Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Hoan kinh ngạc ngẩng đầu lên , phát hiện là một cô nàng có khuôn mặt xinh xắn ngọt ngào, làn da trắng nõn, gương mặt như một tiểu bánh bao, khiến cho người khác một loại cảm tình không rõ .

Dung Hoan xua tay cười yếu ớt, "Không sao, tôi có thể ...."

"Cậu có thể cái gì, mình thấy cậu rất mệt, đừng ngại sức mình lớn có thể cầm giúp cậu, cậu sống ở đâu ?"

Dung Hoan từ chối không được ý tốt của nữ sinh , đem túi lớn cho cô nàng, "A402".

Nữ sinh nghe được, nhất thời mở to hai mắt, "Cậu cũng ở A402 ?! Mình cũng vậy, thật khéo chúng ta tự nhiên là bạn cùng phòng !"

Nữ sinh thích thú giúp cô dẫn cô lên lầu, bắt đầu giới thiệu bản thân mình: "Mình tên Kỷ Văn, cậu có thể gọi mình là Bánh Bao, cậu tên là gì ?" "Dung Hoan."

"Oke, hôm nay cậu đến một mình sao ? Bố mẹ không đi cùng cậu à?"

"....Ừm."

"Cậu thật độc lập, đến rồi, phòng ở bên này ..."

Hai người vào ký túc xá, gặp người bạn cùng phòng thứ 3, Lâm Xảo. Lâm Xảo là người Tân Cương, làn da đen rám nắng , nhưng ngũ quan rất lập thể. *

( ngũ quan lập thể hay còn gọi là khuôn mặt 3 chiều : tức là đề cập đến sự nổi bật và phối hợp của khí quản trên khuôn mặt để đạt được cảm giác mềm mại, thanh lịch, thoải mái và xinh đẹp! )

"Mọi người gọi mình là Hắc Muội, mình cũng không để ý lắm, dù sao nói mình da đen quá nhiều rồi ".

Ba nữ sinh đều cười, lúc này nữ sinh thứ 4 bước vào, dáng người cao gầy, tóc đen uốn xoăn, đeo kính râm. Đằng sau ngoài bố mẹ, còn có vài người nhìn qua giống như bảo mẫu.

Mẹ nữ sinh sai bảo nói : "Các người đem cái giường của Nhu Nhu lau qua đi, treo màn lên, còn có mặt bàn và tủ quần áo, ôi chao bẩn chết mất ..."

Nữ sinh vân vê móng tay màu đỏ tươi đem cái ghế ở đằng trước cái bàn học kéo ra, túi LV vừa định đặt xuống lại dừng lại, cô ta lau tay , thanh âm kiêu ngạo: "Trên ghế này cũng có bụi bặm."

"Nhanh nhanh nhanh, trước tiên đem cái ghế lau đi, Nhu Nhu phải ngồi."

Dung Hoan chờ ba người ở bên cạnh nhìn ngây người. Báo cáo này có phần cũng quá khoa trương rồi.....

Nữ sinh hạ kính râm xuống ánh mắt nghiêng ra nhìn , lúc này mới chú ý đến Dung Hoan bọn họ, cô ta đem kính râm tháo xuống, bước lên phía trước nói : "Xin chào mọi người , tôi tên Tạ Nhu."

Toàn thân cô ta toát ra kiểu khí thế kiêu ngạo không giống mọi người khiến Bánh Bao và Hắc Muội ngẩn người, sau đó cười bắt đầu giới thiệu bản thân mình, Tạ Nhu nghe xong chỉ hơi một chút gật đầu, nhìn về phía Dung Hoan chậm chạp không nói .

Dung Hoan nói tên của mình, Tạ Nhu ánh mắt sáng ngời, hướng về phía cô mỉm cười.

Bố mẹ của Tạ Nhu sau khi đem đồ đạc thu xếp xong, lại ngàn lần dặn đi dặn lại vạn lần căn dặn mấy câu, lúc này mới đi. Bánh Bao và Hắc Muội đi đến ban công thu dọn, Dung Hoan đi gặt giẻ lau .

Hắc Muội hô một tiếng: "Tạ Nhu, cậu thuận tiện quét sàn nhà trong phòng được không ?"

Tạ Nhu xua tay , "Tôi dị ứng với bụi bẩn, thật ngại quá."

Vì thế Tạ Nhu liền đem đồ trang điểm của mình sắp xếp , Dung Hoan ở bên cạnh cô ta lau bàn, cô ta đột nhiên tiến lại tiếp cận, cười hỏi : "Dung Hoan , mới nãy ở dưới lầu ký túc xá, tôi nhìn thấy rồi".

Dung Hoan cười nhạt không nói .

"Nhà các người rất có tiền nha, thật khiến người ta hâm mộ."

"A?"

"Nhìn thấy xe riêng của nhà các người, kể chuyện bố mẹ cô làm cái gì đi ? Nhà chúng tôi là mở công ty, nói không chừng bố mẹ chúng ta còn quen biết nhau ".

Dung Hoan mím môi, không biết làm thế nào để trả lời, cũng may Hắc Muội đi đến. Dung Hoan dời tầm nhìn , cầm chổi đi đến ban công.

Tạ Nhu nhìn bóng lưng cô, có chút đăm chiêu.

Buổi trưa bốn người cùng nhau đến nhà ăn, mọi người đi lấy cơm, Tạ Nhu quét mắt nhìn thức ăn ở đây, vẻ mặt lộ sự ghét bỏ, vì thế nói : "Tôi đi xem bên trong nhà hàng tây đó nhé."

Ba người lấy cơm xong tìm chỗ ngồi, mười phút sau Tạ Nhu bưng một phần mỳ ý sốt phô mai hải sản ngồi cạnh bọn cô.

Bốn cô gái tán gẫu kinh nghiệm của bản thân lựa chọn chuyên ngành biểu diễn nhạc cụ, Bánh Bao nói bản thân là từ lớp 10 mới bắt đầu học đàn piano, khổ luyện 3 năm, Hắc Muội nói bản thân từ nhỏ luyện qua đàn piano, giữa chừng không luyện nữa, sau này là học hành không tốt, bố mẹ mới ép cô thi nghệ thuật, nếu không cô mới không thích đàn piano.

Tạ Nhu cầm lấy cái dĩa cuộn mỳ ý nói : "Tôi từ nhỏ thì đã luyện đàn piano, tham gia đủ loại cuộc thi, giáo viên nói tôi chính là có thiên phú về đánh đàn piano. Mà đại S chuyên ngành này ở trong nước tốt nhất, sau này đi nước ngoài du học cũng thuận tiện."

"Vậy Dung Hoan, còn cậu thì sao ?"

"Mình..mình là từ nhỏ đánh đàn, thích đánh đàn thôi." Cô không phải vì lấy phần thưởng để du học , chính là đơn thuần thích đàn thôi .

"Nói về chuyên ngành của chúng ta năm nay có một sinh viên xuất sắc nhất, thi kỹ năng chuyên ngành đứng đầu, thành tích môn văn hóa dĩ nhiên là nằm trong top 50 của toàn tỉnh." Bánh Bao nhỏ tiếng nói , "Phỏng đoán là đối tượng nhận được sự quan tâm chính của chúng ta."

Tạ Nhu nhíu mày, vẻ mặt không tin: "Thật hay giả vậy ? Làm sao có thể chứ."

"Mình cũng là nghe người ta nói, mình đi tìm bài post đó."

Bánh Bao mở điện thoại, tìm thấy bài post đó , Hắc Muội và Tạ Nhu cũng quay ra xem, trong miệng Tạ Nhu vẫn không tin: "Làm sao có thể thi tốt được như thế chứ, tôi nhớ tôi thi kỹ năng là 20 tỉnh." Làm sao có người so với cô ta cao hơn được.

"Oa người này lợi hại như vậy !" Bánh Bao nhìn về phía Dung Hoan không nói gì. "Dung Hoan , cậu cảm thấy có thể tin không?"

Dung Hoan uống xong canh, ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: "Người đó là mình ".

"A?!"  Ba người ngây người, biểu tình khuôn mặt khó có thể tin, Dung Hoan giải thích một hồi, Hắc Muội và Bánh Bao giơ ngón trỏ lên: "Ký túc xá của chúng ta có nhân vật to lớn nha ! Cậu thậm chí đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi Piano dành cho học sinh trung học quốc gia, thật tuyệt vời." Đây là trên bài post nói.

Biểu tình của Tạ Nhu lại có chút tế nhị, một phen nhất thời muốn khoe khoang bản thân lại chỉ ăn mì ý nuốt xuống bụng. Cô ta lặng lẽ đánh giá Dung Hoan, phát hiện cô ấy thật sự là mỹ nhân xinh đẹp.

Mái tóc đen môi mỏng, mũi nhỏ cao thẳng, giống như xuất thủy phù dung*, xinh đẹp động lòng người, ngay cả cô khi trang điểm tinh tế, đứng trước dung mạo này cũng lép vế vài phần.

( bông sen vừa hé nở, là hình ảnh ẩn dụ cho sự tươi tắn, tốt đẹp trong thơ ca, nó cũng miêu tả một người phụ nữ đẹp tự nhiên )

Nếu như nói khí chất của cô ta toát ra là nhờ trang phục mặc trên người mà tỏ ra kiêu ngạo, vậy khí chất của Dung Hoan  chính là trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong xương toát lên, phảng phất khiến cho người khác trèo cao không được.

Dung Hoan ngẩng đầu lên, cùng với cô ta bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Tạ Nhu lập tức tươi cười, nhìn về phía cô cười.

Buổi tối, lớp trưởng tổ chức một buổi họp lớp, chủ yếu là hoan nghênh các bạn nhập học cũng khiến các bạn  quen biết lẫn nhau. Dung Hoan ăn cơm xong, một mình tản bộ ở vườn trường.

Làn gió nhẹ thổi bay tóc hai bên má của cô, trêu đùa những tâm sự đang không ngừng trào dâng trong cô.

Ở chỗ này, vẫn như cũ có rất nhiều cha mẹ cùng con cái, bọn họ đang ở cầu Mỹ nhân chụp ảnh chung với nhau, tiếng hoan hô cười đùa lọt vào tai cô. Cô nhìn về phong cảnh phía trước, trong lòng lại cảm thấy một trận cô đơn.

Cô chỉ có một mình, giống như một con thuyền nhỏ bé, chứa đầy sự mờ mịt không biết thổi theo hướng nào.

Cô sờ lên sợi dây chuyền mặt piano trên cổ, trong lòng lại lần nữa nhớ đến người đó.

Nếu như sáng nay anh cùng cô đi, tâm tình cô hoặc có lẽ sẽ không kìm nén đến như vậy?

  Anh mấy ngày nay rất ít liên lạc với cô, cô cũng không dám gọi cho anh.

Cô cảm thấy cảm giác nhớ nhung này rất vi diệu, ngọt ngào chua xót, anh giống như là kho báu chôn ở trong lòng cô, ai cũng không hiểu được, cô cũng không dám cho bất kỳ người nào biết.

Cô lấy điện thoại ra, mở lên bấm vào giao diện trò chuyện với anh, rối rắm một hồi, cuối cùng cố lấy dũng khí ra vẻ tùy ý gửi tin nhắn: "Chú Phó, cháu đến đại S báo danh rồi, chú đi công tác về chưa ?"

Sau khi cô gửi tin nhắn xong, tim đập nhanh đến mức đầu ngón tay run rẩy, cô nhanh chóng cài đặt chuông điện thoại, nắm chặt điện thoại không dám nhìn.

Bất tri bất giác lại vòng quanh cầu đi một vòng nữa, cô mở màn hình, phát hiện một tin nhắn gửi đến cũng không có.

Cô cúi đầu xuống , tay vừa mới buông xuống, điện thoại có tiếng tiếng.

Có tin nhắn gửi đến !

Cầm lên xem, "Cậu đang ở đâu? Buổi họp lớp sắp bắt đầu rồi? Kỷ Văn"

Đáy mắt cô lại ảm đạm xuống , sau đó trả lời: "Mình lập tức đến đây"

Gần 7h, Dung Hoan tiến vào lớp học, phát hiện tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, phóng tầm nhìn ra đều là các tiểu thư xinh đẹp, nam sinh chỉ có 7 người . Nhưng mà nam sinh biết đánh đàn piano cũng cực kỳ khí chất.

Buổi họp lớp bắt đầu, hai bạn lớp trưởng trước tiên lên tự giới thiệu bản thân, sau đó mời mỗi bạn đi lên giới thiệu bản thân mình.

Lúc Dung Hoan đi lên, các bạn nam sinh đang chơi điện thoại từng người từng người ngẩng đầu lên, nhỏ giọng thảo luận: "Đẹp quá đi, vóc dáng cũng nhỏ nhắn, thật đáng yêu...."

"Chết tiệt, lão tử muốn yêu, người này thật đẹp."

Thanh âm của bọn họ truyền đến tai các nữ sinh khác, các nữ sinh cũng đánh giá Dung Hoan, đánh giá cũng bắt đầu khen chê không giống nhau.

Dung Hoan đi xuống, ngồi cạnh bạn cùng phòng, lấy điện thoại ra, nhìn màn hình mắt không biến hóa, lại đem điện thoại cất lại, lông mày nhíu lại vài phần.

Một buổi họp lớp, trong lòng cô hoàn toàn không yên, cô và bạn cùng phòng đi ra ngoài lớp, đi qua con đường nhỏ có ánh sáng kém .

Bánh Bao và Hắc Muội nói chuyện bát quái, cô lạc lõng đi sau cùng, tầm nhìn tối đen như mực , cô bật đèn pin, cúi đầu xem điện thoại.

Đang đi, chóp mũi đột nhiên đụng phải đồ gì cứng nhắc.

"Ngô"

Cô không có nhìn thấy bóng dáng vừa rồi ở bên cạnh đi đến, sợ hãi lùi một bước, cô giơ tay che chóp mũi vừa bị đụng đến phát đau, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại.

Đang muốn ngẩng đầu, âm thanh ôn nhu như nước của người đàn ông đi trước cô một bước hạ giọng hỏi: "Có đau không ?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô kinh ngạc cầm lấy điện thoại hướng lên trên, ngũ quan của Phó Tư Diễn lọt vào tầm mắt, cùng với hương thơm cỏ tươi xộc vào mũi, còn có còn có nước hoa đàn ông riêng biệt trên người anh.

Cô hoàn toàn quên mất cái mũi bị đau, chớp chớp mắt, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ khó tin, thậm chí quên mất gọi tên anh.

Phó Tư Diễn thấy vậy, lông mày dài nhướng lên, đôi mắt đen đầy ý cười.

"Làm sao bây giờ......"

Anh hạ thấp âm cuối, sau đó từ trong cổ họng phát ra tiếng cười khàn khàn lười biếng.

"Mới vài ngày không gặp, đã quên mất chú là ai hả ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro