Chương 43: Hồi Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Im Yoona vẫn chưa thể bình tĩnh nổi, ngồi co ro trong xe ngựa, Thái hậu sai Jiyeon đến làm bạn bên cạnh y thị, đang dùng chăn gấm bọc lấy thân thể run lẩy bẩy kia, luôn miệng an ủi.

Xe ngựa đi qua đá lát gập ghềnh phát ra tiếng vang lọc cọc, nghiêng trái nghiêng phải khiến Im Yoona dần dần trấn định. Y thị tóm chặt tay Jiyeon, khớp xương trắng bệch, "Phụ thân, mẫu thân, ca ca ta thế nào rồi?"

"Tay phải Thái sư bị thương nặng, phu nhân cùng công tử đều gặp nạn." Jiyeon nhỏ giọng hồi bẩm, không dám nhìn thẳng biểu cảm của y thị.

"Làm sao có thể? Làm sao có thể?" Im Yoona điếng người ngã xuống, trong miệng rền rĩ, khóe mắt đỏ ửng nhưng nước mắt lại không thể rơi xuống. Qua một lúc lâu sau, bỗng nhiên y thị rên lên đau đớn, tay đặt trên phần bụng còn chưa to ra.

"Nương nương người tuyệt đối đừng nghĩ nhiều. Nhà họ Im còn có Thái sư, còn có tiểu công tử, còn có đứa trẻ trong bụng người, vượt qua được kiếp nạn này hết thảy mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên." Jiyeon vội vàng lót đệm chăn thật dày dưới thân y thị, vuốt vuốt lưng để y thị có thể bình tĩnh trở lại. Cái thai này cực kỳ quan trọng với nhà họ Im, tuyệt đối không được xảy ra chuyện.

Hiển nhiên Im Yoona cũng hiểu chuyện này, vội vàng hít sâu thở ra từng hơi. Qua một lúc lâu nữa cơn đau mới từ từ dịu bớt, y thị đột niên quay đầu nhìn Jiyeon, hoảng sợ hỏi, "Sao Thái hậu lại đột nhiên hồi cung? Có phải nghe được tin gì không?"

"Nô tì đã hủy toàn bộ tin tức, Thái hậu không biết được. Lúc bà ta niệm Phật bỗng nhiên cảm thấy lòng đau như cắt, nói là lúc tiên đế về trời cũng có dự cảm tương tự, không yên lòng cho Hoàng thượng nên mới vội vàng về cung, dọc đường nô tì đều cùng ba ta tụng kinh, thật sự không tìm được cơ hội truyền tin cho nương nương. Đám ám vệ vừa rồi muốn đến gần Thái hậu cũng bị thị vệ chặn lại cả. Nương nương cứ yên tâm." Giọng điệu Jiyeon hoàn toàn chắc chắn.

Trong mười năm trời Thái hậu chưa bao giờ nhận đọc thư Hoàng thượng gởi đến, ngay cả lúc Hoàng thượng đích thân đến thăm cũng đóng chặt cửa không gặp, muốn chặt đứt tai mắt Thái hậu thật sự quá dễ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng là đứa con mình nuôi từ nhỏ, mặc dù trong lòng có oán hận nhưng không thể không để ý sống chết trước mắt.

Im Yoona an tâm, không biết nghĩ đến chuyện gì mà khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười méo mó vặn vẹo, "Thảo nào bọn ám vệ lại điên cuồng tàn sát nhà họ Im ta, nhất định Hoàng thượng đã chết. Dự cảm Thái hậu quả nhiên linh nghiệm! Bà ta đã hồi cung, bản cung sẽ không để bà ta còn sống mà ra ngoài."

Dứt lời, y thị nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, mặt không biểu cảm nhắm hai mắt lại. Nhà họ Im đã trả giá lớn như vậy, con đường này nhất quyết mình phải đi đến cùng, không thành công cũng thành nhân.

****

Jaejoong vừa dùng xong điểm tâm xong, đang định về phòng mình ôn chút kỷ niệm thì nhận được tin Hoàng thượng gặp chuyện, Thái hậu hồi cung. Cậu giật nảy mình, vội vàng từ biệt Kim phu nhân mang theo cung nhân nhanh chóng trở về.

Bầu không khí trong kiệu lạnh ngắt, hệt như tâm trạng cậu bây giờ. Jaejoong nắm siết lò sưởi trong bàn tay, hàng mày thanh tú nhíu chặt. Sắc mặt Ann mama tái xanh, bà ngồi bên cạnh cậu, trong lòng bất an lại không dám nói nhiều. Seulgi cùng Dana ở trong xe ngựa đi sau kiệu.

"Hoàng thượng gặp chuyện, Thái hậu hồi cung, ẩn tình sau lưng nhất định không đơn giản." Qua một lúc lâu cậu mới khẽ môi cất lời.

"Chủ tử đoán được gì ạ?" Ann mama tiến đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.

"Có hai khả năng, một là Hoàng thượng đã chết, lần ám sát này hẳn là hành động thanh tẩy của ám vệ, mục đích là báo thù cho Hoàng thượng. Hai là Hoàng thượng chưa chết, chuyện ám sát này chẳng qua chỉ là một tuồng kịch để thần không biết quỷ không hay tráo đổi Hoàng thượng trở về." Jaejoong dựa vào ghế, ôm lò sưởi vào trong ngực bình ổn nhịp tim đập dồn.

"Vậy người nói xem Thái hậu nương nương đã biết được chân tướng sao?" Ann mama bất an hỏi.

"Nếu là khả năng đầu tiên nhất định Thái hậu không biết chuyện, bằng không sẽ chẳng mang binh đến cứu Im Yoona và Im thái sư, nếu là khả năng thứ hai thì chắc chắn Thái hậu đã hiểu rõ tình hình, phối hợp Hoàng thượng diễn trò. Mặc dù là tình huống nào thì chúng ta về cung rồi tính tiếp. Trước mắt trong cung có Thái hậu nắm giữ, mọi chuyện có xu hướng tích cực." Jaejoong chạm vào chiếc lò sưởi đồng mạ vàng trên bàn dài, nét mặt căng thẳng trầm tĩnh trở lại.

****

Hoàng thượng trọng thương, cả người đầy máu được đỡ về Càn Thanh Cung. Cũng may Thái hậu có dẫn theo thái y từ Thiên Phật Sơn trở về kịp thời xử lý khống chế vết thương, lúc các thái y ở thái y viện nghe tin vội đến thì Hoàng thượng đã uống thuốc, mê man ngủ. Thái hậu mỏi mệt ở bên ngoài điện răng dạy đám thái y chậm như rùa một phen, sau đó sai bọn họ đến Chung túy cung bắt mạch cho Im phi nương nương đang mang "long tử" trong người, không thể qua loa được.

Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh không thể xử lý chuyện ám sát, Thái hậu thương con, triệu thống lĩnh Cấm vệ, Ngự lâm quân và cả tân tiền nhiệm Cửu Môn Đề Đốc đến tiền điện răn dạy, lúc này đã bãi bỏ chức vụ của hai vị thống lĩnh, lại cưỡng chế Cửu Môn Đề Đốc nội trong ba ngày phải truy bắt hung thủ trở về chịu tội, bằng không cũng không thể tránh khỏi nguy cơ bãi chức.

Trước khi Thái hậu chưa lễ Phật cũng là nhân vật mạnh mẽ cứng rắn, hành động cương quyết như thế này, rất nhiều đại thần chỉ cảm thấy chuyện này chỉ mới như hôm qua. Hoàng thượng bệnh nặng, Thái hậu thế chỗ tạm thời xử lý công việc là chuyện hoàn toàn bình thường, trong triều không ai dám hó hé tiếng nào. Phòng ngự kinh đô mà nhà họ Im vất vả lắm mới khống chế trong tay cứ như vậy mà mất đi.

Trong Chung túy cung, sau khi Im Yoona nghe tin xong bụng lại thấy đau đau. Bà già kia quả thực là chướng ngại vật không khử không được! Cũng may trong cung này đều là tai mắt của mình, rất dễ để ra tay với Thái hậu.

Nhưng chỉ ngay sau đó y thị không thể tiếp tục lạc quan, chỉ vì lần này về thăm nhà, y thị cùng Hoàng để giá đều mang theo tâm phúc bên cạnh, ám vệ giết bảy tám phần, ngay cả trợ thủ đắc lực Hyoyeon cũng gặp nạn. Thái hậu thương xót vì y thị sợ hãi, lại đang mang thai, lúc này đã phái cung nữ cùng ma ma bên Từ Ninh cung đến chăm sóc. Tất cả người bên cạnh Hoàng đế giả cũng đổi thành tâm phúc Thái hậu, cũng may Lee Sooman chỉ bị thương nhẹ, còn có thể dùng được, lúc nghe tin này Im Yoona mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Bây giờ y thị cùng Hoàng đế giả đã lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, bên cạnh không có ai dùng được, trong cung tuy nhiều tai mắt nhưng lại chẳng có cách điều khiển, quả nhiên là nghẹn đến tột cùng.

Trong Càn Thanh Cung, Jung Đế vốn nên hôn mê bất tỉnh giờ đang nằm trên long sàng, cầm trong tay một xấp tấu chương Im Yoona phê duyệt qua đọc kỹ. Chữ viết trên tấu chương rồng bay phượng múa, nét bút cứng cáp hoàn toàn giống hệt chữ của hắn. Trước kia hắn cảm thấy Im Yoona học theo nét chữ của mình là một chuyện thú vị trong tình cảm, bây giờ khóe miệng chỉ nhếch lên, nụ cười lạnh lùng không tưởng.

"Bị thương thì nằm nghỉ một lát, lúc dậy xem tấu chương cũng không muộn." Thái hậu chậm rãi tiến vào ngồi xuống bên giường, yêu thương nhìn bả vai bị thương của hắn.

"Mẫu hậu đừng lo lắng, vết thương nhi thần nhìn đáng sợ nhưng không nghiêm trọng như vậy, nghỉ ngơi năm sáu ngày sẽ khỏi." Jung Đế đặt tấu chương xuống, nhìn thật kỹ dung nhan già nua rất nhiều của Thái hậu, ánh mắt lừng khừng nơi tóc mai ngả màu hoa râm của bà hồi lâu. Đây là người mẹ đã nuôi dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn, hắn biết, khi mình có việc, mẫu thân tuyệt đối không bỏ mặc.

"Mẫu hậu còn giận nhi thần?" Hắn nghiêm mặt lại, nhìn thẳng hai mắt Thái hậu.

"Không giận, vốn không phải là lỗi của con." Thái hậu mệt mỏi phất tay, sau cùng ngữ khí nghiêm nghị, "Những chuyện con nhờ ai gia đã bố trí xong cả, bỏ cũ thay mới vị trí thống lĩnh Cấm vệ cùng Ngự lâm quân, con có thể tuyển chọn người thích hợp hơn, nếu không có thì trong kinh tất sẽ loạn một hồi."

"Tất nhiên đã có, mẫu hậu yên tâm. Sự kiện lần này cũng là khảo nghiệm đối với các triều thần, trong lòng con đã hiểu rõ người nào dùng được, người nào không thể dùng!" Jung Đế hứng thú cười, vị Quân vương bày mưu lập kế đã trở lại.

"Vậy thì tốt." Thái hậu gật đầu, nhìn về phía con, mở miệng muốn nói nhưng khó khăn lắm mới ngừng, dường như không biết phải bắt đầu như thế nào.

Jung Đế cũng không nói cho Thái hậu mối duyên nợ kỳ lạ khi mình hôn mê bất tỉnh dạo trước, thấy khuôn mặt Thái hậu đau xót, hẳn nhiên biết người muốn nói gì, bình thản cất lời, "Mẫu hậu có việc gì cứ nói, đừng lo lắng nhiều."

Thái hậu xoa xoa thái dương, thấp giọng nói, "Con định xử lý các phi tần kia như thế nào?" Dâm loạn hậu cung, chuyện này quả thực hoàng đường cực điểm! Hoàn toàn nhục nhã! Đối với nhà họ Im, Thái hậu hận không thể mang binh san bằng chúng, nhưng nếu để chúng chết không rõ ràng như vậy thì còn để lại cho đời sau thanh danh vang dội rạng rỡ. Rốt cuộc Thái hậu cũng suy đi nghĩ lại, muốn đẩy nhà họ Im xuống vực sâu, chỉ cần Đông Bang này còn có họ Jung, tộc Im vĩnh viễn không có ngày cất đầu dậy!

"Dù sao đều là con cái của trọng thần trong triều, không thể xử lý, cứ để đấy đi." Jung Đế lơ đãng vẫy tay, không hề nổi giận như trong tưởng tượng của Thái hậu.

Nếu là thật sự hôn mê, cái gì cũng không biết mà tỉnh lại, Jung Đế tuyệt đối không có cách nào bình tĩnh như bây giờ. Người thương cùng tôn sư đều phản bội, nhục nhã ngất tận trời cao, triều đình hỗn loạn bất kham, biên cương tràn ngập nguy cơ, hết thảy những điều kia quả thực không ai có thể chịu nổi. Nhưng đã trải qua năm tháng dài vừa thống khổ vừa ấm áp ngọt ngào, trái tim hắn đã không còn như xưa.

"Con có thể nghĩ thông suốt như vậy là tốt rồi, loại chuyện gièm pha như vậy chúng không cần phải biết, cứ để trong cung đến già. Đợi năm sau tuyển tú con lại chọn thêm người mới vào cung." Thái hậu yên tâm thở ra. Người đàn ông nào có thể chịu nổi cơn nhục này? Đặc biệt là Hoàng đế cửu ngũ chí tôn?  "Con có thể lấy đại cục làm trọng là tốt nhất."

"Sẽ nói sau." Jung Đế nhíu mày, trong lòng kháng cự. Một đám oanh oanh yến yến vờn quanh, mấy mùi son phấn gai mũi cứ đập vào mặt như thế này, cứ nghĩ đến hắn lại thấy phiền phức.

"Ai gia đã tuyên bố bãi triều mười ngày để con dưỡng bệnh cho tốt. Mười ngày này ai gia thay con chọn lựa hai phi tần sạch sẽ đến chăm sóc, con thấy được không?" Thái hậu ôn hòa hỏi.

Con ngươi Jung Đế u ám, đang muốn nói chuyện Thái hậu lập tức tiếp lời, "Chọn Kim quân cùng Han tài tử đi."

"Vậy chọn Kim quân." Jung Đế trầm giọng mở miệng, dường như cảm thấy mình trả lời quá nhanh, mím môi bổ sung thêm, "Nhiều người quá nhi thần cảm thấy phiền lòng, chỉ là hầu hạ vài bát thuốc, một người đã đủ."

"Vậy thì chọn Kim quân." Thái hậu quyết định, căn dặn hắn nghỉ ngơi liền đứng dậy rời đi, lúc vừa tới cửa như thể chợt nhớ tới điều gì đó liền quay đầu lại, bình tĩnh nhìn hắn, thận trọng nói, "Kim quốc công mất tích, Kim quân không còn chỗ dựa, tuy rằng thằng bé phô trương nhưng chưa bao giờ chạm vào giới hạn cuối của Hoàng thượng, cũng không có con cái, là người thông minh biến tiến lùi. Đại kiếp lần này nó có thể toàn thân trở ra cũng là phúc phận riêng, cho dù biết chuyện gì ai gia tin thằng bé sẽ im miệng không nói nửa lời. Người thông minh có tư cách sống sót, Hoàng thượng cảm thấy thế nào?"

"Mẫu hậu nói đúng." Jung Đế đen mặt, giọng nói khàn khàn không biết làm thế nào. Mẫu hậu lại cho rằng hắn sẽ giết Jaejoong sao? A ~ Hắn cười khẽ, bàn tay dùng sức siết miệng vết thương nơi bả vai, muốn dùng đau đớn trên cơ thể lãng quên cơn đau trong lòng.

***

Yoochun xử lý Hoàng đế giả xong, vừa từ mật đạo ẩn đi vào Càn Thanh Cung đã thấy bả vai Jung Đế loang lổ máu đỏ, mày dựng đứng cả lên.

"Hoàng thượng đang làm cái gì thế?" Đang yên đang lành sao tự hại mình? Gã bước nhanh qua, cầm một cuốn vải trên bàn cùng thuốc trị thương băng bó cho hắn lần nữa.

"Jaejoong hồi cung an toàn?" Jung Đế lấy chiếc khăn bên sạp, từ từ lau vết máu trên tay.

"Thần hộ tống Kim quân an toàn về Thanh tiêu cung mới đến đây. Đầu óc ngài ấy thật không phải thông minh bình thường, ngài ấy đã đoán được lần ám sát này có thể là một tuồng kịch." Yoochun thở dài. Tầm nhìn Kim quân uyên thâm sâu rộng, không thể làm quan quả là lãng phí.

Jung Đế nhẹ nhàng cười, cơn đau trên vai dường như giảm đi rất nhiều. Đợi vết thương được băng bó xong, hắn đứng dậy khoác áo khoác, mở một ấn chốt trong tẩm điện, cùng Yoochun vào mật thất.

Trong mật thất, Lee Sooman bị trói ngồi trên ghế, trong miệng nhét vải cục, thấy Jung Đế 'long hành hổ bộ' bước vào, đầu tiên ánh mắt trừng trợn, sau khi nhìn thẳng vào đôi mắt đen sẫm như vực sâu vạn trượng kia, biểu cảm phẫn nộ của y biến thành kinh hãi, tiếng ô ô thoát khỏi miệng đầy tuyệt vọng.

"Còn nhận ra trẫm?" Jung Đế ngồi đối diện y, tay khoác lên án kỷ, ngón trỏ dài gõ gõ lên mặt bàn từng nhịp.

Âm thanh này sắp khiến tim gan Lee Sooman vỡ tung, mặt trắng bệch như giấy, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán. Yoochun bước lên kéo giật cục vải trong miệng y xuống.

"Hoàng thượng, là nô tài bị quỷ mê tâm hồn, xin Hoàng thượng tha cho nô tài một mạng." Lee Sooman run giọng cầu xin tha thứ, người run lẩy bẩy như đang rây sàng cái gì đó.

Jung Đế trầm giọng cười, bình thản dựa vào lưng ghế, mắt lạnh nhìn Lee Sooman quẫy rớt cả ghế, bò sấp trên sàn như một con chó kề chân mình.

"Hoàng thượng, nô tài bị ép buộc! Im phi nương nương hạ độc nô tài, nô tài cũng vì bất đắc dĩ! Nô tài biết được rất nhiều bí mật của Im thái sư với Im phi nương nương, nô tài nói hết cho Hoàng thượng, xin Hoàng thượng xem xét tha cho cái mạng chó của nô tài." Lee Sooman nước mắt giàn giụa.

"Tha mạng chó của ngươi?" Jung Đế nghiền ngẫm những lời kia, dường như nghĩ đến điều gì đó, thốt nhiên bật cười, nhưng trong giọng cười không hề vui vẻ kia chỉ có băng giá buốt thấu, khiến Lee Sooman càng lúc càng run.

"Nói xem, ngươi biết được cái gì?" Sau một lúc lâu hắn mới ngừng cười, đốt ngón tay lại gõ gõ mặt bàn.

"Im phi hạ độc tất cả Hoàng tử, chắc chắn bọn họ không thể sống đến trưởng thành, không nguy hại đến con của ả ta, ả còn hạ tuyệt tử canh cho tất cả phi tần đã từng thị tẩm để họ không thể sinh con được. Còn nữa, trong Càn Thanh Cung này tám chín phần đều là người của ả, còn tai mắt ở cung khác nhiều không đếm xuể..." Lee Sooman khai 'đến nơi đến chốn', sợ nói chậm cũng sẽ bị ban cho cái chết.

Hạ độc tất cả Hoàng tử cùng tần phi, đây là chuyện Jung Đế đã đoán trước, tâm trạng cũng không có quá nhiều thay đổi. Hắn hơi khép mắt, đợi Lee Sooman nói đến vấn đề quan trọng nhất mới mở mắt ra nhìn y, "Ngươi đều biết tất cả tai mắt cùng những kẻ nằm vùng đó?"

"Nô tài biết tám phần hơn, còn lại vài người thì chỉ có Im phi cùng đại cung nữ bên cạnh ả ta mới biết được." Lee Sooman vội vàng gật đầu, trên gương mặt tuyệt vọng lóe lên chút ao ước.

"Viết danh sách ra đi." Jung Đế phất tay, ám vệ bên cạnh cởi dây thừng trói Lee Sooman, đưa cho y một bộ giấy bút. Lee Sooman run run rẩy rẩy cầm lấy, quỳ rạp trên đất vắt óc viết cho bằng hết.

Một tay Jung Đế chống thái dương, mặt không biểu cảm, ánh mắt rơi vào hư vô, không biết đang suy nghĩ điều gì. Lúc Lee Sooman còn chưa viết xong, một ám vệ khác đã gõ cửa bước vào, mang theo xấp giấy mỏng dâng lên cho hắn. Đây là nội dung cung khai của y thị Hyoyeon vừa bị bắt, không khác mấy so với cung thuật của Lee Sooman, bên trong còn có thêm vài danh sách chằng chịt nào đó.

Jung Đế đọc kỹ tờ danh sách kia, giao cho Yoochun bên cạnh. Yoochun thầm đếm đếm mấy kẻ có tên, trong lòng nghẹn không nói nên lời. Vẫn nên thần không biết quỷ không hay thay đổi vị trí mới ổn, chứ cứ tình thế này mà sát tiến Hoàng cung, ngồi vào ngôi vị Hoàng đế trong khi kề cạnh có bao nhiêu tai họa, quả thật ngay cả ngủ cũng không dám nhắm mắt. Trong cung đã như thế thì tình hình triều đình nhất định cũng chẳng lạc quan.

Sau nửa canh giờ, cuối cùng Lee Sooman cũng viết xong, đưa xấp giấy cho ám vệ, ám vệ lại khom người trình đến trước mặt Jung Đế. Jung Đế cầm lấy, so sánh với danh sách của Hyoyeon.

Lee Sooman nơm nớp lo sợ mở miệng, "Hoàng thượng..."

"Thiếp gia quan." Jung Đế phẩy tay, ngữ khí hoàn toàn lạnh nhạt. Lee Sooman vừa nghe xong đã xụi lơ, dường như trọng họng nhét kín một quả cầu thiết nặng trịch, không thể phát ra âm thanh gì nữa.

Ám vệ tuân lệnh kéo y trói lên ghế tựa, dùng giấy thấm ướt dán lên mặt y từng tờ, từng tờ một. Ban đầu chân cẳng y còn giãy dụa kịch liệt, đến tờ giấy thứ năm sáu nào đó đã từ từ xuôi xuống, cuối cùng không phát ra tiếng động nào.

Jung Đế không đảo cả mắt qua nhìn, chỉ nhíu mày cẩn thận đối chiếu hai bản danh sách rồi đưa cho Park Yoochun, trầm giọng ra lệnh, "Trước mắt rút những kẻ nằm vùng ở Càn Thanh Cung, Thanh tiêu cung, Từ Ninh Cung, Thái y viện, nội vụ. Các cung khác từ từ xử lý sau."

Yoochun vâng mệnh, kiểm tra danh sách lần nữa mới cảm thán, "Mới chỉ có mấy tháng ngắn ngủi mà Im phi đã thâu tóm Thái y viện cùng nội vụ trong lòng bàn tay, đúng là thủ đoạn cao siêu! Nhưng mà nói đi nói lại cũng không so được với Kim quân, chỉ có hai ba người trot lọt vào Thanh tiêu cung làm nội gián, ấy mà lại chỉ làm loại phó dịch nô bộc làm việc nặng, không hổ là con Kim quốc công, một khi đã xuống tay thì quả thật siêu đẳng gấp bội!"

Jung Đế nhướng mày cười, hơi thở bạo ngược u ám quanh người đột nhiên tiêu tán trong nháy mắt.

'Vừa kêu Kim quân đã trời quang mây tạnh, xem ra sau này phải tìm cơ hội gần gũi Kim Kangin nhiều hơn mới được!' Yoochun xếp lại đống danh sách, âm thầm cân nhắc.

Đúng lúc này ngoài mật thất lại truyền tới tiếng gõ cửa lốc cốc, ám vệ đứng cạnh cửa mở ấn chốt, là Lee Sooman vừa tắt thở lúc nãy, tay cầm phất trần, khom người hành lễ. Âm giọng the thé kia vừa cất lên, hoàn toàn giống hệt với giọng của Lee Sooman thật, "Hoàng thượng, Im phi mang theo chủ tử các cung đang quỳ bên ngoài Càn Thanh Cung cầu kiến, Thái hậu đã ngăn trở."

Im Yoona không thể an tâm khi để Hoàng đế giả cận kề Thái hậu như vậy, y thị vội vàng uống một bát thuốc an thai xong đã mang đám phi tần đến 'an ủi chia sẻ.'

"Kim quân tới rồi?" Jung Đế thốt nhiên đứng dậy, vì hành động quá đột ngột mà khiến chiếc ghế khắc hoa sau lưng đổ xuống, âm thanh ghế đổ chát chúa khiến cả Yoochun cũng cau mày, vậy mà hắn làm như thể không cảm thấy gì.

"Hồi hoàng thượng, tất cả các phi tử thăm nhà đều đã hồi cung, đang quỳ bên ngoài điện." Lee Sooman giả eo éo hồi bẩm, diễn xuất không khác gì những thái giám thật.

(Anh chàng Lee Sooman giả này cũng đáng yêu lắm luôn nhe! Không kém Park ca đâu! Từ từ rồi mọi người sẽ thấy!)

"Mau đi ra nói cho Thái hậu để họ vào, nếu không Im Yoona sẽ nghi ngờ." Jung Đế nhanh chóng kéo áo khoác lên, nằm trên long sàng, sửa sang vạt áo cẩn thận xong lại quay sang hỏi Yoochun còn nấn ná ở lại, "Nhìn trẫm như thế nào?"

"Tuy sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng vẫn tuấn tú đẹp đẽ như trước." Yoochun cố nhịn cười, có tiếng có miếng ứng đối.

Mặt Jung Đế đen thui, phất tay cho gã lui ra ngoài, sau đó dựa vào đầu giường, ánh mắt đăm đăm vào đại môn tẩm điện, tư thế nằm nhìn qua như thể cực kỳ thoải mái nhưng thực ra lại cứng đờ đờ. Chỉ mới vài ngày không thấy Jaejoong hắn đã cảm thấy cuộc đời dài như kéo dài lê thê, mỗi một phút mỗi một giây đều dày vò.

Bên ngoài Càn Thanh Cung, Thái Hậu nghe tin, vừa tới đã lớn tiếng la mắng Im Yoona , "Im phi đang làm cái gì? Hoàng thượng trọng thương vừa mới ngủ yên ngươi đã mang nhiều người như vậy đến quấy rầy, đây gọi là quan tâm tới Hoàng thượng sao?"

"Thần thiếp không dám, chỉ là không thấy Hoàng thượng bình yên vô sự thần thiếp không thể yên tâm được. Khẩn cầu Thái hậu cho người vào thông báo một tiếng, nếu như Hoàng thượng đồng ý, thần thiếp chỉ nhìn một lần rồi đi ngay, nếu như Hoàng thượng không muốn, thần thiếp lập tức rời đi." Khóe mắt Im Yoona còn vương một giọt nước lấp lánh, một tay đỡ thắt lưng, một tay phủ trên cái bụng chưa kịp to, vừa nhìn đã thấy đau lòng hộ.

Jaejoong quỳ gối bên cạnh y thị âm thầm đánh giá Thái hậu, nhưng Thái hậu vẫn chỉ luôn như thế này, hoặc nghiêm khắc hoặc không có biểu cảm gì, thật sự chẳng thể nhìn ra manh mối nào.

"Trên người ngươi còn mang long tử, không thể tùy hứng như thế, mau đứng lên đi. Chờ Hoàng thượng tỉnh tất yếu sẽ triệu kiến các ngươi." Tầm mắt Thái hậu dừng trên cái bụng hơi đầy của Im Yoona, ngữ khí lập tức ôn hòa, vẫy tay với Jiyeon để cô ta đỡ Im phi đứng dậy.
Thấy ánh mắt ôn hòa của Thái hậu, lòng Im Yoona đã trấn định, thuận thế đứng lên, đám phi tử còn lại vẫn quỳ trên mặt đất, Thái hậu chưa cho phép đứng ai có dám động đậy? Không ít người đã lia ánh mắt như dao găm qua bụng Im Yoona.

Jaejoong cũng không có hành động gì, tuy ánh mắt Thái hậu ôn hòa nhưng cùng lúc đó, cơ bắp trên mặt căng chặt, nếp nhăn nơi khóe miệng lúc ẩn lúc hiện, đây là biểu cảm đặc trưng khi bà cụ này cố nén giận. Xem ra Thái hậu đã biết được chân tướng, Hoàng đế bên trong chín phần là Jung Đế thật.

Nghĩ đến đây, nội tâm Jaejoong chợt yên ổn phần nào.

Đúng lúc này Lee Sooman lại vội vàng đi ra, vung phất trần trong tay, khom người nói, "Thái hậu nương nương, các vị nương nương, Hoàng thượng mời vào."

"Hoàng thượng đã tỉnh?" Thái hậu trầm giọng hỏi.

"Vâng." Lee Sooman làm một động tác mời.

"Vậy thì vào đi, đừng quá lâu." Thái hậu nhíu mày dặn, dẫn tần phi bước vào bên trong.

Ngoại trừ Thái hậu, tất cả tần phi đều nhất tề quỳ xuống hành lễ với Jung Đế đang nằm trên long sàng.

"Đứng lên đi." Jung Đế lạnh nhạt mở miệng, thoáng lướt qua gương mặt mỗi phi tần xong đã bình tĩnh nhìn về phía Im Yoona. Có trời mới biết hắn đã sử dụng toàn bộ lực tự chủ của mình mới khống chế bản thân không dán mắt vào mặt Jaejoong. Nhận thấy Jaejoong đang đánh giá, hắn âm thầm siết chặt nắm tay, nhịp tim đập bắt đầu dồn lên thình thịch.

"Hoàng thượng, bây giờ ngài cảm thấy thế nào?" Im Yoona ngồi xuống mép long sàng, nắm lấy bàn tay hắn.

Trái tim hốt hoảng đập lập tức ngừng lại, Jung Đế nhếch môi, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay mịn màng kia, nhẹ nhàng nói, "Trẫm không sao, ái phi như thế nào? Có tổn thương đến con không? Trẫm đã biết chuyện huynh trưởng nàng, chắc chắn sẽ phái người bắt hung thủ tìm ra công lý! Ái phi đừng nghĩ nhiều!"

"Thiếp cùng con đều an toàn, Hoàng thượng..." Chân mày Im Yoona nhíu lại, từng giọt nước mắt lăn xuống, quả nhiên là 'lê hoa đái vũ', đẹp không sao tả xiết. (Ta khinh!!!Hừ!!)

Ánh mắt Jung Đế âm u, vòng tay ôm y thị vào lòng vỗ về, không dám nhìn về phía Jaejoong.

"Được rồi đừng khóc nữa, cứ tiếp tục như thế sẽ ảnh hưởng tới con. Hoàng thượng trọng thương cần phải nghỉ ngơi, đừng quấy rầy." Thái hậu hợp thời cất giọng, cứu Jung Đế khỏi dầu sôi lửa bỏng.

Mục đích đã đạt được, Im Yoona vội vàng mang theo đám phi tần cáo lui. Trước khi đi Jaejoong lại liếc nhìn Jung Đế thêm lần nữa, khóe môi hơi nhếch lên. Kỹ thuật diễn cũng khá, chỉ là ánh mắt kia đừng khó dò như vậy thì coi như hoàn hảo.

Jung Đế cúi đầu, hai mắt gắng sức nhắm chặt, ép mình không nhìn qua.

Đợi tất cả sắp đi tới cửa, Thái hậu như vừa nhớ ra chuyện gì đó, cất lời nói, "Ngày mai Kim quân phụ trách chăm sóc cho Hoàng thượng, đến sớm một chút, đừng để trễ canh giờ."

Jaejoong khựng lại một thoáng rồi lập tức quỳ gối vâng mệnh, thong dong cáo lui trong ánh mắt ghen ghét bắn tới từ đám tần phi.

Ngày mai? Còn bảy canh giờ nữa! Jung Đế nhíu mày tính tính, không yên lòng tiễn bước Thái hậu, ngẩn ra hồi lâu mới mở nắm ta nhìn mảnh giấy Im Yoona mới lặng lẽ đưa cho lúc nãy, ánh mắt lạnh lùng như băng đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro