Phần 2: HẠ-Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh có thể cầm cự được, hơn nữa anh cũng bơi rất giỏi." Hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ, muốn cô nghe lời một chút.

"Không được, nửa tiếng nữa thôi cứu trợ đến rồi."

"Nhưng anh nghĩ không thể cầm cự quá 10 phút đâu, em xuống xe đi."

"Nếu vậy có chết thì cùng chết." Cô nói dứt khoát nhất định không chịu xuống xe.

Vương Từ Khiêm khuyên nhủ không được, cô từ trước tới giờ đều như vậy rất cứng đầu không chịu nghe ai nói.

"Thư Đồng, em biết không ngày em đi anh chạy đi tìm em, anh bị xe tông hôn mê hơn một tháng trời, khi tỉnh dậy phát hiện anh thật sự hiện giờ không thể biết em đang ở đâu anh lúc đó rất sợ hãi. Em biết cảm giác đó đáng sợ đến thế nào không, trước đó anh luôn có thể tìm thấy em, luôn biết rằng em đang ở nơi nào đó chờ anh, anh rất an tâm, nhưng em đi rồi, anh thật sự không thể nào biết được em có an toàn không, sống có khỏe mạnh không chính vì vậy anh rất sợ, nên cầu xin em, xuống xe đi, nếu em có chuyện gì anh không thể nào một lần nữa không thấy được em đang sống mạnh khỏe, cảm giác đó so với cái chết còn đáng sợ hơn. Thư Đồng, nếu em quên anh rồi thì sau này em nên quên hẳn anh đi, thứ lỗi cho anh ích kỉ anh không thể nhìn thấy em xảy ra chuyện gì."

"Không, em không quên được, Từ Khiêm, em xin lỗi, là lỗi của em, em ích kỉ chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình, ích kỉ chỉ sợ bản thân đau mà làm đau anh. Anh đừng đuổi em đi em xin anh." Vừa nói Thư Đồng vừa nắm chắt sợi dât an toàn không muốn mình bị anh đuổi đi.

"Thư Đồng, em còn yêu anh không?" Trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy của người đàn ông kia, Thư Đồng đã cảm nhận được tình yêu của hắn, bây giờ cô mới hiểu hắn yêu cô, yêu hơn cả bản thân hắn, hắn yêu cô hơn cả sự sống của mình, là cô ích kỉ không chịu mở rộng trái tim mà nhìn hắn.

"Rất yêu, nhưng em muốn yêu anh nhiều hơn nữa như cách anh yêu em, chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết được không?" Thư Đồng nghẹn ngào trong nước mắt, đôi mắt cô mặt dù đã mờ mịt lệ nhưng vẫn cố mở ra nhìn rõ hình ảnh người đàn ông trước mặt này.

"Được, vậy chúng ta quyết một trận sinh tử cùng nhau, em nghe rõ đây, sức chịu đựng của chiếc xe sắp đến giới hạn rồi, khi anh cho xe rơi xuống vực em nhất định phải bình tĩnh theo dõi anh, bám chắt cánh tay anh, rơi xuống nước em phải mở to mắt sau đó mở dây an toàn hiểu chưa."

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của anh cô gật gật đầu, cô nhất định phải tin tưởng anh.

Ngay lập tức sau đó chiếc xe mất thắng lao thẳng đứng xuống vực, "Ầm" một tiếng siêu xe rơi ngay xuống biển, Thư Đồng mở to mắt tìm kiếm Từ Khiêm, sau đó cô mở khóa an toàn ngay lập tức có một đôi ta mạnh mẽ kéo Thư Đồng vào vòng ngực của anh, Thư Đồng cảm thấy choáng váng sau cú va chạm, rồi cô không còn biết gì nữa.

Triệu Thư Đồng tỉnh lại, cô ho sặc sụa, hé đôi mắt ra nhìn, ánh nắng chiếu đến con ngươi, một khuôn mặt phóng to đang kề sát mặt, anh định làm gì vậy hôn cô sao? Thư Đồng liền lấy tay chống đỡ ngực anh, mặc dù sức lực yếu ớt nhưng vẫn cố đẩy anh ra.

Từ Khiêm phát hiện cô tỉnh kinh hỉ đỡ cô ngồi dậy.

"Em tỉnh rồi, dọa anh một phen."

"Vừa rồi anh làm gì vậy, định ăn đậu hũ của em hay sao?" Tiếng nói yếu ớt nhưng khi chất vấn rất nghiêm nghị.

"Là hô hấp nhân tạo, em đang nghĩ gì vậy, nhưng nói thêm anh tại sao lại không được hôn bạn gái của mình?"

"Ai là bạn gái của anh? Đừng tự dát vàng lên mặt mình"

"Em nói hay lắm, qua cầu liền rút ván, anh sẽ hôn đến khi nào em chịu nhận thì thôi."

Nói là làm Từ khiêm liền lập từ ấn bờ môi mỏng lên cánh môi anh đào hồng nhuận, quả thật như hắn nghĩ mềm mềm, lại thơm, hắn nhất quyết vừa mút vừa liếm môi cô không chịu buông, đến khi hơi thở của Thư Đồng như bị hắn rút sạch lúc này Từ Khiêm mới buông tha đôi môi của cô.

"Em nói xem, em có phải là bạn gái anh không?" Đôi mắt hắn nhìn cô đầy tình ý, lại quét qua tia mờ ám khiến Thư Đồng đỏ mặt.

"Vừa mới trải qua sinh tử mà còn giở được trò lưu manh, bản tính không thay đổi."

"Đúng vậy anh chính là lưu manh em còn muốn thử xem không?" Nói rồi hắn định lần nữa tra tấn môi cô, Thư Đồng kịp thời đẩy hắn ra, vừa lúc này tiếng còi xe cứu trợ đã đến hai người vừa thoát chết nhìn nhau nhún vai tỏ vẻ bất lực, đợi họ đến cứu chắc hai người chết đến mười lần cũng không chừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro