Chương 29 +30: oan gia ngõ hẹp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Mộ Dung cô nương”

Một cái thanh âm đáng ghét vang đến, ta không thể không quay đầu lại, kết quả, ta chút nữa ngã ngửa ra đất. Đứng ở phía sau ta, không phải là lão hổ, cũng không phải là sài lang. bất quá có một cái hổ cái, một bệnh thần kinh, lại còn có Y Dục Thành. Bệnh thần kinh nét mặt một chút biến cũng không có, Y Lạc Lạc vẻ mặt tươi cười đắc trí, vừa rồi thanh âm phát ra thập phần chán ghét chính là của nàng. Nàng ta chính là cười, cười đến ta muốn run da đầu lên.

Ta không nghĩ có người thấy Nguyệt Quang tiên tử cùng đại khối băng đi cùng một chỗ, cho nên, chúng ta xuất phát vẫn là bộ dạng mdyv. Vốn nghĩ sau khi chia tay cách 1 ngày, tìm địa phương không ai hay thay đổi trang phục, nào biết, vừa ra cửa liền đụng ngay 3 oan gia. Bổn tiểu thư thực bi thảm lại gặp phải mấy tên này. Đại khối băng, hiện tại có thể hay không ở gần đây bảo hộ ta? Nếu vậy ta liền la to cứu mạng! Thực mất mặt nga. Không nghĩ vừa mới rời đại khối băng một cái ta liền gặp xúi quẩy.

“Mộ Dung cô nương, ngươi sợ cái gì?” bệnh thần kinh cư nhiên châm chọc mỉm cười, ta thực muốn đem da mặt hắn lột ra ngoài. Ta liền đứng lên, trừng mắt nhìn bon hắn: “ ta sợ, sợ bọn ngươi đó, đừng đắc ý,bệnh thần kinh,y nào đó ta thu thập bọn ngươi” bởi vì nói thực quá nặng, liền văng ra một đống nước miếng.

“ bệnh thần kinh?” hắn nghĩ hoặc hỏi lại ta. Ta tùy lí nói

“ Nguyệt Quang tỉ nói ngươi bệnh thần kinh, ngươi chính là bệnh thần kinh” ta lấy Nguyệt Quang ra mắng hắn , Mộ Dung Ý Vân không mắng được hắn thì Nguyệt Quang mắng được hắn.

Y Lạc Lạc cười nói: “ Mộ Dung Ý Vân, mắng thật thống khoái, ngươi sẽ không nghĩ đến giáo chủ của ngươi còn đến cứu đi?”

Ta giận tím mật nhìn nàng, khinh bỉ nói: “ ngươi nghĩ ta là loại dựa vào người khác mới sống được sao? bổn tiểu thư bắt đầu tập võ, ngươi còn trong bụng mẹ, có giỏi thì trên đường quanh co phân cao thấp. Mấy ngày trước ta còn thọ thương, nếu không thì ngươi ăn đau , không phải ta đả kích ngươi, trước tiên về đem gương ngắm kĩ” 

Ta mắng người chính là luyện đến thần sầu, không mắng nàng đến chết tâm thì không phải là ta. Quả nhiên Y Lạc Lạc giận đến khí huyết dâng lên, xúc động muốn đánh ta: “ ngươi…” phải, chính là hiệu quả ta cần có.

Ta liền lui ra sau vài bước, vừa lui vừa nói: “ ngươi hiện muốn đánh ta? Ta hiện tại thương thế nghiêm trọng, chân cũng bị thương, ánh mắt thì có tật, làm gì, làm gì? Khi dễ người bệnh a? có bổn sự, ngươi đừng đụng đến ta, ở đường quanh co ta với ngươi đối chiến một hồi phân cao thấp” nàng là tiểu thư của võ lâm thế gia, là võ lâm đệ nhị mĩ nữ, tự nhiên tự phụ tự cao, ta liền lợi dụng tâm lí, làm cho nàng ta không dám tấn công ta, lừa nàng đem ta về bách hiểu đường, chỉ cần ở địa bàn cảu ta, ta còn sợ nàng? Nàng hừ lạnh mọt tiếng, chỉa kiếm vào ta nói: “ ngươi nói, một tháng tới, ta ở đường quanh co đường hoàng thắng ngươi, nếu ngươi thua, gọi ta một tiếng bà nội” ha, nghĩ lại nếu tính niên đại lịch sử, ta gọi nàng một tiếng tổ tông cũng không phải là quá đáng.

“gọi là gì?” ta cố ý như không nghe rõ.

“bà nội” nàng cắn răng lặp lại, ta lại cực kì vô lại một điệu cười: “ thực ngoan nha, gọi ta thêm tiếng nữa nào” ta không đem nàng đảo đến điên đầu, cũng làm nàng máu xông lên não.

“ngươi…” nàng lại chải vào người ta nói không ra lời, nói thật, ta hơi ái ngại cho nàng, gặp được ta thì nàng liền không khác gì gặp đại xui xẻo.

Ta lại liếc liếc mắt: “ làm gì, muốn đánh nhau? Các ngươi 3 người ức hiếp mình ta nữ nhân, 2 nam nhân lại thêm một ác nữ khi dễ ta một nhược nữ tử, có da mặt hay không? Nếu ta mà có như các ngươi e rằng đều kiếm một chỗ dấu mặt đi từ lâu rồi” nếu luận phong độ, bệnh thần kinh có thể đạt được chức ti bỉ vô sỉ đệ nhất nhân.

“ngươi…”

Y Lạc Lạc tức đến mắt đỏ ngầu chỉ hận không thể cắn nhai nuốt ta.

“ Y đại tiểu thư, đừng giận, tức chết phí thổ địa, tốn tiền chôn cất, lại tốn ta một công khóc thuê ngươi”

Y Lạc Lạc giống như bị kim châm giống nhau, kêu lên như điên, cũng may là bệnh thần kinh bên kia đã kéo nàng lại, không thì lập tức xuất hiện hung án.

“ta chỉ hỏi ngươi một câu, Nguyệt Quang ở đâu?” bệnh thần kinh, ngươi cười, đừng giống đại khối băng, cứ thấy ta là cười! Ta không thèm nhìn hắn:” Nguyệt Quang, hảo gọi tên, ai cho phép ngươi gọi tỉ bằng nhũ danh?”

Bệnh thần kinh có phần bất nhẫn:

“nàng ở đâu?”

“ nàng chính là phải đi đến đường quanh co, hiện tại bế quan luyện công”

“luyện ở đâu?” ta hiện tại ở trước mắt các ngươi luyện công phu mắng người, các ngươi lại không biết!

“không biết, hỏi lão thiên đi” ta vẫn là không thèm liếc hắn đến 1 cái.

“ ngươi là nghĩa muội của nàng, lại biết nàng bế quan, nhất định sẽ biết nàng bế quan ở đâu” ta là biết, bất quá nói ngươi có tin không?

“nàng chỉ nói ta bế quan, chứ không nói địa phương cụ thể” ta liền lấp liếm.

“xem ra, ngươi là người rất quan trọng với nàng, nếu nàng biết ngươi gặp nguy hiểm có thể xuất hiện hay không” làm gì? Bệnh thần kinh, ta cảnh cáo ngươi, đừng loạn.

“ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng động đến ta, néu ta có chuyện gì, Nguyệt Quang tỉ sẽ không buông tha ngươi, bách hiểu đường sẽ không buông tha ngươi, Thủy Vũ Mị cũng sẽ không, đại khối băng lại càng không” ta đem một lô một lốc nhân ra làm chỗ dựa, xem hắn dam động đến ta không? Nếu động tới, ta liền bảo bách hiểu đường xuất nhân mã đi giết hắn.

“ngươi nghxi rằng ta sợ ngươi sao?” một bộ dáng thực kiêu ngạo, ngươi trước mắt đại khối băng sao không có cái kiêu ngạo đó? Ta ảm đạm cười: “ ta biết ngươi không sợ, đương nhiên nếu là ngươi nghĩ muốn cùng Nguyệt Quang tỉ nói chuyện, ta không quan tâm, ta ở trong lòng tỉ tỉ có bao nhiêu quan trọng ngươi chắc biết”

Bệnh thần kinh quả nhiên trầm tư: “ ngươi nói nàng mười ngày nữa đến bách hiểu đường?:”

“đúng, chúng ta ước hẹn như vậy” ta không sao cả nió:” kì thật ta biết ngươi thích nàng, ngươi không phải muốn gặp nàng sao, ai, vốn nàng đối với ngươi có chút hảo cám, bất quá nàng nói người lần trước cư nhiên trêu đùa nàng. Chính là ở trong thư phòng, nàng hiện tại ghét ngươi. Nguyệt Quang tỉ nói, ngươi còn lấy của nàng khăn che mặt, nàng hận ngươi”

Bệnh thần kinh nghe thế nhíu mày: “ nàng ngày cả những điều đó đều nói cho ngươi?”

“không có cái gì, Nguyệt Quang tỉ là người cao ngạo, ngươi lại đùa giỡn nàng như vậy, không lạ nàng lại ghét ngươi như vậy, bệnh thần kinh ta nói một câu ngươi đừng buồn, ngươi không có cơ hội rồi”

Ánh mắt ta bất giác nghêng qua Y Dục thành thì phát giác hắn đang cười, chính là cười bệnh thần kinh gặp họa, xem bệnh thần kinh kiếm được bạn thật tốt.

“nể mặt Nguyệt Quang , ta không tổn thương ngươi” hảo nể mặt, mặt ta ở đây sao ngươi không nể? Ta cố ý thở dài nói: “ kì thật Nguyệt Quang tỉ cũng đáng thướng, có người yêu nàng chưa hẳn là chuyện tốt”

“ngươi nói cái gì?” Y Lạc Lạc căm tức nhìn ta.

Ta cũng là bùng nổ, không chịu nổi hống: “ nói cái gì chả nhẽ ngươi không có tai? Ta biết ngươi thích bệnh thần kinh, chính là người ta không thích ngươi, chết xa chút, ít ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ. Ngươi xem ngươi? Có điểm nào được bằng Nguyệt Quang tỉ, giang hồ đều nói ngươi đệ nhị mĩ nữ, ta thấy ngươi xa xa không bằng Nguyệt Quang tỉ sắc đẹp, võ công thì càng không sánh bằng, xét về nhân phẩm thì càng như trời cao với vực thẳm”

“ta không tin nàng xinh đẹp hơn ta, ta không tin nàng võ công hơn ta” Y Lạc Lạc chưa từ bỏ ý định nói ra, nhưng dường như giống đứa trẻ tranh đồ chơi.

“hay nha, ngươi nghĩ dung mạo so với nàng sao? Ta nói cho ngươi, nàng la Trung uốc đệ nhất mĩ nữ, đệ nhất tài nữ. Cho nên, nàng cùng ngươi thực tế không cùng một cấp bậc” ta thật hảo cảm phục tài tự sướng của bản thân, có thể đem mình nói đến mức đó dạng. Nhưng là ở hiện đại đích thực ta là đệ nhất võ công nha.

“Trung quốc?” bệnh thần kinh cùng Y Lạc Lạc kì quái hỏi/

“người Trung Hoa, biết không? Bách Hiểu sinh cùng Nguyệt Quang tỉ đều là người ở địa phương đó” ta muốn tự vả miệng, nói gì cũng nói ra được. Bệnh thần kinh nghe xong có vẻ kì quái, Y Lạc Lạc vẫn là một bộ không cam lòng. Y Lạc Lạc cuối cùng vẫn cãi:” Bách tiên sinh năm nay đã quá 50, Nguyệt Quang là sư tỉ hắn sớm đã lão bà” về tuổi tác, hẳn đem truyền thuyết Nguyệt Quang tiên tử nói một chút.

“Y Lạc Lạc, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu đầu óc, thế nào là tiên tử, chính là không có lão, cho dù tỉ tỉ đến trăm tuổi vẫn là xinh đẹp hơn ngươi! Chưa kể, năm nay nàng mới ngoài 20 thôi” ta một lần nữa sỉ nhục nàng, đem nàng dẫm dẫm dưới chân. Ta tiếp tục giải thích: “ Nguyệt Quang tỉ vừa sinh ra đời thì được sư phụ nhận làm đệ tử, còn Bách hiểu sanh là ngoài 30 bái sư, vừa hay lại trễ hơn Nguyệt Quang tỉ vài ngày, ngươi hiểu không?”

“ta đã thấy Nguyệt Quang, nàng thực là nữ tử trẻ tuổi” bệnh thần kinh không đâu lại chen miệng vô, ta đắc ý cười: “ bệnh thần kinh, hắn sẽ không có thích Y đại tiểu thư, hắn đối với Nguyệt Quang tỉ nhất tâm nhất dạ, nói vậy ngươi biết , đừng tự chỉ đa tình”

Y Lạc Lạc đáng thương nhìn bệnh thần kinh, ánh mắt giống như sắp khóc, ta lại nói: “ bệnh thần kinh, kì thật Nguyệt Quang tỉ tỉ là người cao ngạo, nàng cũng cần người yêu thương, các ngươi 2 tính cách thật khắc nhau lắm, cùng một chỗ thực sự không được”

“ta thích nàng lại thế nào?” phải những lời này, tức chết Y Lạc Lạc.

“ Giang đại ca, đừng nghe Mộ Dung Ý Vân nói bậy đi” nói xong Y Lạc Lạc tiu ngỉu xoay người, bộ dáng như con mèo chết: “ Giang đại ca, ở đường quan co, ta cùng Nguyệt Quang tiên tử tỉ thí, nếu thua, sẽ không quấn quýt lấy ngươi”

“hoan nghênh, nhìn ngươi chết thế nào, Y tiểu thư” ta thè lưỡi đắc trí.

“ Mộ Dung Ý Vân, ta sẽ không buông tha ngươi” Y Lạc Lạc khốc liệt nhìn ta.

“Lạc Lạc, về thôi” Dong y nãy giờ bị xem nhẹ, cuối cùng chen miệng một câu

“đại ca, huynh để cho muội yên tĩnh một chút”

Nói xong quay người đi mất, Y DỤc Thành xấu hổ: “ Giang đại ca, Mộ Dung cô nương phiền ngươi đi:”

Bệnh thần kinh gật đầu, Dục Thành lập tức đuổi theo Lạc Lạc. Bệnh thần kinh thật vô lương tâm, người ta vì hắn ăn dấm chua như vậy, một chút để ý cũng không có, để mặc nàng chạy mất, người như vậy, yêu hắn liệu được chăng? Thích ta? Quỷ biết hắn thực sự là cái gì! Bệnh thần kinh tiếp tục coi Y Lạc Lạc là không khí, ngẩng đầu nhìn ta nói: “đi”

Ta trừng mắt hắn một cái, đứng lên. Ta thực không muốn theo hắn, chính là ta đánh không lại hắn, nói không lại hắn, nếu không phải hắn xuất hiện ta sớm đã trở thành Nguyệt Quang, sao còn chịu mệt. Hơn nữa ta còn có một ý định, chính là xem kĩ kiếm của hắn.

“ai yêu, ngươi chậm chút dược không? Chân ta bị thương” cần gì gấp a, đi nhanh vậy? Vấn là đại khối băng tốt, nếu biết chân ta bị thương nhất định ôm ta đi, bệnh thần kinh đáng chết, nếu không phải ta không trốn được ngươi vì lí gì phải theo ngươi.

“không đi, thì cứ ngồi đó” ra chính là đang ngồi bệt dưới đất, tên này ta ôm oán hận sâu nặng a. hắn cũng là đại nam nhân, vẫn là được người đời gọi hai tiếng : “đại hiệp”, cư nhiên không có phong độ khi dễ ta một nhược nữ. Xem chân ta thành như vậy, ngẫu nhiên có điểm phong độ có chết sao?

Hắn quay lại , uy hiếp nói: “ nói nhiều ta giết ngươi” 

Ta khinh bỉ nhìn hắn: “ chân ta bị thương có biết không? Có chút phong độ quan tâm sẽ chết a? ngươi xem ngươi? Trừ bỏ da mặt giống nam nhân, còn lại phong độ, khí khái, ăn nói cử chỉ hành động một chút tính nam tử đại trượng phu cũng không có, ngươi cư nhiên một đại nam nhân đi ngược đãi một nhược nữ tử thật không biết ti bỉ liêm sỉ là gì hay sao. Ta thật không rõ vì sao người trong giang hồ lại tôn kính ngươi, ta hoài nghi bọn hắn đều là mắt có tật, tai bị điếc. Ngươi nói thích Nguyệt Quang tỉ, ta là bằng hữu thân thiết của nàng, là thân yêu muội tử của nàng, ngươi lại đối ta như vậy, Nguyệt Quang tỉ biết ta bị thương mà ngươi còn ngược đãi không rõ trong lòng sẽ nghĩ thế nào?” ta mắng hưans một hồi, lại lấy Nguyệt Quang ra ép hắn, biết thừa hắn không dám đụng ta.

“nữ nhân chính là phiền toái” nói xong, đem kiếm vứt cho ta, không nói không rằng ôm ta lên. Ta nhất thời không phòng bị, thiếu chút nữa bị ngã ra đất tập 2, uy uy, ôm ta chỉ có đại khối băng có quyền lợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fuyu