Chương 69 ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Phó Tư Diễn nắm tay Dung Hoan đi xuống sân khấu, liền có rất nhiều phóng viên tiến lên phỏng vấn, người đàn ông qua quýt nói mấy câu, toàn bộ hành trình đều che chở cô.

Đi về phòng nghỉ, người của phòng làm việc vui vẻ kéo đến: "Chúc mừng chị Dung Hoan và anh Phó! Cầu hôn cũng quá lãng mạn đi!"

"Lúc nào có thể ăn kẹo mừng vậy?"

"Chị Dung Hoan, hai người đứng cùng nhau chính là trai gái xứng đôi vừa lứa, tuyệt vời!"

Dung Hoan bị bọn họ nói đến xấu hổ, Phó Tư Diễn giữ sau đầu cô, hướng mọi người cười nói: "Kẹo cưới sắp đến rồi."

"Oh"

"Mấy người đủ rồi nha, còn ngại mặt chị Dung Hoan chưa đủ đỏ sao?" Hồ Hinh cười cười, kéo mọi người ra ngoài, "Không quấy rầy hai người nữa, chúng tôi chờ bên ngoài."

Một đám người bỏ chạy, trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người.

Phó Tư Diễn nhìn cánh tay và đôi vai trần trụi của cô gái nhỏ, lập tức cởi áo khoác, phủ lên người cô.

Dung Hoan vẫn còn đắm chìm trong màn cầu hôn vừa nãy của anh, lúc định thần lại, đã bị anh ôm vào trong ngực, cánh tay nóng rực của anh đặt bên hông cô, nhiệt độ không ngừng truyền đến.

Đỉnh đầu vang lên thanh âm trầm thấp: "Là người nào nói tối nay anh không được ôm hôn?"

Mặt Dung Hoan nóng bừng, còn chưa trả lời, liền cảm giác được nụ hôn nóng bỏng của anh lại lần nữa rơi xuống, thân thể theo bản năng lùi về phía sau, nhưng lại khiến cho nụ hôn của anh càng thêm mãnh liệt.

Dung Hoan có thể cảm giác được cơ thể của anh đang sôi trào lên, anh buông môi cô ra, nhéo cằm cô, khàn giọng nói: "Bảo bối, cuối cùng tối nay đã có thể rồi."

Cô hiểu được ý anh, nhưng là...cô vân vê áo anh, ấp úng nói một câu, anh không nghe rõ: "Đang nói gì đấy?"

"Em..." Đầu cô cúi xuống càng thấp, "Bà dì của em đến rồi."

Cô cũng không muốn đâu.

Người đàn ông trầm mặc vài giây, trong lòng tựa như dâng lên một cỗ tiếc nuối, nhưng cuối cùng lại tan vào bên miệng, hóa thành một câu từ tính: "Không có việc gì, không sao, thời gian của chúng ta còn nhiều."

"Ừm..."

Anh xoa xoa đầu nhỏ của cô, cười nhạt nói: "Tối nay như thế này đã rất thoả mãn rồi."

Câu "Em đồng ý", mặc dù trong lòng anh đã diễn thử hàng nghìn lần, nhưng khi nghe thấy cô nói ra, cảm xúc vẫn cuồn cuộn mãi không thôi.

***

Hai người về đến nhà, Dung Hoan trước tiên đi tắm, tắm xong đi ra, liền nhìn thấy Phó Tư Diễn từ trong ngăn kéo lấy ra quyển sổ nhỏ, cô đi đến gần, vậy mà là sổ hộ khẩu của cô.

"Anh lấy nó ở đâu vậy?"

"Lúc ông nội ra nước ngoài đã đưa cái này cho anh." Ngày đó trước khi đi, Dung Khang Đạt gọi anh đến thư phòng, đưa sổ hộ khẩu cho anh, chỉ nói một câu: "Muốn làm thì nhanh lên."

"Anh cầm sổ hộ khẩu...để làm gì?"

Anh nhướn mày nhìn cô, "Em nói xem?"

Cô xoay người, lén lút cười.

Phó Tư Diễn tắm rửa xong đi ra, nằm vật xuống giường, kéo Dung Hoan đang chơi di động vào trong ngực, cô lập tức để điện thoại xuống, ngẩng đầu ôm lấy cổ của anh, cười ngọt ngào.

"Nhóc con vui vẻ như vậy?"

Cô nhẹ giọng nói: "Em không cho rằng anh nhanh như thế đã cầu hôn em..."

"Anh lại cảm thấy đã đợi lâu lắm rồi." Muốn kết hôn với cô, là chuyện đã được "dự mưu" từ rất lâu.

Dung Hoan thu tay lại, nhìn nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh trên tay, ngửa đầu hỏi anh: "Nhẫn của anh đâu?"

"Ở trong phòng."

Cô bật nhanh dậy, lục tung ngăn kéo, anh nhìn cô, không tiếng động cười: "Tìm thấy không?"

"...Tìm được rồi!" Cô nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ, mở nó ra, đó là cặp nhẫn cưới cô đặt làm riêng, mặt trong nhẫn của cô và Phó Tư Diễn có khắc chữ: "Y&H" và "H&Y".

Cô cầm lấy nhẫn nhảy lên giường, nắm lấy tay anh, nhìn anh, âm thanh rất ôn nhu: "Xin hỏi anh Phó Tư Diễn, anh có nguyện ý cưới em, để Hoan Hoan thích anh cả đời hay không?"

Anh sửng sốt chớp mắt, sau đó hôn lên môi cô, "Là vinh hạnh của anh."

Cô đeo nhẫn vào tay anh, sau đó ngắm tay hai người nắm tay nhau, "Tư Diễn ánh mắt của anh thật tốt."

"Em là nói nhẫn hay là bản thân em?"

Cô cười hì hì, "Đều tốt."

Anh xoay mình đặt cô dưới thân hôn môi, Dung Hoan cũng nhiệt tình đáp lại anh, môi răng đan vào nhau, cô cảm giác chân mình như đang giẫm lên bông, hoà vào nhiệt độ nóng bỏng của anh.

Sau một lúc lâu, anh rời môi cô, tựa vào bên tai cô thở hổn hển, "Anh phát hiện năng lực kiềm chế của anh được em rèn luyện vô cùng tốt."

Nếu như tối nay bà dì của cô không đến, hiện tại nhất định là bị anh "ăn sạch" rồi.

Cô đau lòng ôm lấy thắt lưng anh, "Vài ngày nữa là không cần nhẫn nại."

"Thật sao?"

"Em...Em mệt thì không được." Cô chột dạ bổ sung.

Anh nặng nề cười, "Nhóc thối."

Anh trở mình, lại kéo cô qua, Dung Hoan lui thành một đoạn, gối đầu lên cổ anh, nói: "Tư Diễn, em cảm thấy rất hiếu kỳ."

"Hửm?"

"Tại sao anh lại thích em...Rõ ràng trước khi gặp em, bên cạnh anh có nhiều người ưu tú hơn em?"

"Bé ngốc lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi."

"Em mới không nghĩ ngợi lung tung đâu..."

Anh cười cầm tay cô, nói: "Khi ấy lúc mới quen biết em, em còn nhỏ, ngại ngùng gọi anh 'Chú Phó', mỗi lần anh trêu em, em liền đỏ mặt, trong lòng anh nghĩ, bé gái này da mặt sao lại mỏng như vậy.

Anh dần nhận ra em thật đáng yêu, bất kể là lúc bị trêu chọc, lúc tức giận, hay là khi miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo. Sau này anh liền nghĩ...Nếu biến em thành người của anh, chỉ bày ra dáng vẻ đáng yêu trước mặt anh, thật là tốt biết bao."

Dung Hoan gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Hiện tại em cũng chỉ đáng yêu trước mặt anh."

Anh xoa đầu cô, "Ừm, cảm nhận được rồi."

"Thật ra trước kia em rất sợ yêu đương, đặc biệt là cùng người khác bắt đầu một mối quan hệ mới, nhưng sau khi ở bên cạnh anh, em hoàn toàn không nghĩ như thế...Em cảm thấy tình yêu nên có dáng vẻ này."

"Sao anh lại không nghĩ như thế chứ?"

Dung Hoan cười cười, sau đó ngáp một cái, anh nói: "Nhanh ngủ thôi, mấy ngày này đều không ngủ ngon rồi."

"Tư Diễn, ngủ ngon..."

***

Sáng sớm hôm sau, chào đón Dung Hoan là ánh mặt trời ấm áp của mùa đông.

Cô lười biếng duỗi thắt lưng, chậm rãi mở mắt, không thấy người nằm bên cạnh đâu. Cô nhanh chóng rửa mặt xong, đi ra ngoài tìm anh, chợt nghe thấy anh đang gọi điện thoại ở thư phòng.

"Vâng, chuyện hôn lễ cháu đã bắt đầu chuẩn bị rồi, chú Dung cứ yên tâm."

Dung Hoan: "Anh đang gọi điện thoại cho ông nội sao?"

Âm thanh của cô gái nhỏ khiến anh quay đầu lại, "Tỉnh rồi?" Anh nói với đầu bên kia mấy câu, sau đó đưa điện thoại cho Dung Hoan: "Ông nội tìm em."

Dung Hoan nhận lấy, liền nghe thấy đầu kia truyền đến tiếng cười sang sảng đầy năng lượng: "Hoan Hoan, ông nội chúc mừng các con."

Tiếng cười này khiến cho hai má cô nóng lên, "Ông nội, Tư Diễn nhanh như vậy đã nói với ông rồi."

"Haiz, ông biết từ hôm qua rồi, lúc hai đứa đứng trên sân khấu, Ninh Ninh còn gọi video với ông, phát sóng trực tiếp đấy!"

"..."

"Hai đứa bao giờ lãnh chứng ? Việc này không thể chậm trễ."

Phó Tư Diễn ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, anh nói vào loa ngoài: "Hôm nay cháu liền mang cô ấy đi."

"Tốt tốt tốt, đợi lát nữa ông sẽ gửi cho hai đứa bao lì xì lớn." Mặt mày ông cụ rạng rỡ.

Cúp điện thoại, Dung Hoan hỏi anh: "Hôm nay lãnh chứng ạ?"

Anh xoa mặt cô, "Ừm, không chờ được nữa rồi."

"Oh..." Thật ra cô cũng rất mong chờ nha.

Hai người đi xuống tầng, cô ngồi trước bàn ăn, khuỷu tay chống dưới cằm, nhìn anh làm bữa sáng,"Tư Diễn, em muốn ăn bánh mì và trứng ốp la."

"Chờ một chút, anh làm cho em."

"Được."

Hai người ăn sáng xong, Phó Tư Diễn liền chờ không nổi muốn dẫn cô ra ngoài, Dung Hoan lại nói: "Em phải lên phòng thay quần áo!"

"Bộ này đẹp rồi."

"Không được, đổi bộ khác..." Dung Hoan chạy lên tầng, đặc biệt chọn một chiếc váy len mới mua, sau khi thay xong cô soi gương chỉnh trang lại, chợt có một đôi tay ôm eo cô: "Không ngờ rằng việc lĩnh chứng đối với Hoan Hoan lại long trọng như vậy." Phó Tư Diễn cười nói.

Cô không nói gì, quay người liền nhìn thấy anh cũng thay một bộ khác, là bộ mấy hôm trước cô mua cho anh, cô trêu lại anh: "Người nào đó không phải cũng thế sao?"

***

10 giờ sáng, xe chạy đến Cục dân chính.

Sau một tiếng đi vào, hai người mang theo hai sổ đỏ đi ra. Trên ảnh là Dung Hoan nở nụ cười ngọt ngào, đầu hơi nghiêng về phía vai người đàn ông, Phó Tư Diễn ngày thường biểu tình tẻ nhạt, cũng nở một nụ cười trên môi, hai người trông cực kỳ hạnh phúc, lúc chụp ảnh nhân viên công tác còn trêu ghẹo: "Thật xứng đôi."

Dung Hoan nhìn tấm hình, mỉm cười, cuốn sổ trong tay liền bị anh lấy đi, "Anh cất vào ngăn kéo trong nhà."

"Em còn muốn xem..."

"Nếu cảm thấy anh đẹp trai, trực tiếp ngắm anh là được."

Dung Hoan cười đánh anh, nắm đấm bị anh bao trong lòng bàn tay, anh kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn, sau đó nói: "Bà xã."

Lòng cô run lên, hai má lập tức đỏ bừng, thấy cô không có phản ứng gì, anh gãi cằm cô: "Nên gọi anh như thế nào?"

"Ông xã." Giọng cô ngọt ngào.

Mặc dù đây đã là lần thứ hai nghe cô gọi như thế rồi, nhưng lần này lại không giống, cô gọi anh lúc tỉnh táo.

Trong lòng mềm mại, anh nắm lấy tay cô, cười nói: "Đi thôi, bà Phó, chúng ta về nhà nào."

***

Sau khi về đến nhà, Phó Tư Diễn liền nhận được điện thoại của công ty, bây giờ anh phải đi công tác, đến tỉnh bên cạnh hai ngày, một hợp đồng quan trọng xảy ra chút vấn đề, cần anh tự mình xử lý.

Mặc dù vừa mới kết hôn, nhưng Dung Hoan không chút oán giận, để anh yên tâm đi. Buổi chiều sau khi Phó Tư Diễn lên máy bay, Dung Hoan gọi cho Hề Phán, nói về việc lĩnh chứng.

"Oa, chúc mừng! Tốc độ này của hai người đủ nhanh! Lúc nào tổ chức đám cưới?"

"Những việc này mình không nắm rõ, giao cho Phó Tư Diễn sắp xếp."

"Bây giờ cậu không phải nên cùng anh ấy tình chàng ý thiếp sao, nghe giọng của cậu rất thong dong nha?"

"Anh ấy đi công tác rồi."

"Công tác! Mới kết hôn một ngày đã đi công tác, không được."

Dung Hoan cười cười, "Anh ấy là đi bàn chính sự. Đúng rồi, mình đang nghĩ, chờ anh ấy quay về phải cho anh ấy một bất ngờ...Cậu nói mình nên chuẩn bị quà tân hôn gì cho anh ấy?"

"Quà tặng...đóng gói bản thân đưa lên, đàn ông chắc chắn thích."

Dung Hoan thẹn thùng, "Cậu lại bắt đầu nói linh tinh rồi."

"Không phải, mình nói nghiêm túc đấy." Hề Phán liền blabla nói với cô một đống chuyện, Dung Hoan nghe xong, mặt đỏ tai hồng: "Như vậy thật sự được sao?"

"Đảm bảo là đêm động phòng hoa chúc hoàn mỹ."

***

Phó Tư Diễn định ra từ trước là buổi chiều ngày kia quay về, để tặng anh một bất ngờ, Dung Hoan đặc biệt chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, nhưng ai ngờ Phó Tư Diễn gọi điện về, nói tối nay sẽ về nhà muộn chút.

Dung Hoan chờ đến hơn 9 giờ tối, bữa tối đã nguội, cô nhìn đồng hồ treo tường, thở dài, đi lên tầng.

Trên giường bày ra "kinh hỉ nhỏ" do cô đặc biệt chuẩn bị cho tối nay, cô nghĩ nghĩ, vẫn là đổi chúng đi, lại khoác lên mình chiếc áo ngoài.

Thay đồ ngủ, chợt nghe thấy âm thanh từ dưới tầng truyền đến.

Phó Tư Diễn về rồi!

Cô nhanh chóng lao ra ngoài phòng, ló đầu ra, liền nhìn thấy thân ảnh từ huyền quan* đi vào, cô lập tức chạy chậm xuống tầng, "Tư Diễn, anh về rồi."

*Huyền quan: khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.

Người đàn ông giương mắt nhìn thấy dáng vẻ như yêu tinh trong bàn linh động của cô, đôi mắt nhuốm đầy phong trần lập tức tan ra, biến thành ôn nhu. Anh vững vàng ôm cô, bàn tay giữ lấy gáy cô, thấp giọng cười vài tiếng, nói: "Nhóc con nhớ anh như vậy?"

"Anh không nhớ em sao?"

"Sao lại không nhớ chứ?" Anh cúi đầu trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng, mạnh mẽ, nhiệt liệt và hoàn toàn nắm thế chủ đạo.

Cô gái nhỏ từ từ nhắm hai mắt, lông mi run rẩy, theo bản năng đưa tay vòng qua cổ anh, nhưng khi cô đưa tay lên, áo khoác liền mở rộng, lộ ra phong cảnh trên trong.

Tầm mắt của Phó Tư Diễn rơi xuống.

Cô mặc một bộ đồ ngủ màu trắng tinh với bờ vai mỏng manh, lớp vải ren ôm trọn bầu ngực, như ẩn như hiện, váy ngắn xuyên thấu để lộ vòng eo, chất lụa mỏng càng tôn lên vòng eo gầy không đủ ôm, bên dưới là đôi chân dài thẳng tắp, làn da trắng nõn nà.

Hầu kết của anh lăn lộn lên xuống, cảm thấy thân thể đột nhiên như núi lửa liên tục trào ra dung nham, anh bóp eo cô, khàn giọng hỏi: "Cố ý mặc như này?"

Mặt cô đỏ như quả anh đào, rũ mắt gật nhẹ đầu, "Em muốn cho anh một bất ngờ..."

"Bé xấu xa."

Anh cắn xuống đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó bế ngang cô lên, đi lên tầng, cô nói: "Em còn chuẩn bị bữa tối cho anh nữa."

"So với bữa tối, anh có thứ muốn ăn hơn."

Mặt cô đỏ lên, biết mình tự dâng đến cửa rồi a...

Đi vào phòng ngủ, anh đóng mạnh cửa lại, sau đó đặt cô lên giường, anh cởi áo khoác của cô ra, đè lên cô. Anh chạm vào lớp vải mỏng như tờ giấy trên cơ thể cô, kéo một cách mạnh bạo.

"Này..." Cô xấu hổ đến mức muốn che lại, ngẩng đầu, liền nhìn thấy tia lửa nóng trong mắt anh, một tay anh giữ lấy hai tay cô, đưa lên đỉnh đầu.

Anh nhìn cơ thể trắng như ngọc, âm thanh rơi vào tai cô: "Bảo bối, em thật đẹp, anh chỉ muốn..."

Nghe xong, mặt cô đỏ bừng, sau đó là những nụ hôn rải rác của anh rơi xuống, một lúc sau, cô bị anh hôn đến mức xương cốt mềm nhũn, anh cởi quần áo ra, đối xử với cô hết sức chân thành.

Đầu ngón tay của anh quấn quanh trên cơ thể cô, sau cùng vành mắt cô đỏ bừng, khóc lên: "Tư Diễn, em khó chịu quá..."

"Khó chịu ở đâu?" Anh cố ý trêu đùa cô.

"Anh có thể...nhanh chút hay không..." Cô sắp phát điên lên vì nóng.

Anh nở nụ cười, cầm tay của cô, hôn xuống tai cô: "Đau thì cắn anh."

Anh hạ eo xuống, chậm rãi phá vỡ rào cản cuối cùng giữa hai người.

Trước mắt cô đột nhiên trống rỗng, một tia đau đớn dâng lên, rất nhanh bị ẩm ướt bao trùm.

Thì ra sự kết hợp sâu nhất, là loại cảm giác này...

Đỉnh đầu của người đàn ông toát ra mồ hôi, anh thoả mãn thở dài một tiếng, ghé vào tai cô nói gì đó làm cho cô xấu hổ vặn vẹo eo muốn trốn, lại bị anh gắt gao đè lại.

Cô giao phó bản thân mình cho anh, anh từ từ đưa cô từng bước lên mây, vành mắt cô đỏ lên, móng tay gắt gao siết lấy vai anh.

Anh ôm lấy cô, hai người đối mặt hôn nhau, anh tăng nhanh tốc độ, hơi thở của cô cũng ngày càng rối loạn.

Không biết qua bao lâu, anh từ từ dừng lại, sau đó, hai người đều đến nơi cao nhất.

Dung Hoan có thể cảm giác được thứ đó trên người mình nhảy dựng, thật lâu mới dừng lại, anh dựa vào cổ cô, hơi thở dần bình phục, Dung Hoan nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.

Một lúc sau anh ngẩng đầu lên, cười nhẹ lau đi mồ hôi trên mặt cô, giải thích: "Bây giờ không sao, em đang trong kỳ an toàn."

"A..." Cô mím đôi môi đỏ mọng, đột nhiên ngẩng đầu hôn lên cằm anh, anh sững sờ, cũng hôn môi cô: "Có qua có lại."

Cô cười, liền nghe thấy anh nói: "Hoan Hoan, anh yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro