chương 38+39: vô tình kiếm nguyệt quang tiên tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nguyệt Quang tiên tử” Y Lạc Lạc hô lên, ngẩng đầu: “ không hổ danh là đường chủ tương lai của bách hiểu đường, Lạc Lạc bội phục” ngươi không bội phục mới là lạ.

“y đại tiểu thư quá khen, Nguyệt Quang chẳng qua tùy tiện nió, không cần phải để trong lòng”

Y Lạc Lạc tựa thẹn nói: “ ta vốn đối ngươi không tốt, tâm tồn khúc mắc, nhưng hôm nay nghe ngươi nói, cảm thấy thực sự thông suốt nhiều lắm, mà, sao ngươi không cười, ánh mắt ngươi kết băng, nhìn hảo đáng sợ” nàng quả nhiên vẫn là nữ tử ngây thơ đi.

“trên đời này, có cái gì đáng để ta cười” ta vẫn y nhiên lạnh lùng. Y Lạc Lạc than thở nói

“ta nghe nói… ngươi là Trung quốc thứ nhất mĩ nữ, hẳn là rất xinh đẹp, vì cái gì không cười?” ta thiếu chút phún cơm, may là chưa có ăn cái gì, khi đó ta tùy tiện khoe khoang, hiện lại để nàng nói ra?

“mĩ nữ đệ nhất? Thiên hạ đệ nhất? Chỉ là hư danh. Nhân sinh ảo mộng, chẳng qua được mấy mươi năm, sao vì cái hư danh mà mang mệt vào người” ta một bộ tiêu sái nói, kì thực vẫ là thích nổi danh, nhưng là làm bộ. Y Lạc Lạc nghe vậy thở dài một tiếng:

“ai, quái không được Giang đại ca thích ngươi, ngươi quả thực là nữ tử phi thường xuất trúng. Tuy chúng ta vừa nhận thức, ta chính cũng cảm thấy thích ngươi” thiết, đã sớm biết, còn là đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

“nếu luận không giống người thường, Ý Vân muội chính là đệ nhất kì nữ” ta đem chính mình khinh bỉ một phen, nào có ai tự tán dương mình như vậy?

“phải không?” giọng nói đều là khinh thường, ta sớm đoán trước.

“nàng cả ngày đều là ăn mặc lòe loẹt, trang điểm đậm đặc” Y Lạc Lạc một bộ coi thường.

“có lẽ, chính bởi vì rất xinh đẹp, mới không dám cho người xem” ta lại khinh bỉ chính mình, ta là dạng gì chính mình hiểu rõ, vì cái gì nió xinh đẹp, ai…

Y Lạc Lạc nghe thế hẵn còn nghi hoặc, ta sớm thoát khỏi đeo bám, tìm một chỗ ngồi, tiểu nhị đem ta ít điểm tâm, ta vừa ăn vừa cẩn thận nghe chuyện xung quanh, cần biết gần nhất có việc gì.

“các vị, việc lớn rồi” ta vừa ngồi xuống, một trung niêm nam tử vội vã chạy vào, chưởng quấy lập tức nói”

“việc gì? Sao ngươi kích động vậy?”

Nam tử kia nói: “đừng chủ của chúng ta đả bại tây bắc song hổ, vì võ lâm trừ hại, nhưng nàng lập thệ một ngày giết một người, nên chưa giết tôn hổ, mới giết tôn báo” là tin tức của ta, tai ta lập tức động đậy.

“phóng viên này, ngươi nói rõ ràng”

Phóng viên đồng chí vẻ mặt hưng phấn, lấy cốc trà uống cái ực rồi nói: “ ta mới từ tổng đường nhận được tin. Tôn hổ chính là tự thân đến tổng đường bồi tội, nghe nói, hắn tìm Nguyệt Quang tiên tử. Nửa tháng trước, huynh đệ hắn tìm Giang đại hiệp báo cừu, Nguyệt Quang tiên tử vừa hay ở đó, Giang đại hiệp chịu trọng thương, bản tương lai đường chủ Nguyệt Quang tiên tử liền giết đệ đệ tôn Báo. Nghe nói, võ công Nguyệt Quang tiên tử xuất thần nhập hóa, kiếm pháp nhanh như quỷ mị, ra tay tàn nhẫn. Luận kiếm pháp đương kim võ lâm không ai có thể so sánh nàng. Bản đường muốn đen Nguyệt Quang tiên tử nhập danh anh hùng phổ, bài danh đệ ngũ, ngang hàng cùng Giang trang chủ, cùng tặng ngoại hiệu: vô tình kiếm”

Nghe hết câu, trà trong miệng chút nữa phun ra. Ta ngang danh bệnh thần kinh? Còn có vô tình kiếm? Lầm hay không?

“hảo, Nguyệt Quang tiên tử, quả nhiên nữ trung hào kiệt, bách hiểu đường sau này phát dương quang đại” một lão huynh vui sướng vỗ tay.

“phóng viên, Nguyệt Quang tiên tử là sư tỉ của bhs, tuổi không nhỏ đi? Trên giang hồ không ai biết nàng dung mạo ra sao? Thực ra bao tuổi? Ngươi biết không? Lại có ngươi đem ta thành lão thái thái.

“đúng, nàng cuối cùng bao nhiêu tuổi? Xinh đẹp không?”

Ta nhịn không được, hô một câu:

“vô tình kiếm? Còn có lão thái thái, có lầm hay không?” 

Bên cạnh có người nghe thấy lời ta nói: “cô nương, Nguyệt Quang tiên tử võ công thế nào, vô tình kiếm ba chữ là đủ để nói, về tuổi, khó nói , chưa ai gặp qua. Nếu là sư tỉ bách hiểu sinh , lại có võ công cao vậy, chỉ e…tuổi tác đã cao” ngươi mới tuổi tác cao.

“vô tình kiếm Nguyệt Quang tiên tử năm nay 23 “ nhịn không được, ta cuối cùng hô to một câu, tất cả mọi người lập tức tĩnh xuống, ánh mắt nhất tề nhìn ta như nhìn quái vật? Phóng viên nọ đi đến cạnh ta, cung kính nói: “ vị nữ hiệp này, ta là tổ truổng phóng viên bách hiểu đường, có thể phỏng vấn ngươi chút không?” 

Ta cho hắn một cái xem thường: “ là cấp bậc gì?”

Hắn ảm đạm cười: “ bách hiểu đường chia thiên địa huyền hoàng 4 tổ, ta là thủ tịch phóng viên của thiên tổ Lục Tây Lâm” thiên tổ, lại còn thủ tịch, lợi hại. Ta lại liếc mắt hắn một cái:

“thủ tịch phóng viên, vậy mà không biết ta là ai?”

Ta cười nói: “Vô tình kiếm, Nguyệt Quang tiên tử” lần đầu tiên xưng danh, thực không thuận miệng, ngoại hiệu này thực khó nói a.

Tất cả mọi người lập tức đưa mắt nhìn nhau, Lục Tây Lâm miệng mở như hoa loa kèn, không có nghĩ chính mình ngồi nói nửa ngày lại chính là trước mặt đường chủ tương lai.

“ngươi chính là Nguyệt Quang tiên tử?” Lục Tây Lâm hỏi lại. Ta xuất ra khối ngọc bài cho hắn

“ngươi cứ cho không nhận ra ta, ngọc bài này ngươi nhận ra đi?”

Lục Tây Lâm vừa thấy bài tử, nói: “ biết, nhưng là thuộc hạ không nghĩ đến tiên tử lại ở nơi đây”

Chưởng quầy đương nhiên xuất hiện nói: “Lục Phóng viên, ta vừa rồi nghĩ nió cho ngươi, chính là ngươi rất kích động, ta không có cơ hội”

Lục Tây lâm ánh mắt sáng ngời nói: “Nguyệt Quang tiên tử, ta có thể phỏng vấn ngươi không?” còn phỏng vấn?

“muốn hỏi gì?”

“xin hỏi cô nương, bách hiểu đường chủ cùng người là cùng học sư phụ nào? Là môn phái gì? Tuổi của ngươi còn trẻ vì sao đường chủ vẫn là sư đệ? Cô nương vì cái gì cùng Giang Tử Ngang đại hiệp gặp nhau? Ngươi giết Tôn Báo là dùng võ công gì? Theo Tôn hổ nói kiếm của tiên tử phi thường sắc bén, chẳng hay là tên gì, có thể cho ta xem qua? ….” Trời ơi, hảo dài dòng.

Ta phiền muốn chết, nhưng là nhiều người cũng hướng chú ý lại đây.

“ngươi thực sự là Nguyệt Quang tiên tử? Thu đồ đệ không?”

“tiên tử, có thể cho chúng ta họa lại phương dung?”

“xin hỏi tiên tử cùng Giang Trang chủ là quan hệ gì?”

“vì sao tiên tử lại cùng Mộ Dung nhị tiểu thư kết tỉ muội?”

Ta một chút đã bị hỏi cả trăm vấn đề, tất cả đều nhốn nháo ẳn lên, ta bị vây ở giữ, thực sự hiểu được cảm giác của siêu sao holywod.

Nhưng có những vấn đề sớm muộn phải giải quyết, ta đè nén cơn giận, kiên nhẫn nói:

“sư phụ ta kêu vô từ nhân, là người Trung hoa dân quốc, đó là một quốc gia lớn, các ngươi không biết. Nguyệt Quang ta mới sinh liền bái phỏng sư phụ, sư đệ trung niên mới nhập môn, vừa hay chậm so với ta 1 ngày” ta đứng lên, dùng tay tháo sa trên mặt, lạnh lùng nói: “ đây là thực dung của ta” . ta không cần để bọn hắn nghĩ ta già, xem liếc một cái đi. Ta vừa rồi xem qua không thấy Cố Mộng tình ở đây, không cần phải kiêng rè. Về phần vấn đề khác, không nghĩ muốn trả lời.

“đẹp quá a” mỗ nam mê gái nói. Kỳ thực cũng như vậy, chính là không thấy rõ ràng, cảm thấy thần bí và độc đáo.

“tứ đại mĩ nử hẳn là sau này phải kêu ngũ đại mĩ nữ, ta xem Mộ Dung Nhược Nhan cũng bất quá chỉ đến như thế” ta cùng mĩ nữ tỉ tỉ thực sẽ không thể so sánh!

“không nghĩ tới ở đây ta lại có diễm phúc gặp vô tình kiếm Nguyệt Quang tiên tử” ta không phải động vật quý hiếm a. Lục Tây lâm cầm bút ghi ghi chép chép, cười mị nói: “ đầu đề a”

Ta bất đắc dĩ lắc đầu, những người này điên, điên đến rất nặng. Thừa dịp bọn hắn bàn luận, ta nhanh chân trốn lên lầu, chuẩn bị về phòng, lấy chút đồ vật chạy trốn. Vừa nhấc chân, bệnh thần kinh, Y Lạc Lạc, CỐ Mộng TÌnh ba người cính đang từ cầu thang đi xuống. Lục Tây lâm anh mắt như cú vọ hô:”

“Giang đại hiệp, Y cô nương, còn có Cố Môn chủ?” chạy nhanh tới đón nói: “Giang Trang chủ, Y Lạc Lạc, Cố Mộng TÌnh, 3 vị hảo. Ta là bách hiểu đường thủ tịch phóng viên thiên tổ Lục Tây Lâm, nghĩ muốn phỏng vấn 3 vị chút”

“Lục PHÓNG VIÊn muốn hỏi cái gì?”

Y Lạc Lạc nói. 

Lục Tây Lâm nhanh ngăn bệnh thần kinh lại nói:

“giang đại hiệp , nghe nói ngươi bị Tây bắc song hổ đánh thương, là vô tình kiếm Nguyệt Quang tiên tử, cũng chính là tương lai bách hiểu đường đường chủ cứu ngươi, có phải thực sự không? Xin hỏi quan hệ của 2 người? Vì cái gì gặp nhau?” phóng viên chính là phóng viên, tốc độ hỏi thực không phải bình thường.

Bệnh thần kinh xem ta liếc mắt một cái nói: “ vị cô nương kia chính là Nguyệt Quang tiên tử, vì cái gì không hỏi nàng ?”

“đường chủ chúng ta đối việc này tỏ vẻ trầm mặc, ngươi có cái gì cứ nói?” Lục Tây Lâm tùy thời chuẩn bị giấy bút.

“vô tình kiếm?” bệnh thần kinh nhíu mày.

“đúng thế, Giang đại hiệp, theo Tôn hổ nói, Nguyệt Quang tiên tử võ công xuất thần nhập hóa, kiếm pháp cực nhanh, ra tay tàn nhẫn không lưu tình. Luận kiếm pháp, đương kim võ lâm không ai có thể so được với nàng. Bản đường muốn đem Nguyệt Quang tiên tử liệt danh anh hùng phổ, cùng với ngươi Giang đại hiệp ngang danh đệ ngũ. Cùng tặng ngoại hiệu vô tình kiếm”

Bệnh thần kinh ánh mắt hướng ta, nói: “ Nguyệt Quang cô nương, ngươi nói thế nào?” cuối cùng phải nói thế nào? Nếu ta thừa nhận tôn báo là ta giết, không phải tiết lộ thân phận, nếu không thừa nhân,Lục Tây Lâm sẽ như thế nào, càng huống những người xung quanh sẽ thế nào?

Ta cười: “ ngươi nói sao?” ta là đem nan để cho hắn. Bệnh thần kinh lạnh lùng nói: “ không nghĩ, Nguyệt Quang cô nương lại phải mạo danh người” 

“lời này là sao?” Lục Tây Lâm chạy nhanh hỏi. Bệnh thần kinh liếc ta rồi lại nói:

“trước ta là bị Tây bắc song hổ đánh thương, cũng có người cứu ta, bất quá, nữ tử cứu ta là…” hắn không tiếp tục nói, quan sát biểu tình cảu ta.

“là ai?” Lục Tây Lâm dừng bút hỏi.

“ai a?” mọi người cũng xúm vô hỏi.

Ta không dám tưởng kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, trước tiên muốn trốn, nhẹ nhàng đi lên lầu, mắt không thấy, lòng không phiền.

“Vân nhi”

“ân” theo bản năng ta thưa một tiếng, chính đối diện ánh mắt đáng sợ của bệnh thần kinh. Đầu ta chợt run đôi chút, miệng nghẹn không nói ra lời. Hắn kêu ta Vân nhi?hơn nữa ta trả lời? Trời ơi, hắn biết rõ thân phận ta.

Bệnh thần kinh không hiểu thế nào lại gọi ta Vân nhi, cư nhiên ta lại theo bản năng đáp ứng, lần này xong rồi, thân phận bại lộ.

“Nguyệt Quang tiên tử” hắn nhìn ta nói.

Lục Tây Lâm tiếp tục nói: “thì ra vẫn là Nguyệt Quang tiên tử a, ngươi cùng tiên từ là quan hệ gì? Vì sao kêu nàng Vân nhi?” 

Ta hung hăng trừng mắt nhìn Lục Tây Lâm, nhanh chóng bước lên lầu, bệnh thần kinh đuổi theo: “Nguyệt Quang …”

Ta tiến vào trong phòng, đem cửa đóng cái xầm, thiếu chút nữa đem cửa đánh vỡ. Ta ngụy trang lâu vậy, cư nhiên bí mật tiết lộ? Hắn thế nào biết? 

“Ý Vân, mở cửa” bệnh thần kinh lo lắng gõ cửa.

Ta cầm chén trà, lém vào cửa

“bệnh thần kinh, người đừng đến phiền ta, để lão nương có chút bình yên” không mắng hắn thực không chịu nổi.

Bệnh thần kinh nói: “Ý Vân , mở cửa ra”

Ta lạnh lùng nói: “ nơi này chỉ có Nguyệt Quang tiên tử, không có Ý Vân. Từ ngày ngươi hưu nàng , Ý Vân cũng đã chết”

“Nguyệt Quang, mở cửa, nghe ta nói” hắn tiếp tục gõ cửa, ta cười lạnh:

“ngươi nghĩ muốn nói gì? Chngs ta trong núc đó còn có cái gì để nói?”

“Nguyệt Quang, ngươi bảo ta thế nào để ngươi tha thứ ta?”

“ngươi cút a, ta không nghĩ thấy ngươi” 

“Nguyệt Quang , trước kia là ta không tốt, ta hi vọng dùng cả đời bù đắp ngươi” 

“ta Mộ Dung Ý Vân tuy không phải kỳ nữ, cũng có tôn nghiêm. Không phải ngươi từng hưu ta ư? Ta hôm nay thân bại danh liệt đều nhờ Giang đại trang chủ ban tặng, ngươi bảo ta thế nào tha thứ ngươi? Mộ Dung Ý Vân ta dung tục, mắt có tật, điêu ngoa nhâm tĩnh. Nữ tử như vậy ngươi hưu là đúng rồi, thỉnh tìm hiền thê khác đi” đừng đến phiền ta.

“Nguyệt Quang, ta thực xin lỗi ngươi, ta sẽ dùng cả đời đề bù”

“bệnh thần kinh, ta không phải ngốc tử, tin tưởng ngươi được không? Ngươi chắn cho ta 1 đao, ta cứu ngươi 1 mạng, chúng ta huề nhau. Ngươi dùng cả đời đền bù ta? Thực xin lỗi, không cần, có Hàn yêu ta cả đời cũng đủ rồ, hắn bất kể mọi thứ yêu ta. Ngươi đâu? Ngươi khi nào dùng thiệt tình đối ta? Ngươi một chút yêu Vân, một chút yêu Nguyệt Quang, tuy là đều cùng 1 người. Nhưng ta thấy ngươi thực không chung tình, là đa tình, nam nhân như vậy ta không thể tin tưởng. Mời người rời khỏi, ta không nghĩ nói chuyện với ngươi

“Nguyệt Quang, tha thứ ta “ nói xong, cư nhiên nghe một tiếng cộp, là hắn rập đầu xuống đất, ta có thể nhìn rõ bóng hắn qua cửa. Hắn đời này chưa có quỳ trước ai trừ bỏ thân phụ mẫu? Cư nhiên dùng đại lễ này đối ta?

…………

Sảnh lớn…

“Giang đại hiệp rốt cuộc thế nào đắc tội Nguyệt Quang tiên tử?” mỗ nhân kì quái hỏi.

“không nghĩ tới, Giang trng chủ cư nhiên quỳ rạp trước một nữ tử”

“đắc tội với trời còn được, vạn lần đừng đắc tội Nguyệt Quang, Giang đại hiệp chính là bài học”

Bách hiểu đường thủ tịch phóng viên, Lục Tây Lâm tùy hứng viết: “truyền thuyết, Giang Tử Ngang đại hiệp một thân ngạo cốt, ngoài cha mẹ cùng thiên địa chưa từng quỳ trước mặt ai. Chính là, ta Lục Tây Lâm chính mắt kiến thức. Chỉ thấy Nguyệt Quang tiên tử dận dữ chạy lên lầun, Giang đại hiệp cũng đi lên, tiếp theo truyền đến tiếng vỡ của đồ sứ, đương nheien là tiên tử đập vỡ đồ vật. Lúc sau, ở trước cửa phòng, Giang đại hiệp cư nhiên quỳ gối , ta mơ hồ nghe thấy “thỉnh tha thứ ta”. Hắn rốt cuộc làm cái gì, đắc tội với Nguyệt Quang tiên tử? Chẳng lẽ vì một câu “mạo danh người khác” sao? Khó hiểu… bọn hắn có quan hệ gì, có thể làm cho đại hiệp phải chịu khuất tất? Lục mỗ thiển ý kiết luận, đắc tội với trời chứ đừng chọc tiên tử… quan trọng hơn nữa, có thể đi theo Nguyệt Quang tiên tử thống lĩnh, Lục mỗ cùng đệ tử bách hiểu đường cảm thấy siêu cấp vinh hạnh… “ Lục phóng viên lấy bản ghi chép cẩn thận.ai nghĩ đến, đoạn tùy bút này trở thành “Nguyệt Quang tiên tử truyện” lừng danh một thời…

Hoàng hôn, ta nhanh thu thập ít thứ này nọ, chuẩn bị chạy. Nguyên nhân đơn giản, ta sợ bệnh thần kinh cùng Lục Tây Lâm đến phiền ta. Lục Tây Lâm có tài ăn nói, tuyệt đối không thua so với Đường tăng giảng kinh, ta là sợ hắn. Còn có bệnh thần kinh, hiện tại biết rõ thân phận của ta,nhất định không để ta yên, quấn quýt lấy ta. Mất mặt a,bị người thích hẳn là chuyện tốt, ta lại chạy trốn giống như đào phạm.

Thừa dịp trời tối vắng người, ta mang theo tiểu bao, nhẹ nhảng đóng cửa… đặc ý tìm chưởng quầy hỏi thăm, từ nơi đây tới bách hiểu đường chỉ có 3 ngày lộ trình. Ta nhanh chân chạy ratrấn nhỏ, một đường hướng tây, ước chừng khoảng 3 giờ, đã gặp thôn nhỏ. Ta còn tưởng phải ăn ngủ hoang dã, có cái thôn thật tót. Tuy nhiên thôn không có khách điêm,s tìm một cái miếu hoang hoặc nhà hoang ở tạm đi, không phải võ hiệp tiểu thuyết đều là như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fuyu