Cả một đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dặn dò những thứ cần chuẩn bị với Lạc Như Ý xong. Hạ Lan Tư Khuynh lập tức truy cập kết nối với hệ thống chiếc xe đại sư huynh nhà mình thông qua Phoenix. Được biết bây giờ hắn đã đem Bạch Hải Băng đang trọng thương một đường tiến về viện nghiên cứu. Thật may là tất cả các phương tiện thông minh cùng thiết bị ở tổ chức, đều là Phoenix quản lý làm đầu não.

Tiếp đó, Hạ Lan Tư Khuynh dán mặt đồng hồ của mình vô màn hình điều khiển xe trước mặt. Để Phoenix thâm nhập vô hệ thống tự động điều khiển của xe. Cùng lúc đó để Phoenix tính chuẩn xác vị trí cùng thời gian mà hai chiếc xe của cô cùng đại sư huynh sẽ giao nhau.

Sau khi thiết lập xong tất cả, Hạ Lan Tư Khuynh khẽ đảo tròng mắt đánh giá không gian trong chiếc xe mình đang ngồi, bàn tay nhỏ khẽ nắm lại thành đấm, môi anh đào mím lại với nhau.

"Chết tiệt! Chiếc xe này không gian quá nhỏ!"- Hạ Lan Tư Khuynh cơ hồ rít ra từ khẽ răng, nhíu mày tiếc hận chiếc xe này tốc độ đạt chuẩn nhưng không gian thật sự rất chật. Thêm một người vào cơ hồ rất gượng ép, chưa kể Hải Băng trên người có đứa bé, thân thể còn bị trọng thương, không gian chật hẹp bó buộc càng không thích hợp. Nhìn chiếc xe của đại sư huynh cô, tuy có rộng hơn một chút nhưng tốc độ lại quá chậm, tình trạng Hải Băng cùng đứa bé hiện tại thật sự không thể tiêu tốn đi dù chỉ một giây nào.

Hàn Thiên Tuyệt mặt lạnh băng không chút cảm xúc, nhìn qua có vẻ như rất tập trung lái xe, chăm chăm về phía trước nhưng thật ra chưa hề bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của phu nhân nhà mình. Môi mỏng khẽ mở.

"Phu nhân! Chồng của em được đồn đãi là người rất có năng lực..." -  Hàn Thiên Tuyệt chậm rãi lên tiếng, hắn thật không nỡ thấy phu nhân nhà mình rối rắm, tâm trạng đầy bất an như vậy, muốn giúp một tay nên mở miệng như muốn nói, sau lưng cô còn có Hàn gia chủ cường đại chống lưng, không cần việc gì cũng một mình cực khổ.

Giọng nói anh lạnh băng, dù đã áp chế tất cả cảm xúc khó hiểu trong lòng lại, ngữ điệu vẫn bình thản như bình thường nhưng không hiểu sao sau khi nghe xong thì Hạ Lan Tư Khuynh lại có thể nhận ra được sự giận dỗi ẩn dấu bên trong. Khiến cô không khỏi cảm thấy hồ đồ, không lẽ thực sự bản thân tâm phiền ý loạn đến điên rồi. Tảng băng tinh này hình như lại có vẻ đang giận dỗi cô thì phải?

Hạ Lan Tư Khuynh quay qua quan sát nam nhân bên cạnh, khẽ nghi ngoặc, trầm ngâm một chút, đột nhiên thành thật lên tiếng.
"Thật ra! Tôi nghe nhiều nhất về anh là việc..... ANH... THÍCH ...ĐÀN... ÔNG."- Đôi mắt hoa đào bất giác nhìn chằm chằm vào Hàn Thiên Tuyệt từ từ lướt từ trên xuống dưới, rồi dừng ngay tại vị trí tiểu Thiên Tuyệt. Sau đó khẽ lắc đầu, rồi chậc lưỡi đầy tiếc nuối. Dù sao cái đêm cô ở chung với hắn, một chút cảm giác gì sau hoan ái cũng không có, suy nghĩ lại cẩn thận thì chỉ có hắn muốn dùng cô làm lá chắn trước người đời mà thôi a.

"Người anh em. Không sao! Tôi hiểu mà."- Hạ Lan Tư Khuynh nhẹ nhàng vỗ vai Hàn Thiên Tuyệt, bày ra dáng vẻ thông cảm, cùng cực kỳ thông cảm, bản đại nhân biết rõ mà, vô cùng nghiêm túc an ủi người đàn ông bên cạnh.

Dù sao cả hai cùng đứng tên trên cùng một tờ giấy ( giấy hôn thú ), nói đi nói lại thì cũng chính là người nhà mình rồi a. Vẫn là nên hoà thuận, chưa kể theo thái độ tất cả mọi người, hắn cũng chính là bị cô ép buộc lấy cô lúc cô phát bệnh. Tuy cô là người nổi tiếng là không biết lý lẽ, nhưng vẫn biết hai chữ lương tâm ghi như thế nào đó a. Việc tự mình gây ra phải biết chịu trách nhiệm đến cùng.

Con mẹ nó, chủ yếu là 99.999 tỷ kia thật quá nhiều. Chưa kể thực lực tên đại ma vương này sâu hơn biển, cô điều tra mấy ngày nay vẫn không được gì nhiều ngoài mặt nổi hắn muốn mọi người biết. Lãnh Nhiên cùng Huyền Vũ cũng chỉ cho cô ba chữ vàng : KHÔNG CHỌC NỔI !!! Cô thật không dám chắc có thể chạy thoát được không a.

"Phu nhân! Nếu phu nhân đã không tin khả năng của người đàn ông nhà mình như vậy. Nếu không phải còn có việc. Anh không ngại chứng minh. NGAY LẬP TỨC!"- Hàn Thiên Tuyệt cơ hồ rít qua kẻ răng, nghiến răng nghiến lợi từ từ nói ra từng chữ. Bàn tay nắm chặt vô lăng có thể nghe thấy tiếng khớp xương răng rắc vang lên như muốn bóp vụng thứ trong tay. Thật may chiếc xe này đã qua cải tiến, một chút lực này vẫn miễn cưỡng chống đỡ được. Sau đó hắn vươn tay ấn một cái nút trên bản điều khiển. Đột nhiên không gian xe được kéo giãn dài ra, phía sau trống đến một khoảng dài, chiếc xe vẫn đang chạy với tốc độ kinh người không một chút run lắc. Sự biến hoá kia khiến tròng mắt Hạ Lan Tư Khuynh nhìn chằm chằm phía sau đến sắp rớt ra ngoài. Ngạc nhiên đến nổi không để ý đến người nào đó bị phu nhân nhà mình nghi ngờ năng lực đàn ông của bản thân đã tức đến nghiến răng nghiến lợi. Phải nói đàn ông dù có lí trí, dù có lạnh lùng đến cỡ nào, đụng phải vấn đề về liên quan đến năng lực đàn ông của bản thân thì việc tức giận cũng là bình thường, đó chính là một điều sỉ nhục rất lớn, huống chi đây còn là người phụ nữ trên danh nghĩa của mình.

"Vậy cũng được sao."- Hạ Lan Tư Khuynh cứng ngắt từ từ quay đầu sang nhìn Hàn Thiên Tuyệt, khoé miệng run run nói. Thật sự quá biến thái rồi a. Nhưng mà cô thích, chiếc xe như vậy thật sự quá hợp ý cô rồi, co được dãn được, nhanh chậm tuỳ ý. Tìm lâu như vậy ruốt cuộc cũng thấy chiến mã hợp nhãn mình rồi.

Nhưng đáp lại Hạ Lan Tư Khuynh chỉ là tiếng hừ nhẹ của Hàn Thiên Tuyệt. Cơ mặt Hạ Lan Tư Khuynh giật giật, khiến cô không khỏi cảm thấy mệt tâm, thật sự tên đại ma vương này .... là đang bày ra dáng vẻ trẻ con giận dỗi với cô phải không? Có ai trả lời dùm cô vấn đề này được không a....

Mấy ngày sống chung với hắn, tuy mặt hắn cùng khí chất đôi khi cũng thật lạnh, nhưng so với hình tượng đại ma vương lạnh nhạt vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn mà bên ngoài đồn đãi .... thật sự rất khác, không giống như đang miêu tả chung một người a. Cô còn nhiều khi còn có cảm giác ẩn giấu đằng sau lớp da đẹp đẽ, vẻ ngoài không phạm trần tục kia, có thể thực chất chính là một lão hồ ly rất giải hoạt a.

Hạ Lan Tư Khuynh mãi mê chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì một giọng máy móc vang lên.

"5 phút nữa đến chỗ giao nhau. Đã kết nối với hệ thống cả hai xe"- Phoenix lên tiếng nhắc nhở lôi Hạ Lan Tư Khuynh đang xuất thần trở lại.

"Lúc hai xe chuẩn bị giao nhau 100 mét, phiền anh bỏ tay ra khỏi tay lái."- Hạ Lan Tư Khuynh vừa dứt lời, động tác lưu loát cởi bỏ dây lưng an toàn, kéo ghế ngồi của mình trượt ra phía sau với khoảng cách tối đa, tạo ra một khoảng trống. Bản thân một tay nắm vững thành cửa, một tay mở cánh cửa xe bật lên trên.

Cùng lúc đó âm thanh Phoenix cũng vang lên.

"150 mét tiếp cận mục tiêu."

"100 mét"

"Thả tay!"- Hạ Lan Tư Khuynh quay đầu lại lên tiếng, Hàn Thiên Tuyệt cũng không nghi ngờ gì mà liền thả tay. Phải nói dù là xe tốt đã nhiều lần cải tiến nhưng với tốc độ nhanh như vậy mà thả tay lái thì chẳng khác nào đi tìm chết. Nhưng Hàn Thiên Tuyệt vẻ mặt vẫn chấn định, khoé miệng còn hơi nhếch lên, dáng vẻ lười biếng nghiêng người nhìn phu nhân nhà anh làm việc, không chút sợ hãi. Hoàn toàn tin tưởng người phụ nữ nhà mình, khiến Hạ Lan Tư Khuynh có chút chấn kinh. Cô với hắn gặp nhau cũng chưa lâu nhưng hắn lại tin tưởng cô, chấp nhận làm theo những mệnh lệnh tưởng chừng vô lý của cô. Trước giờ phải nói, chưa có ai tin tưởng cô một cách vô điều kiện như vậy. Các sư huynh có thể tin tưởng cô như bây giờ, cô cũng mất rất nhiều mồ hôi cùng máu mới được đó a. Đại khái các anh ấy sợ cô năng lực không đủ gặp phải nguy hiểm.

"Tập trung! Anh biết vẻ ngoài của anh rất đẹp, anh cũng rất vui vẻ khi được phu nhân ngắm nhìn như vậy. Nhưng còn có chuyện phải giải quyết! Xong việc sẽ cho em nhìn..." - sau đó Hàn Thiên Tuyệt đột nhiên chồm người qua phía Hạ Lan Tư Khuynh, từ phía sau lướt qua khẽ cắn vành tai cô, rồi nói.

"Cả một đời!"

Rồi nhanh chóng quay lại vị trí của mình, mắt phượng câu hồn, dáng vẻ lười biếng đầy mê hoặc, đột nhiên nở một nụ cười, trong lòng vui vẻ hài lòng nhìn người đang đứng ở cửa, quay mặt nhìn ra phía bên ngoài, tóc ngắn bị gió thổi tung, lộ ra hai lỗ tai đỏ ửng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro