Chương 2: Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn biệt thự trắng

Phòng khách lung linh trong ánh đèn vàng

- Kết hôn !!! - Tiếng người con gái thảng thốt - Mẹ không đùa đấy chứ ?
Người phụ nữ trong bức ảnh vẫn bình tĩnh đặt tách trà xuống mặt bàn

- Mẹ biết việc này hơi gấp nhưng không phải mẹ đã nói trước với con rồi sao - Cún.

Ngày mai mẹ hẹn Thùy Trang đến ăn trưa. Con sẽ gặp được thôi. Thùy Trang là người tốt, mẹ với mẹ con bé là bạn thân, bà ấy vừa mới qua đời nên ....

- Nên mẹ bắt con làm chồng của cô ta..... - Không để Cún nói hết câu, mẹ cô ngắt lời

- Cún,.....

-.....- Diệp Anh im lặng

- Đừng nói với mẹ con vẫn còn nhớ đến con bé Hương Giang, nó không còn tình cảm với con đâu

- Mẹ - Diệp Anh gắt lên. Thôi được rồi con đồng ý, mẹ đừng bao giờ nhắc đến người đó nữa.

Nói rồi Diệp Anh cầm áo khoác đi thẳng lên phòng trong tiếng thở dài của bà Oanh - Mẹ Diệp Anh

________________________________

Sáng hôm sau, cũng tại căn biệt thự đó nhưng không khí bận rộn hơn. Mọi người tấp nập dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, để chuẩn bị sao cho tốt cuộc gặp mặt này

Trong khi đó, cô chủ của căn biệt thự này vẫn nằm lì trong chăn

29 tuổi, giám đốc của một công ty gia đình có thế lực lớn trong kinh doanh. 29 tuổi, cái tuổi không còn quá sớm để kết hôn.  29 tuổi còn quá chóng vánh để quên một cuộc tình với người con gái đã đánh cắp trái tim và sự dịu dàng của cô.
Nguyễn Thùy Trang... Tôi ghét cô,  dù chưa biết mặt, chưa tiếp xúc, bởi Thùy Trang đã xáo trộn cuộc sống của Diệp Anh. Đáng lẽ cô đã có thể cứ thế chờ người con gái kia quay lại. Đáng lẽ cô đã được tự do, đáng lẽ giờ này cô đang ở trong văn phòng chứ không phải ở nhà nướng khét lẹt như thế này...

Cuối cùng thì Diệp Anh cũng phải lồm cồm bò dậy sau tiếng hét của ba cô cũng như cái tét mông của mẹ.  Ngái ngủ, lờ đờ, và thẫn thờ bước xuống dưới nhà. Đã hơn 11h trưa. Trong cơn ngái ngủ, Diệp Anh lờ mờ thấy được người con gái dưới nhà , đang ngồi nói chuyện với ba. Dụi mắt lại một lần nữa, đúng là người con gái vóc dáng thon thả, thướt tha nhẹ nhàng, mái tóc dài màu hồng hơi xoăn nhẹ, nước da trắng sáng, sống mũi cao vút... Đang thầm đánh giá người con gái trước mặt, bỗng nhiên người con gái ấy quay qua, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn  cô không rụt rè, không ngạo nghễ, cũng chẳng thách thức. Đơn giản chỉ là một cái nhìn  đơn thuần. Diệp Anh không thể đọc được gì trong đôi mắt đó. Nó nhìn cô như một lẽ hiển nhiên phải xuất hiện. Lần đầu gặp gỡ này quả thật là bị rung động đôi chút

- Cún- Tiếng mẹ cô gọi. Còn đứng đấy, mau xuống chào vợ chưa cưới của con đi.

" Ra là nàng, đến rồi đấy".  Lấy lại tinh thần Diệp Anh đút tay vào túi quần ngạo nghễ bước xuống. Hôm nay cô ăn mặc rất đơn giản, áo thun và quần đùi khiến mẹ cô không mấy hài lòng. Diệp Anh chậm rãi bước đến phòng khách. Thùy Trang cũng đã thôi nhìn Diệp Anh mà chuyển tầm nhìn của mình về phía đối diện - Ba mẹ chồng nàng.
- Như vậy đến lúc Diệp Anh lại gần Thùy Trang mới đứng lên chào hỏi:
- Chào em. Chị là Nguyễn Thùy Trang
Đáp lại sự thân thiện của Thùy Trang là sự thờ ơ hững hờ của Diệp Anh:
- Chào chị
Trong suốt bữa ăn dường như hai người chẳng nói với nhau câu nào cho đến khi bữa ăn kết thúc, bố mẹ Diệp Anh lên phòng nghỉ trưa. Để lại Diệp Anh với Thùy Trang ngồi ăn hoa quả với nhau, mục đích là để trò chuyện hiểu nhau hơn. Mà nào có hiểu được gì về nhau khi Diệp Anh cứ chú ý vào điện thoại, Thùy Trang chăm chú nhìn Diệp Anh. Còn Diệp Anh chỉ biết lắc đầu " như bao đứa con gái khác, bị bề ngoài của mình thu hút, chẳng có gì đặc biệt". Nhưng thật ra Thùy Trang nhìn chằm chằm chỉ để đánh giá mà thôi. Quả thật hôm nay nàng đến đây để dò thái độ đối tượng kết hôn với mình như thế nào. Như dự đoán, em ấy cũng là do bị ép buộc. Haizz - Về sau dự là sẽ khó sống đâyy...

Và thậm chí đến cuối buổi, Diệp Anh còn chẳng thèm đưa nàng về như lời mẹ cô đã dặn

Sau cuộc gặp gỡ ấy, cuộc sống của cả 2 lại quay trở lại quỹ đạo cũ.

Diệp Anh hẹn 3 đứa bạn thân đi uống coffee. Trên mặt bàn 4 cốc cà phê nghi ngút khói

- Thế nào, "chị nhà" ra sao. - Ngọc Huyền, bạn cô cười hỏi

- Thế nào nhỉ ? Xinh nhưng không phải gu - Diệp Anh nhún vai trả lời

- Là sao ?? - người ngồi kế Diệp Anh, Khổng Tú Quỳnh gãi đầu thắc mắc

- Là đẹp, nhưng đẹp theo kiểu cổ điển, có hơi kì quặc, lãnh đạm và gì gì đó...

- Là sao mày ?? - Ngọc Huyền lại hỏi

- Là tao cũng không biết nữa

Không khí lại im lặng, lúc này người ít nói nhất nãy giờ - Ninh Dương Lan Ngọc mới lên tiếng - Thế ông định cưới thật à ?

Diệp Anh thở dài, nhấp 1 ngụm cà phê - Không thì biết làm sao, ông bà già ép dữ quá mà..

- Vậy thì quên Hương Giang đi và sống thật hạnh phúc vào.

Lại một lần nữa không gian trở nên yên lặng và không ai nói gì...

- Khó lắm - Diệp Anh trầm xuống

- Chứ nếu không thì mày muốn sao ? -  Lan Ngọc lại hỏi

- Có lẽ tao sẽ buộc cô ấy phải ly hôn - Diệp Anh nói...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro