Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể Tất Hào co rụt lại, giọng nói khẩn trương đến độ khàn cả đi: "Là đồ uống có cồn, cháu cho rằng.."

Phó Tư Diễn đứng lên, từ trên cao liếc nhìn cậu a, âm thanh lãnh đạm phá vỡ yên lặng: "Cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, đừng để tôi nhìn thấy cậu cùng cô ấy uống rượu."

***

Sau khi Tất Hào rơi đi, Phó Tư Diễn tắt TV rồi bật một ngọn đèn nhỏ.

Tiểu cô nương nằm trên sô pha hơi thở phập phồng, tựa như một con mèo nhỏ đang ngủ say, anh nhìn cô, bất đắc dĩ đè lên mi tâm, đi lên lầu lấy tấm chăn.

Dung Hoan nghe thấy âm thanh sột soạt, ý thức dần thanh tỉnh, mở mắt ra liền thấy Phó Tư Diễn đang giúp mình đắp chăn.

Nhìn thấy cô tỉnh lại, anh liền ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt  mơ màng của cô, "Tỉnh rồi? "

Dung Hoan nhanh chóng ngồi dậy, ánh mắt đảo quanh một vòng, còn chưa mở miệng hỏi, Phó Tư Diễn liền trả lời cô: "Tất Hào đi trước rồi."

Tầm mắt của anh rơi xuống mấy cái chai rỗng ở trên bàn, giọng nói trầm xuống, thân thể tiến tới gần cô: "Lại uống rượu, tửu lượng của em như thế nào còn không biết ư?"

Nam nhân thần sắc nhạt nhẽo, thêm vài phàn nghiêm túc, cô sợ anh tức giận, lập tức khoát tay, "Cháu không uống say, cháu chỉ là buồn ngủ thôi..."

Cổ họng cô hơi khô, lại bổ sung một câu: "Chú Phó, chú đừng nóng giận..."

Âm thanh của cô rất nhẹ, lọt vào lỗ tai anh khiến nội tâm mềm xuống cộng thêm xúc động, cứ như vậy bị làm dịu xuống.

Sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, lại trêu chọc hỏi cô: "Vậy nếu chú thực sự tức giận thì sao?"

"Vậy... Vậy cháu bảo đảm lần sau sẽ không uống rượu nữa, đồ uống có cồn cũng không uống."

"Có thể uống, nhưng có điều kiện..là chú có ở đó."   

Anh nhếch khóe miệng, kiên nhẫn cùng cô nói: "Chú không phải không cho cháu uống rượu, mà cháu là con gái cần phải hiểu tự bảo vệ mình, một mình với con trai uống rượu, cháu nếu như uống rượu rồi say, có thể gặp nguy hiểm."

Vừa rồi thấy vẻ hoảng hốt lo lắng của Tất Hào, ý nghĩ kia của cậu ta, Phó Tư Diễn cũng đoán ra bảy tám phần.

"Vâng, cháu biết rồi"

Anh đưa tay véo nhẹ khuôn mặt trắng nõn của cô, đứng dậy,  mỉm cười nói, "Đi thôi, đi làm trợ thủ cho chú."

***

Ngày đầu tiên của sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, là lớp nhạc đệm ngẫu hứng, Dung Hoan mua xong bữa sáng, khi lên đến lớp, nghe thấy Bao Tử quay đầu hỏi Tạ Nhu với Hắc Muội: "Các cậu đều luyện nhạc đệm rồi sao?" 

Tạ Nhu vẻ mặt ung dung: "Nhạc đệm không phải rất đơn giản sao?"

Hắc muội tức thì khẩn trương : "Mình luyện không quen, mình thực sự sợ bị gọi trúng..."

Dung Hoan ngồi xuống chỗ bên cạnh Bao tử, một mặt ngây ngốc: "Cái gì ?"

"Ôi chao, cậu cái gì cũng không biết sao? Cô giáo ở trong nhóm thông báo, có mấy cái tiết mục, chọn một bài kết hợp với nhau."

Dung Hoan mở QQ, lú  này mới phát hiện bản thân không biết từ lúc nào tắt thông báo nhóm, không chú ý đến bài tập được giao vào hai ngày trước.

Tạ Nhu nhíu mày: "Vậy cậu không luyện thì làm sao bây giờ? Hôm nay

cô chắc sẽ kiểm tra bài tập."

Dung Hoan bình tĩnh uống sữa đậu nành: "Không có gì, bây giờ gấp cũng không có biện pháp"

Hắc Muội thay cô lo lắng: "Haiz, hy vọng chúng ta đều không bị gọi trúng"

Chuông vào học vang lên, cô giáo đi đến, Tạ Nhu nhìn bóng lưng của Dung Hoan, khóe miệng vẽ ra một nụ cười, mở sách giáo khoa ra.

Cô giáo dạy lớp nhạc đệm ngẫu hứng là cô giáo nổi danh "Lãnh huyết nhất tỷ" ở học viện, đi học đến muộn, vắng mặt không lý do cuối kỳ trừ 5 điểm, không nghiêm túc hoàn thành bài tập, thành tích ngày thường cũng trừ điểm, tỷ lệ trượt môn lớp cô dạy đứng đầu toàn viện.

Vừa vào lớp, cô đã bắt đầu kiểm tra việc luyện tập nhạc đệm, để các bạn học lên đàn.

"Tôi đã cho các bạn thời gian chuẩn bị mà đàn thành như vậy?"

"Còn có người đến nhịp còn đàn sai, tôi đều không biết các bạn như thế nào thi vào được chuyên ngành này đấy!"

Nữ sinh da mặt mỏng, bị mắng như vậy, hốc mắt liền đỏ, cô giáo cũng không chút lưu tình.

Cô mở sổ điểm danh,"Thời gian ngày nghỉ dài như vậy, các cô các cậu cứ như vậy qua loa đối phó tôi? Lại một người nữa."

Nhìn thấy sắc mặt cô đen tới cực điểm, lông mày nhăn thành Everest, tất cả mọi người đều điên cuồng cầu nguyện không muốn bị gọi đến bản thân.

"Tạ Nhu"

Tạ Nhu đứng dậy đi lên trên bục, cô ta cảm thấy lòng bàn tay đều nóng lên, trong nội tâm hưng phấn tràn đầy. Thật ra cô ta rất hy vọng có thể gọi mình, cô luyện tập lâu như thế, liền hy vọng lưu lại cho cố giáo một ấn tượng tốt.

Khóe miệng tươi cười, dường như biểu hiện ra cô ta không phải lên kiểm tra bài mà là đang tiến hành một buổi diễn xuất.

Tạ Nhu tin, so với bài của bạn học trước, bài của cô ta càng trôi chảy hơn nhiều, đàn xong, sắc mặt cô giáo cuối cùng cũng mang theo nét cười: "Ừ, nhìn xem liền biết có chuẩn bị kỹ càng, tôi nhớ lớp các bạn có một bạn điểm cao được nhận vào, thi nghệ thuật đứng thứ 3 toàn tỉnh, có phải hay không?"

Tạ Nhu sắc mặt lúng túng trong nháy mắt, chợt nghe đến cô giáo nói tiếp: "Quả nhiên mọi người xem xem, so về thái độ học tập, đều so với các bạn tốt hơn nhiều..."

"Thưa cô, người đó không phải em." Tạ Nhu mở miệng nói

"A? Vậy đó là ai a?"

"Là Dung Hoan."

Tạ Nhu nhìn Dung Hoan dưới giảng đường, đáy mắt hiện lên một tia hứng thú.

Cô giáo nhìn thấy Dung Hoan, gật gật đầu, "Được, vậy bạn cũng lên đàn một bài đi."

Bao Tử và Hắc Muội hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt vô cùng lo lắng, bởi vì họ biết Dung Hoan không có luyện qua.

Tạ Nhu đi xuống, vừa hay lướt qua Dung Hoan, cô ta biểu tình không thay đổi nhưng trong lòng cười rồi.

Cô giáo trước tiên hỏi Dung Hoan: "Về nhà có luyện chưa?"

Cô cười: "Em không có nhìn thấy tin nhắn, không biết có bài tập này."

Cô giáo mới thay đổi sắc mặt rốt cuộc lại bắt đầu mây đen kéo đến, tức giận đến cười nói: "Lấy cớ nhiều như vậy, đừng cho rằng điểm số mình cao có thể thi vào đây liền vô tư rồi, thái độ học như vậy, không bằng về ký túc xá ngủ đi!"

Cô giáo tính trừ điểm Dung Hoan, Dung Hoan lại đột nhiên nói: "Thưa cô, nếu là đệm nhạc ngẫu hứng, hiện tại sắp xếp cũng kịp chứ ạ?"

Cô giáo sửng sốt một chút rồi gật đầu, "Ok, vậy em cũng đàn bài vừa rồi Tạ Nhu đàn "Giang Nam" đi."

Dung Hoan ngồi trước đàn, bạn học phía dưới đều xem náo nhiệt, "Giang Nam" vốn là khó, trước đó không có luyện tập qua, đàn so với Tạ Nhu hình thành nét tươi sáng đối lập, cô giáo không phải là đang làm khó người ta sao?

Tạ Nhu nhìn Dung Hoan, trên mặt không thể che giấu ý kiêu ngạo.

Dung Hoan đều so với cô ta mạnh hơn, bất quá hôm nay cô ta không xuất ra được gì rồi.

Song,một khắc kia khi ngón tay Dung Hoan chạm xuống phím đàn, suy đoán của mọi người đều bị phá vỡ rồi.

"Cô ấy thực sự là đệm nhạc ngẫu hứng sao? wow.."

"Không luyện mà có thể đàn thành như vậy, chua chết tôi rồi..'

Các bạn học phía dưới phát ra tiếng nghị luận khiếp sợ. tiếng đàn vô cùng trôi chảy, so với bài của Tạ Nhu càng thêm phong phú trôi chảy, tay trái cùng tay phải phối hợp ăn ý.

Dưới bục giảng các bạn học đều nhao nhao ném qua ánh mắt ao ước, kinh ngạc vì trình độ của Dung Hoan.

Tạ Nhu tức giận cắn môi, lòng bàn tay nắm chặt.

Dung Hoan từ nhỏ đã học qua lớp đệm nhạc ngẫu hứng, trên cơ bản mỗi ngày đều tốn nửa tiếng đồng hồ chuyên môn luyện tập, kiên trì mười mấy năm nay, tùy tiện một vào khúc đều là tiện tay.

Đàn đến khúc cuối, cô giáo nghĩ lại mấy lời mình đã nói, có chút lúng túng, vội vàng khen ngợi nói: "Đàn vô cùng tốt, nhìn thấy không, đây mới là đệm nhạc ngẫu hứng, nếu các em có thể đàn một khúc như thế này, không cần đến đi học cũng được. Chúng ta bắt đầu vào học thôi..."

Dung Hoan trở lại chỗ ngồi, Bao Tử kích động: "Cậu quá lợi hại rồi, lão đại hãy nhận một lạy của ta!"

Hắc Muội: "Vừa rồi dọa chết mình rồi, còn cho rằng cậu bị cô giáo đánh dấu rôi."

Tạ Nhu nhìn bóng lưng của Dung Hoan, tay cầm bút chầm chậm loang mực đen trên tờ giấy trắng.

***

Đến lúc tan học, chỉ đạo viên tại học viện thông báo một tin tức quan trọng, gần đây có một ban nhạc rất nổi tiếng "Thương Hải truy mộng" muốn tới Lâm thành biểu diễn, quản lý thành phố vậy mà đã đạt thành hợp tác với họ, đến lúc đó Lâm thành sẽ đến lựa chọn một số bạn, cùng ban nhạc diễn tấu, trước đây chưa từng có.

Bao Tử vừa ra khỏi  lớp thì thấy tin này,tâm trạng nhảy cao ba thước, mãnh liệt bắt lấy  cánh tay Dung Hoan, kích động còn thiếu tại chỗ nhảy lên: "Mẹ tôi ơi, mình nhất định phải đi báo danh, có thể cùng "Thương Hải truy mộng" diễn tấu, đây tuyệt đối là một phúc lợi."

Ban nhạc "Thương Hải truy mộng" tại trong và ngoài nước, danh tiếng đều rất cao, lấy được vô số giải thưởng, từng tại Vienna biểu diễn qua, còn rất nhiều người quốc ngoại nhận thức.

Hắc Muội bắn cho cô nàng một phát đạn: "Cậu cho rằng ai cũng có thể đi à? Cái này là tuyển chọn đấy, mình thấy chỉ cần đi xem hiện trường liền hạnh phúc rồi."

"Đúng vậy, đây nhất định là ngàn vạn mới chọn được một, nhưng vô luận như thế nào mình cũng phải thử xem, Dung Hoan, Tạ Nhu, các cậu thì sao? Cùng nhau báo danh không?"

'Dung Hoan ngẩng đầu, cười cười: "Xem tình huống đi."

Buổi sáng còn ba bốn tiết, bọn họ đi đến khác tòa dạy học, lúc này là thời gian tan học, trong hành lang người qua lại rất nhiều, Dung Hoan một tay cầm chai nước khoáng, cúi đầu gọi đồ ăn trưa liền nghe thấy tiếng kích động của bạn cùng phòng: "Ai các cậu xem phía trước có một nam sinh kìa! Thật đẹp trai."

"Đây là thần tiên phương nào a, mình chết mất..."

"Nhìn qua không giống học sinh a, có lẽ nào là giảng viên?"

Bao Tử thấy Dung Hoan vẫn còn nhìn điện thoại, vội vàng cầm tay cô: "Dung Hoan, cậu mau nhìn đi!"

Dung Hoan nghe thấy, theo tầm mắt bọn họ nhìn qua, liền thấy phía trước bên ngoài hành lang, có một người đàn ông đang dựa vào bức tường bằng  gạch men sứ màu nâu xám.

Nam nhân thân hình cao ngất, tóc ngắn chỉnh tề, mặt  như dao cắt, lông mày lãnh đạm, ngón tay mang theo ánh lửa màu đỏ tươi, mờm mờ ảo ảo nhìn không rõ lắm.

Sau lưng cửa sổ nửa mở, gió nhẹ thổi vào, hòa tan sương trắng lượn lờ bên trong, bên ngoài bắn vào ánh nắng rơi vào áo choàng trắng anh khoác lên, như là thêm một tầng kim tuyến,sáng chói kèm thêm vài phần mềm mại.

Ánh mắt anh rơi vào khoảng không ngoài cửa sổ, không biết nhìn cái gì, thần sắc đạm bạc mà lười biếng.

Bên cạnh anh là hành lang giao nhau của hai tòa nhà dạy học, người qua đường lui tới, rất nhiều nữ sinh phóng ánh mắt tới rồi lại không ai dám bước đến.

Trái tim Dung Hoan nhảy lên một cái, chân dường như không nghe lời, đứng nguyên tại chỗ.

Sau một khắc,Phó Tư Diễn coi như cảm ứng được ánh mắt của cô, thu hồi biểu tình, quay đầu một cái, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt,nhịp tim của Dung Hoan đột nhiên tăng nhanh, tay run lên, chai nước khoáng cứ như vậy " Ầm" rơi trên mặt đất, chậm rãi lăn về phía trước.

Cuối cùng rơi đến bên chân Phó Tư Diễn.

Cô ngây người, chỉ thấy nam nhân nhìn xuống bên chân mình, trong mắt nhợt nhạt ý cười.

Rồi sau đó tắt đốm lửa trong tay, cúi người nhặt chai nước lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro