Anh tàn nhẫn cũng được nhưng anh không thể thiếu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhâm Thần Phong đưa Hàn Mạt đến bệnh viện kiểm tra , lần này thực sự không may mắn rồi , đứa bé trong bụng Hàn Mạt phát triển không bình thường , đợi lớn một chút nữa thai sẽ trục ra ngoài tử cung , đến lúc đó muốn phá thai có nguy cơ sẽ phải nguy hiểm đến tánh mạng . Bác sĩ đưa cho cô tờ siêu âm nhỏ nhẹ nói
" Cái thai này chúng ta cần phải bỏ , không thể giữ lâu "
Nhâm Thần Phong bên cạnh lạnh mặt , đem Hàn Mạt ôm đứng dậy
" Phá đi "
Cơ thể không có chút sức lực , ngã vào lòng Nhâm Thần Phong, Hàn Mạt nghẹn ngào
" Em không muốn ...Phong , em không muốn "
Nhâm Thần Phong ôm chặt Hàn Mạt ở trong lòng
" Mạt Mạt , không phải anh không cần con , mà là em quan trọng nhất , có hiểu không ?"
Vị bác sĩ kia thở dài , chuyện này xảy ra khổ tâm nhất vẫn là người phụ nữ , ai lại không thương con chứ ?
Nhâm Thần Phong ngồi trước cửa phòng phẫu thuật , hai mắt đều là tơ máu , anh chịu cô trách cũng được , nói anh tàn nhẫn cũng được nhưng mà Mạt Mạt là tất cả của anh , anh không thể thiếu cô .
Hàn Mạt đi ra , mặt mũi đều trắng bệch , Nhâm Thần Phong đỡ lấy cô
" Chúng ta đi đón Hạch Đào "
Suốt quãng đường không ai nói với ai câu nào , Hàn Mạt lau nước mắt , tựa vào người Nhâm Thần Phong
" Đừng khóc , không phải còn có Hạch Đào sao ?"
Tiểu Hạch Đào được bà nội bế ra , Nhâm Thần Phong vỗ vỗ mông cậu bé sau đó đưa sang cho Hàn Mạt , Tiểu Hạch Đào ngây ngô chớp đôi mắt to tròn , miệng nhỏ bập bẹ kêu
" Mẹ ..."
Hàn Mạt ôm con trai , xem ra chỉ có Tiểu Hạch Đào là có duyên với cô , cậu bé chính là món quà thượng đế ban tặng , hôn con trai mấy cái , Hàn Mạt giờ mới chịu mở miệng nói chuyện .
Về đến nhà , Nhâm Thần Phong tay bế Tiểu Hạch Đào, tay ôm vợ , cưng chiều nói
" Em lên phòng nghĩ ngơi đi "
Hôn vợ một cái , Nhâm Thần Phong bế Tiểu Hạch Đào đi vào phòng cậu bé
" Ngoan , mau ngủ đi "
Nhâm Thần Phong không giống Hàn Mạt, anh không có dịu dàng được như vậy , nhưng mà là con trai , cứng rắn với nó một chút sau này nó sẽ sợ mình . Nhâm Thần Phong để Tiểu Hạch Đào xuống giường , sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại .
****
Ôm Hàn Mạt ở trong lòng vỗ về , mong cô có thể đừng suy nghĩ tới , chuyên tâm tập trung vào anh là được rồi .
" Mạt Mạt , nghe lời anh , đừng suy nghĩ nữa "
Hàn Mạt đưa tay ôm lấy anh , khẽ gật đầu , một đời chỉ có thể mong không lo nghĩ cùng với người mình yêu thương sống đến cuối đời là đã quá thỏa mãn rồi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro