CHƯƠNG 1: Ghi Chép Trong Bóng Tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên ngoài cánh cửa sổ kính lớn của ngôi biệt thự xa hoa, những cơn gió lạnh buốt thổi mạnh qua những tán cây cổ thụ rợp bóng. Khu vườn rộng lớn, được chăm sóc tỉ mỉ đến từng chi tiết, giờ đây chìm trong màu xám nhạt của một buổi chiều mùa đông u ám. Không khí lạnh lẽo, nhưng bên trong căn phòng rộng lớn, sự lạnh giá không đến từ thời tiết mà từ chính không gian trống rỗng, vô hồn, nơi một đứa trẻ nhỏ bé đang ngồi lặng lẽ giữa biển đồ chơi đắt tiền, không ai ngó ngàng đến.

Đứa trẻ ấy là Tả Hàng, một bé trai năm tuổi, con trai duy nhất của Tả Lực Phong, một tài phiệt khét tiếng trong giới tài chính Trung Quốc. Gia đình cậu được biết đến không chỉ vì sự giàu có và quyền lực, mà còn bởi những mối quan hệ phức tạp trong giới chính trị và kinh doanh. Từ bên ngoài, người ta chỉ thấy vẻ hào nhoáng, sự hoàn hảo không chút tì vết của một gia đình thượng lưu, nhưng ít ai biết rằng, ẩn sau những bức tường cao vút của ngôi biệt thự xa hoa này là nỗi cô đơn sâu thẳm của một đứa trẻ bị bỏ quên trong chính cuộc đời mình.

Cậu ngồi yên trên chiếc thảm len mềm mại, đôi mắt to tròn không hề lay động trước những món đồ chơi xung quanh. Những con búp bê sứ với trang phục tinh xảo, những chiếc xe hơi thu nhỏ đắt tiền hay những bộ xếp hình nhập khẩu từ châu Âu đều nằm im lìm, vô hồn như chính chủ nhân của chúng. Hàng không chơi, cũng không khóc. Cậu bé ngồi lặng lẽ, như một chiếc bóng nhỏ bé giữa căn phòng rộng lớn.

Từ khi còn rất nhỏ, Hàng đã quen với sự cô độc. Cha cậu, Tả Lực Phong, là một người đàn ông bận rộn, suốt ngày vùi đầu vào công việc. Ông luôn ở xa, đi công tác dài ngày, đôi khi là những chuyến đi không bao giờ kết thúc. Mẹ của , Tôn Diễm Nhã, từng là một người phụ nữ dịu dàng, yêu thương con hết mực, nhưng bà đã ra đi vĩnh viễn trong một tai nạn xe hơi cách đây ba năm. Kể từ ngày mẹ mất, Hàng bị đẩy vào thế giới lạnh lẽo và vô cảm của nhà họ Tả, nơi mà không ai còn dành thời gian hay tình yêu cho cậu.

Căn phòng của cậu rộng lớn, nhưng lại mang một cảm giác nặng nề và ngột ngạt. Mọi thứ đều hoàn hảo một cách khô cứng, như thể không được sắp đặt dành cho một đứa trẻ mà chỉ là để phô bày sự giàu có của gia tộc. Những bức tranh đắt tiền treo trên tường, chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh ánh sáng nhân tạo, và những món đồ chơi quý giá đều chẳng thể làm ấm lòng cậu bé. Tất cả chỉ là những thứ vô tri, xa lạ, giống như thế giới mà cậu đang sống.

Không có ai bên cạnh chăm sóc cậu bé thực sự. Những người hầu kẻ hạ trong nhà dù đông đúc nhưng chỉ xem cậu như một nhiệm vụ phải hoàn thành, không ai muốn lại gần hay dành thời gian với cậu bé. Cậu lớn lên dưới sự chăm sóc lạnh nhạt của những bảo mẫu thay phiên nhau, những con người chỉ làm tròn bổn phận, không hơn không kém. Họ mang đến cho cậu bé những bữa ăn thịnh soạn, những bộ quần áo đắt tiền, nhưng chưa bao giờ là tình yêu hay sự quan tâm thật lòng.

Cậu nhớ lại một ngày nào đó không xa trong quá khứ, khi cậu còn nhỏ hơn bây giờ một chút. Đó là ngày cuối cùng mẹ cậu ôm cậu vào lòng, trước khi bà bước ra khỏi cánh cửa biệt thự và không bao giờ quay trở lại. Hình ảnh mẹ cậu mờ nhạt trong ký ức, nhưng cậu vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác ấm áp từ vòng tay ấy, tiếng cười nhẹ nhàng và giọng nói dịu dàng mỗi khi bà kể cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ.

Bây giờ, mỗi đêm, căn phòng của cậu chỉ còn lại tiếng gió rít qua cửa sổ và bóng tối dày đặc nuốt chửng cậu bé. Không còn câu chuyện cổ tích, không còn tiếng nói ấm áp hay bàn tay vỗ về khi cậu bé giật mình tỉnh giấc giữa đêm. Chỉ còn lại sự im lặng tuyệt vọng và những giấc mơ chập chờn về một thế giới mà cậu bé không bao giờ có thể quay lại.

Một ngày nọ, giữa bầu không khí lạnh lẽo của căn biệt thự, cha của cậu, Tả Lực Phong, trở về nhà sau chuyến công tác dài. Ông vẫn như mọi khi, ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest đen lịch lãm, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Mỗi lần về nhà, ông chỉ dành vài phút hỏi thăm con trai bằng những câu hỏi hời hợt, sau đó lại chìm đắm trong công việc hoặc những cuộc gặp gỡ với đối tác quan trọng.

Hàng không trông đợi nhiều. Cậu bé đã quá quen với sự xa cách của cha, quá quen với việc ông không thực sự ở đó, ngay cả khi ông đang đứng trước mặt cậu. Nhưng lần này, có điều gì đó khác lạ. Từ ánh mắt mệt mỏi của ông, từ những bước chân nặng nề khi ông đi qua phòng cậu mà không dừng lại. Dù là một đứa trẻ, nhưng cậu cảm nhận được điều gì đó bất thường đang diễn ra.

Cậu bé bước ra khỏi phòng, nhìn theo bóng dáng cha mình đi vào phòng làm việc. Cánh cửa gỗ lớn đóng lại sau lưng ông, nhưng không khóa. Bản năng thôi thúc cậu bước lại gần, đôi chân nhỏ bé của cậu di chuyển một cách im lặng trên sàn gỗ lạnh lẽo. Cậu đứng trước cửa phòng, áp tai vào nghe. Bên trong, giọng nói của cha cậu vang lên, không lớn nhưng đầy căng thẳng.

"Chuyện này không thể kéo dài thêm nữa," Tả Lực Phong nói, giọng ông lạnh lùng nhưng pha lẫn chút mệt mỏi. "Nếu không giải quyết sớm, tất cả những gì tôi đã xây dựng sẽ sụp đổ."

cậu không hiểu những gì cha nói, nhưng cậu biết đó là về công việc, về gia tài khổng lồ mà ông luôn phải bảo vệ. Nhưng điều đó không làm cậu bận tâm, bởi vì dù là tài sản khổng lồ hay những thứ xa xỉ xung quanh cậu, chúng đều không thể mang lại tình yêu hay sự ấm áp mà cậu bé khao khát.

Thời gian trôi qua, ngôi biệt thự của nhà họ Tả ngày càng trở nên u ám. Tả Lực Phong dường như không còn thời gian cho bất cứ thứ gì ngoài những vấn đề tài chính đang đè nặng lên vai ông. Còn Tả Hàng, cậu bé tiếp tục sống trong thế giới cô độc của mình, mỗi ngày trôi qua như một chuỗi ngày vô hồn, không có sự thay đổi, không có niềm vui.

Một buổi tối, sau khi bữa ăn tối kết thúc, Hàng lặng lẽ quay lại phòng mình. Căn phòng giờ đây giống như một chiếc hộp chứa đầy ký ức nhưng lại hoàn toàn trống rỗng. Cậu bé nhìn quanh, những bức tranh trên tường, những con búp bê và chiếc giường lớn với chăn lụa mềm mại. Tất cả đều là những thứ đẹp đẽ, nhưng với cậu, chúng chỉ là những thứ vô nghĩa. Mọi thứ chỉ là vỏ bọc, chỉ là một phần của ngôi nhà xa hoa mà cậu bé chưa bao giờ thực sự thuộc về.

Cậu ngồi trên giường, đôi mắt đen láy nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống, những ánh đèn trong khu vườn le lói giữa bóng tối dày đặc. Cậu bé không nhớ lần cuối cùng mình cười là khi nào, cũng không nhớ cảm giác được ôm ấp yêu thương từ người lớn là như thế nào. Mọi thứ trong cuộc đời cậu bé dường như đã bị đóng băng từ ngày mẹ cậu ra đi.

Đôi lúc, Hàng tự hỏi tại sao cậu lại tồn tại trong thế giới này. Tại sao lại là cậu bị bỏ rơi, bị lãng quên? Cậu bé không hiểu được những phức tạp của người lớn, không hiểu tại sao cha cậu lại không dành tình yêu thương thật sự cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lgbt