Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuốc kích thích bán bên ngoài chỉ có thể làm người ta kiểm soát được tình dục, nhưng không thể mang lại cho người ta khoái cảm thực sự. 

Hy vọng lần đầu của mình cùng cậu nhóc có thể hoàn toàn tốt đẹp, thiên tài hoá học quyết định tự phát mình ra phương thuốc- "Cú lội ngược dòng ngoạn mục!" 

Trải qua mấy ngày đêm vùi đầu vắt óc suy nghĩ trong phòng thí nghiệm, Lục Thư Dĩnh rốt cuộc lần đầu tiên chế ra thuốc. 

Nhưng vì là lần đầu, nên không biết hiệu quả thế nào, cũng không biết có tác dụng phụ không, Lục Thư Dĩnh đương nhiên không tuỳ tiện sử dụng trên người cậu nhóc cục cưng yêu dấu được. 

Cho nên… Bị thành chuột bạch, người đầu tiên đương nhiên chính là anh họ thân yêu của cậu… 

Đem thuốc cho vào túi, Lục Thư Dĩnh hưng phấn mà hướng tới phòng hiệu trưởng. 

"Anh họ!" 

Không gõ cửa mà mở luôn cửa lớn, Lục Thư Dĩnh nhanh mắt phát hiện một người đàn ông phóng vút xuống từ đùi anh họ! 

Người đó tóc ngắn, dáng người thon dài rắn chắc, diện mạo vô cùng bình thường, lúc này mặt đỏ bừng, có vẻ rất xấu hổ. 

Kì quái, người này nhìn sao quen quá ta? 

Lục Thư Dĩnh nghi hoặc nhíu mày. 

Cậu luôn tin vào trí nhớ của mình, nhưng lại không hiểu vì sao không nhớ ra đã gặp người này ở đâu. 

"Anh họ? Vị này là?" 

"A, Thư Dĩnh, em tới đúng lúc lắm, vẫn muốn tìm cơ hội để hai người gặp nhau." Lục Thanh Vũ mỉm cười đứng lên. "Lâm Kì Vĩ, phó hiệu trưởng của chúng ta, cũng là cục cưng của anh…" 

"Lục Thanh Vũ, nói chuyện cẩn thận một chút! Chú ý đứt lưỡi giờ!" Lâm Kì Vĩ hung hăng trừng mắt giống như cảnh cáo, rất sợ bị lộ ra quan hệ giữa hai người với Lục Thư Dĩnh. 

"Rồi rồi, không nói thì thôi. Tôi biết Tiểu Vĩ Vĩ của chúng ta da mặt mỏng mà." 

Tiểu Vĩ Vĩ? 

Lâm Kì Vĩ nghe vậy thiếu chút nữa ngất xỉu. 

"Rồi rồi, không cần tức, uống miếng nước hạ hoả cái coi." Lục Thanh Vũ nhìn người kia tức không ít vội đưa chén nước kề lên miệng cục cưng yêu dấu. 

"Ai cần anh giả bộ hảo tâm?" Lâm Kì Vĩ không cảm kích mà gạt ra. 

"Trái tim là giả hay thật, tốt hay xấu, chẳng lẽ cậu không cảm nhận được?" Lục Thanh Vũ cợt nhả mà đưa người kia vào lòng. "Có muốn lấy ra xem hay không?" 

"Đáng ghét! Ai muốn xem chứ!" 

Hai người không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình. 

Lục Thư Dĩnh cũng không phải ngu, tất nhiên nhìn ra quan hệ hai người không tầm thường. 

Oa, không ngờ anh họ thật sự lại thích mẫu người này. 

Nghĩ đến anh họ trước đây kết giao toàn người mẫu tên tuổi xinh đẹp như hoa, Lục Thư Dĩnh không khỏi tràn đầy nghi hoặc. 

Chẳng lẽ… Đây gọi là "trở về con người thật"? 

Kệ đi, không quan tâm diện mạo anh ta có thế nào, dù anh ta có là đàn ông, thì cứ cho anh họ uống thuốc này, xem anh ấy có thật là thần hồn điên đảo hay không. 

Nếu tiến hành thuận lợi, tỉ lệ thành công sẽ rất lớn. 

Có thuốc này, lại thêm diện mạo của mình nữa thì cậu nhóc ắt sẽ thật lòng thật dạ mà chết mê chết mệt mình thôi! 

Nghĩ đến cảnh hai người cá nước giao hoan, Lục Thư Dĩnh không khỏi lộ ra nụ cười ngây ngất. 

Lục Thanh Vũ cùng Lâm Kì Vĩ nhìn cậu trai cười thiếu chút nữa rớt nước miếng, không khỏi há hốc miệng. 

"Này, anh không phải nói cậu em họ này thiên tài sao? Thấy thế nào cũng có chút ngu ngơ à?" Lâm Kì Vĩ nhỏ giọng hỏi. 

"Ai biết? Cậu ấy lớn như vậy, tôi là lần đầu thấy vẻ mặt này,quả thật có chút giống…" 

"Hám gái?" 

"Đúng, chính là hám gái!" 

"Anh họ, anh nói ai hám gái?" Lục Thư Dĩnh lạnh lùng cười. 

"A? Có sao? Anh nói cậu ấy!" Lục Thanh Vũ chỉ chỉ người bên cạnh, "Cậu ấy, thích nhất ngắm hoa lá, quả thật yêu hoa hoá dại, gọi tắt là hám gái.*" 

"Lục Thanh Vũ!" Lâm Kì Vĩ hận không thể một phen bóp chết cái tên ưa nói hươu nói vượn này! 

"A, thật khéo, có người mới tặng em lọ nước hoa hiếm này, hai người thử coi." Lục Thư Dĩnh vất vả lắm mới có cơ hội, lập tức lấy "thuốc nước" mang ra. 

"A, thật đẹp quá." Lục Thanh Vũ lần đầu tiên thấy thứ nước màu tím nhạt đẹp đến vâỵ. 

"Rất được đó, anh họ ngửi thử xem, "Lục Thư Dĩnh vội vàng mở bình, đưa tới trước mũi Lục Thanh Vũ. 

"Ừm… Mùi thơm mát… Thật là một mùi hương đặc biệt…" 

"Cảm giác thế nào?" 

"Cảm thấy tâm tình tốt lắm…" 

"Cơ thể?" 

"Cơ thể có chút nóng lên, tim đập nhanh, nhẹ nhàng… Rất thoải mái…" 

Ha, xem ra thuốc muốn phát tác rồi. Lục Thư Dĩnh mừng thầm. "Nếu anh họ thích, tặng cho anh đó, em có việc đi trước, phó hiệu trưởng gặp sau nhé." 

"A, gặp sau." Lâm Kì Vĩ nghi hoặc nhìn cậu. 

Kì quái, thầy Lục sao cười gian thế nhỉ? 

Lục Thư Dĩnh đi ra sau phòng hiệu trưởng, trộm mò đến bên cạnh cửa sổ, ì ạch bê tảng đá, lén lút quan sát tình hình bên trong. 

"Ha ha…" Lục Thanh Vũ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả. 

Lâm Kì Vĩ tức giận trừng mắt liếc anh ta. "Cười cái gì mà cười? Khoe răng trắng sao?" 

"Hắc hắc, tiểu mỹ nhân… Muốn biết răng đại vương này trắng hay không, lại đây một chút sẽ biết ngay!" Lục Thanh Vũ một tay túm lấy người kia vào lòng. 

"Tiểu mỹ nhân cái gì? Đại vương cái gì? Lục Thanh Vũ! Anh làm cái quỷ gì vậy? Mau thả tôi ra!" 

"Hắc hắc, tiểu mỹ nhân quằn quại thế làm bị thương cơ thể mịn màng mong manh mất thôi, đại vương đây sẽ đau lòng lắm đó." 

Mịn màng mong manh? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro