20 cuc pham gia dinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Văn Vinh ồ một tiếng: "Con mẹ nó, ta cứ lo ở Đại Hoa này Diamond dịch thành cái tên khác, bây giờ cũng yên tâm rồi, cũng đều gọi là kim cương như nhau thôi."

Lâm Văn Vinh mỉm cười nói:

- Đào công tử, tuy có được viên kim cương thứ phẩm nhỏ bé này nhưng e rằng cách phân biệt thế nào thì căn bản là ngươi không biết. Chọn lựa kim cương thì phải chú trọng về màu sắc, độ dày, độ bóng, tính khúc xạ. Theo bốn điểm này mà xem xét, viên trong tay Đào công tử quả thật là đồ kém chất lượng, nói là hàng loại hai, hoàn toàn không hề quá. Kim cương chân chính phải cứng rắn, thuần chất, sáng rực rỡ, trải qua ngàn năm cũng chẳng thay đổi mãi lưu truyền vĩnh viễn. Người Tây phương đem sự bền chắc không thể hủy của kim cương cùng tình yêu trọn đời chung thủy liên hệ với nhau, khiến kim cương trở thành lễ vật tốt nhất để biều đạt tình yêu, tượng trưng cho tình cảm nam nữ vĩnh viễn không phai nhạt, không thể chia lìa. Ánh sáng năm màu, tượng trưng cho tình yêu đôi lứa tựa như ngọn lửa tình phong phú mà lại rực rỡ. Trắng trong tinh khiết thì tượng trưng cho tình cảm vô tư..., ngụ ý sâu sắc khôn cùng.

Đang ngồi ở đây đều là những thương nhân, đối với sự vật mới mẻ đều có sự hiếu kì rất to lớn. Mặc dù có cái gì mà Hy Lạp ngữ, Arap ngữ, Tây Dương ngữ, bọn họ đều không hiểu nhưng sau một hồi nghe Lâm Vãn Vinh diễn giải, cũng đã in sâu vào trong đầu bọn họ. Có thể đem kim cương này ra giải thích hợp lý được như thế, Lâm Tam này hẳn là không có nói lời giả dối. Ngay cả Đào Uyển Doanh nghe được cũng có chút say mê, theo lời này của hắn, kim cương này không phải vật mà nữ tử yêu quí nhất đấy sao!?

Đại tiểu thư ngơ ngác nhìn Lâm Tam và thầm nghĩ: "Tên này thật xấu xa vậy mà cũng thật sự biết được vật này, lại còn có thể biết được lai lịch rất rõ ràng, không biết còn che dấu bao nhiêu bản sự nữa."

Từ Vị tài học đứng đầu thiên hạ, thời còn trai trẻ cũng từng gặp qua người Tây Dương, cũng chưa từng nghe qua về kim cương, hôm nay nghe xong Lâm Văn Vinh giải thích một phen, nhịn không được gật gật đầu: "Thiên hạ to lớn, còn biết bao nhiêu vật chưa tường tận. Lâm Tam này, quả thật biết nhiều hiểu rộng!"

Vô cùng khó chịu hẳn là Đào Đông Thành rồi, hắn hừ một tiếng:

-Lâm Tam, ngươi chớ đắc ý, đó là ngươi đoán trúng tên, còn chưa nói ra xuất xứ của nó, không thể tính ngươi thắng.

Lời của hắn ý là danh tự đã đoán đúng. Đại tiểu thư nghe xong liền vui vẻ, tâm hồn đang lâng lâng cũng từ từ hạ xuống. Lâm Văn Vinh mỉm cười:

- Đào công tử chớ vội vàng, xuất xứ này ta còn chưa nói mà.

Chúng nhân đều giương tai lên , nghe Lâm Tam nói ra xuất xứ.

- Xuất xứ của kim cương, trong "Kinh thi" cũng cũng đã nêu rõ ràng, "tha sơn chi thạch, khả dĩ công ngọc"(3), hẳn chư vị đang ngồi đây đều đã nghe qua, cẩn thận suy ngẫm lại câu nói nổi tiếng này đều có thể thấy ý tứ trong đó! Nó là đá núi, tên là kim cương nên coi như là đá kim cương. Lão tổ tông của chúng ta sớm phát hiện nên trong Đại Hoa ta cũng có kim cương.

Lâm Vãn Vinh cười rồi tiếp:

- Bất quá, khối kim cương này trong tay Đào công tử, thực tế là do Tây Dương truyền tới. Kim cương trên thế giới này, phát hiện sớm nhất là Ấn Độ, rồi ở lưu vực sông Amazon của Nam Mỹ cũng sản xuất số lượng lớn, tiếp sau đó tại Nam Phi phát hiện ra lượng lớn mỏ Kim Cương. Người Tây Dương vũ lực cường đại, dùng sử dụng thủ đoạn bóc lột mà cướp Kim cương đem đi gia công lại rồi vận chuyển khắp nơi trên thế giới. Khối này trong tay Đào công tử, đó là từ Tây Dương mà đến, căn nguyên không ngoài ba xứ ở trên.

Lâm Văn Vinh cười hướng tới Đào Đông Thành nói:

- Đào công tử, lại mượn kim cương của ngươi dùng một chút.

Đào Đông Thành nghiến răng căm giận mà không thể phản bác, chỉ đành hừ một tiếng.

Lâm Văn Vinh nâng viên kim cương lên quá đỉnh đầu, cười nói:

- Mọi người mời xem, bên mép của kim cương này, đều là cắt sửa thành góc vuông. Lưu đại tỷ là hành gia trong nghề gia công, xin tỷ cho mọi người biết sao lại thế này?

Lưu Nguyệt Nga cẩn thận nhìn viên kim cương kia, nghiêm nghị nói:

- Lưu gia ta tuy được tổ truyền nghề trạm khắc ngọc nhưng cũng không thể cắt gọt chỉnh tề như thế. Giờ xem kỹ lại, dứt khoát là chẳng phải cắt bằng tay.

Lâm Văn Vinh giơ ngón cái nói:

- Hành gia đúng là hành gia, một lời trúng điểm cốt yếu. Kim cương này đúng là cắt bằng máy, mới có thể tinh tế như thế.

Chúng nhân lập tức thì xì xào bàn tán, Lưu Nguyệt Nga là hành gia trong nghề đánh bóng phỉ thúy châu báu, nàng ta không mài được, cái máy kia sao lại khả năng như thế a.

Từ Vị kinh ngạc:

- Lâm tiểu ca, cái này thực sự tài nghệ của người Tây Dương sao? Ta năm xưa cũng gặp qua một người Tây Dương mà chưa từng nghe nói bọn họ có khả năng làm được a!

Lâm Văn Vinh thở dài:

- Từ đại nhân, vạn vật đều có biến hóa, chớ lấy ánh mắt ngày xưa mà nhìn. Theo cách cắt kim cương này mà nói, người Tây Dương hiện tại đúng là gia công bằng máy, đã là hơn Đại Hoa ta một bậc. Nhưng đại hoa ta có vô số thợ thủ công khéo léo, chỉ cần nỗ lực thêm nữa, ngày sau có thể vượt qua, chúng ta cũng không thể bị xem thường.

Từ Vị gật gật đầu, Lâm Văn Vinh tiếp tục nói:

- Vì sao ta nói khối trong tay Đào công từ là đồ hạng hai? Ngoại trừ điều ta trình bày qua lúc trước là màu sắc, độ dày, độ cứng ... vài yếu quyết phân biệt bên ngoài thì điểm trọng yếu khác chính là ở phương pháp cắt. Một khối kim cương chân chính là vô cùng trân quý, nhất định phải qua công đoạn mài dũa tinh tế, đánh bóng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không xuất hiện với cái hình lăng giác như vậy. Chỉ có những hàng thứ phẩm hạng hai mới được làm sơ sài rồi bán đi thôi.

Lâm Văn Vinh quan sát tính tế, những lời này lại hợp lý lọt tai làm mọi người đều gật gật đầu kêu phải, Từ Vị nghe được trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, nhìn Đào Đông Thành nói:

- Đào công tử, ngươi có hài lòng với câu trả lời của Lâm Tam không?

Đào Đông Thành sắc mặt trắng bệch, hiểu biết của hắn đối với Kim cương thật sự có hạn, Lâm Tam nói một phen, ngay cả chính hắn cũng thấy thiệt không biết phản biện ra sao, hắn cắn chặt răng nói:

- Từ đại nhân, kim cương này là do tháng trước tiểu nhân đến Hải An, bắt được hai tên ngoại lai không biết từ nơi nào phiêu lưu tới, lấy được từ trong tay bọn họ.

- Đám người ngoại lai kia tóc vàng mắt xanh, da trắng phải không?

Từ Vị hỏi.

Đào Đông Thành đáp:

- Đúng là như thế, lần này tới Hàng Châu, tiểu nhân có đem bọn họ theo bên người để giao cho đại nhân nên hiện tại ở dưới lầu. Tây Dương kia cũng không biết có bao nhiêu nước, tiểu nhân cũng không biết đám người đó là người nơi nào, nếu Lâm Tam có thể hỏi được, trận này xin thua tâm phục khẩu phục.

Từ Vị vội vàng vung tay ra lệnh:

- Mang người Tây Dương giải lên đây.

Chỉ trong chốc lát, hai tên lính áp giải hai người Tây Dương thần sắc mệt mỏi đi lên. Hai người này cao cao, mắt xanh tóc vàng, sắc mặt vàng vọt, hốc mắt lõm sâu, quần áo rách rưới tả tơi, tựa hồ là trải qua khổ ải trong một thời gian dài. Mọi người ở đây tuy đều nghe qua về người Tây Dương, đại bộ phần lại là lần đầu nhìn thấy, rất nhiều người kêu lên sợ hãi.

Ngôn ngữ Tây Dương với ngôn ngữ của Đại Hoa khác biệt rất lớn, hiện tại lại không có người thông dịch. Từ Vị liếc mắt nhìn Lâm Văn Vinh hỏi:

- Lâm tiểu huynh đệ, ngươi xem nên làm gì bây giờ?

Hiện tại Từ Vị đối với hắn có cảm giác rằng hắn thật sự có điểm cao thâm khó lường: "Lâm Tam này, hiểu biết đích thực không ít. Hắn đem lịch sử và nguồn gốc của kim cương nói rõ ràng nguồn gốc, xuất xứ minh bạch như thế, không chừng lại có thể giao tiếp thành thạo với những người Tây Dương này".

Đại tiểu thư cũng lần đầu tiên thấy người Tây Dương, nhịn không được giữ chặt tay áo Lâm Tam nói:

- Lâm Tam, nguyên lai người Tây Dương sao nhìn giống như ngưu đầu vậy?

Lâm Văn Vinh hi hi cười:

- Chính xác, không thể làm Đại tiểu thư hứng thú được.

- Đáng ghét!

Đại tiểu thư ngúng ngẩy liếc hắn một cái, lộ ra hết phong tình của tiểu nữ tử.

Lâm Văn Vinh đi đến trước mặt người Tây Dương xí xa xí xô tuôn ra một tràng, người Tây Dương kia sắc mặt vui vẻ cũng xí xa xí xô gật gật đầu, mọi người trong sảnh đều không hiểu được hai tên này đang nói gì. Còn Từ Vị lại mừng rỡ: "Lâm Tam đúng là có khả năng nghe hiểu ngôn ngữ Tây Dương, nhân tài, đúng là nhân tài!"

Nói chuyện một lúc lâu, mọi người đều bắt đầu kinh ngạc. Nguyên là người Tây Dương kia thình lình từ trên người lấy ra một viên kim cương bằng nửa ngón út, cung kính đưa cho Lâm Vãn Vinh. Viên kim cương này trong suốt vô cùng, như là thủy tinh trong suốt, tại điểm ánh mặt trời chiếu xuống, lóe lên ánh sáng lung linh rực rỡ, tráng lệ phi thường, làm người ta không dám nhìn thẳng vào. Viên kim cương của Đào Đông Thành đúng là hàng loại hai, đem ra so sánh thì thật là đom đóm với trăng rằm, khác biệt tựa như trời và đất.

Mọi người đều ngây ngất, những nữ tử trong sảnh trống ngực bắt đầu thình thịch, một viên kim cương như thế, có thể nào lại không hấp dẫn ánh mặt của các nàng. Lâm Văn Vinh nhận lấy viên kim cương kia, quay đầu lại cười hì hì:

- Hỏi rõ ràng rồi, người này tên là Tháp Ốc Ni đến từ Pháp Tây Lan, hắn qua lại giữa Ấn Độ và Châu Âu, chuyên buôn bán kim cương. Bởi vì gió bão trên biển, thuyền của họ lạc mất phương hương, không ngờ lại lưu lạc tới Đại Hoa ta.

Từ Vị vừa mừng vừa kinh ngạc, nhìn Đào Đông Thành nói:

- Đào công tử, người có gì để nói.

Trận này vốn là thắng chắc, lại bị Lâm Tam phá sạch sành sanh, Đào Đông Thành sao lại không giận. Sắc mặt hắn tái nhợt, cắn chặt răng nói:

- Trận này, ta thua.

- Lâm Tam...

Đại tiểu thư kêu to một tiếng, vui sướng giữ chặt tay áo hắn, vừa khóc lại vừa cười.

Lâm Văn Vinh cười nói:

- Đã sớm nói rồi mà, ta là thiên hạ đệ nhị tài tử.

Đại tiểu thư che cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt xen lẫn với cả tiếng cười, khóc cũng không ra tiếng nói:

- Ngươi là tên xấu xa khoác lác!

Thua trận thứ nhất, trận thứ hai là đấu võ, không được thất bại nữa. Đào Đông Thành gọi tới bên cạnh một người, hướng về hắn thì thầm một trận, trong mắt bắn ra một tia sáng ngoan độc, người nọ bên cạnh hắn thần quang yên ổn, liếc mắt nhìn lại , tuyệt đối là một cao thủ võ thuật.

"Con mẹ nó, đoán chừng tiểu tử này muốn ta cùng với tên kia luận võ, muốn hạ độc thủ với ta" Lâm Văn Vinh âm thầm tính toán: "Lão tử sẽ cho các ngươi toại nguyện!"

Đại tiểu thư thì thầm hỏi:

- Lâm Tam, trận đấu võ công này do chúng ta xuất đề, ngươi nghĩ xem chúng ta nên xuất đề gì thì được?

Lâm Văn Vinh khẽ nói:

- Đại tiểu thư, đề này hẳn là nàng muốn đối rồi?

Đại tiểu thư trên mặt hồng lên một chút, có nam nhân trước mặt này chống đỡ, nàng tựa hồ trở lên nhỏ bé, nàng đỏ mặt một chút nói:

- Đấu văn thì ngươi đáp được rồi, võ công ngươi nghĩ biện pháp luôn đi.

"Nha đầu này, tưởng thông minh như thế mà lại không đề xuất cho lão tử một chủ ý gì hay ho ư?" Lâm Văn Vinh cười khổ liếc mắc nhìn nàng nói:

- Đại tiểu thư, nàng tin hay không tin ta?

Hỏi đến vấn đề tưởng như ngu ngốc này, Đại tiểu thư phẫn nộ liếc mắt tức giận nhìn nói:

- Ngươi sao cứ hỏi hoài những lời này, ta không thích nghe!

"Tiểu nữ tử này, tính xấu lại nổi lên rồi!" Lâm Văn Vinh cười ha hả:

- Vậy cứ cho là ta hỏi sai rồi. đợi chút nữa nàng nghe ta, ta nói nên làm gì thì cũng đừng có sợ hãi, hiểu chưa?

Đại tiểu thư gật gật đầu:

- Ta không sợ, ngươi nói đi.

Lâm Văn Vinh đứng dậy, hướng về phía Từ Vị ôm quyền cười nói:

- Từ đại nhân, trường võ công này, Tiêu gia sẽ do Đại tiểu thư lên đài tỷ thí.

Lời này vừa nói ra, tất cả đều kinh ngạc: "đây là luận võ mà lại để Đại tiểu thư xinh đẹp mềm mại lên đài!" Lâm Tam lúc này đúng là chọc giận hùng phong của hai vị hội trưởng.

Đại tiểu thư cũng đôi chút kinh ngạc, nhưng nhớ tới những lời của Lâm Tam, trái tim đang đập dữ dội của nàng liền dần dần bình ổn trở lại, chỉ đành bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: "Ngươi cũng không nói sớm cho ta một tiếng chứ, cùng hợp tác với tên xấu xa như ngươi, sợ là nếu không bị ngươi khi phụ chết thì cũng bị ngươi dọa chết!"

Nàng hừ một tiếng, nhưng nhìn thấy hắn cầm trên tay viên kim cương thật to của người Tây Dương tặng cho thì trong ánh mắt hiện lên một tia hâm mộ, tưởng chừng như muốn dùng ý nghĩ cất viên đá đó vào trong não vậy, quay về phía Lâm Tam nói:

- Lâm Tam, ngươi và người Tây Dương nói cái gì? Hắn vì sao lại tặng người một viên kim cương đẹp như thế?

Lâm Văn Vinh nở nụ cười thần bí:

- Bí mật.

Đại tiểu thư nghếch đầu lên hừ một tiếng:

- Bí mật ư? To tát lắm sao? Ta không thèm!

Đại tiểu thư sẽ đi tỉ thí? Lâm Văn Vinh này thật là nằm ngoài ý liệu của một người, hết nhìn đấu văn sang đấu võ, Lâm Tam này dũng cảm như thế, vốn tưởng rằng lại có thể thấy hắn loạn đả thì thật thú vị, lại không nghĩ rằng hắn thình lình để Tiêu đại tiểu thư lên đài tỷ thí. Điều này đúng là xuất kỳ bất ý, làm rối loạn thế trận của Đào Đông Thành. Chủ tâm trước kia của Đào Đông Thành hoàn toàn chỉ là đối phó với Lâm Văn Vinh, Tiêu gia lại phái Đại tiểu thư ra tay, bây giờ thì thực sự bắt hắn tham dự đấu võ. Uyển Doanh thì tuyệt đối không thể xuất trận, nếu không tình hình hai nữ tử đánh nhau trước mắt mọi người truyền ra ngoài, thanh danh trong sạch của Uyển Doanh hoàn toàn bị hủy hoại, từ này về sau làm sao có thể lập gia thất. Chỉ là không biết trong hồ lô của Lâm Tam này ẩn chứa bảo bối gì, mà ngay cả thanh danh của Đại tiểu thư cũng chẳng để ý đến như thế chứ?

- Vậy để ngu huynh bồi tiếp hiền muội chơi đùa một chút!

Đào Đông thành cười dâm dật.

Đại tiểu thư sắc mặt đỏ bừng, cả giận mắng:

- Vô sỉ!

Lâm Văn Vinh thực sự có kế hoạch và cân nhắc kĩ càng, sớm dự đoán Đào Đông Thành sẽ tự mình ra tay. Hắn cười lạnh vài tiếng, cũng không muốn cùng với tên họ Đào này đấu khẩu.

Vũ đề do Tiêu gia đưa ra nên mọi người đều nghi hoặc, không biết Tiêu gia dùng cách gì đấu võ để Tiêu đại tiểu thư chiến thắng Đào công tử. Từ Vị hỏi:

- Lâm Tam, các ngươi ra vũ đề này, thật sự là như thế nào?

Lâm Văn Vinh cười đáp:

- Vũ đề này của ta cũng rất là đơn giản, có một cái tên hiểu rất dễ hiểu, gọi là Du oa tẩy thủ. (1)

"Du oa tẩy thủ", cái tên này nghe thật dọa người. Mọi người vốn đang cảm thấy tiếc nuối vì lỡ mất một trường đấu võ thú vị lại nghe tên của vũ đề kia, so ra có vẻ hay ho kích thích hơn nhiều, huống chi còn có một Tiêu Đại tiểu thư xinh đẹp thướt tha kia.

Thấy vẻ mặt của Đào Đông Thành thình lình biến sắc, Lâm Văn Vinh cười hắc hắc: "Mẹ nó, tiểu tử nhà ngươi chơi trò đánh bất ngờ, nhưng lão tử lại là tổ tông của cái trò này."

Từ Vị cả kinh nói:

- Du oa tẩy thủ? Nhưng đại tiểu thư là một nữ tử, như vậy sao được?

Lâm Văn Vinh cười nói:

- Điều này là để cho Đào công tử tâm phục khẩu phục, Đào công tử ngươi dám hay là không dám?

Đào Đông Thành sắc mặt tái nhợt: "Du oa tẩy thủ, sao có thể đùa như vậy, dầu sôi chỉ cần chạm vào, tay kia liền bị phế."

Lâm Văn Vinh không đợi Đào Đông Thành trả lời, hướng thẳng tới Từ Vị nói:

- Từ đại nhận, xin phân phó cho tử lâu này chuẩn bị bếp lò dầu cải, lại chuẩn bị thêm một vạc nấu ăn. Ồ, để ta tự mình đi vậy, chờ một lát, lập tức sẽ trở về.

Từ Vị quay qua Đào Đông Thành:

- Đào công tử, ngươi có thể phản đối.

Đào Đông Thành sắc mặt thật khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Văn Vinh, không nói gì. Lâm Văn Vinh đi xuống tửu lâu chuẩn bị trong chốc lát. Qua một tuần trà, dưới lầu đi lên vài tiểu nhị, trong tay nâng một chiếc chảo rán rất to, trong chảo đầy dầu cải, tựa hồ có chút mùi dấm, vài tiểu nhị khác khệ nệ bê bếp lò lên. Hành động này thực sự không phải trò đùa, mọi người trong sảnh nhất thời đều xôn xao. Từ Vị cũng liếc mắt nhìn Lâm Tam cùng Đại tiểu thư: "Lâm Tam này, thật là thần bí, cũng không biết đang giở trò gì?" Trong đại sảnh, ai ai cũng biết Lâm Tam có quỷ kế, nhưng lại không biết là mấu chốt ở chỗ nào. Thật sự khơi dậy óc tò mò của họ.

Lâm Văn Vinh chỉ đạo mấy tiểu nhị gác bếp đặt lò, mọi người đều tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn vào động tác mấy người đó. Lâm Văn Vinh mỉm cười nói:

- Để đảm bảo tính công bằng của tỉ võ, xin mời Từ đại nhân đến đốt bếp lò.

Từ Vị gật gật đầu, nhận mồi lửa trong tay một tiểu nhị , ném vào bếp lò, dưới bếp đã trữ sẵn cỏ khô, lập tức bếp lửa bắt đầu cháy bừng bừng.

- Mời đại nhân kiểm chứng dầu.

Lâm Văn Vinh nói tiếp.

Từ Vị đưa tay lấy từ tiểu nhị chiếc vá nhỏ, múc dầu lên rồi đổ lên trên bếp lửa trong ánh mắt mọi người. Lửa trong lò trong chốc lát bốc lên cao, chứng minh trong chảo xác thực là đầu. Lâm Văn Vinh cũng lấy ra một hòn đá vôi mà ném vào trong chảo, chỉ trong chốc lát lửa cháy phừng phựt, dầu sùng sục sôi lên.

Mọi người trong đại sảnh kể cả Từ Vị đều có đôi chút sững sờ, đây thực sự là dầu, cũng đúng đang sôi, thực sự là rửa tay trong đó sao? Càng lúc càng lắm nghi hoặc. Lâm Văn Vinh nói:

- Xin Từ đại nhân ban cho năm đồng tiền.

Từ Vị lấy ra năm đồng tiền đưa cho hắn. Lâm Văn Vinh buông tay, năm đồng tiền rơi vào trong chảo dầu. Chảo dầu vẫn còn nóng, dầu ở trong sùng sục, khói xanh nghi ngút bay lên, Lâm Văn Vinh nhìn Đào Đông Thành nói:

- Đào công tử, năm đồng tiên này, chia làm năm lần lấy ra, mời ngươi lấy chúng ra.

Nhìn chảo dầu cuồn cuộn sôi trào, Đào Đông Thành sắc mặt trắng bệnh. Cho tay không vào chảo dầu sôi lấy tiền là chuyện không thể đùa được. Nhưng nếu không lấy ra thì không chỉ thua mất mặt mũi, mà tiệm quần áo Đào gia cũng về tay Tiêu gia. Hắn nhìn chảo dầu sôi trào, trong lòng không ngừng tính toán: "Chừng nào còn lão gia của hắn, quần áo kia có thể kinh doanh trở lại. Còn tay này khi bị hủy sẽ không bao giờ mọc ra được nữa."

Đào Đông Thành cắn răng, lùi lại mấy bước cách xa khỏi chảo dầu, mở miệng nói:

- Ta không lấy được ra, nhưng nếu Tiêu đại tiểu thư cũng không lấy được ra, thì cũng không thể tính ta thua.

Sớm biết tiểu tử nhà ngươi có chiêu này, Lâm Văn Vinh tính toán chuẩn xác, hắn nhìn Từ Vị:

- Đại nhân, đây là Đào công tử nói, nếu Đại tiểu thư lấy ra được thì trận thứ hai này chúng ta thắng.

Tự Vị gật gật đầu:

- Đương nhiên là thế.

Đại tiểu thư sắc mặt liền trắng bệnh, nếu nói một nữ tử như nàng đối mặt với chảo dầu đang sùng sục sôi yếu đuối không sợ hãi thì đó là lời giả dối. Nhưng tâm trí nàng so với Đào Đông Thành kia còn kiên định hơn nhiều, vì Tiêu gia nàng cái gì cũng đều có thể không ngại.

Lâm Văn Vinh cũng nhìn nàng mỉm cười:

- Chớ sợ, hãy tin ta! chỉ cần nàng lấy đống tiền kia nhanh một chút, ta cam đoan nàng không có việc gì. Ta là thiên hạ đệ nhị tài tử mà!

Đại tiểu thư "ừm" nhẹ một tiếng, chậm rãi hướng về phía chảo dầu đi đến. Mọi người trong sảnh, đến cả huynh muội Đào gia, Từ Vị cũng đều nín thở nhìn thời khắc mấu chốt. Chẳng lẽ Tiêu đại tiểu thư một mỹ nhân xinh đẹp thướt tha đó, thật sự muốn hủy hoại chân tay, thật sự là rất đáng tiếc.

Đại tiểu thư đứng ở bênh cạnh chảo dầu. Trên khuôn mặt hồng, hơi nước từ từ bốc lên, nàng mơ hồ cảm thấy trong không trung có truyền đến một vị chua nhàn nhạt, đúng là mùi dấm. Nhưng tại thời khắc này tâm thần nàng đã vô cùng khẩn trương, nàng sớm không bận tâm đến điều này nữa mà chỉ có một ý niệm: "Tin tưởng Lâm Tam, hắn sẽ không sai." Hồi hộp lo lắng, trái tim nàng liền đập thình thịch, ngay cả chính nàng cũng có thể nghe rõ mồn một. Lâm Văn Vinh cũng đứng ở bên chảo dầu, hắn biết Đại tiểu thư suy nghĩ cái gì, liền cười nói:

- Đừng có quên, sau khi chúng ta thắng, nàng phải giúp ta giặt quần áo một năm đó.

Đại tiểu thư hừ một tiếng, trong lòng bình thản lên rất nhiều. Lâm Văn Vinh cũng hướng vào chảo dầu, nhìn bọt khí nổi lên gần hết, trên mặt hiện rõ lên một nét cười rồi nói với Đại tiểu thư:

- Nghe ta dặn, động tác phải nhanh chóng lấy ra năm đồng tiền, chớ để trì hoãn.

Đại tiểu thư gật gật đầu, tim như muốn nhảy ra ngoài, mọi người trong hội trường đều sợ hãi chú ý nhất cử nhất động của Tiêu Ngọc Nhược. Từ Vị cũng nhìn Lâm Văn Vinh dặn dò:

- Lâm Văn Vinh ngàn vạn lần chớ để Đại tiểu thư tổn thương.

Lâm Văn Vinh chậm rãi gật đầu, quát nhẹ một tiếng:

- Đại tiểu thư, mau mau lấy tiền ra.

Đại tiểu thư thấy khuôn mặt hắn tự tin kiên định, trong lòng cảm thấy yên tâm, cắn chặt hàm răng, không chút do dự tự mình đưa ngọc thủ chầm chậm tới chảo dầu tìm kiếm.

- A!

Trong hội trường vô số người hô lên kinh hãi, ngay cả Đào Uyển Doanh kia cũng hai tay che mắt, không đành lòng nhìn, cả Từ Vị cũng ngó không được quay đầu đi.

Không có tiếng kêu thảm thiết như trong tưởng tượng, thậm chí ngay có một chút tiếng rên cũng không có. Mọi người vội vàng nhìn lại, đã thấy trên mặt Đại tiểu thư đầu tiên hơi hoảng sợ, tiếp theo thì ngạc nhiên, cuối cùng thì thật sự kinh ngạc. Tay Tiêu Ngọc Nhược mới vào chảo dầu mà không có nóng như trong tưởng tượng, ấm như nước rửa mặt thường ngày, tuy là có chút nóng, cũng không nóng hơn nước rủa mặt bao nhiêu, nàng quả thực không dám tin, đây là chảo dầu sao? So với nước rửa mặt hoàn toàn không sai biệt nhiều lắm.

Lâm Văn Vinh mìm cười nói:

- Chớ rửa tay đấy, mau lấy tiền ra.

Đại tiểu thư hoan hỉ ừm một tiếng, đôi tay nhỏ vội sờ soạng, lấy ra một đồng tiền. Tiếng kinh hô của mọi người trong hội trường còn chưa dứt, nàng lại mau chóng đưa tay vào chảo dầu, đồng thứ hai, thứ ba... Đại tiểu thứ cứ tiếp tục cho đến khi xong việc, đem cả năm đồng tiên trong chảo dầu ra ngoài.

Nàng vẻ mặt hoan hỉ không có lấy một nét thống khổ. Nhìn bàn tay thanh xuân nhỏ bé của nàng, thật sự không thấy vết bỏng nhỏ nào, vẫn trắng trẻo tinh tươm chẳng hề hư tổn.

Thật quá ngoài sức tưởng tượng! Mọi người trong hội trường đều đứng lên kinh hãi: "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy màn này thì ai có thể tin nỗi một nữ nhân yếu đuối như Tiêu đại tiểu thư lại có thể từ trong chảo dầu nóng lấy ra năm đồng tiền mà hoàn toàn không hề tổn hại ? Ngoại trừ hai chữ thần kỳ, không thể tìm thấy từ ngữ nào khác để hình dung."

- Sao có thể như thế, như thế nào lại có thể?

Đào Đông Thành tê liệt ngay trên ghế, nói lầm rầm.

- Thạch tượng năng trường xuất, du oa khả tẩy thủ (2), thiên hạ quả to lớn vô cùng. Lâm tiểu huynh đệ, lão hủ vô cùng khâm phục.

Từ Vị hướng về Lâm Văn Vinh thở dài nói.

- Lâm Tam, điều này ... điều này sao có thể?

Đại tiểu thư nhìn đôi bàn tay mình mà không tin nổi, vẫn trắng nõn như thế, tựa như lúc nãy đơn giản chỉ là một lần rửa tay. Điều này quả thật quá thần kì.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Không tin hả? Không tin thì cô cứ thử rửa lại đi, bất quá lần này ta không đảm bảo tay cô không sưng lên như chân heo đâu a.

Chảo dầu lúc này đã bốc khói, sôi sung sục, bây giờ mà nhúng mười ngón tay nhỏ bé xuống thì sẽ thành mười ngón chân heo luôn.

- Không thể nào, điều này không thể nào.

Đào Đông Thành như nổi điên, bất ngờ tiến lên phía trước, rút tay ra nhúng vào vạc dầu đang sôi.

- Ca ca

Uyển Doanh bên cạnh hắn đã sớm chú ý, vừa thấy hắn nổi giận lập tức muốn ra tay ngăn cản, nhưng vẫn chậm một nhịp, ngón tay Đào Đông Thành đã nhúng vào một nửa.

"Aaaaa", một tiếng la thảm thiết vang lên, nhất thời mọi người đều kinh hoàng. Tuy năm ngón tay phải của họ Đào chỉ mới tiến vào phân nửa, sau tiếng hét đó hắn đã lập tức rút tay lại, nhưng tay hắn đã nhanh chóng sưng lên và chuyển sang màu hồng, trong phút chốc phồng rộp to lên.

- Ngươi, ngươi làm thế nào có thể...

Đào Đông Thành mặt xám như tro tàn, đau đớn từ ngón tay truyền thẳng tới tim, hắn chỉ vào mặt Lâm Vãn Vinh mà hét:

- Ngươi dùng yêu pháp.

Uyển Doanh vội vàng chạy tới bên chảo dầu, nắm lấy bàn tay của ca ca xem xét. Đào Đông Thành cảm thấy đau đớn khủng kiếp từ năm ngón tay của mình truyền tới, không nhịn được lại bắt đầu rên la thảm thiết.

Uyển Doanh nhìn thương thế của ca ca nàng, chỉ thấy ngón tay tuy đã nhúng vào một nửa, nhưng hậu quả mà chảo dầu sôi gây ra cũng không nhỏ, bàn tay phải này tuy có thể may mắn cứu được nhưng sợ sẽ không còn được như trước nữa.

- Lâm Tam, ngươi sử dụng yêu pháp hại ca ca ta, ta sẽ không tha cho ngươi. Đào Uyển Doanh nhìn Lâm Vãn Vinh, trong mắt bắn ra ngọn lửa phẫn nộ nói.

Người trong đại sảnh đều thấy kì quái, Lâm Tam này không thể nào có yêu pháp được, nhưng mới vừa rồi Đại tiểu thư thì dễ dàng vô cùng, như thế nào mà đến phiên Đào Đông Thành thì bộ dạng lại thay đổi khác như vậy chứ?

- Yêu pháp ư?

Lâm Vãn Vinh cười lạnh nói:

- Đào tiểu thư, việc tỉ thí ngày hôm nay, các vị huynh đệ tỉ muội ở đây đều là tận mắt nhìn thấy, lại có Từ đại nhân đây công chứng, mọi người làm thế nào nói ta sử dụng yêu pháp? Nói lại từ đầu, việc tỉ thí là do Đào công tử đột nhiên đề xuất, hắn dĩ nhiên đã có chuẩn bị, bên ta bất ngờ ứng chiến, nói thẳng ra thì với Tiêu gia thật là bất công. Hắn khi dễ Tiêu gia chỉ toàn đàn bà, lại lợi dụng quyền lực và địa vị của hắn tại Kim Lăng thương hội mà ép một nữ nhân yếu đuối cùng hắn tỉ thí, thị phi trong đó mọi người đều hiểu được. Nếu Đào công tử mà thắng, ngươi có nói hắn sử dụng yêu pháp không? Có thay Tiêu gia minh oan không?

Đào Uyển Doanh phẫn nộ nhìn Lâm Tam. Tuy rằng nàng rất hận hắn, nhưng không thể không thừa nhận những lời Lâm Tam nói đích thực rất có lý .

- Người trong thiên hạ đều có tư tâm, điều này có thể giải thích, nhưng như ngươi chẳng phân biệt hắc bạch thị phi, ăn nói lung tung. Ngươi chỉ có thể thắng, không thể thua sao? Người Đào gia ngươi là thiên hạ vô địch sao? Buồn cười thật!

Lâm Vãn Vinh khinh thường liếc nhìn Đào Uyển Doanh.

Đào Uyển Doanh cả giận nói:

- Lấy dầu sôi rửa tay, rốt cuộc sao lại thế này? Vì sao Ngọc Nhược tỉ tỉ thì bình an vô sự, mà ca ca ta lại thụ trọng thương?

- Thiên hạ vạn vật đều có nguyên lý riêng của nó, điều này là khoa học tự nhiên."

Lâm Vãn Vinh nói tiếp:

- Huống hồ lúc trước ta đã cho Đào công tử cơ hội, nhường hắn ra tay trước Đại tiểu thư, cũng chính hắn sợ đầu sợ đuôi, bỏ qua cơ hội. Lại nói về Đại tiểu thư, Tiêu gia đã bị Đào gia đưa vào tuyệt lộ, nàng chẳng màng đến bàn tay, sẵn sàng tỉ thí. Tinh thần và ý chí như vậy, ca ca ngươi có thể so được sao? Vả lại, lần tỉ thí này là ca ca ngươi chủ động đề xuất, hắn bị nhu vậy là tự mình chuốc lấy, sao lại có thể trách oán người khác?

Nghe những câu này, người trong phòng thảy đều gật đầu. Sự tình hôm nay, hai thương hội Gianh Chiết liên thủ uy bức Tiêu gia, mọi người đều nhìn thấy, tỉ thí này cũng là Đào Đông Thành đề xuất, đúng là không thể trách người khác được.

Từ Vị nhìn Đào Đông Thành nói:

- Đào công tử, tỉ thí lần này là do ngươi đề xuất, lão phu là người công chánh, vây chấp nhận chịu thua, ngươi có gì để nói không?

Đã định là đấu ba thắng hai, nay Tiêu gia thắng luôn cả hai trường, trường tỉ thí thứ ba dĩ nhiên không cần phải đấu.

Đào Đông Thành ánh mắt ảm đạm, lần này thật sự là thảm bại, trước mắt mọi người để thua liền hai trận, có thể nói là bắt gà không được mà còn mất gạo, Đào gia coi như đã thua tài nghệ của người. Tên Lâm Tam này đúng thật là quái thai, hai trận này mình thua mà vẫn còn hồ đồ, không biết hắn làm sao nhận biết được toản thạch nữa chứ? Rồi còn rửa tay bằng dầu sôi, tại sao hai người lại có hai kết quả khác nhau? Huyền bí trong đó, Lâm Vãn Vinh không nói thì thiên hạ này cũng không ai biết được.

- Học sanh nguyện chịu thua, xin từ chức hội trưởng Kim lăng thương hội, mong huynh đệ tỉ muội tìm người tài khác.

Đào Đông Thành bất đắc dĩ phải nói như vậy:

- Ngoài ra các cơ sở buôn bán quần áo của Đào gia sẽ chuyển giao miễn phí cho Tiêu gia, đệ tử xin lập giấy đồng ý bàn giao.

Từ Vị lão hồ ly này biết Đào Đông Thành không còn giở trò được nữa bèn dục Đào Uyển Doanh viết giấy bàn giao, Đào Đông Thành thì dùng ngón tay trái ấn dấu mực thay cho chữ ký, bắt đầu từ giờ cơ sở buôn bán quần áo vải vóc của Đào gia đã thành tài sản của Tiêu gia.

Đại tiểu thư hoảng hốt nhìn sự tình trước mắt, hết thảy những điều này giống như đang nằm mơ vậy. Nàng liếc nhìn Lâm Tam trước mắt, thở dài:

- Việc hôm nay quả thật quỷ dị, ta nhất thời cũng không hiểu được.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Nhân sinh là thế, dị biến thường chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, đợi cô hiểu được, thì tất cả đã trở thành sự thật rồi.

Đại tiểu thư gật gật đầu, thu lại vẻ cảm khái, bắt đầu lo lắng làm sao để tiếp thu tài sản Đào gia trang.

Từ Vị nhìn mọi người nói:

- Hôm nay Kim Lăng thương hội Đào hội trưởng từ chức, theo ý lão phu, không bằng nhân dịp tốt hai thương hội tụ tập đông đủ, bầu ra hội trưởng mới, để Kim Lăng thương hội có thể tiếp tục hoạt động bình thường, ý các vị thế nào?

Điều này là dĩ nhiên, Lưu Nguyệt Nga cũng đứng lên nói:

- Ta đề nghị Tiêu đại tiểu thư tiếp nhận chức hội trưởng Kim Lăng thương hội.

Hôm nay biểu hiện của Tiêu gia trước mặt mọi người không cần biết là học thức, khí độ hay ý chí đều hơn hẳn Đào gia. Huống hồ Tiêu gia là gia tộc đã kinh doanh từ lâu, kinh nghiệm phong phú, rất nhiều thành viên trong thương hội đều từng do Tiêu gia lãnh đạo. Quan trọng nhất là thái độ của vị Từ đại nhân, tựa hồ cũng đứng về phía Tiêu gia, về sau rõ ràng họ không cần phải lo gì nữa.

Đề nghị của Lưu Nguyệt Nga nhất thời được mọi người hưởng ứng. Tiêu Ngọc Nhược không hề cố ý mà đã trở thành tân hội trưởng thương hội thành Kim Lăng. Vị trí nàng thật ra cũng không có gì lạ, lúc nàng còn trẻ thì Tiêu phu nhân đã từng đứng đầu thương hội, hôm nay là kế thừa mẫu chức. Nhắc đến thì quả có thể coi như là một đoạn giai thoại vậy.

Có Đào Uyển Doanh đứng đằng sau giúp đỡ, Đào Đông Thành liếc nhìn lão béo họ Vu sắc mặt tái nhợt nói:

- Vu hội trưởng, Hàng Châu thương hội của các ngươi bây giờ tính thế nào đây ?

Lão Vu béo mập một canh giờ qua cùng Đào Đông Thành liên hợp đả kích Tiêu gia, cuối cùng thì Tiêu gia lại trở thành Kim Lăng thương hội chủ. Chỉ hận chính mình không phân cao thấp, càng không thể nào nhắc đến việc áp đảo, liền lập tức chúc mừng:

- Chúc mừng Tiêu đại tiểu thư chấp chưởng Kim Lăng thương hội. Ta Chiết Giang thương hội rất ủng hộ, sẽ cùng Tiêu đại tiểu tư duy trì sự buôn bán cường thịnh của cả hai địa phương.- Như thế thì tốt.

Từ Vị quét ảnh mắt quanh đại sảnh, chậm rãi nói tiếp: - Ta đến Hàng Châu cũng mấy ngày rồi, có nghe lời đồn về Bạch Liên Pháp hội. Yêu nhân bang kia dùng tiểu xảo tạo dựng hình phật tượng coi thường dân chúng, thu nhận tín đồ, còn lại là làm loạn dân tình, rúng động đến căn cơ của Đại Hoa.

Mọi người tại đại sảnh vẻ mặt mê hoặc. Rõ ràng đây là thương hội, Từ đại nhân thế nào đột nhiên lại nói đến cái gì yêu phái hội.

Từ Vị hừ một tiếng nói:

- Hôm qua ta đích thân đến Bạch Liên Pháp hội tràng, pháp thuật đích thực là lừa gạt người. Trải qua ngày đêm thẩm tra, đều là Bạch Liên Giáo yêu nghiệt gây nên nhằm dụ hoặc dân chúng gia nhập Bạch Liên giáo. Thật đáng giận."

Nói đến Bạch Liên Giáo đại sảnh nhất thời câm như hến. Tất cả mọi người biết Bạch Liên Giáo đốt nhà giết người không việc ác gì không làm. Đặc biệt người trong thương hội đều biết Tiêu gia từng bị thủ đoạn của Bạch Liên giáo, đối với Bạch Liên Giáo tuyệt không có hảo cảm.

- Lão hủ kỳ này đến Giang Nam, Hoàng thượng trao quyền lão hủ tùy nghi hành sự. Hôm qua phá Bạch Liên pháp hội, sáng sớm hôm nay bêu đầu Bạch liên giáo đồ thị chúng. Cho nên hôm nay lão hủ đến chậm chính là bước qua máu tươi của yêu nhân mà đến.

Từ Vị trên người xuất ra trận sát khí, ánh mặt như điện đảo qua chúng nhân. Nhiều người hoảng sợ cúi đầu không dám nhìn lão.

Từ Vị lơ đãng hỏi:

- Theo lời của bọn phỉ đồ, Hàng Châu thương hội cũng có nhiều tín đồ của bọn chúng, cũng đã trợ giúp bọn chúng không ít ngân lượng. Vu hội trưởng ngươi cũng có biết việc này chứ?

Vu bàn tử sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng quỳ dưới đất lớn tiếng nói:

- Đại nhân, tiểu nhân thật không biết.

Từ Vị hừ lạnh một tiếng:

- Phỉ đồ kia đã có qua lại trợ giúp người trong thương hội, lão phu đã cho người tạo nên danh sách, đã có trong lòng bàn tay. Vài ngày nữa nhất định sẽ điều tra và quyết không nương tay.

Trong đại sảnh Chiết Giang khách thương môn, mọi người đều cảm thấy bất an, thủ đoạn của Từ đại nhân bọn họ cũng có nghe nói qua, nửa phần mưu lược của hoàng đế là từ ông ta mà ra, có thu thập vài thương nhân cũng là cực kỳ đơn giản.

Thấy Từ Vị đề cập đến chuyện Bạch Liên Giáo, Lâm Văn Vinh cũng hiểu được. Lão nhân này tất đã hoàn toàn chuẩn bị mà đến a! Ông ta đương nhiên sớm biết Đào gia kia cùng Bạch Liên Giáo có qua lại với nhau, hôm nay ám trợ Tiêu gia mà lật đổ Đào Đông Thành kia, chiêu thức ấy quả thực là tuyệt mỹ a. Ta có thể nói lão nhân này thực biết thưởng thức được thực tài của ta, lão tử ta thấy Từ Văn Trường so với Lạc Mẫn lão hồ ly còn giảo hoạt hơn nhiều.

Từ Vị nhìn thấy thần sắc của mọi người như vậy, mỉm cười hòa hoãn nói:

- Bất quá - con người không phải thánh nhân, ai mà không từng phạm sai lầm? Cũng là đồng liêu với nhau, chỉ là nhất thời hồ đồ phạm nên tội, ta cho mọi người một cơ hội, bất kể ngươi là ai, ta cũng mặc kệ nếu ngươi không cùng Bạch Liên giáo có quan hệ sâu đậm, chỉ cần ngươi đúng lúc qui định, tại nơi qui định, giải thích rõ ràng chuyện trợ giúp Bạch Liên giáo bao nhiêu ngân lượng, giao nộp số ngân lượng ấy vào quốc khố để chuộc tội, lão phu cam đoan không truy cứu, đồng thời giữ bí mật của các vị để chư vị có thể an tâm kinh doanh buôn bán.

Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi, lão nhân này thực sự là một cao thủ a, vừa đánh vừa xoa, dùng uy hiếp lẫn lợi lộc mà dụ, loại buôn bán thông thường cũng đều chỉ là trò thông minh vặt vãnh, sao có thể so sánh được với loại quan trường cao thủ như Từ Vị này, đương nhiên bị ông ta xử gọn. Nói là Từ Vị nắm giữ danh sách tên trong tay, Lâm Vãn Vinh tuyệt đối không tin, ngày hôm qua vớ được đám lính vô dụng hèn yếu, làm sao có thể truy ra thông tin quan trọng như vậy, lão nhân này đích thật là dùng tâm lý chiến.

- Trong vòng ba ngày, ta xin đợi các vị tại Hàng Châu phủ nha môn.

Từ Vị chậm rãi:

- Nhưng nếu có người cố tình muốn thử vận may của mình ..."

Trong mắt ông ta chợt hiện lên một tia tàn khốc:

- Để đao phủ mà tới nhà, đừng trách lão phu vô tình.

Hai thương hội một hồi náo loạn, một hồi tỷ thí, một hồi đe dọa đã xong. Phải nói về náo nhiệt, cuộc họp thường niên mọi năm quả thực không bằng một phần mười năm nay. Nói về hoảng sợ thì mọi năm không bằng một phần trăm năm nay, đặc biệt là với những thương nhân trong tâm có quỷ.

Mọi người cũng lần lượt nối nhau nhanh chóng ra về, chỉ còn lại Lâm Tam, Đại tiểu thư cùng Từ Vị ba người. Từ vị cười nói:

- Lâm tiểu ca, người nhất định không đi đâu hết, mau mau nói cho ta phương pháp rửa tay trong chảo dầu, lão phu rất tò mò.

Vừa rồi nhất phẩm đại quyền triều đình nắm quyền sinh sát, giờ đây lại là lão nhân tò mò. Từ Vị quả là một kỳ nhân. Đại tiểu thư cũng tràn đầy hiếu kỳ giục:

- Lâm Tam, ngươi mau nói cho ta nghe đi.

Lâm Vãn Vinh cười trả lời:

- Phương pháp này nói đến cũng là không đáng một đồng xu, nhưng hai người cần phải giữ bí mật cho ta, từ nay về sau không chừng có ngày sẽ sử dụng lại.

Từu Vị cười nói:

- Việc thò tay vào chảo dầu này cùng với thạch tượng trồi lên cũng giống nhau, bên trong đều có kỹ thuật, chỉ là kỹ thuật thế nào thì lão hủ không nghĩ ra được.

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Thực ra đây chỉ là ứng dụng thực tế đơn giản, bí quyết là ta cho vào dầu một chút dấm.

- Dấm ư?

Đại tiểu thư cả kinh thốt lên:

- Khó trách ta ngửi thấy có vị chua, ta tưởng là ở dưới tửu lâu bốc lên, hóa ra là trò quỷ quái của ngươi.

Từ Vị vội nói:

- Sử dụng dấm thế nào? Lâm tiểu ca, ngươi mau giảng tiếp đi.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Trong lúc ta đi xuống tìm dầu, trước hết ta đổ một chút dấm vào dầu, vì dấm nặng hơn dầu nên nó chìm xuống dưới, còn dầu thì ở phía trên. Vì vậy mọi người, kể cả Từ đại nhân đều chỉ nhìn thấy dầu, không ai thấy có dấm cả.

Từ Vị cười nói:

- Không nghĩ đến nó lại có phương pháp như vậy, ta cũng thật khâm phục ngươi. Tiếp theo thì sao?

- Dấm nhanh chóng bị đun đến bốc hơi, khi nó xuyên qua lớp dầu lên trên bề mặt thì sẽ hình thành hiện tượng trông như dầu sôi, bên trên thì có khói xanh bốc lên, trông rất khiếp người. Mà thật ra đó chỉ là dấm nóng dần lên, nhiệt độ trong chảo lúc đó chỉ bằng nhiệt độ sôi của dấm, thế nhưng thấy đám bọt khí bay lên, mọi người lại tưởng là dầu sôi, thực ra dầu còn chưa nóng nữa. Vì vậy, lúc đại tiểu thư đưa tay vào lấy đồng tiền thì mọi người đều bị con mắt đánh lừa mà tin rằng nàng sẽ bị thương, sự thật thì lúc dấm sôi, lớp dầu phía trên chỉ hơi ấm mà thôii."

- Hóa ra là như vậy.

Từ Vị nói:

- Bất quá lớp đá vôi ngươi vất vào kia có tác dụng như thế nào vậy?

Lão Từ này quan sát kỹ thật, ngay cả đá vôi cũng không bỏ qua, Lâm Vãn Vinh đương nhiên không thể giải thích với bọn họ phản ứng đá vôi gặp dấm sinh ra khí cacbonic được, chỉ có thể nói sơ lược:

- Đá vôi rơi xuống đáy, gặp phải dấm liền tạo ra phản ứng sinh ra bọt khí, như vậy mọi người nhìn vào càng thêm kinh hãi.

Đại tiểu thư hỏi:

- Tại sao ta nhặt tiền vô sự còn Đào công tử lại gặp trọng thương vậy?

Đây cũng là nghi hoặc trong lòng của nàng ta.

Lâm Vãn Vinh nói:

- Cái này phụ thuộc vào việc nắm chắc thời cơ, lượng dấm cho vào dầu không thể quá ít, vì nếu vậy chỉ cần một chút thời gian là dấm sẽ bay hơi hết. Khi dầu trong chảo đang đảo lộn, khói xanh bốc lên hết thì lúc đấy nhiệt độ không quá nóng, có thể cho tay vào được, vì thế đại tiểu thư có thể dễ dàng lấy tiền ra. Đương nhiên, dấm cũng không thể quá nhiều, nếu quá nhiều thì nó không dễ dàng bốc hơi như vậy, nhiệt độ sau khi dấm bốc hơi sẽ rất cao, cho tay vào cũng có thể bị thương nặng, vấn đề là thế.

- Lâm Tam, ngươi biết rõ như vậy chắc chắc là trước đây đã dùng phương pháp này lừa rất nhiều người, nếu không làm sao nguơi có thể biết rõ ràng như thế chứ!

Đại tiểu thư bĩu môi nói.

Lâm Vãn Vinh cười đáp lời:

- Ta không định lừa người nhưng phương pháp thì đầy mình, thực ra đây cũng chỉ là biện pháp đơn giản nhất thôi. Khi lượng dấm đã gần bốc hơi hết là thời điểm thích hợp, vì thế ta cố gắng đứng thật gần chảo dầu, liên tục nhìn xem ở dưới có bọt khí thoát ra hay không, nếu không có khí thoát ra chứng tỏ dấm đã hoàn toàn bốc hơi, lúc này dầu sẽ nóng lên rất nhanh, sau đó dầu sẽ thật sự sôi.

Đại tiểu thư vỗ tay nói:

- Ta biết rồi, lúc ta đưa tay vào lấy tiền là lúc lượng bọt khí nhiều nhất, chứng tỏ dấm bắt đầu bốc hơi nhiều, nhiệt độ không quá cao, ta có thể nhanh chóng lấy tiền ra. Mà lúc Đào công tử cho tay vào, bọt khí không còn, chứng tỏ dấm đã bốc hơi hết, dầu cũng thực sự nóng nên hắn mới bị thương như vậy.

Lâm Tam giơ ngón cái lên nói:

- Đại tiểu thư thật thông minh.

- Đáng ghét.

Đại tiểu thư đỏ mặt, nhẹ giọng nói.

- Lâm tiểu ca, ngươi nhường Đào Đông Thành lấy trước là sử dụng phương pháp dục cầm cố túng, ngươi chắc chắn hắn không dám thò tay vào chảo dầu.

Từ Vị thở dài:

- Tiểu ca, ngươi tuổi còn nhỏ mà đối với nhân tình cũng nắm quá rõ.

- Không dám, không dám!

Lâm Vãn Vinh mặt không đổi sắc nói:

- Ta làm sao mà âm hiểm như đại nhân nói được? Hắn dám cho tay vào thì sao, không cho tay vào thì sao, ngay sau đó ta giục đại tiểu thư thừa lúc bọt khí còn chưa hết cho tay vào lấy, cùng lắm thì hòa thôi.

Đại tiểu thư cười nhẹ:

- Ngươi, đáng ra ngươi phải đi theo Bạch Liên Giáo, trở thành Xích Cước đại tiên, học cái thần côn gì kia.

Nói đến mấy từ thần côn, nàng tự nhiên liếc mắt nhìn Lâm Tam, sắc mặt đỏ bừng, thần sắc vô cùng kích động lòng người.

Từ Vị thở dài:

- Lâm tiểu ca, hôm qua ngươi vạch trần sự mê hoặc của Phật tượng trồi lên, rồi lại đến hôm nay làm cho lão hủ hiểu được bí mật của việc rửa tay trong chảo dầu. Ta tự cho mình đọc sách biết chuyện không ít, nhưng nói về kiến thức, trước mặt ngươi, cũng phải cam bái hạ phong.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:

- Từ đại nhân, lời này nói sai rồi, chính là Đại Hoa ta có ngàn ngàn vạn vạn bách tính, trải qua mấy ngàn năm tích lũy kinh nghiệm, rồi từ từ tìm hiểu ra đạo lý đích thực. Ta chỉ là mượn tạm để dùng, luận nguồn gốc, để cho chúng ta phải bội phục nhất, nên thực sự là vố số tiền nhân thông minh trí tuệ, học vấn của dân gian.

- Hay cho câu học vấn tại dân gian.

Từ Vị nói:

- Lâm tiểu ca, chỉ bằng những lời này của người, đó là phi phàm rồi.

Đại tiểu thư cười nói:

- Từ đại nhân, người chớ khen hắn. Người càng khen, hắn càng đắc ý.

Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói:

- Cũng vẫn là Đại tiểu thư hiểu ta.

Đại tiểu thư mặt đỏ một chút, thầm nghĩ, cái gì mà hiểu ngươi, thực sự là bị người làm phiền mới đúng.

Hai người Tây Dương kia thần sắc kiệt quệ, vẫn bị nhốt một bên như cũ, trong đó một người Tây Dương kêu là Tháp Ốc Ni thấy Lâm Vãn Vinh vội vàng kêu lên:

- Mật ti thoát (MR) Lâm. Mật ti thoát lâm.(Mister forest)

Trời ạ, cái lão người Pháp này tiếng Anh thật quá tệ, còn chẳng bằng ta, Lâm Văn Vinh vô cùng xem thường Tháp Ốc Ni, Tháp Ốc Ni qua lại giữa Châu Âu và Châu Á, tuy là người Pháp, nhưng cũng tinh thông chút tiếng Anh, chỉ là lời nói có điểm chút âm vị của Pháp, không phải là thuần âm.

Từ Vị ngạc nhiên nói:

- Lâm tiểu ca, bọn họ đang gọi ngươi sao?

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Đúng vậy, chỉ là ngôn ngữ Tây Dương của họ rất đặc trưng, nghe khó hiểu vô cùng.

Đại tiểu thư nói:

- Như vậy, người Tây Dương xem ra không thu hút bằng người Đại Hoa chúng ta, ngay cả nói chuyện, cũng không nói được cho rõ ràng, rất khó hiểu được.

Ta ngã mất thôi, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Đại tiểu thư, đó là nàng chưa thấy Tây Dương mỹ nữ thôi, Tây Dương tiểu nữ phong tình nồng nhiệt, nóng bỏng kích thích, mê người vô cùng, so sánh với nữ tử Đại Hoa ta có loại quyết rũ khác.

Từ Vị tựa hồ đối với ngôn ngữ Tây dương không bài xích lắm, cười nói:

- Nhiều năm trước khi ta còn trẻ, cũng gặp qua một người Tây Dương, chỉ là đối với ngôn ngữ của bọn họ, khó nghe hiểu nhất, người thế nào lại có thể hiểu được?

Vấn đề này thật sự không biết trả lời thế nào cho phải, Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:

- Việc này nói lại rất dài, là cụ nội ta, năm đó trên biển cứu được một lão quỷ người Tây Dương, theo hắn học học vài câu tiếng Tây Dương, mà ta với người này khiêm tốn học hỏi, cũng theo hắn học được vài câu, không nghĩ rằng hôm nay phải dùng tới.

"Ồ" Từ vị lãnh đạm đáp lại một tiếng, chỉ là nhìn thần sắc này của ông ta thì căn bản là không tin lắm.

Đại tiểu thư thầm nghĩ, người này nói dối cũng không tìm lý do cho tốt, bị người ta nhìn thấu.

Lâm Vãn Vinh cười nói tiếp:

- Hắn hỏi chúng ta khi nào thả cho bọn họ trở về?

Từ Vị suy nghĩ một chút nói:

- Kì thật ở tiền triều, cũng đã có người Tây Dương gặp nạn đến đây, tới đất Đại Hoa ta, tuyên truyền giáo nghĩa của bọn họ, thiên triều thượng quốc ta cùng với người Tây Dương vô cừu vô hận, vì vậy không bao giờ làm khó bọn họ, như vậy đi, để họ nghỉ ngơi mấy ngày, rồi thả họ quay về.

Vô cừu vô hận? Bây giờ có thể nói lời này, chỉ là mấy trăm năm sau, lại có thể có chiến tranh nha phiến và liên quân tám nước không? Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, đây là một thế giới hoàn toàn bất đồng, tương lai sẽ phát sinh cái gì, không ai biết được.

Hắn bùi ngùi thở dài, nói:

- Từ Vị đại nhân, có một vấn đề, tại hạ vẫn chưa hiểu rõ, muốn thỉnh giáo đại nhân một chút.

Từ Vị vội vàng hỏi:

- Lâm tiểu ca, đừng nói hai chữ thỉnh giáo, khiến làm hủ không nuốt trôi được, ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng.

Từ Vị là thiên hạ đệ nhất tài học, nhưng ở đây trước mặt Lâm Tam này, ông ta cũng không dám xưng là đệ nhất.

Lâm Vãn Vinh nói:

- Vừa rồi đại nhân mới nói, ở tiền triều có người Tây Dương gặp nạn tới Đại Hoa ta, vậy đại nhân có thống kê qua, cho tới bây giờ, đã có bao nhiêu người Tây Dương tới Đại Hoa ta hay không?

Từ Vị trầm ngâm trong chốc lát nói:

- Cái này chưa từng có thống kê lại, dân gian thỉnh thoảng cũng có truyền văn, nhưng theo lão hủ biết, cũng không dưới trăm ngươi.

Lâm Vãn Vinh thong thả bước vài bước, nói:

- Người Tây Dương, không dưới trăm người, lại còn đến cùng một đợt, điều này phải nói thể nào đây, đại nhân?

Từ Vị lắc lắc đầu nói:

- Lão hủ không biết.

Lâm Vãn Vinh than thở nói:

- Điều này có thể giải thích một điểm, rằng người Tây Dương đang không ngừng thám hiểm thế giới này, bọn họ đi khắp nới trên biển, không ngừng tìm kiếm, cho nên mới có thể không ngừng gặp nạn.

Từ Vị tựa như hiểu như không, Lâm Vãn Vinh lại nói:

- Lại xin hỏi Từ đại nhân, Đại Hoa ta có dũng sĩ tới Tây Dương không?

Từ Vị lắc đầu nói:

- Chưa từng nghe nói quá, xa nhất cũng chỉ phái thuyển tới quần đảo Lưu Cầu (Ryukyu) và Cao Lệ, chưa từng có người tới Tây Dương.

Lâm Vãn Vinh nâng cao giọng chậm rãi nói:

- Người Tây Dương không ngừng thám hiểm thế giới, bọn họ cước bộ rất chậm chạp, rất lóng ngóng, nhưng chúng ta không nên cười nhạo họ, trái lại, còn phải kính trọng bọn họ, bởi vì bọn họ dũng cảm tiến lên phía trước, dũng khí khai thác và tinh thần thám hiểm đúng là những điều Đại Hoa chúng ta nên học tập. Người Tây dương đã mấy mươi lần tới Đại Hoa chúng ta, Đại hoa ta đối với Tây Dương lại chẳng biết gì, đại nhân, ngươi không biết sự nguy hiểm trong đó sao? Nói không chừng buổi sáng một ngày nào đó tỉnh lại, hạm đội của người Tây Dương đã tới cửa chúng ta, khi đó biết làm thế nào ...

Từ Vị trầm tư suy nghĩ, Lâm Vãn Vinh cũng có chút buồn bực, tưởng những sự tình này những vị đương quan các ngươi phải hiểu chứ, cần một người dân thường như ta nói sao? Đều vì nghe xong mấy câu kia của Từ Vị, cho nên hắn có cảm giác không nói ra không thoái mãi, tính ra, lão tử ta không phải là muốn cứu vớt thế giới. Cho dù là người sao hỏa đến đây, với ta cũng chẳng quan hệ gì. Ăn ngon, uống ngon, ngủ ngon, vui chơi, là quá đủ cho cuộc đời này rồi.

Tâm tình hắn bình thường lại một chút nói:

- Từ đại nhân, giờ người đã đáp ứng thả hai người Tây Dương, ta nghĩ nên cùng bọn họ làm chút giao dịch. Khi mời bọn họ trở về Tây Dương, để họ mang theo tơ lụa, trà cùng sản phẩm nông nghiệp của Đại Hoa ta làm quà, còn có mấy thứ xa xỉ phẩm nước hoa, xà phòng thơm của Tiêu gia ta cũng đưa tặng cho họ.

Mẹ nó, lão tử sẽ mang nước hoa, xà phòng bán tới Pháp, bán tới Anh, bán tới toàn Châu Âu, rồi bán giá cắt cổ, nhất định phải bán với giá cắt cổ, lại còn có nội y quần lót, thiếu nữ nước ngoài mặc lên nhất định bốc lửa, đặc biệt là mấy tiểu nữ tử người Pháp, nổi tiếng thiên hạ a, lần sau nhất định phải để cho Tháp Ốc Ni mang theo vài tiểu mỹ nhân người Pháp đến, lão tử còn có vài món đồ thú vị buồn bực thiết kế ở trong lòng, không mang mấy mòn đó ra chơi đùa, thật sự là không cam tâm, Lâm Vãn Vinh trong lòng nổi lên hàng loạt các hi vọng, nguyện vọng to lớn.

Từ vị hỏi:

- Lâm tiểu ca, ngươi muốn cùng bọn chúng trao đổi cái gì?

- Còn phải xem Từ đại nhân muốn cái gì đã.

Lâm Vãn Vinh đầy ngụ ý cười nói.

Từ Vị trong mắt thần quang chợt lóe lên, hình như đã nắm bắt được cái gì đó.

Từ Văn Trường à Từ Văn Trường, ta đã nói hết những gì nên nói với ông rồi đó. Lâm Vãn Vinh trong lòng thở dài, chỉ mong những điều hắn nói hôm nay đối với ông ta có thể khai sáng phần nào, với lại hắn cũng chỉ có thể làm bao nhiêu đó thôi. Lâm Vãn Vinh hắn lúc này không có thời gian dạy người, hắn còn muốn theo đuổi thiếu nữ xinh đẹp, bận tới mức không có thời gian quản tới chuyện khác.

Từ Vị hướng tới Lâm Vãn Vinh cười thần bí nói:

- Lâm tiểu ca, mời người làm thông dịch một hồi, tiện cái gì nói cái ấy, để thể hiện thiện ý Đại Hoa ta, đặc biệt phái thợ thủ công lành nghề tới Hải An, giúp người Tây Dương sửa chữa thiết giáp thuyền của họ, mởi bọn họ nhất định phối hợp thật tốt, giảng giải tỉ mỉ nguyên lí cho chúng ta, tốt nhất là có thẻ vẽ ra bản phác họa, chúng ta xem thấu đáo rồi, nhất định cùng họ sửa chữa, xem không hiểu, bọn họ chỉ có thể vĩnh viễn ở lại Đại Hoa thôi ...

Vô sỉ, quá vô sỉ rồi, bất quá, ta thích thế!

Lâm Vãn Vinh ha ha cười to, đem những lời này ra nói lại :

- Ta, Mật ti thoát Lâm, vị trước mặt này là tài chính đại nhân của Đại Hoa quốc, hai vị nói hết mọi thứ thật rõ ràng, đổi lại sự khoan dung của đại nhân đối với lời giải thích về việc tiến vào biên giới nước ta của hai vị. Viên mã não của ngươi giấu dưới giày bị Đào Đông Thành tìm ra, tặng cho ta là lấy hết của ngươi rồi ... Ngoài ra đối với Tháp Ốc Ni ngươi, để biểu đạt thiện ý của thiên triều, chúng ta sẽ nhất định tận lực giúp đỡ các người sửa chữa thiết giáp thuyền, mời các người phối hợp cho tốt, biết gì phải nói, nói phải cho hết, để sớm mai bọn ta phản hồi ...vân vân và vân vân...

Tháp Ốc Ni cảm kích nói:

- Mật ti Thoát Lâm, người thực sự là người thiện lương nhất trên thế giới này, để biều đạt sự cảm kích đối với người, ta sẽ hướng tới Lộ Địch bệ hạ( Louis đại đế) đề nghị. Ngày sau Pháp Lan Tây ta cùng với Đại Hoa buôn bán, đều do người một tay kinh doanh.

" Như thế thật tốt, như thế thật tốt" Mẹ nó, không cẩn thận lại trở thành giai cấp tư sản mất, cái câu " người thiện lương nhất thế giới" làm cho Lâm Vãn Vinh suýt không thể nhịn được cười. Hắn cố gắng kiềm chế cười nói:

- Bất quá, mật ti thoát Tháp Ốc Ni, tiếng Anh của ngươi phải luyện tập thật nhiều, mới có thể đọ với ta, ha ha ha ...

Lâm Vãn Vinh kéo Đại tiểu thư qua một bên hỏi:

- Đại tiểu thư, nội y kia hôm nay làm được bao nhiêu kiện rồi?

Tiêu Ngọc Nhược trên mặt đỏ lên nói:

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Lão quỷ này trên thuyền, còn cất không ít Kim cương, ta với hắn thương lượng ổn thỏa rồi, nội y đổi toàn thạch, món sinh ý này thật thật là đáng giá.

Tiêu Ngọc Nhược che miêng cười e thẹn, nói:

- Người như ngươi, ý tưởng gì cũng có thể xuất ra được, nội y kia cũng làm không ít, nguyên là muốn cung cấp hai vùng Kim Lăng Hàng Châu, nay ngươi muốn dùng thi cứ lấy đi.

Trời ạ, ta dùng mấy món đồ chơi đó làm gì, là tiểu nữ tử xinh đẹp của Pháp Lan Tây muốn dùng đó, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:

- Quần áo lụa của chúng ta cũng đều chuẩn bị đủ rồi, lại lấy chút trà lá, không cần loại tốt lắm, hàng thứ phẩm là được rồi, người Tây Dương không có uống qua, rất là trân quý, đem đổi hết với kim cương của hắn, sau này nếu không có việc gì chúng ta được ngủ trên giường kim cương rồi.

Đại tiểu thư ừm môt tiếng, suýt nữa lại khinh rẻ nói, miệng chó không mọc được ngà voi, ai muốn cùng ngươi ngủ trên giường kim cương chứ.Thảo luận làm ăn với người ngoại quốc lần này luôn tiện giúp cho Lâm Vãn Vinh có thêm nhiều giải pháp hay. Hắn đã chiếm được đại tiện nghi, nên trong lòng tự nhiên cảm thấy rất sung sướng.

Ngoài trời bỗng đổ cơn mưa phùn. Những giọt mưa đầu đông lạnh lẽo tạt vào mặt mọi người, cảm giác buốt giá thấu tận vào xương. Dưới làn sương mờ, Tây Hồ phảng phất như một nàng xử nữ e lệ sau chiếc khăn lụa mờ ảo, càng tăng thêm vẻ huyền bí.

Đại tiểu thư nhẹ nhàng mở cái dù giấy che mưa, khẽ vén váy dài, từ từ uyển chuyển bước tới. Lâm Vãn Vinh thấy nàng cẩn thận bước đi, sợ cái váy lấm bùn, nhịn không được liền bật cười:

- Đại tiểu thư không muốn đi nhanh chẳng phải vì sợ quần áo lấm bùn, mà chính là sợ trái tim nhiễm lòng trần thôi.

Đại tiểu thư nổi giận quay đầu lại:

- Ta thật không hiểu sao ngươi cứ bỡn cợt với ta mãi. Tình nhân của ngươi nhiều vô số, nói lời này với các nàng ấy hợp hơn.

Đại tiểu thư vừa nói, ống tay áo bỗng ẩn hiện một sợi tơ hồng, Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng qua, giọng hồ hởi:

- Đại tiểu thư, hồng tuyến xuất hiện, nhân duyên sẽ tới, xem ra nàng sắp có chuyện tốt đến đấy.

Đại tiểu thư cả kinh cúi đầu nhìn lại, thì ra là sợi chỉ nàng mới may tay áo tối hôm qua, còn đính luôn hai quả tú hoa châm lại bị tên Lâm Tam này thấy được, nàng sắc mặt đỏ bừng, hầm hừ:

- Nói năng linh tinh!

Lâm Vãn Vinh chọc giận nàng như vậy đã nhiều lần nên không để ý lắm, bỗng nghe Từ Vị cảm khái:

- Lâm tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi tuổi còn trẻ như vậy, mà tầm nhìn xa rộng, không bị gò bó, ngươi thật khoái hoạt, tiêu diêu tự tại. Lão hủ tuy tuổi đã cao, trong lòng nhịn không được vẫn thèm muốn được như ngươi lắm.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Từ đại nhân, ta chỉ là một tiểu dân nghèo tuy là tiêu diêu tự tại khoái hoạt nhưng thấy ngài cũng phải ham muốn. Phải nói là ta cũng khổ sở đấy chứ, cũng bị người khác bắt làm việc đấy thôi. Nhưng dù sao vẫn phải thầm cám ơn ông trời, nếu trời cao không có mắt, dù ta có là người thông minh thì sống cũng chẳng thoải mái gì.

Từ Vị là người sáng suốt, nghe qua ý tứ lời Lâm Vãn Vinh vừa nói, biết tâm tư hôm nay của mình đều đã bị hắn nhìn thấu, nên đành thú nhận:

- Lâm tiểu huynh đệ, hôm nay giúp Tiêu gia đối phó với tên Đào Đông Thành, lão hủ cũng có nỗi khổ tâm, hi vọng ngươi đừng để bụng.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu:

- Đại nhân, ngài nói gì ta nghe không hiểu. Hôm nay cảnh sắc Tây hồ trong mưa thật là mỹ lệ. Nếu là ta kiếm vài vị tỷ tỷ, cùng ra ngoài vui chơi thì thật là khoái hoạt.

Đại tiểu thư đi ở phía trước, nghe thấy hết mọi lời, quay đầu lại giận dữ nói:

- Lâm Tam, ngươi thật là đến chết mà cũng không hối cải.

Chết cũng không hối cải? Đây là nói ta sao? Lão tử còn tưởng rằng bổn tính của mình là bất biến, làm gì có chuyện như vậy, bèn quay lại nói :

- Đại tiểu thư, ta chết mà phải hối cải điểm gì?

Đại tiểu thư sắc mặt giận dữ:

- Ngươi tại Kim Lăng, thường xuyên lui tới Diệu Ngọc phường, mặc dù có biểu ca kèm cặp, nói là trao đổi học vấn, nhưng vậy là không thể chấp nhận được. Hôm nay tại Hàng Châu này, ngươi sao lại có những tâm tư dơ bẩn như vậy? Ngươi đã quên Thanh Tuyền tiểu thư, Xảo Xảo muội tử rồi hay sao?

Trời ạ! Lão bà không có quản vậy mà cô nàng này lại quản ta. Ngó dáng điệu Đại tiểu thư kia phẫn nộ nhìn mình, tựa hồ như người vợ bắt được nam nhân của mình trong lầu xanh, trông thật khủng thiết.

Thấy Đại tiểu thư như vậy, Lâm Vãn Vinh nói với Từ Vị :

- Từ tiên sinh, ngài nhận xét thanh lâu thế nào, có điều gì sai trái chăng?

Từ Vị thân là Thiên hạ đệ nhất học sĩ, cũng không khỏi bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Người huynh đệ này cái gì đều dám nói a, khó nghe như thanh lâu cũng không ngại. Tất cả mọi người có chút học vấn đều biết thanh lâu là nghĩa gì. Từ Vị khi còn trẻ tuy cũng nổi danh là một phong lưu tài tử, chỉ có điều hiện nay tuổi đã cao nên làm việc gì cũng trong khuôn khổ. Hơn nữa Tiêu đại tiểu thư đang có mặt ở đây, lão cũng không biết trả lời như thế nào, đành nói qua loa:

- E..hèm ... Lâm tiểu huynh đệ, việc thanh lâu này..., lão hủ không quá am hiểu.

Lão già này lại giả vờ thuần khiết, Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Từ tiên sinh sai rồi, ta nói về thanh lâu là ý muốn nói về khái niệm chứ không nói về con người. Thanh lâu có thể tồn tại, tự nhiên là phải có lý do. Ngài ngẫm lại đi, có nữ tử cần tiền, lại có nam nhân lại có nhu cầu về phương diện này, cung cầu đều có cả, không có chuyện làm ăn không lãi đâu. Chẳng cần biết phân biệt hành vi đúng hay sai, một khi giải quyết nhu cầu của hai bên xong, tức thì sẽ có lợi nhuận và thuế nộp triều đình, không có hành vi gì sai trái cả. Đều góp phần tạo phồn vinh, cũng không phải chỉ dành riêng cho ai.

Nói chuyện với hắn mới một hai câu, trán Từ Vị đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Thật kinh tâm mà, bất quá hắn nói những lời này, nghe cũng có đạo lý, tìm không ra lý do phản bác.

Đại tiểu thư nghe hắn nói nhăng cuội, giận dữ nghiến răng, chỉ vào hắn nói:

- Ngươi ... ngươi! Tên vô sỉ hạ lưu, nói hươu nói vượn, không thể sửa được!

Nàng nói xong, xoay người bỏ chạy, bùn đất bắn lên đầy váy cũng ko hề để ý.

Từ Vị thở dài:

- Lâm tiểu huynh đệ, nghe ngươi nói chuyện, ta tuy tự phụ tư duy mẫn tiệp cũng không thể theo kịp ý nghĩ của ngươi.

Lâm Vãn Vinh "khiêm tốn":

- Không dám, tài năng của ta vẫn chưa hoàn toàn được bộc lộ, tư tưởng còn ở đây còn chưa giải phóng, cần phải từng bước luyện tập mới được.

Từ Vị cười ha hả:

- Lâm tiểu huynh đệ, ngươi thật sự là kẻ thú vị nhất thiên hạ này đó, tiếc là ta và ngươi gặp nhau tuy có duyên nhưng hơi trễ. Nếu là cách đây ba mươi năm, ta và ngươi lúc đó tuổi tác ngang nhau thì có lẽ sẽ cùng ngươi kết bái một phen. Chúng ta gặp nhau mấy lần đích thị có duyên phận. Hôm nay hãy để lão hủ làm chủ, chúng ta cùng thưởng lãm Tây hồ trong đêm mưa trên chiếc thuyền nhỏ này một phen, ngươi thấy thế nào?

Lâm Vãn Vinh cũng có ý này, hôm nay sự việc diễn ra cực kì thuận lợi, vừa giở thủ đoạn lập tức thu được kết quả như ý, có cả vạn lí do để ăn mừng.

Dưới mưa phùn tham quan Tây hồ, đích thị là ước mơ của bao tài tử. Từ Văn Trường cùng hắn đàm luận, một thiên hạ đệ nhất, một thiên hạ đệ nhị, thật là một việc sảng khoái a!

Từ Vị vung tay lên đã thấy xa xa một thị vệ chạy tới, nhìn cước bộ của hắn, công phu có vẻ không tệ. Đích thị là hộ vệ đang âm thầm bảo vệ Từ Vị. Lâm Vãn Vinh cũng không lấy làm kì lạ hiểu ra ngay. Từ Vị phân phó vài câu, tên thị vệ kia vội vàng rời đi. Hai người đi trước được vài bước, đã thấy Đại tiểu thư đứng ở một chỗ dưới tàng cây, đang lặng ngắm về phía xa xa. Từ Vị cười nói:

- Tiêu đại tiểu thư đúng là vẫn còn không yên tâm với Lâm tiểu hữu mà.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu:

- Sợ là không phải lo lắng cho ta, mà là lo lắng cho nữ tử nào ở thanh lâu bị ta giày vò.

Từ Vị cười ha hả, nghe Lâm Tam này nói chuyện, đó là một loại hưởng thụ. Đại tiểu thư thấy hắn hai người đã đi tới, trên mặt thoáng ửng hồng, hướng tới Từ Vị thi lễ :

- Từ tiên sinh, Lâm Tam này bình thường chỉ thích nói hươu nói vượn, người không cần thiết phải trách mắng hắn đâu.

Ai da! Đại tiểu thư thật không ngờ lại biện hộ cho ta, Lâm Vãn Vinh trong lòng hơi hơi cảm động. Từ Vị mỉm cười:

- Tiêu Đại tiểu thư sao nói thế, ta và Lâm tiểu hữu đây tuy là cách nhau ba mươi năm tuổi tác, nhưng hắn ăn nói rất hợp ý với ta. Cùng hắn nói chuyện nhân sinh đúng là lạc thú lớn, tại sao lại phải trách cứ hắn!?

"Nguyên lai không chỉ một mình ta thích nghe hắn nói!" Đại tiểu thư thầm nghĩ nhưng lại chẳng nói một lời nào. Từ Vị tiếp lời:

- Ta mới vừa rồi mời Lâm tiểu huynh thăm Tây hồ dưới mưa. Nếu Đại tiểu thư không chê, xin mời đi chung. Chúng ta già trẻ ba người, cùng đàm luận một phen.

Tiêu Ngọc Nhược liền nhẹ nhàng "vâng" một tiếng đáp ứng. Lâm Vãn Vinh cười khổ một chút, Đại tiểu thư bình thường không phải rất bề bộn công việc ư? Sao hôm nay lại rảnh rỗi cùng chúng ta du ngoạn Tây hồ thế này? Chà, ta uống rượu cùng kĩ nữ, làm sao có thể mang theo cô ta chứ?

Chỉ trong chốc lát, thị vệ kia dẫn ba người lên thuyền. Thuyền này cực kì rộng rãi, thiết kế tinh xảo, vô cùng xa hoa, bày biện rất đẹp mắt. Từ Vị gật gật đầu, cảm thấy rất là vừa lòng, quay đầu lại nói với hai người:

- Tiêu đại tiểu thư, Lâm Tiểu ca, mau lên đây.

Ba người vừa vào khoang, đã thấy một nữ tử ngồi đấy, trước mặt đặt một cây dao cầm. Tuổi chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, thái dương đã điểm bạc, trán lại vài nếp nhăn, nhưng nhìn qua bộ dáng, cũng có thể nhận thấy được phong vận năm xưa xinh đẹp như thế nào.

Người này là ai? Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc, đã nghe Từ Vị hoan hỉ tiến lên nói:

- Khanh Liên, thật sự là nàng?

Thấy Từ Vị dáng vẻ hân hoan, có lẽ là bạn xưa của lão chăng? Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ. Khanh Liên khẽ động đậy nói:

- Dân nữ Tô Khanh Liên, xin ra mắt Từ công tử.

Nàng tự xưng dân nữ, rồi lại xưng hô Từ Vị là công tử, cái tên này rất là không hợp, nhưng Từ Vị cũng chẳng để ý.

- Tô Khanh Liên?

Đại tiểu thư kinh ngạc nói:

- Người là Tây hồ danh ca, Tô Khanh Liên tiểu thư ?

- Chuyện xưa đã qua, hiện tại chỉ là người bình thường, xin tiểu thư đừng nhắc nữa.

Tô Khanh Liên liếc mắt nhìn Từ Vị, lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy giận dữ u oán.

- Đại tiểu thư, Tô Khanh Liên này ai vậy?

Lâm Vãn Vinh nhỏ giọng hỏi Tiêu Ngọc Nhược.

- Ngươi ngay cả điển cố này mà không biết?

Đại tiểu thư ngạc nhiên hỏi, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, vừa mới thấy hắn đối với thanh lâu rất hứng thú, vậy mà giai thoại này lại không biết. Trong đầu hắn thường ngày nghĩ đến cái gì? chắc toàn là chuyện dơ bẩn mà mình ko chịu nổi thôi.

- Tô Khanh Liên này, chính là một danh ca nổi tiếng hai tỉnh Giang - Chiết, được phong là đệ nhất hoa khôi mỹ lệ phong nhã của Tây hồ. Nàng cùng với Từ Văn Trường cùng thương mến, tài tử giai nhân, là một giai thoại đẹp đẽ năm xưa.

"A! Tô Khanh Liên không biết có hát một tiểu khúc của ca kỹ không. Lão Từ đi tìm nghe hát, lại gặp lão ca kỹ này lại đi tìm bạn xưa." Lâm Vãn Vinh trong lòng nhịn không được bật cười.

- Sau này Văn Trường tiên sinh lên phương bắc cầu học, thời gian qua đi, đã nhiều năm không thấy trở lại. Tô Khanh Liên tiểu thư khi thấy Văn Trường tiên sinh vừa đi liền niêm phong dao cầm, đóng cửa không tiếp khách. Lập lời thề rằng nếu Văn Trường tiên sinh không trở về, nàng cũng sẽ cả đời không đàn hát, thời gian trôi qua hồng nhan năm nào nay đã già cỗi.

Đại tiểu thư nói đến nơi này, tự nhiên thở dài: "đã là nữ nhân, cái quý giá nhất chính là nhan sắc của mình, tuổi già quả thật là một điều đáng sợ, không biết trong lòng lúc đó sẽ cảm thấy thế nào? Như Tô Khanh Liên bây giờ, nếu không vì giữ lời thề năm xưa thì đâu phải biến thành cô nhân đầu bạc."

- Văn Trường tiên sinh đi được ba mươi năm, lập gia thất tại kinh thành, nương tử của ngài cũng là hiền thê, phái người mời Tô tiểu thư lên phương bắc đoàn tụ với Từ tiên sinh. Tô tiểu thư trả lời bằng một phong thư, nội chỉ có vài chữ: "Thiếp một lòng đợi chàng, hi vọng chàng cũng một lòng đối với thiếp".

Đại tiểu thư nói đến đây bất giác liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh đầy thâm ý. Nghe được vậy, hắn liền hiểu được hết: "Hay a! không ngờ Từ Văn Trường này số phận may mắn, cưới được lão bà tâm địa rất tốt, cho phép hắn nạp Tô Khanh Liên này làm thiếp. Ai ngờ Tô Khanh Liên này cá tính cũng cương liệt, dữ dằn như sư tử Hà Đông, chỉ muốn một vợ một chồng, hi vọng Từ Văn Trường trong lòng chỉ có một mình nàng thôi. Không cần phải nói tiếp, kết quả là ra như thế này."

- Kể từ đó, Tô tiểu thư ba mươi năm chịu khổ, nhan sắc cũng phai tàn, hiện tại tuy cũng đạt được tâm nguyện, nhưng thật sự là người mệnh khổ nhất thiên hạ.

Đại tiểu thư mắt đỏ hoe, liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh thở dài.

"Ôi chao! Đại tiểu thư sẽ không phải là tôn sùng chế độ một vợ một chồng này chứ?" Thấy ánh mắt đe dọa của cô nàng, hắn cảm thấy sợ hãi liền thầm nghĩ: "Nàng ghét một phu nhiều thê như thế thì cùng ta không thể có quan hệ, ta không quản tới nàng nữa."

Bất quá nghe xong chuyện xưa của Tô Khanh Liên, Lâm Vãn Vinh mặc dù ủng hộ đại nam tử chủ nghĩa, cũng có chút cảm động, cương liệt đến tận lúc này, tình thâm đến tận bây giờ thật không dễ dàng a. Nữ tử này quả thật đáng phải tôn kính.

- Khanh Liên, từ biệt ba mươi năm, nàng đã khác trước nhưng so với năm đó nàng quả thật vẫn xinh đẹp động lòng người.

Từ Văn Trường mở miệng nói những lời này làm Lâm Vãn Vinh chấn động: "lão nhân này đối với phụ nữ thật có thủ đoạn, với lão tử kể cũng giống nhau, xem ra năm đó quả nhiên phong lưu không ít."

- Từ công tử, ta vẫn không quên lời thề năm xưa. Một ngày không gặp lại, sẽ không mở niêm phong, ba mươi năm nay, ta rốt cục đã có thể tái đàn một hồi cầm, hát một khúc nhạc rồi.

Tô Khanh Liên nói đến đây, mắt đã đẫm lệ, mặt mày tái nhợt. Tại Tây hồ mưa phùn vẫn rơi, cảnh vật đầy vẻ thê lãnh. Từ Văn Trường cũng nước mắt nhỏ như mưa, dựa vào bàn tựa hồ không đứng thẳng nổi. Thấy hai lão tình nhân gặp mặt, không khí ngột ngạt cảm giác thập phần không tốt, Lâm Vãn Vinh định kéo Đại tiểu thư đi ra ngoài, đã thấy Đại tiểu thư quật cường đứng ở tại chỗ, khóc lóc so với Tô Khanh Liên còn dữ dội hơn, y như là Trường Giang bị vỡ đê.

Hay đây! Lâm Vãn Vinh liếm mép, nguyên lai tiểu nữ này cũng thích xem tình kịch a! Hắn vội vàng nói nhỏ bên tai nàng:

- Hai người này tình cũ gặp lại, ngươi vẫn đứng ở nơi này cản mũi bọn họ làm cái gì?

Đại tiểu thư ừm một tiếng, đang muốn đi ra, bỗng nghe "ong" một tiếng nhẹ, chẳng biết từ khi nào, Tô Khanh Liên đã ngồi ở kia sau ba mươi năm niêm phong dao cầm lại khẽ gảy đàn, vừa đàn vừa ngâm nga:

Lục dương phương thảo trường đình lộ

Niên thiểu phao nhân dung dịch khứ

Lâu đầu tàn mộng ngũ canh chung.

Hoa để li sầu tam nguyệt vũ.

Vô tình bất tự đa tình khổ,

Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ

Thiên nhai địa giác hữu cùng thời

Chích hữu tương tư vô tẫn xử.*

Dịch thơ:

Bên đình liễu rủ cỏ non tơ

Tuổi xuân qua đi chẳng đợi chờ

Gác cao dở mộng canh năm điểm

Mưa sầu hoa rũ dạ xác xơ

Vô tình sao biết đa tình khổ

Tơ duyên một khắc vạn ngày mơ

Trời cao biển rộng còn đo được

Chỉ có tương tư chẳng bến bờ

(Phuong03 dịch, Melly sửa chút chút^^)

Thanh âm của nàng không còn được như năm xưa, tiếng ca đôi lúc lạc giọng, nhưng tình khúc này tràn đầy chân ý, vì nó mô tả cuộc đời của nàng, bài hát tràn đầy nỗi lòng dù không cần kỹ pháp nào. Ba mươi năm qua đi mỏi mòn chờ đợi, ba mươi năm lạc lõng, đến khi gặp lại được nhau thì hồng nhan nay đã già cỗi, xuân sắc đã không còn như xưa, thật là không biết trải qua bao nhiêu u oán đau khổ. Lời ca tràn đầy cảm xúc, hữu tình hữu cảnh, thật khó mà không lay động lòng người.

Đại tiểu thư khóc hu hu như mưa rơi, Lâm Vãn Vinh thấy cũng không cầm được bi thương, khẽ thở dài:

- Từ xưa mỹ nhân cũng như danh tướng, ai cũng đều sợ tuổi già đầu bạc...

- Lâm Tam!

Đại tiểu thư nước mắt lưng tròng nhìn hắn, thút thít hỏi:

- Ngươi, sao không học Từ tiên sinh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro