Chương 85 : Không phải ảo giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


       Ngãi Giai Giai đi đã lâu, cũng không có nhìn thấy bóng dáng củaNgãi Tiểu Hiên, trong lòng sốt ruột cũng rất lo lắng, cô thật sự lo lắng TiểuHiên xảy ra chuyện. "Tiểu Hiên, con đang ở đâu vậy!". Ngãi Giai Giaiđi trên đường lớn, nhìn chung quanh, bốn phía đều là nhà cao tầng cùng xe đầyđường, còn có người xa lạ rất nhiều, nhưng mà không thấy Ngãi Tiểu Hiên. NgãiGiai Giai bởi vì tìm không thấy Ngãi Tiểu Hiên, gấp đến độ cũng khóc lên, điđường cũng không nhìn đường, nhìn người cũng chỉ nhìn mấy đứa nhỏ, những thứkhác căn bản là không vào được ánh mắt của cô. Sau khi Tề Hiên từ trong ngõ nhỏđi ra, sau đó trở lại trên xe của mình, tiếp tục lái xe, tính tùy tiện tìm mộtquán ăn ăn một chút, vừa lái xe vừa hồi tưởng đến chuyện vừa rồi, nghĩ đến đứanhỏ Ngãi Tiểu Hiên kia hoạt bát đáng yêu, anh thật hưng phấn. Ngãi Giai Giaichân thấp chân cao mà đi lên phía trước, nước mắt ràn rụa, dù cho đầu gối lạiđau, cô cũng không dám dừng lại, thầm nghĩ nhanh lên để tìm con của mình, cuốicùng càng chạy càng mơ hồ, ngay cả vượt đèn đỏ để qua đường cái cũng khôngbiết. Ngãi Giai Giai yên lặng trong cõi lòng của mình là sốt ruột cùng bithương, không có chú ý tới mình đã vượt đèn đỏ, nghe thấy tiếng kèn kịch liệtthì cô mới lấy lại tinh thần, nhưng mà đã không kịp, một chiếc xe con làm thếnào lại hướng về phía cô lao đến. "A ——". Ngãi Giai Giai hô to mộttiếng, sau đó bị xe con đụng vào bên cạnh, ngất đi. Tề Hiên hưng phấn mà láixe, trong đầu toàn bộ đều nghĩ bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của Ngãi Tiểu Hiên,cũng không có chú ý có người nào đó trên đường cái, nhưng anh vẫn biết mìnhkhông có vượt đèn đỏ, mà là có một người đi đường vượt đèn đỏ, kết quả anhkhông có chuyên tâm lái xe, cho dù cuối cùng cũng phải đem xe thắng lại trước,nhưng mà thân xe vẫn đụng ngã người vượt đèn đỏ, đồng thời sự kiện tai nạn xecộ liền xảy ra như thế. "Shit —". Sau khi Tề Hiên vội vàng phanh lại,nhìn thấy một người ngã bên cạnh, hơn nữa còn là một cô gái, không vui mà rốnglên một tiếng. Lúc này xung quanh toàn bộ quần chúng vây đầy, đều đang xì xàobàn tán, thảo luận ầm ĩ, Tề Hiên không thể không xuống xe nhìn xem người bịđụng bị thương làm sao rồi, tuy trách nhiệm không phải do anh, nhưng mà cũngkhông thể mặc kệ. "Tiên sinh, mau đưa người đi bệnh viện đi, tránh cho tainạn chết người"- Một cụ già khuyên. "Chính cô ta vượt đèn đỏ, cho dùcó chết, tôi cũng không có bị bất cứ trách nhiệm luật pháp gì". Tề Hiênkhinh thường nói, tuy miệng anh là nói như thế, nhưng mà vẫn là ngồi chồm hổmxuống, nhìn xem tình hình của người bị thương. Nhẹ nhàng đẩy người đang nằm,lật cô ấy qua, nhưng mà một khuôn mặt quen thuôc lại làm cho Tề Hiên kinh hãi,kinh ngạc ngơ ngác mà ngồi xổm ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích, không biết làmsao, thậm chí ngay cả đụng cũng không dám đụng Ngãi Giai Giai nằm trên đất. TềHiên lo lắng chính mình nhìn đến hoa mắt, vì vậy nhìn lại cẩn thận, nhưng mà bộdạng này khuôn mặt này khắc ở trong đầu óc anh khắc sâu đến cỡ nào, anh tuyệtđối sẽ không nhớ lầm, càng sẽ không nhìn lầm, tuy khuôn mặt Ngãi Giai Giai bâygiờ so với trước già hơn một chút, cũng gầy hơn một chút, nhưng mà anh vẫn cóthể nhận ra, chẳng lẽ trên cái thế giới này còn có một người có bộ dáng giốngNgãi Giai Giai như thế sao? Sẽ không, Giai Giai không có chị em, cho nên trêncái thế giới này không có khả năng có người có bộ dáng giống y như cô, như vậyngười nằm trên đất này chính là Giai Giai của anh. Giai Giai, Giai Giai của anh,thế nào lại là Giai Giai của anh chứ, anh là đang nằm mơ ư, hay là anh quá nhớGiai Giai rồi, cho nên sinh ra ảo giác. Tề Hiên dùng lực mà bấm cánh tay củamình một cái, cảm giác có đau hay không. Thấy đau, chứng tỏ là chân thật, khôngphải anh đang nằm mơ, người trước mắt đây bị anh đụng vào chính là Ngãi GiaiGiai anh tìm sáu năm. Tề Hiên không thể tin mà nhìn Ngãi Giai Giai nằm trên mặtđất, trong nội tâm còn đang hoài nghi thì liền thấy được vĩnh hằng chi tâm trêncổ Ngãi Giai Giai, cái kia là quà sinh nhật anh tặng cho cô lúc sinh nhật mườibốn tuổi của cô. Tuyệt đối không có sai, người trước mắt đây thật sự chính làNgãi Giai Giai anh tìm sáu năm. "Tiên sinh, đừng ngẩn người, mau mau cứungười đi, chậm chỉ sợ không có kịp thôi". Cụ già nhắc nhở Tề Hiên lần nữa."Cứu người, đúng cứu người ——". Tề Hiên luống cuống, cực kỳ hoảng sợ,thậm chí là sợ hãi. Anh tìm Ngãi Giai Giai sáu năm, nhưng cũng không nghĩ tớilại dùng loại phương thức này mà tìm được cô ấy, vì sao cô ấy lại vượt đèn đỏ,vì sao anh lái xe không cẩn thận một chút, nếu như anh cẩn thận một chút, cũngsẽ không đụng vào cô ấy. Tề Hiên cuống quýt ôm lấy Ngãi Giai Giai, phóng tớitrên xe, nhưng cũng không quên buộc chặt dây an toàn cho cô, sau đó lái đi bệnhviện. Tề Hiên lái xe, thỉnh thoảng nhìn Ngãi Giai Giai trên ghế lái phụ, phútchốc trái tim anh như bị treo lơ lửng, cực kỳ lo lắng, mà ngay cả điện thoạivang lên cũng không tiếp. "Giai Giai, em đừng có việc gì nha, anh cũng sẽkhông để cho em xảy ra chuyện". Tề Hiên kích động nói, đạp chân ga đi,tăng tốc độ xe, muốn mau sớm đến bệnh viện. Tề Hiên lái xe con đến cửa lớn bệnhviện, lập tức dừng lại, sau đó ôm Ngãi Giai Giai từ trong xe ra, vọt vào trongbệnh viện. "Bác sĩ, nhanh lên cứu người". Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai,ở trong bệnh viện điên cuồng hô to, mọi người sợ tới mức tránh ra một bên,nhường đường cho anh. Y tá cùng bác sĩ vọt ra, để cho Tề Hiên đặt Ngãi GiaiGiai vào, sau đó đẩy vào phòng giải phẫu. Tề Hiên vốn muốn vọt vào trong phònggiải phẫu, nhưng lại bị y tá ngăn cản: "Tiên sinh, xin chờ ở bênngoài". "Các người nhất định phải cứu cô ấy cho tôi, có nghe haykhông". Tề Hiên vô cùng sốt ruột, rống to mà ra lệnh. "Tiên sinh,chúng tôi sẽ hết sức, phiền anh chờ ở bên ngoài". Y tá nói xong, đưa tayđóng cửa phòng phẫu thuật lại. Cửa phòng giải phẩu đóng lại, Tề Hiên chỉ có thểđi qua đi lại ở ngoài cửa, cả người lộ ra thực lo lắng, nội tâm vô cùng kinhhoảng. Anh chưa bao giờ tin tưởng quỷ thần gì đó, mà bây giờ anh lại khẩn cầutrời cao, phù hộ Ngãi Giai Giai bình an vô sự. Lúc Ngãi Tiểu Hiên chạy về đitìm Ngãi Giai Giai, lại không có gặp cô, vì thế mà tìm kiếm khắp nơi, tìm nửangày cũng tìm không được, vì vậy từ trong túi xách lấy ra điện thoại của NgãiGiai Giai, tìm Trần Tiểu Ngoạn. "Mẹ nuôi, không thấy mẹ, con rất sợ hãi.Vừa rồi bọn con gặp kẻ cướp, hắn ta đoạt túi xách của mẹ, con liền đuổi theo,nhưng khi con trở lại, mẹ đã không thấy tăm hơi"- Ngãi Tiểu Hiên kinhhoảng nói. Tuy mẹ là người lớn, nhưng mà so với cậu rất dễ dàng bị lừa, cậuthật sự lo lắng cho mẹ của mình sẽ bị người lừa đi. "Tiểu Hiên, con đứng ởchỗ đó chờ mẹ, mẹ lập tức tới ngay". Trần Tiểu Ngoạn vội nói, sau đó cúpđiện thoại, gấp rút chạy đến gặp Ngãi Tiểu Hiên.. Ngãi Tiểu Hiên ở tại chỗ chờTrần Tiểu Ngoạn, không bao lâu liền thấy cô đến đây, vì vậy vọt vào trong ngựccủa cô, khóc rống lên: "Mẹ nuôi, đều là con không tốt, nếu như con khôngđể mẹ ở lại một mình, mẹ cũng sẽ đi mất". "Tiểu Hiên, đừng nóng vội,chúng ta cùng đi tìm, mẹ nhất định sẽ không có chuyện gì". Trần Tiểu Ngoạnan ủi, sau đó cùng Ngãi Tiểu Hiên cùng nhau, tìm kiếm khắp nơi. Nếu như sau haimươi bốn tiếng đồng hồ còn không tìm được người, như vậy bọn họ đành phải báocảnh sát.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro