02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Cực cầm cốc cà phê bước lên tàu điện ngầm. Hiện tại chẳng phải giờ cao điểm, không gian bên trong lác đác vài người. Anh tìm một chỗ gần đó ngồi xuống. Anh nhắm mắt, bỗng cảm thấy nhức đầu.

Từ hôm qua đến giờ có lẽ chỉ ngủ được 5 tiếng, không biết đã uống bao nhiêu cốc cà phê, Trương Cực bỗng cảm thấy đầu mình ong ong. Anh khoanh tay, dựa đầu vào ghế, bỗng thiếp đi lúc nào không hay.

...

Trương Cực giật mình tỉnh giấc, bỗng cảm thấy vai mình nặng trĩu tựa như có thứ gì đó đè lên. Anh quay đầu. Một cái đầu nhỏ vừa vặn xuất hiện trên vai Trương Cực, thiếu niên bên vai đồng thời cảm nhận được động tĩnh mà giật mình tỉnh dậy. Cậu chàng vội vàng ngồi lùi ra phía sau, gương mặt bị chiếc mũ che khuất một nửa.

Thiếu niên sau một hồi lơ mơ tỉnh dậy, bỗng lắp bắp mở miệng: "N–Ngại quá, thật xin lỗi, nãy giờ tôi làm phiền anh rồi!" 

Trương Cực nhẹ nhàng cử động cánh tay.

Có chút đau nhức.

Anh vừa lắc đầu vừa xua tay, "Không sao, không sao, không phiền, không phiền."

Tức thì cậu thiếu niên bất giác thả lỏng, thở phào một hơi.

Trương Cực dừng một hồi, tiếp tục nói: "Nếu cậu mệt thì tiếp tục nghỉ ngơi đi, tạm biệt."

Cậu thiếu niên ngơ người, trước khi Trương Cực rời đi cậu liền vội đứng dậy cúi đầu cuống quýt xin lỗi.

Trương Cực bước ra khỏi tàu điện ngầm, khóe miệng bất giác cong lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro