Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời này vừa nói ra.

"Đại gia" được Dung Hoan ôm: ...

Ô Diệp Vũ bị chửi đến sắc mặt đen như quạ, giống như nước nóng đang sôi sùng sục: "Này, cô có ý gì hả?"

Phó Tư Diễn lạnh lùng mở miệng: "Thật xin lỗi vị tiểu thư này, bạn gái của tôi uống say rồi nên nói năng không có kiêng dè. Cô ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng xin cô đừng dây dưa với cô ấy."

Lời anh nói rất khéo léo, thực tế là đang nói: Đừng có trêu chọc bạn gái tôi nữa.

Ô Diệp Vũ cảm thấy khí thế của người đàn ông trước mắt không giận mà uy, cô ta mở miệng, chỉ có thể nén giận vào trong bụng.

Dung Hoan mắng câu này xong, cũng không lên tiếng nữa, chôn đầu ở trong ngực của Phó Tư Diễn, người đàn ông cúi đầu nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, đáy mắt tràn đầy ý cưng chiều và sự bất đắc dĩ, cuối cùng ôm cô lên.

Khi ngẩng đầu nhìn Ô Diệp Vũ, khuôn mặt anh lại trở nên lạnh lùng, liếc nhìn cô ta một cái, rồi ôm Dung Hoan rời khỏi.

Ô Diệp Vũ tức giận đến nỗi muốn bốc khói ngay tại chỗ.

***

Phó Tư Diễn ôm Dung Hoan lên xe, nói với Kế Thâm: "Quay về khách sạn."

Dung Hoan vẫn luôn ôm lấy bả vai của Phó Tư Diễn, dính ở trên người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như quả táo, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm cái gì đó.

Kế Thâm vừa nhìn thấy cảnh này, lập tức thức thời kéo tấm ngăn phía sau lên.

Lúc này cô gái ở trong ngực uốn qua uốn lại, cả người Phó Tư Diễn bị cô cọ xát ngày càng nóng, chỉ đành ôm chặt lấy cô, khàn giọng cảnh cáo: "Còn lộn xộn nữa thì ném em xuống xe."

"Tư Diễn..."

"Ngoan, lập tức đưa em trở về."

Đột nhiên cô ngây người ngốc hai tiếng, khiến anh cũng cười theo, anh ấn cằm của cô để cô ngẩng đầu nhìn anh, thấp giọng hỏi: "Cười cái gì?"

"Đại gia." Cô chớp mắt nhìn anh.

Anh nhếch môi, gãi cằm của cô: "Biết anh là đại gia rồi hả?"

Cô còn chưa nói gì, anh đã nhịn không được mà cúi đầu xuống hôn lấy môi của cô, mùi rượu say sưa lan tỏa giữa hai hàm răng, đầu lưỡi anh thăm dò vào nơi mềm mại của cô, cánh tay ôm chặt lấy cổ anh không ngừng siết chặt.

Bầu không khí vô cùng mập mờ.

Cuối cùng anh dừng lại, đè nén dục vọng cào xé tâm can, cắn vành tai của cô: "Tiểu yêu tinh, trở về xử lý em."

***

Kế Thâm dường như biết Phó Tư Diễn đang nghĩ gì, đạp mạnh chân ga, còn chưa đến mười phút, đã đến khách sạn đã đặt trước.

Kế Thâm đi làm xong thủ tục nhận phòng, đưa thẻ phòng cho Phó Tư Diễn rồi rời đi, người sau ôm lấy cô gái nhỏ, đi đến phòng tổng thống cao nhất.

Quẹt thẻ "tít", anh mở cửa phòng đi vào, cắm thẻ phòng lên.

Dung Hoan dụi đôi mắt mơ màng, nhỏ giọng nói: "Đến nhà rồi..."

"Ừm." Anh để cô lên ghế sô pha, rồi đi rót cho cô ly nước, đi đến trước mặt cô, anh ngồi xổm xuống, đưa nước cho cô uống, tay của anh nhẹ nhàng vén đi mấy sợi tóc đang che khuất tầm mắt của cô: "Tối nay sao lại uống rượu nhiều như vậy?"

Cô ngoan ngoãn nhận sai: "Có rất nhiều người đều đang uống, em không thể không uống, em cũng không muốn uống nhiều..."

Anh đau lòng nói: "Sau này cho dù là trường hợp nào, em đều không được uống."

Cô nhếch khóe môi, gật đầu: "Tư Diễn, em muốn tắm, cả người em toàn là mồ hôi."

"Được, anh đi xả nước tắm cho em."

Qua một lúc, anh ra ngoài gọi cô, cô vươn tay ra làm nũng: "Muốn bế."

Anh ôm cô lên, ôm đến phòng tắm, muốn bỏ cô xuống, nhưng cô gái nhỏ vẫn đu bám trên người anh, anh bị cô chơi đùa đến giọng có hơi khàn khàn: "Không muốn tắm, hửm."

Nghe thấy vậy, vài giây sau, cô thò tay cởi cúc áo trước ngực, một cúc lại một cúc, giống như coi anh là người trong suốt vậy.

Đáy mắt anh đỏ lên, nắm chặt lấy tay của cô, cô ngơ ngác nhìn về phía anh, giọng nói vô tội: "Anh làm gì..."

"Còn em đang làm gì."

"Em muốn tắm rửa, cởi quần áo mà."

Cô thật là.

Một lần lại một lần khiêu chiến sự tự chủ của anh.

Đoán chừng cô say thành như vậy rồi mới dám làm ra động tác như vậy, anh đè cô lên cửa thủy tinh của phòng tắm, cúi đầu cắn lấy cằm của cô, khẽ cắn. Chỉ cần ánh mắt của anh di chuyển xuống dưới, có thể nhìn thấy đường cong mê người như ẩn như hiện kia.

Trắng đến phát sáng.

Muốn nhào nó thành bột.

Cuối cùng cô nỉ non xin tha, anh mới buông tay cô ra, đặt cô xuống, cô ngoan ngoãn đi vào trong tắm rửa.

Anh ấn giữa hai hàng lông mày, mỉm cười bất lực.

Tắm rửa xong, Dung Hoan khoác áo khoác đi ra, đi đến chỗ Phó Tư Diễn đang ngồi gọi điện thoại ở trong phòng ngủ, ngồi xuống trước mặt anh rồi gọi một tiếng: "Đến lượt anh tắm rồi."

Vũ Lương ở đầu bên kia: "Khụ khụ khụ..." Anh ta không có nghe nhầm, đó là tiếng của Dung Hoan nhỉ: "Có chuyện gì đấy Phó Tư Diễn, hai người mới vậy mà đã lăn giường rồi à."

Phó Tư Diễn: "Ngậm miệng của cậu lại..."

Vũ Lương cười ranh mãnh, anh ta vuốt cằm, thản nhiên nói: "Không dễ không dễ, nghẹn ba mươi mấy năm rồi, lại bị cô gái nhà người ta trêu đùa đến nỗi chịu không nổi rồi haha."

"Tút tút tút."

Ôi ơ trực tiếp ngắt điện thoại rồi.

Phó Tư Diễn ở bên này, bị Vũ Lương nói lời kích thích, cộng thêm dáng vẻ của Dung Hoan tối nay, đã bị trêu đùa đến có chút khó mà kiềm chế được, thấy con thỏ nhỏ không nói lời nào, đã ngoan ngoãn trèo lên giường rồi, vén chăn nằm xuống, cuối cùng còn thò đầu ra nhìn anh.

Đáng yêu chết mất, muốn nhào nặn.

Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, ba mươi phút sau đi ra, cô gái nhỏ nằm sấp không nhúc nhích.

Anh nằm xuống bên cạnh cô, kéo lấy chăn, ôm con thỏ nhỏ vào trong ngực, dịu dàng hôn cô từng chút một, từ đỉnh đầu đến cánh môi.

Dung Hoan hoàn toàn bị anh đánh thức, cơn say cũng giảm đi một chút, lúc này cô tỉnh lại, xấu hổ đến nỗi mặt lập tức đỏ lên.

Anh cười: "Lá gan lúc nãy đâu rồi."

Cô cụp mi, không dám nói chuyện, anh vuốt đầu cô: "Lúc nãy sao lại đáng yêu như thế."

Lời này không biết là đâm trúng điểm nào của cô gái nhỏ, vài giây kế tiếp cô đều không nói chuyện, không hiểu sao cảm xúc có hơi sa sút, người đàn ông rất nhanh đã phát giác được, dỗ cô: "Hoan Hoan, sao vậy?"

Vừa mới bắt đầu cô còn không muốn thừa nhận, sau đó cuối cùng nói thật: "Anh cảm thấy lúc nãy em say rượu rất đáng yêu, vậy có phải là bình thường em đều không đáng yêu?"

Phó Tư Diễn: "..."

Có lúc lối suy nghĩ của con gái sẽ khiến bạn cảm thấy rất kỳ lạ.

Anh không nói lời nào, chỉ đột nhiên đứng dậy, thân thể nóng rực áp sát lên người cô, thì thầm vào tai cô: "Ai nói hả, chỉ cần là em, dáng vẻ nào cũng đều đáng yêu. Đặc biệt là dáng vẻ được anh đè ở dưới thân...Đặc biệt đáng yêu."

Sắc mặt cô đỏ bừng, muốn đẩy anh xuống dưới, nhưng lại sờ đến cơ bụng của anh.

Anh nắm chặt lấy tay của cô, hướng dẫn miêu tả đường nét cơ thể anh, cô căng thẳng, đôi môi đỏ hơi hé mở: "Tư Diễn..."

"Ừ."

"Em nóng quá."

"Bảo bối, có một cách để hạ nhiệt."

Cô mơ màng nhìn anh, anh buông tay cô ra, ngón tay tiến vào trong quần áo cô, chạm đến eo của cô, sau đó hôn cô.

Đầu ngón tay anh ở trên người cô kích thích lại tê tê như dòng điện, người đàn ông không cam chịu như vậy, liền chậm rãi đi xuống, cơ thể cô run lên muốn tránh, lại bị anh đè lại: "Thả lỏng, đừng căng thẳng."

Dung Hoan cũng hiểu rõ chuyện nam nữ, chỉ là đối với loại truyện này luôn là mong chờ lại sợ hãi, anh nhẹ nhàng hôn khiến cô nhanh chóng thả lỏng, cuối cùng ngón tay của anh cũng đến nơi thần bí, khu vực khiến người ta đắm chìm.

Lúc này, bên trên giống như đã bôi lên một tầng mật ong, anh cười cười, ở bên tai cô nói câu gì đó, khiến mặt cô càng đỏ hơn.

Lúc mới bắt đầu cô còn muốn từ chối, nhưng sau lại mềm lòng, anh cúi đầu nhìn mặt và cổ cô gái nhỏ đã đỏ như màu mật đào, ánh mắt cũng thay đổi rồi.

Cuối cùng, tay anh ngừng lại, cơ thể cô run rẩy trong ngực anh, nước mắt từ khóe mắt trào ra, khóc huhu muốn đánh anh.

Anh cười cắn vành tai cô: "Thích không?"

"Ừm..."

Anh đưa tay lấy giấy lau đi vết óng ánh, lại lau sạch cho cô. Anh xử lý sạch sẽ xong, ôm cô vào ngực một lần nữa.

Đầu óc của Dung Hoan còn hơi chóng mặt, chỉ cảm thấy hai người lại tiến thêm một bước, cái loại cảm giác ngọt ngào nhưng xấu hổ ấy lan tràn tứ chi, kích thích lòng người.

Anh hỏi cô: "Cô gái nhỏ có ghét anh như vậy không?"

Cô chớp mắt, anh thổi lên chóp mũi cô: "Anh sợ dọa đến em."

Cô khẽ lắc đầu, anh mỉm cười xoa đầu cô: "Buồn ngủ không?"

"Có chút..."

"Nhắm mắt ngủ nào, anh ở đây với em."

Cô nghe lời nhắm mắt lại, được anh ôm vào trong ngực.

***

Ngày hôm sau, hai người đều ngủ cho đến khi mặt trời mọc, Dung Hoan tỉnh dậy, lật người, lại được Phó Tư Diễn vô ý thức kéo vào trong ngực.

Phía sau lưng cô áp trên ngực anh, cô khẽ nhếch khóe môi ngọt ngào.

Lúc này, giọng nói trầm ấm khàn khàn của anh vang lên: "Hoan Hoan, chào buổi sáng."

Thì ra anh tỉnh rồi.

"Tư Diễn, chào buổi sáng."

"Cô gái nhỏ, hôm nay muốn đi đâu."

Cô xoay người lại nhìn anh: "Hôm nay anh không làm việc sao?"

"Hôm qua đã giải quyết xong rồi, em muốn đi dạo quanh thành phố W không?"

"Vâng!"

Anh cười nhéo nhéo mặt cô: "Vậy đi rửa mặt trước đi, anh đi gọi người mang bữa sáng lên đây."

Cô lập tức bò xuống giường đi vào phòng tắm, rửa mặt xong đi ra ngoài, cùng Phó Tư Diễn ăn sáng, lúc sắp đi, thì nhìn thấy bầu trời bên ngoài âm u.

"Đợi một lát, hình như sắp mưa..." Cô nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại.

"Vậy còn muốn đi ra ngoài không?"

Cô lắc đầu: "Nếu mà mưa thì thôi vậy, hay là chúng ta đợi ở trong khách sạn đi."

"Không sợ nhàm chán sao?"

Cô ôm lấy eo của anh, cười: "Có anh ở đây, sao lại nhàm chán được chứ."

Dung Hoan cùng anh làm ổ trên ghế sô pha, mới bắt đầu hai người còn cùng nhau nói chuyện một lúc, sau đó Dung Hoan lại cầm điện thoại lên chơi trò chơi, cuối cùng ngẩn người nhìn trình tự game vương giả vinh diệu.

Cô muốn chơi mà...Tuy nhiên, người nào đó không ở đây sao?

Cô vẫn chưa quên lúc đầu cô và Vũ Lương ngồi trước mặt anh chơi vương giả, làm cho người này mất mặt, đợi lát nữa cô không muốn làm anh không vui.

Ai mà ngờ Phó Tư Diễn đoán được tâm tư của cô: "Muốn chơi vương giả."

"Sao anh biết..."

Anh không giận ngược lại còn cười: "Nếu như muốn chơi, vậy anh chơi cùng em."

Dung Hoan: "..." Cô không nghe nhầm chứ.

Trong đầu cô lập tức hiện ra Lý Bạch 1-7 trong miệng Vũ Lương nói hơn ba năm trước, đến nay không quên được, khóe miệng cô giật giật: "Anh...Biết chơi không?"

Phó Tư Diễn: "Không tin anh?"

"Trước kia anh không phải nói là trò chơi này ấu trĩ nhàm chán ư."

Anh ho khan hai tiếng, bình tĩnh giải thích: "Cái này không phải là bạn gái anh thích chơi sao?"

Vẻ mặt Dung Hoan nghi ngờ, thấy anh mở trò chơi vương giả lên, cô cũng mở lên: "Phó Tư Diễn, có phải anh lại đang đùa em đúng không?"

Anh ôm lấy gáy cô, đè thấp giọng nói: "Không tin anh, vậy chúng ta solo."

Dung Hoan vừa nhìn cấp bậc của anh – Hoàng kim, lập tức tin luôn: "Solo thì solo, em mới không sợ nhé."

Phó Tư Diễn cố nén nụ cười trên khóe miệng: "Ai thua, phải đồng ý một điều kiện của người thắng."

"Được."

Mời cô solo. Anh nói: "Hoan Hoan muốn chơi gì, anh cùng em chơi."

Cô buột miệng nói ra: "Lý Bạch."

Đặc biệt chọn cái anh không biết.

Hai người đều chọn Lý Bạch, Phó Tư Diễn quay đầu nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cô gái nhỏ, vẻ mặt [Anh đợi đấy , em lập tức KO anh].

*KO : Knock Out

Anh cười thầm.

Trận đấu bắt đầu, biểu hiện của Phó Tư Diễn rất thận trọng, giai đoạn trước cô đè ép anh mà đánh, nhưng sau vài hiệp, mắt cô sáng lên: "Anh được đấy..."

So với tưởng tượng tốt hơn nhiều.

Một phút sau, Dung Hoan cầm một cái đầu người, cười vui vẻ: "Anh xem anh xem!"

Ngay lúc Dung Hoan còn đang đắm chìm trong vui vẻ, rất nhanh cô đã bị giết một nhát, cô ngây ra như phỗng.

Tiếp theo vài phút sau, cô bị anh hành hạ đủ kiểu, khi thạch anh cuối cùng của cô bị đẩy rơi, số đầu người là 1:3.

Kỹ thuật của anh không những tốt, hơn nữa xử lý các chi tiết rất tinh tế.

Dung Hoan:...

Anh cười hỏi cô: "Giống như hồi anh học trung học đó rồi."

"Còn nhớ lúc nãy nói gì không?"

Dung Hoan muốn trốn, nhưng lại bị anh tóm trở về, nắm chặt eo của cô: "Còn muốn giở trò?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro