Chương 2 - Manh Mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuộc họp hội đồng quản trị đã sắp bắt đầu, nhưng Tú Quỳnh vẫn chưa đến. Nguyễn Thuỳ Trang không ngừng nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tường, cây bút trong tay bị nàng siết chặt từng giây từng phút.

Xét ra thì người làm chị như nàng quả thật có hơi khắc khe, em gái vừa về nước, cửa nhà còn chưa được bước vào đã bị lôi trực tiếp đến công ty, về tình về lý đều khó mà nói cho thông. Nhưng với tình hình công ty hiện giờ, đây lại là điều cần thiết phải làm.

Thuỳ Trang tiếp quản Nguyễn Thị chỉ khoảng hai năm nay, tuy nhiên nàng đã liên tục tạo nên nhiều thành tích có quy mô, doanh thu công ty không ngừng phát triển, giá cổ phiếu cũng chưa từng thấy xuất hiện chiều hướng gia giảm. Song, đứng trước xu thế phát triển thần tốc như thế, những vị cổ đông lớn cùng dựng nghiệp với ông nội nàng năm xưa lại cảm thấy lo lắng dè chừng, họ lo sợ cơ nghiệp mà mình cực công gầy dựng bao năm sẽ tanh bành trong tay một cô gái trẻ tuổi như Thuỳ Trang. Vậy nên khi nàng đề ra kế hoạch đầu tư mới, họ đã nhất trí bỏ phiếu phản đối hội đồng. Người đứng đầu trong Nguyễn gia ông Nguyễn Ân Thái vốn giữ 60% cổ phần của công ty, sau khi về hưu ông chia đều cho hai chị em Thuỳ Trang. Tú Quỳnh lâu nay du học ở nước ngoài, việc trong công ty hầu hết đều do chị hai quản lý, tuy nhiên, suy cho cùng thì quyền kiểm soát của Thuỳ Trang cũng chỉ có 30%, một khi những cổ đông khác cùng bỏ phiếu trái thì nàng cũng không làm được gì. Vì vậy nàng mới gấp gáp gọi Tú Quỳnh về nước, chỉ cần hai chị em cùng gật đầu thì những người khác cũng chẳng thể phản đối nữa.

Thư ký Ngọc Huyền đang cầm tách cà phê nóng bóc khói đi về phía Thuỳ Trang, bổng nhiên hai nhân viên bảo vệ xông vào chạy một mạch đến bên Nguyễn tổng, chẳng hề có nề nếp thường ngày, khí thế ấy khiến cô bé Ngọc Huyền suýt hất đổ cả tách cà phê.

Tên bảo vệ cúi đầu nói nhỏ vài câu với Thuỳ Trang, vị tổng tài lâu nay hỷ nộ đều không bộc lộ ra ngoài bất chợt khuôn mặt biến sắc, tức thì căn dặn Ngọc Huyền bãi bỏ phiên họp rồi vội vàng rời khỏi phòng hội nghị tại tầng 27. Những người còn ngồi lại chỉ biết yên vị nhìn nhau. Các vị lão thần tụ họp trong phòng nghỉ ngơi vẫn đang bàn tán xôn xao câu từ dùng để đối đáp trong phiên họp chuẩn bị diễn ra thì lại nhận được thông báo bị huỷ, mặt mũi vị nào cũng trở nên xám xịt, đồng thời sự việc trong vô hình này lại khiến các lão già này càng thêm bất mãn với vị tổng tài mới của tập đoàn Nguyễn Thị.

"Đã xảy ra chuyện gì?"
Thuỳ Trang vừa đi vội về hướng bộ phận bảo vệ vừa hạ thấp giọng hỏi, gót giày cao gót không ngừng va chạm trên nền gạch tạo nên tiếng lộc cộc khẩn trương.

"Vẫn chưa điều tra ra manh mối, những người đó ra tay rất nhanh, xe phía sau của chúng ta còn chưa ra đến thì cô ba đã bị đưa đi rồi."

"Có nhìn rõ mặt của đối phương không? Khoảng bao nhiêu người?"

"Không...không có, hình như, hình như chỉ...có một người......" - Vệ sĩ mặc vest đen đi phía sau nàng lấp ba lấp bấp đáp.

"Một người??" - Thuỳ Trang dừng chân ngay trước cửa phòng bảo vệ, quay lại nhìn hắn ta với ánh mắt ngỡ ngàng - "Chỉ có một người mà đã có thể bắt Tú Quỳnh ngay trước mắt bốn vệ sĩ các người? Bốn người tám con mắt mà các người lại chẳng hề nhìn thấy rõ mặt của đối phương?"

"Ơ dạ...."

Tên vệ sĩ cúi gầm đầu sợ hãi. Thuỳ Trang khó mà cầm được cơn giận trong lòng, quay lại mở toang cánh cửa phòng bảo vệ.

Tên đầy đủ của bộ phận này là 'Phòng bảo vệ an toàn sinh mạng và tài sản', phụ trách toàn bộ nguồn nhân lực bảo vệ và vệ sĩ của Nguyễn Thị, nhân viên trong đây đa phần là những người thân hình vạm vỡ đầu óc giản đơn, bởi vì, Nguyễn Thị còn có một bộ phận an ninh khác chỉ chuyên phụ trách bảo vệ cơ mật và sinh mạng của cấp lãnh đạo, do đó ngày thường Thuỳ Trang không mấy xem trọng nơi này.

Căn phòng rộng lớn đang ồn ào như một chợ phiên vừa trông thấy tổng tài của họ thì lập tức im bặt. Thuỳ Trang đứng trước bàn họp, chưa cần bất kỳ lời nói nào, những thuộc hạ không được việc cũng chẳng dám thở mạnh dù chỉ một hơi.

"Tình hình khẩn cấp, tôi không có thời gian nói nhiều với các anh, dùng tốc độ nhanh nhất báo cáo lại toàn bộ nghi điểm khi sự việc xảy ra!"

Tên phó phòng đứng lên cầm khăn tay lau mồ hôi ướt đẫm trên trán - "Nguyễn tổng, chúng ta...chúng ta có cần báo cảnh sát không?"

"Báo cảnh sát? Bọn bắt cóc biết chúng ta báo cảnh sát thì Tú Quỳnh sẽ chỉ thêm nguy hiểm, kiến thức cơ bản như vậy còn cần tôi phải nói lại sao?"

"Nhưng....Nhưng mà...."

"Nếu ngay từ đầu anh cũng có trách nhiệm với công việc như bây giờ thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra."

Thuỳ Trang nghiêm mặt nói xong những lời này liền quay lưng rời khỏi. Phía sau, gương mặt cằn cỗi của tên phó phòng đã đỏ như gan lợn.

********

Buổi chiều.

Tại tầng lầu cao nhất, cũng là bộ phận trọng tâm của tòa nhà này, nơi tập họp tinh anh của các mảng công nghệ, điện tử, truyền thông do Thuỳ Trang xây dựng nhiều năm, đặc biệt, tại đây còn có chuyên viên phụ trách thu thập tình báo. Nó giống như một huyết mạch vô hình, song lại nắm bắt toàn bộ vận hành của công ty.

Thuỳ Trang đứng khoanh tay trước tấm kính cửa sổ to, nhìn những dãy cao ốc mọc chi chít bên ngoài. Sau lưng nàng, tổng khoảng hơn hai mươi người đang làm việc nhanh chóng nhưng trật tự, tất cả họ đều đang cố gắng tìm kiếm những manh mối dù là nhỏ nhất trong vụ bắt cóc của Tú Quỳnh.

Qua cuộc điện thoại lúc nãy, Thuỳ Trang có thể biết ở nhà đã loạn cả lên rồi, tiếng nấc nghẹn của bà nội cùng tiếng chống gậy cộc cộc của ông nội...Ba mẹ đều đang ở nước ngoài, ở nhà chỉ toàn người lớn tuổi, nàng đã hết lời khuyên giải song vẫn chưa thể trấn an họ, và dưới sự kiên trì của ông nội, cảnh sát cuối cùng cũng đã nhập cuộc.

Một khi cảnh sát ra mặt, sự việc sẽ càng trở nên phức tạp, mức độ nguy hiểm của Tú Quỳnh sẽ càng gia tăng, đạo lý này ai cũng hiểu cả, thế nhưng....

Trước tình hình hiện nay, ngoài việc chờ đợi nàng cũng chẳng còn cách nào khác nữa, Thuỳ Trang sau khi căn dặn người phụ trách phải lập tức hồi báo với nàng ngay khi có thông tin mới thì một mình quay về phòng làm việc của mình.

********

'Két!!!!!'

Tiếng đạp phanh chói tai thu hút ánh nhìn của những người đi đường. Trước cổng lớn của cao ốc Nguyễn Thị, chiếc Jeep màu trắng xanh vừa đỗ vào.

Cánh cửa bên ghế lái bật mở, đôi ủng leo núi màu nâu sậm chìa ra ngoài cửa xe, đôi chân vững vàng đặt trên mặt đất. Ngay sau đó, chủ nhân của đôi ủng này cũng xuất hiện. Quần jean dài, áo khoác da màu nâu đen, kính mát màu đen, và mũ lưỡi trai cùng màu che mất gần phân nữa gương mặt. Với thân hình cao ráo, hình thể không quá ốm lại vừa phải rắn chắc, phóng thái vững chãi, nước da trắng nõn như bông tuyết của nửa phần mặt còn lại thoáng lộ ra phía dưới chiếc mũ.

Người ấy bước xuống xe rồi thuận thế đóng cửa lại, đầu hơi ngước lên, nhìn vào tấm biển màu ánh kim lấp lánh hai chữ 'Nguyễn Thị', tay giơ lên gỡ mắt kính xuống, bờ môi mỏng hình trái tim thoáng hồng tự nhiên chợt cong lên một đường nét khó hiểu, cùng lúc đó, bước chân đã rãi đều vào tòa cao ốc trước mặt.

"Báo cáo Nguyễn tổng, có công an thành phố muốn gặp chị." - Ngọc Huyền gọi số nội bộ cho Thuỳ Trang.

Thuỳ Trang đang chúi đầu vào công việc lập tức ngừng lại, có hơi chần chừ, suy nghĩ giây lát sau rồi bảo - "Mời họ vào đây."

Vừa nói nàng vừa đặt bút xuống, đứng lên rời khỏi bàn làm việc đang chồng chất núi hồ sơ rồi đi đến cửa phòng nghênh đón khách trong sự nghi hoặc.

Cửa vừa mở ra, Ngọc Huyền đã lép người sang một bên và mời người đứng phía sau mình vào - "Diệp cảnh quan, mời vào."

Nét mặt của Thuỳ Trang chợt đông cứng lại, chân mày không tự chủ mà chụm vào nhau - "Sao lại tới đây?"

"Không hoan nghênh à?" - Người vừa đến khẽ nghiêng đầu, nhướng đôi mày nhìn nàng.

Thuỳ Trang lúc này mới nhớ ra vẫn còn một Ngọc Huyền đứng đấy, đành lép người vào và nói bằng giọng không mấy tình nguyện - "Mời vào."

Sau đó nàng lại quay sang căn dặn Ngọc Huyền - "Đừng để bất kỳ ai vào đây, nếu có tin tức của Tú Quỳnh thì lập tức báo với chị"

Ngọc Huyền vâng lời rời khỏi, tiện thể khép chốt cửa cho người bên trong.

"Chẳng phải đã nói đừng đến công ty tìm em sao?"

Thuỳ Trang vừa đi về bàn làm việc vừa thấp giọng quở trách, song lại bị một cánh tay ở phía sau ôm chằm lấy nàng vào lòng.

"Có ai từng nói với em, khi nhíu mày trông em rất khó coi không?"

Hơi thở ấm nóng từ từ lan tỏa khắp cơ thể, cảm giác mềm mại ươn ướt ở phía sau cổ dần dần di dời, Thuỳ Trang nhắm mắt không nói gì.

Song, khi nhận ra đôi tay thon dài đang quấn chặt lấy nàng bỗng nhiên không yên phận, lần mò vào trong áo tìm kiếm một cách quen thuộc thì lập tức bị nàng ngăn lại và đẩy ra. Thuỳ Trang vùng khỏi vòng tay ấy.

"Đây là phòng làm việc."

Bị từ chối, đối phương chỉ nhún vai, rồi tự mình đi về ghế sô-pha.

Sô-pha trong văn phòng Thuỳ Trang có màu đen, chất liệu bằng da thật, tay nắm bằng gỗ hình chữ nhật, đơn giản và chẳng có gì đặc biệt, cảm giác nó mang đến cho người ta hệt như cảm giác của chủ nhân nó đang ở trước mắt đây, chẳng có chút hơi ấm.

"Tú Quỳnh bị bắt cóc rồi ư?"

"Sao Diệp biết?" - Thuỳ Trang đang đi về bàn làm việc của mình vừa nghe thấy liền quay người lại.

"Vụ án đã được giao cho mình, mình vừa về tới đêm qua!" - Giọng điệu của Diệp Anh có hơi oán trách và không vui.

Thuỳ Trang ngưng lại một lúc, làm rõ quan hệ bên trong. Lát sau, nàng nói - "Em không muốn cảnh sát các người xen vào."

"Hả?"

Người đại diện cho cảnh sát bấy giờ vô cùng sững sờ, phát ra một âm thanh kỳ quặc, dường như chưa hiểu ý của Thuỳ Trang.

"Cảnh sát gia nhập vào, em sợ những người đó sẽ làm hại Tú Quỳnh."

"Những người đó? Em đã nhận được tin gì?"

"Hiện tại vẫn chưa."

Sắc mặt Thuỳ Trang trắng bệch và mệt mỏi, lời nói của Diệp Anh vốn dĩ có hơi tức giận, nhưng rồi cũng nén lại.

"Em không tin tưởng cảnh sát đến vậy sao?" - Diệp Anh nói xong thì nhìn ngó xung quanh, thấy máy nước lọc bên cạnh cửa, bèn tự mình đứng dậy rót nước, chẳng có hơi hướng gì xa lạ.

"Huống chi, chỉ bằng vào lực lượng của Nguyễn Thị, muốn tìm ra bọn bắt cóc cũng không phải chuyện dễ dàng." - Diệp Anh uống òng ọc cốc nước, hà ra một hơi rồi hỏi - "Đêm nay rảnh không?"

Thuỳ Trang đang cúi đầu, cây bút trong tay không hề ngưng lại - "Không."

Quan hệ tình nhân lén lút của họ đã duy trì hơn một năm, đương nhiên là nàng hiểu ý nghĩa của câu hỏi ấy, sở dĩ nàng có thể từ chối mà không phải suy nghĩ là vì, giờ phút này nàng thật sự không có tâm trạng đó.

Diệp Anh cầm chiếc cốc rỗng đứng cạnh máy nước uống, nhìn Thuỳ Trang bận rộn với hàng tá công việc giữa không gian rộng lớn của căn phòng, xung quanh như bị bao bọc bởi bầu không khí được ghi chú rõ ràng 'không phận sự miễn tiếp cận', hoàn toàn xa lánh người ngoài, thật sự là, không thể lạnh hơn nữa.

Gật đầu, rồi lại lắc đầu, Diệp Anh chợt cười như tự trêu ngươi.

"Thôi được, mình đi đây. Chuyện của Tú Quỳnh mình vẫn sẽ điều tra, nhưng sẽ không làm to chuyện, em không cần lo lắng."

Nói xong liền biến mất sau cánh cửa. Chốt cửa 'tạch' một tiếng, khép lại.

Bấy giờ người trong phòng mới dừng cây bút trong tay lại, ngẩng đầu lên ngơ ngẩn một lúc lâu. Ánh mắt lướt quanh căn phòng chẳng còn bóng người, hai ngón giữa và trỏ của tay trái đặt lên ấn đường trong vô thức.

'Rất khó coi sao...đích thật chưa ai từng nói...'

********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro