chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "Đương nhiên." Dung Vũ Ca cười gật gật đầu.

    "Không còn việc gì nữa, Tiểu quận chúa lui ra đi."Vệ Minh Khê tỏ ý bảo Dung Vũ Ca có thể lui rồi.

    "Ta hy vọng lần sau mẫu hậu có thể gọi ta là Vũ Ca, Tiểu quận chúa nghe thật là xa lạ, dù sao ngày sau chúng ta cũng là người một nhà."

    Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê nở nụ cười, sau đó thi lễ lui xuống, hoàn toàn không còn chút càn rỡ nào như vừa rồi.

    Vệ Minh Khê khẽ thở dài, Dung Vũ Ca là phượng hoàng hoang dã, sợ là Thái tử khó có thể thuần phục

    Dung Vũ Ca ra khỏi cung liền xoay người nhìn về phía cung điện đỏ thẫm, lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười). Vệ Hoàng hậu, cao cao tại thượng làm cho người ta khó có thể tiếp cận nàng, dùng sự tươi cười ôn hòa đem tất cả mọi người luôn phòng bị ở một khoảng cách nhất định.

    Dung Vũ Ca thu hồi tầm mắt, nhìn những ngón tay thon dài thanh mảnh của mình, đưa lên chóp mũi hít sâu một hơi, không có bất kỳ hương thơm nào được lưu lại. Chỉ nắm lấy tay Vệ Minh Khê có một lát thời gian, tự nhiên không thể lưu lại dư hương...

    Dung Vũ Ca giơ tay nhấc chân trong lúc đó, đều là thiên hạ mỹ nhất độc dược.

    Thời gian đó, ngoài cung có câu hát rằng: Minh Khê Minh Khê, minh nhược thanh khê; Vũ Ca Vũ Ca, thiên hạ tuyệt ca.

    Hoàng hậu hiền minh cùng Dung Vũ Ca mỹ mạo đều nổi danh như nhau.

——————–o0o—————–

    À từ nay quy định luôn.

    Từ "đích" có thể hiểu là đến,chính là,đúng...Tùy theo ngữ cảnh mà hiểu .

    Từ "liễu":cử chỉ,trạng thái của mắt,nói chung là chỉ ánh mắt.

    Trong truyện có một số từ tiếng hán chưa được dịch,nên các bạn đọc thông cảm,có từ nào không hiểu thì cứ hỏi Yuu, Yuu sẽ giải đáp cho.

 ——————–o0o—————–

    Dung Vũ Ca chưa hồi phủ mà trực tiếp tìm tới Cao Hàn.

    "Hoàng đế cữu cữu!"

    Dáng vẻ Dung Vũ Ca tươi cười long lanh như nắng sớm, thanh âm dễ nghe trong sáng của nàng truyền thẳng vào ngự thư phòng mang theo chút ngây thơ hồn nhiên hoạt bát.

    Nếu như là người khác dám ở ngự thư phòng huyên náo ồn ào, nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Thế nhưng người nọ lại là Dung Vũ Ca, là người từ bé đã được mình thương yêu như chính nữ nhi của mình, Cao Hàn không những không giận, trái lại biểu tình đầy cưng chiều tươi vui.

    "Vũ Ca tới tìm cữu cữu, nói xem, lại có chuyện ly kỳ gì? Hay là Vũ Ca vừa ý cái gì, cữu cữu đều có thể giúp ngươi toại nguyện."

    Cao Hàn vốn muốn kéo Dung Vũ Ca ngồi lên đùi mình, đây là thói quen của hắn khi nàng vẫn còn ấu thơ, mãi cho đến sau này y cũng không sửa được, thế nhưng lần này lại bị Dung Vũ Ca nhẹ nhàng tránh được.

    "Hoàng đế cữu cữu quả nhiên yêu thương Vũ Ca nhất, ta muốn cái gì cũng được sao?"

    Dung Vũ Ca vừa nói vừa nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, làm cho Cao Hàn không thể dời mắt. Nếu không phải vì dung mạo tuyệt sắc này, Cao Hàn cũng không có ý niệm tà tâm kia. Nhưng ngoài điều này ra, thực sự Cao Hàn đã đem lòng thương yêu Dung Vũ Ca từ bé.

    "Đương nhiên rồi, trẫm là Hoàng đế, quân vô hí ngôn." Trong thiên hạ này, chỉ cần là lời Vũ Ca nói ra, hắn sẽ dùng hết sức để làm nàng vui lòng.

    "Ta muốn làm Thái tử phi, gả cho Thái tử biểu đệ."

    Dung Vũ Ca giọng điệu ngây thơ nói, nàng trong mắt Cao Hàn vẫn mãi là hình tượng như vậy, hồn nhiên ngây thơ, khiến người khác luôn phải nuông chiều. Ngữ khí nàng thật đáng yêu, hơn nữa lời đó còn phát ra từ một gương mặt xinh đẹp, yêu thích lại càng tăng thêm vài phần.

    "Thái tử phi?"

    Cao Hàn cả kinh, Vũ Ca gả cho Thái tử ư, Vũ Ca không phải luôn xem thường Thái tử sao? Vì sao chỉ trong chớp mắt nàng lại muốn gả cho Thái tử, chẳng lẽ bấy lâu nay mình hiểu sai tâm ý của nàng sao?

    "Hoàng hậu đã nói với ngươi điều gì?"

    Cao Hàn hỏi, sợ rằng Hoàng hậu đã giở trò gì ám muội, nhưng ngẫm lại Hoàng hậu vốn không phải người như thế. Nếu Vũ Ca thực sự thích Thái tử, không lẽ hắn lại làm một trưởng bối hèn mọn, không vẹn toàn cho nàng sao? Cao Hàn vẫn muốn giữ lại thể diện của mình, chí ít là giữ vững hình tượng của hắn trong lòng Vũ Ca.

    "Hoàng hậu cữu mẫu không nói gì, ta nói với người ta muốn làm Thái tử phi, người liền nói nếu ta muốn, chỉ cần nói với Hoàng thượng là được, Hoàng thượng cữu cữu sao lại kinh ngạc như vậy? Cữu cữu không đồng ý để Vũ Ca làm Thái tử phi sao?" Dung Vũ Ca vẻ mặt khó hiểu hỏi. 

    "Hoàng hậu còn hỏi ngươi điều gì nữa không?" Cao Hàn giờ phút này chỉ hy vọng Hoàng hậu vẫn chưa kịp hỏi Vũ Ca điều gì khác.

    "Còn điều gì khác nữa sao?" Dung Vũ Ca hỏi ngược lại.

    "Vũ Ca thật sự muốn làm Thái tử phi?"

    Cao Hàn một mặt cảm thấy may mắn vì Dung Vũ Ca còn chưa biết sự tình, nàng sẽ vẫn còn kính trọng bậc trưởng bối này, một mặt lại tiếc nuối không nguôi. Trước mắt mình là mỹ sắc đến nhường này, nhưng sao không thuộc về mình mà lại thuộc về tên Thái tử vô dụng kia?

    "Thái tử biểu đệ là người tốt, hơn nữa còn là người kế vị ngôi vua, sau này Vũ Ca có thể làm Hoàng hậu. Hơn nữa biểu đệ lớn lên mỹ mạo giống Hoàng hậu nương nương, Vũ Ca rất yêu mến Hoàng hậu nương nương..."

    Dung Vũ Ca vừa cười vừa nói. Những lời này... thực chất đều là lời nói chân thật từ trong lòng nàng.

    "Ngươi... thực sự thích Thái tử?"

    Cao Hàn nghe Dung Vũ Ca trả lời, nghĩ Vũ Ca còn trẻ dại. Qua hai năm nữa, không chừng nàng lại thay đổi ý định. Kỳ thực lời này nói ra vẫn do sắc tâm của y, dù sao Dung Vũ Ca chỉ mới mười tám tuổi, tại dân gian đa phần nữ tử mười lăm mười sáu tuổi đã lập gia đình, nếu không phải Dung Trực và Vũ Dương công chúa thương tiếc, lẽ ra nàng đã phải gả đi từ hai năm trước.

    "Đương nhiên thích, nếu không sao lại bằng lòng gả cho hắn?" Dung Vũ Ca nói như đó là chuyện rất đương nhiên, làm cho Cao Hàn thất vọng nói không nên lời.

    "Được rồi, trẫm sẽ yêu cầu Hoàng hậu hạ chỉ. Chỉ cần là Vũ Ca muốn, cữu cữu sẽ thành toàn cho ngươi."

    Cao Hàn nhẫn nhịn cố làm ra vẻ hòa ái tươi cười, chợt ước gì mình là một tên hôn quân, muốn thứ gì đều có thể giành lấy. Thế nhưng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, một đời uy danh của y không thể bại vì nữ sắc.

    "Cữu cữu, chỉ có người là tốt nhất!"

    Dung Vũ Ca lém lỉnh không quên cho Cao Hàn một vài lời tâng bốc.

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro