77 cuc pham gia dinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Để xem...

Lý Phàn Long cười ha hả, vuốt râu khinh thường:

- Đến mấy chữ này cũng không nhận biết hết. Lâm Tam, không bằng ngươi quay về mời vài vị tiên sinh dạy ngươi biết chữ, đọc sách đi, chớ để thành trò cười. Lấy học vấn này của ngươi mà dám đàm thơ luận đối, đoạt ngôi ở Kim Lăng, quả thật là một việc xảo trá mà thiên hạ cần xem lại.

Các vị đại nho cùng đám thư sinh, tú tài của Thánh Phường đang đứng quanh đó đều cười phá lên, ánh mắt nhìn Lâm Vãn Vinh đầy vẻ khinh miệt.

- Hắn đang làm cái quỷ gì vậy?

Từ Chỉ Tình liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, không dám làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của hắn, chỉ hỏi nhỏ Tiêu Tiểu Thư, trong giọng nói ẩn chứa sự lo lắng.

- Không sao...!

Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu cười:

- Bản lĩnh của chàng lẽ nào Từ tỷ tỷ còn chưa biết sao? Từ Kim Lăng đến kinh thành, chuyện trong thiên hạ chỉ có chàng chèn ép người khác, ai mà địch nổi chàng. Bảo chết thành sống, đổi trắng thay đen... đó chính là bản lĩnh của Phu quân, chẳng ai học nổi.

Từ Chỉ Tình cười khúc khích, nghĩ tới trước kia tại Thưởng Hoa hội, cùng hùng biện tình hình thiên hạ với Lâm Tam, sau đó lại đến Sơn Đông trải nghiệm qua cách tìm bạc kỳ lạ cảu hắn, đó là năng lực của hắn, thiên hạ thật là tìm không ra chuyện có thể làm khó hắn. Từ Tiểu Thư yên tâm lên nhiều, bất giác bước lên một bước, sẵng giọng:

- Cái tên đáng chết này, mỗi ngày chỉ chuẩn bị mánh lới chọc ghẹo người khác, không biết bao nhiêu người vì hắn đã hao tổn không ít tâm tư.

- Phải không? Tỷ tỷ cũng vì hắn mà lo lắng ư? Xem ra phu quân đã kết được một lương bằng try kỷ rồi!

Tiêu Thanh Tuyền mỉm cười, diễm lệ tựa tiên nữ.

Từ Chỉ Tình đỏ bừng mặt, chỉ thấy Tiêu Thanh Tuyền không thêm gì nữa, thần sắc bình thản, cũng không biết nàng ấy đã nghe được điều chi, trong lòng Từ Chỉ Tình không yên, chẳng dám nói tiếp nữa.

Thấy mọi người cười vang, Lâm Vãn Vinh cũng không thèm để ý:

- Không sao, nếu quả thật là ta nhận lầm, mời vài vị tiên sinh về dạy ta cũng không hề gì. Chỉ là, nếu Lý huynh ngươi nhận lầm, vậy thì sẽ thế nào?

Cái này thật là vũ nhục trí tuệ của Lý Phàn Long, mọi người trong Thánh Phường nghe được không còn kiên nhẫn, mấy vị thư sinh trẻ tuổi ồn ào réo ầm lên:

- Lý Tiên sinh thi họa song tuyệt, nổi tiếng thiên hạ, từng vẽ tranh liên tục bảy đêm trên Tây hồ, bức Hạo hãn yên ba (Sương khói mênh mông) trở thành giai thoại lưu truyền cổ kim, ngay đến cả Hoàng Thượng cũng phải ngưỡng mộ, làm sao có thể nhận lầm chữ được? Lâm Tam, ngươi mau buông tha Tiêu Sư muội, bọn tại hạ sẽ tha mạng cho ngươi.

Lý Phàn Long liếc mắt nhìn mấy vị thư sinh có ý tự đắc, vuốt râu mỉm cười, sắc mặt cũng tốt hơn.

"Vẽ tranh liên tục trong bảy đêm? Nếu là 'yêu liên tục' thì ta còn lo lắng một chút, chứ vẽ tranh thì có gì đáng nói." Lâm Vãn Vinh cười ha ha hai tiếng, ôm quyền nói:

- Thì ra Lý Huynh kiên trì đến vậy. tiểu đệ bội phục bội phục. Có điều, nhân gian có câu truyền miệng rất hay: "nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đề*", nếu là huynh nhất thời không cẩn thận nhận nhầm chữ thì sao, chưa từng biết qua cái mùi vị đó ư?"

(*Làm người cũng có lúc phải thua, ngựa cũng có lúc mất ( gẫy, mòn) móng )

- Nói bậy.

Lý Phàn Long tức giận phất tay:

- Ba chữ đơn giản đến vậy, đến cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết, lão phu há có thể nhận lầm. Lâm Tam, ta đánh cuộc cùng ngươi!

- Đánh cuộc, ta không am hiểu mấy..

Lâm Vãn Vinh làm bộ ngượng ngùng:

- Huynh là muốn ném xúc sắc, chơi bài chín lá, hay là so lớn nhỏ?

Lý Phàn Long khinh thường:

- sở thích của đám đầu trộm đuôi cướp thật dung tục, Lý mỗ sao có thể chơi mấy thứ đó. Ta hôm nay đánh cược đọc chữ với ngươi, chính là ba chữ của Thái Tổ đề tặng này. Nếu ngươi thua, ngươi phải cung kính bái lạy Thánh Phường, chịu sự trừng phạt của Thánh Phường.

- Thế nếu ngươi sai thì sao?

Lâm Vãn Vinh không chút ngại ngùng, hì hì cười hỏi.

- Ha ha ha..

Lý Phàn Long ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, ngạo nghễ nói:

- Lý mỗ ta đề chữ, vẽ tranh cả đời, còn có chữ nào mà chưa học qua, chưa từng nhận nhầm chữ, nếu ta sai, thì tại đây ta tam bái cửu khấu*, lạy Lâm Tam ngươi làm thầy.

(* Lạy 3 cái, dập đầu 9 cái - đại lễ bái sư)

Đám thư sinh chung quanh cả kinh, cùng kêu lên:

- Ân sư, không thể.

Lý Phàn Long khoát tay, tức giận sẵng giọng nói:

- Các ngươi không cần lo lắng cho ta, lão hủ ta ba tuổi học chữ, chưa học thiếu chữ nào, hôm nay ta muốn xem Lâm Tam có bản lĩnh gì.

Thấy ánh mắt mọi người đều chiếu thẳng vào người mình, Lâm Vãn Vinh lắc đầu:

- Việc này không tốt lắm đâu. Ta đây tuổi tác còn nhỏ, còn chưa có con, sao có thể dám nhận huynh làm đồ đệ? Nếu không thì huynh lạy ta làm đại ca đi, ta nhận huynh làm tiểu đệ là được... Ài, ở cái tuổi này, người khiêm tốn như ta thật hiếm thấy!

- Đắc ý nói lời ngông cuồng. Dựa vào năng lực của ngươi, vậy chưa là đối thủ của ân sư.

Thấy Lâm Tam mặt dày vô sỉ, chúng đệ tử của Lý Phàn Long không nghe nổi nữa, nhất tề cất tiếng cắt đứt lời nói của hắn, vì ân sư của mình mà nổi nóng.

Mặt Lý Phàn Long đỏ phừng phừng, quát lớn:

- Nhiều lời vô ích, chữ do Thái tổ Hoàng đế đề tặng, có học một chút đều biết, ở đây đều là những kẻ sỹ học thức uyên bác, ai cũng không thể lừa nổi. Lâm Tam, ngươi còn dị nghị gì không?

Mọi người giữa sân nín thở chờ Lâm Tam trả lời. Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Đều đọc sách biết chữ sao? Đây quả là chuyện tốt, ta còn gì để dị nghị? Mấy chữ do Thái tổ Hoàng đế đề tặng này rõ ràng vô cùng, tuỳ tiện tìm một người lên đọc ra thế là xong.

- Vậy là ngươi nhận lời rồi!

Lý Phàn Long cười nhạt:

- Như thế là tốt rồi! Hôm nay ta tỷ thí trong Thánh Phường, để tránh ngươi nói những lời bịa đặt, ta liền để cho ngươi tuỳ ý chọn một người đọc lên ba chữ này, để ngươi tâm phục khẩu phục.

- Tuỳ chọn?

Lâm Vãn Vinh liếc mắt xem xét bốn bề, thuận tay chỉ tiểu thư sinh khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, cười nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi biết đọc không?... Cái gì, sư phụ ngươi là Lý Phàn Long à? Vậy thì là ngươi đi, ta chọn ngươi.

Tiểu thư sinh khó xử nhìn Lý Phàn Long, Lý Phàn Long hừ một tiếng:

- Lâm Tam, ngươi quả có can đảm, dám chọn môn hạ đệ tử của ta.

- Ai xem mà chẳng như nhau!

Lâm Vãn Vinh cười hi hi:

- Lý huynh, ngươi đã nói rồi, mấy chữ này cực ký đơn giản, đến đứa tiểu hài ba tuổi cũng biết đọc, vậy để tử này của huynh dĩ nhiên cũng không thể đọc nhầm được. Tiểu huynh đệ, ngươi mau tới xem đi, nhưng ngàn lần không thể đọc sai... Ôi, ta còn dẫn mấy vạn đại quân và mười khẩu đại pháo đang chờ dưới chân núi, nếu trì hoãn thời gian, bọn họ đợi mãi mà ta chưa trở về, sẽ bắn pháo lên núi, chuyện đó chẳng liên quan gì đến ta đâu nhé!

Mọi người nghe thấy dưới chân núi còn có đại quân và hoả pháo, nhất thời có chút kinh ngạc, tiểu thư sinh nọ sợ hãi đưa mắt nhìn ân sư, Lý Phàn Long liền bảo:

- Vu Vịnh Liên, con không cần sợ hãi, cứ yên tâm mà đọc lên đi, mọi chuyện đã có vi sư làm chủ thay con.

Tiểu thư sinh tên Vu Vịnh Liêm ôm quyền thi lễ, đi ra từ trong đám người kia, chậm rãi bước tới. Mọi người nín thở chờ đợi, ánh mắt đồn lên trên mình Lâm Tam và Lý Phàn Long, giữa sân im lặng như tờ, ngay cả âm thanh của một cành cây rơi xuống cũng có thể nghe thấy rất rõ.

Hai tiểu đồng cầm cuốn tranh ở chính giữa, giơ trước mặt mọi người, mọi người dù đứng ở xa nhưng ba chữ to rõ, như rồng bay phượng múa kia đều nhìn rất rõ, đúng là ba chữ" Dữ Thiên Tề" rất to.

Từ Chỉ Tình thấy vội cả kinh, cả Tiêu Thanh Tuyền cũng kêu lên một tiếng kỳ dị, trên mặt tràn đầy nỗi nghi vấn. Đám người 'Ngọc Đức Tiên Phường'sớm đã vỗ tay hoan hô ầm lên, Lý Phàn Long vuốt râu mỉm cười, đắc ý nói:

- Lâm Tam, thắng bại đã phân, ngươi còn gì để nói?

- Thắng bại đã phân ư?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên:

- Lý huynh, lời này từ đâu mà nói thế? Vị tiểu huynh đệ này còn chưa đến gần, cũng chưa lên tiếng, phân thắng bại ở đâu?

Lý Phàn Long tự nghĩ đã phân định thắng bại, cũng chằng thèm so đo:

- Vịnh Liên, vậy con mau đọc lên, chớ để các vị thúc bá huynh đệ đợi lâu.

Vu Vịnh Liên vội vàng dạ một tiếng, đang muốn đi đến gần, Lâm Vãn Vinh giữ chặt hắn, hỏi han:

- Tiểu huynh đệ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đọc sách được mấy năm?

Vu Vịnh Liên liền đáp:

- Tiểu sinh năm nay mười năm, theo sư phụ từ khi tám tuổi, đến nay đã bảy năm có thừa.

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Mười năm tuổi, cũng không còn nhỏ, ba chữ này ngươi cầm phải xem kỹ lưỡng, tinh tường, từng chỗ, từng chỗ trên bức tranh cũng không được bỏ qua, ngàn vạn lần chớ có đọc sai. Nếu không mà truyền ra ngoài, cả đời này của ngươi coi như bị hủy hoại.

Vu Vịnh Liên nghe xong liên tục gật đầu, đến gần bức tự đề của Thái Tổ Hoàng Đế, xem xét tỷ mỉ, một phân một điểm cũng không bỏ qua. Lúc đầu sắc mặt bình thường, đợi đến khi xem đến chữ "Thiên", cẩn thận nheo cả hai mắt, sắc mặt dần dần thay đổi, mồ hôi từng giọt chảy từ trán xuống, cứ đứng ở đó, hai chân như không vững run lên lẩy bẩy.

Lý Phàn Long đợi đến không còn kiên nhẫn, lớn tiếng quát:

- Vịnh Liên, con nhìn rõ ràng rồi chứ, nếu là nhận rõ hết rồi, thì lớn tiếng đọc cho các vị thúc bá huynh đệ nghe.

- Ân sư, đệ tử, đệ tử nhìn thấy rõ rồi...

Sắc mặt Vu Vinh Liên tái nhợt, giọng nói run rẩy không dám cất thêm lời nào.

Lý Phàn Long nhướng mày:

- Đã thấy rõ chứ, thế thì mau nói ra đi.

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng cười, nói tiếp:

- Tiểu huynh đệ, đây là thánh vật mà Thái Tổ Hoàng đế, ai ai cũng thấy, cũng không thể...tuỳ tiện bịa đặt, trừ khi là muốn rơi đầu, ngươi phải nói thật.

Vu Vịnh Liên túa mồ hôi ra như mưa, run rẩy nói:

-Dữ...dữ...ữ...

Lý Phàn Long hấp tấp kêu lên:

- 'Dữ' cái gì? Ngươi đọc mau một chút đi!

Vu Vịnh Liên hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống không ngừng đập đầu:

- Ân sư, đệ tử không dám đọc, đệ tử không dám đọc!

Các đại nho của "Ngọc Đức Tiên Phường" cả kinh, chúng đệ tử nhịn không được ồn ào hẳn lên, Lý Phàn Long biến sắc, tức giận nói:

- Con nói cái gì? Sao không dám đọc lên?! Hơn mười năm dạy đỗ của vi sư, đều là học công cốc sao?

Lâm Vãn Vinh tủm tỉm cười:

- Lý Huynh, vị tiểu huynh đệ này thật tốt với huynh, nếu hắn đọc lên ba chữ này, huynh hôm nay đã có thể bị thất bại thảm hại rồi.

- Nói bậy, lão phu sao lại thất bại thảm hại?

Lý Phàn Long cả giận đáp.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, chỉ vào hai tiểu đồng:

- Các ngươi cầm giở bức tranh này đến gần một chút, để cho các đại nho tài tử đương thời xem cho tinh tường.

Hai tiểu đồng giơ cao cuộn tranh trước mặt mọi người, ánh mắt tất cả đều dừng ở giữa nơi có chữ 'Thiên'. Không nhìn không biết, vừa xem liền như bị doạ nhảy dựng lên, vốn là chữ Thiên này trên đầu hơi có thêm một nét mực nhạt, tuy chỉ là một chút, đứng xa nhìn không rõ, quả thật là một chữ 'Phu'.

(天= Thiên,夫= Phu)

Sắc mặt của chúng nho trở nên trắng bệch, các đệ tử của Thánh Phường càng trợn mắt há hốc mồm, cơ hồ như không dám tin những gì trước mắt, Thánh tổ Hoàng đế đề chữ lưu truyền ngàn năm, sao trong chốc lát lại thay đổi. Lý Phàn Long như bị sét đánh, trợn tròn hai mắt, lẩm bẩm:

- Không thể như thế... không thể như thế...

Hắn chỉ tay về phía Lâm Tam:

- Là ngươi, là ngươi đã ra tay... - Ta ra tay ư?

Lâm Vãn Vinh cất tiếng cười vang:

- Lý huynh, ngươi vốn tinh thông cả hai môn thư họa, chẳng lẽ không nhìn ra Thánh tổ hoàng đế lúc viết mấy chữ này, trên chữ Thiên điểm thêm một nét nhỏ? Các vị đều là danh gia đương thế, thỉnh chư vi hãy xem xét cho kĩ!

Mọi người đưa mắt xăm soi, quả nhiên như lời Lâm Tam nói, lúc Thánh tổ Hoàng đế viết chữ, trên giữa chữ 'Thiên' hơi nhích lên một nét nhỏ, chỉ là bút tích quá mờ nhạt, người ta cũng chẳng lưu ý tới, cứ tưởng là Hoàng đế nhất thời hơi cẩu thả, mà ai dám đi vuốt râu hùm hỏi lại chứ? Nhưng mà hôm nay gặp phải cơn mưa xuân nên giấy hơi ẩm ướt, nét mờ kia trở nên rõ ràng hơn

- Cái này, cái này...

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói lời nào.

Lâm Tam lạnh lùng nói:

- Hay cho cái 'Ngọc Đức Tiên Phường', Thánh tổ Hoàng đế đã tự mình đề 'Dữ Phu Tề' rành rành, kêu gọi các ngươi đừng có tự cao, hãy nhìn những kẻ lao động trong thiên hạ mà học tập. Các ngưoi ngược lại còn dám liều mạng già mồm đặt điều, tự xưng là 'Dữ Thiên Tề'. việc khi quân phạm thượng này thật là đáng giận, phạm tội tru di.

'Ngọc Đức Tiên Phường' mấy trăm năm nay lấy mấy chữ 'Dữ Thiên Tề' của Thánh tổ Hoàng đế khoe khoang, cái khẩu hiệu này sớm đã thành chỗ dựa mà bọn họ kiêu hãnh tự hào. Ai ngờ hôm nay chỉ vì một câu nói của Lâm Tam, đã khiến cho trời long đất lỡ, cùng sánh ngang trời đã thành chỉ bằng với dân thường, khác biệt cả ngàn dặm. Thành Phường có biết bao vị đại nho uyên bác, đối diện với biến hóa kinh thiên này cũng không nghĩ ra đối sách gì.

Chẳng lẽ thật phải hướng về tên nhãi mượn tiếng Hoàng đế này dập đầu bái lễ? Lý Phàn Long mới trước đó còn phấn chấn cất lời, bây giờ thì mặt mày tái nhợt, môi lắp bắp không ngừng, thần sắc ảm đạm.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, đang muốn nói thêm thì Tiêu Thanh Tuyền kéo áo hắn lại, dịu dàng bảo:

- Tha được thì hãy tha cho người ta đi. Thiếp từ nhỏ đã được Thánh Phường nuôi dạy, hết duyên nhưng ân nghĩa sao hết được. Chàng chớ có gây thêm khó khăn cho các vị tiên sinh ở nơi này nữa, chúng ta hãy xuống núi đi.

Lâm Vãn Vinh đành xuôi tay, ra vẻ vô tội đáp:

- Nàng đã thấy đó, rõ ràng là bọn họ gây chuyện cho ta mà, ta nào đã từng làm khó bọn họ? Nhưng mà lão bà ta đã lên tiếng, ta đây cũng phải cho bọn chúng một đường thoát. Ta vốn còn muốn nã pháo lên cả Thánh sơn nữa kia... Ôi, chẳng biết ngày tháng nào mới đạt được ước nguyện?

Tiêu Thanh Tuyền tủm tỉm cười, lườm hắn một cái, Từ Chỉ Tình vẫn chưa hiểu hỏi lại:

- Lâm Tam, đề tự của Thánh Tổ hoàng đế đúng thật là 'Dữ Phu Tề' sao?

Một tiểu xảo nho nhỏ, lại làm cho Từ tiểu thư thông minh kia cũng không rõ thật giả ra sao. Lâm Vãn Vinh cười hi hi, đảo mắt dòm quanh rồi thần bí nói:

- Cứ cho là Thánh tổ hoàng đế thông minh đi. Cái chữ Thiên kia lại không giống chữ thiên, chữ Phu cũng không giống chữ phu, ai mà biết là cái trò gì, xem chừng là đặc biệt để lại cho hậu nhân tự suy đoán. Ta chỉ là thấm ít nước mưa để nhìn cho rõ, làm thỏa mãn tâm nguyện bao năm qua của vị Thánh tổ lão tiên sinh thôi!

Từ tiểu thư than dài một tiếng, hầm hừ:

- Thì ra là ngươi đã động tay, ngươi đối nghịch với các học giả của Thánh Phường, cũng không phải là chuyện quá hay ho đâu!

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc mấy tiếng, nắm tay Thanh Tuyền muốn xuống núi, chợp nghe xa xa vang lên một tiếng động nhỏ, tựa như là tiếng gõ mõ, âm thanh kia càng lúc càng dồn dập, như tiếng trống đánh vào lòng người.

- Ai vậy hả, ban ngày không có việc gì làm lại đi mõ ra gõ vây.

Lâm Vãn Vinh cười nói.

Thân hình yểu điệu của Tiêu Thanh Tuyền khẽ rúng động, lắc đầu cười khổ:

- Đây là viện chủ triệu thiếp về. Lâm Tam, chàng hãy ôm chặt thiếp đi...!

"Viện chủ?" Lâm Vãn Vinh sửng sốt một phen, thấy Thanh Tuyền run rẩy không ngừng, liền vội ôm chặt lấy nàng, kinh hãi kêu lên:

- Thanh Tuyền, nàng sao vậy?

Tiêu Thanh Tuyền trở nên yếu ớt chẳng còn tí sức lực dựa vào lồng ngực hắn, mặt mày tái nhợt như tờ giấy, nước mắt chảy ròng ròng, lẩm bẩm:

- Lâm Lang, thiếp hôm nay theo chàng đi cùng đi trên đoạn đường này, chết cũng mãn nguyện. Chỉ là con của chúng ta còn chưa được sinh ra, chúng ta thật đã mắc nợ nó rồi, chàng mau ôm chặt thiếp!

Lâm Vãn Vinh cố sức ôm ấp nàng vào lòng, hốt hoảng la lên:

- Thanh Tuyền, Thanh Tuyền... nàng sao vậy, đừng làm ta sợ...!

Gương mặt tuyệt đẹp của Tiêu Thanh Tuyền chợp ánh lên niềm hy vọng, thì thào:

- Trống Tam Thông, thiếp cũng không sợ! Thiếp với Lâm lang sống chết có nhau, Lâm lang, Lâm lang... mau mang thiếp đi!

- Trống Tam Thông*?

Từ Chỉ Tình lẩm bẩm, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

(Trống Tam Thông. Đánh trống đủ 332 đùi gọi là nhất thông.)

Lâm Vãn Vinh 'a' lên một tiếng lớn, ôm lấy thân hình như không xương của Thanh Tuyền lao đi về phía chân núi. Tiếng gõ kia tựa như biết được cả hành tung của hắn, hồi này dồn dập qua hồi khác. Ngả vào lòng của Lâm Vãn Vinh, hơi thở của Tiêu Thanh Tuyền càng lúc càng yếu ớt, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ u ám ngán ngẩm, cả người dần dần lả đi.

Cảm giác thấy Thanh Tuyền cứ truyền lại từng cơn ớn lạnh, dường như nàng đang dần dần tan biến mất, Lâm Vãn Vinh như rách toạc cả khóe mắt, máu nóng trong người bỗng nhiên sôi trào ngùn ngụt. "A....!" hắn đột ngột ngừng bước, ngẩn mặt lên trời hét lớn, rút khẩu súng trong ngực, "Pằng...!" một tiếng nổ vang lên trong làn khói nhàn nhạt, cả người Lâm Vãn Vinh đằng đằng sát khí:

- Đỗ Tu Nguyên, khai pháo, khai pháo...!

Đỗ Tu Nguyên dưới chân núi nghe được tiếng súng, âm thanh có một không hai này đúng là tín hiệu mà Lâm tướng quân đã dặn dò trước đó, hắn thoáng do dự rồi cắn răng, phất lá cờ nhỏ lên, quát lớn:

- Khai pháo...!

Tám cái nòng của thần cơ đại pháo đồng thời bắn ra những luồng đạn nóng bỏng, 'ầm ầm' bay nhanh vào của Thành Phường nơi vách núi, làm khói bụi bay mù mịt. Khiến cho mấy vị đại nho vốn rất trấn định cũng phải kinh hãi thần sắc, đám đệ tử cũng hoảng loạn một phen.

Tiếng pháo vang lên, tiếng gõ chói tai kia cũng im bặt, Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của Thanh Tuyền, dịu dàng nói:

- Thanh Tuyền, nàng không phải sợ, chỉ cần có ta ở đây, không một ai có thế làm nàng sợ hãi đâu. Nàng nghe đây, đó là tiếng pháo, nếu ai dám làm hại nàng thì ta sẽ bắn cái Tiên Phường này nát vụn, ta sẽ khiến hắn còn tổn hại gấp mười gấp trăm lần.

Cơ thể của Tiêu Thanh Tuyền cũng ấm dần trở lại, hai dòng lệ thấm nhòa bên má, đôi mi dài run run, từ từ mở mắt ra, khẽ kêu môt tiếng: "Lâm lang...!", nước mắt tựa như mưa rơi lả chả.

Từ Chỉ Tình thở dài, nhẹ nhàng bảo:

- Người không phải là muốn cứu mạng Tiêu tiểu thư ư? Trước tiên phải mang nàng xuống núi đã.

- Vậy là ý gì?

Lâm Vãn Vinh kinh ngạc.

Từ Chỉ Tình không đáp, nhìn Tiêu Thanh Tuyền một cái, khẽ hỏi:

- Tiêu tiểu thư, theo lời nàng vừa rồi thì đó là Trống Tam Thông. Có phải là pháp môn dùng để chuyển thế linh đồng mà tàng giáo* Lạt Ma tìm kiếm?

(tàng giáo: tôn giáo bí ẩn

Linh đồng: ám chỉ những đứa trẻ tinh anh)

Tiêu Thanh Tiều gật đầu, khẽ than:

- Từ tỷ tỷ quả nhiên là tinh thông uyên bác, ngay cả trống Tam Thông mà cũng biết được.

Lâm Vãn Vinh nghe mà nhức cả đầu, vội vàng kéo Từ Chỉ Tình lại hỏi:

- Cái gì là trống Tam Thông, trống Tứ Thông, rốt cuộc là có ý gì?

Tiêu Thanh Tuyền dịu dàng đáp:

- Lâm lang... hãy để cho ta nói cho chàng rõ. Ta từ nhỏ thân thế đã long đong, gia nhập Thánh Phường này, được viện chủ tuyển chọn làm truyền nhân kế nghiệp của Thánh Phường. Thánh Phường viện chủ qua nhiều thế hệ đều phải tu thân dưỡng tính, vấn tóc tu hành, không được ham muốn những dục vọng của nhân gian, nếu không phải là gặp chàng, thiếp ngày sau sẽ thay thế viện chủ Thánh Phường.

Lâm Vãn Vinh nghe được mà hốt hoảng, xiết chặt lấy tay nàng:

- Thanh Tuyền, sao lại có khả năng này? Nàng đã đáp ứng ta, vào ngày bảy tháng bảy sẽ hội ngộ ở Ngọc Phật tự mà. Sao đột nhiên đổi thay?

Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu:

- Không phải là thiếp đột nhiên đổi thay, chỉ bởi vì thiếp đã có huyết mạch của chàng, mới làm cho thế sự đột biến. Vốn là trung thu năm nay là ngày mà viện chủ nhường ngôi, thiếp mới có thể cùng chàng ước hẹn bốn mươi chín ngày. Chỉ là viện chủ nhìn ra thiếp có mang nên mới bức thiếp phá đi đứa nhỏ, thiếp liều chết không nghe, ngài liền đưa ra một phương pháp trung hòa, cho phép thiếp ngày sau được thừa kế y bát, nhưng sẽ bế quan ẩn danh sinh hạ đứa con của chúng ta, sau này vĩnh viễn không sẽ gặp lại chàng nữa. Nguyên tiêu năm nay, thiếp đợi mãi chàng mà chẳng đến, hôm nay trên kim điện mới tới gặp mặt chàng lần cuối...

Gương mặt Tiêu Thanh Tuyền đẫm lệ, nghẹn ngào không nói nên lời, cả người Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi lạnh ngắt, không ngờ rằng bên trong thì ra có nhiều chiết khúc như vậy, nếu là hôm nay không đến, Thanh Tuyền sẽ thành ni cô mất!

Hắn vội vàng an ủi nàng:

- Lão bà đừng có sợ, ta đến đây sẽ không để cho người ta khi dễ nàng đâu. Hôm nay ta nhân tiện oanh kích luôn cái Thánh Phường này, xem ai có thể bức nàng. Nàng nói mau, trống Tam Thông rốt cuộc là cái thứ gì?

Tiêu Thanh Tuyền than thở:

- Cái trống Tam Thông này được tương truyền trong kinh phật xa xưa, chuyên dùng để giáo dục cảm hóa, chính là vật bí truyền của Thánh Phường viện chủ, dùng để tuyển truyền nhân. Từ thời thơ ấu, mỗi ngày viện chủ đã tụng niệm bên người thiếp một lần, nên thiếp giống như bị một lời chú cẩn cô * trói buộc, xiềng xích mãi trong đầu. Nếu là một ngày niệm ba lần ( tam thông), thiếp liền suy kiệt hết tâm tư, xâm nhập vào trong lí trí, vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, cho nên mới được đặt tên là trống Tam Thông.

(Nguyên là Khẩn cô chú (紧箍咒): lời chú cẩn cô, chú cẩn cô nhi, như lời chú mà Đường Tăng dùng để trói buộc Tôn Ngộ Không; thường ví với việc xiềng xích trói buộc người khác)

Lâm Vãn Vinh lạnh cả người: " Cái trống Tam Thông này thì ra là một môn thôi miên thuật tà đạo, vừa rồi đã niệm một hồi, nếu là thêm hai hồi nữa, ta và Thanh Tuyền sẽ vĩnh viễn cách biệt sinh tử mất!"

Thanh Tuyền dịu dàng bảo hắn:

- Thiếp đã cùng Lâm lang kết phu thê, cũng có lời thề sinh tử, Thánh Phường sẽ không cho phép thiếp tồn tại được lâu. Làm trái lời hứa ngày ấy, Thanh Tuyền đã sai trước tiên, cái Trống Tam Thông này, thiếp chịu đời đời cũng có sao? Lâm lang, chàng nhất định phải cùng gắng sức với Thanh Tuyền, được hay không ?

"Cái này cũng có thể gắng sức ư?" Lâm Vãn Vinh thầm chua xót trong lòng, nhẹ nhàng nói:

- Cái gì mà trống Tam Thông, Tứ Thông, chúng ta cũng không sợ, hôm nay ta oanh kích cái Thánh Phường này, xem thử lão còn dám đánh trống không?

- Oanh kích Thánh Phường của ta ư?

Một giọng nữ nhân vang lên bên tai, lạnh lùng mà uy nghiêm:

- Dễ chỉ bằng ngươi sao?

- Tham kiến viện chủ!

Đám Thánh Phường môn đồ ở đằng xa vội chạy lại, nghe được giọng nói ấy, dường như tự trong lòng tất cả đều rất sùng kính, cung kính ôm quyền thi lễ, cả mấy người Trầm Thạch Điền Lý Long Phàn cũng cung cung kính kính hành lễ.

Tiêu Thanh Tuyền giữ chặt tay Lâm Vãn Vĩnh, trên gương mặt hiện lên một nụ cười xinh đẹp dị thường:

- Lâm lang, đây hẳn là cánh cửa quan trọng cuối cùng của chúng ta, kiếp sau chúng cũng sẽ làm vợ chồng, vĩnh viễn chẳng thể phân ly...! Từ đằng xa có mấy người đi đến, thân mặc trang phục áo bào xám, đi ở hai bên là hai tiểu cô nương tuổi còn trẻ, tóc vấn cao, đầu gài trâm, dáng vẻ trang nghiêm. Giữa hai người là một lão đạo cô ước chừng năm sáu chục tuổi, tóc trắng bạc phơ, thần thái uy nghiêm. Ba người họ vừa tới nơi, ai ai cũng tỏ vẻ thành kính, bái lạy hành lễ.

Cao cao phía sau bọn họ là một tấm biển, vừa rồi khi lên núi quá vội và cho nên Lâm Vãn Vinh không chú ý lắm, lúc này mới ngó lại, thấy tấm biển kia hùng tráng uy vũ, bên trên viết bốn chữ lớn tỏa ánh vàng lấp lánh "Ngọc Đức Tiên Phường."

Tiêu Thanh Tuyền thấy hắn chăm chú, liền khẽ nhắc:

- Đó là nơi truyền thừa của thánh phường, là trung tâm của Ngọc Đức Tiên Phường, người bình thường không thể vào được.

Trung tâm của Ngọc Đức Tiên Phường? Lâm Vãn Vinh cười lạnh, trong lòng đã định sẵn kế hoạch.

- Đệ tử Tiêu Thanh Tuyền, khấu kiến viện chủ.

Thấy đạo cô chậm rãi đi lại, Tiêu Thanh Tuyền thần sắc nghiêm chỉnh, uyển chuyển muốn quỳ xuống. Lâm Vãn Vinh liền đỡ lấy thân thể nàng ngăn lại, âu yếm nói:

- Nàng đang có thai, loại hoạt động vô vị này ít làm đi mới được. Trừ trời đất cha mẹ ra sau này gặp ai cũng không cần lạy.

Tiêu Thanh Tuyền cười ngọt ngào, khẽ " vâng" một tiếng. Vị viện chủ trang phục đạo cô kia đi tới trước ba người, vừa khéo nghe thấy câu nói của hắn, đuôi mày mang vẻ tức giận nói:

- Thanh Tuyền, đây chính là ác nhân xúi giục con sao? Bởi vì hắn mà tới ngay cả lễ số con cũng không nhớ nữa ư?

- Lễ số? Lễ số gì?

Lâm Vãn Vinh giang tay ra cười:

- Đời người sống giữa trời đất, chỉ có công đạo cùng chính nghĩa mới là lễ số lớn nhất. Ta và Thanh Tuyền thật lòng với nhau, nhưng lại bị đám ác nhân các ngươi trăm phương ngăn trở, xin hỏi vị lão bà này, bà có hiểu lễ số ư?

Giữa lúc nói chuyện, những đại nho cùng các đệ tử của thánh phường đã tề tủ tại bên người viện chủ. Dũng khí cũng lớn hơn rất nhiều. Viện trưởng tuyên đạo hiệu rồi lạnh giọng nói:

- Giỏi cho một đứa trẻ còn bú mẹ, không ngờ dám xuất khẩu cuồng ngôn, muốn làm hỏng cơ nghiệp trăm năm của thánh phường ta, ác tâm đáng giết. Bản cư sĩ hôm nay phải dạy dỗ ngươi thật tốt.

- Thánh phường?

Lâm Vãn Vinh cười lớn:

- Vị lão bà viện chủ này, đừng quá đem mình cường điệu hóa lên như thế chứ. Bà tự xưng là thánh phường, xin hỏi thánh của các ngươi từ đâu ra?

Nghe hắn luôn mồm lão bà, chúng nhân Ngọc Đức Tiên Phường sớm đã tức giận điên lên, viện chủ nhướng mi, đạo bào tung bay, ngạo nghễ nói:

- Từ thánh phường của ta, văn nhân mặc khách hay hồng học đại nho xuất hiện mãi không hết, bọn họ thu góp năng lực cả đời, chú ý nhân sinh, đứng đầu luân lý, cứu vớt vạn dân khỏi nước lửa, danh tiếng thánh hiền, thiên hạ kính ngưỡng.

- Hay cho một cái chú ý nhân sinh, đứng đầu luân lý, cứu vớt vạn dân khỏi nước lửa.

Lâm Vãn Vinh cất tiếng cười vang:

- Đây đúng là lời nói buồn cười nhất mà ta từng nghe, cái thánh phường này của các ngươi, quả nhiên không phải thánh bình thường đâu.

Viện chủ quát to:

- Cuồng đồ to gan, vì sao ngươi lại cười?

Lâm Vãn Vinh ngừng cười, khinh miệt hỏi:

- Này vị lão bà viện chủ, đạo hiệu của bà là gì?

Bên này lời chưa dứt, bên kia đã có người ồn ào:

- To gan, đạo hiệu của viện chủ ta, há tên hậu bối vô tri ngươi có thể hỏi sao?

Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua, người vừa nói té ra là Lý Phàn Long vừa rồi đánh cá thua mình. Thấy Lâm Vãn Vinh cười tủm tỉm nhìn mình, Lý Phàn Long cũng không biết làm sao trong lòng lại run lên, vội im tiếng không dám nói nữa. Viện chủ xua tay, ngăn đệ tử nghị luận ở đằng sau, bình tĩnh trả lời:

- Đạo hiệu nói với ngươi thì đâu có gì, ta là đại viện chủ thứ mười bảy của Ngọc Đức Tiên Phường, Tĩnh An cư sĩ.

- Tĩnh An cư sĩ?

Lâm Vãn Vinh gật gù nói:

- Tên đi ngược lại với việc làm, đáng tiếc cho một cái tên hay đã bị chà đạp.

- To gan ...

Lý Phàn Long lại quát lên. Lâm Vãn Vinh tức giận chỉ tay vào mũi hắn:

- Ngươi mới to gan! Vi sư ở đây nói chuyện, nào đến lượt con khỉ ngươi xen miệng vào.

Vừa rồi cùng Lâm Tam thi đấu mọi người đều chính mắt nhìn thấy, Lý Phàn Long không thể phủ nhận được, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người lại bị Lâm Tam chỉ mặt mắng chửi, khuôn mặt hắn lúc trắng lúc đó, không thốt lên thành lời.

Tĩnh An cư sĩ cả giận nói:

- Ngươi thật to gan, dám sỉ nhục ta!

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Sao lại nói là sỉ nhục chứ? Cư sĩ tâm không tĩnh, thần không an, sao có thể nhắc tới hai chữ Tĩnh An? Nói cái tên hay này bị chà đạp, thật một chút cũng không oan uổng. Hai chữ thánh phường của các ngươi, đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.

- Ngươi...

Tĩnh An cư sĩ tức giận nói :

- Không được buông lời phóng túng, sỉ nhục thánh phường của ta.

- Bà không phục à?

Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:

- Quan tâm nhân sinh, đứng đầu luân lý, cứu vớt vạn dân khỏi nước lửa, đây đúng là câu nói đùa lớn bằng trời. Những lão gia công tử của cái thánh phường các ngươi, tách rời quần chúng, cao cao tại thượng, tất cả chúng sinh ở trong mắt các ngươi giống như rau cỏ, bằng vào các ngươi mà cũng dám nói lãnh tụ muôn loài? Tiểu dân núi nghèo đất bạc, bọn họ mặt trời lên thức dậy, mặt trời xuống thì nghỉ ngơi, dựa vào hai tay mình nuôi sống bản thân, há cần các ngươi lãnh đạo, há cần các ngươi cứu vớt? Cho rằng dọc mấy quyển sách nát, liền có thể sửa đổi giang sơn, khuếch trương văn tự sao? Không có ngàn ngàn vạn vạn tiểu dân cày ruộng nạp thuế nuôi các ngươi, các ngươi chỉ là một đống phân lớn trong nhà cầu. Ngươi lãnh đạo ai? Cứu vớt ai? Trừ các ngươi, các ngươi không cứu vớt được ai đâu. Các ngươi tự khoe là thánh phường. Kỳ thực chỉ là ổ điếm trên thanh lâu, mỗi ngày gãi tay ngắm vuốt dung nhan, thu hút ánh mắt của người khác. Các ngươi cho rằng mình rất cao thượng sao? Còn mang tiếng thánh hiền, vạn dân kính ngưỡng, ta nhổ vào, kính ngưỡng cái rắm ấy!

Lâm Vãn Vinh chửi tới sung sướng lâm li, thuận chân "bốp" một tiếng, đá vào một hòn đá nhỏ, khiến nó bay lên, rơi ngay trước mặt viện chủ, làm mọi người giật bắn mình.

- Ngươi, ngươi ...

Tĩnh An cư sĩ sắc mặt trắng bệch, người run lên, không nói được câu nào. " Ngọc Đức Tiên Phường" sừng sững ngàn năm mà không đổ, thanh danh cường thịnh không ai có thể so được, chưa bao giờ bị vũ nhục như thế này. Thiên hạ tuy lớn, nhưng dám lấy pháo bắn Ngọc Đức Tiên Phường, trừ Lâm Tam ra, không còn người thứ hai nữa.

Từ Chỉ Tình thấy Lâm Tam cả người sát khí đằng đằng, lửa giận ngút trời, thầm kinh ngạc không thôi. Nàng thân mang trí tuệ lớn, đối với tư tưởng thân dân trong lời nói của Lâm Tam cảm thấy thân thiết bội phần. Thiên hạ là thiên hạ của vạn dân, dân chúng thân mang dũng khí và trí tuệ vô cùng, bọn họ mới chính là chủ nhân chân chính của thế giới này. Bằng vào Ngọc Đức Tiên Phường cao cao tại thượng, không biết khói lửa nhân gian, đâu ra đủ tư cách lãnh đạo bọn họ, cứu vớt bọn họ?

Thấy bộ dạng khẳng khái mạnh mẽ của hắn, Tiêu Thanh Tuyền mắt nhòe lệ, mơ hồ nhớ tới mùa thu năm ngoái lần đầu gặp hắn bên bờ hồ Huyền Vũ ở phủ Kim Lăng, hắn cũng với cái bộ dạng này mà thu hút ánh mắt của mình. Tình này cảnh lúc này khiến nàng phảng phất như trở lại thời gian hai người mới quen nhau, trong lòng nàng dâng lên vạn loại nhu tình, nắm lấy tay hắn nhỏen miệng cười, như trăm hoa đua nở, làm ánh sáng của đất trời đều bị che lấp.

Những lời này của Lâm Tam, như đạn pháo bắn mạnh lên người đám người Ngọc Đức Tiên Phường, làm bọn họ trợn mắt há mồm, phản bác không được. Thấy bộ dạng Lâm Tam uy phong lẫm liệt, hiên ngang lạnh lùng, xung quanh nhất thời trở lên yên ắng lạ thường, không ai dám nói gì.

Thân hình Tĩnh An cư sĩ lay động mấy cái mới miễn cưỡng đứng vững lại, tức giận nói:

- Mồm mép giỏi lắm, cơ nghiệp trăm năm của bổn phường ta, há có thể hoàn toàn như ngươi nói, bản cư sĩ hôm nay cũng không thảo luận với ngươi đại sự vạn chúng này, Tiêu Thanh Tuyền là đệ tử của bổn phường ta, chính là truyền nhân y bát bổn phường đã chọn nhiều năm trước. Không ai được mang nó đi, đây là đạo lý thông hành của thiên hạ, ngươi cũng không ngăn được.

Thấy Tĩnh An cư sĩ cũng không dám tự xưng" thánh phường" nữa, Từ Chỉ Tình cười thầm, nhìn Lâm Vãn Vinh kính phục, dù thánh phường ngươi có ngang ngạnh hơn có vô lý hơn, trước mặt Lâm Tam cứng mềm không sợ, cũng phải khom lưng xuống thôi.

Lâm Vãn Vinh chửi mắng một phen, khí thế trấn áp chúng nhân, giờ nghe Tĩnh An cư sĩ thế đã yếu, lại vẫn còn bướng, hắn lạnh lùng cười nói:

- Ta nói này lão bà viện chủ, Thanh Tuyền chỉ là một đệ tử của các ngươi mà thôi, không phải là bán thân cho ngươi. Nàng cũng có quyền lợi kết hôn cưới gả, sinh đẻ dạy đỗ con cái, ngươi ngăn trở như vậy mà còn dám nói đạo lý hay sao?

Tĩnh An cư sĩ hừ một tiếng đáp:

- Nếu việc này xảy ra với đệ tử khác, ta tất nhiên sẽ không ngăn trở, chỉ có Thanh Tuyền không được. Nó là truyền nhân cách đời mà viện lão viện chủ đời trước trực tiếp chọn, việc liên quan đến đại nghiệp ngàn năm của bản phường, ta tuyệt không thể thả nó đi. Hơn nữa huống chi năm xưa nó đã có lời thề, muốn loại bỏ tình dục nhân gian. Kết tóc tu hành, đem tinh thần Ngọc Đức Tiên Phường phát dương quang đại. Nhân vô tín bất lập (1). Sao có thể nói quên là quên.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Đây là quy củ chó má gì vậy, thật quá vô nhân đạo. Cho dù là Thanh Tuyền muốn làm viện chủ cũng chẳng cần loại bỏ tình dục thế nhân đi làm ni cô. Ta thấy thánh phường các ngươi không bằng cải tổ một chút, văn tông biến thành bộ văn hóa sự nghiệp, võ tông biến thành câu lạc bộ đấu vật, thành phường cải tổ thành công ty tập đoàn, do Thanh Tuyền đảm nhiệm ghế chủ tịch, ta làm lão công của chủ tịch. Như vậy mọi người hai phía không cản trở lẫn nhau, lưỡng toàn kỳ mỹ, thật tốt biết bao.

Tĩnh An cư sĩ phất tay áo, giọng tức giận:

- Nói năng lung tung, vậy còn thành thể thống gì nữa. Viện chủ các đời trước của bản phường đều là các bậc trí sĩ cao thâm mạc trắc, vì cơ nghiệp của bản phường cam nguyện vứt bỏ tình dục nhân gian, truy cầu thiên đạo. Một lòng duy trì Ngọc Đức Tiên Phường, chỉ có như thế, mới có được sự ủng hộ của chúng đệ tử.

- Truy cầu thiên đạo?

Lâm Vãn Vinh cười lạnh:

- Người trong thế gian, vui buồn hạnh phúc đều là quyền lợi trời sinh người ta được hưởng, bà bằng vào cái gì mà cướp đoạt? Có nhân đạo mà không biết hưởng thụ, lại kêu người phàm thế làm việc nghịch thiên, đi truy cầu thiên đạo hư vô mờ mịt, Ngọc Đức Tiên Phường ngươi tu đạo như vậy sao? Theo thiên đạo, hủy nhân đạo, người thiên hạ ai chấp nhận các ngươi? Các ngươi bức bách Thanh Tuyền đi làm việc mà nàng không muốn, đó gọi là mong muốn cá nhân của cái rắm phường các ngươi, hết lần này tới lần khác còn nói là rất đại công vô tư, rất cao thượng. Đúng là loại tính cách vô tri điển hình. Đáng cười, thật đáng cười !

Từ Chỉ Tình nghe thế phấn khích khen hay, Lâm Tam nói đúng chỗ yếu hại, vạch trần tấm khăn cao thượng thánh khiết che trên "Ngọc Đức Tiên Phương". Tiêu Thanh Tuyền mặt đỏ bừng, nắm chặt lấy tay Lâm Vãn Vinh, dịu dàng nói:

- Phu nhân, Thanh Tuyền không cầu thiên đạo, chỉ nguyện cùng chàng đời đời kiếp kiếp tìm đạo nhân luân!

- Phải đó, phải đó!

Lâm Vãn Vinh vội gật đầu, đùa cợt bên tai nàng:

- Đạo nhân luân, đỉnh cao chính là tình cảm phu thê thân mật, thật sự rất thần thánh. Ở trên con đường lớn học thuật này ta luôn cần cù không mệt, khắc khổ luyện tập, hảo lão bà, đợi làm xong việc ở bên này, chúng ta cẩn thận tìm hiểu tốt hơn một chút nhé.

Tiêu tiểu thư khẽ hứ một tiếng, sắt mặt như tấm lụa đào, đánh lên người hắn, hai người nhu tình mật ý, quả khiến người khác không khỏi đố kỵ.

Nghe Lâm Vãn Vinh nói những lời này, một lớp đệ tử tuổi trẻ của thánh phường không khỏi động lòng. " Theo thiên đạo, hủy nhân đạo." Những từ này thực có thể chấn động cả người điếc, khiến cho người ta có một loại cảm giác được nghe chính đạo, đầu óc mê tối trong phút chốc sáng sủa. Chúng nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thì thầm bàn tán.

Tĩnh An cư sĩ thấy tình hình có chút tuột khỏi tầm không chế, vội quát át đi:

- Nhân vô tín bất lập. Mặc cho ngươi nói ngàn vạn lời, Thanh Tuyền năm đó lập lời thề, đó là việc thiên chân vạn xác. Thanh Tuyền, ngươi có thừa nhận không?

Tiêu Thanh Tuyền băng cơ ngạo cốt, tiết khí có thể so với bậc mày râu, làm sao phủ nhận việc này, thản nhiên gật đầu, thân sắc điềm đạm:

- Viện chủ nói không sai, Thanh Tuyền năm đó đích xác có thề như vậy. Việc ngày hôm nay, đúng là Thanh Tuyền phản bộ lời thề năm xưa, Thanh Tuyền cam nguyện tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào.

Lâm Vãn Vinh biết tính tình của Tiêu tiểu thư nên cũng không ngăn cản mà để nàng tự đối đáp. Dù sao chỉ cần là việc lão bà của ta làm, lão tử gánh vác hết là được.

Nghe Thanh Tuyền thản nhiên thừa nhận, Từ Chỉ Tình thầm lo lắng, vội kéo lấy Lâm Vãn Vinh, lườm hắn, nói khẽ:

- Với sự thông minh của ngươi, sao không nghĩ biện pháp để Tiêu tiểu thư nói khéo léo một chút, còn dễ bề xoay chuyển.

Tiêu tiểu thư nghe được khẽ lắc đầu, cảm kích nói:

- Sự quan tâm của tỷ tỷ làm tiểu muội cảm kích vô cùng. Song trắng là trắng, đen là đen, việc trên đời, có thể làm sai, nhưng không thể chối bỏ. Về điều này Lâm lang hiểu muội rất rõ, việc Thanh Tuyền làm, tuyệt không phủ nhận.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì, không chút để ý nói:

- Đúng vậy! Đúng vậy! Sợ cái gì chứ, có gì nói đó, dù sao ta cũng đã là người xấu nổi tiếng nhất thiên hạ rồi, việc ác cứ để ta làm được.

Hai người này, một người si, một người ngốc, một kẻ thiện, một kẻ ác, thật đúng là tuyệt phối. Từ tiểu thư cảm động, không biết lấy ngôn ngữ gì hình dung, chỉ nắm chặt tay Lâm Tam, bày tỏ sự ủng hộ.

Phía bên kia Tĩnh An cư sĩ của thánh phường chính là đang đợi một câu nói này của Tiêu tiểu thư, nghe thấy Tiêu Thanh Tuyền thản nhiên thừa nhận, lập tức tuyên đạo hiệu, gật đầu nói:

- Nếu Thanh Thuyền đã thừa nhận, việc này không phải nghĩ nữa. Nhân vô tín bất lập, phản bội lời thề tuyệt không phải là việc làm của người quân tử, để người đời khinh bỉ. Bây giờ quay đầu lại vẫn kịp.

- Quay đầu lại, quay đầu gì?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lớn tiếng nói:

- Lão bà bà Tĩnh An cư sĩ, xin hỏi bà có nhớ Thanh Tuyền phát lời thề này khi nào không?

Viện chủ hừ một tiếng, tức giận đáp:

- Việc này ta tất nhiên nhớ kỹ, đó là khi Thanh Tuyền lên núi chừng tám chín tuổi.

Lâm Vãn Vinh quay đầu lại dịu giọng hỏi:

- Thanh Tuyền, bà ta nói không sai chứ?

Tiếu tiểu thư gật đầu thừa nhận:

- Viện chủ nhớ không sai, năm đó thiếp không tới chín tuổi.

Lâm Vãn Vinh "à" một tiếng. Kéo một thư sinh trước mặt, mỉm cười hỏi:

- Xin hỏi vị nhân huynh này. Khi huynh chín tuổi thì đang làm gì?

Thư sinh kia ngẩn ra một chút, rồi đáp:

- Khi tiểu sinh chín tuổi theo cha học viết chữ, học thơ.

- Ồ, vậy khi đó huynh có làm việc gì không thành thật hay không?

Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:

- Ví như huynh xin lệnh tôn đại nhân mua hồ lô đường, người cho huynh mười đồng, huynh nuốt mất sáu đồng ấy.

Thư sinh mặt có hơi đỏ lên, gật đầu, bối rối đáp:

- Có một năm vào mùa đông cha ép ta dậy sớm viết chữ, lão nhân gia uy nghiêm ép buộc, ta chỉ có thể vâng lời. Nhưng đợi cha ra ngoài làm việc, ta liền đi ra ngoài cùng chúng bạn chơi đùa, phụ sự dạy dỗ của lão nhân gia.

- Ồ, đó chính là phản bộ lời hứa rồi.

Lâm Vãn Vinh giang tay ra, bất đắc dĩ nói:

- Thư sinh huynh, xem ra huynh không phải là quân tử.

Thư sinh hoảng hốt nói:

- Không phải như thế. Đó chỉ là tiểu sinh tuổi nhỏ ngang bướng, nhất thời ham chơi. Mới có việc không thành thật như thế, nhưng mà đó đều là việc khi còn nhỏ, tin rằng mỗi người đều đã từng làm chuyện như thế, không thể coi là thật được. Nhiều năm sau đó, tại hạ chưa từng làm chuyện thất tín.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu, mặt đầy vẻ đồng tình:

- Thư sinh huynh, ta tin huynh. Nhưng có người cho rằng huynh không phải là quân tử, ta cũng chẳng có cách nào khác cả.

Thư sinh kia vội hỏi:

- Ai?

Lâm Vãn Vinh chỉ vào Tĩnh An viện chủ, cười nói:

- À, thì chính là vị cư sĩ bà bà đó. Dựa theo suy lý của bà ta, Thanh Tuyền nhà ta khi chín tuổi từng phát lời thề, hôm nay không tuân thủ, đó chính là không thành thật. Mà thư sinh huynh, huynh lúc đó cũng biết nói dối, tự nhiên không phải là quân tử rồi. Ôi chao, đáng tiếc thật!

Người thư sinh vội vàng biện luận:

- Việc đứa bé làm khi mới chín tuổi thì có thể là do bị dụ dỗ cũng không biết chừng, điều đó sao có thể tin được.

Lâm Vãn Vinh " ồ" một tiếng, bừng tình:

- Hóa ra là như thế, trẻ nhỏ không hiểu việc, bị dụ dỗ, nói rất hay. Thư sinh huynh, ta ủng hộ huynh. Huynh chính là quân tử, đại đại quân tử, em vợ của anh họ của nhị thúc của nha hoàn nhà ta có ba cô em, có khi ta sẽ tác hợp cho huynh.

Từ tiểu thư nghe ra đạo lý, lòng đang canh cánh tức thì buông xuống, vỗ tay nói:

- Cũng không biết tên chết tiệt này lấy nhiều tư tưởng kỳ diệu như vậy từ đâu ra, Tiêu tiểu thư, ta thật sự phục tên xấu xa này, vị phu quân này của tiểu thư thật đúng là thiên hạ vô song.

Tiêu Thanh Tuyền chợt thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ:

- Thiên hạ vô song đúng là không sai, nhưng tiểu muội chỉ lo lắng sức mê hoặc của chàng đối với nữ tử chúng ta quá lớn, cũng là thiên hạ vô song. Nếu đến lúc xảy ra việc gì quá đáng, thì quả thật vô cùng không hay.

Từ tiểu thư trong lòng có quỷ, khẽ "a" một tiếng, vội quy đầu đi, không dám nói chuyện nữa.

Nghe xong lời của Lâm Tam, người có chút thông minh cũng hiểu ra, mọi người ghé đầu ghé tai thì thầm bàn tán. Lâm Vãn Vinh đi tới trước mặt mấy vị đại nho, cười hành lễ nói:

- Thất lễ với mấy vị lão huynh. Xin hỏi cao tính đại danh của các huynh, à, Tống huynh , cửu ngưỡng cửu ngưỡng. Xin hỏi khi huynh mười tuổi, có làm việc gì không thành thật hay không? Ví như cướp kẹo que của tiểu bằng hữu.... không phải chứ, loại việc táng tận lương tâm này, huynh cũng làm ra à? Không còn lẽ trời nữa. Xử theo luật pháp, nhất định phải làm thật nặng theo luật pháp.

- A, vị Nghiêm Nột huynh, huynh trước khi mười tuổi có làm việc gì xấu không? Sờ tóc của tiểu cô nương, trộm tiền, chơi mã điếu, đánh bài cửu...

- Lý Nguyên Dương huynh phải không? Xin hỏi huynh khi nhỏ có làm việc gì xấu, tới chuồng ngựa ném đá, lừa gà của nhà người khác, nhìn trộm quả phụ tắm rửa chẳng hạn....

Mọi nhân khi tuổi nhỏ ai chẳng có chút chuyện không phải, thấy đi tới hỏi han mà như thấy ác thần, kinh hoàng luống cuống, vội vã tản ra bốn phía.

Tĩnh An cư sĩ tức giận nói:

- Lâm Tam, ngươi quấy rầy mãi thế là có dụng ý gì?

- A, thiếu chút nữa quên mất cư sĩ bà bà rồi. Xin hỏi cư sĩ, trước khi bà mười tuổi, có từng thó mất đồ chơi của tiểu bằng hữu nhà người khác, cướp hạc giấy của người khác hay đại loại như vậy hay không?

- Không có!

Tĩnh An cư sĩ kiêu ngạo đáp:

- Bản cư sĩ từ thùa nhỏ được cha mẹ dạy dỗ. Gia giáo tốt đẹp, chưa từng làm việc gì xấu xa.

Lâm Vãn Vinh đảo mắt, cười hắc hắc:

- Vậy bà mang tóc tu hành, trừ bò tình dục nhân gian. Có bàn bạc với cha mẹ hay chưa?

Tĩnh An cứ sĩ do dự một chút, ngần ngừ nói:

- Việc này...

- À!

Lâm Vãn Vinh được thế không tha người, lớn tiếng nói:

- Nhất định là bà lừa gạt cha mẹ, nói bà ở thánh phường này ăn ngon ngủ tốt, để bọn họ yên tâm. Trời ạ, việc thê thảm trần ai như vậy mà bà cũng làm được, bà lừa gạt cha mẹ, làm gia môn không có đời sau, đấy là vô cùng bất hiếu. Vạn vật trời sinh, một âm một dương, bà tự tiện xuất gia, làm trong nhân thế có một nam tử không lấy được vợ. Càng không thể sinh con, dẫn tời một đời lại có người không vợ hoặc không chồng, từ đó dẫn tới đời đời kiếp kiếp âm dương mất điều hòa. Nam nữ mất đi cân bằng, phá hỏng chính sách sinh đẻ, di hại Đại Hoa ta đời đời kiếp kiếp, là bất trung. Bà là người bất trung bất hiếu, còn luôn mồm xưng nhân nghĩa đạo đức, thật là hoang đường vô cùng, khiến người muốn chửi mắng. Nhìn, nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, nhìn ta cũng phải mắng chửi.

Tĩnh An cư sĩ tức tới run cả người, môi trắng bệch, mấp máy nửa ngày trời song một câu cũng không phát ra nổi.

Từ Chỉ Tình mỉm cười:

- Hắn lại thắng rồi, hắn nói điều bất trung bất hiếu này, nhìn thì giống như cưỡng từ đoạt lý, nhưng không phải không có đạo lý.

Tiêu tiểu thư khẽ gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Chớ thấy chàng nói mọi việc như hoang đường, thật ra bên trong lại ngầm giấu thiên cơ, người có lòng mới có thể nắm bắt được.

- Chúng... chúng ta hôm nay nói việc Thanh Tuyền, ngươi, ngươi lôi ra chuyện khác làm gì?

Tĩnh An cư sĩ điều hòa hơi thở, âm thanh run rẩy thốt lên:

- Chuyện của Thanh Tuyền thì mọi người sớm đã có công luận.

Lâm Vãn Vinh đi vài bước, cười hì hì đáp lời:

- Một cô bé con chín tuổi, còn làm nũng trong lòng mẹ, sao đã có khả năng phán đoán độc lập? Các vị đại nho, các vị tuấn kiệt ở đây, các vị nhớ xem khi mọi người chín tuổi đã làm việc gì? Hôm nay còn nhớ được bao nhiêu? Bức bách một đứa bé chín tuổi phát lời thề, lại nghiêm ngặt bắt người ta khi thành niên thực hiện lời thề ấy, rồi phải hi sinh hạnh phúc cả đời. Những hành động này chính nhân quân tử đều khinh bỉ. Nếu người thân của các vị gặp phải chuỵện này, các vị sẽ nghĩ sao?

Mọi người gật đầu không nói gì, Lâm Vãn Vinh càng lớn giọng:

- Cho nên, sự thật là thế này, khi Thanh Tuyền tuổi còn nhỏ ngu ngơ không hiểu gì, đã bị cư sĩ dụ dỗ, thậm chí uy hiếp, mới phát ra lời thề ác độc như thế. Ôi, nghĩ tới tình hình năm đó, cái khổ của Thanh Tuyền, không ai biết được! Cư sĩ, làm sao bà có thể hạ lòng độc ác như thế!

- Ngươi...

Tĩnh An cư sĩ lửa bốc lên đầu, loạng choạng như muốn ngã xuống.

- Ta cái gì mà ta, đừng lấy tay bà chỉ vào ta. Bà ác độc như thế, ta không tố cáo bà lừa gạt thiếu niên nhi đồng, ngược đãi trẻ nhỏ, thì bà đã phải tự về nhà thắp hương sám hối rồi.

Lâm Tam miệng nở hoa xen, nhìn cư sĩ cười khinh thường:

- Ngọc Đức Tiên Phường, cũng nên đến hồi kết rồi.

Cư sĩ hai mắt tối sầm lại, ngã phịch xuống đất, hai nữ đệ tử vội vàng đỡ lấy bà ta, hoảng hốt kêu lên:

- Viện chủ, viện chủ...

- Lâm tướng quân, Lâm tướng quân...

Từ dưới núi một đoàn người ngựa chạy tới, đi đầu chính là Đỗ Tu Nguyên, sau hắn là mấy thớt tuấn mã, kéo hai khẩu pháo lên núi.

Trời ạ, cuối cùng cũng đã tới, lão tử nói cạn cả nước miếng rồi. Lâm Vãn Vinh ngồi phịch xuống đất, thở phì phò, Đỗ Tu Nguyên vội đỡ lấy hắn:

- Mạt tướng đến trễ, xin tướng quân thứ tội.

Lâm Vãn Vinh chỉ vào tấm biển " Ngọc Đức Tiên Phường" đằng xa, tức giận nói:

- Đỗ đại ca, bắn nát tấm biển kia cho ta.

- Tuân lệnh !

Đỗ Tu Nguyên vội vàng kêu dựng hỏa pháo, pháo thủ nhồi thuốc pháo" Đoàng, "Đoàng" mấy tiếng lớn vang lên, trong khói bụi mịt mù, tấm biển cao quý kia ầm ầm đổ xuống.

Thấy tấm biển thánh khiết cao cao tại thượng đã đứng vững trăm năm ầm ầm đổ xuống. Ngay ở đây, bất kể là hồng học đại nho hay là tuấn kiệt trẻ tuổi đều kinh hoàng, sợ tới mức cứng họng. Bốn chữ " Ngọc Đức Tiên Phường" này, không nghi ngờ gì nhiều năm đã thành là cột chống của họ, hôm nay lại sụp đổ ngay dưới tầm mắt. Cái loại cảm giác mất đi sức chống đỡ này, quả thật không ngôn ngữ nào có thể hình dung ra được. Nhưng vị Lâm tướng quân kia cường hãn, đao thương đại pháo chỉnh tề, quân binh từng đoàn vây quanh thánh phường, những thư sinh chăm chỉ đọc sách nhiều năm như bọn họ giờ mặt mũi sầu khổ, chỉ đành thúc thủ vô sách (bó tay không có cách gì đối phó).

Tiêu Thanh Tuyền mặc dù biết phu nhân muốn quyết liệt với thánh phường, nhưng tới giờ phút này, trong lòng nàng cũng đầy tư vị khó nói, nhìn tấm biển đổ thành tường tan vách nát, chỉ đành thở dài thật sâu.

Tĩnh An cư sĩ toàn thân run rẩy dữ dội, "Ọe" phun ra một ngụm máu tươi, đột nhiên gào lên như phát điên:

- Đệ tử hộ phường của võ tông ở đâu?

- Đệ tử có mặt !

Một loạt tiếng quát chỉnh tề vang lên, từ trong đám người đi ra hơn mười nữ tử, thân hình thướt tha, anh tư sáng rõ, hông đeo bảo kiếm, tiểu cô nương dẫn đường cho Lâm Vãn Vinh cũng ở trong hàng người đó, đang len lén hướng Tiêu Thanh Tuyền đưa mắt ra hiệu.

Tĩnh An cư sĩ dùng hết sức lực toàn thân, quát lớn:

- Tên Lâm Tam này làm nhục thánh phường ta, làm đứt huyết mạch chúng ta, hủy cơ nghiệp ngàn năm của bổn phường ta trong phút chốc, bản viện chủ lệnh các ngươi dùng hết sức lực giết chết Lâm Tam, không chết không ngừng.

Mấy nữ tử mặt nhìn nhau, không biết phải trả lời thế nào, sợ sệt nhìn Tiêu Thanh Tuyền, nhỏ giọng kêu lên:

- Sư tỷ...

Tiếu Thanh Tuyền bất đắc dĩ than:

- Các vị sư muội, ta và các muội cùng đọc sách học nghệ, tình như tay chân, hôm nay thành cục diện này, thật sự là ta không muốn nhìn thấy. Giờ đây sư phó hạ sơn chưa về, ta không dám tự tiện phát ra mệnh lệnh, nhưng lời vừa rồi phu quân ta nói, tin rằng các vị tỷ muội đều đã nghe thấy, thành phường đứng vững ngàn năm, tuy có công tích, nhưng cũng có rất nhiều chỗ không như ý người, mong các vị sư muội suy nghĩ thật kỹ rồi mới quyết định.

Hóa ra mấy người này đều là đệ tử của Ninh tiên tử, thấy bọn họ mỗi người người đeo bảo kiếm, dáng vẻ như hoa như ngọc, Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, đảm nhiệm trọng trách hộ phường của Ngọc Đức Tiên Phướng lại toàn bộ rơi vào trên người mấy tiểu cô nương này, còn lại đám tài tử đại nho đọc đầy thi thư kia thì sức lại trói gà không chặt, thật đáng buồn! Đáng tiếc! Câu nói cũ thư sinh làm lỡ việc nước, thật có đạo lý.

Tiểu cô nương Lý Hương Quân đứng ở cuối hàng rưng rưng nước mắt, nàng ta tuy tuổi nhỏ nhất, nhưng xem ra cũng có chút chủ kiến, chợt chuyển sang Tĩnh An cư sĩ, lớn tiếng hỏi:

- Xin hỏi viện chủ, người nói Lâm Tam hủy cơ nghiệp của thánh phường ta có căn cứ không? Là hắn nói sai, hay là hắn làm sai? Hắn và sư tỷ ta thật lòng yêu nhau, nào có gì sai? Thánh phường ta truyền thừa trăm năm nhân nghĩa đạo đức, vì sao tới sư tỷ lại làm không được? Chẳng nhẽ như Lâm đại ca đó nói, thánh phường ' hủy nhân đạo, tầm thiên đạo' sao? Đệ tử không hiểu, xin viện chủ điểm hóa.

- Đệ tử không hiểu, xin viện chủ điểm hóa!

Hơn mười đệ tử của Ninh tiên tử cùng quỳ xuống, hướng tới Tĩnh An cư sĩ mở miệng cầu đạo. Những nữ tử này đều tuổi chưa đến mười tám, chính là lúc rực rỡ nhất trong đời người, đối với việc nam nữ trong lòng vốn có mơ tưởng vô vùng đẹp đẽ, chỉ vì quy củ của thánh phướng, mới phải khổ sở tự áp bức chính mình. Hôm nay thấy Tiêu tiểu thư mà cả thánh phường đều sùng bái và yêu quý, vì lương duyên trần thế mà muốn đối nghịch với cả thánh phường, tinh thần khí độ ấy làm người ta bội phục, càng khiến cho đám cô nương trẻ xem như hình tượng đáng noi gương. Lâm Tam nói một phen kinh thế hãi tục, khiến họ tưởng như được nghe chính đạo. Lời của hắn làm những người trẻ tuổi của thánh phường trong lòng được cảnh tỉnh, thân là người trong thế tục thiên đạo cùng nhân đạo, rốt cuộc cái nào mới là điều mình cần?

Thấy Lý Hương Quân dẫn đầu cầu tình, lại thêm vào ơn dẫn đường của nàng, một tiểu cô nương mười tuổi, không ngờ có can đảm và khí phách như thế, Lâm Vãn Vinh nghe được thầm gật đầu. Tiêu tiểu thư vành mắt thấm ướt, khẽ nói:

- Sư muội đội với thiếp tình ý thân thiết, Lâm lang, nếu thật sự phải có xung đột, chàng chớ làm bị thương những tỷ muội này của thiếp.

- Điều đó tất nhiên rồi, những vị sư muội này như hoa như ngọc, nếu bị thương ở đâu, sau này không gả đi được, quả thật là không hay.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì, Tiêu Thành Tuyền lườm hắn một cái, cười như không cười.

- Ôi, không xong !

Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ tới việc gì, vỗ gáy kêu. Tiêu tiểu thư vội hỏi:

- Làm sao vậy?

Lâm Vãn Vinh chỉ Lý Hương Quân nói:

- Vị tiểu sư muội này không phải tên là Lý Hương Quân chứ?

Tiêu Thanh Tuyền gật đầu, cười nói:

- Chàng lên núi chính là do muội ấy dẫn đường cơ mà, sao ngay cả tên của người ta cũng không biết vậy?

Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ nói:

- Muội ấy nói một lượt, ta cũng không chú ý lắm, nàng cũng biết, ta là người luôn lãnh đạm, đối với cô bé nhỏ chẳng hề để ý.

Tiêu Thanh Tuyền sắc mặt không đổi, tự động bỏ qua câu phía sau của hắn.

- Lý Hương Quân, Lý Hương Quân, ta nói cái tên này sao quen tai như vậy.

Lâm Vãn Vinh nắm lấy tay Tiếu tiểu thư lặng lẽ hỏi tiếp:

- Vị Hương Quân tiểu sư muội này, bây giờ có người yêu chưa?

Tiếu Thanh Tuyền gắt một tiếng, mặt đỏ lên:

- Đừng nói lung tung, muội ấy mới có hơn mười tuổi, làm gì có tình lang gì chứ? Chàng cho rằng người ta đều vô lại như chàng cả sao?

Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc:

- Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi. Thanh Tuyền, nếu nàng xem trọng vị tiểu sư muội này, thì gặp phải bất kỳ nam tử họ Hầu nào, tốt nhất là lấy gậy đánh chết hắn đi, miễn cho tiểu sư muội lỡ chuyện chung thân, nhớ kỹ, nhớ kỹ đó.

Tiêu tiểu thư không hiểu lời hắn nói, nhưng thấy thần sắc của hắn trịnh trọng, không giống nói đùa, chỉ khẽ nhận lời. Cũng không biết hắn từ đâu ra lắm lời dặn dò mập mờ như vậy.

Tĩnh An cư sĩ thấy đệ tử võ tông không ngờ tập thể phản kháng lại ý chỉ của mình, mặt càng trắng bệch, ngón tay run run chỉ đám người Lý Hương Quân nói:

- Giỏi lắm, chẳng lẽ ngay cả các ngươi cũng muốn phản lại Ngọc Đức Tiên Phường ta? Bản cư sĩ nói lại một lần, tức tốc giết chết Lâm Tam, không được chần chừ.

- To gan! Mưu hại mệnh quan triều đình, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản phải không?

Đỗ Tu Nguyên quát lớn, mấy ngàn binh sĩ cùng giơ đao lên, từng đoàn vây quanh đám người võ tông, vô số cũng tiễn thủ giơ cung nhọn nhắm chuẩn vào đám người, chỉ đợi một tiếng ra lệnh của Lâm Vãn Vinh, liền tắm máu thánh phường.

Chư vị đại nho sắc mặt trắng bệch, bọn họ viết chữ làm văn, ai ai cũng là cao thủ, nhưng khi gặp phải đao thương chạm tới thân, lại một chút biện pháp cũng không có.

Lâm Vãn Vinh cười lớn, đi vài bước, sắc mặt đột nhiên biến đổi:

- Ngọc Đức Tiên Phường, tự xưng tề thiên, ý đồ độc lập ngoài Đại Hoa, hơn nữa tự gây dựng võ trang, nguy hại an toàn người khác, phá hỏng an định của Đại Hoa, chỉ bằng vào hai điểm này, là đã có thể định Ngọc Đức Tiên Phường ngươi tội mưu phản rồi.

- Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ! (1)

Cư sĩ lớn tiếng nói:

- Môn nhân đệ tử Ngọc Đức Tiên Phường trải khắp thiên hạ, bọn họ sẽ không để các ngươi làm xằng làm bậy thế này, cho dù tới trước mặt hoàng thượng, ta cũng không sợ...

Hoàng thượng? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lão ni cô ngươi đến chết vẫn còn chưa tỉnh lại, sự tồn tại của cái phường nát gì đó này, rốt cuộc là ai uy hiếp. Hắn vung tay lên, hai khẩu pháo dưới tay Đỗ Tu Nguyên cùng ầm ầm phát xạ, bắn tấm biển thánh phường đằng xa nát tung trời, át đi tiếng gào thét của Tĩnh An cư sĩ. Chúng nhân nhất tề biến sắc.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Ngọc Đức Tiên Phường tụ tập đánh nhau, tự mình lập hội, thuộc về tổ chức phi pháp, ta sẽ báo lên hoàng thượng, ban cho tấn công và tiêu diệt. Các vị hồng học đại nho, thanh niên tuấn kiệt đều là nhất thời bị dụ dỗ nên mới bị lừa gạt, lấy nguyên tắc trị bệnh cứu người răn trước phạt sau, chỉ cần các vị nhận ra được sai lầm của mình, viết thư ăn năn, ta sẽ cầu xin cho các vị ở trước mặt hoàng thượng, mong thành thượng ân xá cho các người. Các vị xin cứ tự tiện.

Hắn phất tay lên, binh sĩ thủ hạ của Đỗ Tu Nguyên đao thương nhoáng lên, kêu choang choang, làm những tài tử đại nho kia từng người từng người kinh hãi run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Có mấy người len lén nhìn Tĩnh An cư sĩ, lại nhìn đám binh sĩ hung mãnh như hung thần ác sát, cuối cùng run rẩy giơ tay lên, nói nhỏ:

- Chúng ta hối lỗi.

Lâm Vãn Vinh vẫy tay, liền có binh sĩ bê lên bút giấy nghiên mực, mấy người kia dùng bút như bay, đem quá trình mình gia nhập " tổ chức phi pháp" Ngọc Đức Tiên Phường trước trước sau viết tỉ mỉ, kể ra chỗ tội ác cực đại của " Ngọc Đức Tiên Phường," bẻ cong chiếu lệnh đề tự của thái tổ, xúi bẩy thanh niên vô tri, tự tiện kết đảng, nuôi dưỡng vũ trang riêng, tham ô hủ hóa hoành hành, đàn áp đệ tử trẻ tuổi, không phục sự quản lý của triều đình, mưu hại mệnh quan triều đình, đủ loại lời, không thể đếm hết, có thể nói đủ cả năm điều ác.

Lâm đại nhân nhận lấy xem một lần, chỉ thấy thư ăn năn kiêm cáo trạng này, bút lực cứng cỏi, văn phong thanh thoát, đem tội của thánh phường bày ra tới tận trời. Lâm đại nhân mặt mày hớn hở, đưa cho Từ tiểu thư bên cạnh, cảm khái nói:

- Té ra thánh phường lại cùng hung cực ác như thế, Từ tiểu thư, nàng xem xem, mấy tội này kinh thiên động địa, khó viết hết lên thư, ta chỉ nhìn một lần, đã toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Ài, may mắn chúng ta tới kịp thời, cứu vớt vạn dân khỏi nước lửa.

Từ Chỉ Tình nghe nhưng không nói gì, ngươi làm thế này gọi là bức cung, không biết xấu hổ còn cổ xúy chính mình. Thấy đại nho tài tử đi ra ăn năn ngày càng nhiều, thánh phường đã hoàn toàn phân hóa, lại liếc mắt qua đống cáo trạng ăn năn trong tay ngày càng dày, Từ tiểu thư chỉ biết lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng, nếu không có uy bức của Lâm Tam, ai có thể nghĩ tới những hồng học đại nho ngày thường đạo mạo trang nghiêm này, lại vô cùng mềm yếu như thế. Từ điểm này mà nói, Lâm Tam có thể nói đã làm một việc rất tốt, những thư sinh cao cao tại thượng này, thiếu sót thực tế, nhìn như lương đống quốc gia, nhưng đều là tâm rỗng đầu gỗ.

Từ tiểu thư bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu than:

- Đúng là thư sinh cả trăm không dùng được một, tiền nhân sớm có lời dạy, tới tận hôm nay ta mới hiểu rõ. Thử nghĩ những tài tử tuấn kiệt thánh phường bồi dưỡng ra này, nếu tiền vào triều đường, làm trong triều cương, phụ tá triều chính, không biết Đại Hoa ta sẽ thành cảnh tượng thế nào? Còn có thể mong bọn họ thề chết kháng Hồ sao, suốt ngày chỉ biết đọc sách vở chết, khi yếu sợ mạnh, chẳng trách người Hồ hiếp đáp chúng ta, ngay cả Đông Doanh nhỏ bé cũng dám vuốt râu hổ của Đại Hoa ta.

Tiêu Thanh Tuyền nghe được thần sắc ảm đạm, yên lặng cúi đầu không nói, Lâm Vãn Vinh lắc đầu, nói quá nhiều miệng rút gân rồi, chẳng thèm nói nữa.

Tường đổ người chạy, gặp phải Lâm Vãn Vinh thế mạnh, Ngọc Đức Tiên Phường đã không còn uy nghiêm của ngày xưa, chúng đệ tử phân hóa thành hai cực, Tĩnh An cư sĩ thế nào cũng không nghĩ tới. Ngọc Đức Tiên Phường vốn trên đỉnh phồn hoa, vì sao gặp phải binh họa liền nhanh chóng ngói tán băng nát như thế, điều này thật sự quá khó có thể tưởng tượng. Bà nộ hỏa công tâm, mái tóc sáng trắng chớp mắt biến thành ảm đạm vô quang, trong ánh mắt không chút ánh sáng, máu tưới khóe miệng lẳng lặng nhỏ xuống, ngây ngốc nhìn cảnh trước mắt, liền giống như hóa thành đá.

- Lâm Tam!

Tĩnh An cư sĩ đột nhiên mở miệng gọi.

- Cư sĩ, bà gọi ta sao?

Lâm Vãn Vinh sửng sốt.

Tĩnh An cư sĩ sắc mặt như tro tàn, gật đầu nói:

- Ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao Ngọc Đức Tiên Phường ta đang đỉnh thịnh, gặp phải binh họa, chớp mắt liền tan thành mây khói, không còn chút gì.

Vấn đề này rất khó trả lời, mặc dù Lâm Vãn Vinh tự nhận mình nhìn xa trông rộng có thể biện luận tất cả, nhưng cũng không đáp nổi, chỉ dành cười khổ lắc đầu:

- Cái này, ta cũng không hiểu rõ.

Tĩnh An cư sĩ thở dài ảm đạm, chợt khẽ nói:

- Thanh Tuyền, con tới đây.

- Viện chủ...

Tiêu tiểu thư rưng rưng nước mắt, vội chạy tới. Lâm Vãn Vinh quýnh lên, đang muốn giữ lấy nàng. Từ Chỉ Tình lại ngăn hắn :

- Con người sắp chết, lời nói tốt lành. Ngươi yên tâm đi, cư sĩ sẽ không hại Tiếu tiểu thư đâu.

- Cái này, cho con.

Tĩnh An cư sĩ chậm rãi đưa ra con cá gỗ giữ chặt trong tay trong tay vào tay Tiêu Thanh Tuyền. Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:

- Ái chà, lão bà bà này tặc tâm chưa chết, còn muốn kéo Thanh Tuyền đi làm viện trưởng.

Từ tiểu thư lườm hắn nhéo mạnh lên tay, nói:

- Chớ nghĩ nhân tâm đều giảo hoạt giống như ngươi, theo ta thấy, cư sĩ đang cứu Tiêu tiểu thư đấy.

Lâm Vãn Vinh nghe mà chả hiểu gì cả, chỉ thấy bên kia Tiêu tiểu thư lại kinh hãi nói:

- Cư sĩ, người làm thế này ...

Tĩnh An cư sĩ sắc mặt bình tĩnh, gật đầu nói:

- Con cá gỗ này là vận mệnh của con, đem nó đập nát, con sẽ không phải còn phải chịu sự khổ sở của tam thông cổ nữa, hãy làm một cô gái tự do, cưới gả cho người, sinh con dưỡng cái, không bị thiên đạo giam giữ, trở lại với vận mệnh nhân đạo của con.

Từ tiểu thư quả nhiên không nói sai, ni cô bà bà này phản tỉnh rồi, Lâm Vãn Vinh nghe được hai mắt sáng lên, nhìn chăm chăm vào con cá gỗ trong tay Thanh Tuyền, hận không thể lập tức lao lên, đập nó nát tan tành.

Tiêu tiểu thư nước mắt rơi như mưa, nắm chặt lấy bàn tay khô gầy của Tĩnh An cư sĩ, kêu thê lương:

- Cư sĩ...

Tĩnh An cư sĩ ho một trận, sắc mặt ửng hồng, tựa như thì thào tự nhủ:

- Thanh Tuyền, ta nhìn cpn từ nhỏ lớn lên. Ngay từ khi con còn ở trong tã, ta đã mỗi ngày vì con tụng kinh niệm phật, lúc đó sư phó của ngươi còn là một tiểu cô nương, rất nhiều chỗ còn chưa hiểu, ta phải đem con tới bên cạnh chiếu cố. Ta tuy truy cầu thiên đạo, nhưng cũng là thân phàm, con người chẳng phải cây cỏ, sao có thể vô tình. Lẳng lặng nhìn con mỗi ngày lớn lên, quả thực, không ai cao hứng hơn ta. Trong vô số đệ tử Ngọc Đức Tiên Phường này, ta chỉ đối xử với con như thế. Khụ , khụ ....

Tiêu tiểu thư im lặng rơi lệ, một câu cũng không nói ra được. Tĩnh An cư sĩ sắc mặt ngày càng đỏ, nhãn thần tự như có chút sáng lên, cười khổ nói:

- Con thân phận cao quý, nhưng lại lưu lạc tới trong Ngọc Đức Tiên Phường chúng ta, viện chủ đời trước nhìn trúng con, đã định sẵn ngươi có kiếp nạn này. Nếu nói việc duy nhất ta làm sai, chính là thúc giục con phát ra lời thể khổ nạn kia. Nhưng như ta nói, vì truyền thừa hương hỏa trăm năm của thánh phường, trừ một con đường này, ta không còn lựa chọn khác, ai ở vị trí của ta, đều làm như thế. Con muốn trách ta, ta cũng không một lời oán thán.

Từ Chỉ Tình nghe được lắc đầu thở dài, nói:

- Cư sĩ nói không sai, ở vị trí của bà ta, không đi bức bách Tiêu tiểu thư thì sẽ có một cô gái khác chịu khổ. Đây không phải là bà ta sai, Lâm Tam, ngươi quá nhẫn tâm rồi.

Lý luận của nữ nhân thật hỗn loạn, lúc trước còn đang đồng tình với Thanh Tuyền, chớp mắt một cái đã đi quan tâm cho cư sĩ lão bà rồi, dù sao ác nhân đều là ta làm. Lâm Vãn Vinh chỉ cười hắc hắc, không hề nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro