Em chính là người thừa , ba người mới chính là một gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Mạt nằm trên giường , đau đớn lan tỏa nhưng không có nước mắt , tiếng động cơ xe quen thuộc vang lên , Nhâm Thần Phong cố xua đi mùi sữa em bé trên cơ thể bước đi vào nhà , Hàn Mạt kéo rèm cửa cười tự giễu một cái , Nhâm Thần Phong đi vào thấy cô nằm trên giường cúi xuống định hôn nhưng Hàn Mạt liền quay người giống như ngủ thật .
" Em ngủ rồi à ?"
Hàn Mạt nhắm mắt nhưng miệng trả lời
" Chưa , anh đi tắm đi , em không thích mùi của trẻ con "
Nhâm Thần Phong giống như ngộ ra điều gì liền tức tốc cọ rửa sạch sẽ nhanh đi ra
" Mạt Mạt , nghe anh nói một chút .. Thật ra là... "
Hàn Mạt cột tóc ngồi dậy
" Em không có hiểu lầm , chỉ là em không thích mùi của trẻ con "
Nhâm Thần Phong biết cô giận liền ôm lại
"Bà xã , anh chỉ giúp cô ấy một tay , Đồng Đồng bị bệnh nặng cô ấy một thân một mình nên ."
Hàn Mạt vỗ vỗ tay anh , ý nghĩa của hành động đó chính là sự kết thúc .
Tiếng chuông điện thoại của Nhâm Thần Phong vang lên , bên kia giọng của Lục Kim Yến vang lên
" Phong , Đồng Đồng khóc dữ tợn lắm , anh có thể đến không , ?" .
Nhâm Thần Phong nhìn cô đứng trước cửa tủ quần áo sau đó nói ." Được , anh lập tức đến ngay " .
Câu nói đó giống như một trận giông gió ùa đến , khiến đáy lòng Hàn Mạt một mảnh lạnh lẽo thấu tim gan . Thân thể từ từ trượt xuống dưới nền thảm mềm mại Hàn Mạt giống như một hạt bụi bé nhỏ , lúc người ta không bận rộn sẽ chú ý quan tâm lúc người ta bận rộn thì sẽ mặc kệ . Ngày hôm sau cô vẫn cố gắng để hoàn thành cảnh quay , cảnh cuối cùng phải trở lại bệnh viện nhi đồng , Hàn Mạt có chút hụt hẫng nhưng cô không thể làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim , thang máy tầng hai mở ra đập vào mắt cô là Nhâm Thần Phong ôm một bé gái cười cười nói nói , kế bên là Lục Kim Yến bám víu cánh tay anh . Hàn Mạt cúi mặt lướt qua , Nhâm Thần Phong hụt hẫng nhìn ra phía sau , cửa thang máy đóng lại anh vội gọi điện cho Hàn Mạt , nhưng mà cô dập máy ngang . Cảnh quay của cô rất giống với tâm trạng , nữ chính bật khóc nức nở suy sụp tinh thần ,chính là bộ dạng vốn có của cô bây giờ . Hàn Mạt cầm áo khoác cúi đầu đi ra.  Tiểu Cố nhìn Hàn Mạt suy sụp tinh thần không chịu được bật khóc
" Chị , chị đừng như vậy ... Em rất không quen "
Hàn Mạt xoa đầu cô nhóc
" Đứa ngốc này chị chỉ mệt mõi thôi không có chuyện gì cả! "
Tối hôm đó , Hàn Mạt cùng Nhâm Thần Phong cự cãi một trận
" Mạt Mạt , anh và cô ấy không có gì cả.  "
Hàn Mạt cũng phát điên .
" Anh nói thì có quỷ tin à ? Con nhóc đó thì luôn miệng gọi anh là ba , gọi cô ta là mẹ , người ngoài nhìn vào thì họ sẽ nghĩ giống anh sao ? ."
Nhâm Thần Phong tức giận đến gân xanh nổi cuồn cuộn
" Mạt Mạt , em là đang gây sự "
Hàn Mạt hít thở một hơi
" Em thấy mình giống như người thừa , ba người mới thực chất là một gia đình nếu anh thích trẻ con , em có thể , em có thể làm được ...."
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt lời nói của cô , Nhâm Thần Phong nghe xong , không nói không rằng lái xe ra ngoài , cho đến sớm hôm sau mới trở về ."Hôm qua Đồng Đồng đi lạc mất , Kim Yến gọi anh đến tìm giúp "
Hàn Mạt pha một ly trà " Vâng" một tiếng , Nhâm Thần Phong ôm cánh tay cô
" Mạt Mạt , em nghe anh giải thích có được không ?"
Hàn Mạt mỉm cười
" Em đã hẹn Kim Yến rồi , lát nữa em sẽ đi gặp chị ấy "
Nhâm Thần Phong đứng dậy ." Mạt Mạt.  Anh đã xuống nước với em , em đừng làm càn nữa "
Hàn Mạt không trả lời đặt cốc trà xuống , đi ra bên ngoài , Lục Kim Yến ngồi trên tầng hai của quán cà phê , Hàn Mạt lạnh nhạt ngồi xuống
" Chị cũng biết anh ấy là người có gia đình "
Lục Kim Yến xua tay
" Chị ... Không có ý gì hết tại vì bé Đồng Đồng cần anh ấy , chị chỉ là vì con bé đang bị bệnh tuyệt đối không ..."
Hàn Mạt cắt ngang lời cô ta " Con chị cần chồng tôi ? Vậy thì tôi không cần sao ?"
Lục Kim Yến thấy Nhâm Thần Phong bên dưới liền gặng ra nước mắt ." Hàn Mạt , chị xin em .... Con bé đang bệnh nặng nếu không có Thần Phong có sẽ không chịu làm phẫu thuật . "
Nhân Thần Phong phía sau đen mặt đi đến , Hàn Mạt cố gắng tháo chiếc nhẫn trên ngón tay của mình nhưng trước mắt chỉ là một mảnh tối sầm cuối cùng cô dúi chiếc nhẫn vào tay anh , Nhâm Thần Phong trợn to mắt
" Mạt Mạt ? "
Hàn Mạt gạt nước mắt kéo khẩu trang đi xuống . Cô không ngờ mình cũng sẽ có ngày này ... Cô không ngờ , mình lại bị chính người mình yêu thương tận tim gan đối xử như vậy !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro