Chương 3. Chuyện cũ khó quên (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên hoảng hốt ngồi trên ghế, tim không thể khống chế mà đập thình thịch như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Vương tuấn khải không ngờ lại xuất hiện trước mặt cậu, ngay một khắc nhìn thấy hắn, Vương Nguyên cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tay chân run rẩy không kiềm được.

Năm năm trôi qua nhưng hắn hoàn toàn không hề thay đổi, vẫn lóa mắt như vậy, như một vị thần thu hút ánh mắt của mọi người. Đôi mắt phượng cong dài lóe ra ánh sáng nguy hiểm, giống như muốn thôi miên con mồi khiến cho nó không thể phản kháng.

Cúi đầu không muốn nhìn thẳng vào mắt Vương tuấn khải nhưng cậu vẫn như cũ có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc kia đang dán chặt vào người mình, tựa như có thể xuyên qua da thịt mà nhìn thẳng vào nội tâm của cậu. Cậu không cách nào chạy trốn khỏi ánh mắt nóng rực đó.

Bờ môi gợi cảm mở ra thành một độ cong quỷ dị, thanh âm mị hoặc truyền đến bên tai: "Vương nguyên, đã lâu không gặp !" Âm thanh vẫn tràn đầy mê hoặc như năm đó, nay lại pha thêm vài phần nguy hiểm.

Vương Nguyên cảm nhận được, bèn hốt hoảng bồng con chạy về nhà. Nhưng về tới nhà rồi, đem nguy hiểm ngăn ở bên ngoài rồi, thế nhưng cậu vẫn không hề có cảm giác an toàn, nụ cười tà mị của người nọ không ngừng xoay quanh trong đầu cậu.

Tại sao Vương tuấn khải lại đột nhiên xuất hiện? Tại sao anh ta lại ở cùng Nguyên Bảo? Lẽ nào anh ta đã biết?

Vô số nghi vấn không ngừng nhảy ra, cảm giác bất an cũng vì thế mà tăng thêm không ít.

Nguyên Bảo ngồi chơi ở bên cạnh thấy ba mình sau khi về nhà vẫn trầm mặc không nói, bé sợ hãi chạy đến kéo góc áo của ba, dè dặt nói: "Ba ơi, ba đừng giận! Sau này Nguyên Bảo sẽ ngoan mà!"

Giọng nói mềm mại đáng yêu truyền đến khiến Vương Nguyên hồi thần, vội ôm con lên nôn nóng hỏi: "Nguyên Bảo, con nói cho ba nghe sao con lại quen cái chú đó vậy?"
Hành động của Vương Nguyên khiến Nguyên Bảo kinh hoảng không thôi, sợ ba lại vì chuyện buổi chiều mà lại đánh mình, hai cánh tay mập mập bất an kéo quần, cúi đầu không dám nhìn ba.

Vương Nguyên cũng nhận thấy thái độ của mình có hơi cường ngạnh quá mức, vội hạ giọng nhẹ nhàng nói: "Nguyên Bảo ngoan, chuyện chiều nay ba sẽ không trách con nữa, con nói cho ba nghe sao con lại quen chú đó?"

Nguyên Bảo thấy ba không giận mình, tâm tình lập tức tốt lên, liền kể lại chuyện chiều nay cho ba nghe.

Vương Nguyên nghe xong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thì ra Nguyên Bảo và Vương tuấn khải chỉ ngẫu nhiên gặp nhau. Nhưng khí tức nguy hiểm toát ra từ trong mắt người kia là sao? Là tại mình mẫn cảm quá? Hay là...

Hai người từng trải qua một đoạn tình cảm, đó là chuyện rất lâu về trước. Trải qua năm năm, với tính tình của người nọ hẳn là sớm quên mình rồi mới phải. Lần này gặp nhau chắc chỉ là ngẫu nhiên!

Xem ra mình đã nghĩ quá nhiều rồi, Vương Nguyên đã bớt lo lắng hơn, đi xuống bếp nấu cơm chiều. Phức tạp nhìn thoáng qua con trai đang ngồi chơi bên cạnh dặn dò : "Nguyên Bảo, sau này không được xuống lầu chơi một mình, gặp người lạ thì không được bắt chuyện. Hôm nay bỏ qua nhưng nếu còn có lần sau thì ba sẽ đánh đòn đấy!"

Nguyên Bảo gật đầu cam đoan: "Ba ơi, con nhớ rồi, sau này Nguyên Bảo sẽ ngoan mà!"

Nguyên Bảo chạy đến kéo gấu áo của Vương Nguyên cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng hỏi: "Ba ơi, cái chú ngày hôm nay quen với ba ạ!"

Bàn tay đang nhặt rau của Vương Nguyên run lên, sau đó bình tĩnh nói: "Chú ấy là một người bạn cũ của ba, đã lâu không gặp!"

"Chú ấy đẹp quá ạ, xe của chú cũng đẹp luôn!" Bé con rất hào hứng kể lại.

Vương Nguyên khẽ cau mày: "Nguyên Bảo, sau này không được tùy tiện nói chuyện với người lạ, ba đã dặn con thế nào, con quên rồi à?"

Khuôn mặt nhỏ của Nguyên Bảo liền xụ xuống, bé bĩu môi nhẹ giọng biện giải: "Chú đó nhìn thân thiết lắm, không giống người xấu mà!"

Vương Nguyên kinh dị nhìn con trai, Nguyên Bảo vẫn luôn đề phòng người lạ, bé không bao giờ tùy tiện đến gần người khác nhưng hôm nay lại có hảo cảm với một người mới gặp lần đầu!

Lẽ nào vì người đó là Vương tuấn khải...

Vương Nguyên không dám nghĩ tiếp, ôm con lên yêu thương vuốt ve cái má bầu bĩnh của con, nhẹ nhàng nói: "Là ba không tốt, ba lúc nào cũng bận rộn làm việc không có thời gian chơi với Nguyên Bảo. Ba hứa với con, đợi ít hôm nữa sẽ mang Nguyên Bảo đến khu vui chơi, có được không?"

Nguyên Bảo dù sao cũng là một đứa trẻ, nghe ba mình hứa như vậy thì liền hưng phấn nhảy nhót. Vội vàng hỏi lại: "Thật không? Ba hứa nha?"

"Thật, ba hứa với con!"

"Oa! Thích quá, có thể đến khu vui chơi, có thể đến khu vui chơi!"

Vương Nguyên nhìn nụ cười xán lạn của con, trong lòng vô cùng thỏa mãn. "Nguyên Bảo, con có đói bụng không?"

Nguyên Bảo xoa cái bụng nhỏ tròn tròn, chu môi nói: "Ba, Nguyên Bảo đói rồi ạ!"

Vương Nguyên nhéo má con, gật đầu: "Để ba đi nấu cơm, con chơi một mình ngoan nhé, có được không?!"

"Dạ, con chơi bóng, ba phải nấu cơm nhanh nhanh nha!"

Vương Nguyên nấu cơm xong gọi con trai vào rồi hai cha con cùng nhau ăn chiều. Chơi với con một lúc, Vương Nguyên mới đi vào phòng xử lý một đống việc ngập đầu, gần đây việc của công ty rất nhiều, mấy ngày liên tiếp phải tăng ca. Còn có phương án thiết kế phải nhanh chóng đưa ra nữa, Vương Nguyên chuyên tâm vùi đầu vào công việc.

Vương Nguyên xoa cái cổ mỏi nhừ ra ngoài thì thấy Nguyên Bảo đã ôm gối ôm hình gấu nhỏ nằm sấp trên ghế mà ngủ.

Đứa bé này buồn ngủ mà lại không nói với mình, nhất định là sợ ảnh hưởng đến mình làm việc, Nguyên Bảo lúc nào cũng hiểu chuyện như vậy. Vương Nguyên yêu thương bế con trai lên đi về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt bé nằm xuống giường. Thân hình nhỏ bé vừa nằm xuống giường liền lật người ngủ tiếp, phát ra tiếng ngáy o o.

Vương Nguyên nhéo gương mặt đầy thịt của con, khóe miệng không tự giác nhếch lên, hạnh phúc mỉm cười.

Trời đã tối mịt, hơi nóng ban ngày đã tan đi, Vương Nguyên mở cửa sổ ra, từng cơn gió mát thổi vào. Có lẽ là bị gió thốc vào khiến cho hơi khó thở, không nhịn được mà ho khù khụ khiến cho bé con nằm trên giường bị quấy nhiễu mà xoay người. Vương Nguyên cuống quít che miệng, tận lực nén giọng nhưng những tiếng ho khan trầm đục vẫn phát ra. Trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi, Vương Nguyên xòe bàn tay đã nhuộm đầy máu ra. Gần đây, những cơn ho như vậy càng lúc càng thường xuyên!

Vương Nguyên cau mày, rút từ túi quần ra một bình sứ màu xanh, đổ một viên thuốc đen ra rồi bỏ vào trong miệng. Tiếng ho khan dần dần nhẹ đi, cảm giác đau đớn nơi lồng ngực lui dần. Đưa mắt nhìn lên đứa bé đang ngủ say sưa trên giường, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn mềm mại bao nhiêu lần cũng không thấy đủ:

"Bảo bối, ba thật muốn mãi mãi ở bên cạnh con!"

Ánh trăng yếu ớt xuyên qua cửa sổ tràn vào phòng, Vương Nguyên ngẩng đầu, mặt trăng treo lơ lửng giữa màn đêm. Năm năm trước, cũng vào một đêm trăng tròn như vậy, cậu đã gặp người đàn ông khiến cho cả cuộc đời cậu thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro