Chương 275-278: Người được lợi lớn nhất- Hoàn thành nhiệm vụ (1-4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao thế?" Anh cầm điện thoại lên, giọng điệu đều đều, không có bất cứ chút thay đổi nào.

"Tôi nói này, anh mời tôi qua đây rồi vứt tôi một chỗ không thèm quan tâm thế à?" Giọng nói trêu chọc cười như không cười của Roth vang lên ở đầu kia.

Từ sau khi kết thúc bữa tiệc Hồng Môn Yến kia Hoắc Hoành toàn tâm toàn ý tiếp nhận xí nghiệp Hoắc thị và giao dịch với Lưu Chấn, hai người gặp nhau đúng một lần trong buổi dạ tiệc đó rồi chưa gặp nhau thêm lần nào nữa.

Nghe nói, hôm qua anh chàng hào hoa nổi tiếng này lại đích thân xử lý anh trai mình, còn vì một cô gái mà giao nộp hết số hàng trị giá nghìn vàng ra.

Chậc chậc chậc, đống hàng lớn như vậy mà nộp hết lên, phải bạo tay thế nào chứ! "Nhưng tôi nói này, ba anh không đánh chết anh à? Chưa được mấy ngày mà anh đã giết anh ruột mình, quá tuyệt, quá tuyệt!" Roth cười ha ha một tiếng, không ngừng khen ngợi

Hoắc Hoành cười nhạt, "Tôi vừa đi ra khỏi nhà họ Hoắc, hoàn hảo không sứt mẻ." Đầu kia khựng lại ba giây, rồi lại phá lên cười lần nữa, "Ba anh tức chết hay là tức điên rồi?"

Hoắc Hoành được A Hổ đỡ ngồi vào trong xe, bình tĩnh trả lời một câu, "Tôi rất tôn kính ba tôi, Roth." Roth ở đầu kia vẫn cười, "Đúng đúng đúng, vậy người con hiếu thuận bận rộn này có thể bớt thì giờ gặp tôi một lần không, hôm nay tôi sẽ bay." Hoắc Hoành nhìn đồng hồ trên tay, còn hai tiếng nữa là đến trưa, anh tính thời gian, chắc chắn có thể về đúng giờ trưa rồi mới gật đầu trả lời, "Được rồi." Xe lái đến khách sạn của Roth, Hoắc Hoành đi thẳng vào phòng VIP

Anh vừa vào đã nghe thấy một tràng vỗ tay

"Chúc mừng người được lợi lớn nhất của chúng ta chiến thắng trở về." Roth đích thân chào đón, đưa cho Hoắc Hoành một ly rượu vang.

Hoắc Hoành nhận lấy ly rượu nhưng không uống, mà cười nghịch nó trong tay, "Mất một lô hàng, phải là người tổn thất lớn nhất chứ." "Dùng một lô hàng giải quyết được anh trai anh, đáng!" Roth cũng rót cho mình một ly rượu vang, sau khi cụng ly với Hoắc Hoành thì uống một hơi cạn sạch

Anh ta đã quen biết Hoắc Hoành nhiều năm như vậy, đã biết hết những chuyện Hoắc Mân làm với Hoắc Hoành

Anh ta luôn đợi, đợi Nhị thiếu nhà họ Hoắc nhìn dịu dàng khiêm tốn này dùng thế như sấm sét lật đổ anh trai mình vào thời khắc cuối cùng thế nào

Roth đã nghĩ Hoắc Hoành sẽ dùng mấy chục nghìn cách trong một đêm khiến Hoắc Mân sống cuộc sống như tù nhân, hoặc là sẽ khiến hắn nếm thử một chút mùi vị bại liệt tàn phế

Tóm lại đủ loại tàn khốc, thảm nhất trần gian, đến cả cách man rợ nhất anh ta cũng đã nghĩ đến rồi.

Nhưng điều khiến Roth bất ngờ là Hoắc Hoành lại lựa chọn cách lưu loát dứt khoát như vậy, hơn nữa còn công khai, giống như tuyên bố với thiên hạ mình tự tay giết anh mình vậy.

Gánh tiếng xấu trên người, còn có thể quang minh chính đại như thế làm người ta cảm thán sự mạnh mẽ của anh ta

Nhưng Hoắc Hoành vẫn ngồi im không nhúc nhích, anh cụp mắt không nói gì, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó

"Vừa rồi tôi nghe được rất nhiều sự tích anh dũng của anh ở chỗ thành viên hội đồng quản trị của công ty các anh." Roth vỗ vai anh, sau đó giống như nghĩ đến cái gì đó, tò mò hỏi: "Nhưng mà tôi muốn hỏi một chút, sao anh biết sát thủ xuất hiện trong buổi dạ tiệc của tôi là do thành viên hội đồng quản trị của công ty các anh xúi giục?" Vừa rồi lúc ăn cơm với mấy thành viên hội đồng quản trị, anh ta phát hiện thiếu mất mấy người

Anh ta biết cái người được Hoắc Hoành gọi là chú Năm đó được giải quyết ở bữa tiệc Hồng Môn Yến rồi, vậy những người khác thì sao?

Sau đó, trong lúc nói chuyện anh ta mới biết được, người Hoắc Hoành gọi là chú Tư kia bởi vì tìm người ám sát Hoắc Hoành nên bị bắn chết tại chỗ rồi.

Chương 276: Người được lợi lớn nhất- Hoàn thành nhiệm vụ (2)

Mà thời gian lại vừa vặn với lúc Hoắc Hoành đi dự buổi dạ tiệc của anh ta.

Nhắc tới chuyện này, Hoắc Hoành mới ngẩng đầu lên, liếc anh ta, "Tôi chỉ biết là khoảng thời gian đó ông ta qua lại vô cùng thân thiết với Hoắc Mân, nhưng cũng không biết ông ta chính là người vạch kế hoạch sau lưng." "Những thành viên hội đồng quản trị của công ty anh nói anh tìm ra chứng cứ ngay từ đầu. À đúng rồi, anh nói trên người tên sát thủ kia có cái đồ gì, tôi nhớ lúc ấy tôi sai người kiểm tra cẩn thận mà không có gì cả." Bởi vì cảm thấy quá ngoài sức tưởng tượng, Roth kích động đến nỗi thậm chí đoạn phía sau nói bằng tiếng Anh luôn.

Anh ta cảm thấy chuyện này quá quỷ dị

Khi đó, rõ ràng anh ta đã nhanh hơn Hoắc Hoành giữ thi thể tên sát thủ kia lại, hơn nữa gần như lột sạch hắn ra, nhưng không tìm được bất cứ món đồ khả nghi nào

Làm sao Hoắc Hoành có thể tìm được? "Tôi lừa ông ta thôi." Hoắc Hoành bình tĩnh dùng tiếng Anh lưu loát trả lời

Trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ

Mấy giây sau, Roth mới phiền muộn phun ra một câu, "Cái đồ cáo già! Tôi nói mà, làm sao có thể có thứ anh tìm được mà người của tôi không tìm được chứ." Hoắc Hoành liếc anh ta, "Cáo già không thích hợp với tôi, đó là từ hình dung người tương đối già rồi." "Vậy anh thích hợp với cái gì?" Roth lại rót cho mình một ly rượu vang, uống ực một ngụm

Hoắc Hoành cũng lắc lắc ly rượu trong tay, thong thả ung dung nhấp một ngụm rượu vang, nói: "Thông minh." Khóe miệng Roth giật giật, oán hận ném cho anh bốn chữ: "Không biết xấu hổ!" Lúc này Hoắc Hoành mới cười: "Lúc nào anh định đi?" "Chiều nay." "Ừm, lần này cảm ơn anh." Roth dựa vào ghế, cười khoát tay, "Tôi có làm gì đâu, ngược lại còn kiếm được một món, tôi chỉ lời không lỗ, không cần cảm ơn. Lần sau nếu như lại có chuyện tốt thế này thì nhớ gọi tôi." Thật ra vụ giao dịch vũ khí đạn dược lần này từ đầu tới cuối đều là do một mình Hoắc Hoành thao túng, không hề có việc của anh ta

Hơn nữa vì lần diễn xuất này, Hoắc Hoành còn nhường cho anh ta một khoản giao dịch với nước M.

Khoản lợi nhuận kia khiến anh ta kiếm được không ít

Mặc dù anh ta không hiểu tại sao Hoắc Hoành muốn kéo mình vào, nhưng đối với việc mua bán không lỗ vốn này, anh ta vẫn vô cùng cam tâm tình nguyện.

Cũng vì khoản giao dịch đó mà mấy lão già kia rất hài lòng với anh ta, địa vị của anh ta trong gia tộc lại tăng lên một bậc

"Vậy thì anh cứ mong đợi Hoắc Lãng Khải vẫn còn con trai đi." Hoắc Hoành mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng

Roth uống rượu, không để ý đến cái ý kỳ quái này

Bầu trời ngoài cửa sổ âm u lạnh lẽo, tầng mây vừa dày vừa nặng giống như sợi bông chồng chất lên nhau

Nhiếp Nhiên vẫn đang nằm ở trên giường nhìn cô Vương đi qua đi lại lau bàn ghế dọn dẹp ở bên ngoài

Nhân lúc không bị chú ý, cô kéo chăn cao lên một chút, trốn ở trong chăn nhắn tin cho Lệ Xuyên Lâm

Cô vốn muốn nhắn tin từ tối hôm qua, nhưng Hoắc Hoành dính lấy mình cả đêm, hại cô không dám hành động thiếu suy nghĩ

Sau khi nhắn xong, cô nắm chặt điện thoại nằm ở trên giường đợi

Không lâu sau, điện thoại vang lên, làm lòng bàn tay cô hơi tê dại

Trên màn hình hiển thị một địa chỉ, quán ăn sáng trên con phố cách khu cô ở không xa.

Chương 277: Người được lợi lớn nhất- Hoàn thành nhiệm vụ (3)

Sau đó, Nhiếp Nhiên im lặng tắt điện thoại đi rồi gọi cô Vương.

Cô Vương đang ở trong phòng khách, vội vàng lau đôi tay ướt nhẹp chạy vào. Vì bị sốt nên giọng Nhiếp Nhiên hơi khàn, "Cô Vương ạ?" "Cô gọi tôi có việc gì không?" Cô Vương đứng ở cửa, dáng vẻ rất cung kính

Nhiếp Nhiên mỉm cười, "Cháu muốn ăn cháo gà trên đường Viên Phúc, cô có thể đi mua cho cháu một bát không?"

Cô Vương hơi do dự và chần chừ

Bà là người Nhị thiếu dẫn đến, mặc dù là đến hầu hạ cô gái này, nhưng Nhị thiếu nói bà không được rời đi nửa bước.

Hơn nữa đường Viên Phúc cách nơi này một đoạn ngộ nhỡ cô gái này xảy ra chuyện gì

"Tôi bảo trợ lý của Nhị thiếu đi mua cho cô một bát." Nói rồi, cô Vương lấy điện thoại ra định gọi đi

Nhiếp Nhiên cười gật đầu, tốt bụng nhắc nhở, "Được ạ, nhưng cháu nghe nói hôm nay Nhị thiếu rất bận. Ngay cả một bát cháo mà cô Vương cũng muốn báo cáo với Nhị thiếu, ngộ nhỡ anh ấy đang bận..." Nhiếp Nhiên cố ý giữ lại nửa câu sau, nhưng ý tứ trong lời nói quả nhiên khiến cô Vương vốn muốn ấn điện thoại dừng tay lại.

Cô Vương cau mày, trầm tư

Cô gái này nói không sai, một bát cháo cũng phải làm phiền Nhị thiếu, ngộ nhỡ chọc giận Nhị thiếu, đến lúc đó người xui xẻo sẽ chính là mình

Bà không biết làm thế nào

Mà Nhiếp Nhiên cũng không giục, chỉ im lặng nhìn bà

Cô Vương nhìn cô gái khoan thai trước mặt, cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý, "Được rồi, tôi đi mua. Cô ở nhà một mình nhất định đừng chạy loạn, nếu không tôi sẽ không biết ăn nói thế nào với Nhị thiếu cả."
"Cô yên tâm đi, bây giờ cháu rất đói, không đi đâu được cả." Nhiếp Nhiên vội gật đầu

"Vậy được rồi, tôi sẽ đi ngay." Cô Vương nghe thấy cô bảo đảm, lúc này mới cởi tạp dề ra, cầm ví tiền vội vàng đi ra ngoài

Nhiếp Nhiên vẫn nằm ở trên giường, lắng tai nghe tiếng bước chân xa dần phía cầu thang

Sau khi xác định cô Vương sẽ không quay lại, cô mới nhảy khỏi giường, nhanh chóng thay quần áo, lại rửa mặt trang điểm, sau đó vội vàng xuống tầng.

Đề phòng bất trắc, cô cố ý đi vòng qua cổng sau.

Mới vừa đi vào phòng VIP, Lệ Xuyên Lâm đã thấy cô mặc rất dày, sắc mặt tái nhợt, trông rất yếu.

"Cô đã đỡ hơn chút nào chưa?" Hôm qua, anh ta đi làm nhiệm vụ về nghe thấy các cảnh sát nói Nhiếp Nhiên bị Hoắc Hoành đưa đi rồi, vì thế không dám nhắn tin cho cô

Khó khăn lắm mới đợi được tin nhắn của cô, anh ta vội vã muốn hẹn gặp cô, muốn xem tình hình sức khỏe của cô thế nào rồi

Nhưng thấy cô như thế này, anh ta bắt đầu thấy hối hận vì quyết định của mình

Trời lạnh như thế này mà lại bảo cô chạy ra ngoài, ngộ nhỡ lại bị cảm thì làm thế nào

"Đã giảm sốt rồi." Giọng Nhiếp Nhiên khản đặc khiến Lệ Xuyên Lâm không nhịn được cau mày lại, "Sao lại sốt nghiêm trọng thế?" Nghiêm trọng sao? Nhiếp Nhiên hắng giọng, hình như đã đỡ hơn nhiều so với hôm qua rồi

Nhưng bây giờ thứ cô để ý không phải là chuyện cảm cúm cỏn con này

Cô vội vàng hỏi: "Có phải tôi đã hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ rồi không?" Người đã bị bắn chết, hàng cũng bị giữ lại, hơn nữa không phải hôm qua Cục trưởng kia nói đã tìm được điểm cất giấu rồi à?

Chương 278: Người được lợi lớn nhất- Hoàn thành nhiệm vụ (4)

Với năng lực của Lệ Xuyên Lâm, chiến đấu trực tiếp không có bất cứ vấn đề gì cả, cho nên có phải tất cả cũng nên kết thúc rồi không? Lệ Xuyên Lâm gật đầu đúng như dự đoán, "Đúng vậy, mặc dù Lưu Chấn chết rồi, nhưng đã lấy được toàn bộ hàng hóa." "Tổ chức ám sát đó thì sao?" "Về cơ bản đã bị tiêu diệt rồi." "Vậy thì tốt." Nhiếp Nhiên thở phào, khẽ cong khóe miệng lên, "Lần này tôi có thể lấy được huy chương chiến công cho Phương Lượng xem rồi." "Ừm." Lệ Xuyên Lâm tiếp tục gật đầu

Nhiếp Nhiên nói nhanh, cong ngón trỏ lại gõ lên mặt bàn, phát ra âm thanh lanh lảnh, "Lúc nào thì tôi có thể rời khỏi nơi này?" "Nửa tháng nữa." "Lâu như vậy à?" Nhiếp Nhiên hơi kinh ngạc

Theo lý mà nói không phải hoàn thành nhiệm vụ xong, về cơ bản hai ba hôm sẽ phải trở về sao? Sao đến mình lại có thể là nửa tháng được? "Tôi xin nghỉ ốm cho cô, hơn nữa còn thu xếp chuyện đơn vị tiếp theo cho cô." Vẻ mặt Lệ Xuyên Lâm lạnh lùng, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự dịu dàng hiếm có

"Tốt quá rồi, tôi có thể thả lỏng nửa tháng."Nghĩ đến hơn nửa tháng nghỉ ngơi, Nhiếp Nhiên bắt đầu âm thầm sắp xếp xem nên dùng khoảng thời gian nửa tháng quý giá này thế nào "Nửa tháng sau tôi sẽ đưa cô về doanh trại."

"Ừm!"

"Mấy ngày tới cô có thể nghỉ ngơi." "Được!" Nhiếp Nhiên gật đầu, cứ nhìn Lệ Xuyên Lâm mãi, dường như đang đợi câu nói tiếp theo của anh ta, nhưng cuối cùng phát hiện chỉ là hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, cô không nén nổi cau mày, "Hết rồi à?" Lệ Xuyên Lâm lại gật đầu, "Hết rồi." Nhiếp Nhiên nổi giận, "Vậy anh gọi tôi ra ngoài làm gì?" Cô còn tưởng là Lệ Xuyên Lâm có chuyện gì quan trọng muốn nói với cô, hoặc là muốn dẫn cô rời đi, cuối cùng lại không có gì cả

Vậy anh ta bảo một người bệnh như vậy chạy ra ngoài lúc trời lạnh như thế này làm gì?

Những chuyện này hoàn toàn có thể nhắn tin! Cô dụ cô Vương ra ngoài như vậy rất nguy hiểm, ngộ nhỡ bị Hoắc Hoành biết, nhất định sẽ bị nghi ngờ! Lệ Xuyên Lâm phía đối diện không lên tiếng, Nhiếp Nhiên oán hận lườm anh ta, nhìn đồng hồ rồi vội vàng chạy về

May mà lúc cô về đến phòng, cô Vương vẫn chưa về

Cô cởi áo khoác rồi chui vào trong chăn nhanh như một làn khói

Cô trốn ở trong chăn âm thầm suy tính xem đợi đơn vị thông báo rồi mới về nhà hay là nhân nửa tháng này về nhà trước một chuyến, so chiêu với người phụ nữ kia

Những ngày qua vì nhiệm vụ này, cô đã nhẫn nhịn không ít rồi

Nghĩ tới đây, khóe miệng Nhiếp Nhiên lạnh lùng cong lên.

Nhiếp Nhiên ở bên này yên lặng chờ, nhưng Hoắc Hoành ở trong phòng VIP khách sạn đã không thể nào chờ được nữa

Anh không tập trung nói một số kế hoạch năm tới với Roth, nhưng Roth lại phát hiện Hoắc Hoành liên tục nhìn đồng hồ đeo tay, vì vậy không nhịn được hỏi một câu: "Anh có việc gì à?" "Ừm." Hoắc Hoành không kiên nhẫn gật đầu, sau đó dường như không chịu được nữa, ném lại một câu, "Buổi chiều lên đường thuận lợi." Nói rồi, anh đặt ly rượu trong tay xuống

Roth vuốt cằm, dáng vẻ từng trải nói: "Chậc chậc chậc, nhìn cái bộ dạng gấp gáp của anh là biết đi hẹn hò rồi. Được rồi, được rồi, tôi không làm lỡ Nhị thiếu ân ái với bạn gái nữa." Hoắc Hoành bị anh ta trêu đùa, khóe miệng cong lên như ngầm thừa nhận

Sau khi lên xe, Hoắc Hoành giục A Hổ nhanh chóng về nhà, trong lòng anh luôn cảm thấy cô gái kia sẽ không ngoan ngoãn ở nhà một mình như vậy

Vì vậy, chặng đường lái xe vốn một tiếng bị rút ngắn lại nửa tiếng

Lúc anh vào nhà, cô Vương đang bận rộn trong phòng bếp, mà người nào đó ở trên giường trong phòng ngủ đang vui vẻ ăn cháo gà

Nhìn cô rất bình tĩnh, không hề như anh dự tính

Cô Vương ở phòng bếp nghe thấy tiếng động ở cửa, quay đầu lại mới phát hiện Nhị thiếu lại về sớm như vậy

Bà vội vàng đi tới, cung kính chào: "Nhị thiếu." Vì trong nhà có người bệnh cho nên bật lò sưởi rất ấm áp, Hoắc Hoành cởi âu phục ra, hỏi: "Sao rồi, buổi sáng cô ấy có chỗ nào không thoải mái không?" Cô Vương lắc đầu, "Không ạ, buổi sáng cô ấy ăn mấy bát cháo, nhìn tinh thần không tệ." Mấy bát? Hoắc Hoành nghe thấy vậy thì cười gật đầu

Anh bảo cô Vương tiếp tục đi làm việc, còn mình thì đẩy xe lăn vào phòng

"Tôi chưa từng thấy cô gái nào bị bệnh mà yên tĩnh như em." Hoắc Hoành cười nói

Không phải nói con gái bị bệnh rất yếu ớt sao? Huống chi vết thương ở eo cô còn không dùng thuốc tế để giảm đau, theo lý mà nói bây giờ cho dù cô không đau đến lăn lộn, nhưng cũng phải có chút phản ứng chứ.

Nhiếp Nhiên lại ăn một miếng cháo, lạnh lùng ngước mắt lên, "Tôi muốn tiết kiệm sức lực khiến mình mau khỏi, nếu không tôi sợ anh sẽ ở đây thành quen mất."

"Vậy cũng không tệ." Hoắc Hoành nhìn bát cháo lớn trống không ở tủ đầu giường

Nhiếp Nhiên lạnh lùng châm chọc một câu, "Miếu nhỏ không chứa được Phật lớn." Bây giờ cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, Hoắc Hoành không tạo ra được kiềm chế với cô nữa, cho nên cô cũng có thể thu lại bộ dạng nhút nhát kia

Những ngày qua bởi vì nhiệm vụ mà cô phải tạm nhún nhường, cuối cùng cũng không cần bị áp chế nữa rồi

Sau khi nghe thấy Nhiếp Nhiên nói câu kia, Hoắc Hoành nhìn sang phía cô, khóe môi cong lên, "Vẫn chưa hết giận sao, quỷ hẹp hòi?" Nhiếp Nhiên không hề để ý đến giọng điệu cưng chiều của anh ta

Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên nghe thấy, cô đã quen rồi

Nhiếp Nhiên tự nhiên ăn cháo, không hề phản ứng với anh ta

Hoắc Hoành bị lạnh nhạt đành đổi chủ đề, "Cháo gà ở đâu ra thế?" Chủ đề chính đến rồi! Nhiếp Nhiên làm như không để ý, trả lời: "Tôi bảo cô Vương đi mua, anh muốn ăn không?" Hoắc Hoành như có như không nhìn cô, mỉm cười nói: "Được, cho tôi một bát." Anh cũng múc cho mình một bát, ngồi ở cạnh giường Nhiếp Nhiên chậm rãi ăn

Nhiếp Nhiên thấy anh không tiếp tục đào sâu, lúc này mới yên tâm ăn cháo

Nhưng đúng lúc này, Hoắc Hoành lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói với cô một câu, "Vừa rồi em đã đi ra ngoài à?" Nhiếp Nhiên đang cúi đầu ăn cháo, nghe thấy câu này, hàng lông mi khẽ run lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro