Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời vừa nói ra, ông cháu nhà họ Lưu kinh ngạc đến mức hóa đá tại chỗ.

Bạn...Bạn gái.

Nhìn Phó Tư Diễn dắt tay Dung Hoan rời khỏi, Lưu Lỗ líu lưỡi: "Lão Dung, cậu Phó và cháu gái ông..."

Dung Khang Đạt gượng cười hai tiếng, lúng túng giải thích: "Hai người trẻ tuổi ở bên nhau rồi, chuyện này cũng không có cách nào khác. Thật xin lỗi, lão Lưu, có khả năng là phụ lòng ý kiến của ông rồi."

Lưu Lỗ cũng biết Phó Tư Diễn và Dung Khang Đạt không có quan hệ máu mủ, cho nên cũng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Hai đứa cũng rất tốt, đều là người của nhà họ Dung, cũng không sợ sau này Dung Hoan gả đi rồi sẽ chịu oan ức." Ông ấy cười trêu chọc.

Dung Khang Đạt cũng cười, gật đầu.

Ở bên khác, Phó Tư Diễn dắt tay Dung Hoan đi nhà hàng, anh ngồi xuống bên cạnh cô rồi đặt hộp bánh xuống trước mặt cô.

Cô liếm môi muốn nhận lấy, nhưng lại bị anh ngăn lại: "Bây giờ ăn thì lát nữa sao ăn được cơm tối?" Người đàn ông cười trêu chọc cô.

Cô bĩu môi: "Ăn cơm tối xong thì sao ăn được cái này nữa?"

"..." Anh búng trán cô: "Vậy tối nay ăn muộn chút."

"Không được, ăn muộn quá em sẽ béo."

Anh lướt nhìn cô từ trên xuống dưới: "Em gầy như vậy, anh không làm em tăng cân là đã tốt lắm rồi."

Cô bĩu môi, dựa vào bàn, nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói nhõng nhẽo: "Chỉ ăn một miếng."

Trong lòng anh ngứa ngáy, nắm lấy gáy cô, hôn cô một cái rồi nói: "Cho phép em ăn một miếng."

Cô vui vẻ mở hộp bánh ra, thản nhiên nói đến chuyện lúc nãy: "Chị gái ở bên ngoài, hình như là muốn làm quen với anh. Ông nội chị ấy muốn giới thiệu chị ấy cho anh đấy."

Phó Tư Diễn khẽ cau mày: "Lại muốn làm gì nữa."

"Không phải là ý của ông nội, là do người ta chủ động đến chơi." Cô cười an ủi anh: "Hơn nữa, anh cũng đã từ chối rồi, không phải lúc nãy anh nói em là bạn gái của anh sao."

Cuối cùng anh sờ đầu cô: "Em yên tâm, cho dù thế nào đi chăng nữa, sau này anh sẽ lập tức từ chối những chuyện như vậy."

***

Buổi tối sau khi ăn tối xong, Phó Tư Diễn đưa Dung Hoan trở về Cư Quan Hải, ông nội Dung đang ở nhà, nên anh cũng không tiện "Bắt nạt" cô.

Ngày hôm sau, Dung Hoan bị báo thức mà Phó Tư Diễn cài đánh thức, hôm nay anh có tiết ở trường.

Cô xoay người, lại được người đàn ông ôm vào trong ngực, âm thanh khàn khàn của anh truyền đến: "Lại ngủ thêm một lúc nữa."

Cô dở khóc dở cười, thuận miệng gọi: "Thầy, làm sao có thể ngủ nướng chứ?"

Vừa dứt lời, anh nghiêng người chắn ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, nhéo cằm cô: "Em gọi anh là gì?"

"..." Cô biết mình lại trêu chọc phải "tính xấu" nào đó của người đàn ông rồi. Cô đẩy anh: "Đừng nghịch..."

"Gọi thêm lần nữa đi, bảo bối." Anh nghiêng người, âm thanh rơi vào bên tai cô, ngón tay chạm vào mái tóc mềm mại của cô.

Cả người cô choáng váng đến mức không có sức chống cự, cuối cùng cũng chịu không nổi nữa nên ngoan ngoãn gọi.

Giọng cô gái nhẹ nhàng, khiến những cảm xúc bị kìm nén trong lòng anh hừng hực trỗi dậy.

Trong căn phòng mới chớm đông, chỉ có một căn phòng sáng rực.

Dung Hoan tưởng rằng ngoan ngoãn gọi một tiếng thì anh sẽ thả cô đi, nhưng ai ngờ lại là đưa mình vào miệng cọp.

Sau khi thời gian vui vẻ trôi qua, hai người cùng nhau đi tắm rửa, vì thời gian có hơi chậm trễ, nên Phó Tư Diễn không ăn sáng ở nhà nữa, Sau khi đi ra, Dung Hoan lập tức đi đến tủ quần áo, chọn quần áo cho anh.

Anh dựa người ở bên cạnh nhìn cô, chân mày tràn đầy ý cười và cưng chiều, Dung Hoan chú ý đến ánh mắt của anh, đỏ mặt nói: "Nhìn em làm gì?"

"Bạn gái của anh xinh đẹp quá, nhịn không được mà nhìn nhiều chút."

Dung Hoan lấy áo khoác ra, khoác lên tay anh, xấu hổ nhìn anh một cái.

Anh thay quần áo xong, cô đứng ở trên giường chỉnh lại cổ áo cho anh, làm xong mọi việc liền vỗ vai anh: "Được rồi, đi thôi."

Anh vừa mới bước ra khỏi cửa, đột nhiên quay sang cô nói: "Anh để quên một thứ."

"Hửm."

Anh đi tới trước mặt cô, một tay bế cô đi ra ngoài: "Cái này."

Dung Hoan: "..."

Cô vòng tay qua cổ anh, nghi hoặc hỏi anh: "Anh muốn làm gì vậy..."

"Đưa em đi lên lớp cùng."

"Hả!"

"Vừa vặn hôm nay không có nhiều việc lắm, dù sao em ở nhà cũng chán, không bằng đi cùng anh, nhé."

Cô suy nghĩ một chút, cũng rất hứng thú, gật đầu cười đồng ý: "Vậy chúng ta đi mua đồ ăn sáng."

"Đi nhà ăn mua."

***

Hai người đến đại học S, nhà ăn số một gần tòa nhà giảng dạy nhất, hai người cùng đi mua đồ ăn sáng ở nhà ăn số một, rồi anh đưa cô đến văn phòng, trước hai tiết học vào buổi sáng, anh bảo cô ở đây đợi một lúc.

Dung Hoan tùy tiện mở xem màn hình của anh, phát hiện màn hình máy tính thế mà lại là ảnh chụp chung của cô và anh, lúc cô mở ngăn kéo ra, thì phát hiện một xấp tài liệu, trong đó có một góc bị lộ ra ngoài, hóa ra là ảnh của Tư Tinh Châu.

Cô nghi ngờ lấy ra xem, phát hiện chính là Phó Tư Diễn điều tra Tư Tinh Châu, hơn nữa anh chỉ có mình cậu ta, tất cả mọi người ở đây cô đều quen, hơn nữa bọn họ đều là những người mà cô đã tiếp xúc ở nước ngoài!

Cô từ từ phản ứng lại, chẳng lẽ trong khoảng thời gian cô ra nước ngoài, anh vẫn theo dõi nhất cử nhất động của cô, điều tra từng người xung quanh cô để đảm bảo an toàn cho cô.

Ngay sau đó, một chiếc vé máy bay thu hút ánh mắt của cô. Cô rút ra xem, nhớ lại hôm đó là ngày thứ hai khi cô ra nước ngoài.

Đích đến là New York.

Ngày hôm đó anh...đi nước ngoài tìm cô! Nhưng cô lại không thấy anh!

Dung Hoan nhớ lại, tối hôm đó anh và cô gọi điện thoại, cô nói với anh [Đừng làm phiền cô nữa.]

Lúc đó nỗi đau trong lòng anh, Dung Hoan không có cách nào cảm nhận được.

Cô vuốt ve chiếc vé máy bay nhàu nát, chợt hiểu ra...

Hóa ra nỗi đau, là chuyện của hai người.

***

Tiết học buổi sáng kết thúc, Phó Tư Diễn trở về văn phòng, vừa mở cửa ra, thì phía sau truyền đến giọng con gái: "Thầy Phó..."

Một cô gái tóc dài chấm eo đi tới, trong tay cầm giáo trình, cười hỏi: "Sáng nay không phải là anh không có tiết sao?"

Người nói chuyện là đồng nghiệp của Phó Tư Diễn, cùng một trường đại học.

Người đàn ông lạnh nhạt nói: "Sáng nay có lớp học bù."

"Vậy à, ồ suýt chút nữa thì quên chuyện chính rồi, muốn tìm anh xin một phần giáo trình giảng dạy, còn có phần tài liệu được phát trong cuộc họp lần trước, cô giáo Vu nói chỗ anh có dư một bản." Người phụ nữ đẩy mắt kính, cười xấu hổ.

Phó Tư Diễn đẩy cửa ra: "Mời vào."

Người phụ nữ còn đang nghĩ xem lát nữa nên nói gì, cô ấy định mời Phó Tư Diễn cùng đi ăn tối, nhưng ai biết, khi cửa mở ra, cô ấy nhìn thấy một cô gái đang nằm trên bàn, thì sửng sốt.

Cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc dài che nửa gò má trắng nõn, lúc này hình như đang ngủ, không động đậy.

"Cô ấy..."

Ánh mắt kinh ngạc của người phụ nữ cũng thu hút Phó Tư Diễn nhìn về phía trên bàn làm việc, sau đó khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói: "Nhỏ giọng một chút, bạn gái tôi ngủ rồi."

Cô giáo cảm thấy cổ họng mình bị nghẹn lại không nói nên lời.

Cô ấy nhận lấy giáo trình, cười hỏi: "Anh...anh yêu đương từ lúc nào vậy?"

"Cũng được một thời gian rồi."

"Hóa ra là vậy, chúc mừng nhé."

Âm thanh nói chuyện của hai người lọt vào tai Dung Hoan, khiến ý thức mơ hồ của cô tỉnh táo trở lại, cô ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Phó Tư Diễn đã trở lại từ lúc nào rồi.

Phó Tư Diễn nhìn lướt qua cô giáo kia, nhìn về phía cô, cười hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Cô giáo ấy cũng xoay người lại, nhìn thấy rõ tướng mạo của Dung Hoan, nhất thời cảm thấy mình thật sự không so sánh được...

Hai người vẫy tay, đột nhiên Dung hoan cảm thấy có chút ngượng ngùng, đang do dự có nên tiến lên chào hỏi không, thì cô giáo viên ấy đã cầm sách rời đi rồi.

Phó Tư Diễn đi tới, ngồi xuống trước bàn làm việc, giơ tay gãi cằm cô: "Còn buồn ngủ không?"

Cô lắc đầu: "Em chỉ là chán quá thôi."

Anh nhếch khóe miệng, bế cô từ trên ghế xuống, sau đó ngồi xuống, để cô ngồi trên đùi mình: "Chán hả, không phải anh ở cùng em sao?"

Cô dựa vào vai anh, nói: "Có phải em vừa bóp chết tâm tư của tình địch không."

Anh cười: 'Sao Hoan Hoan biết."

Cô bĩu môi: "Đều là con gái, làm sao không biết."

"Vậy thì sau này Hoan Hoan phải thường xuyên cùng anh đến văn phòng để tuyên bố chủ quyền, như vậy người khác sẽ không có tâm tư gì nữa."

"Không sao, em tin anh sẽ xử lý ổn thỏa."

Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô: "Hôm nay thật ngoan."

Cô níu lấy quần áo của anh, ngửa đầu nhìn anh, hỏi: "Lúc đầu em đi nước ngoài, có phải anh mua vé máy bay bay qua đó không?"

Anh sửng sốt: "Biết rồi à."

"Sao anh lại không đến tìm em!"

"Ngày đó...lúc cùng em nói chuyện điện thoại, anh ở trong xe ngay bên kia đường."

Dung Hoan sững sờ.

Trong mắt anh hiện lên một tia hối hận, anh từ từ giải thích với cô: "Anh muốn mang em trở về, mặc dù anh không thể nói với em rằng anh thích em. Nhưng...Lúc đó giọng điệu của em dứt khoát như vậy, anh cảm thấy thay vì để em trở về lại không thoải mái, không bằng để em không nhìn thấy anh."

"Nhưng mà, anh không thấy buồn sao?"

"Hoan Hoan, bỏ lỡ ba năm, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng chúng ta." Anh cười sờ mặt mình: "Nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, ba năm này khiến chúng ta càng thêm trân trọng lẫn nhau hơn."

"Cho nên cho dù ba năm này chúng ta không gặp nhau, em vẫn quan tâm anh như vậy."

Anh không nói, nhưng mở một ngăn kéo khác lấy ra một xấp vé máy bay, khoảng chừng hai mươi vé, tất cả đều bay đến New York, gần như hai tháng một lần.

Hóa ra ở nơi cô không nhìn thấy, anh đều đang nhìn cô.

"Chẳng trách lần nào em cũng không phát hiện ra anh..." Nhưng thực ra có một lần cô thật sự nhìn thấy anh rồi, chỉ là cô cho rằng mình uống say.

"Không sao, từ nay về sau, ngoan ngoãn bồi thường cho anh là được."

"Bồi thường."

Anh thì thầm bên tai cô, cô nghe vậy liền đỏ mặt, đẩy anh ra: "Lưu manh..."

"Lưu manh chẳng phải là em cũng thích ư."

Anh cúi đầu khóa chặt đôi môi đỏ mọng của cô, luồn ngón tay vào mái tóc mềm bồng bềnh của cô, rồi nắm lấy gáy cô không cho cô trốn về phía sau.

Bắt nạt cô gái nhỏ xong, cô nói muốn đi chỗ khác, không muốn ảnh hưởng anh làm việc nữa.

Vì thế cô ngồi lên sô pha, anh cũng bắt đầu nghiêm túc xử lý công việc.

Thời gian buổi trưa đến rồi, cô bước đến trước mặt anh, trong miệng lẩm bẩm: "Em đói, em muốn ăn ở nhà ăn..." Giống như chú mèo con đến xin ăn của chủ nhân.

Anh nắm lấy tay của cô: "Hoan Hoan đợi anh năm phút nữa."

"Vâng."

Cô ngồi trên ghế sô pha đợi anh, một lát sau thấy anh đi về phía cô, trong tay cầm áo khoác ngoài, anh đưa tay về phía cô: "Đi, đi ăn cơm nào."

Cô được anh dẫn ra khỏi văn phòng, rất nhiều giáo viên nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc: "Thầy Phó, đây là...!"

Mọi người vậy mà nhìn thấy một Phó Tư Diễn chưa bao giờ gần phụ nữ, vậy mà dắt tay một cô gái!

Phó Tư Diễn ôm vai Dung Hoan, khẽ mỉm cười: "Bạn gái của tôi, đưa cô ấy đi ăn cơm."

***

Dung Hoan và Phó Tư Diễn đi đến nhà ăn, đã đến giờ ăn, Dung Hoan nhìn một hàng dài đang đợi lấy cơm, cô háo hức nhìn Phó Tư Diễn.

Người đàn ông rất nhanh hiểu ý của cô, bàn tay cọ sau gáy cô, dịu dàng nói: "Em đi tìm chỗ trước đi, anh đi lấy cơm cho em."

"Được, một mặn một chay."

Nhà ăn lúc này chỗ nào cũng đông người, cô tìm một vòng, cuối cùng thấy có người vừa rời đi, cô lập tức qua đó ngồi xuống.

Một lúc sau, một nam một nữ đi tới hỏi: "Xin chào, xin hỏi mình ngồi chung bàn được không?" Giọng cô gái nhõng nhẽo.

"Không sao." Dung Hoan cười nói.

Đôi tình nhân này ngồi xuống, cô gái kia bắt đầu than thở với bạn trai: "Buổi sáng hôm nay gọi điện thoại cho anh mà anh không bắt máy, có phải là anh cố ý không muốn bắt máy không."

Chàng trai có khuôn mặt nhỏ và khá đẹp trai, lúc này nghe thấy lời bạn gái nói, đôi lông mày rậm nhíu lại, giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn: "Anh không nói nữa, sáng hôm nay lên lớp anh đã nộp điện thoại lên rồi."

"Nhưng mà trước kia anh cũng không có nộp, còn chơi game."

"...Anh đã nói là thầy bảo rồi, em không tin hay như nào?" Chàng trai kia nói xong, ánh mắt liếc nhìn Dung Hoan ngồi ở bên cạnh bạn gái của mình, dung mạo xinh đẹp của Dung Hoan khiến cậu ta vô cùng ngạc nhiên, sững sờ mấy giây.

Chuyện này rất nhanh bị bạn gái phát hiện: "Nói chuyện với em anh cũng không chuyên tâm chút nào!" Giọng điệu của cô gái kiêu ngạo như trẻ con, nhưng lúc này trong lỗ tai của chàng trai, lại không thoải mái như vậy.

Chàng trai không muốn để ý đến cô gái, cô gái lẩm bẩm gì đó, lúc này lực chú ý của Dung Hoan bị Phó Tư Diễn hấp dẫn, cô vẫy tay với anh.

Phó Tư Diễn đặt khay cơm lên bàn, đôi tình nhân lần lượt ngẩng đầu lên nhìn anh, cũng sửng sốt.

Đẹp trai quá...

"Không có món sườn xào chua ngọt mà em thích, nên lấy cánh gà cho em." Người đàn ông nói.

Dung Hoan gật đầu như gà mổ thóc: "Cái này em cũng thích ăn, cảm ơn anh."

Bị hành động đột ngột của cô làm cho cười, anh ngồi xuống, nhận lấy đôi đũa mà cô đưa cho, hai người cùng ăn, Dung Hoan nói: "Món ăn trong nhà ăn vẫn có mùi quen thuộc như vậy, rất ngon."

"Thích thì sau này ngày nào anh cũng đưa em vào đây."

"Aiya, anh cứ coi như em là thú cưng, mang theo bên người vậy."

Anh nhếch môi: "Được, vậy anh phải canh chừng cẩn thận, không để người nào đó chạy thoát."

Chàng trai ở bên cạnh nghe trộm: Sao mối quan hệ giữa hai người này lại hài hòa như vậy!

Cô gái ở bên cạnh nghe trộm: Tại sao bạn trai của người khác lại nói những lời dễ nghe như vậy!

Dung Hoan múc canh, nói với Phó Tư Diễn: "Đột nhiên em muốn ăn hạt dẻ...hay là em lên mạng mua một ít nhé."

Anh nhướng mắt: "Không cần, anh dẫn em đi mua hạt dẻ tươi ở trên phố."

"Nhưng mà cái đó không dễ bóc..."

"Anh bóc cho em."

Dung Hoan đạt được mục đích, thỏa mãn nở nụ cười, lúc này, chàng trai bên cạnh "a" lên một tiếng, giống như sắp nhảy dựng lên: "Em con mẹ nó giẫm anh làm gì!"

Cô gái tức giận nhìn chằm chằm chàng trai, còn chàng trai thì vẻ mặt khó hiểu: "Anh điên rồi!"

Cô gái cầm khay cơm lên, nói: "Anh nhìn bạn trai của người khác đi!"

Chàng trai kia tức giận chửi thề một câu, liếc nhìn Dung Hoan, rồi xấu hổ đuổi theo, Dung Hoan cong môi trêu chọc người nào đó: "Có người nào đó phạm sai lầm lớn rồi."

Người nào đó vui vẻ nhướng mày: "Ồ sai lầm gì thế."

"Anh cưng chiều bạn gái của mình quá, sẽ làm cho người khác so sánh."

Anh nắm tay cô: "Bạn gái vốn dĩ là để cưng chiều."

***

Buổi chiều hai người về đến nhà, buổi tối, Dung Hoan ăn cơm xong liền co người lại trên sô pha xem TV, buổi tối hôm nay thời tiết đột nhiên giảm xuống, lại lạnh hơn vài độ.

Phó Tư Diễn từ trong bếp đi ra, liếc nhìn cô rồi im lặng đi lên lầu.

Ngay lúc Dung Hoan đang không hiểu gì, anh khoác một chiếc áo khoác dày màu xám đi xuống, sau đó đi đến trước mặt cô, bế cô từ trên ghế sô pha lên, khoác lên người cô, nhẹ giọng bất đắc dĩ nói: "Trời lạnh còn không đi mặc thêm quần áo."

"Sao anh lại lấy quần áo của mình."

"Không phải là thích mặc của em" Dung Hoan nói, quần áo của anh rộng rãi, mùa đông rất dễ mặc.

Cô cười toe toét, đứng trên ghế sô pha cúi đầu nhìn anh, đợi anh giúp cô mặc xong, hôn anh một cái: "Phần thưởng."

Cô vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy thân thể mình bay vút lên không trung, giây tiếp theo, cô bị anh ôm vào trong lòng, anh ngồi trên ghế sô pha, ôm chặt cô.

"Thưởng như này không đủ." Lần này đến lượt anh cúi đầu hôn.

Hai người hôn xong, anh vuốt ve cằm của cô, nói nhỏ: "Lại ăn cái gì, cái miệng nhỏ này ngọt như vậy."

"Ừm...Cam đường, anh muốn ăn không?"

Ánh mắt anh rơi vào đôi môi mềm mại đỏ mọng như quả anh đào của cô, anh cười một tiếng: "Anh đã được ăn anh đào rồi."

Dung Hoan: "..."

Ngón tay anh đặt lên eo cô, cẩn thận vuốt ve: "Anh cảm thấy bây giờ em mập hơn một chút."

Dung Hoan cả kinh: "Phải không! Đều tại anh cứ vỗ béo em! Hừ..."

"Béo một chút mới tốt, trước kia ôm vào giống như ôm một khúc xương."

"..." Cô cũng không gầy đến thế đâu.

Cô đưa tay lên mặt anh, lần theo đôi lông mày sắc như dao và đôi mắt đầy sao của anh, khẽ nói: "Sao ngũ quan của anh lại cân đối như vậy."

"Thích không?"

"Vâng, vừa nhìn đã cảm thấy đẹp trai." Cô dựa vào ngực anh, nhớ lại trước kia: "Phó Tư Diễn, anh có nhớ cảnh lần đầu nhìn thấy em không?"

"Làm sao lại quên được."

"Lần đầu tiên anh mới nhìn thấy em, nghĩ về em như nào vậy."

"Anh cảm thấy em rất đặc biệt, nhìn em rất ngoan ngoãn nghe lời, thực ra là một chú hồ ly gian xảo, rất can đảm, dám đập những thứ như chai bia lên đầu người ta." Anh luồn ngón tay vào mái tóc dày của cô.

Cô phì cười: "Cái này là từ nhỏ em được học cùng Hề Phán đó, có một lần bọn em đi chơi, có một chàng trai bắt nạt bọn em, Hề Phán dạy cho bọn họ một bài học. Vậy anh thích em như thế nào?"

Dung Hoan được anh dỗ nên tâm tình vô cùng tốt, chủ động hôn anh, anh nắm quyền chủ động, đè cô xuống dưới, hai người hôn nhau không rời trên ghế sô pha.

Cuối cùng anh dừng lại, dùng ngón tay vuốt tóc cô, cười nói: "Tối nay lên giường lại tiếp tục."

"..." Cô đỏ mặt, mắng anh "Lưu manh."

"Có muốn ra ngoài đi dạo không."

"Được ạ."

Anh kéo cô dậy, hai người thay giày rồi đi ra ngoài. Phía Nam mặc dù không có tuyết rơi, nhưng thời tiết ẩm thấp, lạnh thấu xương, cũng khiến người ta khó chịu.

Cô đeo găng tay và khăn quàng, anh nắm một tay cô bỏ vào trong túi áo khoác, hai người ung dung đi về phía trước.

"Tư Diễn, anh có muốn nghe về cuộc sống của em khi còn ở nước ngoài không?"

Anh nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô rồi gật đầu.

Vì thế, cô kể rất nhiều câu chuyện thú vị ở nước ngoài cho anh nghe, thực ra cuộc sống ở nước ngoài của cô có rất nhiều niềm vui , không chỉ vì cô không thể thích nghi với môi trường mới mà trong lòng cô còn có vết thương chưa lành.

"Cuộc sống ở nước ngoài rất thú vị, điều tồi tệ duy nhất chính là không có anh."

Anh ôm lấy vai cô, dùng giọng điệu dịu dàng ôn nhu nói: "Hiện tại có, sau này cũng sẽ có."

Sau khi hai người ở bên nhau, cả hai hỏi nhau, tại sao trong ba năm xa cách ấy lại không đi thử bắt đầu một mối quan hệ mới, hai người đều nói hình như công tắc thích người khác ở trong đầu đều tắt rồi, cho nên không một ai đi vào được trái tim của họ.

Cứ như vậy, lần sau gặp được nhau, công tắc lại được bật lên, giống như thời gian xa nhau đã bị cắt đứt, sinh mệnh của hai người lại một lần nữa được nối lại với nhau.

Hai người đi chợ đêm, anh hỏi: "Hiện tại có muốn ăn hạt dẻ không?"

"Có!"

Anh dẫn cô đi tìm xung quanh, cuối cùng nghe thấy tiếng ra bán: "Hạt dẻ tươi rang đường, vừa thơm lại vừa ngọt, một cân chỉ bán 18 tệ!"

Hai người lập tức đi lên phía trước, Phó Tư Diễn nói: "Bà chủ, cho một cân đã bóc."

"Được, chàng trai này đối xử với bạn gái thật tốt, trời lạnh ăn hạt dẻ rang đường, dỗ dành bạn gái vui vẻ đấy."

Hai người đều bị lời của bà chủ nói làm cho cười, cầm lấy hạt dẻ, rồi đi đến chỗ nghỉ chân ở phía trước.

Dung Hoan tìm một chỗ ngồi xuống, mắt cô nhìn chằm chằm vào túi hạt dẻ nóng hổi trên tay anh như chú sóc con. Anh búng một cái lên trán cô: "Cô nhóc tham ăn."

Anh đứng ở trước mặt cô, lấy một quả ra bóc vỏ cho cô, hạt dẻ vàng óng ánh, Dung Hoan nhìn mà thèm, anh đưa hạt dẻ qua cho cô, cô há mồm muốn ăn, thì anh lại rút tay về.

"Này!"

"Muốn ăn."

"Ừ."

Anh cúi đầu nói ở bên tai cô: "Gọi một tiếng dễ nghe đi."

"Anh Tư Diễn." Giong cô mềm mại, ngẩng đầu tha thiết nhìn anh.

Cuối cùng anh nhịn không được mà nhếch miệng cười, đưa hạt dẻ đến bên miệng cô, phát hiện cô gái nhỏ rất dễ bị "lừa", một chút đồ ăn ngon là đã thu phục được cô rồi.

***

Hai người về đến nhà, Phó Tư Diễn đi rửa mặt trước, Dung Hoan đang chơi game, đúng lúc nhận được điện thoại của Hồ Hinh, nói mấy ngày nữa có buổi biểu diễn ở thành phố B, hội trường âm nhạc nơi đó muốn mời cô đi. Dung Hoan đồng ý, dù gì thời gian này cô cũng rất nhàn nhã.

Phó Tư Diễn tắm rửa xong đi ra ngoài, Dung Hoan nói chuyện này với anh, anh nhìn thời gian thì thấy xung đột với lịch trình của mình rồi.

"Không sao, đến lúc đó Hồ Hinh đi cùng em là được."

"Phải đi bao lâu."

"Ba ngày là về rồi."

Anh gật đầu, để cô đi tắm rửa, Dung Hoan đưa điện thoại cho anh: "Giúp em chơi một lúc."

Anh chơi xong một ván, vừa vặn Wechat nhảy ra một tin nhắn: [Bảo bối, mấy ngày nữa mình bay đến thành phố B, mấy người chúng ta gặp mặt đi, lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp nhau rồi đấy.]

Phó Tư Diễn nhướng mày.

Tin nhắn được gửi bằng tiếng Anh, được ký tên bằng tiếng Anh của một người đàn ông – Malloy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro