Chương 22 💖

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Còn chưa tới Lâm An, Lạp Lệ Sa đã phái người đi mua một căn nhà, thu thập một phen, chờ các nàng tới Lâm An, lập tức liền vào ở.

Gần đây Phác Thái Anh ăn uống rất tốt, ăn được không ít, không giống như lúc mang Anh Hy.

Lạp Lệ Sa dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn bụng của Phác Thái Anh: "Hài tử nàng mang là heo sao?" 

Phác Thái Anh nhẹ nhàng đánh Lạp Lệ Sa một cái: "Đừng nói bừa, hài tử nghe thấy sẽ không cao hứng." 

Lạp Lệ Sa tức giận ăn đồ ăn: "Như thế nào hài tử không nghĩ ta có vui khi nó tới hay không." 

Vẫn là Anh Hy ngoan ngoãn gắp một cái đùi gà cho Lạp Lệ Sa: "Nương, ăn." 

Lạp Lệ Sa quay đầu cười tủm tỉm nhìn Anh Hy, nhịn không được duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng: "Vẫn là Anh Hy ngoan, buổi tối nương mang con đi chơi." 

Ban đêm Phác Thái Anh không ra cửa, liền dặn dò: "Trở về sớm một chút, ban đêm ở bên ngoài lạnh." 

Lạp Lệ Sa gật đầu đáp lời, Anh Hy hưng phấn đáp lời: "Nương mang con đi tửu lâu, không lạnh." 

Phác Thái Anh nhíu mày, đã dùng qua cơm tối, còn đi tửu lâu làm cái gì, trong lòng nhảy dựng: "Tửu lâu gì?" 

Lạp Lệ Sa thuận miệng nói một cái tửu lâu Lâm An, Phác Thái Anh không tin, nhưng cũng không nói gì, đợi Lạp Lệ Sa và Anh Hy ra cửa, nàng gọi một gã sai vặt trộm đi theo. 

Quả nhiên, lá gan của Lạp Lệ Sa phì rồi, dám mang Anh Hy đi dạo hoa lâu. Phác Thái Anh đang nghĩ ngợi lát nữa nên phạt Lạp Lệ Sa như thế nào, thì hai người đã trở về, Phác Thái Anh nhìn nhìn sắc trời, vẫn chưa muộn, trong lòng hết giận vài phần. 

Dọc theo đường đi Lạp Lệ Sa vẫn luôn dặn dò Anh Hy, ngàn vạn lần không cần nói cho mẫu thân biết các nàng đi đâu nha, Anh Hy miệng thì đồng ý, ai ngờ vừa vào phòng, liền khoe với Phác Thái Anh: "Mẫu thân, mẫu thân, hôm nay Anh Hy nhìn thấy rất nhiều cô nương." 

(Gòi xong, tạm piệt triến xĩ :))))

Lạp Lệ Sa nhướng mày, vội vàng bế Anh Hy lên đi ra cửa, giao cho bà vú, xoay người vào nhà đóng cửa lại, đi đến trước mặt Phác Thái Anh, Phác Thái Anh còn chưa kịp mở miệng, đã lập tức quỳ xuống. 

Phác Thái Anh thấy nàng như vậy, nguyên bản lời đã đến bên miệng lại nuốt xuống: "Nàng quỳ đến thuần thục." 

Lạp Lệ Sa cười hì hì nâng tay lên đấm chân cho nàng: "Kỳ thật ta chính là đi lấy kinh nghiệm, không phải mọi người đều nói hoa lâu Lâm An đặc biệt tốt sao, ta muốn học một chút, trở về lại trang trí cho nhà của chúng ta." 

Phác Thái Anh cúi đầu nhìn nàng: "Nếu là như thế, vậy nàng chột dạ như vậy làm chi?" 

Lạp Lệ Sa chớp chớp mắt: "Ta không có chột dạ a, ta là thay nàng đấm chân mà, ở nhà một ngày mệt mỏi đi." 

Phác Thái Anh rất rõ ràng tính tình của Lạp Lệ Sa, cũng tin tưởng lời nói của nàng, thấy nàng một bộ chân chó, trong lòng vốn dĩ cũng đã hết giận, chỉ bất đắc dĩ thở dài: "Anh Hy còn nhỏ, đừng đem nàng dạy hư." 

"Về sau những thứ đó trong nhà đều phải giao cho cục cưng, mang cục cưng đi nhìn sớm một chút cũng không có gì." Lạp Lệ Sa không cho là đúng, Phác Thái Anh nhéo nhéo lỗ tai nàng: "Hiện giờ chúng ta sắp có một đứa nhỏ, nàng phải hỏi một chút các nàng ai thích làm gì mới phải, nếu như Anh Hy thích đọc sách thì sao? Thư viện hiện giờ cũng khá tốt." 

Lạp Lệ Sa nhíu nhíu mày: "Ta mặc kệ, thứ tự có trước có sau, này đó đều của Anh Hy, đứa nhỏ để nói sau, nếu không đem thương đội cho nó đi, cũng khá tốt." 

Phác Thái Anh không thèm cãi cọ với nàng, nàng biết Lạp Lệ Sa có oán khí, đợi về sau, sợ là lại sủng vô cùng, lại nói, gia sản trong nhà đều ở trên tay mình, nơi nào đến phiên Lạp Lệ Sa có thể làm chủ. 

Lạp Lệ Sa thấy nàng không tức giận, vui vẻ đứng dậy đi lấy nước rửa chân, hầu hạ nàng rửa chân. Đợi tẩy chân xong, Lạp Lệ Sa tỉ mỉ thay nàng xoa bóp, Phác Thái Anh nhẹ nhàng đá đá nàng: "Nàng mau đi tắm rửa, trên người thật hôi."

Lạp Lệ Sa vui tươi hớn hở chạy đi tắm rửa. 

Qua hồi lâu, Lạp Lệ Sa cảm thấy mỹ mãn đi trở về, tiến vào ổ chăn, tiến đến trước mặt Phác Thái Anh: "Nương tử, nàng ngửi thử xem, có phải ta rất thơm hay không." 

Phác Thái Anh vừa nghe nàng gọi một tiếng "Nương tử" liền cảm giác không đúng, chỉ có gật đầu cho có lệ, nhắm hai mắt nghiêng thân. Lạp Lệ Sa từ phía sau ôm lấy nàng, hôn hôn ở sau tai còn có trên cổ, vẫn không thỏa mãn, lại đem nàng lật lại, liền muốn hôn lên, Phác Thái Anh ngăn động tác của nàng lại, Lạp Lệ Sa có chút ủy khuất: "Anh Hy không ở đây." 

Phác Thái Anh bất đắc dĩ sờ sờ mặt nàng: "Anh Hy không ở đây, còn có một cái khác." 

Lạp Lệ Sa thập phần ủ rũ cúi đầu nhìn thoáng qua cái bụng còn chưa hiện rõ của Phác Thái Anh, mới vừa rồi nàng đã đem hài tử vướng bận này vứt ra sau đầu. 

Lạp Lệ Sa ở môi nàng hôn hôn: "Vẫn có thể hôn đi." 

Phác Thái Anh cười xoa xoa cổ nàng, hai người hôn môi một hồi lâu mới tách ra, hai người chợp mắt ôm nhau, tay của Lạp Lệ Sa vẫn luôn không thành thật, nơi này xoa xoa nơi đó xoa xoa, Phác Thái Anh bất đắc dĩ đem tay nàng dịch ra, trong chốc lát, Lạp Lệ Sa lại có thể sờ đến nơi mà mình muốn. 

Phác Thái Anh thở dài, duỗi tay đỡ lấy đầu của Lạp Lệ Sa, hôn lên, Lạp Lệ Sa mừng thầm với việc Phác Thái Anh khó có dịp chủ động, thì Phác Thái Anh đã lặng yên xoay người nhẹ nhàng ngăn chặn nàng. 

Ở thời điểm Phác Thái Anh cởi áo lót của Lạp Lệ Sa ra, cuối cùng Lạp Lệ Sa cũng cảm giác được chỗ nào không đúng, nhẹ nhàng đẩy đẩy Phác Thái Anh: "Nàng làm gì vậy?" 

Phác Thái Anh bất mãn việc nàng đẩy mình ra, hơi dùng sức nhéo lỗ tai của nàng một cái, lại hôn lên: "Thỏa mãn nàng a." 

Lạp Lệ Sa nghe nàng nói trắng ra như vậy, có chút luống cuống: "Không đúng không đúng, ta không có ý tứ này." 

Phác Thái Anh ghé vào trên người nàng, nàng cũng không dám quá lăn lộn, sợ làm người bị thương, chỉ có thể nhẹ nhàng trốn tránh nhưng căn bản trốn không thoát, Phác Thái Anh không để ý tới phản kháng nho nhỏ này của nàng. 

Lúc động tác của Phác Thái Anh có phần mạnh bạo, Lạp Lệ Sa còn thập phần lo lắng đỡ lấy eo nàng: "Nàng cẩn thận cái bụng một chút." 

Lạp Lệ Sa chưa từng thấy qua Phác Thái Anh không uống rượu cũng sẽ như vậy, nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể nhận mệnh nhắm mắt lại hưởng thụ, may mắn lúc này Phác Thái Anh không có bức nàng kêu tỷ tỷ. 

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lạp Lệ Sa dùng vẻ mặt phức tạp nhìn bụng của Phác Thái Anh: "Rốt cuộc là nàng đang mang cái gì?" 

Phác Thái Anh chỉ cười cười, một lát sau, mới mở miệng: "Nàng chọn được tên chưa?" 

"Kêu Anh Luân đi." Lạp Lệ Sa há mồm liền nói. 

Phác Thái Anh sờ sờ bụng: "Tuy là ' Luân ', nhưng chỗ nào có tỷ tỷ là ' Hy ', muội muội là ' Luân '." 

(Này tuii sửa đại thoii chứ k có nghĩa gì 🥲)

Lạp Lệ Sa hừ một tiếng: "Ngay từ đầu ta cũng đâu có tính toán có đứa nhỏ này nha, dù sao tên chính là dùng để gọi không phải sao, Anh Luân cũng không kém, ta cảm thấy khá tốt." 

Phác Thái Anh liền tùy nàng, dù sao về sau hài tử hỏi tới, đều là Lạp Lệ Sa đặt tên, không liên quan đến nàng. 

Thời điểm Anh Luân sinh ra, các nàng đã trở về kinh thành. Lạp Lệ Sa ôm Anh Luân, nhíu chặt mi: "Lớn lên cũng quá khó coi, lúc ấy Anh Hy xinh đẹp hơn nhiều." 

Phác Thái Anh trầm khuôn mặt nhìn nàng: "Vừa rồi nghe mẹ ta nói, Anh Luân lớn lên giống ta." 

Lạp Lệ Sa khụ một tiếng, không ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, làm bộ không có nghe thấy, lại quay đầu nói với Anh Hy đang đứng ở một bên: "Con đừng nói, muội muội con rất dễ coi, càng xem càng đẹp, con nhìn một cái, cái mũi này cái miệng này, thật không sai." 

Lạp Lệ Sa lại nhìn chằm chằm Anh Luân một hồi lâu, dùng lời nói thấm thía nói với Anh Hy: "Anh Hy a, con cần phải nghiêm túc đọc sách, không thể không nói, muội muội con lớn lên chính là một bộ dạng của người đọc sách, con đừng bị nàng vượt qua." 

Ngay sau đó nhớ tới Anh Hy thập phần thông tuệ, ngay cả nhạc phụ đại nhân cũng thường xuyên khen, vừa nhớ tới hai đứa nhỏ nhà mình là người có đầu óc nhất trong Lạp gia, liền nhịn không được tự hào lên. 

Phác Thái Anh cười: "Nhìn bộ dạng của Anh Hy, nói không chừng đầu óc tính tình của Anh Luân lại giống nàng." 

Ý cười trên mặt Lạp Lệ Sa trong nháy mắt biến mất hầu như không còn: "Không thể nào, vậy hài tử là cái ánh mắt gì cái đầu óc gì, lại không biết chọn như vậy." 

Phác Thái Anh nhìn bộ dáng này của nàng, nhịn không được cười ra tiếng: "Ý tứ này của nàng, là giống nàng liền không hảo?" 

Lạp Lệ Sa bẹp bẹp miệng: "Đầu óc của ta rất thông minh nha, chính là sợ nàng quá ưu tú, về sau tìm không thấy người xứng đôi, ai, ta chính là thích nhọc lòng." 

Phác Thái Anh cười, Anh Hy ôm lấy cánh tay của Lạp Lệ Sa : "Nương tốt nhất." 

Lạp Lệ Sa duỗi tay đem Anh Hy vòng vào trong ngực, kiêu ngạo hướng về phía Phác Thái Anh ngẩng đầu: "Nàng nhìn một cái, ánh mắt của Anh Hy là tốt nhất." 

Phác Thái Anh nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ý cười: "Ta cũng cảm thấy nàng tốt nhất." 

Lạp Lệ cười ngây ngô hai tiếng, cúi đầu đối với Anh Hy, nói lời thấm thía: "Con phải học theo mẫu thân con, con xem mẫu thân của con rất lợi hại, liếc mắt một cái liền chọn trúng nương, bản lĩnh này cũng không nhỏ." 

Anh Luân đích xác không phụ sự mong đợi của mọi người, tuổi còn nhỏ đã hiện ra tài trí thông minh bất phàm, nhưng Lạp Lệ Sa lại không cao hứng lắm, bởi vì Anh Luân thích khoe khoang, tính tình này thật là cực kỳ giống chính mình, từ rất sớm nàng đã không chiếm được nửa điểm chỗ tốt từ khi chơi cờ với Anh Luân, mà Anh Luân yêu nhất chính là tìm nàng chơi cờ. 

Anh Luân ôm bàn cờ vây quanh bên cạnh Lạp Lệ Sa: "Nương, bồi con chơi cờ, nương, nương." 

Lạp Lệ Sa đau đầu không thôi, thậm chí nổi lên ý định mang theo Phác Thái Anh cùng Anh Hy trốn đi. 

Anh Hy trùng hợp lại đây nhìn thấy một màn này, liền duỗi tay lấy bàn cờ trong lòng ngực của Anh Luân: "Tỷ tỷ bồi ngươi chơi, tỷ tỷ chơi cờ cùng nương không sai biệt lắm." 

Lạp Lệ Sa thấy cứu tinh tới, vội vàng gật đầu, thấy Anh Luân do dự, vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, ta cùng tỷ tỷ con chơi cờ, thắng thua nửa này nửa nọ nha." 

Anh Luân nghe vậy, hứng thú bừng bừng bò lên trên ghế ngồi, nhưng mà thực mau, Anh Luân liền khóc lóc chạy ra ngoài. Lạp Lệ Sa cũng chẹp miệng một cái, Anh Luân đích xác là thua quá thảm, nàng có thể lý giải loại tâm tình này. Anh Hy thu thập xong bàn cờ, ngẩng đầu chớp mắt nói với Lạp Lệ Sa: "Nương, bồi Anh Hy ván tiếp theo đi." 

Lạp Lệ Sa giống như bị thần sử quỷ sai liền ngồi xuống, nhưng kết quả là thắng, Lạp Lệ Sa còn không chưa kịp mừng thầm, đã nghe Anh Hy ở một bên thu thập bàn cờ khen một câu: "Nương thật lợi hại." 

Lạp Lệ Sa nhìn thần sắc trên mặt nàng, càng nhìn càng quen mắt, cái này không phải là bộ dạng của Phác Thái Anh lúc cố ý thua mình để hống mình vui vẻ sao? 

Lạp Lệ Sa không có gì không vui, vui rạo rực ngẩng đầu lên: "Đó là đương nhiên, cái này gọi là gừng càng già càng cay." 

Lạp Lệ Sa nổi lên ý muốn trừng trị Anh Luân, liền dò đầu qua, "Anh Hy nha, ngày mai con thay nương kiểm tra học vấn của muội muội con. Nương cảm thấy muội muội con có chút nóng nảy." Anh Hy vui vẻ đồng ý. 

Lạp Lệ Sa trộm dẫn Phác Thái Anh đi ra ngoài cửa sổ thư phòng nhìn lén, quả nhiên nhìn thấy Anh Luân một bên nức nở dùng tay lau nước mắt, một bên ngâm nga giảng giải thi văn. Lạp Lệ Sa nghĩ đến Anh Hy từ trước tới nay luôn vì cảm thụ của mình, mà thu liễm mũi nhọn của bản thân, trong lòng mềm thành một mảnh: "Anh Hy thật là làm cho người ta thích." 

Phác Thái Anh sớm đã biết đại nữ nhi nhà mình là cái "Giả heo ăn thịt hổ", không chút nào giật mình, ngược lại nhìn tiểu khóc bao Anh Luân kia bật cười: "Ta cảm thấy Anh Luân cũng rất đáng yêu." 

(Giả heo ăn thịt hổ : ý chỉ giả vờ yếu để lừa người khác.) 

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng: "Nàng đây là ánh mắt gì?" 

Phác Thái Anh cũng nghiêng đầu nhìn nàng, không đáp lời, cũng không giận, chỉ cười nhướng mày, Lạp Lệ Sa hậu tri hậu giác, hừ một tiếng: "Ta so với cục cưng nhỏ còn đáng yêu hơn."

[Hoàn]

—————————————
Hết roài lẹ quá.
Đọc truyện nữa k cạ nhà 🤓
Nếu mà đọc nữa thì lên là Jensoo hayy Lichaeng đâyy :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro