2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuong 119

Dù sao vẫn còn bên dục trì, không thích hợp quá mức phóng túng, Vệ Minh Khê đè lại bàn tay vẫn như trước không chịu an phận của Dung Vũ Ca: “Vũ Ca, nơi này không ổn…” Vệ Minh Khê vừa nghĩ đến việc vừa rồi mình cùng Dung Vũ Ca hành sự ngay tại thềm đá bên dục trì thì trong lòng liền có chút cảm giác thẹn thùng.

“Chỉ nhi muốn chạy đi đâu? Ta chỉ là muốn ôm Chỉ nhi cùng xuống tắm rửa một phen…” Dung Vũ Ca hướng Vệ Minh Khê nháy mắt, vô tội nói. Thái Hậu cùng Thái Hoàng Thái Hậu cùng đứng bên dục trì ngẩn ngơ vài canh giờ, không khỏi có chút kỳ quái, nếu không phải dè chừng, nàng thật đúng là muốn “thượng” Vệ Minh Khê vài lần, chỉ hận không thể đem Vệ Minh Khê, nữ nhân này ăn sạch sẽ mới bỏ qua.

Vệ Minh Khê bị Dung Vũ Ca giễu cợt như thế, có chút nổi giận nhẹ nhàng đẩy Dung Vũ Ca một chút, Dung Vũ Ca không cho Vệ Minh Khê đẩy ra, ngược lại đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, còn nghiêm túc nói: “Chỉ nhi, chúng ta không bao giờ phân khai nữa.”

“Sẽ không, không bao giờ.” Vệ Minh Khê cảm giác được nhiệt độ cơ thể Dung Vũ Ca, dúi đầu vào cổ nàng, nhẹ nhàng nói bên tai Dung Vũ Ca, vòng tay đang ôm lấy nàng không khỏi tăng thêm lực đạo.

Dung Vũ Ca cảm giác sống mũi cay cay, sợ chính mình đang nằm mơ, ở bên ngoài bao năm, bao nhiêu đêm nằm mộng, mơ thấy mình rúc vào lòng Vệ Minh Khê, tựa như bây giờ, tỉnh lại sẽ lại quăng cho mình một cái tát, bao nhiêu lần phải cố kìm nén nỗi xúc động ùa về, tự nói với mình rằng không thể quay đầu, nàng sẽ không nói cho Vệ Minh Khê biết mình đã trải qua những năm ấy vất vả đến mức nào. Nàng biết trong lòng mình đã sớm tha thứ cho Vệ Minh Khê vô số lần, nhưng tự tôn lại không cho phép nàng dễ dàng làm vậy, đến giờ phút này, Dung Vũ Ca mới chính thức tha thứ cho Vệ Minh Khê, chỉ có Vệ Minh Khê mới có thể đem đến cho nàng khoái hoạt cùng rung động.

Từ khi sáu tuổi ở ven hồ nhìn thấy bạch y nữ tử kia đã khắc chế không được phân rung động ấy, lại không biết mười hai năm tình cảm này sẽ khiến nàng dành trọn tình yêu cả đời, sẽ không bao giờ có người yêu Vệ Minh Khê hơn chính mình.

Dung Vũ Ca không thèm nhắc lại, chỉ yên lặng ôm lấy Dung Vũ Ca tiến nhập thuỷ trì, thật cẩn thận thay Vệ Minh Khê tắm rửa, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mỗi tấc da thịt nàng, không một tia dục vọng, tựa như một nghi thức thần thánh, như thể thứ mình đang chạm đến là thần vật vậy.

Thân thể xích loã của Vệ Minh Khê tựa vào thân thể xích loã của Dung Vũ Ca, mặc cho Dung Vũ Ca im lặng vì mình mà tẩy rửa, trong lòng có loại hạnh phúc, xúc động tưởng rơi lệ. Thiếu chút nữa chính mình đã đánh mất con người này, nếu không giữ được nàng, mình nhất định sẽ mẹ goá con côi sống nốt quãng đời còn lại, báo hối cả đời.

Dung Vũ Ca thay Vệ Minh Khê nhẹ nhàng chải chuốt từng sợi tóc, sáu năm trước còn một đầu tóc đen xinh đẹp, thế nhưng nay lại lẫn lộn vài sợi tóc bạc, trái tim Dung Vũ Ca bất chợt đau nhói, mẫu thân so với Vệ Minh Khê còn lớn hơn nhiều tuổi, cũng không thấy trên đầu mẫu thân có tóc bạc, sao Vệ Minh Khê lại có thế này?

“Sao thế?” Vệ Minh Khê cảm giác Dung Vũ Ca ngừng lại, khó hiểu nhẹ nhàng hỏi.

“Ta thấy tóc bạc…” Thanh âm Dung Vũ Ca có chút rầu rĩ không vui, giống như tóc bạc mọc chính trên đầu mình vậy.

“Ta cũng đã ba mươi chín tuổi, già rồi,qua vài năm nữa, Vũ Ca sẽ ghét bỏ ta.” Vệ Minh Khê nghe vậy, hơi hơi sửng sốt rồi thản nhiên cười nói, chưa bao giờ để ý đến dung nhan này, cho tới bây giờ cũng không để ý đến niên kỉ mình, bởi vì nàng nên mới để ý.

“Nói bậy, mẫu thân cũng đã bốn mươi sáu tuổi, cũng vẫn còn trẻ, nàng mới ba mươi chín tuổi, như thế nào có thể già?” Dung Vũ Ca mày khẽ nhướn, cảm thấy mấy sợi tóc bạc trên đầu Vệ Minh Khê dị thường chói mắt, làm cho tâm tình mình cũng theo thế mà không thoải mái hẳn lên, mấy năm nay Vệ Minh Khê thật sự cũng không quá tốt.

“Ta lớn hơn nàng mười bốn tuổi là sự thật, thế nào thì so với nàng cũng sẽ già trước…” Vệ Minh Khê cảm khái nói, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (1) , nguyên lai cũng là chuyện xa xỉ như thế.

“Chỉ nhi sẽ không già đâu, ta sẽ không để Chỉ nhi già. Chỉ nhi cố nhịn đau, ta sẽ đem mấy sợi tóc bạc này nhổ xuống là sẽ không còn…” Dung Vũ Ca chọn mấy sợi, nhẹ nhàng nhổ ra.

“Ngốc, còn có thể mọc lại nữa mà.” Da đầu truyền đến cảm giác hơi tê tê, tâm Vệ Minh Khê lại thực ngọt ngào, tương lai có thể có bao lâu nói không chính xác được, nhưng giờ khắc này hạnh phúc là đủ rồi!

“Ta sẽ không để cho Chỉ nhi già đi!” Dung Vũ Ca đem mấy sợi tóc bạc nhổ xuống từ trên đầu Vệ Minh Khê bỏ vào túi hương buộc lại, đeo bên hông.

Khi Tĩnh Doanh cùng cung nữ tiến vào, Dung Vũ Ca đang thay Vệ Minh Khê chải đầu, cung nữ không rõ liền nghĩ Dung Vũ Ca hiếu thuận, thế nhưng lại tự mình vì Thái Hoàng Thái Hậu chải đầu, chỉ có Tĩnh Doanh biết ảo diệu trong đó, hoảng hốt nhớ tới cảnh tượng mấy năm về trước, Dung Vũ Ca cũng từng tận tâm hết sức vì nương nương chải đầu như thế, giống nhau như thể mới phát sinh ngày hôm qua, khoảng cách của ngần ấy năm trời bỗng chốc không còn nữa, giật mình nhìn lại mới nhận ra, thì ra đã ngần ấy năm…

Nhưng Tĩnh Doanh biết, mấy năm nay kì thật một chút cũng không ngắn, đối với nương nương mà nói, mấy năm nay rất dài, mỗi một ngày đều dài như một năm. Thời gian qua chưa bao giờ thấy nương nương cười đến vui vẻ như vậy, cho dù quá khứ các nàng đã có nhiều thương tổn, nhưng hạnh phúc của Vệ Minh Khê cũng chỉ có Dung Vũ Ca mới có thể mang lại, chỉ mong từ nay các nàng có thể vẫn mãi hạnh phúc như thế.

Sau lần này, hai người cảm giác có chút bất đồng, phân vô cùng thân thiết năm đó tựa hồ như đã trở lại, Dung Vũ Ca càng thêm quấn quít với Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê đối với Dung Vũ Ca lại càng thêm sủng ái, lúc trước quá cẩn thận cùng bất an cũng dần dần tiêu thất. Liền như thế, thái độ của Dung Vũ Ca với Cao Mộ Ca cũng cải thiện không ít, nhưng cũng đừng trông mong Dung Vũ Ca sẽ đối xử tốt với Cao Mộ Ca.

Cái gọi là cải thiện chính là, Dung Vũ Ca hiện tại sẽ không chủ động đi khiêu khích khi dễ Cao Mộ Ca, hiện tại Dung Vũ Ca có thời gian đều ở lì bên người Vệ Minh Khê, nghiêm trọng tước đoạt thời gian nguyên bản Cao Mộ Ca ở cùng Vệ Minh Khê. Bởi vậy Cao Mộ Ca nhìn Dung Vũ Ca lại càng không vừa mắt, từ sau khi nữ nhân này trở về, hoàng tổ mẫu thương nàng so với thương mình còn nhiều hơn, trong lòng bất bình nghiêm trọng.

***

Rốt cuộc cũng có ngày, sau khi nhiều ngày Cao Mộ Ca không gặp được Vệ Minh Khê liền tức giận xông thẳng vào Phượng Tường điện, thấy được Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê y quan không chỉnh tề đang ôm nhau, dù Cao Mộ Ca còn nhỏ tuổi cũng đều cảm thấy trong đó có chỗ quái dị.

“Hai người đang làm cái gì?” Cao Mộ Ca hỏi.

Vệ Minh Khê cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt đỏ bừng, sao mà biết Tĩnh Doanh như thế nào lại để Cao Mộ Ca tiến vào đâu? Tình cảnh này làm cho Vệ Minh Khê tưởng trực tiếp đào cái hố mà chui vào, Dung Vũ Ca săn sóc thay Vệ Minh Khê cầm tấm chăn lụa, kéo lên che nàng lại, Vệ Minh Khê hiện tại đại khái là muốn làm đà điểu.

“Ngươi cảm thấy chúng ta đang làm gì?” Dung Vũ Ca hỏi lại Cao Mộ Ca, nàng biết nha đầu này trưởng thành thực sớm, vậy cứ cho nàng biết sớm một chút cũng tốt, cũng để nàng nhận ra sớm hơn, miễn cho khi nha đầu kia trưởng thành, bị dạy một đống lễ giáo luân lý thì ngày sau ngược lại không chấp nhận được tình cảm của mình cùng Vệ Minh Khê, làm cho tình cảm của mình cùng Vệ Minh Khê lại sinh gợn sóng.

Chuong 120

“Không biết.” Cao Mộ Ca nhìn Dung Vũ Ca, lại nhìn khuôn mặt còn ửng hồng của Vệ Minh Khê, mờ mịt lắc đầu.

“Trong thiên hạ, không chỉ nam tử cùng nữ tử có thể yêu nhau, nữ tử cùng nữ tử cũng có thể yêu nhau…”

“Vũ Ca, Mộ Ca còn nhỏ, chờ nàng lớn hơn một chút rồi hẵn nói sau.” Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Vệ Minh Khê liền mở miệng cắt ngang lời Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca hơi nheo mắt, nàng không chấp nhận Vệ Minh Khê lại một lần nữa lùi bước, chỉ cần hơi có chút gió thổi cỏ lay đều làm cho thần kinh Dung Vũ Ca mẫn cảm.

“Mộ Ca mới sáu tuổi, không hiểu chuyện đó, chờ nàng lớn hơn một chút ta sẽ nói với nàng.” Vệ Minh Khê nói, không phải nàng để ý đến việc Mộ Ca biết hay không, chỉ là Mộ Ca còn quá nhỏ, chính mình không nghĩ bức nàng sớm biết một ít sự tình không phù hợp với tuổi của nàng.

“Mộ Ca đi ra ngoài trước đi, hoàng tổ mẫu muốn nói chuyện với mẫu hậu ngươi.” Vệ Minh Khê dùng ngữ khí nhẹ nhàng dỗ dành Cao Mộ Ca.

“Nàng không phải mẫu hậu ta.” Cao Mộ Ca nói những lời này xong mới không tình nguyện xoay người đi ra ngoài, để Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê lại một chỗ.

Dung Vũ Ca nheo mắt, mình có thể không nhận nàng, nhưng nàng không thể không nhận mình, mặc kệ nói thế nào thì nàng cũng là do mình sinh ra, đây là sự thật không thể tránh.

“Nếu về sau nàng không dung thứ cho tình cảm của ta và nàng, nàng sẽ làm thế nào?” Dung Vũ Ca đưa ra giả thiết hỏi.

“Đến lúc đó ta cùng nàng rời khỏi nơi này, được không?” Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, chân thành nói, khi đó, trách nhiệm của mình cũng liền hết.

Dung Vũ Ca nghe xong, trong lòng mới có chút thoải mái, một khắc kia có lẽ mới là quan trọng nhất đối với mình, hiện tại Vệ Minh Khê vẫn đem trách nhiệm đặt trước mình, nhưng có những lời này là đủ rồi, điều mình mong muốn kỳ thực rất đơn giản.

“Được, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi, cùng du sơn ngoạn thuỷ, đi thật nhiều địa phương…” Dung Vũ Ca nghĩ đến cảnh tượng ấy liền cảm thấy hạnh phúc.

“Ta sợ khi đó ta già không đi nổi nữa.” Vệ Minh Khê cười nói, cả đời này quãng thời gian hạnh phúc nhất là khoảng thời gian cùng Dung Vũ Ca ở Giang Nam du thuyền.

“Sẽ không đâu, cho dù Chỉ nhi đi không nổi, ta cũng có thể cõng Chỉ nhi…” Dung Vũ Ca vuốt ve đôi gò má tú nhã của Vệ Minh Khê, chân thành nói, cả đời sẽ không bao giờ rời xa.

Vệ Minh Khê tựa hồ thật sự thấy được cảnh tượng Dung Vũ Ca cõng mình, sau đó khẽ cười. Kiếp này, nếu không có Dung Vũ Ca, mình tất sẽ an an phận phận tại toà cung điện lạnh như băng này cô độc sống nốt quãng đời còn lại, cả đời này đều bị nhốt trong bốn bức tường nguy nga lộng lẫy, chỉ biết mơ tưởng tới hạnh phúc nhân sinh bình thường, không dám đòi hỏi, không dám bước tới nửa bước.

“Vũ Ca, cám ơn nàng.” Vệ Minh Khê ôm lấy Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng nói, cám ơn nàng đã không buông tay ta, cám ơn nàng vẫn còn yêu ta.

“Ngốc!” Dung Vũ Ca vòng tay ôm lấy thắt lưng Vệ Minh Khê, hạnh phúc có lẽ thật sự có thể chỉ là một ý niệm, nếu mình lựa chọn rời đi, thì như thế nào có cảnh này? Có lẽ rất nhiều năm về sau cũng có thể buông, nhưng nhất định sẽ không tốt hơn hiện tại. Không yêu, mọi chuyện đều là không cần thiết, nếu yêu, vậy mọi việc không thể tha thứ đều có thể tha thứ.

***

“Ta biết, hai người đều sẽ nói ta còn nhỏ không hiểu, chờ lớn lên tự nhiên sẽ hiểu được.” Thấy Vệ Minh Khê đi ra, Cao Mộ Ca nhướn mày, Vệ Minh Khê còn chưa mở miệng nàng đã lên tiếng trước, Cao Mộ Ca thực hận mình không thể lập tức lớn lên.

Vệ Minh Khê buồn cười lắc đầu, hài tử này thực đúng là tiểu quỷ.

“Nếu biết thế, vậy không cần hỏi, nếu không lại khiến cho hoàng tổ mẫu ngươi thêm phiền. Chuyện hôm nay nhìn thấy không được ra ngoài nói lung tung, nhìn ngươi đã thấy ngay là một hài tử chuyên tuỳ tiện nói lung tung.” Dung Vũ Ca nhíu mày nói, trước đây mình cũng láu cá thế này, xú nha đầu này vậy mà so với mình trước kia còn tinh tường hơn.

“Ta mới sẽ không tuỳ tiện nói lung tung!” Cao Mộ Ca rốt cuộc cũng là hài tử, hướng Dung Vũ Ca trừng mắt, chính mình mới không phải tiểu hài tử bình thường, mới không làm cho ngoại tổ mẫu thêm phiền! Trong tiềm thức, Cao Mộ Ca cũng biết cảnh tượng hôm nay mình nhìn thấy có chút bất thường, cũng sẽ không nói với người khác, hơn nữa nàng còn có thể nói cùng ai đây? Ngoại tổ mẫu đã nói, làm hoàng đế không thể dễ dàng tin những người bên cạnh, mọi sự tình phải đặt ở trong lòng, bất động thanh sắc, không biết đối với việc này có phải thế không đây?

Dung Vũ Ca thấy Cao Mộ Ca trừng mắt với mình, không cho là đúng ngẩng đầu lên, làm sao có một phần bộ dáng mẫu thân? Dung Vũ Ca kỳ thật nhìn kĩ Cao Mộ Ca, thầm nghĩ nha đầu này bộ dạng thật sự khó coi, xấu như vậy làm sao có thể là do chính mình sinh ra đây? Trừ bỏ đầu không phải toàn chứa bã đậu ra, nàng thực sự không giống mình, mình trưởng thành khuynh quốc khuynh thành thế, nàng như thế nào lại không kế thừa được chút nào?

“Chỉ nhi, xú nha đầu này hẳn là không phải do ta sinh ra đi?” Dung Vũ Ca phi thường nghi hoặc nói.

Vệ Minh Khê nghe vậy, không khỏi mỉm cười, lại cao hứng từ đáy lòng, lần đầu tiên Dung Vũ Ca chủ động nhắc tới Mộ Ca, tuy rằng là ghét bỏ diện mạo nữ nhi, nhưng cũng rốt cuộc tiếp nhận sự thật này.

Hôm nay chỉ có Dung Vũ Ca chấp nhận mình là mẫu thân mới có thể ngại hài tử của mình xấu xí. Vệ Minh Khê nhớ như in lần đầu tiên nhìn thấy Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca cũng tầm tuổi Mộ Ca, đôi má hồng hồng mũm mĩm, trời sinh đã có dáng dấp mỹ nhân, hài tử Mộ Ca này, ngũ quan coi như thanh tú, nhưng thực sự không được bằng Dung Vũ Ca năm đó.

“Thiếu nữ mười tám sẽ thay đổi, qua chút năm nữa, ngũ quan sẽ rõ ràng, sẽ xinh đẹp.” Vệ Minh Khê thấy bộ dáng Cao Mộ Ca đã muốn tức giận đến sắp nhảy xổ vào Dung Vũ Ca, liền vội vàng nói tốt, trấn an cảm xúc nàng. Bất luận là nữ nhân nào, dù lớn hay nhỏ đều kiêng kị người khác nói mình xấu, tiểu cô nương cũng thế. Thật sự là hai hài tử mà, Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, nghĩ mà lắc đầu.

Lời Vệ Minh Khê làm Cao Mộ Ca thực thoả mãn, đối với những lời này của Vệ Minh Khê, về sau Cao Mộ Ca sẽ kiên định tin tưởng, nàng tin qua mấy năm nữa, khi mình trưởng thành sẽ trở nên xinh đẹp, đây là một tiểu cô nương đối với việc mình khi lớn lên sẽ trở thành mỹ nữ tràn ngập khát khao.

“Ta xem không thể đâu, bộ dáng nàng đã thế này, cho dù nảy nở cũng không xinh đẹp hơn là mấy. Trước đây dáng vẻ ta đáng yêu cỡ nào, người gặp người thích, gặp ai cũng khen ta xinh đẹp, ngươi lớn như vậy đã có ai khen ngươi xinh đẹp chưa?” Dung Vũ Ca lại chọc Cao Mộ Ca tức khí, còn không quên khen mình một phen.

Cao Mộ Ca vừa nghe quả nhiên nhụt chí, lớn như vậy, thực chưa bao giờ nghe người khác khen mình xinh đẹp, đều là khen mình thiên tư thông minh, Cao Mộ Ca quả nhiên ỉu xìu. Hiển nhiên Cao Mộ Ca quên mình mới sáu tuổi, kỳ thật không lớn lắm, diện mạo còn chưa có định hình, nhưng Cao Mộ Ca quyết định từ nay về sau sẽ tiếp tục chán ghét cái người làm cho mọi khát khao tốt đẹp của mình biến mất này, thuận tiện giận chó đánh mèo một chút những người sở hữu bộ dạng xinh đẹp giống Dung Vũ Ca.

“Xinh đẹp thì có tác dụng gì, ta thông minh là được rồi!” Cao Mộ Ca là người không chịu thua, không phục hướng Dung Vũ Ca hô.

“Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh.” Tâm tình Dung Vũ Ca thực sung sướng, cười đến như đoá hoa xuân rực rỡ ánh nắng, hiển nhiên khi dễ hài tử này thực vui vẻ, Vệ Minh Khê nhìn mà xấu hổ thay cho Dung Vũ Ca, để cho một người tính tình như Dung Vũ Ca thế này làm mẫu thân, thật đúng là khó xử cho nàng.

“Mộ Ca là hoàng đế, không cần xinh đẹp, thông minh là đủ rồi.” Vệ Minh Khê tiếp tục trấn an cảm xúc Cao Mộ Ca, thực làm khó hài tử này.

“Ngay cả hoàng tổ mẫu cũng thấy ta không xinh đẹp…” Cao Mộ Ca nghe xong, qua hồi lâu mới sâu kín mở miệng.

Vệ Minh Khê vừa nghe liền sửng sốt, có chút quẫn bách, kỳ thật hài tử này quả thật không xấu, chính là nếu trưởng thành so với dung nhan kia của Dung Vũ Ca, quả thật không thể bằng.

Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng quẫn bách của Vệ Minh Khê, cười đến vui vẻ, Chỉ nhi quả nhiên cũng cảm thấy nha đầu kia xấu, bộ dáng không giống mình, Cao Mộ Ca không phải do mình sinh ra, là nhặt được! Nghĩ như thế, tâm tình Dung Vũ Ca tốt hẳn lên.

Chuong 121

Thái độ Dung Vũ Ca đối với Cao Mộ Ca vẫn như trước không phải tốt lắm, nhưng ít nhất so với trước kia thì tốt hơn một chút, Vệ Minh Khê cảm thấy có gia tăng thời gian hai mẫu nữ các nàng ở chung thì mới có thể cải thiện được quan hệ giữa hai nàng.

Đúng ngày tiết trời ấm áp, cây cỏ bắt đầu nảy mầm, hàng liễu đung đưa, gió thổi vi vu, trời trong nắng ấm, đúng lúc Vệ Minh Khê thấy hai người đều nhàn rỗi liền cùng nhau hẹn đi du xuân đạp thanh.

“Hoàng tổ mẫu, thiệt nhiều thiệt nhiều cá…” Cao Mộ Ca chỉ chỉ dưới hồ vui vẻ khoe với Vệ Minh Khê.

Xú hài tử, cá có cái gì mà đẹp? Chính mình khi sáu bảy tuổi đã hơn xa nàng, cầm kỳ thi hoạ đã bắt đầu nghiêm túc học. Nhớ tới năm ấy sơ ngộ Vệ Minh Khê, nàng đứng đó một mình đơn côi, trong trẻo nhưng lạnh lùng, cảnh tượng ấy, hôm nay bừng tỉnh, không nghĩ tới chỉ chớp mắt mà đã qua mười năm. Dung Vũ Ca thầm nghĩ.

“Chỉ nhi, đã lâu không nghe tiếng đàn của nàng, cũng không thấy Chỉ nhi thổi tiêu…” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng nói, đã lâu không thấy Vệ Minh Khê như thế.

Vệ Minh Khê nghe vậy, thân mình khẽ run lên, không khỏi thả chậm cước bộ, nhìn Dung Vũ Ca, hơi hơi nhoẻn miệng cười, dưới ánh nắng tháng ba, hoà cùng cảnh sắc, lại càng thêm mê người.

Cao Mộ Ca cách đó không xa thấy cước bộ Vệ Minh Khê vốn chậm chạp giờ lại càng thêm thong thả, trong lòng lại một phen tư vị, mình trông mong mẫu thân trở về liền được nhiều người thương, nhiều người yêu hơn nữa, không nghĩ tới chẳng những không nhiều hơn, ngược lại Hoàng tổ mẫu cũng không thân cận với mình như trước kia, từ đó đến nay lại cùng mẫu hậu như hình với bóng.

“Nữ nhân cùng nữ nhân cũng có thể yêu nhau.” Lời Dung Vũ Ca đánh sâu vào tâm trí chưa thành thục của Cao Mộ Ca, tâm trí chưa thành hình kia bất tri bất giác nhận thức quan niệm như vậy. Cho nên mấy năm sau chính bản thân đều hồn nhiên không biết, nguyên lai nàng quả thật bất tri bất giác tiếp thụ quan điểm của Dung Vũ Ca.

Bên kính hồ sừng sững một toà mộng đình, lan can được điêu khắc từ bạch ngọc, có thể ngắm hồ nước núi cao, thích thú nhất là trên đỉnh gian gắn một viên dạ minh châu cực lớn. Để làm toà đình các này, tiêu phí đâu chỉ vạn kim, nay nghĩ đến lại nhận ra chưa từng xa hoa như vậy. Nhìn trăng nhớ người, ngày ngày đêm đêm thương nhớ Dung Vũ Ca, như khoả minh châu này, cứ nghĩ rằng nếu có ngày nàng trở về, sẽ chỉ còn gặp ta dung nhan từ từ tàn phai, tiếc thương người trong mộng giờ đây như cánh hoa tàn úa. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca phong tư xinh đẹp, lại một tiếng thở dài cảm thán, chờ đợi sáu năm trời, rốt cục cũng chờ được người trở lại.

“Ven hồ từ khi nào đã xây đình này? Hồi cung rồi ta cũng chưa từng chú ý, thực rất khác biệt, nhìn là thích được ngay.” Dung Vũ Ca vuốt ve từ bàn đến lan can, nghĩ rằng cũng không phải Vệ Minh Khê xây, Vệ Minh Khê là người không phô trương lãng phí nhất, đình này quả thật là kiến trúc xa hoa hiếm hoi trong cung, như thể là chính mình xây nên kiến trúc xa hoa này vậy.

“Khi nàng không ở đây, ta thường ở ven hồ nhìn trăng nhớ người, không chịu được trống trải liền sai người xây nên đình này, lường trước nàng trở về hẳn là sẽ thích.” Vệ Minh Khê nhàn nhạt nói, chỉ có bản thân nàng biết nỗi khổ tương tư kia, không thể nào tự an ủi. Nhớ lại vô số đêm nhìn từng gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ cùng vầng minh nguyệt lạnh lẽo cô đơn, lại nhìn giữa hồ trống rỗng, tâm không chịu nổi như thể bị cái gì gặm nhấm. May mắn là nay đã biến thành hồi ức, nếu Dung Vũ Ca không trở về, chính mình cũng không biết phải đối diện với tình cảnh ấy bao nhiêu năm?

“Ta đã nghĩ Chỉ nhi nhất định là người không hiểu phong tình nhất thiên hạ, nhưng mà, không nghĩ Chỉ nhi cũng có cử chỉ hoang đường bỏ ra ngàn vàng để có được một nụ cười của mỹ nhân, chính là ta lại yêu cực những lúc hiếm hoi Chỉ nhi hoang đường như thế.” Dung Vũ Ca cười sáng lạn đến cực hạn, thật đúng là mỹ nhân cười, khuynh thiên hạ.

Vệ Minh Khê mặt ửng đỏ, ngượng ngùng xoay đi, uổng phí mình tự cho là đọc sách thánh hiền lại đi tu kiến toà đình các hết sức xa xỉ thế này, quả thật hoang đường, may mà đình này cũng không lớn, bằng không thật sự là mỹ nhân hoạ quốc. Có nụ cười này của hồng nhan, cũng chớ trách hôn quân hoang đường, Vệ Minh Khê hiện tại có chút hiểu được.

Ngay lúc Vệ Minh Khê bị Dung Vũ Ca trêu đến quẫn bách cực, Cao Mộ Ca lại quát to làm cho nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Hoàng tổ mẫu, mau tới đây!” Cao Mộ Ca bất mãn Vệ Minh Khê chỉ lo cùng Dung Vũ Ca, lớn tiếng quát to, thành công dành được sự chú ý của Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê liền bước nhanh hơn đến chỗ Cao Mộ Ca.

Dung Vũ Ca có chút giận, thật vất vả mới có cơ hội cùng Chỉ nhi liếc mắt đưa tình, đều bị xú nha đầu này phá hỏng, thật sự là chướng mắt mà! Lí do Vệ Minh Khê muốn đi du xuân đạp thanh, trong lòng Dung Vũ Ca biết rõ, nhưng một chút cũng không cảm kích, chán ghét xú nha đầu này còn không kịp, như thế nào có khả năng cùng nàng bồi dưỡng tình cảm mẹ con? Đương nhiên, Dung Vũ Ca nghĩ thầm vậy nhưng cũng không định phá hư màn hứng trí này của Vệ Minh Khê, không có tinh thần bồi tiếp Vệ Minh Khê cùng Cao Mộ Ca.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca không có phản ứng bài xích quá mãnh liệt, bèn tìm cớ rời đi, lưu Dung Vũ Ca cùng Cao Mộ Ca một chỗ.

Vệ Minh Khê vừa li khai, thần sắc không kiên nhẫn liền lộ ra trên mặt Dung Vũ Ca, Cao Mộ Ca thấy thế cũng mặc kệ, nữ nhân này càng thế mình lại càng thích không đứng dậy, làm gì có mẫu hậu nào như Dung Vũ Ca? Trong lòng Cao Mộ Ca cũng đủ loại không tình nguyện.

“Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không chấp nhận ngươi!” Dung Vũ Ca đầu tiên cho thấy lập trường.

“Ta cũng không muốn nhận ngươi!” Cao Mộ Ca đồng dạng khinh thường nói.

“Hừ!” Khó có dịp ý kiến các nàng đạt thành nhất trí, Dung Vũ Ca thực vừa lòng với kết quả này.

“Hừ!” Cao Mộ Ca cũng nóng máu hừ lạnh một tiếng, làm cho Dung Vũ Ca có chút không thoải mái, mình có thể ghét bỏ nàng, nhưng nàng không thể ghét bỏ mình, có một mẫu thân xinh đẹp như vậy, nàng nên cảm thấy vinh quang mới đúng, Dung Vũ Ca bá đạo nghĩ.

“Nói cho ngươi, không cần không có việc gì cũng dính lấy Hoàng tổ mẫu, nàng là của ta!” Dung Vũ Ca thực ấu trĩ hướng tiểu hài tử tuyên thệ chủ quyền.

“Nàng là Hoàng tổ mẫu của ta, cũng không phải là Hoàng tổ mẫu của ngươi, dựa vào cái gì mà nói nàng là của ngươi?” Cao Mộ Ca mất hứng hỏi ngược lại.

“Dù sao nàng chính là nữ nhân của ta, không được bám lấy nàng!” Dung Vũ Ca không lừa được tiểu hài tử, chỉ có thể vô lại nói thế.

“Mặc kệ ngươi!” Cao Mộ Ca khinh thường quay đầu bước đi, nói tiếp mình cũng không lại được, Hoàng tổ mẫu không phải của mình nàng, không muốn cùng nàng nói chuyện. Cao Mộ Ca tự mình chạy đến bên hồ chơi một mình.

Thực tại Dung Vũ Ca phiền chán Cao Mộ Ca cực, ở trước mặt Vệ Minh Khê còn phải thu liễm nỗi chán ghét đối với nha đầu này. Nếu không có nha đầu này, ngày ngày nàng cùng Vệ Minh Khê gặp nhau càng thêm vô ưu vô lo, càng thêm ngọt ngào như mật mới phải, Dung Vũ Ca thầm nghĩ.

Có lẽ là lão thiên nghe được âm thanh tiếng lòng Dung Vũ Ca, ngay lúc Dung Vũ Ca thầm nghĩ Cao Mộ Ca biến mất sẽ tốt bao nhiêu thì Cao Mộ Ca ngã xuống hồ, hồ này phụ thân nàng, Cao Hiên cũng từng say rượu ngã vào, vận mệnh có đôi khi cũng thực sự xảy ra.

Dung Vũ Ca cùng Cao Mộ Ca cách thật xa, nàng ẩn ẩn nghe được thanh âm Cao Mộ Ca cầu cứu, Dung Vũ Ca liền quay đầu tìm kiếm, lúc nhìn thấy Cao Mộ Ca ở trong nước giãy dụa, chính lúc chuẩn bị nhảy xuống hồ cứu người, thân mình lại dừng lại. Trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện một loại thanh âm, không cần đi, đây là việc ngoài ý muốn, Vệ Minh Khê cũng sẽ chỉ biết đây là việc ngoài ý muốn, nếu không có Cao Mộ Ca, nàng cùng Vệ Minh Khê có thể an tâm rời hoàng cung, không còn trách nhiệm trầm trọng cùng gánh nặng, có thể có một cuộc sống tự do tự tại ở ngoài cung.

Không được, nhi tử Vệ Minh Khê đã chết, nếu Cao Mộ Ca cũng không còn, Vệ Minh Khê sẽ rất khó có thể chịu nổi…

Vệ Minh Khê còn mình ở bên cạnh, nàng sẽ thương tâm, nhưng rồi sẽ bình phục, Cao Mộ Ca vốn đã không nên sinh ra, nàng chết đi như vậy, có lẽ chính là thiên ý, khúc mắc giữa nàng cùng Vệ Minh Khê sẽ biến mất, tâm ma sâu trong lòng Dung Vũ Ca không ngừng thuyết phục.

Cao Mộ Ca nhìn thấy Dung Vũ Ca xuất hiện, không ngừng hướng Dung Vũ Ca cầu cứu: “Dung Vũ Ca, cứu ta, Dung Vũ Ca, cứu ta…”

Dung Vũ Ca ngoảnh mặt làm ngơ, tâm nàng vẫn đang giãy dụa, bóng ma giấu kín trong lòng Dung Vũ Ca rốt cuộc cũng chiến thắng. Nàng không giết Cao Mộ Ca, chính là không xuất thủ cứu nàng mà thôi. Sau khi nghĩ như vậy, tựa hồ thật sự có thể làm như thế, nàng chần chừ dừng cước bộ chuẩn bị rời đi.

“Mẫu hậu cứu ta, mẫu hậu…” Cao Mộ Ca nhìn thấy Dung Vũ Ca xoay người, cực độ sợ hãi, dưới bản năng liền tiếp tục cầu cứu, Dung Vũ Ca là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của nàng.

Một tiếng “mẫu hậu” kia, làm cho lòng Dung Vũ Ca khó chịu, nàng bịt tai lại, mình không phải mẫu hậu nàng, không phải, không phải…

“Mẫu hậu…” Thanh âm cầu cứu kia càng ngày càng mỏng manh, nhưng hai tiếng “mẫu hậu” lại càng rõ.

Tâm Dung Vũ Ca giống như dây cầm đứt đoạn, một tiếng bén nhọn vang lên, Dung Vũ Ca không thể khống chế được liền nhảy xuống nước, bơi về phía Cao Mộ Ca, đó là liên hệ huyết mạch không thể nào cắt đứt, chuyện này vô luận Dung Vũ Ca có muốn phủ nhận thế nào cũng không thể thay đổi, hổ dữ còn không ăn thịt con…

Dung Vũ Ca ôm lấy Cao Mộ Ca, trong nháy mắt, theo bản năng ôm thật chặt.

Chuong 122

Các ngự y bận rộn vây quanh người Cao Mộ Ca, Dung Vũ Ca nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cao Mộ Ca, trái tim như bị bóp chặt, kia chỉ là một hài tử. Dung Vũ Ca xoay người li khai khỏi tẩm cung hoàng đế, lòng nàng rối bời, càng không có cách nào khác để có thể nhìn khuôn mặt không một tia huyết sắc của Cao Mộ Ca mà không động dung, nàng thực muốn rời khỏi phòng, đi ra ngoài hít thở không khí, nàng không thể không thừa nhận rằng trong lòng nàng nảy sinh cảm giác áy náy.

Vệ Minh Khê nhìn thấy Dung Vũ Ca rời khỏi phòng, nàng có chút lo lắng cho Dung Vũ Ca, từ khi Dung Vũ Ca ôm Cao Mộ Ca trở về, sắc mặt vẫn âm trầm như thế, nhưng Vệ Minh Khê một lòng đều đặt lên người Cao Mộ Ca, không để ý đến Dung Vũ Ca, cũng không chú ý tới Dung Vũ Ca rời khỏi phòng. Giờ phút này cảm xúc của Vệ Minh Khê cũng không phải tốt lắm, nàng đã mất đi Hiên nhi, nếu Mộ Ca lại có mệnh hệ gì, Vệ Minh Khê cũng không biết mình sau trăm tuổi phải làm thế nào mới có thể đối mặt với nhi tử mình. Lúc này đột nhiên nàng sinh ra một loại cảm giác không phải, có phải vì thiên địa không chấp nhận được tình yêu của nàng và Dung Vũ Ca, cho nên mới khiến cho lão thiên trừng phạt, phải chịu tội tuyệt tự? Nếu thực sự là trời phạt, Vệ Minh Khê mong mỏi cỡ nào có thể một mình mình gánh vác.

Vệ Minh Khê dám thừa nhận tình yêu của nàng cùng Dung Vũ Ca, nhưng cũng không có nghĩa nàng thừa nhận điều đó là đúng, cho nên trong lòng cũng luôn dằn vặt chính mình.

“Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng hiện tại không còn đáng ngại nữa, chỉ cần chờ Hoàng Thượng tỉnh lại, lại tu dưỡng thêm một thời gian là có thể bình phục…” Chữa trị xong, ngự y thu hồi hòm thuốc, vội vàng hướng Vệ Minh Khê bẩm báo.

Vệ Minh Khê đang khẩn trương giờ mới hơi thả lỏng được, lúc này phát hiện không biết từ khi nào Dung Vũ Ca đã không còn trong phòng, Vệ Minh Khê phân phó ma ma chăm sóc Mộ Ca rồi mới ra ngoài tìm Dung Vũ Ca.

Ban đêm vẫn có chút lạnh, ánh trăng thanh khiết lạnh lùng trên cao phủ xuống đại địa một màn ánh sáng, Vệ Minh Khê dựa vào cảm giác của mình tìm kiếm, ở chỗ sâu trong ngự hoa viên nhìn thấy Dung Vũ Ca đang ngồi xổm, ôm lấy đầu gối, Dung Vũ Ca như vậy làm cho Vệ Minh Khê đau lòng. Nếu bình thường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cảm xúc của Dung Vũ Ca sẽ không dị thường như thế, nếu không phải chuyện ngoài ý muốn…, sẽ không, Vệ Minh Khê tin tưởng Dung Vũ Ca, trên thực tế Vệ Minh Khê không muốn đoán thêm nữa.

“Ngự y nói chỉ cần chờ Mộ Ca tỉnh lại, tu dưỡng thêm một chút thời gian là sẽ không còn trở ngại…” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng cúi người vuốt ve đầu Dung Vũ Ca, ôn nhu nói.

“Ta không quan tâm tới nàng!” Rõ ràng trong lòng Dung Vũ Ca thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngoài miệng lại vẫn cậy mạnh.

“Nàng có quan tâm, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Từ bao giờ nàng lại trở nên không tự nhiên như vậy?” Vệ Minh Khê khẽ mỉm cười nói, có đôi khi nàng cảm thấy Dung Vũ Ca tựa như một hài tử mãi không lớn nổi.

“Ta sẽ không bao giờ, rõ ràng ta muốn nàng chết đuối!” Dung Vũ Ca đứng lên lớn tiếng quát Vệ Minh Khê, kỳ thật giờ phút này Dung Vũ Ca chính là phô trương thanh thế.

Nàng đã làm sai, tuy rằng biết nếu mình không nói cho Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê cũng sẽ lựa chọn tin tưởng mình, nhưng nàng không muốn lừa dối Vệ Minh Khê, chính mình đã từng có ý niệm u ám như thế trong đầu, thậm chí cũng nghĩ đến phản ứng của Vệ Minh Khê, tự tuyên án mình có tội hay không. Kỳ thật Dung Vũ Ca quả thật rất ấu trĩ, nàng lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng trải nghiệm qua lần nào cảm giác bởi vì áy náy mà nhận sai, cho nên không biết xử lý thế nào với nỗi áy náy trong lòng.

Vệ Minh Khê nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó ôm lấy Dung Vũ Ca: “ Nàng cũng không bị chết đuối, không phải sao? Bất luận như thế nào, kết quả cuối cùng cũng đều là ngươi cứu nàng.” Vệ Minh Khê ôm Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca không có tội, người có tội là mình, mình mới là nguyên nhân gây nên hết thảy, cho nên Vệ Minh Khê không nỡ trách cứ Dung Vũ Ca.

Phản ứng của Vệ Minh Khê làm cho Dung Vũ Ca an tâm, kia vừa như sư tử cuồng bạo, nháy mắt liền trở nên ôn hoà, thân mình dựa vào Vệ Minh Khê, thì thào tự nói: “Ta có thể lựa chọn cứu nàng sớm hơn, nhưng ta do dự, một khắc ấy ta đã nghĩ nàng chết cũng tốt, ta sẽ không còn phiền não, dù sao cũng không phải ta đẩy nàng xuống, ta không có tội, nhưng nàng lại vẫn gọi ta là mẫu hậu, ta cũng rất sợ hãi, ta lại có thể trơ mắt nhìn hài tử của mình chết đuối mà thờ ơ…” Dung Vũ Ca đem Vệ Minh Khê ôm thật chặt, nàng biết điều vẫn luôn không muốn thừa nhận đã không còn có thể thờ ơ được nữa, loại cảm giác này làm cho nàng khủng hoảng, nàng không biết phải giải thích cùng đối mặt như thế nào, nhưng nàng rất muốn Vệ Minh Khê biết, nàng biết Vệ Minh Khê biết.

Vệ Minh Khê nhẹ nhàng vỗ về lưng Dũng Vũ Ca: “ Dung Vũ Ca không sợ trời không sợ đất lại sợ làm mẫu thân sao?” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng cười hỏi.

“Vệ Minh Khê!” Dung Vũ Ca nổi giận hướng cổ Vệ Minh Khê cắn một cái. Đáng giân, Vệ Minh Khê nói trúng tim đen như thế để làm chi? Kỳ thật Dung Vũ Ca vẫn không chấp chận tình cảm của mình cùng Vệ Minh Khê là một tồn tại nghịch luân, nhưng nếu thừa nhận Cao Mộ Ca, thì mình là mẫu thân Cao Mộ Ca, mà Vệ Minh Khê lại là nãi nãi của nàng, liên hệ huyết mạch như thế, lần đầu tiên làm cho Dung Vũ Ca cảm giác cấm kỵ cùng nghịch luân. Nhưng mà Dung Vũ Ca nghĩ lại thì thấy, hiện tại Vệ Minh Khê đã có dũng khí như thế, so với nàng mình lại càng thêm nhát gan!

“A!Đau…” Vệ Minh Khê làm bộ bị đau, Dung Vũ Ca xót xa liền lập tức buông cổ Vệ Minh Khê ra, Dung Vũ Ca không nỡ làm đau Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê nở nụ cười, Mộ Ca lần này xem như nhân hoạ đắc phúc, Dung Vũ Ca có thể tiếp nhận Mộ Ca, đó chính là tâm nguyện lớn nhất của mình.

***

Cao Mộ Ca tỉnh lại, phản xạ có điều kiện quay đầu tìm kiếm Dung Vũ Ca, nhìn thấy Dung Vũ Ca ở một bên mới hơi hơi an tâm.

“Hoàng tổ mẫu, nàng là kẻ xấu xa nhất, ta rơi xuống hồ, ta kêu nàng, nàng cũng không cứu ta…” Cao Mộ Ca ở ngay trước mặt Dung Vũ Ca lại tố cáo nàng.

“Ta không cứu ngươi, vậy ngươi như thế nào sống lại a?” Dung Vũ Ca nhướng mày, dám tố cáo ta, hừ, không biết người ta đã sớm nói với Chỉ nhi rồi.

“Không biết, sau đó trẫm không nhớ rõ.” Kỳ thật Cao Mộ Ca nhớ rõ trước khi mình hôn mê đã nhìn thấy Dung Vũ Ca hướng chỗ mình bơi lại, bất quá nàng hạ quyết tâm dù có chết cũng không thừa nhận.

“Ồ, có người nói không nhận ta, thế mà đến cuối cùng sợ chết lại kêu mẫu hậu, xú hài tử đó là ai nhỉ?” Dung Vũ Ca cố ý lớn tiếng nói, Cao Mộ Ca đỏ mặt, không tự nhiên bổ nhào vào lòng Vệ Minh Khê, không dám nhìn Dung Vũ Ca, cũng không thèm để ý đến Dung Vũ Ca nữa.

“Tiểu hài tử tốt thế này, sao lại xấu…” Dung Vũ Ca thấy Cao Mộ Ca chiếm vị trí ưa thích của mình, tính tiếp tục khi dễ nàng, bất quá lại bị Vệ Minh Khê nhẹ nhàng nhéo cái eo một chút. Dung Vũ Ca uỷ khuất nhìn Vệ Minh Khê, Chỉ nhi bất công, ánh mắt Dung Vũ Ca lên án.

“Không phải người nào đó đã nói phải làm một mẫu thân tốt sao?” Vệ Minh Khê cười hỏi.

“Ta cũng chưa từng nói như vậy!” Dung Vũ Ca bĩu môi, tuy rằng lúc trước trong nháy mắt thần kinh không bình thường đã nghĩ như vậy, nhưng nàng sẽ không làm như vậy, ngẫm lại mới thấy một nữ tử phong hoa tuyệt đại mà dĩ nhiên lại là mẫu thân của một hài tử, như thế thực giết chết phong cảnh a.

Vệ Minh Khê cười lắc đầu, để cho Dung Vũ Ca làm một mẫu thân tốt quả thật rất khó khăn, ngày sau không khi dễ Mộ Ca đã là tốt lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro