Chương 12: Cuộc thi thể năng có âm mưu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Lượng gật đầu hài lòng, khóe môi cong lên thành một nụ cười. Ngay lập tức, tất cả mọi người đều chạy nhanh về phía trước.Bởi vì có chế độ đào thải nên những người này cực kỳ máu lửa, NhiếpNhiên thấy có mấy người đã vọt lên trước mình.Nhưng rất nhanh, bao cát buộc trên chân bắt đầu phát huy tác dụng, đôichân nặng trịch làm cho tốc độ của bọn họ bắt đầu chậm dần lạiThậm chí, còn chưa tới giữa sườn núi, bọn họ đã cảm thấy không thể nhấcchân nổi nữa rồi, trong lòng bắt đầu trở nên nôn nóng, lỡ như bị đào thảithì làm sao đây?

Nhưng khi bọn họ nhìn xuống phía sau, lại lập tức yêntâm. Bởi vì Nhiếp Nhiên đang chậm chạp chạy ở tít sau cùng, cô chạy bộ với tốcđộ không vội vàng, không nóng nảy, còn người ở vị trí thứ hai từ dưới lênlà Phùng Anh Anh đang bị thương ở chân. Giữa rừng cây xanh um, chỉ nghe thấy tiếng chim chóc hót líu loPhùng Anh Anh cố ý chạy chậm lại, sóng vai cùng Nhiếp Nhiên chạy lêntrên.

Qua không bao lâu, cô ta không còn nhìn thấy bóng dáng của đám người phía trước, lúc này mới âm thầm dần nhích tới gần Nhiếp Nhiên. Đột nhiên, người Phùng Anh Anh khẽ nghiêng đi, giống như là sẽ ngãthẳng vào Nhiếp Nhiên. Nhưng tay lại nhờ thân thể che giấu, thò ra định đẩy mạnh Nhiếp Nhiênmột cái.

Ai ngờ, lúc này Nhiếp Nhiên lại tăng tốc chạy về phía trướcPhùng Anh Anh đẩy hụt vô cùng kinh ngạc, nhưng bởi vì dùng lực quámạnh nên chính bản thân cô ta không thể giữ thăng bằng được, chỉ nghethấy một tiếng hét:

"A..."  bọt nước bắn tung lên

"Trò mèo."

Nhiếp Nhiên nhìn Phùng Anh Anh rơi xuống suối, hơi cườitrào phúng. Thực ra, lúc Phùng Anh Anh nhích tới gần thì Nhiếp Nhiên đã phát hiệnra rồi, nhưng cô cũng chẳng vạch trần, muốn xem chiêu sau của cô ta là gì.Cái trò mèo như thế mà cũng dám dùng, IQ thực sự làm cho người ta sốtruột, phí công cô cố ý chạy cuối cùng chờ cô ta ra chiều, đúng là lãng phíthời gian.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Nhiên liền đẩy nhanh tốc độ chạy lên sườn núi.Những người đã chạy đến lưng chừng núi đang cảm thấy may mắn vìchắc chắn Nhiếp Nhiên sẽ là người về đích cuối cùng, đột nhiên thấy cóngười vợt lên trước mặt, cẩn thận quan sát, không ngờ lại là Nhiếp Nhiên.Dáng người mạnh mẽ như bay khiến cho đám người trong lớp lập tức cảmthấy hoa cả mắt

Chuyện..chuyện..chuyện này làm sao có thể chứ?

Đã chạy lâu như thế, sao còn có thể chạyvới tốc độ nhanh như vậy được! Mà Lý Kiêu vốn dĩ chạy ở đầu tiên mãikhông thấy Nhiếp Nhiên đâu thì còn cảm thấy hình như mình đã nhậnđịnh sai lầm rồi.Có lẽ Nhiếp Nhiên vẫn chỉ là Nhiếp Nhiên kia mà thôi, cho dù mấy ngàynay cô ta gần như đổi thành một người khác, nhưng tới thời điểm này thìlại trở về nguyên hìnhLý Kiêu nhìn đỉnh núi, hai tròng mắt u ám, đang định tiến lên thì độtnhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa, tiếng chân nhẹ và nhanh, căn bảnkhông giống tiếng của người thường khi chạy bộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro