Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tinh tiếng đèn trong phòng cấp cứu tắt.

Bác sĩ bước ra với khuôn mặt mồ hôi chảy dài.

-" bác sĩ con tôi, nó sao rồi ". Nó nhịn không được chạy tới hỏi bác sĩ.

-" hiện tại đã qua cơm nguy hiểm, nhưng cậu bé đang thiếu máu do bệnh viện đã hết lượng máu dự trữ. Cô lên đi thử máu rồi truyền cho thằng bé ". Bác sĩ nói với nó rồi bỏ đi.

Nó và Tuấn chạy thẳng đến khu thử máu nhưg không ai hợp với máu thằng bé. Nó ngồi gục xuống khóc.

-" cha thằng bé đâu sao không đưa người đến thử ". Cô y tá thắc mắc nhịn không được bèn lên tiếng hỏi.

Đúng a! Nó đã quên mất hắn. Hắn là ba của Bảo chắc sẽ chung nhóm máu.

-" alo, huhuhu anh đến bệnh viện XX gấp huhuhu cứu Bảo của em ". Nó vừa khóc vừa nói với hắn.

-" em là Zoi, đợi anh anh đến ngay. Ngoan ngồi đó anh sẽ đến ". Hắn không giám nghĩ nhiều vội chạy đến bệnh viện mong người đó là nó chứ không phải do hắn tưởng tưởng.

Suỵt mà nó nói gì cơ truyền máu cho Bảo. Vậy người tên Bảo rốt cuộc là ai.

Hắn cấp tốc chạy vào khoa cấp cứu thấy nó đang ngồi đó gục mặt xuống khóc. Bên cạnh là đứa nhỏ hắn gặp hôm ở siêu thị.

-" Zoi anh đến rồi, em làm sao ". Hắn tiến lại gần nó ôm nó vào lòng.

-" a, anh mau mau đi thử máu truyền máu cho con chúng ta huhuhuhh Vin cứu con giúp em". Nó khóc nhìn hắn không kịp cho hắn phản ứng nó kéo hắn đi thẳng.

Máu của hắn cùg với nhóm máu Bảo lên hắn nhanh chóng vô truyền máu.

1 tiếng sau thằng bé được đưa đến phòng hồi sức. Nó chở Tuấn về cho Thất Anh chăm sóc rồi nhanh chóng thay đồ đến bệnh viện.

Nó bước nhanh vào phòg thấy hắn đang ngồi gục bên giường của Bảo.

Hai khuôn mặt giống nhau như đúc nó nhìn rồi tiến gần đến vuốt ve mặt của hắn.

-" tại sao anh không chờ em, sao phản bội em, Vin em đau lắm anh bảo em phải làm sao đây ". Nó tay sờ mặt hắn miệng vẫn nó trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt.

-" Zoi tin anh, anh không có là do em hiểu lầm. Lúc đó cô ta cưỡng hôn anh. Anh chưa kịp đẩy ra thì để em nhìn thấy. Anh biết lỗi rồi". Bỗng hắn nắm cánh tay đang trên mặt mình nói.

Nó suýt chết đứng hắn làm nó quá ngạt nhiên.

-" Zoi là em sao, em còn sống. Anh nhớ em lắm ". Hắn kéo nó vào lòng nói.

Nó cũng không lên giận hắn nữa làm gì. Hắn đã nói như thế thì nó phải tha thôi. Con nó cũng cần có ba.

-" lần đó trước khi đến em đã gọi điện cho ba nuôi của em. Lúc em rớt xuống ba em đã kịp cứu em. Sở dĩ em qua đó lâu như vậy do em phát hiện mình bị ung thư máu giai đọan 1 em tuyệt vọng muôn chết. Nhưng bác sĩ nói rằng trong bụng em còn mang thai. Em đã làm mọi cách để giữ đứa con và cả mạng sống của em. Do em muốn trị dứt bệnh lên bây giờ mới có thể về. Nhưg ngày đến gặp anh thì........". Nó ngả người vô lòng hắn nói.

-" Zoi tha lỗi cho anh. Yên tâm bây giờ không có chuyện gì nữa rồi. Đã có anh ở đây ". Hắn siết chặt nó nói.

-" đây là con anh sao, thằng bé tên gì ". Hắn sờ má của Bảo, thật sự thằng bé là phiên bản thu nhỏ của hắn.

-" Nguyễn Huy Bảo 5t, là em trai sinh đôi của Nguyễn Huy Tuấn". Nó hiền lành nhìn thằng bé nói. Đây là khung cảnh nó đã từng mơ ước.

-" Anh có con sao lại còn hai đứa, bảo bối cảm ơn em ". Hắn vui sướng hôn lên môi nó.

-" Ưm..... Nước ". Bảo bỗng mở mắt ra.

-" tiểu mỹ nam đợi chút mẹ lây nước cho con ". Nó nhảy khỏi lòng hắn lấy nước cho thằg bé, rồi đỡ thằng bé ngồi dậy.

-" Ai đây mẹ ". Thằng bé chỉ vào hắn.

-" mỹ nam của mẹ a! ". Nó chêu thằng bé nhìn hắn vui vẻ nói. Nó biết thằng bé có tính rất hay ghen giống hắn sau này khổ rồi.

-" a! Không được mẹ chỉ có mình con là mỹ nam thôi ". Bảo không chịu chu môi nói.

Hắn chết cười với thằng bé, còn bé đã có tính chiếm hữu rồi ( còn không phải giống anh).

-" nhóc ta là ba con ". Hắn bước đến ôm thằng bé vào lòng.

-" a người là ba con sao! Mặc dù là ba cũng không được chiếm Khởi My của con nha ". Thằng bé bá đạo nói, mày nhỏ hơi cau lại.

-" nhóc ai cho con gọi tên mẹ ". Nó nhướn mày nhìn thằng bé.

Ai kia im lặng chỉ cười cười. Ba người nhìn nhau cười vui vẻ bỗng cửa mở ra........  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro