Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thính quay đầu, thấy Khúc Kim Tích biến mất khỏi phòng khách, mặt sầm đi. Anh lạnh lùng nhìn Từ Nam Nam: "Có việc gì không?"

Gương mặt trang điểm kĩ càng của Từ Nam Nam hơi sượng cứng nhưng thoáng cái đã trở về bình thường: "Buổi liên hoan lần này vui lắm, anh không tham gia, mọi người đều thấy hụt hẫng."

Ánh mắt Thẩm Thính không có một gợn sóng: "Nhóm sáng tạo nội dung chính, trừ tôi ra chắc phải còn người khác không tham gia chứ."

"Sao mà giống được, anh là Thẩm Thính kia mà." Từ Nam Nam cười đến là dịu dàng đúng mực.

Thẩm Thính: "Không phải cũng là diễn viên?"

Từ Nam Nam thấy hơi khó xử. Bình thường tuy Thẩm Thính nói chuyện lạnh lùng song vẫn giữ phong độ quý ông lịch sự. Đâu đã có lúc nào như bây giờ, nói một câu là anh đốp ngay lại một câu.

Tâm trạng anh đang không tốt.

Lòng cho ra kết luận này, Từ Nam Nam vô thức muốn tìm hiểu sâu hơn. Nhưng ngay khi chạm tới ánh mắt Thẩm Thính cũng tự rõ đây không phải lựa chọn tối ưu, nếu tiếp tục chỉ phản tác dụng.
"Anh nói phải." Từ Nam Nam mỉm cười, "Giờ muộn rồi, anh nghỉ sớm đi, ngày mai gặp."

Thẩm Thính gật nhẹ đầu, đợi Từ Nam Nam quay lưng đi khỏi rồi đóng cửa.

Trợ lý của Từ Nam Nam quan sát biểu cảm rất nhỏ trên mặt cô ta, e dè cất tiếng: "Chị Nam Nam, ban nãy Thẩm Thính quá đáng thật đấy."
Từ Nam Nam hít vào sâu, nhìn trợ lý lạnh lùng: "Liên quan gì tới cô!"
"Chị Nam Nam, em xin lỗi." Trợ lý vội cúi gằm đầu, giật lùi về sau.

Thẩm Thính trở chân vào phòng khách. Tần Tang vươn một ngón tay chỉ xuống dưới bàn trà.

Bàn trà là loại bàn chữ nhật bằng gỗ lê, hai cạnh ngắn bọc kín gỗ. May mà không gian bên dưới đủ lớn, một mình Khúc Kim Tích chui vào vẫn dư sức.

— Cũng may không gian bên dưới bàn trà đủ rộng, nếu không chẳng biết cô Khúc sẽ nhét mình vào đâu nữa. Tần Tang nghĩ bụng.

Thẩm Thính nhắm mắt rồi mở ra, nét mặt trở về bình thường: "Ra đây."

Mấy giây sau, dưới bàn trà bặt vô âm tiếng.

Khóe môi Thẩm Thính khẽ rúm lại một điệu gần như không thể nhận rõ. Tần Tang cũng có dự cảm không lành. Y vòng qua sô pha, khom lưng nhìn xuống.

Mấy giây sau, y lấy từ dưới bàn trà ra một cái... nĩa ăn bánh kem.

Thẩm Thính: "........................"
"Em đúng thật là..." Anh dừng lại giây lát, cuối cùng sắp xếp lại câu từ, "Có thể biến thành cái gì bình thường mà thực dụng hơn được không?"

Khúc-nĩa bánh kem-Kim Tích: Tôi cũng muốn lắm chứ!!!
Mồ tổ, sớm biết thế đã chẳng chui xuống gầm bàn rồi.

Thẩm Thính nhận cái nĩa từ Tần Tang, săm soi nhìn kĩ. Cái nĩa do Khúc Kim Tích biến thành có chất liệu không giống những cái nĩa khác, nom lấp lánh trắng sáng hơn.

Vả lại...
Anh đưa cái nĩa gần vào mắt, đầu cuống nĩa dường như là một khuôn mặt tí hon, là mặt Khúc Kim Tích, gương mặt nhăn nhó hờn tủi.

Thẩm Thính chợt phát giác hình như thị lực của mình đã trở nên tốt tới quá mức bình thường, nhận ra khuôn mặt bé tí kia đang co rúm lại, còn nhắm chặt mắt.

Khúc Kim Tích đâu thể ngờ Thẩm Thính lại để mình vào gần tới vậy. Hơi thở anh phà khắp toàn thân cô, cả cơ thể bị hơi thở anh ràng bọc, thực sự không chịu nổi buộc đành nhắm mắt làm ngơ.

Thẩm Thính nheo mắt, đưa cái nĩa ra xa.

Có thể nhìn rõ, gương mặt be bé ở cuống nĩa giãn lỏng, mắt cũng mở ra.
Anh loáng thoáng nghe được tiếng thở nhẹ nhõm.

Khúc Kim Tích nóng ruột lắm rồi. Khi biến thành tượng gốm và cốc thủy tinh, chỉ cần cô cố gắng tự làm mình rơi vỡ là có thể biến trở về.
Nhưng giờ biến thành nĩa nhựa thì không thể ngã mà vỡ ra nổi, chỉ còn cách mượn ngoại lực cắt đôi cô ra mới biến về được!

Ngoại lực này...
Cô nhìn Thẩm Thính bằng ánh mắt mong ngóng, hi vọng Thẩm Thính có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng mình.

Bẻ đi.
Xin anh mau bẻ đi mà.
Đau mặc đau, miễn là có thể biến trở về, ngày mai còn có cảnh quay đóoooo!

Song Thẩm Thính chỉ quan sát cô một chốc lát rồi đặt cô xuống bàn, cầm kịch bản thong dong về phòng ngủ.

Quay lại đây!!
Khúc Kim Tích la hét trong vô vọng.

Bản dịch này chỉ đăng tại duonglam.design.blog và w3ttpad namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép. Bản đăng ở các trang đăng lại thường bị thiếu và sẽ không được cập nhật vá lỗi.

Nhận được ánh mắt ra hiệu của Thẩm Thính, Tần Tang nom cái nĩa bánh kem một mình trơ trơ trên bàn, không nhịn được cười, theo Thẩm Thính vào phòng ngủ.

Đóng cửa lại.

"Tiên sinh, nếu cô Khúc không biến về được, cảnh quay ngày mai phải làm thế nào?" Dù rất buồn cười, nhưng cười xong rồi, việc biến hình của Khúc Kim Tích đến mai vẫn rất khó giải quyết.

Ngày mai Khúc Kim Tích không thể đến trường quay, mọi người đều phải chờ đợi, nếu còn không tìm được cô sẽ khiến tất cả bực bội căm phẫn.

Thẩm Thính cau mày: "Có cách có thể khiến cô ấy lập tức biến trở về."
Tần Tang kinh ngạc.
"Bẻ gãy cô ấy."
"... Bẻ gãy." Tần Tang cũng bất giác cau mày theo, "Thế chắc sẽ đau lắm."

Thẩm Thính liếc y một cái. Tần Tang lập tức biết mình đã nói thừa.
Sao mà không đau cho được.

"Vậy... có bẻ không?" Một lát sau, Tần Tang hỏi.

Thẩm Thính đi đến bên cửa sổ. Ngoài kia ánh xanh đỏ loang khắp không gian, dù đã là mười rưỡi đêm, con phố vẫn tấp nập xe cộ và người đi đường.

"Bẻ đi." Giây lát sau, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Thính bảo vậy.

Cái việc thế này tất nhiên phải vào tay trợ lý. Tần Tang lấy gan đi ra khỏi phòng, mới mở cửa đằng sau đã có tiếng: "Đợi đã."
Y ngoái lại.
Ông chủ của y quay người sang, day nơi ấn đường: "Đợi đến sáng mai, sáng mai còn không biến về hẵng bẻ."

Tần Tang đi ra thông báo tin này cho Khúc Kim Tích. Khúc Kim Tích nghe xong rầu lắm thay, thế chẳng nghĩa là cô phải tiếp tục ở trong phòng Thẩm Thính?

Sáng mai biến về, khi đó mọi người đều đã ngủ dậy, cô biết về phòng mình kiểu gì.

Cô muốn bẻ ngay bây giờ!

Tiếc thay không ai nghe thấy tiếng gào khóc trong lòng cô. Tần Tang săn sóc lấy khăn tay sạch làm giường cho cô, còn gấp khăn lại đắp lên người cô.

Vốn là định đắp toàn thân, nghĩ đi nghĩ lại, Tần Tang để hé phần cuống nĩa ra – chắc đây là đầu, không nên để ngạt.

Kế đó, Tần Tang cầm cô tới phòng Thẩm Thính: "Tiên sinh, để ở phòng khách hay phòng an..."
Khúc Kim Tích: "..."
Tôi cảm ơn sự quan tâm của anh quá cơ.

Thẩm Thính: "... Phòng khách."
Tần Tang chững lại, mang Khúc Kim Tích về phòng khách với hơi chút tiếc rẻ.

Rốt thì Khúc Kim Tích cũng bình tĩnh lại. Thôi cứ để mai tính vậy, nhỡ tới sáng mai cô tự biến về thì sao, không cần chịu nỗi khổ đau đớn toàn thân cũng là việc tốt mà.

Lòng ấp ôm cầu nguyện, cô chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng ngủ, Thẩm Thính đã thu dọn xong xuôi sắp sửa lên giường do dự thoáng chốc, mở cửa phòng. Phòng khách chìm trong bóng tối, cửa phòng Tần Tang đã khép chặt.

Thẩm Thính nhẹ chân quành ra phòng khách, cúi mắt nhìn cái nĩa bánh kem được bọc trong khăn tay nằm trên bàn.
Nhìn đẫy hơn mười giây, kết luận: Vịt con vẫn dễ thương hơn.

Thẩm Thính mở mắt, thấy đang ngâm mình trong suối nước nóng. Anh hiểu ra: Lại nằm mơ rồi.

Anh thả lỏng người dựa vào thành hồ, nhắm mắt hưởng thụ suối nước nóng trong mơ. Không lâu sau, dòng nước êm ả xung quanh bắt đầu gợn sóng, cùng lúc đó, tiếng quạc quạc rất quen vọng tới.

Mở mắt nhìn, từ mặt nước đằng xa, một dải màu vang đang tiến tới, khi lại gần nhận ra là một đàn vịt con, con nào con nấy lắc lư cơ thể bơi lội nom cứ ngốc ngốc. Con vịt bơi đầu là nhỏ nhất, lại cũng hung hăng nhất.

Nó vẫy vẫy cặp cánh nhỏ xíu, cái mỏ vịt dẹp lép kẹp chặt một cái... nĩa lấp lánh.

Con vịt đó lao thẳng tới anh như vũ bão, nhảy lên nhảy xuống dùng cái nĩa trong miệng đâm anh điên cuồng.
......

Chuông báo thức reo vang, người đàn ông trên giường mở mắt, lạnh mặt tắt chuông báo thức, vén chăn xuống giường. Cùng lúc anh mở cửa, Tần Tang đang bận rộn làm bữa sáng trong bếp nói lớn: "Tiên sinh."

Thẩm Thính: "..."
Tần Tang: "?"
Y cảm giác từ Thẩm Thính tỏa ra sát khí, đã có chuyện gì vậy?

"Cô Khúc vẫn chưa biến về." Tần Tang e dè nói.
Thẩm Thính "ừ" một tiếng.

Anh đi ra phòng khách. Gương mặt nhỏ trên cuống nĩa đang nhắm nghiền mắt ngủ say sưa. Trong mơ Thẩm Thính bị con vịt con ngậm nĩa bánh kem đâm chọc nguyên đêm, lúc này trông thấy khuôn mặt đó bỗng nhoẻn cười.

"Khúc Kim Tích." Anh cầm cái nĩa lên, gập ngón tay gõ nhẹ vào nĩa.
Tần Tang: "..."
Lẳng lặng lùi vào trong bếp.

Bữa sáng nay Tần Tang làm cho ba người ăn. Khi làm xong đi ra, trong phòng khách đã có thêm một người.

Khúc Kim Tích ngồi sệt trên sô pha, mặt tái trắng. Thẩm Thính cau mày đứng bên cạnh, tay trái dợm vươn lại rụt về.

"Không sao không sao, lát là ổn thôi." Khúc Kim Tích ngửa đầu, nhoẻn môi cong cong.

Thẩm Thính rời mắt, ngồi xuống phía bên kia sô pha.

Bầu không khí như sánh lại. Khúc Kim Tích chỉ muốn xuống tầng ngay. Tần Tang bưng bữa sáng đi ra, đầu tiên liếc nhìn Thẩm Thính, kế đó bảo: "Cô Khúc, ăn sáng xong hẵng đi nhé, giờ vẫn còn sớm."

Chừng 6 giờ.

Có câu trước lạ sau quen, khi cơn đau tan đi, Khúc Kim Tích tỉnh táo lại, sắc mặt trở về hồng hào: "Vậy tôi không khách sáo nhé."

Cô đã đói thật.

Dùng bữa sáng xong xuôi, Khúc Kim Tích xuống tầng về phòng mình. May mắn trên đường không gặp phải ai.

Mải mải mốt mốt chạy ra phim trường, coi như không bị trễ.

Đầu tiên là cảnh quay của cô với Dụ Đồng. Khiến cô không ngờ được là khi xung quanh chỉ có hai người họ, Dụ Đồng trưng ra bộ mặt sầm sịt hỏi: "Đêm qua cô đã đi đâu?!"

"Hả?"

Dụ Đồng gắt giọng: "Tự dưng sắp xếp lại cảnh quay, trợ lý Biên bảo tôi tìm cô ráp thoại trước, nhắn wechat cho cô không trả lời, gọi điện thoại không nghe máy, gõ cửa không ai mở. Cô không đi ăn với mọi người, đáng lý nên ở trong phòng chứ, thế mà trong phòng lại không có ai."

"Em có việc, ra ngoài một chuyến." Khúc Kim Tích nói.
Trời xui rủi lại khéo như thế, Biên Nguyên bảo họ tập thoại trước, còn cô thì đã ở trên tầng mười hai.

"Thế à." Trong lời Dụ Đồng là vẻ trào phúng khó tả rõ, "Thế tại sao tôi lại thấy cô vào thang máy, thang máy đi lên dừng ở tầng mười hai nhỉ."

Khúc Kim Tích: "..."
Đêm qua lúc cô lên tầng đã bị Dụ Đồng nhìn thấy?
Nhưng khi ra cửa cô đã nhìn trái ngó phải, chắc chắn hành lang không có ai mà.

Cô giữ nguyên nét mặt, đáp: "Em lên tìm chị Trương."
Chị Trương là tổng phụ trách của đoàn phim, người thân của Hà Chiếu, bởi vậy cũng ở tầng mười hai.

Dụ Đồng nhìn cô lom lom, sắc mặt biến ảo liên hồi, cuối cùng nặn ra một câu: "Thẩm Thính có thân phận thế nào, tự cô hiểu rõ. Không có cửa anh ta ưng cô đâu. Đừng có vì leo lên mà chuyện ghê tởm nào cũng làm!"

Dứt lời phất tay bỏ đi một nước.

Khúc Kim Tích ngồi về ghế, tiếp tục đọc kịch bản nhưng chữ nghĩa không tài nào vào đầu cho.

Trong lòng có thứ cảm xúc khổ sở bức bối, không phải của cô mà của nguyên chủ.

Cô không thể nhớ tất cả chi tiết ngày xưa khi nguyên chủ và Dụ Đồng bên nhau. Nhưng dựa theo những kí ức đã biết hiện tại, thì thực tế nguyên chủ cũng không hề thích Thẩm Thính. Sau khi kết hôn với Thẩm Thính, cô ấy nghĩ đủ phương cách để tiếp cận Thẩm Thính, làm anh chú ý tới mình, mục đích rất đơn giản – mượn Thẩm Thính để leo lên.

Người cô ấy thích thật sự là Dụ Đồng. Tiếc thay vì bị Liễu Nhứ chen chân quấy phá, trong cơn đau khổ đã bồng bột chia tay. Về sau gặp được cụ Thẩm, kết hôn với Thẩm Thính có thể mang tới vô số lợi ích, cô ấy mới đồng ý không do dự.

Khoan đã nào –

Bỗng trong óc Khúc Kim Tích chớp lên gương mặt tên bám váy Mạnh Thiên Hạo. Cô lấy điện thoại ra tìm kiếm hình ảnh của Mạnh Thiên Hạo, kế đó tìm kiếm hình ảnh Dụ Đồng.

"..."
Cặp mắt Mạnh Thiên Hạo cực cực giống Dụ Đồng!

Phát hiện này khiến da đầu Khúc Kim Tích tê rần.

Cầm tiền của Thẩm Thính nuôi trai, trai này còn có cặp mắt giống y hệt mối tình đầu, mượn nó để mãi nhung nhớ vương vấn người xưa.

Nghĩ như thế, quý ngài trọc-phú-lắm-tiền Thẩm Thính đây... nguyên chủ chẳng hề thích thú con người anh ta, chỉ mưu cầu danh tiếng và bối cảnh của anh ta, mục đích vô cùng rõ ràng.

Nguyên chủ, đằng ấy đúng là một nhân tài.

Khúc Kim Tích bỗng hơi thinh thích nguyên chủ. Những việc cô ấy làm quả thật nên bị ăn chửi, nhưng đó là vì cô ấy quá ngu ngốc. Chỉ cần cô ấy có chút đầu óc, sự việc sẽ không ra đến nông nỗi như bây giờ.

Nói đến cùng cô ấy đã không còn người thân, bạn bè phản bội, chia tay với người yêu, cô đơn trơ trọi, chẳng có thứ gì. Cô ấy chỉ có thể dùng cách thức mà mình có thể nghĩ ra để giành lấy thứ mình muốn.

Cho dù những cách này là sai lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro