Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời giới thiệu

Nguồn: Kiếm giới

Nội dung thu gọn

Lưu Dương 23 tuổi vẫn là một trạch nam (xử nam) vô tích sự. Trong lúc vô ý triệu hồi ra kẻ trong truyền thuyết - tà Thần Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Tà Thần : ta ban cho ngơi 4 loại dị năng.

Lưu Dương nở nụ cười đáng khinh nói : ta muốn phi hành, xuyên tường, tốc độ, ẩn thân.

"Ách! Ẩn thân để làm gì?"

Lưu Dương cười cực độ đáng khinh nói : "Cũng không có việc gì, để qua thăm kí túc xã nữ thôi"

Tà Thần cũng đáng khing nở nụ cười : "Ha ha ha nguyên lai là người đồng đạo"

Như vậy nếu trạch nam đáng khinh chui vào trường học cùng một ít tiểu MM(cô nương) 17,18 tuổi sẽ phát sinh những chuyện thú vị gì.

Trên đời này có địa phương nào Lưu Dương không đến đươc đây?

Bộ truyện đề cập đến trường lớp, hắc đạo, nữ sinh, thục nữ, thâu hương vào hậu cung, không thể bỏ qua được.

Chương 1

Có Được Dị Năng

Dịch: Tiểu Phương

Biên: Diệt Thế

Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiếm Giới

Nội dung thu gọn

Lưu Dương hai tay cầm một bó hoa hoa hồng, lặng yên đứng ở ZZ thị đợi giai nhân trong lòng, đây là lần thứ 17 hắn đứng đợi gái, đối với hắn một trạch nam có thể nói đây là cách duy nhất để gặp các cô gái. Cô gái này hắn mất nửa năm thời gian công phu tìm kiếm trên mạng và qua điện thoại thi triển vô số lời ngon tiếng ngọt mới hẹn gặp được, trước đây tuy chưa gặp qua nhưng hắn tự nhận cùng đối phương nhất định có cảm tình. Hắn quyết định lần này phải làm cho cô gái giúp hắn đem thân xử nam giải quyết đi. Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Xin chào, anh là chàng trai thẹn thùng sao?" Một thanh âm ngọt ngào từ phía sau Lưu Dương truyền đến.

Thanh âm thật dễ nghe a! Đây là người thứ nhất Lưu Dương có ấn tượng, giờ phút này trong lòng có chút khẩn trương, nhưng hắn xoay người lại thập phần u nhã, đây là động tác hắn bình thường đã tập qua vô số lần. Nhưng khi hắn xoay người lại nhìn thấy người trước mắt lập tức trở nên ngây dại.

"Em ... em là thương tâm thiên sứ ?" Lưu Dương khó có thể tin nhìn cô gái như hà mã trước mặt, chân to như voi.

"Là em! Em chính là thương tâm thiên sứ, bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Cô bé kia giương cái miệng rộng lớn cười nói. Còn mở lớn hai mắt trừng trừng nhìn Lưu Dương.

Lưu Dương cảm giác được dạ dày co thắt. Cô bé này có thể so với Phù Dung tỷ thượng hạng a!

"Trời ạ! Cứu mạng a!" Lưu Dương rơi lệ bỏ chạy.

***************

Nửa đêm, trên sân thượng nhà Lưu Dương, Lưu Dương đang bi phẫn cực độ.

"Anh tuấn tiêu sái, trí thâm như biển, người gặp người thích, xe thấy xe tránh ...(còn 500 chữ nữa) Tà Thần đại nhân ngài thương ta đến 23 tuổi vẫn còn là xử nam đến cứu ta đi! Ta thật sự không muốn tiếp tục cuộc sống làm xử nam!" Lưu Dương đấm ngực dậm chân nói.

Mười giây đồng hồ sau.

Một đạo kim quang chợt lóe, một vị nam tử nửa mình băng bó, thân dưới lõa lồ hiện ra trước mặt Lưu Dương.

"Này .. lão tử đang tắm uyên ương là kẻ nào gọi ta đến?" nam tử kia kêu lên lập tức kim quang chợt lóe, một bộ T-shirt cao bồi hiện ra trên thân hắn.

Chỉ thấy nam tử này thoạt nhìn ước chừng 20 tuổi. Tướng mạo bình thường nhưng người lại mơ hồ lộ ra một tia tà khí đáng khinh.

Lưu Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn nam tử trước mắt. Vẻ mặt không thể tin được.

"Đừng nhìn. Là ngươi gọi ta đi ra sao?" Nam tử hiện ra bộ dáng điêu điêu nói.

"Ngươi là?" Lưu Dương rốt cục hồi phục lại tinh thần cẩn thận hỏi.

"Chính ngươi gọi ta đến còn hỏi ta là ai?" Nam tử kia nói.

"Ta gọi ngươi ra, vậy ngươi là Tà Thần" Lưu Dương không tin hỏi.

"Đã vài tỷ năm, không ngờ khẩu quyết gọi ta phức tạp như vậy vẫn có người còn nhận ra, thật là xui mà" Nam tử vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lưu Dương nói.

"Ngươi ... ngươi thật là Tà Thần?" Lưu Dương xác định hỏi.

"Tiểu tử ngươi thật may mắn, có chuyện gì nói đi! Ta sẽ thỏa mãn ngươi một nguyện vọng" Tà Thần nói.

"Ách, ta đã 23 tuổi vẫn chưa có bạn gái vẫn còn là xử nam ngươi có thể giúp ta không" Lưu Dương đầy bi thương nói.

"Ách, ta là Tà Thần không phải tình yêu chi thần làm sao giúp ngươi? Cũng không thể giúp ngươi tán gái được" Tà Thần rõ ràng như bị sét đánh.

"Tà Thần cũng không có cách sao?" Lưu Dương thất vọng, ánh mắt nhìn Tà Thần như ý nói ngươi thật vô dụng.

"Ách, ai nói với ngươi Tà Thần vô dụng, tán gái ta thật sự không thể giúp ngươi nhưng ta có thể ban cho ngươi 4 loại năng lực, ngươi chọn đi. Nhưng chỉ có thể là năng lực cơ bản, ngươi lựa chọn vượt qua năng lực không gian là không được, dù sao ta muốn giữ cho không gian được cân bằng" Tà Thần cười nói.

"Nói đi! Nhanh lên giải quyết tiểu tử ngươi để ta còn về đi tắm uyên ương".

Tà Thần tựa như đang kích thích Lưu Dương, Lưu Dương tựa hồ nghĩ cái gì, trên mặt hiện ra nụ cười đáng khinh cẩn thận hỏi "Có phải hay không một ít đơn giản năng lực cũng có thể a?"

"Ân, chỉ cần không vượt qua không gian pháp tắc tất cả đều có thể" Tà Thần nhắc nhở.

"Ta muốn ẩn thân, xuyên tường, tốc độ và phi hành" Lưu Dương rất nhanh đem đáp án nói ra.

"Ách" Tà Thần như bị sét đánh, Lưu Dương cũng nhìn Tà Thần hai người cứ thế đồng thời nở nụ cười to.

"Nguyên lai là người đồng đạo a" Tà Thần vỗ vỗ Lưu Dương nở nụ cười đáng khinh nói.

"Cũng như nhau thôi" Lưu Dương đáp lại.

"Tiểu tử ngươi thật may 4 dạng năng lực này ta đều có, được rồi không nói nhiều nhắm mắt lại" Tà Thần nói.

Lưu Dương nhắm mắt lại sau khi cảm thấy tựa hồ có 4 quang đoàn xuyên thấu qua thân thể mình tạo ra cảm giác ấm áp.

"Mở mắt ra đi"

Lưu Dương mở to mắt cảm giác mình tựa hồ không có gì bất đồng bèn quát một tiếng "Ẩn thân"

"Tốc độ"

"Xuyên Tường"

Nhưng Lưu Dương cảm giác được chính mình không có 1 chút biến hóa nào. Tà Thần liếc mắt nhìn hắn nói "Ngươi cho là không có năng lượng cũng có thể sử dụng năng lực này sao?"

"Năng lượng từ đâu mà có?" Lưu Dương vội vàng hỏi.

"Tín ngưỡng lực, thần nhân bọn ta đều dựa vào tín ngưỡng lực, đương nhiên năng lực của ngươi là do ta ban cho nên cũng không thể là ngoại lệ" Tà Thần thong dong nói.

"Tín ngưỡng lực làm sao đạt được" Lưu Dương tò mò hỏi.

"Kỳ thật mỗi người đều có tín ngưỡng lực, chính là nhiều hay ít mà thôi, người thường tín ngưỡng lực thường từ 100 đến 100000, lớn nhất đương nhiên là các ngôi sao, tín ngưỡng lực đều do hàng ngày có người chú ý đến ngươi mà có được, vô luận là oán hận hay yêu thích đều được, tín ngưỡng lực của ngươi càng nhiều thì năng lực tự nhiên càng cao, đương nhiên đó là những người biết ngươi! Không biết tên ngươi cho dù chú ý cũng vô dụng" Tà Thần nhìn Lưu Dương nói.

"Kia tín ngưỡng lực của ta là bao nhiêu" Lưu Dương hỏi.

Tà Thần liếc mắt nhìn Lưu Dương nói "Tín ngưỡng lực của ngươi mới là 40, ta chưa gặp ai có tín ngưỡng lực thấp như vậy.

Lưu Dương cảm thấy mất mặt, bi phẫn nói "Ngươi nghĩ rằng ta muốn thế a! Ta vốn chỉ là dân đen, ai lại chú ý đến dạng tiểu dân như ta".

Tà Thần cực kỳ khinh bỉ nhìn Lưu Dương nói "Người thường không có khả năng phát huy ra tín ngưỡng vì bọn họ không có thần thể, bằng không ngươi còn có thể ở trên đời này sao! Ta vừa lúc nhàn rỗi luyện chế ra một thần thể, thật tiện nghi cho ngươi, hơn nữa thân mình hắn còn có 1 thuộc tính năng lực, nhưng là năng lực gì ta cũng không rõ lắm chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của ngươi kiểm chứng"

Nói xong lòng bàn tay phải Tà Thần trở nên sáng ngời, lẩm bẩm nói "Lấy danh nghĩa Tà Thần ta ban cho ngươi bài vị chi thần" nói xong một đạo hư ảnh sát nhập vào trong cơ thể Lưu Dương.

"Đây là cái gì?" Lưu Dương nhìn thấy trên tay đột nhiên hiện ra một cái giới chỉ màu đỏ, tò mò hỏi.

"Đây là thần lực giới chỉ, chỉ có chính ngươi mới nhìn thấy, giá trị tín ngưỡng lực trong cơ thể ngươi sẽ hiện ra trên mặt, muốn biết mình có bao nhiêu tín ngưỡng lực chỉ cần xem mặt trên là biết. Hơn nữa bên trong còn có không gian rộng mười thước cho ngươi đựng vật phẩm, đương nhiên theo tín ngưỡng lực đề cao không gian cũng có thể mở rộng" Tà Thần giải thích. Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lưu Dương tò mò liếc nhìn giới chỉ một cái, quả nhiên ở trước mặt thấy hiện lên số 40 nho nhỏ. Nhưng bên trong bỏ được đồ sao? Cái này còn đợi hắn khảo chứng.

Tà Thần dường như có chút không kiên nhẫn nói "Nếu muốn đề cao tín ngưỡng lực theo đường tắt thì phương pháp chính là đi chinh phục những cô gái chưa bị ô nhiễm, chỉ cần nội tâm các nàng bị ngươi chinh phục, tín ngưỡng lực của ngươi sẽ tăng nhanh. Bởi vì trên thế gian này tình yêu thuần khiết mới là tín ngưỡng lực tinh khiết nhất. Hoặc là ngươi đùng danh nghĩa Tà Thần làm một ít chuyện tốt sau đó sẽ nhận được tín ngưỡng lực, đương nhiên so sánh với phương pháp trên rất chậm chạp" Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nói xong Tà Thần ngẫm nghĩ rồi tiếp "Ngươi muốn thi triển năng lực thì niệm khẩu quyết : Ta yêu Tà Thần sau đó gọi tên năng lực cần thi triển".

Nghe được khẩu quyết, Lưu Dương cũng không biết nói gì, khẩu quyết này cũng quá ác tâm đi.

"Tốt lắm ta đã nói hết rồi, ta còn phải chạy về tắm uyên ương đây" Tà Thần vừa nói xong thi triển phép thuật biến mất, tốc độ cực nhanh làm cho Lưu Dương muốn nói cũng không kịp.

"Cái này! Ngươi còn chưa nói nói cho ta biết cô gái chưa bị ô nhiễm là ý gì đây?" (DG : là gái trinh đây mà ^.^) Lưu Dương nhìn hư không buồn bực nói.

Có phải hay không cô gái chưa bị ô nhiễm chính là xử nữ? Lưu Dương thầm nghĩ.

Nhìn giới chỉ trên tay Lưu Dương còn có chút khó tin đây là sự thật, nhưng nhéo nhéo mấy phát, không giống đang nằm mơ, hắn nhanh chóng trở lại phòng của mình muốn nhìn một chút dị năng rốt cuộc có thể thi triển ra hay không.

"Ta yêu Tà Thần, ẩn thân" Lưu Dương khẩn trương nhìn biến hóa của mình.

Ngay sau đó Lưu Dương thế nhưng thật sự chứng kiến thân thể của mình biến mất.

"Ta thật sự có thể ẩn thân!" Lưu Dương hét lên. Nội tâm của hắn bây giờ hưng phấn dị thường, đầy tà ác, trong đầu xuất hiện toàn bộ hành động bất lương trước kia không dám làm. Hắc hắc!

Bất quá không đợi hắn cao hứng được bao lâu hắn chợt phát hiện thân thể của mình lại chậm rãi hiện ra.Không thể nào, Lưu Dương buồn bực "10s đồng hồ có thể làm gì?"

Không được, tiếp tục thử một chút xuyên tường. Lưu Dương phát hiện mình quả thực có thể xuyên tường nhưng phải cố hết sức, cảm giác như thân hãm vũng lầy. Tiếp tục thử một chút tốc độ cũng giống như vậy, so với bình thường nhanh hơn rất nhiều nhưng cũng chỉ kéo dài có 10s. Cứ như vậy vài lần Lưu Dương phát hiện tín ngưỡng lực của mình giảm dần đến không còn. Nhưng còn có dị năng phi hành chưa thử, rất may Lưu Dương cũng biết tín ngưỡng lực sẽ rất nhanh khôi phục cũng không cần lo lắng về vấn đế tín ngưỡng lực.

Sao lại thế này? Hiện tại Lưu Dương không còn bộ dáng hưng phấn, mặc dù có những năng lực này nhưng không thể kéo dài thì có ích lợi gì đây? Đột nhiên Lưu Dương nghĩ đến do tín ngưỡng lực của mình quá thấp đi. Tà Thần nói năng lực cần tín ngưỡng lực mới dùng được. Nghĩ đến chính mình một trạch nam thượng hạng thì cũng không có ai nghĩ đến mình. Cả buổi tối Lưu Dương suy nghĩ miên man về quá khứ.

10h sáng, điện thoại Lưu Dương vang lên.

"Ngày nghỉ còn nhiều chuyện" Lưu Dương không tình nguyện cầm điện thoại.

"Lưu Dương, có thể tới cửa hàng không, hắc hắc" Từ điện thoại truyền đến giọng nói của Điền Phong.

"Kháo! Hôm nay không phải đến phiên ngươi sao? Không phải lại muốn ta làm thay đó chứ, chẳng lẽ lại muốn đi chơi với Tiểu Lan của ngươi sao?" Lưu Dương cực độ khinh bỉ nói.

"Hắc hắc, ngươi cũng biết hôm nay Tiểu Lan đi phỏng vấn, nhất định muốn ta đi cùng nàng, nếu ta không đi nàng lại giận ta, ngươi xem ..."

"Tính toán gì, đều là huynh đệ cả, ta tới ngay ngươi chờ chút" Lưu Dương nói.

Chương 2

Trộm xe

Dịch: Tiểu Phương

Biên: Diệt Thế

Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiếm Giới

Nội dung thu gọn

Lưu Dương với Điền Phong học với nhau từ nhỏ là huynh đệ của nhau, so với Lưu Dương là thượng hạng trạch nam bất đồng chính là Điền Phong sau khi tốt nghiệp trung học một thời gian đã đem tấm thân trạch nam giao đi, tuy Lưu Dương không biết đó có phải sự thật hay không nhưng Lưu Dương thấy hắn thường xuyên mang nữ hài tử ra ngoài chơi, luận về sát gái thì mạnh hơn Lưu Dương nhiều, cái này làm cho Lưu Dương cực kỳ hâm mộ. Lưu Dương nghĩ Điền Phong cũng không hơn hắn điểm gì sao lại gặp nhiều kỳ ngộ đến vậy? Sau khi tốt nghiệp trung học Điền Phong cùng Lưu Dương hùn vốn mở một cửa hàng văn phòng phẩm, tuy không được nhiều tiền nhưng cũng đủ nuôi sống 2 người. Tuy cửa hàng là 2 người hùn vốn nhưng đại bộ phận đều là do Lưu Dương xử lý, Điền Dương thường xuyên đi giao lưu hội hè làm cho Lưu Dương cực kỳ hâm mộ lại buồn bực, nhưng không có biện pháp, ai bảo hắn là huynh đệ chứ. Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trong cửa hàng, nằm trên đường Nam Xương, Điền Phong đang tha thiết mong chờ Lưu Dương đến. Thấy Lưu Dương đến Điền Phong mừng rỡ nói "Đúng là huynh đệ tốt"

"Cút đi, đừng chết trên bụng nữ nhân" Lưu Dương tức giận mắng.

"Hắc hắc! Đừng như vậy lão đại, Tiểu Lan còn chưa tới" Điền Phong cười nịnh nói.

Hai người đang trò chuyện thì từ bên ngoài đi vào hai cô nương, Lưu Dương cùng Điền Phong vừa nhìn thấy thiếu chút nữa ngây cả người, đúng là hảo cô nương a. Hai người đều mặc quần short jean, để lộ hai chân trắng nõn ra ngoài, trên người phân biệt là 2 cái áo T-shirt trắng và đỏ, dáng người cao gầy. Trong đó có một cô để tóc đuôi ngựa lộ ra vẻ thanh xuân đáng yêu. Người còn lại để kiểu tóc như công chúa (DG : không biết là kiểu tóc thế nào nữa). Hơn nữa da thịt trắng tinh, tinh tế, thật sự có thể chấm cho 90 điểm (Tàu thang điểm 100).

"Trời ạ. Như thế nào lại có cô gái đẹp như vậy. Đã thế lại có hai cô" Điền Phong nhỏ giọng nói.

Da mặt Lưu Dương so với Điền Phong mỏng hơn chút. Cố nén lực hấp dẫn của sắc đẹp hỏi "Các em cần mua gì?"

Bị ánh mắt Điền Phong nhìn như thế hai cô gái có điểm không thoải mái. Ngay cả Lưu Dương cũng không để lại ấn tượng tốt trừng mắt nói "Lấy hai quyển vớ"

Lưu Dương có chút buồn bực. Mình có làm gì đâu. Bất quá nhìn thấy ánh mắt Điền Phong cũng quá trắng trợn đi.

Điền Phong rất nhanh lấy trên kệ hai quyển vở, nhìn hai nàng nói "Tiểu muội muội tên gọi là gì? Học trường nào đây?"

"Đại thúc, tại sao phải nói cho ngươi biết a" cô gái mặc T-shirt đỏ cất giọng ngọt ngào, ánh mắt khó hiểu hỏi.

Một câu đại thúc liền đem Điền Phong đánh bại, không dám tiếp tục nữa.

Hai nàng mua xong đồ ra ngoài còn quay lại nhìn về cửa hàng cười rộ lên rồi mới cất bước đi xa, bóng lưng xinh đẹp cho thấy đầy sức sống thanh xuân.

"Như thế nào, chịu đả kích sao? Điền Phong mày cũng có lúc chịu đả kích" Lưu Dương nhìn Điền Phong tỏ ra vui sướng khi người gặp họa.

"Năm tháng không chừa ai a! Không nghĩ tới Điền Phong ta cũng có người kêu bằng đại thúc! Bất quá hai tiểu nữ sinh kia thật là thượng hạng, nếu như cưa được một nàng giảm thọ 10 năm cũng đáng, xem ra chỉ có nơi đó mới có mặt hàng này a!" Điền Phong cực độ đáng khinh cười nói. Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Nơi nào vậy" Lưu Dương không biết địa phương hắn nói là nơi nào.

"Trường học, chỉ có những cô bé chưa ra ngoài xã hội mới tạo ra cảm giác này" Điền Phong tạo bộ dáng chuyên gia nói.

"Ha Ha, nói không chừng khi tao phát uy như vậy muốn nữ sinh không phải dễ như trở bàn tay sao" Lưu Dương hắc hắc cười nói.

"Dựa vào mày á! Tao nghĩ ngươi không làm được gì đâu, đừng trâng tráo" Điền Phong lộ ra bộ mặt vô cùng khinh bỉ, còn giơ ngón giữa lên.

"Này, mày còn nói nữa là tao với mày trở mặt liền à" Bị người chạm vào vết sẹo Lưu Dương đưa tay ra hung hăng đấm Điền Phong.

Đang nói chuyện đột nhiên Điền Phong nghe thấy một tia động tĩnh, đột nhiên sắc mặt đại biến nói "Bất hảo! Xe!". Sau đó vọt ra ngoài cửa liền thấy có người đang ngồi trên xe máy của mình phía sau còn một thanh niên đang đẩy. Thấy người phát hiện bọn chúng liền đẩy nhanh tốc độ.

"Ta kháo" Điền Phong không có biện pháp chỉ có lao mình đuổi theo nhưng khoảng cách ngày càng xa.

Đang lo lắng vạn phần thì một bóng người với tốc độ khó tin vọt lên, Điền Phong sửng sốt không khỏi dừng bước, liền thấy Lưu Dương quật ngã tên trộm xuống xe, xe máy mất đi khống chế liền đổ xuống. Người nọ đúng là Lưu Dương, hắn thi triển dị năng tốc độ, 2s sau kiền đuổi kịp. Lưu Dương kéo tên trộm xe xuống, rồi cảm thấy tiếng xé gió từ tai truyền đến đã thấy tên đồng lõa khác đang hướng hắn đánh tới, không biết tại sao giờ khắc này ngũ quan Lưu Dương trở nên linh mẫn phi thường, cả người tràn ngập lực lượng, xoay tròn thân người né tránh, sau đó một quyền đánh tới trúng ngay bụng tên kia, quyền này tràn ngập sưc mạnh lập tức làm cho tên kia hết phản kháng thống khổ nằm trên mặt đất.

"Cút đi, lần sau thì sáng mắt ra" Lưu Dương cũng không tính toán nói.

Điền Phong ngạc nhiên nhìn hai gã trộm xe được Lưu Dương thả đi có chút kỳ quái hỏi "Lưu Dương, vì sao không báo cảnh sát tóm bọn chúng, hai tên đáng giận này cũng dám trộm xe của đại gia, thật sự quá kiêu ngạo"

"Chúng ta không cần đắc tội với những người này, phía sau nói không chừng còn có thế lực, chúng ta thả bọn chúng đi, bọn chúng sẽ thêm điểm lo lắng, dù sao xe cũng chưa mất không cần gặp phiền toái không cần thiết" Lưu Dương bĩu môi nói.

"Ân" Điền Phong tựa hồ nhớ ra cái gì đó nhìn Lưu Dương kỳ quái nói : "Tiểu tử, tốc độ của mày từ khi nào trở nên nhanh như vậy, tao nhớ hồi trung học mày khi nào cũng chạy chậm hơn tao"

Lưu Dương biết Điền Phong đã hoài nghi, nhưng chuyện mình có được dị năng tuyệt không thể nói ra, đây là chuyện kinh thế hãi tục. Nghĩ đến đây Lưu Dương liền nhìn Điền Phong đánh giá cười nói "Tao không phải như mày, tinh lực mỗi ngày đều bị nữ nhân vét sạch, hiện tại tao là long tinh mãnh hổ, đuổi hai tên trộm chỉ là chuyện nhỏ"

Điền phong nghe Lưu Dương nói vậy cũng không chú ý vấn đề nữa.

' ***************

Nhìn Điền Phong bị Tiểu Lan đưa đi. Lưu Dương vừa hâm mộ vừa khinh bỉ âm thầm mắng.

Mặc dù đang trông cửa hàng thay Điền Phong nhưng Lưu Dương cũng không bận rộn, trong khoảng thời gian này hắn toàn tâm nghiên cứu dị năng, trải qua nghiên cứu hắn phát hiện dị năng của mình thật sự còn có hạn.

Ẩn thân chỉ duy trì trong 10s, xuyên tường thì chậm, tốc độ cũng chỉ có 10s, phi hành hắn chưa thử qua. Nghĩ đến đây lưu Dương có chút kềm nén không được, phi hành a. Đây chính là dị năng phi thường, Lưu Dương đóng cửa hàng sớm, trở lại nhà trọ của mình Lưu Dương nhìn lên giới chỉ tín ngưỡng lực, không cần lo lắng về vấn đề năng lượng.

"Ta yêu Tà Thần, phi hành" Lưu Dương cảm thấy mình có thể bay lên nhưng vì quá đột ngột nên đụng phải trần nhà.

Bởi vì thành công nên Lưu Dương hưng phấn dị thường, thử vài lần là có kinh nghiệm về phi hành, chỉ cần duỗi thẳng tay vấn đề cân bằng liền được giải quyết. Càng làm cho Lưu Dương cao hứng chính là dị năng phi hành có thể kéo dài một phút. Điều này rất đáng để hắn cao hứng. Hiện tại vấn đề cần giải quyết hàng đầu là tín ngưỡng lực, nhưng vấn đề không phải nói giải quyết liền có thể giải quyết, chỉ có thể đợi cơ duyên.

14.12.2010

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Chương 3

Giấy báo nhập học.

Dịch: Tiểu Phương

Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiếm Giới

Nội dung thu gọn

Ngày hôm sau Lưu Dương về nhà bởi vì hắn nhận được điện thoại của phụ thân nói có chuyện trọng yếu muốn cùng hắn thương lượng. Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng cha có lệnh hắn đương nhiên phải trở về.

Nhà Lưu Dương ở vùng nông thôn ngoại thành, phụ thân Lưu Quân Quốc nguyên lai là công nhân viên chức , hai năm trước về hưu, dùng lương hưu để sống. Mẹ Quách Tú Phương là thợ may trong thôn, may vá cho người trong thôn kiếm ít tiền tiêu vặt.

Lưu Dương còn có một tỷ tỷ, ba năm trước rời thôn, bình thường rất ít khi về nhà.

"Mẹ! Ta đã trở về" Lưu Dương gọi to.

Lưu mẫu thấy Lưu Dương trở về cao hứng phi thường, nhận lấy đồ Lưu Dương mang về oán giận nói "Về nhà thì về còn mang cái gì về vậy"

"Không có gì đâu chỉ là đồ thường dùng thôi, cha đâu ạ" Lưu Dương cười hìu hì hỏi.

"Ở bên trong hút thuốc, ngươi đi vào trước đi, cha có chuyện muốn nói" Lưu mẫu hướng trong phòng nói.

Lưu Dương đi vào nhà, bên trong gian phòng khói thuốc đã tràn ngập, phụ thân Lưu Quốc Quân đang tựa vào ghế hút thuốc.

"Con đã về" Lưu Quốc Quân híp mắt cười nói.

"Vâng, cha, người đang đợi con" Lưu Dương ngồi xuống bên cạnh phụ thân.

"Dương nhi, cha lần này là nghe theo lời giáo viên trung học của ngươi, cô giáo Xuân Mai, có một chuyện cần ngươi quyết định" Lưu Quốc Quân nhìn Lưu Dương nói

Nghe thấy tên giáo viên chủ nhiệm, Lưu Dương liền phi thường kỳ quái. Cô chủ nhiệm đối với hắn và Điền Phong phi thường chiếu cố. Tuy Lưu Dương ở trung học thành tích kém nhưng cô giáo Xuân Mai cũng không vì thế mà khinh thường hắn. Đến bây giờ trong lòng Lưu Dương vẫn áy náy với cô bởi vì hắn và Điền Phong đã sự kỳ vọng của cô. Thành tích thi cử liên lụy đến cả lớp. Cũng vì thế mà từng ấy năm Lưu Dương chưa đến thăm cô giáo khả kính này. Bây giờ nghe thấy cô giáo Xuân Mai còn nhớ đến hắn, trong lòng Lưu Dương cảm động không nối nên lời.

"Cô giáo cô ... cô nói cái gì?" Lưu Dương có chút tò mò hỏi.

"Ân, mấy ngày trước cha gặp cô giáo Xuân Mai, đem tình huống của ngươi nói cho cô. Cô cảm thấy con cứ tiếp tục như vậy sau này phát triển sẽ không tốt. Liền vì con tìm một trường dạy nghề, hy vọng con có thể học tốt được các kỹ năng. Tương lai tốt nghiệp cũng tìm được công việc tốt: Lưu Quốc Quân nghiêm túc nói với Lưu Dương. Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhận một trang giấy từ cha, Lưu Dương nhìn thấy trên đó viết "Trường tài chính và kinh tế ZZ tuyển sinh".

"Cha, con lớn như vậy rồi đi học thích hợp sao? Bên trong đều là những học sinh 16, 17" Lưu Dương xấu hổ nói.

"Tuy rằng hiện tại con đã lớn tuổi. Vốn dĩ trước đây cũng không phải là không có học sinh lớn tuổi. Hơn nữa con cũng hơn bọn họ nhiều tuổi lắm đâu. Hiện tại không phải có những người già còn đi học đại học sao? Ngườii ta được chẳng lẽ con không được? Cho nên chỉ cần mình có quyết tâm là được" Lưu Quốc Quân hơi hơi cười nói. Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Kỳ thật trong lòng Lưu Dương cũng không phản đối, theo lời Tà Thần tìm các cô gái không bị ô nhiễm có lẽ tìm được ở nơi này. Hơn nữa ngành kế toán chắc ít có nam sinh, sức cạnh tranh đối với mình sẽ giảm, nghĩ đến đây Lưu Dương không khỏi nở nụ cười dáng khinh. Mặc dù mình đã 23 tuổi nhưng các cô gái đó cũng không còn nhỏ, 16 17 tuổi hẳn không bị hiềm nghi là trâu già gặm cỏ non đi.

"Cha, nếu người đã quyết định thì con đi. Con nhất định sẽ học tốt" Lưu Dương trịnh trọng nói.

"Con nhất định phải bỏ những thói quen xấu trước đây, đây là cha cho ngươi cơ hội cuối cùng, sau này chỉ có thể dựa vào chính con" Lưu Quốc Quân nhìn Lưu Dương nói.

"Cha, con biết rồi" trong lòng Lưu Dương cảm động, hắn biết trong lòng cha luôn quan tâm đứa con trai duy nhất này. Lưu Dương hạ quyết tâm sau này không để cha tiếp tục vì mình mà lo lắng.

Bây giờ là đầu tháng 8, đến cuối tháng mới nhập học, Lưu Dương đối với chuyện này không quá sốt ruột, nghĩ đến các tiểu muội muội thanh xuân đáng yêu trong lòng Lưu Dương có chút chờ mong.

Ăn cơm xong, bất ngờ Lưu Dương nhận được điện thoại của lớp trưởng trung học, 8h tối nay họp lớp ở khách sạn ZZ.

Qua sáu năm, không ngờ ngoài Điền Phong trong lớp còn có người nhớ số điện thoại của mình, thật là kỳ lạ, chẳng lẽ còn có người lưu lại số điện thoại của mình sao. Trong lòng LD nghĩ tham gia họp lớp hay không cũng không quan trọng, năm đó trong lớp hắn cũng không có gì nổi bật, rất nhiều người không nhớ hắn và Điền Phong, hiện tại hai người đi làm so với mọi người lại càng như đom đóm so với ánh trăng, nếu đi không phải để mọi người chế giễu sao. Trong lòng Lưu Dương có chút mâu thuẫn, ba năm trung học trong lòng nhiều ít còn có cảm tình. Nghĩ vậy Lưu Dương gọi điện cho Điền Phong. Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Điền Phong nhận được điện thoại rồi chứ, có đi không" Lưu Dương hỏi ngắn gọn.

"Đi chứ ! Người ta còn có thể nhớ tới hai tiểu nhân vật như bọn ta cũng không thể không cho họ mặt mũi, mọi người cũng không tệ lắm" Điền Phong cười hì hì nói.

"Ngươi đã như vậy thì ta càng không sao cả, ai muốn gây chuyện với ta, ta chân đất không sợ đi giày, ai sợ ai a" Lưu Dương cười cúp điện thoại.

Nhìn sự xa hoa của khách sạn ZZ Lưu Dương cùng Điền Phong trong lòng có chút luống cuống, dù sao hai người cũng chưa vào những nơi này bao giờ.

"Lưu Dương, hay là chúng ta không đi nữa, nơi này chúng ta không thể tới" Điền Phong có chút khẩn trương nói.

"Xem ngươi kìa, có thế thôi mà đã không được, đi thôi. Đã đến đây thì đừng có hối hận nữa" Lưu Dương đĩnh đạc nói. Kỳ thật trước đây Lưu Dương cũng sẽ giống như Điền Phong khẩn trương, có khi còn hơn thế, tuy nhiên hiện tại đã có bốn dị năng Lưu Dương trong lòng càng tin tưởng. Cảm giác khẩn trương chỉ là do nhất thời chưa thích ứng, chỉ một cái hô hấp Lưu Dương đã đem tâm tình điều chỉnh lại.

"Đây không phải là Lưu Dương với Điền Phong sao?" một giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau.

Hai người xoay lại, chỉ thấy một cô gái ăn mặc hợp thời trang, bộ dáng cao gầy, ngũ quan thanh tú, tuy rằng người không phải quá đẹp nhưng làm người ta cảm giác muốn gần.

"Trần Thải Hà" Lưu Dương và Điền Phong đồng thanh nói.

Cô gái này không phải ai khác mà là người ngồi cùng bàn trung học với Lưu Dương Trần Thải Hà.

Chương 4

Buồn bực họp lớp.

Dịch: Tiểu Phương

Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiếm Giới

Nội dung thu gọn

"Như thế nào, không nhận ra ta?" Cô gái tiêu sái bước đến trước hai người, ánh mắt nhìn Điền Phong một cái liền dừng lại trên người Lưu Dương.

"Sao lại như thế. Dù sao ta với ngươi cũng ngồi cùng bàn một năm, dù sáu năm không gặp nhưng vẫn dễ dàng nhận ra ngươi" Lưu Dương nhìn cô gái kia cười nói.

"Đi thôi, thời gian cũng sắp đến rồi, chúng ta vào rồi tiếp tục nói chuyện. Ngươi nên đem tình huống sau khi tốt nghiệp nói cho ta biết, nhiều năm như vậy ngay cả 1 cuộc điện thoại cũng không gọi. Nói thế nào thì năm đó chúng ta cũng là bằng hữu cùng chiến tuyến" Trần Thải Hà cười nói, cũng không để ý hai người đi trước vào khách sạn.

"Tình nhân xưa của ngươi a, xem ra trước kia các ngươi cũng có quan hệ a. Tuy nàng không phải quá xinh đẹp nhưng cũng có hương vị a. Thế nào, phát triển đi lên chứ" Điền Phong nhìn bóng dáng Trần Thải Hà đi trước hắc hắc cười nói.

"Tốt lắm, ngươi đừng có nói lung tung, vào đi thôi" Lưu Dương dùng vai huýnh Điền Phong, hai người cười hì hì cùng tiến vào.

Lớp trưởng nhiều năm như vậy cũng không có thay đổi nhiều, chỉ là thêm vẻ thành thục, đứng trước cửa hiên đón khách, thấy hai người đến có chút ngây ra một lúc liền đem hai người nhận thức được, cười với Điền Phong và Lưu Dương nói "Hai người các ngươi nhiều năm như vậy vẫn cùng vẫn một chỗ a, thật là không rời a. Đáng tiếc hôm nay cô giáo Xuân Mai không đến được, hiện tại cũng chỉ thiếu hai người là đầy đủ, ta dẫn hai ngươi vào thôi"

"Lớp trưởng nhiều năm như vậy ngươi ngày càng đẹp trai" Điền Phong cười nịnh nói.

"Đúng a. Có phải sự nghiệp rất phát triển không?" Lưu Dương cũng đi theo nói.

Lớp trưởng liếc mắt một cái nói "Nhiều năm như vậy hai ngươi một chút thay đổi cũng không có, miệng lưỡi vẫn lợi hại như xưa"

Hai huynh đệ ngượng ngùng cười, đi theo lớp trưởng vào chỗ ngồi, vừa tiến vào hai người đã cảm thấy không khí phi thường náo nhiệt, từng thanh âm ồn ào, tiếng cười nói, tiếng chúc tụng vang vọng khắp nơi. Lớp trưởng mang theo hai người đi vào sau đó cười nói "Mọi người xem ai tới"

"A, đây không phải Điền Phong cùng Lưu Dương sao" có người rất nhanh liền nhận ra.

"Bọn hắn thay đổi cũng không nhỏ a. Ta không nhận ra"

Là thanh âm của nữ hài tử. Lưu Dương nhìn tựa hồ là bạn học xưa nhưng nhất thời không nhận ra tên. Lưu Dương cảm khái nghĩ năm tháng trôi qua có đôi khi thực sự cảnh còn người mất.

Lưu Dương nhìn thấy một đám bóng dáng quen thuộc. Chẳng hiểu sao cảm giác với bọn chúng phi thường xa cách. Cảm giác so với người lạ không khác bao nhiêu.

"Không phải đây là đôi có tiền đồ nhất trong lớp sao? Nhìn thấy các ngươi thật sự khó a. Gần đây phát tài hả? Có thể chỉ điểm cho bạn học cũ một chút không?" Một giọng nói kỳ quái vang lên.

Nhìn bóng người phía trước, Lưu Dương với Điền Phong sắc mặt có chút khó coi. Người này bọn hắn đương nhiên nhận ra. Người này tên là Trương Hoành Bân, thái độ làm người cực kỳ cay nghiệt. Ỷ vào cha mình là thương nhân nổi tiếng trong thành ZZ. Trong nhà có nhiều tiền nên trong trường học thường xuyên hoành hành ngang ngược. Cực độ xem thường những gia đình có bối cảnh kém một chút, năm đó trong trường học cùng với Điền Phong và Lưu Dương từng đối chọi không ít. Hôm nay gặp lại đối với hai người thật sự là chuyện xui xẻo.

Bất quá nếu người đã tìm tới nơi Lưu Dương cũng không lùi bước, thản nhiên nói "Phát tài không dám nói. Chỉ là kinh doanh nhỏ không như đại nghiệp của Trương thiếu gia ngài, có nơi che chắn gió mưa mặc cho chuyện gì cũng không sợ" Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trương Hồng Bân khinh thường cười, ngay cả ý tứ mời rượu cũng không có liền trở về chỗ ngồi của mình.

Thật là xảo hợp, Lưu Dương Điền Phong và Trương Hồng Bân cùng ngồi một bàn, điều này làm cho Lưu Dương và Điền Phong phi thường không oải mái, cùng bậc người ghê tởm này ngồi một chỗ bình sinh đây là điều khó chịu nhất.

Bất đắc dĩ, Lưu Dương đánh giá một chút bàn mình ngồi, ngoài ý muốn là còn có hoa khôi Giang Băng Băng, trung học là thời kỳ trưởng thành, từng có rất nhiều nam sinh trong lòng thầm mến vị hoa khôi này, Lưu Dương cũng không phải là ngoại lệ. Giang Băng Băng so với Lưu Dương kém hai tuổi, năm nay mới 21. So với năm đó, hôm nay thêm đồ trang sức trang nhã lại càng thêm vẻ thanh thuần động lòng người.

Giang Băng Băng vẫn bảo trì khí chất năm đó ở trường học, không quan hệ quá thân với ai, cũng không cùng người giữ khoảng cách, chỉ lẳng lặng lắng nghe mọi người nói chuyện, khuôn mặt trắng tinh thường lộ ra nụ cười đáng yêu, tựa hồ là nghe được chuyện buồn cười, bên cạnh mấy ánh mắt mấy nam nhân thường liếc nhìn xem nữ thần trong lòng năm đó, đại khái đều cảm thấy được sắc thái thanh tú.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Lưu Dương, Giang Băng Băng hướng Lưu Dương đáng yêu thè lưỡi, sau đó cầm ly rượu một hơi uống cạn, rồi đem ly rượu không hướng Lưu Dương giơ lên, tựa hồ là thị uy. Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lưu Dương cười thầm, hắn biết Giang Băng Băng uống là rượu nhẹ, bất quá lại không thể đánh mất mặt mũi trước nữ nhân được, cũng đem ly rượu uống cạn, rồi cũng học theo bộ dáng Giang Băng Băng đem ly rượu giơ lên.

Chứng kiến động tác của hai người Trương Hồng Bân nhíu mày, liếc Lưu Dương bằng ánh mắt khinh thường.

Lưu Dương cũng nhận ra ánh mắt Trương Hồng Bân lại ra vẻ chưa biết.

"Chi phí ngày hôm nay đều tính cho ta, các bạn không nên khách khí" người lên tiếng đúng là kẻ nhàm chán Trương Hồng Bân, lúc này hắn đang đắc ý khoe ra sự hào phóng của mình, đối với thái độ của hắn mọi người đều biết rõ nên không ai nói gì.

"Hồng Bân nghe nói lần trước trong thị trường chứng khoán ngươi kiếm được mấy chục vạn a. Thật là lợi hại nga. Lần sau chỉ giáo ta, dù sao chúng ta cũng là bạn học cũ" Một cô gái tướng mạo bình thường hướng Trương Hồng Bân nói.

Lời nói nữ sinh kia làm cho mấy đồng học khác vô cùng kinh ngạc, mặc dù biết gia thế Trương Hồng Bân lớn nhưng nghĩ kiếm tiền cũng mấy chục vạn, người so với người thật tức chết đi được. Lập tức có người nịnh hót "Trương ca, đều là huynh đệ cùng tốt nghiệp, nếu có việc tốt Trương ca cũng đừng quên tiến cử a"

Những người này nói làm cho thể diện Trương Hồng Bân tăng lên thấy rõ, nhất là ở trước mặt người trong lòng, hắn cười nói "Không có việc gì, người một nhà cả, công ty của nhà ta đang có mấy vị trí thích hợp với các ngươi, tiền lương cũng cao, ta liền trở về nói với ba ta một tiếng, nhất định không thành vấn đề"

Nói xong ánh mắt hắn đảo qua Giang Băng Băng nói "Băng Băng , ba của ta mới để ta làm quản lý đang cần một trợ lý, ta nghĩ chức vụ này phi thường hợp với nàng, hơn nữa tiền lương cũng cao, không biết nàng có nguyện ý không?"

Người sáng suốt đều nhận ra Trương Hồng Bân có ý tứ với Giang Băng Băng. Lưu Dương với Điền Phong đều nghĩ, nếu Giang Băng Băng cùng người như thế ở một chỗ thật sự là hoa nhài cắm bãi *** trâu.

Giang Băng Băng có chút buồn cười liếc Trương Hồng Bân một cái nói "Ta học là mỹ thuật, còn một năm nữa mới tốt nghiệp, chức vị kia hẳn là không thích hợp đi"

Trương Hồng Bân bị cự tuyệt có chút xấu hổ nói "Không sao chỉ cần ngươi có thể tới là không có vấn đề gì"

Giang Băng Băng vẫn lắc đầu nói "Cảm ơn ý tốt của ngươi, đáng tiếc ta không có hứng thú"

Trương Hồng Bân thấy Giang Băng Băng không đáp ứng, trong lòng phi thường thất vọng, hắn đối với Giang Băng Băng là năm đó theo đuổi, hôm nay mở buổi họp lớp mục đích toàn bộ cũng vì nàng, nhưng mà hoa khôi một chút cơ hội cũng không cho làm hắn cực kỳ buồn bực.

"Vậy có thể cho ta số điện thoại không? Mọi người cũng là đồng học sau này còn liên hệ" Trương Hồng Bân chưa hết hy vọng nói.

"Không cần, ta mấy hôm nữa cũng muốn đổi số, đến lúc đó sẽ nói cho ngươi biết" Giang Băng Băng tựa hồ cũng chán ghét, một chút cơ hội cũng không lưu cho hắn. Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Chứng kiến cảnh này, Lưu Dương cùng Điền Phong phi thường thống khoái, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.

Trương Hồng Bân liên tiếp bị Giang Băng Băng cự tuyệt, thủy chung đối với nàng cũng không tức giận, trong lòng đang buồn bực, rồi lại chứng kiến hai kẻ mình xem thường nhất Lưu Dương và Điền Phong trên mặt nở nụ cười trào phúng, trong lòng càng giận giữ, chuẩn bị cho hai người đại nhục nhã, lạnh lùng hướng hai người nói "Công ty của nhà ta có hai chức vị phi thường thích hợp với các ngươi, không biết hai người có hứng thú không?"

Lưu Dương và Điền Phong không biết trong hồ lô hắn muốn bán thuốc gì nên nói "Cái gì?"

"Chính là quản lý vệ sinh, lương tháng 2000, chỉ cần đem WC công ty mỗi ngày rửa sạch sẽ, xét là đồng học ta còn có thể cho các ngươi tiền ngoài giờ. Thế nào?" Trương Hồng Bân trào phùng nhìn Lưu Dương và Điền Phong nói.

"Ha! Ha! Ha!" những lời này của Trương Hồng Bân làm nhiều người bật cười.

Điền Phong bị nhục nhã như thế mặt cúi thấp đến tận bàn.

Trong lòng Lưu Dương cũng là phẫn nộ tới cực điểm, hắn nắm chặt tay, buổi tối nhất định phải làm cho mày đẹp mặt, để cho hắn chịu chút đau khổ bằng không khó tiêu nỗi hận này.

Chương 5

Đùa giỡn trả thù

Dịch: Tiểu Phương

Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiếm Giới

Nội dung thu gọn

"Trương Hồng Bân ngươi cũng thật quá quắt! Mọi người nói như thế nào cũng là đồng học,lời này của ngươi hơi quá rồi đấy !" Trần Thải Hà ngồi một bên bỗng cất tiếng. Nàng lúc này dị thường phẫn nộ trừng mắt nhìn Trương Hồng Bân.

Giang Băng Băng ngồi bên cạnh cũng nhíu mày, hiển nhiên đối Trương Hồng Bân cũng vô cùng bất mãn.

Trương Hồng Bân thấy có người dám nói chuyện đối với hắn như thế trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vừa nhìn là Trần Thải Hà hắn vừa muốn phản bác lại không thể nói lên lời, vì Trần Thải Hà là người duy nhất hắn nhìn không thấu, ở thời trung học, đừng nhìn hắn là đứa con của một thương nhân nổi tiếng tại ZZ, nhưng ở trường học hiệu trưởng cũng một mực nịnh bợ Trần Thải Hà, đối với hắn cũng chẳng thèm ngó tới, rõ ràng sau lưng Trần Thải Hà nhất định có bối cảnh rất cao, cho nên năm đó ở trong lớp hắn đối với Trần Thải Hà luôn luôn thực nhún nhường. Nhưng cách sống của Trần Thải Hà lại rất tùy tiện, đến trường học đều là cùng đệ tử bình thường giống nhau đi xe đạp tới, bối cảnh gia đình hắn một chút cũng không có điều tra được, thủy chung tạo cho hắn cảm giác thần bí.

"Ha ha! Ta chỉ là chỉ đùa một chút, không ý tứ gì khác!" Trương Hồng Bân hắc hắc giải thích nói. Sau đó cầm cái chén trên tay lên rót rượu nhìn Lưu Dương cùng Điền Phong nói: "Chén rượu này coi như ta đối với các ngươi bồi tội, vừa rồi coi như ta không đúng!"

Điền Phong cùng Lưu Dương khó chịu chính là cái thái độ giải thích đó của Trương Hồng Bân, cảm giác kia rất khó chịu. Lưu Dương lạnh lùng cười nói : "Trương thiếu giải thích ta nhận, bất quá chúng ta có thể chơi với nhau 1 trò chơi nhỏ không?"

"Trò chơi nhò gì?" Chẳng những là Trương Hồng Bân cùng mọi người đều cảm thấy tò mò.

"Ta cùng trương thiếu đấu rượu, xem ai uống nhiều, nếu chúng ta ai cuối cùng thua liền quỳ rạp trên mặt đất học ba tiếng chó sủa thế nào?" Lưu Dương lạnh lùng nhìn lên Trương Hồng Bân nói.

"Ha ha ha!"

Trương Hồng Bân trào phúng nói: "Ở ZZ người nào không biết tửu lượng Trương Hồng Bân ta, ngươi lại muốn cùng ta đấu rượu!"

Ngay cả Điền Phong cũng không thể tin kéo vạt áo Lưu Dương giọng nói: "Lưu Dương ngươi có phải điên rồi hay không, ngươi ngay cả ta cũng uống không lại giờ còn muốn cùng hắn đấu rượu ngươi muốn chết sao?"

"Ngươi yên tâm ta có nắm chắc !" Lưu Dương tự tin nói. Kỳ thật vừa rồi cùng Giang Băng Băng uống bia Lưu Dương liền phát hiện mình tựa hồ có thể đem men rượu dùng năng lượng trong cơ thể làm cho bốc hơi, hơn nữa không hao tổn một chút năng lượng nào. Có hậu thuẫn như vậy đừng nói cùng Trương Hồng Bân đấu rượu , coi như để cho hắn cùng mọi người đang ngồi đấu rượu đều khỏi phải nói, cho nên Lưu Dương có thể tràn đầy tự tin.

Điền Phong tuy rằng tận lực hạ thấp giọng nhưng vẫn bị Trương Hồng Bân nghe được. Tưởng tửu lượng Lưu Dương rất kém cỏi. Cơ hội như vậy đưa tới cửa để cho hắn nhục nhã Trương Hồng Bân đương nhiên là sẽ không bỏ qua . Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Được rồi! Ta chấp nhận khiêu chiến của ngươi! Hy vọng ngươi không để cho ta thất vọng!" Trương hồng Bân sợ Lưu Dương thay đổi chủ ý vội vàng nói. Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hai người triển khai trận thế,làm các bàn đồng học khác đều để ý. Lớp trưởng Hoàng Diễm Lệ chứng kiến trường hợp này có chút kinh ngạc nói: "Hai người các ngươi đang làm gì đó. Bây giờ là đồng học tụ họp. Các ngươi không cần phải khoa trương như vậy được không?"

"Không có việc gì. Ta chỉ là cùng Trương thiếu chơi một trò chơi nhỏ thôi!" Lưu Dương nhìn lớp trưởng giải thích một tiếng sau đó tươi cười nhìn Trương Hồng Bân.

"Đúng vậy. Thực sự là một tiểu trò chơi mà thôi!" Trương Hồng Bân cũng không muốn bị người phá hư cơ hội làm nhục Lưu Dương cho nên vội nói.

Hoàng Diễm Lệ biết hai người không đúng nhưng hai người khăng khăng như thế hắn cũng không có cách nào. Chỉ có cầu nguyện hai người không xảy ra sự tình gì.

Chỉ có Trần Thải Hà nhìn chằm chằm vào Lưu Dương dường như đang có suy nghĩ gì.

Lưu dương trong lúc vô ý thấy được nhẫn trên tay mình biến thành hồng lục các một nửa nhan sắc, màu đỏ chính là số lượng từ, mà màu xanh biếc mặt trên hơn 19 số lượng từ, tín ngưỡng lực tăng nhiều như vậy, xem ra đây là chú ý lực sở tạo tín ngưỡng lực, này đều được? Lưu Dương thực không nói gì, nhưng là rất cao hứng. Tuy rằng cũng biết tín ngưỡng lực tăng thêm này đều là tạm thời cũng không thể lâu dài.

"Đến đây đi!" Lưu Dương cầm lấy trên tay một chai bia mới mở đang lúc ánh mắt mọi người kinh ngạc trực tiếp uống một hơi, hơn nữa là không...chút nào gián đoạn. Sau khi uống xong thần sắc gian dường như không có việc gì giống như hắn vừa mới uống hết chính là nước sôi mà không phải bia. Cùng hắn quên biết nhiều năm Điền Phong lúc này giống như cũng là một lần nữa mới biết, nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn có chút khó tin, ngoài miệng thì thào nói: "Không có khả năng!"

Trương Hồng Bân thần sắc ngưng trọng hẳn lên, lúc này hắn đã nhìn ra Lưu Dương tửu lượng có lẽ thật sự khá cao, tuy rằng còn không nghĩ tới chính mình thất bại, nhưng thần sắc cũng không còn nhẹ nhàng như trước , hắn cũng học Lưu Dương như vậy,làm một chai, thần sắc cũng không biến hóa lớn. Hắn đắc ý nhìn Lưu Dương liếc mắt một cái, hiển nhiên đang nói ta cũng không sợ ngươi,cuộc đấu của hai người làm cho người xung quanh lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Bia vừa vào trong bụng, Lưu Dương liền lập tức dung năng lượng trong cơ thể làm cho bốc hơi,cho nên tuy nói rằng hắn uống một chai nhưng so với không uống cũng giống nhau,bất quá bây giờ đối với tửu lượng Trương Hồng Bân cũng có chút bội phục. Tuy bội phục nhưng Trương Hồng Bân làm hắn chán ghét nên quyết tâm không cho hắn thắng.

Kế tiếp một chai, hai chai, thẳng đến chai thứ năm, Lưu Dương vẫn dường như không có việc gì, giống như một chút uống bia cảm giác đều không có, như vậy làm cho mọi người thật sự nhìn với cặp mắt khác xưa, thế này có thể coi như tửu thần . Cùng Lưu Dương so sánh thì Trương Hồng Bân lại không được tốt, uống như thế này so với bình thường không giống, khi đó uống vẫn thời gian tạm dưng hồi sức, lần này chính là liên tục năm chai bia,người bình thường thật đúng là làm không được. Chai thứ năm cho dù là Trương Hồng Bân nghẹn đỏ mặt tía tai, chính là thế nhưng hắn lại uống không nổi nữa, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận thua, nhưng nhìn thấy Lưu Dương ánh mắt lại phi thường kinh ngạc.

Trước ánh mắt của mọi người Trương Hồng Bân không thể quỵt nợ, đành phải không cam lòng quỳ rạp trên mặt đất học con chó nhỏ kêu ba tiếng, bên kia đồng học cười vang, Trương Hồng Bân xấu hổ và giận dữ, trong lòng âm thầm thề nhất định phải tìm cơ hội báo thù.

Sau tiết mục này,cỗ bàn cũng đã xong,Trương Hồng Bân nói mọi người vào bên trong ca hát, trong rạp có bày trí một gian KTV đầy đủ phương tiện mọi người thoải mái ca hát nên cũng không ai phản đối(chắc là Karaoke)

Trương hồng bân rõ ràng đối với Giang Băng Băng chưa từ bỏ ý định, đem nàng an bài ở tại bên cạnh, Lưu Dương thấy vậy âm thầm cười lạnh: hắn chắc là sẽ không dễ dàng như vậy buông tha Trương Hồng Bân, hắn muốn làm cho Trương Hồng Bân ra lớn hơn nữa xấu. Lưu dương thừa dịp mọi người không chú ý liền chuồn ra ngoài,ra đến bên ngoài phòng, hắn nhớ lại vị trí Trương Hồng Bân. Sau đó niệm: "Ta yêu Tà Thần xuyên tường!"

Ngay sau đó hắn cảm giác trước mắt vách tường tựa hồ biến thành trong suốt, cả người như xuyên qua tường nước. Tiến vào trong tường Lưu Dương cũng rất nhanh liền nhìn thấy người đối diện , Trương Hồng Bân quả thật ngồi phía trước. Lưu Dương trộm đem ví của hắn lấy hết tiền rồi bỏ vào trong nhẫn của mình,sau đó đem ví trả lại chỗ cũ, trong lòng đắc ý thầm nghĩ: Trương Hồng Bân ơi! Trương Hồng Bân! Ta xem ngươi cuối cùng muốn dùng cái gì trả tiền. Đang muốn rời khỏi Lưu dương đột nhiên thấy Giang Băng Băng đang ngồi bên cạnh liền nảy ra một ý nghĩ vô sỉ: nếu ta trộm sờ nàng vài cái, nàng có thể hay không hoài nghi là Trương Hồng Bân làm! Khi đó liền có trò hay để nhìn! Hắc hắc! Ý nghĩ này tựa hồ thực vô sỉ a!

Chương 6

Xảo ngộ trong công viên

Dịch: Tiểu Phương

Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiếm Giới

Nội dung thu gọn

Muốn là làm, mặc dù đối với Giang Băng Băng có chút không công bình, nhưng Lưu Dương thân mình sẽ không có nhiều như vậy đạo đức, huống chi hắn chưa từng chạm qua xử nữ. Chẳng qua thật sự muốn hắn làm như vậy hắn vẫn còn có chút khẩn trương, Giang Băng Băng chính là mỹ nữ, muốn âu yếm có khối người. Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lưu Dương nếu muốn hãm hại Trương Hồng Bân đương nhiên sẽ không tiếp tục do dự , một tay run rẩy đưa tới trước ngực Giang Băng Băng nhéo một cái.

Một khắc này thật sự là quá tuyệt vời, cảm giác mềm mại này làm cho Lưu Dương rất khó muốn rời tay,không hổ là ngực hoa khôi MM(các cô nương)! Lưu dương biết hiện tại mình cần nhanh chóng trở về , bằng không rời đi lâu sẽ làm mọi người hoài nghi. Bất quátình hình bên kia thế nào Lưu dương thật sự là thực chờ mong. Lưu dương dùng một cái ẩn thân thuật thần không biết quỷ không hay đi tới phòng tận cùng bên trong trong toilet, sau đó mới thản nhiên từ bên trong đi ra. Đại đa số người không chú ý tới hắn, chỉ có Trần Thải Hà dùng một ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn, hiển nhiên đối với hắn từ bên trong này đi ra cảm thấy ngoài ý muốn, mà chờ Lưu Dương từ toilet đi ra khi vở kịch hay đã mở tràng .

"Trương Hồng Bân không nghĩ tới ngươi là loại người như vậy!" Giang Băng Băng một tay che ngực, hai mắt rưng rưng nổi giận nói. Trương Hồng Bân mặt đã đã trúng một cái Ngũ Chỉ Sơn(5 đứa con trở về với má,hehe), dấu tay phi thường rõ ràng, đang không hiểu ra sao cả nhìn lên nàng. Động tác này của nàngđã làm cho rất nhiều người hiểu được là chuyện gì xảy ra, cảm tình là gặp Lộc Sơn chi trảo .

"Không phải đâu! Dám ăn đậu hủ của hoa khôi, khinh bỉ hắn ~" trong đó một gã nam đồng học nói.

"Đúng rồi! Hoa khôi mà,ai chẳng muốn sờ..." Tên kia còn chưa nói xong liền bị mọi người tẩn cho 1 trận

"Ngươi nói đúng tiếng người sao? Bất quá nếu đổi thành tay ta tới thì tốt rồi!" Một tên nam đồng học nói ra càng thêm bị nhiều kẻ khác khinh bỉ.

Trương Hồng Bân bây giờ buồn bực tới cực điểm, nhìn thấy Giang Băng Băng bộ dạng hình như là chính mình chiếm tiện nghi của nàng, nhưng chính mình thật không có làm.

"Băng Băng thật sự không phải ta làm mà! Ngươi phải tin tưởng ta!" Trương hồng bân giải thích nói.

"Hừ! Ngươi đừng nói nữa, bên cạnh ta trừ ngươi ra sẽ không nam sinh khác , không phải ngươi còn có thể là ai đây? Sau này ta không muốn nhìn thấy ngươi, Trương Hồng Bân!" Giang Băng Băng cho dù là lúc đang tức giận đều mang theo một vẻrung động lòng người. Nói dứt lời giang Băng Băng quay lưng mang túi xách rời đi, ngay cả cùng một người chào hỏi đều không có, hiển nhiên là rất tức giận

"Băng Băng!"

Trương Hồng Bân hiển nhiên là muốn giữ nàng lại liền bị lớp trưởng lạnh lùng vỗ bả vai nói : "Đem tiền buổi tối nay thanh toán đi! Chúng ta cũng tới nên về thôi!" Nói xong lớp trưởng Hoàng Diễm Lệ cùng mấy người Lưu Dương cũng rời đi. Xem hành động của nàng đối với Trương Hồng Bân cũng phi thường bất mãn.

Chứng kiến loại trường hợp này. Các đồng học khác cũng ngồi không yên. Sôi nổi kiếm cớ rời đi. Bất luận là nam sinh nữ sinh ánh mắt nhìn Trương Hồng Bân đều tràn ngập khinh bỉ. Cục diện này thật là ngoài ý muốn của Lưu Dương. Nhìn thấy mặt Trương Hồng Bân kia thành màu gan heo Lưu Dương trong lòng phi thường đắc ý: xem như vậy còn không ghê tởm chết ngươi. Vở kịch hay còn tại phía sau!

Chứng kiến người phục vụ đến lấy tiền. Lưu Dương vội vàng cùng Điền Phong nói: "Chúng ta cũng đi thôi! Nơi này cũng không có gì hay !"

Kỳ thật Lưu Dương là sợ Trương Hồng Bân không có tiền trả sẽ tìm hai người vay tiền,vậy cũng không tốt. Vừa đi đến cửa liền nghe thấy bên trong phòng Trương Hồng Bân hét lớn: "Không có khả năng. Tiền của ta đâu?"

Ở bên trong phòng Trương Hồng Bân trán toát mồ hôi lạnh. Vội vã cùng người phục vụ nói : "Tiền của ta rõ ràng đều ở bên trong này. Hiện tại như thế nào lại không có đây?"

Người phục vụ lạnh lùng nhìn Trương Hồng Bân nói : "Ví của ngài ngài luôn mang theo bên mình,quán chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm. Chúng tôi chỉ muốn biết tất cả phí tổn này sẽ do ai gánh vác."

Mấy tên bên cạnh chưa đi ban đầu còn dối với Trương Hồng Bân có chút ảo tưởng giờ càng trở nên khinh bỉ Trương Hồng Bân trong long nghĩ ngợi:giờ này mà vẫn còn muốn giả bộ,chẳng phải muốn trốn nợ sao.Nghĩ vậy mọi người cũng nhanh chóng kiếm cớ ly khai.Nói đến cùng bọn hắn cũng không muốn bị dính dáng đến Trương Hồng Bân nữa.

"Ha ha! Hắn ta rốt cục cũng chịu phiền toái! Thật sự là quá sung sướng, người như thế nên gặp nhiều xui xẻo, xem hắn buổi tối hung hăng càn quấy bộ dạng ta thật sự muốn đấm hắn!" Điền Phong vui tươi hớn hở nói. Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Thật là! Người như thế ta cũng không quen nhìn!" Lưu Dương ngoài miệng nói xong trong lòng lại dị thường đắc ý: tiểu tử ngươi nhất định không nghĩ tới buổi tối chuyện này đều là do ta làm!

"Đúng rồi!Ta làm sao chưa bao giờ biết tửu lượng của ngươi lại tốt như vậy đây? Lần trước cùng nhau uống rượu ngươi còn bị ta chuốc gục xuống cơ mà!" Điền Phong phi thường nghi hoặc nhìn Lưu Dương hỏi.

"Đây không phải là ta cấp cho ngươi mặt mũi sao, bằng không làm cho ngươi biết tửu lượng của ta ngươi sau này không theo ta uống rượu thì sao?" Lưu Dương tỏ bộ dáng khinh thường làm cho Điền Phong phi thường buồn bực.

Sau khi cùng Điền Phong chia tay, Lưu Dương nhìn thấy thời gian còn sớm tính toán bên đường shoping tiếp tục trở về, ZZ cảnh đêm rất là rực rỡ, nhìn thấy dưới bóng đêm lui tới cả trai lẫn gái Lưu Dương không biết như thế nào có cảm giác phi thường vắng vẻ,cũng muốn sau này trưởng thành nên tìm một ngừi bạn nếu không sau này ra đi thì rất buồn.Lưu Dương cũng biết loại này cũng không dễ dàng giống như trong tiểu thuyết,có thể làm cho mỹ nữ yêu thương nhung nhớ thì phãi xem vào duyên phận

"Lưu Dương ngươi chạy thật là nhanh!" Một thanh âm quen thuộc phía sau Lưu Dương truyền đến. Lưu Dương quay đầu vừa nhìn nguyên lai là Trần Thải Hà.

"Như thế nào không chào đón ta sao?" Trần Thải Hà đập bả vai Lưu Dương một cái cười nói.

"Làm sao có thể,mĩ nữ ngồi cùng bàn xinh đẹp của ta!" Lưu Dương hài hước nhìn Trần Thải Hà nói

"Ngươi đừng tổn hại ta, ta cũng không có xinh đẹp như Giang Băng Băng, chỉ có nàng mới có thể xưng là mỹ nữ!" Trần Thải Hà hừ một tiếng nói. Hiển nhiên đối với Lưu Dương giác sâu sắc hoài nghi.

"Hắc hắc! Ở trong tâm của ta chỉ có người ngồi cùng bàn như ngươi mới là nữ sinh xinh đẹp nhất!" Lưu Dương nói ra những lời này không thật lòng nếu không hắn cũng sẽ không đỏ mặt.

"Là sao..." Trần Thải Hà liếc mắt nhìn Lưu Dương, kéo dài thanh âm, hiển nhiên đối với lời của hắn nghiêm trọng hoài nghi.

"Thật sự, ta nếu như có nửa câu nói sai nhất định bị thiên lôi đánh!" Lưu Dương thề nói. Bất ngờ sau khi hắn vùa phát thệ bầu trời bỗng vang lên một đạo sấm rền, làm Lưu Dương hoảng sợ.

(Trong một không gian khác Tà Thần cười đắc ý nói : tiểu tử ngươi nếu như làm ta ghê tởm, xem ta hù chết ngươi thế nào! )

"Thế nào, không trái lương tâmchứ! Đem ngươi phương thức liên lạc nói cho ta biết đi! Có rảnh tìm ngươi tâm sự!" Trần Thải lấy ra một chiếc điện thoại nhỏ.

Lưu Dương ngẩn người, lập tức đem số điện thoại của mình báo cho nàng. Chỉ chốc lát sau một tiếng chuông quen thuộc vang lên.

"Đây là số của ta nhớ kỹ nha! Có rảnh thường liên hệ!" Nói xong Trần Thải Hà phất phất tay lên bên cạnh mở ra một chiếc Bentley màu đỏ.

Lưu Dương nhìn lên cỗ xe Limousine này, đột nhiên Trần Thải Hà kéo cửa kính xe xuống nhìn Lưu Dương hỏi: "Có muốn hay không ta tiễn ngươi một đoạn đường?"

Lưu Dương gượng cười nói : "Không cần ta tự về được!" Truyện "Cực Phẩm Dị Năng Trạch Nam " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Vậy ta đi trước nhé 88(88 là cái gì không biết)

Nhìn thấy xe Bentley sau khi rời đi Lưu Dương trong lòng thở dài: quả nhiên không phải cùng chúng ta cùng một cái cấp bậc người! Lão Tử gì khi nào có thể đện loại cấp bậc này.

Bất tri bất giác đi tới ZZ công viên thắng lợi, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bà cô tầm bốn mươi năm mươi tuổi nhìn Lưu Dương cười nói: "Chàng trai, muốn hay không cùng nhau vui vẻ một chút!"

Nghe lời bà cô nói trong long Lưu Dương rất bi phẫn, nhìn thấy trên mặt bà cô đầy nếp nhăn thầm nghĩ: Lão Tử chẳng lẽ chính là loại cấp bậc này sao? Tiếp tục sa đọa cũng không có thể đem lần đầu tiên mất ở trên tay ngươi, buồn bựcLưu Dương nhanh chóng đi.

Theo ánh đèn đường, Lưu Dương đột nhiên chứng kiến một bóng người hướng hắn đi tới, bởi vì đèn đường cũng không phải rất sáng nên không thấy rõ người, Lưu Dương nghĩ thầm sẽ không phải lại là làm chuyện kia chứ(Tiếp thị "lấy lỗ làm lãi" ấy mà)! Bất quá xem dáng người cũng không tệ, nếu giá hợp lý thì cũng có thể thử xem,Lưu Dương trong lòng đang miên man suy nghĩ thì người nọ mở miệng nói: "Lưu Dương đang suy nghĩ gì đấy?" Thanh âm kiều mỵ động lòng người, làm cho người ta nghe như dị thường thoải mái.

"Giang Băng Băng!" Lưu Dương giật mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro