ý muốn của tôi, những thứ này anh cũng làm được sao?"

"......." Trẻ con rất không tốt, La lão đại đột nhiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười, "Vậy em thử nói xem bây giờ em muốn gì?"

Lâm Phong đảo mắt một vòng, muốn nói gì đó lại đột nhiên nhịn xuống. Biểu tình trên mặt kia vừa nhìn đã biết là có ý nghĩ xấu xa nào đó, nhìn La lão đại nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem cái mặt bánh bao của cái tên tiểu tử kia cắn một miếng thật to.

"Tôi không thể nói, anh tự mình đoán đi." Tiểu Lâm huấn luyện viên cười một cái đến đắc ý dào dạt, "Tóm lại chính là phải đoán ý của tôi, tìm vui cho tôi, tôi cao hứng anh mới có thể cao hứng, tôi mất hứng, anh liền......ah, anh liền game over.''

La Ký bất đắc dĩ lắc đầu, Lâm Phong đắc ý dạt dào vỗ vỗ vai hắn, lời nói thấm thía: "Nỗ lực lên La Ký. Đương nhiên nếu anh không cố gắng, sẽ có rất nhiều người tình nguyện thay thế anh cố gắng a."

Tiểu Lâm huấn luyện viên vô tâm vô phế vẫy vẫy tay, bước đi được vài bước liền quay đầu lại nhìn La Ký vẫn đứng tại chỗ, sau đó tâm tình khoái trá cất tiếng hừ hừ cười nhỏ, bước chân nhẹ nhàng đến căn tin.

Lão đại nhìn theo bóng dáng thiếu niên biến mất, sau một lúc lâu mới cười khổ một tiếng.

Cũng tốt, một lần nữa bắt đầu, lần đầu tiên theo đuổi một người.

Em tuổi trẻ, kiêu ngạo, vô tâm vô phế, tựa như cái thứ thạch đầu giống nhau, đồng thời đối với tình cảm ôm thái độ hoài nghi, không chút tin tưởng, thậm chí còn ân ẩn căm hận.

Cậu kỳ thật không phải muốn hắn theo đuổi mình đi, La Ký nghĩ. Cậu chính là không đủ tin tưởng vào tình cảm, cho nên không muốn đáp lại tình cảm. Cậu chỉ hy vọng người khác không ôm giữ tình cảm với mình. Thế nên dù tình cảm có mất đi cậu cũng không cần phải trả giá, không mất mát thứ gì mà cũng không phải chịu thương tổn.

Đem bản thân bảo vệ thật nhanh a. La Ký nhìn khoảng trời trên cao, khe khẽ thở dài.

Bữa trưa, Tiểu Lâm huấn luyện viên cảm thấy mĩ mãn ăn khoai tây sợi của mình. Tuy rằng còn chút không vừa lòng đối với đường kính của khoai tây nhưng ít nhất cậu vẫn được ăn món khoai tây yêu thích của mình. (mọi người có nhớ yêu cầu quái đản của em ý về cái sợi khoai tây ko??? Chính là 1 sợi = 1mm đó =''=)

Dương huấn luyện viên đem dao hung hăng đâm xuống mặt bàn: "Nói cho ngươi hay a cái tên vương bát đản, đã giúp ngươi thái khoai tây còn giúp ngươi cho mèo ăn, nếu ngươi không cùng ta xem cái phim kinh dị kia, cẩn thận ta phá nát cái nhà bán bi sắt duy nhất trong thành a!''

''........Thật là sự sỉ nhục của căn cứ a,'' Lâm Phong chậm rãi buông thìa, vô cùng đau đớn lắc lắc đầu, "Thân là một người dưới một người trên vạn người, huấn luyện viên khu 27, thủ hạ người mới vô số, làm việc cẩn trọng, cùng sĩ quan phụ tá dời núi mở đường, vạn tuế hô vang núi, trời rung đất chuyển, uy phong bát diện.........người mãnh như thế....haizz thế mà lại sợ xem phim kinh dị. Nha, không, kia còn không phải phim kinh dị, bất quá là có chút bạo lực cấp M mà thôi."

Lâm Phong tà tà liếc Dương huấn luyện viên một cái, vô hạn lạnh lùng: "Thật là sỉ nhục căn cứ.''

"........"DƯơng huấn luyện viên nổi bão: "Cẩn thận tối nay ta mà sợ quá ta lăn lên giường ngươi ngủ đó!''

"Ây, thì ra lão huynh yêu ta như thế, ẩn nhẫn nhiều năm không phát đã muốn thú tính nan cấm rồi sao?"

"Cút đi cút đi!"

Lâm Phong từ trên cái bàn trống không nhảy xuống, nhẹ nhàng khéo léo tránh khỏi thiết chưởng khinh công thủy thượng phiêu của Dương lão huấn luyện viên. Ai biết cậu nhảy lên còn chưa kịp ngồi xuống, giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng còi sắc nhọn cảnh báo, thiếu chút nữa đâm xuyên qua màng nhĩ Tiểu Lâm huấn luyện viên.

"Làm gì vậy hỗn đản!" Lâm Phong quăng đổ bát canh, đập bàn: "Ăn một bữa cơm cũng không để yên, bao nhiêu năm chuông cảnh báo chả vang! Là dụng cụ thí nghiệm mới sao?"

Dương huấn luyện viên biến sắc, còn chưa kịp nói gì, đột nhiên chuông cảnh báo ngừng, loa lớn căn tin ong ong vang vài tiếng, sau đó khụ khụ hai tiếng, ra là tiếng của một trợ thủ bên người Diệp Liên hiệu trưởng.

"Khụ, khụ –"

Có mấy huấn luyện viên thét to:"Nghe rồi nghe rồi –"

"Toàn thể huấn luyện viên nghe lệnh, toàn thể huấn luyện viên nghe lệnh –!'' tiếng rống của phó trợ thủ dừng một chút, "Hiệu trưởng 677 triệu tập khẩn cấp, 677 toàn thể triệu tập khẩn cấp, căn cứ báo động đề phòng cấp 2. Yêu cầu các huấn luyện viên lập tức đến 677, lập tức đến 677, hết!''

Lâm Phong cùng Dương huấn luyện viên liếc nhau, có chuyện!

677 là tên của đại môn căn cứ, bình thường làm gì có ai gọi 677 a, nói thẳng luôn là cửa lớn căn cứ là được rồi.

Chỉ có rất ít tình huống mới dùng cái tên này. Thứ nhất là để giữ bí mật thư tín, thứ hai là dùng cho nhân viên mới tới làm huấn luyện, thứ ba chính là khi 677 phát sinh tình huống, làm căn cứ phải khởi động hệ thống phòng ngự, huy động sức chiến đấu hoàn mĩ nhất – các vị huấn luyện viên – bị hiệu trưởng lập tức triệu tập.

Huấn luyện viên bình thường là thế, rời khỏi học viên thì chính là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất trên đất Nam Mĩ này.

"Có chuyện," DƯơng huấn luyện viên phản ứng lại, với tay lấy nhanh chiếc mũ sắt trên mặt bàn, đội lên, đi nhanh ra ngoài: "Tiểu nhị, chúng ta đi thôi.''

Mười mấy huấn luyện viên vù vù bay ra ngoài, nhóm học viên trong căn tin không biết có chuyện gì xảy ra, một đám ở phía sau mạc danh kỳ diệu nhìn bọn họ.

Học viên khi ký hợp đồng đều có điểm đặc biệt. Nếu trong thời gian huấn luyện phạm phải sai lầm mà chết thì trách nhiệm không quy về căn cứ, thậm chí huấn luyện viên cũng không bị trừng phạt gì. Nhưng nếu vì căn cứ bị tấn công mà bị thương thì căn cứ sẽ bị nhóm học viên tính sổ.

Trong thời điểm đặc biệt bảo vệ học viên, bảo vệ căn cứ an toàn là trách nhiệm của huấn luyện viên. Đôi khi bọn họ dùng súng, pháo, có đôi khi bọn họ dùng mồ hôi và máu, có đôi khi bọn họ dùng chính sinh mệnh của mình.

"Từ trước đến nay rất ít có chuyện như vậy nhỉ, 677 làm sao vậy? Chẳng nhẽ có đàn voi xâm nhập?'' một huấn luyện viên hỏi đồng sự của hắn.

''Đàn voi xâm nhập thì không cần dùng đến chúng ta,'' Dương huấn luyện viên im lặng nói: "Chỉ có súng đối súng, pháo đối pháo, đạn đối đạn, người đối người trực tiếp đối kháng mới có thể khiến chúng ta xuất trận.''

Lâm Phong đột nhiên cảm giác được có điều gì đó bèn quay đầu lại, phía sau bọn họ chỉ có căn tin. Bên ngoài một chiếc xe Hummer đã đợi sẵn, là hiệu trưởng phái tới đón bọn họ đến 677 chuẩn bị hành động.

Ánh mặt trời giữa trưa cực nóng, La Ký đứng giữa bậc cửa căn tin nhìn theo, mi mày nhíu lại, trên nét mặt ẩn chứa phức tạp. Vì cảm xúc trong lòng nhiều lắm thế nên Lâm Phong nhất thời không thể hiểu rõ.

Cậu theo bản năng bắt lấy khẩu M16 người phía trước quăng đến, nhóm đồng sự đang khiêng hỏa tiễn, từng nhóm bước lên xe. Cửa kính xe rất nhanh được kéo lên, Lâm Phong còn muốn nhìn xem La Ký có hay không vẫn đứng nơi đó nhìn theo cậu nhưng rất nhanh cậu đã không còn nhìn thấy nữa.

Chương 46:. Bloody Romance (Huyết sắc lãng mạn)

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a?'' DƯơng huấn luyện viên vừa kéo khóa bộ quân phục tác chiến vừa hỏi, "Không phải thật sự là đàn voi xâm lược đại môn của chúng ta đi, này này, bảo vệ động vật hoang dã là chức trách của công dân gương mẫu chúng ta a.''

Phó trợ thủ trung thành và tận tâm của hiệu trưởng trong phòng thay đồ đen mặt giắt đạn vào túi áo bên người, "Yên tâm đi, sẽ không để các ngươi giết voi đâu, mùa này còn không phải mùa voi di chuyển."

Dương huấn luyện viên nhận đạn, nhìn thoáng qua: "Đạn Dum-dum? chúng ta thế nào còn có loại đạn này a?" (Đạn Dum-dum: đạn súng, đầu có rãnh khía hoặc khoang rỗng, dễ vỡ hoặc biến dạng khi vào trong cơ thể, làm vết thương nặng hơn. "Đum đum" (Dum – Dum) là tên gọi một địa điểm ở ngoại ô thành phố Cancutta (Calcutta; Ấn Độ), nơi chế tạo loại đạn này theo đơn đặt hàng của Anh, sau đó thành tên gọi của cả những đạn súng có đầu nổ được. Hội nghị quốc tế lần thứ nhất họp ở La Hay (La Haye; 1899) đã tuyên bố cấm sử dụng ĐĐĐ nhưng quân đội Pháp vẫn sử dụng trong chiến tranh ở Việt Nam (1946 – 54).

Trợ thủ mặt đen bĩu môi, vươn ngón tay đánh tách một cái: "Cấp trên bắt căn cứ chúng ta nhận, nói là cho chúng ta bảo quản, kỳ thức chính là bắt hiệu trưởng chúng ta dùng loại đạn này."

Một huấn luyện viên nhịn không được hỏi: "Ai a, cấp trên nào?"

Lâm Phong thay quần áo, tấm lưng bóng loáng phút chốc cũng biến mất dưới bộ quân phục màu xanh lá, không ngẩng đầu lên nói: "[Hồng]''

Phòng thay đồ phút chốc lâm vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều biết hiệu trưởng của bọn họ là thành viên của tổ chức khủng bố [Hồng] nhưng không ai muốn tự mình nói ra.

[Hồng] lưu giữ một tấm bản đồ thế giới thật lớn, theo phần diện tích màu đỏ ngày càng lan rộng thì số người dần dần cũng không đủ dùng, quân đội cũng cần khuếch trương. Tài sản tư nhân của Diệp Liên, căn cứ lính đánh thuê nơi Nam Mĩ này càng ngày càng có sức hấp dẫn đối với Lôi Nặc. Hắn yêu cầu Diệp Liên vì [Hồng] mà huy động đến lực lượng của căn cứ, không phải yêu cầu, có đôi khi là hiếp bức.

Diệp Liên lựa chọn phục tùng loại hiếp bức này.

Cửa phòng thay đồ bị mở ra, Diệp Liên bước vào, quân phục trên người đã có chút bụi đất, giày tác chiến lấm lem, cả người phong trần mệt mỏi, "Đến đông đủ hết chưa?"

Tất cả các huấn luyện viên đồng loạt trả lời: "Vâng!"

''Ngoài cửa ta đã chọn một ít học viên tinh nhuệ, lập tức sẽ theo các ngươi hành động. Đầu tiên, ta muốn nói một chút về nhiệm vụ lần này. Một đám khoảng hơn ba mươi phần tử khủng bố đang hướng cửa chính tấn công, nhiệm vụ của các ngươi là hạ gục bọn chúng, tuyệt đối không cho chúng đến gần cửa chính trong vòng không quá năm trăm thước."

Dương huấn luyện viên giơ tay lên: ''Hiệu trưởng!"

"Chuyện gì?"

"Bọn tới là bọn nào?"

"Ta nói là phần tử khủng bố."

Dương huấn luyện viên hạ tay xuống, nghi hoặc vạn phần.

Diệp Liên chắp tay sau lưng, bước đến trước mặt từng huấn luyện viên, quét mắt nhìn qua, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt ẩn chứa bén nhọn tàn nhẫn. Đều là những kẻ thân kinh bách chiên, ai ai cũng ngửi được mùi thuốc súng chưa tan trên người Diệp Liên hòa cùng mùi máu tươi.

Lai giả bất thiện, thế rào rạt. (Người tốt không đến)

''Đây là một nhánh của phần tử khủng bố phía bắc sa mạc Taklamakan, quân đội tinh nhuệ, võ trang hạng nặng. Trực thăng chiến đấu hai chiếc, súng bắn tầm xa hai chiếc, súng máy tiểu liên mười chín cái, mười lăm máy quan sát. Tay súng bắn tỉa của chúng ta đã dùng máu của mình để đổi lấy tin tình báo này. Đối phương có trang bị pháo thư kích, đoán trước đối phương có khả năng tạo sóng gây nhiễu loạn chiến trường trong phạm vi tám trăm mét."

Diệp Liên dừng bước, ánh mắt băn khoăn nhìn khắp mọi người một vòng.

''Các ngươi không cần biết đối phương có lai lịch gì, nhiệm vụ lần này, yêu cầu các ngươi tiêu diệt toàn bộ sinh lực địch.''

Mỗi lần đều giống nhau, không cần biết kẻ địch là ai, ai sẽ biến thành kẻ địch. Có đôi khi Lâm Phong cũng lẫn lộn những kẻ địch này, từ ống ngắm nhìn ra thế giới bên ngoài, chỉ có thể đánh tới mục tiêu, không thể đánh chiến hữu.

Các huấn luyện viên nối đuôi nhau từ phòng thay đồ đi ra, bên ngoài đã có mấy chiếc xe thiết giáp chờ sẵn, những học viên tinh nhuệ được tuyển chọn đã ngồi sẵn bên kia, tràn ngập hưng phấn, tò mò, nhẫn nại chen lẫn với những xúc cảm hỗn tạp.

Dương huấn luyện viên đi qua đám học viên, lười biếng hừ cười: "Lão đại, thật sự muốn dẫn đám người này đi sao? Chúng ta đây là ra chiến trường chứ không phải là đi trông trẻ a."

Ánh mắt Lâm Phong tà tà thoáng qua: "Cũng không phải huấn luyện hàng ngày, không cần giả vờ.''

Các huấn luyện viên bình thường nhìn thấy học viên đều mắc chung một chứng bệnh kỳ quái đó là nhịn không được mà mai mỉa đả kích, này kì thực là một loại phản xạ có điều kiện hoặc có thể coi là bệnh nghề nghiệp. Dương huấn luyện viên ngạnh một chút, nửa ngày sắc mặt mới hòa hoãn lại. Tuy rằng hắn là cái tên lưu manh rác rưởi nhưng trước mặt học viên bình thường đều xuất hiện dưới hình tượng thanh niên khốc xuất, khắc nghiệt.

"Chưa nói, đây không gọi là chiến trường mà là một lần thực chiến chống lại bọn xâm nhập mà thôi.'' Lâm Phong tiếp tục nói, cũng không quay đầu lại, tiêu sái đi qua, "Cho nên mới dám mang theo cái đám người mới này a.''

......

Mãi cho đến khi tới 677, sắc mặt của nhóm người mới vẫn chưa nén lại được.

Giữa trưa, nhiệt độ ngoài 677 cao tới hơn 50o , nóng như muốn bốc hơi, nóng tới mức có thể luộc chín trứng gà. Từ ngoài cửa đi ra ngoài, cây cối trùng điệp, núi non vô biên vô hạn, che dấu xung quanh đầm lầy.

Nấp sau lùm cây cẩn thận di chuyển, một huấn luyện viên đầu đội mũ tổ chim, qua ống nhòm nhìn chăm chú, thăm dò phạm vi ngoài năm trăm thước, sau một lúc lâu mới giơ tay lên, tiến lên phía trước.

Phía sau hắn, các tổ viên thống nhất hành động theo từng tổ nhỏ, xếp thành hính chữ V, đi trước đột phá. Bọn họ xuống đến triền núi, mai phục tại một chiến hào thiên nhiên, xung quanh tất cả đều là những lùm cây, kiến nơi nơi chạy loạn. trên mặt đất vô cùng khô ráo, Lâm Phong quay đầu cùng người bên cạnh nói chuyện không cẩn thận bị cành cây cào vào mặt, cậu khéo léo tránh đi nhánh cây thật nhỏ kia nhưng không bẻ gãy nó.

"18....18..." Tai nghe vang lên giọng nói của Dương: "Đi chôn quỷ lôi.''

"Bọn tân binh sẽ không đem ta trở thành mục tiêu, một phát bắn chết đi.''

''Cút mẹ ngươi đi, bảo ngươi đi ngươi không nên nói nhiều câu vô nghĩa như vậy a.''

Huấn luyện viên khu 18 nhìn phía trước mò mẫm đi tới, mỗi bước mỗi bước đều phải tận lực tránh gây ra tiếng động khi đạp lên cỏ. Chỉ chốc lát sau hắn đã biến mất dưới hàng cây cối rậm rạp, kế tiếp, qua ống nhòm bọn họ nhìn thấy thân ảnh của hắn xuất hiện cách đó khoảng hai trăm thước, vài giây ngắn ngủn sau đã vô thanh vô tức không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

''19. Này 19...''

Lâm Phong lướt nhìn qua, huấn luyện viên khu 21 từ phía xa xa hướng cậu hất hất cằm.

"Cái gì?"

''Bản đồ, ngươi nhanh chút a.''

''Ngươi không có bản đồ thì không sống nổi sao? Mù đường cũng là một loại bệnh đi.''

''Về rồi nhất định chữa.''

Lâm Phong mở ra bản đồ hồng ngoại, trên bản đồ có một vòng màu lam là vị trí quân mình còn màu đỏ là vị trí của địch, mảng màu đen là những vị trí đặt mìn, ở giữa có một đường màu xanh lá cây, là đường an toàn có thể đi, chỉ dẫn bọn họ thuận lợi thông qua khu đặt mìn.

Đột nhiên Lâm Phong nhăn mi lại, gọi lại chiến hữu đang chuẩn bị đứng dậy: "Đợi một chút."

"Làm sao vậy?"

''Mau nhìn này." Lâm Phong nhìn vào màn hình màu sắc sặc sỡ chỉ vào một điểm màu lam nhỏ.

"........." Vài giây sau, các huấn luyện viên đồng loạt phát ra những tiếng ngao ô đau đớn cùng phẫn nộ kịch liệt, "Đây là tổ nào a, dám thọc sâu vào đến mức này, thật can đảm, thật anh hùng a!!!"

''Phía trước chính là khu vực của quân địch đi, thế này chả phải là rơi vào thế gọng kìm rồi sao, bọn họ thoát ra thế nào đây?"

"Là đám tân binh đi! Là nhóm người mới đi!''

"Người mới ở khu nào a? Trở về giam lại hết!"

......

''Hiệu trưởng bảo chúng ta cứu viện.'' Lâm Phong đóng lại thư chỉ huy điện tử, ''Mục tiêu là khu G56, cách đây 2 độ."

Dương huấn luyện viên thở dài, một bên đẩy ra cây cối bên cạnh một bên mở đường cho nhóm đồng sự, "Cho nên ta mới chán ghét chiến tranh hiện đại vô khổng bất nhập (chỗ nào cũng nhúng tay vào), được gọi cái gì là hệ thống chỉ huy thông tin công nghệ cao, nhất cử nhất động của ngươi đều bị nhóm chỉ huy theo dõi, ngay cả tự do đuổi theo nhóm người mới mong được nướng chín cũng không có."

''Cho nên ta mới thay ngươi trở thành huấn luyện viên khóa tin tức tác chiến điện tử a.'' Lâm Phong ở phía sau hắn nói.

Dương huấn luyện viên cứng họng một giây sau đó nhanh chóng phản bác: "Căn bản không phải là vậy, ta bị thuyên chuyển hoàn toàn là vì lợi ích cấu kết của tầng lớp nhân sĩ cao, cái này hoàn toàn là tấm màn đen chính trị, ta chỉ là vật hy sinh giao dịch. Thân là một trong những chiến sĩ chiến đấu trong chiến tranh hiện đại, khả năng khoa học kĩ thuật của ta so với ngươi mạnh hơn nhiều lắm a Tiểu Lâm, muốn trực tiếp đấu nhau thử không a?''

Tiểu Lâm huấn luyện viên lông mao dựng đứng: "Ngươi không phải vừa mới phẫu thuật trĩ xong nên mới xin nghỉ phép sao?"

''Cái gì mà phẫu thuật trĩ hả? Cúc hoa của lão tử không bị bệnh a!" (hô...hô....ai mờ biết cái cúc hoa đó có bệnh hay ko chứ???? Hehe.....lời em nói ai mờ tin a *cười đểu*)

Tiểu Lâm huấn luyện viên ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc, sau đó ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, cúi đầu chạy đi. (thấy chưa, Tiểu Lâm nhi, em bị bán rồi **^o^**)

Hành động nhanh gọn lập tức đã tìm được nhóm người mới ở khu G56. Đám người mới này bị lời nói ác độc của huấn luyện viên khích tướng, hoàn toàn đánh mất lý trí. Lần đầu tiên đánh thực chiến vô cùng hưng phấn cộng thêm khát vọng khẳng định tôn nghiêm khiến bọn họ thoát ly lý trí, rời khỏi tầm kiểm soát, một mình xâm nhập.

Thời điểm huấn luyện viên tóm được bọn họ, cả tổ đã vướng vào một bãi quỷ lôi, một thành viên bị thương nhưng vạn lần may mắn là không phải vết thương trí mạng. Dương huấn luyện viên đem người bị thương kia đặt lên cây, sau đó sắp xếp mấy học viên kia đứng thành một đội, huấn luyện viên từng người đi qua rồi từng người bước theo sau.

Dương huấn luyện viên nói: "Người mới chính là người mới, thật không biết tự lượng sức mình.''

Lâm Phong càng làm cho nhóm người mới cảm thấy hổ thẹn. Cậu nhớ kĩ quốc tịch của bọ họ, ai cũng không dám làm ra hành động gì kì thị huấn luyện viên thiếu niên người Trung này.

Huấn luyện viên phong tư liêu nhân khu 15, Kitagawa Reiko đi trước phá bãi mìn do quân địch cài sẵn, ước chừng dây dẫn mìn dài đến năm thước, ba mươi tám quả mìn, cô ta cẩn thận đào dây dẫn lên, có quả chôn dưới dất, có quả dấu sau cây cối, còn có quả được lá cây che chắn cẩn thận. Nếu đống này thật sự nổ hoàn toàn chỉ e toàn bộ tổ xâm nhập này bị nổ đến thịt nát xương tan. (cái này được gọi là ngu còn khoái tỏ ra nguy hiểm a=''=)

Lâm Phong ngồi bên cạnh gửi thư điện tử thông báo hành trình của bọn họ về bộ chỉ huy, sau đó dùng hệ thống đánh dấu khu vực mìn này bằng màu xanh lá cây, đường đi an toàn. Cậu truyền lại tin tức, cung cấp thông tin cho các đồng sự trên chiến trường, xác nhận đã nhận được thông tin, trên bản đồ của các đồng sự đều xuất hiện khu vực cậu vừa đánh dấu, tất cả mọi người sẽ biết có một nhóm người mới tiến vào khu này, sau đó các huấn luyện viên đã gỡ bỏ mìn ở đây.

Dương huấn luyện viên ngồi xuống bên cạnh người vì bị thương mà đang vô cùng mệt mỏi kia, vừa uống nước vừa hỏi: "Ngươi là người ở đâu?"

"Hà Nội."

"Nha, Việt Nam." Dương huấn luyện viên vặn lại chai nước, đem chai nước cất vào ba lô, "Trước đây, ta có một chiến hữu chết ở Việt Nam."

"Chiến tranh?" Người Việt Nam nghi hoặc nhìn DƯơng huấn luyện viên, tuy rằng khuôn mặt bị che lấp nhưng vẫn có thể thấy DƯơng huấn luyện viên tuổi đời không lớn, phải biết rằng chiến tranh Việt Nam đã qua đi không biết bao nhiêu năm, dù có là chiến sĩ anh hùng thiếu niên khi xưa thì nay tuổi cũng phải lớn hơn nhiều a.

"Không, chấp hành nhiệm vụ. Trước kia ta ở trong bộ đội đặc chủng. Đó là một lần bộ đội đặc chủng Việt Nam hành động, một chiến hữu của ta đã đạp trúng mìn bộ binh, ngay trước mặt ta, nổ tan xương nát thịt.''

Học viên Việt Nam nhìn hắn thật lâu.

Dương huấn luyện viên từ trong ngực rút ra một chuỗi chìa khóa, trên chùm chìa khóa có một cái móc bằng xương trắng: "Biết đây là cái gì không?"

Học viên lắc đầu. Dương huấn luyện viên đứng lên, cười nói: "là một đoạn xương sống của người."

Dương vỗ vỗ vai hắn, nhanh chóng rời đi. Một huấn luyện viên vừa vặn đi qua bên cạnh, ha ha nở nụ cười: "Thật không nên đến cứu các ngươi, cái lũ các ngươi thực xứng đáng bị nổ tan xương."

Nhóm học viên sắc mặt tái nhợt.

Những người này là huấn luyện viên của bọn họ nhưng không phải cấp trên của bọn họ. Cấp trên đối với binh lính có sự trân trọng cùng trách nhiệm dẫn dắt. Nhưng những thứ này các huấn luyện viên đều không có.

Những huấn luyện viên tàn nhẫn lạnh lùng, cường hãn, đáng sợ. Nếu lúc này một làn đạn gào thét mà đến các huấn luyện viên nhất định sẽ không chút do dự mà lấy bọn họ làm bia thịt đỡ đạn đi.

Học viên Việt Nam nhịn không được rùng mình một cái, ai biết mọi chuyện không giống như những tưởng tượng của hắn. Đột nhiên phía trước, cách đó khoảng một trăm mét, một tiếng nổ ầm ầm truyền đến. Ngay lúc đó mấy huấn luyện viên không hẹn mà cùng đem người bên mình hung hăng ấn đầu xuống, viên đạn đồng loạt sượt qua tóc bọn họ.

Tiếng súng trong phút chốc rền vang. Các huấn luyện viên không ai do dự, không ai hoài nghi, không ai trong phút chốc lúng túng không biết làm gì. Mỗi người đều rất tự nhiên tiến nhập trạng thái chiến đấu. Bọn họ nhanh chóng lăn xuống dưới công sự, tiếng súng xuyên qua hàng lau rung động, M16 tựa như cánh tay của bọn họ, tùy thời tùy chỗ, tùy tâm sở dục.

Vài học viên lần đầu tiên được đánh thực chiến, lần đầu tiên chân chân thật thật đối mặt với cái chết. Ý thức được viên đạn từ nòng súng của họ bắn ra, rõ ràng trong phút chốc sẽ làm cho một sinh mạng biến mất mà một số người có chút do dự. Môt giây do dự này các huấn luyện viên đã xả bao nhiêu loạt đạn, trận chiến giằng co cũng chỉ vài phút mà thôi.

''Chúng ta đã bị phát hiện." thanh âm Dương huấn luyện viên qua tai nghe trở nên ngưng trọng.

Lâm Phong nói: "Chúng ta đang ở trong lòng địch,'' cậu dừng một chút, lại nói: "Chúng ta đã bị bao vây.''

Mười mấy người mai phục bên trong công sự, mặc quần áo chiến đấu, võ trang nặng đến 10kg lại mang thêm 8kg trang bị phá hỏa tiễn, có huấn luyện viên thậm chí còn mang theo một khẩu XM109. Nhiệt độ vượt quá 50oC khiến bọn họ cảm thấy mê muội nhưng không ai di động, không ai xúc động làm rung dù chỉ một chiếc lá.

".......Hướng hai giờ xác nhận bắn gục một gã, hướng năm giờ xác nhận đánh gục một tên........"

''hướng mười hai giờ đối diện chúng ta có một điểm tấn công......."

"Điểm 3, điểm 5, hướng bảy giờ, chúng ta xác định đã bị bao vây. Đối phương đang thu hẹp khoảng cách, chúng ta không có cách nào xác định vị trí của chỉ huy đối phương........."

Thanh âm của Reiko trong tai nghe dừng lại một chút, sau một lúc lâu thanh âm của Dương huấn luyện viên vang lên: "Lâm Phong."

"Có''

"Che chắn cho chúng ta.''

''Rõ.''

Nhóm học viên không rõ mệnh lệnh này xác thực có ý tứ gì nhưng có mấy huấn luyện viên đã bắt đầu phản ứng lại: "Dương! Như vậy rất nguy hiểm!"

''Chúng ta đã không còn thời gian lo lắng cái gì là nguy hiểm nữa. Tiểu Lâm làm tay súng bắn tỉa. Ngoại trừ cậu ta ra chúng ta không ai có thể toàn thân trở ra.'' Dương bình tĩnh phản bác, thanh âm qua tai nghe sàn sạt có chút ám trầm, "Này cũng không phải lãnh khốc cũng không phải sợ chết. Tận lực giản bớt thương vong là chuyện duy nhất hiện tại chúng ta có thể làm. Mọi người chú ý, đội hình chữ V lùi lại, ta làm người đột kích."

Tai nghe một mảnh trầm mặc, sau một lúc lâu thanh âm Lâm Phong vang lên: "Các ngươi đi thôi.''

Dương dẫn đầu đứng dậy, ''rầm'' một tiếng chấn động như tiếng trống khai chiến. Cây cối đang yên tĩnh bỗng dưng như sống dậy. huấn luyện viên dẫn theo nhóm tân binh nhanh chóng lùi lại, một tay súng bắn tỉa nhắm phía cổ họng Dương huấn luyện viên bắn tới nhưng rất nhanh hắn cảm nhận được một viên đạn đang găm trong phổi mình. Tay súng bắn tỉa kia ngã xuống, Lâm Phong quay họng súng lại, nhắm ngay mục tiêu kế tiếp.

Trong trận địa của địch, bọn chúng phát hiện số người mà mình tập kích đang dần dần biến mất, đối phương nhanh chóng rút lui đồng thời còn để lại một lực lượng tinh nhuệ che chắn cho bọn họ. Quân địch nghĩ rằng đó là quân cứu viện cách chiến trường khoảng tám trăm mét đang tiến hành tập kích nhưng rất nhanh thiết bị dò tìm đã phát hiện ra vị trí chính xác của đối phương, vị trí của viên đạn từ nơi đó bắn ra, mà đối phương chỉ để lại một người.

Doanh trại quân địch phát ra một hiệu lệnh thô ách"

"– bắt giết hắn!"

Lâm Phong lăn một vòng sau đó nhanh chóng bò lên, rút ra hai khẩu súng nhanh nhẹn rút lui theo hướng đồng đội vừa chạy. Những người khác đều đã rút lui gần hết, chỉ cần chạy ra phía ngoài khoảng mấy trăm thước nữa, đến phía xe thiết giáp của bọn họ là đã đến phạm vi an toàn rồi.

Bước chân Lâm Phong có chút thất thểu, tình huống có vẻ vô cùng không tốt nhưng tinh thần cậu vẫn vô cùng bình tĩnh hoàn toàn không có tạp niệm. Cậu thậm chí có thừa lực nhìn ra họng súng quân địch đang nhắm ngay phía mình. Trong phút chốc tay súng kia còn mải ngắm cậu đã giành trước nổ súng, khoảng cách ngoài hai trăm thước, tay súng bắn tỉa kia ngã xuống, máu tươi ồ ồ tự bụng hắn chảy ra.....

"Bắt lấy hắn!"

"Không kể sống chết, bắt lấy hắn!"

Tiếng gầm gừ của đối phương dần dần tới gần. Lâm Phong lướt qua bụi cây, bắn hạ hai ba phát.

"– là ở chỗ này!"

Thời điểm nghe thấy tiếng nói, đột nhiên trong lòng Lâm Phong trầm xuống. Nhiều năm qua phản xạ có điều kiện đã dung nhập vào máu khiến cho cậu có dự cảm nguy hiểm. Nhưng cậu không có thời gian tránh đi, một phần nghìn giây, viên đạn gào thét mà đến, xé rách bắp thịt trên chân cậu.

Là thiết bị dò tìm phản kích.

Lâm Phong bị lực đánh thật mạnh đẩy ngã, lăn xuống triền núi.

Xong đời.

Gió bên tai gào thét, trong phút chốc Lâm Phong mở to hai mắt, trong đầu một mảnh trống rỗng.

Hai tên địch đuổi đến bên cạnh triền núi, từ phía xa chĩa súng về phía cậu.

.........La Ký, La Ký còn không có đuổi mình đâu. Lâm Phong mờ mịt nghĩ.

Trong phút chốc điện quang hỏa thạch, hai tên địch lảo đảo một chút rồi ngã xuống, Dương cầm một cây mạn đằng, giống như vượn người Thái Sơn lao xuống từ trên cao, cây cối xung quanh như đao sắc nhiễm một mảnh huyết quang lóa mắt, chặn ngang đem hai người chém thành bốn mảnh!

''Lâm Phong!" Dương rống lên một tiếng.

Lâm Phong há to miệng, cậu muốn nói với hắn rằng hắn tự lo cho chính mình đi, phía sau hắn có ít nhất hai chiếc xe thiết giáp đang tiến lại gần đây, giây tiếp theo có khi cả hai chúng ta đều đi chầu thượng đế một lượt đó.

Nhưng ngay sau đó, trong phút giây ngắn ngủi, đột nhiên xảy ra một sự kiện bọn họ vạn vạn lần không thể dự đoán được.

Một chiếc xe bên sườn núi đối diện ngừng lại, người còn chưa đi ra, trên cửa kính xe xuất đã hiện một khẩu XM109! Lâm Phong rơi xuống rất mạnh, hơn mười kilogram trang bị đè lên người cậu làm cậu phun ra một búng máu, lập tức hỏa tiễn nhắm ngay đầu nện xuống. Lâm Phong nhìn cũng không kịp nhìn thuận tay với lấy súng trên vai nhắm ngay hai chiếc thiết giáp của quân địch bắn tới.

Dương không muốn cùng kẻ địch tuẫn táng nhưng cũng không có đường trốn thoát xuống dưới, hô to một tiếng Trung hoa dân quốc vạn tuế sau đó lăn xuống dưới triền núi. (bạn DƯơng bị điên.....=''=)

''Rầm....rầm...." hai tiếng nổ liên tiếp, tiếng thứ nhất là do phát súng của Lâm Phong bắn tới chiếc xe thiết giáp, ngọn lửa bắt vào cây cối xung quanh lan dần lên không, cách xa đó một nghìn thước cũng có thể thấy rõ ràng. Tiếng thứ hai là tiếng Dương ngã quỵ bên chân Lâm Phong.

Đây là tia khí lực cuối cùng của Lâm Phong, cậu lảo đảo lui vài bước, tiếng Xm109 ầm ầm nổ, sau đó cậu suy sụp ngã ngồi xuống.

Dư vị sau cơn nổ mạnh dần dần bình ổn, chiếc xe thiết giáp bị nổ thành từng mảnh nhỏ, những mảnh vụn lớn cùng linh kiện rơi xuống như mưa.

Lâm Phong một tay ôm cẳng chân đang chảy máu của mình, còn chưa kịp quay đầu lại, đột nhiên từ trong chiếc xe dã chiến một người chạy ra, lao nhanh xuống triền núi, gắt gao ôm lấy cậu.

"........La Ký?'' Vẻ mặt Lâm Phong nhòe nhoẹt những máu cùng tro bụi, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt: "Làm sao anh lại có thể ở đây? Anh không phải vừa bắn hỏa tiễn?"

Ngón tay La Ký giơ lên, rất nhanh che cậu lại. Hắn hít sâu một hơi, mỉm cười, "......Lúc trước có mua bán mấy thứ này nọ.....thích không?''

Hắn khiêng khẩu Xm109 lên, một tay nâng Lâm Phong dậy tựa vào vai mình: "Nếu thích thì tôi sẽ đưa cho em.''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammi