Phần mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phong thủy luân chuyển, thiên đạo có luân hồi" lời ấy quả thực không sai.

Nằm trên giường miễn cưỡng chống đỡ lấy thân thể, căm tức chính bản thân mình, Đức Phi Tân thị càng cười càng đắc ý.

Mười năm, ở nơi đây nữ nhân này luôn bị hành hạ: áp chế tiện nhân đó được mười năm, rốt cuộc nàng cũng có sự hãnh diện trong lòng.

- Gốc gác thâm hậu, gia thế bối cảnh đã thành mây khói phù vân. Làm người luôn luôn quân vương sủng ái mà lúc này đây đã không còn là sủng phi. Cho tới phẩm hạnh hiền lương thục đức, thi từ ca phú tinh xảo a! Tại cái chốn hậu cung này, không có hoàng thượng ưu ái thì có tài học cũng như không bởi có ai quan tâm ngươi làm gì. Không, phải nói rằng trong cái thâm cung này, chỉ cần được hoàng thượng "tán thưởng" là ngươi sẽ trở thành "tài nữ" chân chính đúng không nào?

Nghĩ đến chỗ này Đức Phi càng đắc ý.

- Ngươi! Tân Dĩnh, ngươi chết sẽ không được tử tế!

Hai tay nắm thật chặt ráp giường, cô gái đang năm trên giường Hiền Phi Diệp Thiến San mất đi nụ cười, khuôn mặt tràn đầy dữ tợn. Nàng vô luận thế nào cũng nghĩ không thông, chính mình tại sao nằm ở bên trong mà sáng sớm lại nằm dưới đất ruộng, phu thê ly tâm, tỷ muội phản bội, hết thảy mọi thứ đều như vậy, thật giống một hồi ác mộng bắt đầu cũng kết thúc mộng đẹp. 

- Không chết tử tế được!?

Đức Phi cười đến làm càn.

- Ta đã làm chuyện gì sai để chết không được tử tế sao? Hừ...ta nhớ ta có không cẩn thận làm cho ngươi một số "bất ngờ". Truy thai hai lần hay là không cẩn thận làm ngươi chọc giận hoàng thượng hay là ly gián ngươi với vị đại cung nữ trung thành tuyệt đối kia cho đến khi nàng ta bị loạn côn đánh chết?

Cái gì!!?

Nghe lời nói ấy, con mắt Thiến San đột nhiên trợn to. Đột nhiên xuất hiện cùng dường như là họa vô đơn chí, Thiến San chỉ cảm thấy lạnh vô cùng, lạnh đến nguyên thân thể và dòng máu đều đình chỉ lưu động. 

- Tân Dĩnh! Ngươi căn bản không phải là người! Ta trước kia là có mắt không tròng, mới có thể đem nhầm ngươi con chó sói ác độc này làm tỷ muội!

Thiến San tức giận đem gối bên người ném vào Đức Phi nhưng bởi vì thân thể vô lực nên không thể đem gối ném trúng.

Đức Phi đạp gối nhìn Thiến San trong mắt ngày càng trào phúng cùng khinh bỉ:

- Ngươi mà có mắt không tròng? Căn bản là ngươi đem mắt dài đến trời rồi! Lấy ta làm chị em tốt? A, ngươi tự vấn lòng, ngươi đúng là lấy ta làm tỷ muội sao? Khả đồng phú quý lại không thể cùng chung hoạn nạn. Có lẽ gia thế ngươi thâm hậu, có lẽ từ nhỏ ngươi đã được sủng ái nên mới khiến ngươi tự cho mình hơn người một bậc. Vừa tìm mọi cách chăm sóc chúng ta bất quá đó chỉ là bố thí của ngươi, đúng không? Ngươi cho rằng chúng ta chỉ được đứng ở hai bên trái phải? Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, chung quy cũng sẽ có một ngày những người ngươi coi thường sẽ vượt qua ngươi? Lúc nào cũng nghĩ mình là Trí Cao Vô Thượng, người khác không thể sánh vai.

- Ta không có!

Tâm tình Thiến San kích động, hô to lên tiếng. Đức Phi nghiêng người lên,

- Không có? Ngươi xác định là ngươi không có sao? Ngươi không vô tri cũng ngu xuẩn, tự cho mình là thanh cao mà không xem xét người khác, thật là không hiểu ngươi tại sao lại vui vẻ sung sướng qua ngày mà bây giờ mới thất bại.

Đức Phi bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười này khiến Thiến San lạnh cả người, có một loại dự cảm không tốt.

- Đúng rồi, Hiền Phi nương nương của chúng ta còn chưa biết sao? Bên trong phủ Đại Tướng Quân có tìm ra căn cứ mưu phản chính xác. Hoàng thượng dưới cơn nóng giận đã hạ lệnh xét nhà, toàn bộ quý phủ buổi trưa ngày nay xử trảm không để lại người sống!

Đột nhiên xuất hiện một thông tin đáng sợ làm nàng sững sờ ở trên giường. Đức Phi cũng không quan tâm nàng. Cả nửa ngày nàng mới lấy lại bình tĩnh được. 

- Ta không tin! Phủ Tướng Quân tuyệt đối sẽ không mưu phản! Hoàng thượng chắc chắn cũng sẽ không đối xử với chúng ta như thế!

Nói xong liền xuống giường hướng về ngoài phòng phóng đi, Đức Phi ngăn cản lại, đẩy mạnh nàng về bên giường, nhấn nàng xuống đè thấp âm lượng:

- Phủ Tướng Quân đời đời trung tâm, ta tin tưởng bọn hắn sẽ không mưu phản. Nhưng bây giờ thái bình thịnh thế, ngươi có biết đạo lý thỏ khôn chết chó săn nấu, vắt chanh bỏ vỏ không?

Nước mắt Thiến San rơi xuống, nàng muốn tự nói mình đây không phải là sự thật, có thể trước mặt mọi người có biểu hiện cuồng ngạo nhưng nàng muốn nói với bản thân là hoàng thượng sẽ không bao giờ đối xử như vậy với chính mình, sẽ đối xử tệ bạc với gia đình nàng. Dù sao ở thời điểm còn là tứ hoàng tử, nếu trong nhà không cố gắng giúp đỡ thì hắn đăng cơ được. 

- Hoàng thượng mặc dù không có yêu ngươi, từ đầu đến cuối chỉ lợi dụng gia thế phía sau ngươi. Thế nhưng lấy tội có nữ nhi không kịp xuất giá để bảo vệ ngươi, cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, đúng không?

Ở trong lúc lơ đãng cứ như vậy mà hạ xuống. Nếu nói là Thiến San vừa lừa dối chính suy nghĩ của mình thì bây giờ trong đầu óc nàng chỉ còn là trống rỗng.

Chính mình cũng cho rằng tất cả nguyên lai cũng chỉ là tình cảm, không những bao lấy mình mà còn liên lụy tới người thân.Lý tưởng cùng hiện thực tương phản to lớn làm suy sụp tinh thần của nàng.

Mệt

Thiến San hoàn toàn thả lỏng chính mình, để ngã trên giường. Đức Phi đi khi nào thì nàng đã không biết, là ai đã đổ nến lên chân nàng cũng không có để ý tới. Lửa với nhiệt độ cao thiêu đốt da thịt nàng, nàng cũng lười quản. Nhắm mắt lại chỉ còn một màu đen tối bao trùm, nàng đột nhiên có loại cảm giác giải thoát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro