Chương 77 ngoại truyện 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc cưới được tổ chức ở khách sạn quốc tế Tinh Cấp, là khách sạn cao cấp nhất Lâm Thành, toàn bộ tầng cao nhất được Phó Tư Diễn bao hết. Đến nơi, Dung Hoan và Phó Tư Diễn đổi sang bộ đồ cưới thứ hai, tất cả đều được sắp xếp ở chính giữa.

Tin tức hôm nay hai người kết hôn đã được truyền khắp Lâm Thành rồi, ông chủ đầu tư tài chính cưới nghệ sĩ dương cẩm nổi tiếng Dung Hoan, là cặp đôi được mọi người gọi là được ông trời tác thành. Hôm nay Phó Tư Diễn mời một số bộ phận truyền thông, đều là người mà anh tin tưởng, hơn nữa cũng đã chuẩn bị quan hệ xong hết rồi, anh không hy vọng ở trên mạng có bất kỳ lời nói chỉ trích nào đến Dung Hoan.

Dung Hoan đang ngồi đợi ở trong phòng nghỉ, có mấy cô gái đang ngồi nói chuyện cùng cô, nhìn thấy Phó Tư Diễn đi vào, đều tự động nhường lại không gian cho anh. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy eo cô: "Có mệt không?"

"Sao em cứ cảm thấy cảm giác thật sự là mệt khi còn chưa bắt đầu nữa?"

"Ừm, hôm nay sẽ rất vất vả, em còn đi giày cao gót."

Anh cúi người xuống, cởi giày cao gót của cô ra, giúp cô xoa bóp lòng bàn chân, cô xấu hổ muốn từ chối, nhưng anh không bỏ ra. Dung Hoan giãy giụa không được, dứt khoát để mặc anh, rồi tựa người lên ghế sô pha hưởng thụ.

Xoa bóp xong, cô lấy khăn ướt để lau tay cho anh, anh cười: "Em có mấy ngày không rửa chân rồi nhỉ?"

"Hử..!"

"Ngốc."

Anh nâng mặt cô lên ra vẻ muốn hôn cô, người cô nghiêng về sau ghế sô pha: "Đừng hôn nữa, em mới tô lại son..." Lúc nãy ở trong nhà đã bị anh hôn mất hết son rồi, lúc nãy khi thợ trang điểm tô son lại cho cô, còn lén cười nữa, làm cho cô hận không thể độn thổ xuống đất.

Anh cười nắm lấy cằm cô, hôn cô như chuồn chuồn lướt nước một cái: "Như này được chưa, hửm?"

Hai người liếc mắt đưa tình đủ rồi, Phó Tư Diễn nhận được điện thoại, phải ra ngoài làm chút chuyện, qua một lúc sắp đến giữa trưa, Dung Hoan và Phó Tư Diễn cùng nhau đi tiếp khách. Khách mời hôm nay đều là những người có danh tiếng, rất nhiều lãnh đạo cấp cao của xí nghiệp có tiếng, có thể thấy thể diện lớn bao nhiêu.

"Ngài Trịnh, xin chào." Phó Tư Diễn nắm tay với ông ấy, đây là nhà giàu nhất Lâm Thành, là một nhà sáng lập công ty thị trường nào đó, bây giờ đã nghỉ hưu rồi.

  "Ôi, chà, thằng nhóc Phó tìm được cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy? Rất có phúc đấy." Ông Trịnh cười.

Phó Tư Diễn nắm bả vai Dung Hoan, nhếch miệng cười: "Đó là điều đương nhiên."

Dung Hoan cùng anh đi gặp rất nhiều khách mời, lúc rảnh rỗi cô cười hì hì hỏi anh: "Sao toàn là nam thế, anh không có khách mời nữ nào muốn mời hả, ví dụ như bạn học hoặc là bạn gái cũ?"

Anh vuốt chóp mũi cô: "Bạn gái cũ ở đâu ra?"

"Hừm..."

"Xin lỗi, ánh mắt anh cao quá, ngoại trừ em thì thật sự không có ai anh nhìn vừa ý."

Cô nhếch miệng cười.

Thời gian buổi trưa đến, hôn lễ chính thức bắt đầu, dưới giai điệu của ban nhạc, Dung Hoan khoác tay Dung Khang Đạt chậm rãi bước vào trong đại sảnh.

Tại hiện trường nhiệt liệt vang lên tiếng vỗ tay, Dung Hoan bước lên thảm phủ đầy hoa tươi, nhìn người đàn ông đứng ở phía trước, trong lòng hân hoan.

Đi đến trước mặt Phó Tư Diễn, Dung Khang Đạt cười rồi đưa tay Dung Hoan cho anh, Dung Hoan khoác tay Phó Tư Diễn, tiếp tục bước về phía trước.

Bước đến trên sân khấu, người dẫn chương trình bắt đầu chủ trì hôn lễ, trao đổi nhẫn cưới, tuyên thệ và thuận lợi tiến hành các thủ tục khác, cuối cùng khi người dẫn chương trình tuyên bố chú rể có gì muốn nói với dâu, Phó Tư Diễn nhìn Dung Hoan, thâm tình lại và chân thành nói: "Cũng may anh không bỏ lỡ em."

Đây chính là tình yêu trọn đời.

***

Sau khi tiệc cưới bắt đầu, Dung Hoan cùng Phó Tư Diễn đi mời rượu, lúc mời đến bàn Vũ Lương, Bạch Ngưng, thì Vũ Lương cười hì hì nói: "Hoan Hoan, hôm nay là ngày đại hỉ của hai người, chú sẽ nói cho cháu một bí mật có liên quan đến Phó Tư Diễn, có muốn nghe không?"

"Là gì ạ?"

Vũ Lương kéo Dung Hoan sang một bên, nói một tràng dài, lúc quay trở về Dung Hoan cười nhìn Phó Tư Diễn, người đàn ông cảm thấy có gì không ổn, bèn liếc nhìn Vũ Lương một cái: "Cậu lại đang làm cái gì?"

"Aiya, tự đi hỏi vợ cậu đi hahaha..."

Dung Hoan giơ cằm dưới lên, trên mặt như viết [Em không nói cho anh biết].

Người đàn ông nắm lấy eo cô, nói nhỏ ở bên tai cô: "Tối nay trở về em sẽ phải nói thôi."

"..." Không đứng đắn.

Toàn bộ quá trình mời rượu Phó Tư Diễn đều che chở cho Dung Hoan, để cô có thể được uống ít nhất thì uống, anh đều thay cô uống hết, có người muốn hai người họ uống rượu giao bôi, Dung Hoan bị trêu đến nỗi thỉnh thoảng mặt đỏ lên.

Phó Tư Diễn uống cạn một ly, nói với bọn họ: "Tôi đều uống hết rồi, không được bắt nạt vợ tôi nữa..."

"Phó thiếu gia, không sủng vợ đến như thế chứ! Vậy cậu lại làm thêm ba ly nữa." Vũ Lương làm bộ muốn rót rượu.

"Đến lúc cậu và Minh Dao kết hôn, cậu đợi đấy."

"Vũ Lương, cậu thành thật khai báo đi, lúc nào thì cưới vợ?"

Minh Dao khẽ hừ một tiếng: "Tôi mới không thèm lấy anh ấy."

Vũ Lương bóp lấy eo cô ấy, hung hăng ôm vào trong ngực, giọng nói trầm thấp: "Em không muốn gả cho ông đây thì muốn gả cho tên nào?"

"Thôi đi, thôi đi , lại thêm một đôi khoe ân ái."

Mời rượu xong, Phó Tư Diễn nhanh chóng đưa cô gái nhỏ đi ăn chút gì đó, sợ cô đói bụng lắm rồi, Dung Hoan hỏi anh: "Có phải anh uống say rồi không?"

"Còn ổn, làm sao vậy?"

"Anh cẩn thận một chút, đừng uống nhiều quá..."

Anh sờ đầu cô: "Em đừng lén lút uống rượu là được, đợi chút nữa anh uống say rồi thì ai chăm sóc anh?"

Cô mắng anh: "Em mới không thèm chăm sóc anh."

***

Buổi tối, một nhóm người từ sảnh cưới kéo nhau đến phòng cưới ở Cư Hải Quan, qua mười giờ, Vũ Lương còn kêu gào không muốn đi, Minh Dao liều mạng kéo lấy anh ấy, nói với Dung Hoan: "Người này chắc chắn uống say rồi, em đưa anh ấy về trước đây."

Hề Phán cười: "Đúng rồi, tiếp theo sẽ là đêm động phòng hoa chúc, chúng ta không nên làm chậm trễ giờ tốt nữa."

Phó Tư Diễn nắm eo Dung Hoan nói: "Mau đi mau đi, tiếp theo Hoan Hoan là của một mình anh rồi."

Dung Hoan: '..."

Tất cả mọi người đều cười, vì thế Dung Hoan tiễn đưa Tiêu Thừa Chi và Minh Dao, Hề Phán nhìn hai đôi đi ra ngoài, cô ấy kéo lấy Dung Hoan, cười hì hì: "Nắm chắc thời gian, chúc cậu sớm sinh quý tử, hoặc tiểu công chúa nhé."

Dung Hoan đỏ mặt đẩy cô ấy một cái: "Lời này tớ cũng tặng cho cậu luôn."

Sau khi bốn người kia rời đi, trong phòng chợt yên tĩnh hơn rất nhiều, Dung Hoan đóng cửa lại, còn chưa xoay người, thì cổ tay đã bị anh nắm lấy.

Sau đó cô bị lật người, được người đàn ông đè lên trên cửa hôn một cái.

Mùi rượu nồng nặc lan ra từ đôi môi, khiến người khác say mê, Dung Hoan kìm lòng không được mà ôm lấy cổ của anh, thân thể tự giác tiến vào trong ngực anh.

Anh hôn đủ rồi thì dừng lại, ánh mắt nóng bỏng rơi lên mặt cô: "Bảo bối, anh rất yêu em."

Lông mi cô run run, trả lời anh: "Em cũng yêu anh."

Một tay anh ôm lấy cô đi lên lầu, trong lòng Dung Hoan rung động, vuốt ve gương mặt nóng bừng của anh: "Chồng, có phải anh uống say không?"

"Ừ, có một chút."

Đi vào phòng ngủ, bên trong là phòng cưới mới do Phó Tư Diễn trang trí, ánh sáng yếu ớt được thắp sáng từ chiếc đèn quả quýt ở trên đầu chiếc giường màu đỏ.

Nhìn thấy anh đi về phía giường ngủ, Dung Hoan giãy giụa muốn đi xuống: "Em muốn tắm rửa trước..."

"Anh đợi không kịp rồi."

Giọng nói của cô cao hơn chút, có chút nóng nảy: "Không được, em còn chưa tẩy trang nữa!"

Cuối cùng động tác của anh cũng ngừng lại, đặt cô xuống, buồn rầu nói: "Hoan Hoan, em đừng hung dữ với anh."

Dung Hoan: "???"

Trước giờ cô chưa từng được nghe qua giọng điệu như thế, mặt ngơ ngác hỏi: "Sao em lại hung dữ với anh rồi?"

Cô nhìn thấy vẻ mặt uất ức của anh thì không nhịn được mà cười lên, người này thật sự chỉ say một chút thôi hả? Cô thấy rõ ràng là say không nhẹ.

Cô cố ý trêu chọc anh, hất mặt lên: "Anh đi lên ghế sô pha ngồi trước đi, không được đi lung tung."

"Được." Anh dịu dàng đồng ý một tiếng, ngoan ngoãn đi ra ghế sô pha ngồi, rồi cầm lấy quả táo trong rổ bắt đầu ăn.

Dung Hoan: Ôimeoi rất là nghe lời luôn...

Cô đi tẩy trang, qua một lúc thì nghe thấy anh mở miệng nói: "Vợ, có người đang nhìn anh."

"Hử?" Cô thuận miệng trả lời.

"Có người đang nhìn anh."

Cô liếc nhìn, ngoại trừ hai người họ ra thì không có ai ở trong phòng cả, đột nhiên sau lưng cảm giác có một hơi mát lạnh, cô bỏ bông tẩy trang xuống, đi đến trước mặt anh: "Anh lại nói linh tinh gì đấy?"

Người đàn ông chỉ trên giường: "Nó muốn ăn táo của anh."

Dung Hoan thuận theo ngón tay đang chỉ của anh nhìn qua, là một con gấu teddy cao một mét tám.

Dung Hoan: "..."

Cô sờ đầu anh: "Anh cho nó ăn là được mà."

"Không được, anh còn chưa ăn no nữa."

Dung Hoan bị anh làm tức đến cười lên, dứt khoát không để ý đến anh nữa, đi vào phòng tắm, ai mà ngờ người đàn ông lại đuổi theo, đè cô lên trên cửa.

"Anh muốn làm gì?"

"Anh muốn tắm cùng em." Anh bổ sung thêm một câu: "Một mình anh tắm sẽ rất cô đơn."

Dung Hoan trầm mặc một lần nữa.

Người đàn ông bước vào, đóng cửa phòng tắm lại, tay anh sờ lên khóa váy sau lưng Dung Hoan, mặt cô đỏ lên: "Để em tự cởi."

"Không được, em không cho anh cởi vậy thì em không phải là Dung Hoan thật rồi."

Cô gái nhỏ ngây người: Cái gì gọi là không phải là Dung Hoan thật??

"Quần áo của vợ anh đều do anh cởi đấy."

Dung Hoan bị nói như vậy, mặt cô đỏ tận mang tai, cho rằng anh muốn được đằng chân lên đằng đầu, ai mà ngờ anh thật sự đàng hoàng tắm rửa cho cô, làm xong hết toàn bộ quá trình anh không có động tác nào khác.

Uống rượu say cũng có cái tốt.

Tắm rửa xong hai người đi ra ngoài, Dung Hoan kéo Phó Từ Diễn ngồi ở bên giường, quỳ trên giường sấy tóc cho anh, anh rất yên lặng, sau khi sấy khô xong, mái tóc đen bóng nhìn vô cùng mềm mại.

Cô sờ đầu của anh, cười hì hì bảo anh nằm xuống ngủ.

Sấy khô tóc của mình xong, cô cũng tắt đèn, nằm xuống bên cạnh anh. Bộ dạng tối nay của anh, đoán chừng có thể nghiêm túc đi ngủ rồi.

Cô vừa mới đắp chăn xong, ai ngờ đột nhiên người đàn ông ở bên cạnh lật người một cái, đè lấy cô. Đôi mắt đen như mực của người đàn ông nhìn cô, tràn đầy ánh lửa.

Cô bối rối: "Anh làm gì vậy..."

Anh trầm giọng mở miệng: "Anh cứ cảm thấy anh quên chuyện gì rồi."
"?"

"Đêm động phòng hoa chúc, sao anh lại có thể lạnh nhạt em được."

...

Dung Hoan vốn cho rằng tối nay sẽ là một đêm bình an vô sự, ai mà ngờ đến cô thật sự đánh giá thấp bản năng phương ở phương diện nào đó của người đàn ông này rồi, cho dù uống say, cũng có thể làm cô mệt rã rời.

Đêm đã khuya.

Trong phòng ngủ vẫn ấm áp, tay cô để trên bờ vai anh, mặt đỏ như quả đào, anh vì cô mà phát điên, đầu óc cô đã trống rỗng rồi, chỉ đành dựa theo bản năng của cơ thể để điều khiển cảm xúc.

Cuối cùng, cô cắn lên đầu vai anh, người đàn ông bóp lấy cằm cô hôn sâu.

Mái tóc đen trên trán người đàn ông ướt sũng vì mồ hôi, anh hồi phục lại hô hấp, nhìn cô: "Bảo bối muốn nghỉ ngơi hay là..."

"Không muốn, không muốn nữa..."

Anh cười, nằm xuống bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô, khẽ nói ở bên tai cô: "Anh cảm thấy em nên đi rèn luyện thân thể một chút."

"..." Qúa đáng!

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc tỉnh lại Dung Hoan phát hiện cổ mình đã khàn rồi, "Đầu sỏ gây nên" thì đang ngủ rất ngon ở bên cạnh.

Cô nhéo mũi của anh, hừ một tiếng rồi xuống giường đi rửa mặt.

Cô cầm cốc nước ấm, đi ra ban công, nhìn ánh nắng sáng rực rỡ chiếu lên trên mặt biển, làm nổi lên một gợn sóng lăn tăn lấp lánh ánh vàng, gió mát thổi vào mặt, cô thở dài một tiếng, khóe môi nhếch lên.

Phía sau truyền đến giọng nói: "Hoan Hoan..."

Cô còn chưa xoay người lại, thì đã bị người phía sau lưng ôm chặt, mùi hương sau khi tắm gội xong ở trên người đàn ông phả vào mũi, Dung Hoan mỉm cười: "Sao anh dậy sớm vậy, có đau đầu không?"

Đầu của anh chôn ở cổ cô khẽ cọ: "Ngày hôm qua hình như anh uống rất nhiều."

Cô xoay người lại nhìn anh, bóp mặt của anh: "Vậy anh còn nhớ tối hôm qua xảy ra chuyện gì không?"

"Xảy ra chuyện gì?"

Quả nhiên là quên chuyện vụn vặt rồi: "Tối hôm qua anh đặc biệt nghe lời, em hung dữ với anh anh liền ngoan ngoãn nghe lời, vô cùng đáng yêu."

Người đàn ông đột nhiên được khen là "Đáng yêu" mặt đen lại: "Sao có thể, anh nhớ là anh ăn sạch em mà."

"...Loại chuyện này sao mà anh nhớ rõ thế hả!" Cô nổi nóng.

Anh cười: "Chuyện vui thì anh rất khó để quên được."

Dung Hoan: Lưu manh!

Anh ôm chặt lấy cô, hôn nhẹ một cái, xen lẫn với làn gió nhẹ bọc lấy hai người.

Đang hôn thì Phó Tư Diễn nghe thấy tiếng "ọt ọt", anh cười: "Đói rồi hả?"

Cô đỏ mặt đẩy anh ra, anh nắm lấy tay cô cùng đi xuống lầu: "Đưa Hoan Hoan đi ăn cơm thôi."

***

Sáng sớm người trong nhà đã nhận được ảnh cưới của Dung Hoan và Phó Tư Diễn, ảnh cưới được chụp lâu rồi.

Sau khi shipper rời đi, Phó Tư Diễn kéo cô ra sau: "Để anh bưng."

Cái thùng được anh bưng đến phòng khách, Dung Hoan ngồi khoanh chân, vẻ mặt mong chờ nhìn người đàn ông, sau khi bóc ra xong anh đưa ảnh cưới cho cô xem, khung này bọn họ đặc biệt đặt theo yêu cầu đấy, kích thước đủ lớn có thể treo ở trong phòng ngủ.

"Chồng, anh thật đẹp trai nha..."

Anh nhìn dáng vẻ mê trai của cô, nhíu mày: "Nhìn bao lâu rồi mà còn chưa đủ?"

"Vốn dĩ nhìn không đủ mà." Cô thở dài: "Chẳng qua là ảnh cưới này chụp có hơi vội vàng, có chút tiếc nuối."
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nói: "Tiếc nuối gì? Chụp không đẹp sao?"

"Thích thì vẫn thích, chẳng qua ước mơ từ nhỏ của em chính là muốn làm công chúa trong lâu đài, anh là vương tử điện hạ, nghĩ thể đẹp biết bao." Mắt cô chớp chớp.

Đầu của cô bị anh gõ một cái: "Ngốc nghếch mà."

"Anh mới ngốc ấy."

Anh ôm chặt lấy cô: "Nếu mà cục cưng thích, vậy thì hôm khác chúng ta đi chỗ khác chụp lại lần nữa nhé, em muốn chụp như nào cũng được."

Cô vừa lòng thỏa mãn, mổ một cái lên mặt anh, sau đó cầm ảnh cưới siêu to lên: "Chồng, chúng ta đi lên đầu treo nó lên đi."

***

Sau đám cưới, vốn dĩ Phó Tư Diễn định đưa Dung Hoan ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, nhưng gần đây Dung Hoan có một số buổi biểu diễn đã được sắp xếp trước rồi, cho nên tuần trăng mật phải hoãn lại, vài ngày sau, bên ngoài tỉnh có đoàn âm nhạc mời cô đến dự họp, vào đêm trước khi đi, cô ở trong phòng ngủ vừa thu dọn hành lý xong, đi thư phòng tìm Phó Tư Diễn thì nghe thấy anh hắt xì vài cái.

Cô quay về phòng ngủ lấy áo khoác cho anh: "Anh sao vậy, có phải bị ốm rồi không?"

Người đàn ông đang xem tài liệu học thuật, trả lời: "Không sao."

Cô nhíu mày: "Sao lại không sao, bây giờ đang là thời tiết chuyển mùa, nếu không chú ý lát nữa sẽ bị cảm lạnh."

Nghe thấy giọng điệu lo lắng của cô, người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó kéo cô ngồi lên đùi mình, cong môi dỗ dành: "Được, anh sẽ nghe lời vợ."

"Nói nghe hay lắm."

"Anh làm cũng rất hay."Anh nâng cằm cô lên rồi hôn.

Cô gái nhỏ cười rồi đẩy anh ra, đứng dậy: "Được rồi, anh chuyên tâm đọc tài liệu đi, em không quấy rầy anh nữa."
Nói xong cô trực tiếp bỏ đi, để lại người đàn ông với vẻ mặt đầy cưng chiều và bất lực.

Ngày hôm sau, Phó Tư Diễn đưa Dung Hoan ra sân bay, Dung Hoan liên tục nhắc nhở anh nhớ mặc thêm quần áo, anh cũng nghiêm túc nghe theo.

Hai ngày sau, Dung Hoan trở về, bởi vì Phó Tư Diễn đang có lớp nên cô tự về nhà. Sau khi về đến nhà , cô gọi điện cho Kế Thâm, hỏi sắp xếp công việc của anh, sau đó Kế Thâm lại nói: "Ngài Phó bị ốm rồi."

"Bị ốm?!"

Kế Thâm nói mấy ngày hôm nay Phó Tư Diễn bị cảm lạnh, cơ thể không tốt lắm, nhưng vẫn luôn bận rộn với công việc ở trường và công ty, không chịu đi khám, tối hôm qua còn tăng ca đến mười giờ, buổi tối cũng không ăn cơm. Kế Thâm khuyên không được, lúc này chỉ có Dung Hoan mới có cách thôi.

Dung Hoan nghe xong cảm thấy đau lòng lại lo lắng, gọi điện cho Phó Tư Diễn nhưng anh không nhận, cô chỉ đành chạy đến trường tìm anh.

Sau khi lấy được thời khóa biểu dạy học của anh, cô tìm đến lớp anh đang dạy, cũng rất khéo, đợi chưa đến vài phút thì tan học rồi.  Cửa lớp được đẩy ra, Dung Hoan thò đầu vào, thấy Phó Tư Diễn đang đứng trên bục giảng, hai tay nắm chặt, sắc mặt có hơi tiều tụy.

Một bạn học nữ đi ra, Dung Hoan đỡ lấy bạn ấy nói: "Bạn học, có thể giúp tôi gọi thầy Phó không? Bạn cứ nói là vợ tìm thầy."

"Vợ?" Bạn học nữ phản ứng lại: "A, em biết cô, từng thấy ảnh của cô ở trên mạng." Bạn học nữ cười, lập tức chạy vào lớp gọi Phó Tư Diễn.

Lúc người đàn ông nghe xong những lời này, sửng sốt một cái, quay đầu lại thấy cô gái nhỏ đang đứng ngoài cửa, lập tức bước ra ngoài.

Bước đến trước mặt cô, anh lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Sao Hoan Hoan lại đến đây?"

Sau đó cô gái chỉ nhìn anh chằm chằm, khẽ cau mày, không nói gì, anh cảm thấy có gì đó không ổn, kéo cô đến cuối hành lang, giơ tay sờ đầu cô: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

Dung Hoan bĩu môi: "Anh bị cảm rồi sao không đi khám bệnh? Em bảo anh chú ý một chút đừng để bị cảm, anh cho rằng mình cao khỏe, hệ miễn dịch tốt lắm đúng không?"

Anh không ngờ cô lại vì chuyện này nên mới tức giận như vậy, thấy cô sốt ruột lo lắng, anh hốt hoảng ôm lấy cô, xin lỗi với cô: "Được rồi, là lỗi của anh, chỉ là mấy ngày hôm nay anh bận quá, không có thời gian đi khám, nhưng đã mua thuốc rồi."

Các bạn sinh viên trong lớp nhìn thấy cảnh này, đều sốc rồi! Không ngờ giáo sư Phó bình thường nghiêm khắc lại cùng vợ thể hiện ân ái nhét cơm chó ở nơi công cộng như này!

"Trời ạ, kia là vợ thầy Phó đúng không? Ôi chao hai người thật ngọt!"

"Tôi lần đầu tiên thấy thầy Phó cười, huhuhu nếu thầy ấy nhẹ tay với bài thi của tôi thì tốt biết mấy."

"Hai người họ kết hôn chưa lâu nhỉ? Khó trách gần đây thầy Phó ở trong lớp dễ tính hơn! Hóa ra là do được tình yêu nuôi dưỡng đó."

Dưới con mắt của mọi người, sắc mặt Dung Hoan đỏ như tôm hùm, cô đẩy anh: "Có nhiều người đang nhìn..."

Anh buông cô ra, cô mở bình giữ nhiệt đưa cho anh: "Đây, uống thuốc nhé."

"Bảo bối thật có tâm." Đến đây một chuyến còn chuẩn bị thuốc cho anh.

Thấy anh uống một hơi cạn sạch, cô yên lòng, anh dịu dàng dỗ dành cô: "Hoan Hoan đừng giận, được không? Chiều nay tan học anh sẽ về nhà tìm em, em giám sát anh, anh nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt."

Cô khẽ hừ một tiếng, nhưng tức giận trong lòng đã tiêu tán gần hết rồi: "Xem biểu hiện của anh."

***

Buổi tối Phó Tư Diễn về đến nhà, vừa bước vào huyền quan, anh đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của thuốc thảo dược Trung Quốc. Cố gái nhỏ từ phòng bếp bước ra: "Hôm nay về sớm vậy."

Người đàn ông ôm lấy cô, hôn nhẹ lên môi cô: "Hoan Hoan đang nấu gì vậy?"
"Đun thuốc bắc cho anh, chuyên trị cảm và nâng cao khả năng miễn dịch."

"...Vợ à, thân thể anh không yếu như vậy đâu."

Cô ngước mắt lên nhìn anh chằm chằm, Phó Tư Diễn lập tức thay đổi lời nói: "Anh nghĩ anh cần uống nhiều hơn."

Cô mím môi cười: "Vừa mới đun xong, anh ngồi đi, em đi lấy cho anh một bát."
Phó Tư Diễn ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc, liền cảm thấy hơi đau đầu, từ nhỏ anh đã ghét uống thuốc bắc, khi còn nhỏ bị ốm, bị bố anh ép uống thuốc bắc, đắng đến nỗi muốn nôn.

Dung Hoan mang thuốc đến, nhìn chất lỏng màu nâu sẫm trong bát, chứng tỏ đã được đun vô cùng đặc.

"Hoan Hoan...thật ra thì anh uống thuốc Tây là được rồi."

"Không được, em đã đun rồi, hơn nữa còn đặc biệt tìm một danh y nổi tiếng để bốc thuốc nữa." Cô ngồi xuống bên cạnh anh, cho thêm hai viên đường, nhưng đây như muối bỏ biển vậy.

Cô thổi thuốc cho anh, hơi nguội rồi đưa cho anh, anh định nhấp một ngụm nhưng cảm giác như số phận bóp nghẹt cổ họng mình vậy.

"Đắng không?" Cô chớp mắt.

Cổ họng anh co lại: "...Còn ổn."

"Em nói mà không đắng vậy đâu, một ngụm uống hết đi anh."

"..."

Vốn dĩ anh chỉ muốn uống một ngụm thôi, nhưng nhấp vài hớp đã không chịu nổi mà dừng lại, mày cau lại, Dung Hoan cố nén cười: "Phó Tư Diễn, anh sẽ không nghĩ đến một người đàn ông to xác vậy mà lại sợ đắng chứ?"

"Làm sao có thể." Bị cô gái chất vấn người đàn ông trực tiếp bưng bát uống cạn, khiến cô sững sờ ngồi đấy.

"Ực ực" uống xong, cuối cùng anh cũng đặt cái bát không còn một giọt xuống, chống lại cảm giác đắng, vẻ mặt bình tĩnh.

Ai ngờ Dung Hoan đột nhiên nắm lấy ông tay áo anh, bảo anh quay người lại, dán đôi môi đỏ mọng của mình lên môi anh.

Vị đắng nồng đậm của thuốc bắc nhanh chóng lan sang vị ngọt, anh cảm nhận được một viên đường phèn, là Dung Hoan đưa đến miệng anh.

Cô nghịch ngợm hỏi: "Có thấy ổn hơn không?"

Anh dần dần mỉm cười, ôm lấy gáy cô, áp trán: "Được Hoan Hoan ngọt ngào như vậy thì phải làm sao."

Cô cụp mắt xuống: "Không phải em, là đường phèn."

"Phải không? Nhưng anh thấy là do em."

Cô cầm lấy tay anh lắc lắc: "Được rồi, em đi nấu cơm cho anh, hôm nay cho anh nghỉ ngơi."

***

Mấy ngày hôm nay Dung Hoan đều ở nhà, bệnh cảm cúm của Phó Tư Diễn dưới sự chăm sóc của Dung Hoan, rất nhanh liền khỏi hoàn toàn. Chủ nhật, hai người được mời đến tham gia tiệc đính hôn của một vị thiên kim của chủ tịch tập đoàn nào đó, trước mắt đây là công ty lớn thứ hai mà Phó Tư Diễn cùng hợp tác, đứng đầu trong ngành kiến trúc trong nước.

Vị thiên kim ấy bây giờ đang ngồi đợi một mình trong phòng chờ, chủ tịch đi tới hạ giọng hỏi: "Tiêu Tiêu, sao Đằng Vũ không ở đây cùng con?"

Sắc mặt thiên kim lạnh nhạt, giọng điệu bình thường: "Ai biết được, hình như đang nói chuyện cùng với bạn."

"Hôm nay con cẩn thận chút, bên ngoài có rất nhiều phóng viên, nếu con mà còn có dáng vẻ không vui như này, ngày mai truyền thông sẽ đưa tin như nào?"

Dư Tiêu nhíu mày: "Con lấy người đàn ông mà con không thích, bố cảm thấy con sẽ vui sao?"

"Đủ rồi, đừng nói nữa, lời này mà để Đằng Vũ nghe thấy, xem cậu ấy có tức giận không chứ!"

Cô gái cười, cả đời này của cô đều bị sắp xếp xong rồi, hôn nhân của cô chính là một cuộc liên hôn thương mại, dưới ánh mắt của người thì Đằng Vũ là người mà vẫn luôn ở bên cạnh cô, nhưng chỉ có cô biết, thực ra Đằng Vũ cũng chỉ là người muốn lấy được địa vị danh lợi mà thôi.

"Bố nói con biết, ngoan ngoãn nghe lời cho bố, đừng suy nghĩ lung tung nữa." Bố cô cảnh cáo.

Dư Tiêu hít thở sâu một cái, dừng vài giây rồi mới mở miệng: "Hôm nay Phó Tư Diễn, có đến không?"

"Con còn nghĩ đến Phó Tư Diễn? Người ta cũng kết hôn rồi, cũng đã nói là không có tâm tư gì với con, bằng không bố sớm đã tác thành cho hai đứa!"

Nước mắt cô ấy trào ra nơi khóe mắt: "Trong lòng con có một người thì sao! Con cũng không có gì quá đáng..."

Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ và gia nhập tập đoàn, dự án đầu tiên cô ta thực hiện đó chính là hợp tác với Phó Tư Diễn, lúc đó vẻ ngoài chững chạc và năng lực của anh đã thu hút cô ta. Sau khi bố cô ta biết được suy nghĩ của cô ta, muốn mai mối cô ta cho anh, nhưng Phó Tư Diễn hoàn toàn phớt lờ, còn cô ta thì vẫn chôn chặt tình cảm này trong lòng, âm thầm thích anh.

Sau đó Đằng Vũ bắt đầu theo đuổi cô ta, nhưng cô ta vẫn không đồng ý, cho đến một khoảng thời gian trước nghe nói Phó Tư Diễn kết hôn rồi, cô ta mới hoàn toàn từ bỏ, nếu đã không thể ở bên anh, vậy thì ở bên ai cũng đều giống nhau, vì thế chấp nhận lời theo đuổi của Đằng Vũ.

Bố cô còn muốn nói gì nữa nhưng khóe mắt liếc thấy Đằng Vũ đẩy cửa đi vào, ông ấy lập tức nén lời nói trên môi lại, lườm Vu Tiêu một cái, đi tới trước mặt hai người, tùy ý đặt tay lên eo Vu Tiêu, rồi nhìn vành mắt đỏ đỏ của cô, anh ta khó hiểu: "Chú, Tiêu Tiêu làm sao vậy?"

"...Tôi không sao." Vu Tiêu nói.

"Hai người nói chuyện đi." Sau khi bố rời đi, Vu Tiêu lập tức lui về phía sau một bước, thoát khỏi vòng tay đặt trên eo của người đàn ông, ánh mắt Đằng Vũ tối lại, giọng nói khàn khàn: "Em có ý gì? Tiệc đính hôn hôm nay không muốn làm nữa phải không?"

Cô gái mím chặt môi mỏng, cằm đột nhiên bị véo rồi nâng lên, thấy ánh mắt u ám của anh ta, nghe anh ta nói: "Hay là cảm thấy không leo lên được giường của Phó Tư Diễn, nên trong lòng rất hối hận?"

Cô gái sững người một lúc, nước mắt lưng tròng: "Vậy thì sao, liên quan gì đến anh!"

Người đàn ông dùng sức nắm lấy cằm của cô ta rồi hôn lên, cô ta tức giận muốn đẩy anh ta ra nhưng sức lực kém không bằng anh ta.

Đằng Vũ cảm thấy đầu lưỡi đau nhói, mùi máu tươi lập tức tràn ra, anh ta hất mặt cô ta ra: "Cô cắn tôi!"

Vành mắt Vu Tiêu đỏ ửng nhìn anh ta: "Anh tránh xa tôi ra..."

Đằng Vũ nhếch miệng: "Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có thích Phó Tư Diễn như thế nào, cũng chỉ có thể ngủ với ông đây cả đời, tôi không chê cô bẩn là đã quá may mắn rồi."

Anh ta đứng dậy, nhặt áo vest, đóng sầm cửa đi ra ngoài.

***

Tối nay tất cả người trong giới thượng lưu đều đến tham gia bữa tiệc đính hôn, có rất nhiều phóng viên, lúc Dung Hoan và Phó Tư Diễn đến, được rất nhiều phóng viên đến phỏng vấn, còn người đàn ông ở bên cạnh cô chỉ mạnh mẽ bảo vệ cô, không nói lời nào.

Bước vào hiện trường lễ đính hôn, thì có người đã bắt đầu tiến lên chào hỏi, lúc hỏi đến Dung Hoan thì người đàn ông bên cạnh ôm lấy cô, hào phóng giới thiệu cô với mọi người, trong ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều, người nhìn thấy đều nói Phó thiếu gia thật sự rất yêu vợ mình.

Dung Hoan được anh dắt tay bước về phía trước, hỏi: "Sao còn chưa nhìn thấy hai nhân vật chính hôm nay nhỉ?"

"Muốn gặp như vậy?"

"Ha ha, rất chờ mong, anh nói xem chị Vu Tiêu hợp tác cùng anh lâu như vậy, em phải xem chị ấy có xinh đẹp hay không." Cô nói.

Anh vuốt tóc cô, cười: "Không đẹp bằng em."

Lúc này, chủ tịch tiến lên chào hỏi, trong lúc trò chuyện, một người đàn ông tiến lên, chủ tịch giới thiệu: "Đây là con rể tôi, Đằng Vũ. Đây là Phó Tư Diễn và vợ cậu ấy."

Đằng Vũ nhìn người đàn ông cao hơn đẹp trai hơn anh ta, khóe miệng anh ta nở một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó đưa tay ra: "Ngài Phó, nghe danh đã lâu."

Phó Tư Diễn bắt tay với anh ta, ánh mắt Đằng Vũ nhìn về phí Dung Hoan, người có mái tóc đen, môi mỏng, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó.

Anh ta khẽ cười một tiếng, giọng điệu tinh tế: "Bà Phó thật sự rất đẹp, ngay cả ngài Phó cũng phải bại dưới váy của cô."

Dung Hoan không biết nên trả lời như nào, cũng may người đàn ông ôm lấy cô, nhẹ nhàng đáp lại một câu.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng giày cao gót, quay đầu lại, là Vu Tiêu.

Cô ta đi đến trước mặt họ, nhìn Phó Tư Diễn cùng cô gái xứng đôi vừa lứa bên cạnh anh, trong lòng cay đắng nhưng cô ta chỉ cười: "Ngài Phó và bà Phó đến tham gia tiệc đính hôn của tôi, tôi rất vui, có thể có một số chỗ tiếp đón chưa tốt, xin thứ lỗi."

Đằng Vũ thấy Vu Tiêu đã trang điểm xong thì khẽ cười, trong suốt quá trình không thèm nhìn anh ta một cái, anh ta rất tức giận.

Đằng Vũ nắm tay Vu Tiêu, cười nói: "Tiêu Tiêu nhà tôi vẫn luôn mến mộ ngài Phó đấy."

Trái tim Vu Tiêu đập lỡ một nhịp, cô ta nhìn người đàn ông, đáy mắt lạnh lùng, Đằng Vũ thấy ánh mắt này của cô ta, khóe môi nhếch lên hỏi: "Không phải à? Thời gian trước em còn nói với anh, Phó Tư Diễn là mẫu người em vẫn luôn thích."

"...Thật xin lỗi, Đằng Vũ anh ấy hiểu sai ý của tôi rồi, tôi chỉ thấy ngưỡng mộ bà Phó mà thôi, xin bà Phó đừng hiểu lầm." Vu Tiêu rút tay mình về: "Tôi xin đi trước."

Đằng Vũ nhìn bóng lưng rời đi của Vu Tiêu, tức giận nghiến răng.

Anh ta vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp trên môi, đưa danh thiếp cho Phó Tư Diễn: "Không biết lúc nào ngài Phó mới rảnh, tôi cũng muốn cùng ngài bàn bạc chuyện làm ăn, hợp tác."

Anh nhận lấy danh thiếp, lãnh đạm nói: "Tôi sẽ bảo trợ lý liên lạc với anh."

Đằng Vũ nhìn bóng lưng vợ chồng Phó Tư Diễn rời đi, nụ cười của anh ta cũng dần biến mất.

***

Phó Tư Diễn cùng Dung Hoan đi lấy đồ ăn, cô gái nhỏ hỏi: "Anh có cảm thấy bầu không khí giữa chị Vu cùng tiên sinh Đằng Vũ ấy có gì đó hơi kỳ lạ không?"

"Hửm?"

"Em cảm thấy đính hôn là chuyện vui vẻ như thế, nhưng mà bọn họ cười rất giả, hơn nữa nhìn qua thì hai người đấy cũng không thân mật lắm."

Anh đưa bánh ngọt đến bên miệng cô: "Cô gái nhỏ thích ăn quà vặt còn biết quan sát người khác rồi hả?"

Cô nhai bánh ngọt, gò má hơi phồng lên, bị anh dùng tay chọc xuống: "Phó Tư Diễn!." Cô hung dữ với anh.

Anh nhịn không được mà cúi đầu hôn cô một cái: "Thật đáng yêu."

Dung Hoan bị anh làm vậy đã không còn tức giận nữa, vừa đúng lúc có người đến tìm Phó Tư Diễn, cô thấy vậy bèn nói muốn đi xung quanh xem một chút.

Bên cạnh bể bơi ở bên ngoài có một con đường mòn nhỏ, cô đi vào trong, thì nhìn thấy ở cuối đường có một cô gái, cô nhìn kỹ hơn, đó không phải là Vu Tiêu à?

"Cô Vu... "

Vu Tiêu nghe thấy, quay đầu lại thì nhìn thấy Dung Hoan, sững sờ một chút, Dung Hoan hỏi sao cô ta lại ở đây một mình, Vu Tiêu thuận tiện nói không khí bên trong hơi khó chịu.

Dung Hoan nhìn ra được cô ta có tâm sự, nhưng không tiện hỏi, đang định rời đi, thì nghe thấy Vu Tiêu mở miệng nói: "Cô có thể nói chuyện cùng tôi một lúc được không?"

Dung Hoan gật đầu.

Vu Tiêu cười: "Có thể nhìn ra được, cô và ngài Phó rất hạnh phúc."

"Cảm ơn, không phải chị cũng sắp đính hôn rồi ư? Có một người ở bên cạnh mình, sẽ càng thêm vui vẻ."

Vu Tiêu rũ mắt: "Nhưng tôi cảm thấy một chút cũng không cảm nhận được gì nhỉ, hôn nhân đối với tôi mà nói cũng chỉ như vậy thôi."

"Cô và ngài Đằng..."

Vu Tiêu nhìn cô, lắc đầu: "Không phải tất cả mọi người cũng giống như cô và ngài Phó."

"Tôi đi vào trước, mong cô giữ bí mật nội dung nói chuyện của chúng ta hôm nay."

Cô ta xoay người đi, chưa đi được mấy bước thì nghe thấy Dung Hoan gọi cô ta lại.

"Cô Vu, nếu như người ở bên cạnh cô cả đời là người khiến cô cảm thấy không hạnh phúc, nếu như tôi là cô, tôi tình nguyện làm một người vui vẻ."

Hốc mắt Vu Tiêu đỏ lên, bờ môi khẽ động: "...Cảm ơn."

Dung Hoan chạy về đến bên cạnh Phó Tư Diễn, anh hỏi cô chạy đi đâu, cái gì Dung Hoan cũng không nói. Qua một lúc hôn lễ chính thức bắt đầu, chủ tịch lên đài phát biểu: "Cảm ơn mọi người hôm nay có mặt ở đây tham dự lễ đính hôn của con gái tôi..."

Chủ tịch khen ngợi Vu Tiêu trước mặt mọi người, còn nói rất vui vì con gái mình tìm được đối tượng phù hợp, nói xong nhìn Vu Tiêu và Đằng Vũ bước lên sân khấu, Đằng Vũ nhìn Dư Tiêu, cười thâm tình: "Đặc biệt vui khi Vu Tiêu có thể chấp nhận tôi, sánh bước cùng tôi, tôi rất hạnh phúc."

Tiếng piano du dương chậm rãi vang lên, ánh đèn chiếu vào mặt hai người, bầu không khí lãng mạn nổi lên.

Đằng Vũ lấy nhẫn đính hôn ra, đang định đeo lên tay Vu Tiêu thì bị cô ấy rút tay lại.

Mọi người sửng sốt, Vu Tiêu cầm lấy micro, giọng nói run rẩy: "Tôi không thể đồng ý với anh."

Đằng Vũ kinh ngạc, đè thấp giọng: "Cô đang nói cái gì?"

Vu Tiêu nhìn bố cô ta dưới sân khấu, nước mắt rơi, lắc đầu: "Xin lỗi bố, con thật sự làm không được."

Khán giả náo động, tiếng mở cửa vang lên rắc rắc, chủ tịch xông lên sân khấu: "Tiêu Tiêu, con đang nói bậy bạ gì hả!"

"Bố, con không đính hôn cùng anh ta nữa, anh ta căn bản không phải là loại người như bố vẫn nghĩ, con mà ở cùng anh ta thì nhất định sẽ hối hận cả đời!"

"Vu Tiêu, bố cảnh cáo con, con đừng gây sự nữa."

"Anh ta là một người ghê tởm, đạo đức giả và ích kỷ, ngoài mặt thì giả vờ yêu con, nhưng đằng sau lại hành hạ, làm nhục con . Anh ta ở bên con chỉ vì thèm muốn tiền của công ty chúng ta thôi!"

Trong nháy mắt, Đằng Vũ cảm thấy toàn bộ ánh mắt của khán giả đều đổ dồn về phía mình, anh ta nghiến răng nghiến lợi, lộ ra vẻ hung ác: "Vu Tiêu, cô còn không biết xấu hổ mà nói tôi sao?" Anh ta chỉ Phó Tư Diễn ở dưới sân khấu, cười khùng lên: "Người mà cô luôn để trong lòng không phải là Phó Tư Diễn ư?"

Mọi người nhìn Phó Tư Diễn, toàn bộ đều kinh ngạc, nhất thời nổi lên bàn tán.

Vẻ mặt Dung Hoan cũng ngây ngốc, cảm thấy người bên cạnh ôm càng chặt hơn, ánh mắt người đàn ông bình tĩnh không hoang mang, chỉ nhìn một cái, Dung Hoan cảm thấy bĩnh tĩnh hẳn.

Vu Tiêu tức giận đến nỗi hốc mắt đỏ lên, phẫn nộ mà chỉ anh ta: "Anh có thể đưa ra chứng cứ không? Dựa vào đâu mà ăn nói bừa bãi!"

"Tôi ăn nói bừa bãi, chút chuyện đó của cô chẵng nhẽ bố cô không biết sao!"

"Đủ rồi, hai người đừng làm loạn nữa!" Chủ tịch nổi giận.

Vu Tiêu vội vàng xuống sân khấu, mọi người nhìn thấy cô lấy ra mấy tấm ảnh từ chỗ ngồi của mình, trở lại sân khấu, ném mấy bức ảnh này vào mặt Đằng Vũ: "Mở to mắt ra xem anh đã làm cái gì đi! Anh lừa dối tôi, nuôi tiểu tam, ra ngoài đàn đúm chơi gái, anh cảm thấy anh trong sạch chỗ nào!"

Đằng Vũ nhìn những bức ảnh do thám tử tư chụp được, cuối cùng bị chứng cứ vững như thép làm cho hoảng sợ, vội vàng giải thích với chủ tịch: "Chú, cháu..."

"Chát..." Tiếng bạt tai giòn giã vang lên, Đằng Vũ che mặt lại, cảm thấy mùi máu tanh tràn ra khóe miệng.

Chủ tịch tức giận trừng mắt: "Cút đi! Tôi thật mù quáng cho rằng cậu tốt, từ giờ trở đi cậu hãy tránh xa con gái tôi ra!"

***

Vốn dĩ là một bữa tiệc đính hôn đẹp đẽ cuối cùng lại biến thành trò hề, hơn nữa còn có rất nhiều phóng viên truyền thông, bọn họ sẽ không bỏ qua tin tức nóng hổi này đâu, nhìn phóng viên phỏng vấn Dung Hoan và Phó Tư Diễn: "Xin hỏi những lời mà Đằng Vũ nói có phải là sự thật không? Ngài Phó, trước kia ngài có từng có quan hệ với cô Vu không?"

"Bà Phó có biết chuyện này không? Bà Phó có thể nói chuyện với chúng tôi vài lời được không?"

Sắc mặt Phó Tư Diễn lạnh lùng, trầm giọng nói: "Không nói nhiều, nếu như mấy người còn dám liên lụy đến vợ tôi, thì đợi đấy."

Khi bước ra khỏi sảnh tiệc chính, Dung Hoan vẫn cảm thấy tim mình đập thình thịch.

Phó Tư Diễn cởi áo ra khoác cho cô: "Đừng để bị cảm, nhé!"

Dung Hoan thở dài: "Không ngờ cô Vu lại thảm như vậy, gặp phải một tên lưu manh..." Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Nghe Đằng Vũ nói cô Vu thích anh, là thật sao?"

"Bố cô ta từng nói với anh, nhưng anh lập tức từ chối, hơn nữa là chuyện một năm trước." Anh kéo vạt áo ôm cô vào lòng: "Anh không có quyền quản người khác, nhưng anh không muốn cô gái nhỏ của anh hiểu lầm."

Cô lắc đầu: "Em không có."

"Bíp bíp bíp..." Điện thoại trong túi Dung Hoan vang lên, cô cầm lên nghe, sắc mặt lập tức thay đổi: "Được, tôi lập tức đến."

Dung Hoan ngắt điện thoại, lo lắng nói: "Trong văn phòng của em có một cô bé bị tai nạn xe đưa vào bệnh viện, em phải lập tức qua đó xem."

"Anh đưa em đi?"

"Không cần đâu, Hồ Hinh sắp lái xe đến cổng rồi, anh về nhà trước đi."

Vì vậy người đàn ông dặn dò cô phải cẩn thận, nếu cần giúp đỡ thì nói với anh, sau đó Dung Hoan vội vàng rời đi.

***

Gần mười hai giờ, có tiếng động từ cửa vào, Phó Tư Diễn đặt cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến cửa.

"Về rồi à, có mệt lắm không?"

Dung Hoan bước vào, đã bị người đàn ông ôm lấy, cô vỗ vai một cái: "Rất mệt, may mà tính mạng không nguy hiểm, chỉ là chấn động và gãy xương thôi. Không phải là em bảo anh đi ngủ trước rồi mà?"

"Anh không yên tâm, nên đợi em về."

Cô cười anh, giơ tay khoác lên vai anh: "Chồng à, anh ôm em lên lầu đi."

Một tay anh bế cô lên, cô mệt mỏi híp mắt lại dựa vào vai anh, anh thấy thế vừa thấy đau lòng lại vừa đáng yêu: "Mệt thì để anh hầu hạ em."

Một tiếng sau, Dung Hoan được anh bế ra khỏi phòng tắm, Dung Hoan vừa chạm đầu vào gối đã ngủ thiếp đi, người đàn ông hôn lên trán cô một cái, rồi ôm cô ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Dung Hoan và Phó Tư Diễn tỉnh dậy cùng nhau, cô xoay người lại ôm cổ anh, giọng nói mềm mại như làm nũng: "Chồng, chào buổi sáng."

Anh sờ đầu cô: "Ngủ đã chưa?"

"Ừm, tinh thần dồi dào."

Anh lật người đè lên, cười tao nhã, giọng nói tràn đầy ám chỉ: "Cho nên nếu tinh thần dồi dào rồi thì có phải nên làm chút chuyện gì khác không?"

Dung Hoan đỏ mặt, nhưng tay lại không có động tác đẩy ra.

Một tiếng sau, cuối cùng cũng kết thúc vận động, người đàn ông ôm cô gái mềm mại vừa bị giày vò vào trong lòng, khẽ lẩm bẩm bên tai cô: "Bảo bối nhà ta càng ngày càng biết chơi rồi."

"..." Quá đáng.

Anh dịu dàng hôn lên vai cô, cô vội đẩy anh ra: "Không cho phép làm nữa..."

Anh cười, nắm tay của cô, giọng nói khàn khàn: "Bảo bối, nó cần em."

Sau khi kết thúc, người đàn ông vừa lòng thỏa ý cầm khăn giúp cô lau sạch đôi tay mỏi nhừ, cô tức giận giống hệt chú mèo nhỏ mà gặm cắn yết hầu của anh, anh cười mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.

Hai người xuống giường đi rửa mặt, anh đi rửa mặt xong trước, rồi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.

Dung Hoan làm xong cũng xuống lầu, cô vừa đi vừa đọc tin tức trên điện thoại, vì thế lại tìm thấy một tin tức khiến người nhìn trố mắt nói không nên lời: #Tình cảm của Dung Hoan và Phó Tư Diễn xuất hiện khe hở#.

Trên báo có nhắc đến bữa tiệc đính hôn hôm qua của Vu Tiêu và Đằng Vũ, phóng viên nói giữa Vu Tiêu và Phó Tư Diễn có thể tồn tại một mối quan hệ nào đó, bọn họ còn chụp được ảnh tối qua Dung Hoan vội vàng rời khỏi hiện trường, rất có khả năng là sau khi biết chuyện nên cãi nhau một trận với Phó Tư Diễn.

Dung Hoan: "..." Nói lung tung cái gì không biết.

Cô chạy xuống lầu, đưa di động cho Phó Tư Diễn nhìn, cười khổ: "Bọn họ nói chúng ta cãi nhau đấy." Nhưng thực ra tối qua cô vội vàng rời khỏi là vì để đi bệnh viện mà.

Anh đọc tin tức xong, sắc mặt trầm xuống: "Những người này thật sự rất rảnh."

Dung Hoan ôm cánh tay anh, trấn an anh: "Không sao, kệ bọn họ nói gì đi, dù sao em cũng không để ý."

Hai người đều thích khiêm tốn nên mới không giải thích, bên ngoài mưa gió bão bùng, cũng không ảnh hưởng đến hai người.

Ăn xong bữa sáng, Dung Hoan nói muốn đi bệnh viện một chuyến, đi xem cô gái nhỏ bị tại nạn xe tối qua, Phó Tư Diễn thì đi công ty.

Trên đường đi, Dung Hoan nhận được điện thoại của Hề Phán: "Đã thấy tin tức rồi, vị phóng viên này cũng thật biết kiếm chuyện nha."

"Aiya, tớ cũng quen rồi."

Hề Phán cười: "Tớ chỉ tin dù mọi người trên thế giới này đều ly hôn, nhưng cậu và Phó Tư Diễn thì không bao giờ."

Dung Hoan nhìn người đang ngồi lật xem tài liệu ở bên cạnh, khẽ cong môi nói: "Ừ, chúng tớ cũng không có chuyện gì rồi."

***

Sau khi xuống xe, Dung Hoan bước vào bệnh viện, trong phòng bệnh cũng có vài đồng nghiệp của cô đang ở đây, cô gái nhỏ vừa mới tỉnh. Mọi người vội vàng nhắc đến chuyện của Dung Hoan, ai nấy đều thấy rất buồn cười.

Dung Hoan cùng mọi người nói chuyện một lúc, rồi rời khỏi phòng bệnh để đi tìm phòng vệ sinh, đi đến chỗ rẽ, chợt nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói kinh ngạc: "Bà Phó?"

Cô xoay người, nhìn thấy một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai đeo kính râm, Dung Hoan sững sờ vài giây mới phản ứng lại: "Cô Vu Tiêu?"

Vu Tiêu kéo Dung Hoan đến góc cầu thang không có người, lúc này cô ta mới tháo kính râm xuống, cô ta nói vì bố mình sau sự kiện đó thì trái tim có chút khó chịu nên sáng nay cô ta cùng ông ấy đến đây kiểm tra.

Vu Tiêu áy náy: "Tôi đọc tin tức rồi, xin lỗi cô, là tôi không..."

"Không có gì, thực ra tôi và chồng mình không có cãi nhau đâu." Cô giải thích một lúc, Dư Tiêu mới thở dài nhẹ nhõm.

"Cô...Có khỏe không?" Dung Hoan thấy quầng mắt Vu Tiêu rất thâm, sắc mặt cũng kém.

Cô ta nhếch môi nói: "Sáng sớm nay phóng viên đến đông kẹt cả công ty, có rất nhiều bạn bè đều gọi cho tôi, chẳng qua cuối cùng thì tôi cũng đã dũng cảm một lần, nghĩ đến thoát khỏi tra nam là tôi thấy rất vui."

"Vậy thì tốt, hơn nữa những người ở trên mạng đa số là đứng về phía cô, còn những lời đồn đại khác cô đừng để ý."

"Tôi và ngài Phó, thật ra là không có gì hết, nếu như có thì cũng chỉ là trước kia tôi tương tư một mình thôi, hy vọng cô đừng hiểu lầm..."

"Ừ, anh ấy cũng giải thích rõ với tôi rồi."

Hai người nói chuyện vài câu, Vu Tiêu nói muốn quay về phòng bệnh, trước khi đi, cô ta nói một câu cuối cùng với Dung Hoan: "Bà Phó, hiện tại thì tôi đã hiểu vì sao ngài Phó chọn cô rồi, cô thật sự là một cô gái dịu dàng và lương thiện. Hy vọng sau này chúng ta...có thể liên lạc thường xuyên không?"

Dung Hoan nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của cô ta, gật đầu cười.

***

Mấy ngày hôm nay, tin tức tình cảm của Dung Hoan và Phó Tư Diễn vẫn còn lan tràn trên mạng, nhưng mà đôi vợ chồng son vẫn ngọt ngào như trước.

Buổi chiều Dung Hoan vừa luyện đàn ở trong phòng làm việc xong, quay trở lại văn phòng, Hồ Hình liền gõ cửa đi vào, trong tay cầm một bó hoa hồng.

Dung Hoan thấy vậy thì kinh ngạc, Hồ Hinh đưa bó hoa cho cô, mỉm cười nói: "Hoan Hoan, đây là có người tặng cho em đó, còn có thiệp."

"Thiệp?"

Cô mở ra, cô còn tưởng là người đàn ông nịnh bợ nào đó, nhưng ai mà ngờ bên trong lại viết như này: "Bà Phó, xin hỏi cô có nguyện ý cùng ngài Phó người cô yêu nhất đi hưởng tuần trăng mật không? Nếu như cô đồng ý, thì xin mời xách theo túi rồi đi ra trước cửa văn phòng, tôi đã đợi cô ở đây rồi. Ký tên Phó."

Tuần trăng mật! !

Vẻ mặt Dung Hoan ngơ ngác, cái này làm sao lại là tuần trăng mật rồi! Mấy ngày trước Phó Tư Diễn còn nói với cô là gần đây rất bận, nên thời gian đi tuần trăng mật chắc phải muộn một chút.

Cô ôm bó hoa rồi xách theo túi vội vàng bước ra phòng làm việc, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe Maybach đang đỗ trước cửa ra vào.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo hơi kéo lên, giờ phút này tựa ở cạnh cửa, rất có khí chất.

Nhìn thấy cô, anh hơi nhíu mày, đợi cô gái nhỏ kích động chạy đến trước mặt anh, mà thực tế cô đúng là làm như vậy.

"Chồng, sao đột nhiên anh lại muốn đưa em đi hưởng tuần trăng mật..."
Anh bóp mặt của cô: "Không được hả? Mấy ngày hôm nay anh xử lý hết toàn bộ công việc rồi, để cùng em đi chơi lâu hơn."

Mắt Dung Hoan như phát sáng, vui vẻ ôm chặt lấy anh: "Đây là một bất ngờ nha."

Anh thấy vậy rất hài lòng, ôm cô, giúp cô mở cửa xe. Sau khi ngồi vào trong, Dung Hoan nói muốn về sắp xếp hành lý, Phó Tư Diễn nói không cần, cái gì cần mang anh đều lấy giúp cô hết rồi, còn đồ dùng hàng ngày thì đến đó sẽ có người chuẩn bị.

Dung Hoan hỏi anh là đi đâu, anh nói tạm thời giữ bí mật.

***

Kết thúc chuyến bay mười mấy tiếng, máy bay hạ cánh xuống Thụy Sĩ, vừa xuống máy bay, đã có mấy người nước ngoài tiến lên nhận lấy hành lý của hai người, Dung Hoan chỉ nghe thấy Phó Tư Diễn đang dùng tiếng Đức để nói chuyện cùng bọn họ, nhưng không biết nói đến gì, anh lại sờ đầu của cô, cười một cái.

Mọi người đi về phía trước, Phó Tư Diễn giải thích với cô là đây là mấy người sẽ phụ trách sắp xếp chỗ ăn ngủ nghỉ cho hai người trong mấy ngày này.

Lại ngồi mấy tiếng đi xe, cuối cùng cũng đã đến thị trấn Davos. Đây là thị trấn có hệ thống núi cao nhất A Nhĩ Ti Tư, là thắng địa du lịch và suối nước nóng ở Thụy Sĩ, còn có danh hiệu "Sân trượt tuyết lớn nhất Châu Âu."

Mắt nhìn ra xa, dãy núi nối liền nhau, bầu trời xanh thần kỳ, khiến người ta cảm thấy rất yên tĩnh. Nơi này còn có băng tuyết trắng tinh khiết, Phó Tư Diễn khoác thêm áo khoác dày cho Dung Hoan, không để cô bị đông lạnh.

Hai người đi đến chỗ ở, là một ngôi biệt thự nhỏ ở trong trấn, có vườn hoa phía trước và sau sân, lúc này trời đã chạng vạng tối, những người dân xung quanh thì tan làm, đi đón con rồi cùng về nhà.

Bước vào biệt thự, cảm giác ấm áp lập tức xua tan đi cái lạnh, trong phòng trang trí theo phong cách Châu Âu đơn giản, màu sắc ngà voi tràn ngập trước mắt, làm cho người khác cảm thấy sạch sẽ sáng sủa, Dung Hoan kéo tấm rèm La Mã ra, nhìn thấy dãy núi tuyết nối liền nhau không ngớt, mắt sáng lấp lánh: "Tư Diễn, chỗ này thật sự rất đẹp."

Người đàn ông bước lên phía trước, vòng lấy cô, khẽ hỏi: "Thích không?"

"Thích, anh lúc nào cũng tạo rất nhiều bất ngờ cho em."

Cô cười tươi ôm lấy cổ anh, chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng.

***

Mấy ngày này, Phó Tư Diễn đưa Dung Hoan lên núi trượt tuyết, buổi tối thì đi ngâm nước nóng, thời gian nhàn nhã thì đi dạo quanh trấn nhỏ, hưởng thụ quãng thời gian trôi qua chậm rãi. Ở đây vài ngày, Phó Tư Diễn lại đưa cô đi nước Đức, anh vẫn không quên Dung Hoan từng nói muốn chụp ảnh cưới theo phong cách thành lũy, vì thế hai người đến "Lâu đài Lichtenstein", thực hiện nguyện vọng của Dung Hoan ở đây.

Buổi tối hai người nằm trên giường nghỉ ngơi, Dung Hoan bảo lộ trình hôm nay đi rất nhiều, người đàn ông liền giúp cô bóp chân.

Cô được anh mát xa thấy ngứa ngứa, cười muốn rút chân lại: "Đừng xoa nữa..."

Người đàn ông thả chân cô ra, kéo cô xuống dưới thân, hôn lên.

Dung Hoan chìm đắm trong tư thế cưỡng ép của anh, bị anh lật qua lật lại giằng co rất lâu, người đàn ông cuối cùng thấy thỏa mãn, cuối cùng, cô được anh ôm vào trong ngực, để hô hấp bình phục trở lại.

Anh nhẹ nhàng hỏi: "Có thấy khó chịu không?"

Cô lắc đầu, đầu vùi trong cổ anh, giọng nói nhỏ như muỗi: "Thể lực của em so với trước kia có tốt hơn nhiều không..."

Anh nhếch môi: "Ừ, không phải là vừa mới lăn lộn là đã mệt rã rời nữa."

Một lát sau, anh đứng dậy ôm cô gái vào phòng tắm, tắm rửa cho cô một phen, trở lại trên giường một lần nữa, hai người ôm nhau nằm xuống, cô vẫn không mặc quần áo, vì buổi tối lúc ngủ thân thể của người đàn ông này giống như là cái lò sưởi lớn, cô thường xuyên bị nóng không chịu được, hơn nữa Phó Tư Diễn nói ôm như vậy rất thoải mái, vì thế sau này da mặt cô cũng càng ngày càng dày rồi.

Nhưng mà kiểu như cô, dù sao cũng là đang khiêu chiến năng lực tự chủ của anh, ôm một lúc thì toàn thân liền nóng lên, nhưng mà cô gái nhỏ nói mệt, anh cũng không đành lòng làm một lần nữa.

Hai người nói chuyện, Dung Hoan nói mấy hôm trước lướt vòng bạn bè thì thấy ảnh chụp Bạch Ngưng ôm em bé phơi nắng, Phó Tư Diễn đột nhiên hỏi: "Bảo bối, kỳ kinh nguyệt của em đến chưa?"

Dung Hoan bị hỏi như vậy thì sửng sốt: "Còn chưa đến..." Bình thường thì cuối tháng sẽ đến, thế nhưng bây giờ đã là đầu tháng tư rồi.

Phó Tư Diễn giật mình: "Hoan Hoan, có lẽ em mang thai rồi?"

"...Mang thai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro