cuc pham chien than c232 - 234

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 232: Tuyệt cảnh

Trong lòng ta phát lạnh, ai biết ba tên này còn làm cái biến thái gì nữa.

Nhưng ai bảo Cực đạo chiến võng là nhà người ta mở đây, thân mang oan cũng không biết kêu ai!

Hạng Võ chìm trong ánh đao phát ra tiếng cười điên dại, rống lớn: "Giết... giết... giết... giết.." phi đao cực lớn không ngừng phóng ra.

Khán giả trên khán đài đều phẫn nộ không thôi, bọn họ có thể điều tiết tầm nhìn rất dễ dàng nhìn thấy đại đao nằm trong khe rãnh, trong lòng đều kêu to vô sỉ. Trước đó Bạch Khởi chịu trọng thương như vậy còn chưa bị phán bại trận đã gian lận quá lắm rồi, nhưng không ngờ tới tên đầu đụng đá quấn băng vải này càng biến thái hơn, lại biến ra kho đạn vô hạn, cái này còn đánh gì nữa! Đều hoài nghi người mở Cực đạo chiến võng có phải là thân thích của 3 tên này hay không, sao lại trợ giúp 3 tên này đến thế! Chuyện liên quan sinh tử, phần lớn mọi người cảm thấy, sinh tồn bản thân đã ngày càng xa vời!

Chỉ có Hoàng Phủ Phi Long cùng những người quen thuộc ta hoặc là fan cuồng nhiệt, tuy rằng rất khẩn trương, nhưng lòng tin không dao động chút nào, trong lòng bọn họ đều tin tưởng tin tưởng vững chắc, Kim Phi Tích nhất định sẽ giành được thắng lợi cuối cùng! Bởi vì Kim Phi Tích chưa bao giờ làm người ta thất vọng, sáng tạo vô số kỳ tích, Kim Phi Tích chắc chắn sẽ lại sáng tạo một kỳ tích nữa!

Tất cả mọi người đang mắng Hạng Võ vô sỉ, duy nhất vỗ tay hài lòng Hạng Võ, chỉ có Bạch Khởi - nếu như hiện tại hắn có 2 cánh tay.

Bạch Khởi không ngờ tới, vốn tưởng rằng Hạng Võ lỗ mãng xuất kích, đúng là không ngốc chút nào, nghĩ ra biện pháp một người đối phó ta như thế. Hắn kiêng kỵ nhất chính là Hoàn mỹ chiêu của ta, do hình thái công kích "Ý" bị tắt, cho nên, nếu như công kích tầm xa, như vậy Hoàn mỹ chiêu của ta sẽ không còn chỗ dụng võ.

Ta lại lần nữa tránh thoát "ám khí" công kích của Hạng Võ, khiến ta càng hoảng sợ, là lần này Hạng Võ tung ra đến 4 thanh phi đao, thật muốn đem ta loạn đao đè chết.

Không thể tiếp tục kéo dài xuống, tình huống đối với ta càng ngày càng bất lợi... Chân trái nhiều chỗ gãy xương, hành động không tiện, hạn chế tốc độ của ta. Hơn nữa bị một đao Hạng Võ rạch trúng, hệ thống nhận định, vận động kịch liệt khiến cho máu chảy mạnh, điểm sinh mạng liên tục giảm thấp, chỉ một hồi như vậy, điểm sinh mạng của ta chỉ còn 100.

...

Thế giới hiện thật.

Cao Mặc nói: "Virut đã xâm nhập cơ thể ngươi, hiện giờ thân thể ngươi đã có thể lây nhiễm virut!"

Ta mở miệng: "Tốt, tùy thời chuẩn bị cắt đứt nguồn truyền năng lượng, phòng ngừa chúng chạy trốn!"

"Đã rõ, yên tâm đi, chỉ cần ngươi đem virut truyền vào người bọn chúng, dù là đào thoát cũng sẽ tuyệt không sống được!"

...

Đại não ta nhanh chóng vận chuyện, với tình hình hiện tại, ta chỉ có thể tránh khoảng 10 phút. Trong 10 phút, ta phải đem virut truyền nhiễm sang bọn Bạch Khởi...

Không, sai rồi, không phải 10 phút!

Bạch Khởi trọng thương. Máu chảy liên tục, điểm sinh mạng khẳng định không ngừng giảm xuống, bằng tốc độ xói mòn điểm sinh mạng hiện tại, sợ rằng chỉ trong 5 phút sẽ gặp tình trạng cạn kiệt sinh mạng mà hệ thống phán thua trận, như vậy hắn chẳng khác nào độc lập khỏi trò chơi, mà điểm nối duy nhất giữa ta và hắn là quy tắc trò chơi Cực đạo chiến võng, một khi hắn độc lập khỏi trò chơi, ta liền không còn cơ hội truyền virut cho hắn! Kể từ đó, dù là tiêu diệt được Tào Tháo cùng Hạng Võ, ta cũng sẽ thất bại!

Cho nên, hiện tại ta chỉ còn không tới 5 phút thời gian!

Bởi liên tục chạy trốn, thương thế bắt đầu nặng thêm, tốc độ ta có thể dùng càng ngày càng chậm, lúc ta tránh thoát một phi đao bay sát cạnh người đã ý thức điểm này! Phải nhanh chóng phá cục diện hiện tại!

Phi đao, lại là phi dao!

Hạng Võ điên cuồng cười lớn, tròng mắt đỏ như máu như muốn trừng lọt ra ngoài, nước bọt giàn giụa càng tô đậm vẻ điên cuồng.

Xoẹt một tiếng, lần này đồng thời hắn tung ra 6 thanh đại đao, mà 6 thanh đao này, xếp thành hình quạt công kích, phạm vi tấn công rất rộng, bao trùm hơn 20m!

Ta ở trên lôi đài, làm như không không tránh khỏi, thân thể đang di dộng nhanh chợt lảo đảo một chút, dưới chân dẫm mạnh, nhảy thoát ra ngoài, hung hiểm tránh thoát được 6 thành đại đao, nhưng trong tiếng ầm ầm, đao kình dật tán lại vẽ trên người ta từng cánh hoa máu! Trừ đủ 100 điểm sinh mạng!

Thấy ta đổ máu hồng, Hạng Võ đắc ý sướng khoái như lão sắc lang cường bạo đêm đầu của thiếu nữ, tiếng cười càng thêm điên cuồng.

Thân thể ta bay xéo, gần rơi xuống mặt đất, tay phải không thụ thương vỗ mạnh xuống đất, trên mặt lôi đài quanh bàn tay 5m, lún sâu từng khe nứt! Thân thể ta chợt gia tốc, cả người như đạn pháo bay vụt ra ngoài! Một chưởng này, ta xuất vốn nặng, dùng đủ 300 điểm nội lực!

Mà hướng ta bay tới... chính là Bạch Khởi!

Trước khi tránh né, ta không chút dấu vết tới gần chỗ Bạch Khởi, lần tránh cuối cùng, cự ly ta cách Bạch Khởi không đủ 10m.

Hầu như trong nháy mắt, ta đã tới sát mặt Bạch Khởi!

Trong nháy mắt này, ta rõ ràng nhìn thấy bản thân trong mắt Bạch Khởi, cũng thấy được con ngươi hắn chợt co rút lại, trong đó không che giấu được kinh hãi.

Bạch Khởi trọng thương hiển nhiên không ngờ, ta đột nhiên chuyển mục tiêu công kích lên người hắn. Có lẽ hắn nghĩ, bản thân hắn đã mất sức chiến đấu, muốn thu thập hắn cũng phải đặt ở lúc cuối cùng, huống chi điểm sinh mạng hắn đang giảm liên tục, không cần ta ra tay cũng sẽ tự chết đi, cho nên ta hoàn toàn không cần phải tới hạ thủ hắn mới đúng.

Nhưng hắn không biết, ta lại khăn khăn vì thế mà đến, ta chính là vì sợ hắn chết sớm.

Bạch Khởi cũng không chút sợ hãi, bởi vì hắn biết, dù là chết trong chiến đấu, cũng không sao cả. Hơn nữa hắn không có cách tránh né, dù là có thể tránh, hắn cũng sẽ không né. Bởi vì muốn né tránh công kích của ta hiện tại, hắn tất phải tăng tốc độ lên cực hạn mới được, nhưng một khi tốc độ tăng mạnh, dưới sự vận động kịch liệt, máu sẽ phun tràn, điểm sinh mạng sẽ giảm nhanh hơn, dù là tránh được, trong vòng vài giây hắn cũng sẽ chết!

Càng huống chi... Bạch Khởi đã thấy, Hạng Võ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng phóng về phía này 10 thanh phi đao, như 10 đạo tia chớp, bay vút về phía này!

Cho nên, Bạch Khởi cũng không tránh, mà đột nhiên vận chân khí toàn thân, nâng quyền trái còn nguyên vẹn, một quyền đánh về phía ta!

Không gian xung quanh nháy mắt mất đi ánh sáng, trở thành một mảnh hắc ám!

Bát Hoang, lại là Bát Hoang!

Một cái Bát Hoang quyền này, so với một quyền trước đó không yếu hơn bao nhiêu!

Ánh mắt Bạch Khởi lạnh băng, tuy rằng đã có giác ngộ tử trận, nhưng không thể chết uất ức như vậy, ít nhất dù không thể giết tiểu tử này, cũng phải lưu lại cho hắn một chút kỷ niệm mới được, như vậy, Hạng Võ thu thập tiểu tử này cũng bớt chút việc! Về phần Tào Tháo... Bạch Khởi đối với hắn không còn ôm hy vọng gì, tiểu tử kia từ sau một chiêu vẫn chìm đắm trong tâm ma Hoàn mỹ chiêu kích phát ra, hoàn toàn không thể tự thoát ra được!

Bản năng cảm giác được nguy hiểm, ta không chút nghi ngờ, một quyền này nếu như trúng phải, điểm sinh mạng ta không còn dư nhiều, tuyệt đối sẽ cạn đáy!

Thời khắc mấu chốt, ta cắn răng một cái, hai tay phát sau mà đến trước, đặt lên cổ tay Bạch Khởi, Thái Cực phát huy tới cực điểm, mạnh mẽ đem quyền kình đánh về phía ta trượt sang một bên, đồng thời chân rơi xuống đất, bỗng nhiên xoay tròn, cả người Bạch Khởi bị ta dùng thủ pháp tứ lạng bạt thiên cân dẫn bay lên không!

Đem Bạch Khởi dẫn dắt lên không trung xoay tròn một vòng, ta hét lớn một tiếng: "Đi!"

Cả người Bạch Khởi giống như đạn pháo, bay vụt ra ngoài, vừa vặn đón nhận 10 thanh phi đao khổng lồ bay tới!

Oanh!

Quyền kình Bát Hoang bạo phát hoàn toàn, đem 10 thanh đại đao chấn thành bụi phấn!

Còn Bạch Khởi, thân không còn chút chân khí, ngay cả phòng hộ cũng không thể, trong kình lực bạo loạn, theo chân mấy thanh phi đao, phấn thân toái cốt, bạch quang lóe sáng, đã xuất hiện trong khu tái sinh!

Còn ta, cùng lúc đánh bay Bạch Khởi, tự thân cũng không dừng được, bay ngược ra sau 20m, té lăn trên mặt đất!

Phun ra một ngụm máu lớn, ta giãy dụa đứng lên, phát hiện tay trái đã phế hoàn toàn, tay phải cũng đã thấy xương, thương thế càng thêm nặng. Còn điểm sinh mạng cũng chỉ còn 10, nội lực 500 điểm!

Thấy Bạch Khởi chết dưới phi đao, Hạng Võ rõ ràng hơi ngẩn người, ánh đao biến mất, hiện ra thân hình, chỉ thấy xung quanh hắn, đang lơ lửng 10 thanh đại đao, mà dưới mỗi chuôi đao, đều có 1 tia chân khí dẫn dắt.

"Còn ngẩn ra làm gì? Mau giết hắn!" Bạch Khởi ở khu tái sinh lạnh lùng quát, lúc này hắn đã hoàn hảo không chút tổn hại.

"Hì hì... Dương Đào... chết..." Hạng Võ điều khiển 10 thanh phi đao, nhe răng cười đi về phía ta, hắn cả người đầy máu, lại phối hợp với sát khí trong mắt, khiến hắn như lệ quỷ nhân gian.

Hạng Võ rất phẫn nộ, đã lấy 3 địch 1, lại rơi xuống nông nỗi 1 người chết, 1 người trọng thương, 1 người mất năng lực chiến đấu! Đối với Hạng Võ mà nói, tuyệt đối là một sỉ nhục! Hắn là do "Hoàng" tạo ra, ở một mức nào đó, có kiêu ngạo của "Hoàng"! Mà kiêu ngạo này, hiện tại bị ta bóp nát hoàn toàn, sao không khiến hắn cuồng nộ?

Sắc mặt ta ngưng trọng nhìn Hạng Võ, tới lúc này, cản trở lớn nhất là vượt qua tên nhìn qua điên cuồng biến thái này, chỉ là...

Con mắt trong trạng thái cuồng nộ ánh mắt vẫn gắt gao nhìn ta, từng bước đi tới, mỗi một bước, xung quanh hắn nhiều thêm 2 thanh phi đao, theo từng bước đi, số lượng phi đao cũng càng nhiều, rậm rạp một đám, cả người hắn đã bao vây trong mảnh phi đao!

Thấy tình hình như vậy, ta không khỏi cười khổ, người đê tiện là vô địch, đê tiện tới nỗi như Hạng Võ, muốn không vô địch cũng khó. Ta là người chơi bình thường, làm sao đấu lại người chơi VIP đây chứ? Lúc này điểm sinh mạng không còn nhiều, nhưng lại duy trì tốc độ giảm xuống mỗi 2 giây 1 điểm, chỉ cần trúng 1 đao, ta cũng xong đời. Ta thua không sao, vấn đề là ta còn chưa kịp tiếp xúc trực tiếp với Hạng Võ và Tào Tháo, virut tự nhiên cũng không thể truyền lên người họ. Ta thua, không nói không thể tiêu diệt bọn họ, hơn 8000 vạn người trong thính phòng này, chỉ sợ sẽ phải chôn cùng.

Từ lúc tới thế giới này đến này, ta chưa bao giờ đối mặt với tuyệt cảnh như vậy.

Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 233: Phong hồi lộ chuyển

Trong thế giới thật, sau lưng ta đã ướt đẫm.

"Cao Mặc, ngươi có biện pháp nào trực tiếp xâm nhập vào Hạng Võ không... Chính là tên thân hình béo phì kia, đem virut rải vào người hắn? Hoặc là kéo tới bên cạnh ta cũng được?" Trong thế giới thật ta hỏi.

"Được thì cũng được, nhưng mà, một khi ta xâm nhập vào cơ thể hắn, rót virut vào, hắn nhất định sẽ phát giác, bây giờ hơn 8000 vạn con tin nằm trong tay chúng, bên cạnh còn có tên mặt đen kia nhìn chằm chằm, một khi bọn họ điên cuồng ác độc, chỉ sợ tính mạng con tin khó giữ được!" Giọng Cao Mặc rất bình tĩnh, "So với tên Hạng Võ kia, cái đứa trẻ trúng Hoàn mỹ chiêu ngươi có thể thử một lần! Hiện tại hắn trúng Hoàn mỹ chiêu, dù có đẩy mầm virut vào, cũng không có cách nào báo cho hai người kia biết!"

Trong lòng ta khẽ động, vội vàng nói: "Ngươi xâm nhập vào đứa trẻ kia, chính là cơ thể của Tào Tháo, đem virut an trí vào, sau đó đẩy virut vào cơ thể Hạng Võ, dù cho là hắn phát hiện cũng không sao, một khi hoàn thành, sẽ không cần chần chờ, lập tức kích hoạt virut! Như vậy, bọn họ muốn giết con tin cũng không phải hoàn thành tức thời được!"

"Đó là một biện pháp tốt, có thể thử một lần!" Ngữ khí Cao Mặc cũng có chút kích động.

....

Không gian chiến đấu.

Ta chậm rãi lui về phía sau, giật lại cự ly với Hạng Võ, còn những thanh đao Hạng Võ điều khiển, đã tích lũy tới 50 thanh liền dừng lại, tuy rằng lấy khí ngự đao so với đao mang thực dụng hơn nhiều, nhưng số lượng chồng chất, lượng chân khí tiêu hao cũng rất lớn!

"Hì hì..." Trong ánh mắt Hạng Võ đầy điên cuồng, 50 thanh đao dưới chân khí dẫn dắt, chậm rãi di động xung quanh hắn, hình thành một trận thế, phóng về phía ta ở xa xa bên này.

"Không xong!" Ở thế giới thật, Cao Mặc đột nhiên hét lớn.

Câu "chuyện gì" ta còn chưa kịp nói ra, trong không gian chiến đấu, sắc mặt ta đã đại biến.

Chỉ thấy Tào Tháo ngã ngồi ở xa xa, vốn đang rơi vào cảnh tâm ma không thể tự thoát được. Lúc này lại đứng dậy, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng mang theo dáng tươi cười ngọt ngào, ánh mắt trong suốt, nào có chút dáng vẻ rơi vào tâm ma?

Trong lòng ta chợt trầm mạnh xuống.

....

"Cao Mặc, đây là chuyện gì?" Trong thế giới thật, ta hỏi gấp, Tào Tháo thanh tỉnh, với ta mà nói, đó là cực kỳ không ổn. Với trạng thái của ta hiện tại, Tào Tháo cùng Hạng Võ liên thủ, vậy cục diện tuyệt đối là chết chắc.

"Vừa rồi lúc ta chuẩn bị xâm nhập Tào Tháo, đột nhiên bị bắn ngược ra ngoài! Ta hoài nghi... Tào Tháo vốn là không trúng Hoàn mỹ chiêu của ngươi. Tối thiểu, lúc vừa rồi, hắn rất có khả năng không bị Hoàn mỹ chiêu của ngươi ảnh hưởng!"

Lời Cao Mặc, khiến ta kinh nghi bất định.

...

"Hạng Võ, ngươi nghỉ ngơi trước đi, hắn để ta đối phó." Giọng nói non nớt của Tào Tháo vang khắp không gian chiến đấu.

"Hì hì..." Hạng Võ trừng mắt. Nước bọt chảy ròng liếc nhìn Tào Tháo, "Hạng Võ... Giết..."

Trên mặt Tào Tháo mang theo mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt lại trở nên dần sắt bén, hoàn toàn không giống bộ dáng hài đồng, nhìn thẳng Hạng Võ, nói: "Ha ha, ngươi muốn tranh với ta?"

Bạch Khởi ở khu tái sinh lạnh lùng nói: "Các ngươi đang làm gì? Tùy tiện ai cũng được, chỉ cần giết chết hắn, chúng ta liền tự do rồi!"

"Hạng Võ... Giết..." Cả người Hạng Võ run lên, hét một tiếng điên cuồng, quay đầu lại, con ngươi huyết hồng trừng thẳng phía ta. Trận thế phi đao bị hắn điều khiển vận chuyển từ chậm sang nhanh, phát ra tiếng rít gào chói tai. Hạng Võ một lòng muốn báo thù ta một ngón tay đả thương hắn, cho nên, cũng không dự định nhường cơ hội giết ta cho Tào Tháo.

Thấy Hạng Võ thao túng phi đao như vậy, lòng ta trầm xuống, lấy biến hóa của trận thế phi đao này, ta không thể phán đoán chuẩn xác điểm rơi của từng thanh, nói vậy, ta dù trốn tránh, cũng sẽ không vạch được lộ tuyến, rất có khả năng sẽ bị loạn đao phân thây!

Chỉ cần trúng một đao, ta cũng coi như xong rôi!

Lẽ nào thật sự thua?

Ta không cam lòng, cũng không muốn.

Nghĩ đến hậu quả thua trận, 8000 vạn người trong không gian chiến đấu này, toàn bộ sẽ bị xóa sổ, hai tay ta đều run lên.

Ngươi trong thính phòng đều im lặng, im lặng cầu khẩn, im lặng sợ hãi.

Bọn họ thân là khán giả, có thể nhìn thấy các loại số liệu chiến đấu song phương, kể cả giá trị sinh mạng nội lực hai bên. Mọi người thật không ngờ, trận chiến đấu này, lại gian nan đến mức như vậy, 3 quái nhân ăn mặc trang phục của "Hoàng", lại cường hãn đến mức như thế. Sự tình phát triển tới hoàn cảnh này, người nào cũng có thể thấy được, ta đã là nỏ mạnh hết đà. Còn nhìn lại đao trận Hạng Võ lưu chuyển thần tốc, cùng với Tào Tháo nhìn qua chỉ bị thương xây xát nhẹ, càng khiến trong lòng mọi người đầy tuyệt vọng.

Dù ngay cả bọn người Hoàng Phủ Phi Long vốn đối với ta tràn đầy lòng tin, lúc này cũng không ôm hy vọng tin tưởng nào, bởi nếu ta dưới tình huống như vậy còn có thể chiến thắng, vậy không chỉ là kỳ tích, mà là thần tích!

Cho nên, trong lòng bọn họ cũng chỉ có thể cầu khẩn, cầu khẩn thần tích xuất hiện.

Thần thoại vô địch, thần thoại kỳ tích, ngày hôm nay sẽ bị ba quái nhân này bóp nát?

Không chỉ ta không cam lòng, còn có vô số khán giả ở đây. Ta thua, chỉ hủy diệt một cái đệ nhị nguyên thần, nhưng bọn họ, phải mất đi sinh mạng quý giá!

Ngay khi ta cho rằng mình thua đã định rồi, tập trung toàn bộ tinh thần, làm một kích cuối cùng...

"Ha ha, ngươi thật muốn tranh với ta sao?" Thân ảnh Tào Tháo chợt lóe.

Oanh!

Một tiếng nổ vang, đao trận Hạng Võ xuất hiện một lỗ hổng, Tào Tháo trượt qua khe hở này, nháy mắt lọt phía sau Hạng Võ.

Thân hình Tào Tháo liền cứng đờ, sau đó quay đầu vẻ mặt dữ tợn nhìn Tào Tháo.

Tào Tháo đứng ở phía sau Hạng Võm trên mặt mỉm cười ngọt ngào thủy chung không biến, nói: "Ta ghét nhất bị người khác cướp đồ vật."

Nói xong, một chưởng như tia chớp đặt vào lưng Hạng Võ.

Ầm!

Một tiếng trầm muộn, thân thể mập mạp của Hạng Võ, lại bị một chưởng của Tào Tháo như đứa trẻ đánh bay, lập tức nặng nề ngã ầm xuống cách ta không tới 3m, máu tươi không ngừng phun trào!

Mọi người đều bị biến cố đột nhiên xảy ra làm ngây dại, Bạch Khởi ở khu tái sinh ngây người chốc lát, trong mắt chớp hiện hàn quang, nói: "Tào Tháo, ngươi biết bản thân đang làm gì không?"

Tào Tháo mỉm cười với Bạch Khởi, giọng nói trong trẻo: "Ta làm gì đương nhiên rõ ràng, ta xin ngươi đừng có dùng ngữ khí như lão đại giáo huấn ta được hay không?" Sau đó dáng tươi cười chậm rãi thu liễm, nhàn nhạt nhìn Bạch Khởi, chậm rãi nói: "Kẻ---thất---bại?"

Gương mặt gầy gò như cương thi của Bạch Khởi đột nhiên biến sắc, con ngươi co rút lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tào Tháo, lộ ra sát khí lành lạnh.

Tào Tháo đối với sát ý Bạch Khởi không chút nào để ý, trên mặt lại lộ vẻ mỉm cười, xoay người nhìn lại phía ta.

Lúc này, Hạng Võ ngã cách ta không xa miễn cưỡng chống đỡ thân thể, lại nặng nề ngã xuống. Hiện giờ, hắn sau khi chịu được thương tổn dưới một ngón tay của ta, lại chồng chất một chưởng của Tào Tháo, bên ngoài cơ thể tuy không nhìn ra thương tổn gì, nhưng bên trong đã tới cực hạn.

Hạng Võ nhìn Tào Tháo, một bên mắt bắn ra sát lục khí điên cuồng: "Tào Tháo... giết..."

Tào Tháo nhếch môi, mỉm cười nói: "Chỉ bằng ngươi ngay cả nói chuyện còn không rõ ràng?" Hai mắt lướt qua Hạng Võ, dừng lại trên người ta, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một vòng cung.

"Ngươi còn chờ cái gì nữa?" Giọng nói Tào Tháo đột nhiên vang lên bên tai ta, đây là dùng kênh riêng bí mật!

Trong lòng rùng mình, tuy rằng không rõ Tào Tháo rốt cuộc có tính toán gì, ta cũng không chần chờ gì nữa, dưới chân khẽ đạp, cự ly 3m đối với ta mà nói gần như bằng 0, nháy mắt liền tới trước mặt Hạng Võ, một quyền đánh ra, trên quyền đã dung hợp áo nghĩa Hoàn mỹ chiêu! Hạng Võ cảm giác được nguy hiểm, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy nắm tay phóng to vô hạn, nhất thời ánh mắt hung ác độc địa trở nên si ngốc, thần tình nhất thời hoảng hốt không rõ ràng, thần trí hoàn toàn bị Hoàn mỹ chiêu chiếm đoạt!

Oanh!

Một quyền bao hàm 300 điểm nội lực, nặng nề đánh thẳng vào mặt Hạng Võ. Cả đầu liền bạo liệt, điểm sinh mạng cạn đáy.

Thi thể không đầu chợt lóe sáng, Hạng Võ xuất hiện ở khu tái sinh. Hạng Võ đứng trong khu tái sinh thần sắc vẫn ngốc nghếch, ánh mắt không ngừng biến hóa, sợ hãi, thống khổ, áy náy, ngọt ngào...

Thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng Bạch Khởi trầm xuống, biết Hạng Võ vẫn ở trong Hoàn mỹ chiêu của ta, lập tức hét lớn một tiếng: "Tỉnh lại!" một chưởng đánh vào ngực Hạng Võ, nhưng bởi ở khu tái sinh, bất cứ công kích gì đều vô hiệu, cho nên không có bất cứ hiệu quả công kích nào.

Ngược lại, bàn tay Bạch Khởi vừa dán vào ngực Hạng Võ, lại không thể rời ra, cùng lúc, hắn như thấy chuyện cực kỳ đáng sợ, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, sắc mặt biến đổi liên tục không ngừng.

Hắn muốn giải cứu Hạng Võ, nhưng lại giống như bệnh truyền nhiễm, đưa hắn một lần nữa kéo vào cảnh tâm ma Hoàn mỹ chiêu dẫn phát! Còn Hoàn mỹ chiêu hiện tại, so với trước đó càng hoàn mỹ hơn, hắn muốn tự thân thoát ra, khó có khả năng!

Nhìn 2 người trong khu tái sinh, ta chợt sửng sốt, cũng không ngờ tới gặp phải chuyện như vậy. Lập tức hiểu được, nhất định là sau khi ta một ngón tay phá đao Hạng Võ, lý giải Hoàn mỹ chiêu lại có đột phá, cho nên mới xuất hiện loại tình huống này!

Tào Tháo nhìn hai người Bạch Khởi Hạng Võ ngây ngốc ở khu tái sinh, trong mắt lóe một tia dị sắc, sau đó mỉm cười với ta: "Hiện tại chỉ còn hai người chúng ta, có phải là nên tiếp tục không?"

Khán giả vừa thở dài một hơi lập tức ngừng thở, bọn họ không ngờ tới Tào Tháo lại giúp ta, nhưng hiện tại tuy không còn Hạng Võ, nhưng Tào Tháo cũng tuyệt đối không thể bởi vì hắn là trẻ con mà coi thường, căn cứ số liệu chiến đấu song phương, ta đã lâm vào bờ vực tử vong, dù Tào Tháo không động thủ, sau 3 phút điểm sinh mạng của ta cũng sẽ cạn đáy, mà động thủ, sinh mạng của Tào Tháo còn 1300 điểm, nội lực 1000, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, có thể đoán trước kết cục động thủ. Tuyệt cảnh như vậy, khiến mọi người tâm như tro tàn.

"Ngươi vì sao phải giúp ta?" Ta nhìn Tào Tháo, lạnh lùng nói.

Dáng tươi cười của Tào Tháo rất ngọt, nói: "Bởi vì ta không thích nhìn thấy hai tên kia! Ta thật sự không hy vọng, thế giới còn có tồn tại giống như ta!"

Trong lòng ta phát lạnh, nói: "Nói như vậy, ngươi là muốn mượn tay ta diệt trừ hai người bọn hắn?"

"Ha ha." Tào Tháo cười khẽ, nói: "Thật thông minh, đáng tiếc không có khen thưởng! Ừm, vừa rồi có một cỗ số liệu kỳ quái muốn xâm nhập bản thể ta, trong cổ số liệu kia bao hàm một đoạn số liệu rất hay... Xem ra ta thật không thể xem nhẹ nhân loại, không ngờ có thể viết ra số liệu như vậy, một khi dẫn phát, dù là tồn tại như ta, cũng xem ra không thể may mắn tránh thoát!

Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 234: Sau tai kiếp

Con ngươi hơi ho lại, đồng thời trong lòng trầm xuống.

Tào Tháo mỉm cười nói tiếp: "Thế nào? Còn chưa động thủ sao? Nếu như ta đoán không sai, trên người của ngươi cũng có đoàn số liệu kia? Lẽ nào ngươi muốn đem số liệu kia truyền nhiễm cho ta mới phát động sao? Làm người không thể quá tham được!"

Ta không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tào Tháo, tên này ngay từ đầu ra vẻ một bộ trẻ con vô hại khiến ta không quá để ý, lúc này trong lòng ta, đã trở thành nhân vật nguy hiểm đỉnh cấp, so với Hạng Võ cùng Bạch Khởi càng nguy hiểm hơn!

"Ừm, quên đi! Ngươi không phát động đoạn số liệu đó cũng không sao, dù sao hiện giờ bọn họ ở trạng thái này, cũng không khác gì chết cả! Ha ha, xem ra ta phải chúc mừng ngươi, Hoàn mỹ chiêu lại có đột phá!" Vẻ mặt Tào Tháo đột nhiên hâm mộ, "Thật sự là người so với người tức chết người mà, có thể lĩnh ngộ Hoàn mỹ chiêu tới mức này, có thể nói ngươi là thiên tài trong thiên tài cũng không quá phận, chiếu theo xu thế này phát triển về sau, tin rằng không tới bao lâu, ngươi có thể tiến đến thần giai rồi!"

Đối mặt với Tào Tháo trước sau vẫn luôn mỉm cười này, ta không chút nào dám thả lỏng cảnh giác, nói: "Ngươi làm thế nào thoát khỏi Hoàn mỹ chiêu? Có lẽ ngay từ đầu ngươi đã chặn được Hoàn mỹ chiêu của ta, không rơi vào cảnh tâm ma?"

Dáng tươi cười của Tào Tháo trở nên bí hiểm, nói: "Vấn đề này, sẽ lưu lại cho ngươi đoán... Được rồi, ta phải đi! Hai người bọn họ, cứ giao cho ngươi xử lý vậy!"

Nói xong, thân ảnh Tào Tháo bắt đầu mờ nhạt.

Ta nhất thời sửng sốt, không nghĩ tới Tào Tháo nói đi là đi.

"Nha, đúng rồi, quên nói cho ngươi, kỳ thật, ngoại trừ ta, Bạch Khởi cùng Hạng Võ, còn có một bản dự bị thứ 4, tên của hắn gọi là... Doanh Chính! Ha ha ha..."

Theo câu nói cuối cùng của Tào Tháo vang bên tai ta, thân thể ta hoàn toàn cứng đờ.

Lại còn có một bản dự bị? Chết tiệt! Không phải "Hoàng" nói chỉ có 3 sao? Chẳng lẽ Tào Tháo lại gạt ta?

Không. Sai rồi!

Ta lập tức phủ định cách nghĩ này, Tào Tháo không cần phải gạt ta chuyện này, có là có, không là không, lừa ta, đối với hắn không có chỗ tốt nào. Cho nên, chỉ có thể nói rõ, bản dự bị thứ 4 này rất có khả năng tồn tại thật sự, cái gọi là bản dự bị Doanh Chính, hắn thật sự tồn tại!

Tâm tình của ta nhất thời xấu tới cực điểm.

Nháy mắt Tào Tháo biến mất khỏi lôi đài, toàn không gian chiến đấu đều sôi trào, mọi người, đã không thể ức chế được vui mừng khôn xiết sống sót sau đại tai nạn, hoan hô điên cuồng.

Ta nhìn xung quanh lôi đại, ngoại trừ khu vực trống vạn người bị Hạng Võ xóa sổ rất chói mắt, những nơi khác, đã biến thành biển cả hòa hoãn.

Ta mỉm cười, mặc kệ thế nào, tính mạng của 8000 vạn người này, cuối cùng cũng đã được bảo vệ.

Điểm sinh mạng tự động cạn đáy, trên người ta lóe ánh sáng trắng, đã xuất hiện ở khu tái sinh.

Hệ thống nhắc nhở: Tam Hoàng thắng lợi.

Nụ cười trên mặt khán giả nhất thời cứng lại.

Đúng vậy, ta thua. Nhưng có thể nói là thắng. 8000 vạn người ở đây đã không có nguy hiểm nữa.

"Cao Mặc, virut đã xâm nhập vào trong cơ thể hai người bọn hắn rồi chứ?" Trong thế giới thật ta thở dài một hơi, hỏi.

"Phải... Nhưng đáng tiếc, chạy một tên." Trong giọng Cao Mặc mang theo sầu lo.

"Đây đã là kết cục tốt nhất rồi."

Chính xác, kết cục này là tốt nhất. Ta không biết vì sao Tào Tháo không giết ta, có thể hắn kiêng kỵ Hoàn mỹ chiêu ta có lĩnh ngộ mới, hoặc có lẽ hắn có dự định khác... Nói chung, ta rất may mắn, tuy rằng không thể một lượt tiêu diệt cả Tào Tháo, thế nhưng, hai vị Hạng Võ cùng Bạch Khởi này, tuyệt đối trốn không thoát. Mà cục diện này, đối với ta và Tào Tháo mà nói là cục diện hai bên cùng có lợi, hắn mượn tay ta tiêu diệt Bạch Khởi và Hạng Võ, mà hắn thắng trận chiến, cũng thắng được tự do. Cho nên, nói lại, Tào Tháo mới là người thắng chung cuộc trận chiến này.

Tào Tháo gian hùng...

Trong thế giới hiện thật, Cao Mặc thở phào nhẹ nhõm, nói: "Có tin tốt, hạn chế ra vào Cực đạo chiến võng đã được giải trừ hoàn toàn rồi."

Ta cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, xem ra Tào Tháo cũng không có xấu xa như ta tưởng tượng, khẳng định trước khi hắn rời Cực đạo chiến võng, giải trừ đi phong tỏa Cực đạo chiến võng.

"Mọi người an tĩnh một chút!" Tiếng nói của ta vang khắp không gian chiến đấu.

Hiện giờ, ta là ân nhân cứu mạng trong lòng mọi người, nghe được ta nói, khán giả bất an liền đình chỉ bàn tán

"Nguy hiểm hiện tạm thời giải trừ, hiện giờ mọi người đã có thể rời mạng, vì suy nghĩ cho an toàn sinh mạng các vị, yêu cầu mọi người lập tức rời mạng!"

Mọi người nghe ta nói vậy, tất cả đều đại hỉ, tuy không biết vì sao ta thua bọn họ còn có thể giữ lại mạng sống, nhưng thêm 1 giây ở Cực đạo chiến võng, lại là 1 giây nguy hiểm! Hiện giờ đa số mọi người đối với hệ thống chiến đấu đã tràn ngập sợ hãi, vội vã thử rời mạng.

Chỉ thấy tia sáng trắng không ngừng lóe lên trong thính phòng, khán giả bên trên không ngừng biến mắt.

Không ít người còn chưa rời đi thấy người khác có thể rời mạng, tâm cũng buông xuống một nửa, mở lời nói cảm kích, đều rời đi.

Trong 30s, toàn không gian chiến đấu, chỉ còn lại rất ít người.

"Lão đại, ta biết ngươi làm được mà!" Hoàng Phủ Phi Long hưng phấn hô.

"Làm tốt lắm! Tỷ phu! Ngươi là thần tượng của ta!" Bộ dáng Thủy Hổ cũng rất kích động.

"Đều nhanh cút cho ta!" Ta tức giận mắng.

Hoàng Phủ Phi Long cùng Thủy Hổ cười hì hì rời đi.

Hùng Phách gật đầu với ta, cảm kích nói: "Dương Đào, ta thiếu ngươi một mạng!"

Nói xong cũng tự động rời mạng.

Ta lắc đầu cười khổ, ai thiếu ai cũng không rõ được, nói lại, mấy người Bạch Khởi vốn là tìm ta gây chuyện, 8000 vạn người này chỉ là bị liên lụy mà thôi.

Hoàng Phủ Phi luôn lãnh khốc lúc này mỉm cười,tất cả đều không nói, cũng rời đi.

Huynh muội Hỏa Vân ở lại cuối cùng, Hỏa Vân Triều mỉm cười nói: "Dương Đào, cảm ơn, Hỏa Vân gia thiếu ngươi một cái nhân tình!"

Ta lắc đầu, nói: "Không cần khách khí, các ngươi nhanh rời mạng, ta còn có chuyện muốn làm."

Hỏa Vân Yến vẻ mặt sùng bái nhìn ta, kêu lên: "Sư phụ, ta nghĩ là ta yêu ngươi rồi! Làm sao bây giờ! Ngươi cứu mạng ta, tiểu nữ tử chỉ có thể lấy thân báo đáp! Ngươi ngàn vạn lần không thể không đáp ứng ta nha!"

Ta nhất thời lảo đảo, Hỏa Vân Yến cười khanh khách không ngừng, vứt cho ta một cái hôn gió vụn về, đồng thời cùng Hỏa Vân Triều đang cười khổ không ngừng đi ra.

Hiện giờ, toàn Cực đạo chiến võng, liền chỉ còn lại ta cùng hai người Bạch Khởi Hạng Võ đứng yên bất động.

...

"Cao Mặc, Cực đạo chiến võng đã phong bế chưa?" Trong hiện thật ta hỏi.

Cao Mặc hồi đáp: "Đã phong bế! Lúc Tào Tháo rời đi đã giải khóa. Có thể nói Cực đạo chiến võng chỉ có thể ra không thể vào, ngươi có thể yên tâm!"

"Tốt lắm, ngươi kích hoạt virut đi!" Ta chậm rãi nói.

Cao Mặc trầm mặc một chút, nói: "Nếu hai người này đã trúng Hoàn mỹ chiêu của ngươi không thể hành động, không bằng ngươi lui ra ngoài trước, sau đó mới kích hoạt?"

Ta suy nghĩ một chút, nói: "Kích hoạt đi, chỉ có tận mắt nhìn thấy bọn chúng bị xóa sổ hoàn toàn, ta mới có thể hoàn toàn yên tâm."

"... Được rồi. Kích hoạt virut!"

Trong không gian chiến đấu, thân thể ta hơi chấn động, cảm giác được trong cơ thể hình như có biến hóa gì đó, tiếp theo, tầm nhìn trở nên rung chuyển. Ánh mắt ta nhìn chằm chằm vào Bạch Khởi cùng Hạng Võ cách đó không xa, chỉ thấy trên người bọn họ không ngừng có những điểm sáng bay ra ngoài, giống như cả người biến thành một tổ đom đóm, thân thể hai tên đó không ngừng run nhè nhẹ, thân ảnh dần vặn vẹo không rõ.

Ta cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, phát hiện tình hình của mình cũng cùng một dạng! Mà tầm mắt của ta, từ màu sắc rực rỡ biến thành trắng đen, hơn nữa ngày càng không rõ.

Cuối cùng, mọi thứ đều không rõ nữa, trong đầu ta đột nhiên đau đớn. Oanh một tiếng, đầu khôi Cực đạo đã bạo liệt.

Ta thấy đầu óc hỗn loạn, giống như uống rượu say. Tiến vào trạng thái nội thị, dò xét thân thể một chút, phát hiện đệ nhị nguyên thần cũng không bị nghiền nát như ta tưởng tượng, chỉ là hư nhược rất nhiều, hơn nữa tựa hồ có thể cái gì, cảm giác có chút quái dị. Nhưng tỉ mĩ xem xét lại không nhìn ra gì. Chỉ là, tuy rằng bị thương một chút, nhưng ta lại không hối hận, bởi vì nháy mắt khi tầm nhìn hỗn loạn, ta thấy được Bạch Khởi cùng Hạng Võ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

"Dương Đào, ngươi không sao chứ?" Lập tức Cao Mặc đi tới, lo lắng hỏi.

Ta lắc đầu, người liền thanh tỉnh hơn nhiều, mỉm cười nói: "Ta không sao, hai vị kia xác thật đã chết rời chứ?"

Lập tức Cao Mặc có vẻ kích động một chút, gật đầu nghiến răng nói: "Đã chết! Ta dám cam đoan, chết không thể chết hơn!"

Trong giọng hắn mang theo một ít mừng rỡ, cũng khó trách, siêu cấp cường giả ngang với "Hoàng", cường hãn như thế, lại bị virut hắn nghiên cứu ra giết chết, làm thế nào không khiến hắn vui mừng kích động, sinh ra một cảm giác có thành tựu?

Ta như trút được gánh nặng thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Cao Mặc, chân thành nói: "Cám ơn ngươi, nếu như không có ngươi trợ giúp, chỉ bằng sức một mình ta, muốn tiêu diệt bọn họ, sợ rằng không có khả năng!"

Cao Mặc lắc đầu, thần sắc lại buồn bã, nói: "Chỉ tiếc, chạy mất một tên, không biết hắn sẽ gây họa gì cho nhân loại..."

Trong lòng ta âm thầm thở dài, đây cũng là ta lo hiện giờ. Tuy rằng Tào Thào nhìn qua không có địch ý quá lớn, nhưng tâm cơ hắn thật quá sâu, khiến ta phải đề phòng. Hiện giờ nghĩ lại, tựa hồ từ lúc bắt đầu chiến đấu, tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn, hắn cố ý tỏ ra yếu kém, trúng Hoàn mỹ chiêu, sau đó tọa sơn quan hổ đấu, thẳng đến lúc Cao Mặc xâm lấn mới bại lộ - cũng không biết hắn dùng biện pháp gì, thoát khỏi cảnh tâm ma do Hoàn mỹ chiêu tạo ra? Còn hắn cố ý đem Hạng Võ đánh ngã trước mặt ta, chính vì để ta truyền virut cho Hạng Võ, còn bản thân hắn, lại nói mấy câu liền chạy. Căn cứ tiếp xúc ban đầu, tin tức Bạch Khởi để lộ ra, tựa hồ nhất định phải đánh bại ta, bọn họ mới có thể chân chính thu được tự do. Còn kết quả cuối cùng, ta cùng Bạch Khởi và Hạng Võ đồng quy vu tận, còn hắn vẫn sống nhỡn nhơ, còn thu được tự do! Tâm cơ như vậy đồng thời tính toán cả địch nhân và đồng bạn, thật là đáng sợ! So với "Hoàng", hắn càng thêm đáng sợ! Ta lại kỳ quái, rõ ràng tất cả của Tào Tháo đều là do thừa kế từ "Hoàng", làm thế nào lại thông minh như vậy chứ?

Tuy rằng trong lòng sầu lo, nhưng vẫn mỉm cười như trước, thoải mái nói: "Không có vấn đề gì, dù sao luôn có biện pháp giải quyết!"

Cao Mặc gật đầu, tâm tình cũng không cao hứng được.

Ta quay đầu nhìn ngũ bộ cao thủ bộ mạng, mỉm cười nói: "Sự tình hôm nay, đa tạ các ngươi."

Những cao thủ bộ mạng này liền nói không dám, lại có chút khẩn trương.

"Nhưng mà, cá ngươi có thể thấy được, nghe được, chính là cơ mật tối cao Liên bang, ta không hy vọng có bất cứ điểm nào bị tiết lộ, rõ chứ?"

Giọng ta tuy bình tĩnh, nhưng lộ ra uy nghiêm không thể kháng cự, mọi người đều biết quy củ của Liên bang, tất cả đều vẻ mặt nghiêm túc đảm bảo không tiết lộ một câu nửa chữ.

....

Điên rồi! Vô luận là TT hay thiên tấn, mạng hay là hiện thật, đều điên rồi!

Náo nhiệt nhất bây giờ, không phải là thảo luận tình cảm lưu luyến của Dương Đào và Triệu Thu Hàn là thật hay giả, mà là ngày kinh khủng của Cực đạo chiến võng!

8000 vạn người thành con tin, trợ thành án bắt cóc lớn nhất lịch sử nhân loại! Mà trải qua điều tra, các nơi trong Liên bang, có hơn 1 vạn 3000 người thành đời sống thực vật, trước đó đều ở trong Cực đạo chiến võng! Cái này khiến mọi người liên tưởng tới hơn vạn người bị 3 tên quái nhân ăn mặc kiểu "Hoàng" xóa sổ! Mà trải qua đối chiếu, những người sống đời thực vật này, chính là những người biến mất trong Cực đạo chiến võng!

Mọi người sống sót sau tai nạn nghĩ mà sợ, bắt đầu còn đối với sinh tử vạn người biểu thị hoài nghi, lúc này đã không có bất cứ nghi ngờ nào! Hơn vạn sinh mạng, lại dễ dàng xóa bỏ như thế!

Về sự kiện này, đã lan truyền thần kỳ. Bắt đầu sự kiện, Cực đạo chiến võng đột nhiên không thể đăng nhập, khiến có nhiều người thông qua TT biểu thị kháng nghị chất vấn Cực đạo chiến võng, nhưng Cực đạo chiến võng không có bất cứ giải thích gì. Tất cả nghi vấn, nửa giờ sau nhận được trả lời, dù ai cũng thật không ngờ, sự tình lại nghiêm trọng đến mức này!

Mạng giết người! Danh từ này, chiếm được sự quan tâm chưa từng có.

Căn cứ xác nhận của 8000 vạn nhân chứng, đã khiến chuyện này chính xác đến không thể chính xác hơn! Mọi người muôn miệng một lời, nếu như không có Dương Đào, 8000 vạn người bọn họ, kết thúc sẽ giống như 1 vạn 3000 người thực vật kia!

Trong lòng các công dân Liên bang liền nổi hàn ý lạnh thấu xương, nguyên lai, thần chết cách chúng ta gần như vậy?

Cực đạo chiến võng xuất hiện mấy ngàn năm, nhưng không có ai nghĩ, loại mạng chiến đấu bồi dưỡng vô số anh tài này, lại là một hung khí siêu cấp giết người không thấy máu!

Mỗi ngày Cực đạo chiến võng lưu lượng ra vào hơn 5 ức, chẳng khác nào một ngày Cực đạo chiến võng nắm trong tay sinh tử quá 3 ức người!

Cực đạo chiến võng, ngay lúc này, trở thành đại danh từ kinh khủng!

Dương Đào trở thành cứu thế chủ, nhưng mà, mọi người quan tâm nhất, chính là 3 quái nhân ăn mặc kiểu "Hoàng" cuối cùng lai lịch thế nào? Cùng Cực đạo chiến võng có quan hệ gì? Vì sao có năng lực phong tỏa Cực đạo chiến võng và giết người trong thế giới ảo? Bọn họ có gút mắt gì với Dương Đào, vì sao muốn lấy tính mạng 8000 vạn người uy hiếp, cùng Dương Đào đấu một trận sinh tử?

Bí ẩn nhiều lắm, khủng hoảng lan tràn trong lòng công dân Liên bang, toàn bộ Liên bang, đều chìm đắm trong một bầu không khí áp lực. Không người nào dám vào Cực đạo chiến võng - trên thực tế Cực đạo chiến võng cũng đã phong bế, không thể kết nối. Còn lưu lượng TT cũng thẳng tắp đi xuống. Cực đạo chiến võng không an toàn, như vậy TT thì sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro