quyen cuoi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ấy ngày sau, lòng không cam, tình không nguyện, Lận lưu luyến không rời kéo tay áo Kỳ rưng rưng nói lời từ biệt.

Kỳ nhìn cái mặt khoa trương kia, trong lòng xấu hổ vô cùng, phất phất tay, cho đến khi bóng người đi xa.

"Công tử cùng Lận đại nhân tình cảm tốt nhỉ." Bạch y nhân ở bên nhìn một màn, trong lòng cảm khái vô cùng.

Cười khan một tiếng, Kỳ đáp: "...Cũng không tệ lắm..."

Thân phận của Lận vương gia mọi người đều biết, đương nhiên không thể nói bọn họ là huynh đệ được, may mà trước kia lúc Duẫn Phong tới Tố Trữ, mình cũng không lộ diện, nhiều năm như thế, chắc người ta cũng chẳng nhớ tới một tên mất nước như mình đâu.

Sống trong cung, Kỳ cùng Bạch Tể Thanh có thể xem như hận không thể gặp nhau sớm hơn. Hai người cầm kỳ thi họa, như một đôi mà thiếu một mất vui.

Như hôm nay, trên lầu các ở hoa viên, hai người đang ngồi nói chuyện.

"...À... tại hạ có một chuyện không biết có nên hỏi hay không?"

Kỳ do dự nói, trên mặt cũng đỏ ửng.

"Kỳ huynh cứ nói, đừng ngại."

"Nghe nói, Tế Thanh huynh cũng rất giỏi y thuật." Kỳ chậm chạp hỏi.

Bạch y nhân nghiêng tai lắng nghe, ám chỉ Kỳ nói tiếp.

"Là... xin hỏi, người mang thai có phải đều thích đồ chua đúng không..." Cắn răng một lúc, cuối cùng Kỳ cũng mở miệng.

Không ngờ Kỳ hỏi điều này, Bách Tể Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nói: "Cũng không nhất định, mỗi người sẽ khác nhau, có nữ tử cũng không thích ăn chua!"

Vậy có nghĩa là phản ứng thế là...

Một bên quan sát phản ứng của Kỳ, một bên tiếp tục dò xét hỏi: "Chẳng lẽ, phu nhân Kỳ huynh đã có hỉ..."

Kỳ cúi đầu, không sao mở miệng nói ra hai chữ "không phải" được.

Tưởng là Kỳ ngầm thừa nhận, Bách Tể Thanh nâng quyền nói: "Chúc mừng huynh..."

Kỳ có chút cười khổ, mấy ngày gần đây bụng thỉnh thoảng lại co rút đau đớn, vươn tay sờ còn có thể cảm nhận được bụng cưng cứng, đến lúc này, sắc mặt Kỳ không khỏi trắng nhợt. Ở Dận Tiêu đã một tháng, nếu không phải mặc y bào rộng thùng thình, sợ rằng khó mà che giấu được ánh mắt người khác.

Nghĩ nghĩ, rồi lại nhìn cái bụng nho nhỏ, nếu có hài tử, chỉ sợ cũng đã gần bốn tháng...

Sau khi tạm biệt Bách Tể Thanh, Kỳ cầm bút viết, viết mãi, cho đến khi kín đặc chữ, mới giao cho hộ vệ khoái mãi gia tiên mà đưa về Tề Vân.

"Chết tiệt... chết tiệt..." Mắng một hồi, bụng Kỳ lại bắt đầu khó chịu, hắn đành lên giường nghỉ ngơi.

ỳ cố chịu đựng thân thể không khỏe, mỗi ngày vẫn theo tân quốc sư thảo luận, chỉ là sắc mặt ngày càng khó coi.

"Kỳ huynh, huynh có cần tại hạ bắt mạch không... Sắc mặt huynh kém quá."

Hai người đang dở trận cờ, thấy Kỳ nghiêng ngả như sắp ngã, Bách Tể Thanh không khỏi lo lắng hỏi.

"Không, không cần, tại hạ không sao!" Kỳ lắc đầu cự tuyệt, nếu bắt mạch, thì không phải sẽ lộ hết sao.

Bởi vì Kỳ nhất định không chịu, nên quốc sư chỉ có thể căn cứ theo sắc mặt mà bốc cho hắn thang thuốc điều trị vô hại với cơ thể. Mười ngày sau khi thư chuyển đi, Kỳ cơ bản chỉ nằm trên giường, mới xuống giường một lát, mà bụng hắn đã đau như dao cắt.

Nhìn hắn ốm như vậy, quốc sư cũng trái tim như lửa đốt, một phần là vì lo lắng cho tri kỷ, một phần là sợ nếu Kỳ có chuyện gì, thì chắc chắn Dận Tiêu sẽ trở thành cừu nhân của Tề Vân. Thế mà, Phong nhi chẳng có chút động tĩnh, mặc kệ mình ở đây lo lắng.

Y cũng đã khuyên Kỳ rất nhiều lần, nhưng Kỳ quyết không chịu cho y bắt mạch, bất đắc dĩ, y chỉ có thể cẩn thận chăm sóc Kỳ hàng ngày.

Tới ngày thứ mười lăm, Lận xuất hiện.

Tóc tai bừa bộn, quần áo cũng xộc xệch, không còn cao nhã như ngày thường, Lận thở hồng hộc đẩy cửa phòng Kỳ ra. Từ Tề Vân đến Dận Tiêu bình thường phải mất một tháng rưỡi, thế mà Lận khoái mã gia tiên, ngựa không ngừng nghỉ, nên chỉ cần mười lăm ngày đã tới nơi.

"Ta tới rồi..." Nhìn Kỳ, hai mắt Lận tối sầm rồi cứ thế ngã xuống.

Vậy là, kẻ tới đón người lại bởi vì mệt mỏi quá mà ngã xuống, kết quả làm Kỳ càng thêm luống cuống tay chân...

Vừa mở mắt ra, Lận đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Kỳ.

Nháy mắt mấy cái, Lận kêu lên một tiếng rồi che mắt, xấu hổ quá đi!

"Tỉnh rồi?" Kỳ cúi xuống nhìn vẻ mặt ảo não của Lận.

"Ta tới đón ngươi." Lận ôn nhu nhìn lại Kỳ.

"Kỳ huynh, đừng lo lắng! Lận vương chỉ là mệt nhọc quá mức thôi! Mà huynh, hay là để ta kiểm tra một chút nhé." Quốc sư ôn nhu khuyên nhủ.

Kỳ vẫn lắc đầu như cũ, đột nhiên Lận nói: "Không sao, ta có mang theo dược cho Kỳ rồi." Vừa nói, Lận vừa móc một bình sứ ra, lấy một viên dược đưa cho Kỳ.

Mùi thơm từ viên dược bay ra... Đây là cái gì? Kỳ nghi hoặc nhìn Lận, mà Lận chỉ cười đưa tới bên miệng Kỳ. Tin tưởng Lận, Kỳ cũng ngoan ngoãn uống nó.

Mấy ngày sau, Lận cùng Kỳ rời khỏi Dận Tiêu.

"Xảy ra chuyện gì?" Tân vương nhìn vẻ mặt kỳ quái của sư phụ, tò mò hỏi.

"Không..." Bách Tể Thân tự dưng nhớ ra mùi của viên thuốc đó hình như là thuốc an thai, trong lòng suy nghĩ, không lẽ mình nhớ nhầm.

Cũng chẳng để ý người ôm mình trên mặt đang hiện đầy thỏa mãn!

Thiên hạ ta muốn, người yêu ta cũng muốn!

Bởi vì thân thể Kỳ không chịu nổi bôn ba, nên suốt hành trình cứ đi một chút rồi lại dừng, kết quả mất luôn hai tháng, bất quá có mấy ngự y tốt nhất theo cùng, nên cũng không có vấn đề gì lớn, nhất là có cả vị ngự y mấy năm trước đã từng đỡ đẻ cho Kỳ. Trải qua điều trị, bụng Kỳ cũng đã đỡ đau hơn rất nhiều.

Nhưng chỉ khổ mỗi Tề Thị Vân ở trong cung đang mỏi mắt chờ mong mãi không thấy bọn họ trở về. Các đại thần cũng nơm nớp lo sợ, lo lắng đề phòng, tính tình của bệ hạ sao thoáng cái đã thay đổi thế này.

Chờ Kỳ về tới nơi, Ngâm Phong còn chưa kịp nhào tới, đã bị Tề Thị Vân túm lấy quăng cho hạ nhân.

Lận nhìn nhìn, ôi con trai... Con cứ lao vào như thế sẽ làm bụng Kỳ bị thương đó! Khác với Ngâm Phong đang rơm rớp nước mắt, Y Phong có vẻ trưởng thành hơn, thanh âm lảnh lót vang lên: "Phụ thân."

Kỳ cười cười cho hai đứa con mỗi người một cái hôn, đương nhiên là vẫn trong cái ôm Tề Thị Vân rồi, bởi vì bụng Kỳ đã to, cong người xuống không tiện.

Chờ dỗ dành hai tiểu hài tử, à, phải là dỗ dành Ngâm Phong mới đúng, vì Y Phong rất nghe lời mà trở về, Kỳ trừng mắt nhìn hai người, thẳng đến khi hai người xấu hổ quay mặt ra chỗ khác, Tề Thị Vân cũng vậy, sau khi nhận được tin tức, y vừa hưng phấn vừa lo lắng, bây giờ đợi được Kỳ bình an trở về, y vui sướng đến mức hận không thể ôm hắn vào lòng, nhưng nhìn vẻ mặt của Kỳ, hay là không nên làm thế thì hơn.

"Các ngươi..." Kỳ muốn nói rồi lại thôi, thật sự không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng lại cắn răng xoa bụng.

Thai nhi sáu tháng đã rất rõ ràng, hai người thuận theo động tác của Kỳ, hai tròng mắt như tỏa sáng mà nhìn chằm chú.

"Kỳ, đừng lo lắng, từ lần trước ngươi khó sinh, chúng ta đã nghiên cứu rất nhiều dược..." Những lời sau đã biến mất dưới ánh mắt của Kỳ, Lận vội vàng im lặng, cười khan, người ta chỉ định nói không nên lo lắng, lần này nhất định thuận lợi sinh hạ thôi mà...

Đột nhiên, hai người nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng... Lần này, nhất định phải biết rõ hai tử là của ai... Ánh mắt của Lận và Tề Thị Vân giao chiến nảy lửa, Tề Thị Vân hỏi: "Bao tháng rồi?"

"Sáu tháng." Câu hỏi không đầu không đuôi thế mà Lận vẫn hiểu mà trả lời rất nhanh.

"..."

"..."

Hai người trong lòng lẩm nhẩm!

Sáu tháng... Mồ hôi đổ ròng ròng! Chẳng phải thời gian đó cả hai người đều quan hệ với Kỳ sao... Hài tử ơi, con lại có hai người cha rồi!

"Các ngươi nói gì." Vốn đang phẫn nộ, Kỳ không chút khách khí cho mỗi người một cái bạt tai.

Hai ngươi đều hối hận, sao lại đi nói ra hả trời!

~Hoàn chính văn~

phien ngoai

Mấy ngày nay, tâm tình Kỳ thật không tốt, vành mắt đen thật to lúc nào cũng đọng trên mặt hắn.

Mấy ngày nay, tâm tình Lận cũng thật không tốt. Kỳ yêu cầu càng lúc càng kỳ quái, chẳng lẽ dựng phụ nào cũng như vậy, lúc Lận thắc mắc quá mà hỏi, câu trả lời của Kỳ là xem thường, cộng thêm tức giận mà ngất đi. Cuối cùng lại bị Tề Thị Vân châm chọc mà hiểu ra...

Mấy ngày nay, tâm tình Tề Thị Vân cũng rất không tốt. Bởi vì tâm tình của Kỳ không tốt.

Cuối cùng, cả vương cung cũng tràn ngập không khí nặng nề.

"Nhanh lên, che hết những đồ vật hình tròn lại mau." Lận lớn tiếng phân phó.

Chuyện là như thế này, đột nhiên Kỳ nằm mơ ác mộng mà sợ hãi, hai người gặng hỏi mãi mới trả lời, thì ra gần đây, Kỳ cứ mơ tới thứ gì đó hình tròn, to có, nhỏ có, đen có, trắng có, đủ mọi màu sắc kích cỡ, kết quả ban ngày, cứ nhìn thấy hình tròn là tâm tình Kỳ cũng trở nên tệ hại.

Cho nên, toàn bộ vương cung giờ đây đang xử lý tất cả những thứ hình tròn...

Trên bàn cơm, chiếc đũa của Kỳ bỗng dừng lại, Lận cũng Tề Thị Vân cẩn thận quan sát chung quanh, ngay cả bát cũng đã làm thành hình tứ phương rồi mà, chẳng lẽ vẫn còn hình tròn...

"Viên thuốc này... hình như hôm qua có mơ tới..."

Đầu đầy hắc tuyến, viên thuốc đương nhiên phải là viên tròn rồi. Tên vương bát đản nào hôm nay trực bếp hả??? Hai người trong lòng rống lên...

Ngày hôm sau, một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên...

"A... cái thứ gì tròn to thế này... mau cầm đi!" Kỳ không biết có phải là vì có bảo bảo không mà tâm tình rất bất ổn.

"Đâu... đâu ạ!" Nghe thấy quát to, đám hạ nhân vội vàng chạy tới tìm cái thứ hình tròn.

Chốc lát sau, cả đám mồ hôi đầm đìa mà vẫn không thấy thứ đó.

"Chủ tử... xin hỏi chủ tử nhìn thấy ở đâu..." Tỳ nữ sợ hãi hỏi.

"To thế này còn gì..." Kỳ chỉ chỉ, nói.

Cả đám hạ nhân xấu hổ, cuối cùng mới dám nói: "Chủ tử, đó là bụng của người..."

Chân tướng chính là, Kỳ nằm mơ tất cả là vì cái bụng to tướng đè nặng hắn mà sinh ra ác mộng... Cho nên, Tề Thị Vân cùng Lận ba ngày nay cũng không có dũng khí bước vào cửa phòng Kỳ. Bởi vì lúc hạ nhân bẩm báo tình hình đã nói, Kỳ hô muốn phế hai tên cầm thú... Cho nên, hai người không thừa nhận bản thân là cầm thú đều tự giác không xuất hiện.

phien ngoai 2

trăm hoa đua nở khắp nơi theo gió mà đung đưa, cũng biểu hiện thân phận tôn quý của chủ nhân nơi này, và đương nhiên, vương tử của Tề Vân quốc lại càng đủ tư cách.

Hai đứa nhóc mặt đối mặt đứng đó, đứa lớn ước chừng tám, chín tuổi, cười như hoa nở, đang ha ha sờ đầu đứa bé lùn hơn nó một cái đầu, đứa bé chu cái miệng giận dỗi quay mặt đi.

"Đệ sẽ nhớ ta sao? Phong Phong!" Cúi đầu nhìn tiểu hài tử, đứa lớn nói.

"Hừ." Ta còn lâu mới nhớ ngươi.

"Đệ chờ ta trở lại, ta sẽ giúp đệ trở thành một vị vương vĩ đại nhất! Có được không? Phong Phong..." Sờ sờ, ôi mặt đệ đệ mềm quá đi.

"Không thèm, ta không cần ngươi giúp, Phong nhi tự mình cũng sẽ thành vị vương giỏi nhất."

"Nhưng mà, có ca ca giúp, đệ sẽ càng giỏi hơn!"

"Không cần! Ta tuyệt đối không cần ngươi giúp ta!" Phi, ta còn lâu mới bị ngươi gạt.

"..." Hài tử lớn hơn vẻ mặt đầy ủy khuất thương tâm, đôi mắt cũng như bị bịt kín một tầng hơi nước, trông thật đáng thương, đã thế còn cứ nhìn chằm chằm vào tiểu nhân nhi đang cố tỏ ra quật cường kia. Thấy vậy, đứa bé chột dạ, phảng phất như bản thân không đúng, ngay cả những năm tháng bị hắn ức hiếp, hãm hại, đùa bỡn cũng quên...

"Cái kia... được rồi, dù sao cũng có nhiều người giúp ta, ta miễn cưỡng đồng ý vậy.

Vừa nói xong, tiểu hải tử hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, bởi vì kẻ kia ngay lập tức đã tươi cười đắc ý như vừa thực hiện được gian kế, chẳng giống lúc nãy tẹo nào. Đứa nhỏ mặt đỏ bừng, sao mình ngu thế, bây giờ còn bị hắn lừa.

"Tên hỗn đản này, lại gạt ta! Tốt nhất ngươi nên chết luôn ở ngoài đi, đừng trở về nữa." Làm gì có ca ca nào lại đáng ghét như thế chứ.

"Không được, quân không nói đùa! Phong Phong thật thông minh!"

Tiểu hài tử còn muốn mắng nữa, nhưng bởi vì ánh mắt nghiêm túc của hắn, làm nó giật mình. Trong lòng nghĩ nghĩ, người này lại muốn trêu chọc mình rồi, nhưng lại nói không nên lời.

"Phong Phong, ta sẽ rất nhớ đệ với phụ thân! Đệ khẳng định sẽ không nhớ ta, nhưng, đừng quên ta nhé! Tuyệt đối không được quên ta!" Thanh âm nhẹ nhàng ngọt ngào như kẹo vang lên.

Vẫn đứng sau nhìn hai đứa, nam tử mặc cẩm phục đi ra: "Y nhi... lên đường thôi!"

"Phụ thân!" Hài tử lớn hơn nghe thấy tiếng gọi, vội vàng đi tới, còn vẫy tay tạm biệt đứa nhỏ.

Đứa nhỏ cũng bởi vì sắp ly biệt mà len lén nhìn bóng lưng của ca ca đang được mọi người vây quanh, nhưng lại kiêu ngạo nhất định không chịu đưa tiễn.

Mấy năm trôi qua, mỗi ngày lại nhớ nhung, oán hận hắn vì sao phải đi, rồi ngẫu nhiên chờ đợi hắn xuất hiện, cuối cùng là quên mất, đối với một tiểu hài tử mà nói, việc đó cũng không quá khó khăn, vương tử nhỏ tuổi chậm rãi quên dần việc này, ở trong cung, mọi người thuận theo ý nó, nịnh nọt nó, khiến những năm tháng xưa dần dần bị khóa sâu trong đáy lòng. Hơn nữa thời gian khá dài, ổ khóa từ từ rỉ sét, tựa hồ cũng không dễ mở, mà chủ nhân của trái tim này, cũng không có ý định mở nó ra.

"Vương huynh! Muội không lấy chồng!" Cô công chúa nhướn mi, chiếc roi trong tay quất lên đen đét.

"Ít nghịch ngợm thôi, đòi lấy cũng là muội, không lấy cũng là muội! Thiên hạ ai chẳng biết Vĩnh An công chúa sắp lập gia định, thế mà muội lại còn ầm ĩ." Nhẹ nhàng giễu cợt: "Chẳng lẽ là vì Phòng Hà Tiết đưa tới mấy vị mỹ nhân kia! Vương huynh không phải đã từ chối rồi sao, tuyệt sẽ không để muội phải chịu ủy khuất."

"Muội mặc kệ, trừ phi..." Đôi mắt khẽ chuyển, nàng nói tiếp: "Vương huynh hạ lệnh, Di Vân hầu vĩnh viễn không được nạp thiếp lấy thê."

"Việc này... Khả nhi đừng làm loạn nữa." Đế vương bất đắc sĩ cười khổ, Di Vân hầu đâu phải là người bình thường, làm sao có thể tùy tiện hạ lệnh được, chẳng phải sẽ làm cho người trong thiên hạ nhạo báng sao.

Đôi mắt xinh đẹp của công chúa tràn đầy trông mong: "Vương huynh, muội sẽ nói cho phụ vương biết huynh bắt nạt muội! Phụ vương sẽ làm chủ cho muội!" Vẫn là mấy vị phụ vương thương ta.

"Mấy năm nay phụ vương đã không có tin tức... nếu Khả nhi có thể tìm được bọn họ, vương huynh thật bội phục."

"Ca ca!" Thay đổi cách xưng hô, nàng làm nũng lôi kéo: "Ca ca..."

"Không được hồ đồ."

"...Mặc kệ, vương huynh không đáp ứng, Khả nhi thà chết không lấy..." Vung xà roi trong tay, Vĩnh An công chúa nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, lưu lại vị đế vương đang thở dài. Con bé này, được nuông chiều sinh hư.

Cuối cùng, Di Vân hầu phải chủ động thanh minh kiếp này chỉ có mình Vĩnh An công chúa, việc này mới chấm dứt, chỉ là sự thật đau xót đằng sau, người ngoài không ai biết.

"Di Vân hầu, khổ cực khanh quá, không biết Khả nhi làm gì khiến khanh chủ động làm thế, thề chung thủy với một người ngoài dung nhan ra thì kiêu ngạo ngang ngược, xảo trá vô cùng, tóm lại... sau này, Khả nhi nhờ khanh." Ừm, nói về Khả nhi như thế hình như có chút quá đáng, thôi bỏ đi. Đế vương thầm cầu khẩn cho người bạn tốt Di Vân hầu của mình...

Cách ngày công chúa thành thân không tới một tháng, sứ thần các nước đã lục tục kéo đến, còn lại thì cũng đang trên đường.

"Bệ hạ, sứ thần Dận Tiêu đã tới!"

"An bài đến Phồn Nghiệp điện..." Đứng dậy nhàn nhã để tỳ nữ sửa sang lại quần áo, vị đệ vương nói: "Khoan, lấy cái bộ màu xanh nhạt lần trước đến đây!"

Lần trước hắn ngại quần áo đó quá mức hoa lệ, nhưng hôm nay thì khác, dù sao cũng là Dận Tiêu, quốc gia duy nhất có thể chống lại Tề Vân, cho nên hoa lệ một chút cũng chẳng sao.

phien ngoai 3

Ngồi ở hoa viên phơi nắng, trong lòng Kỳ như có con mèo đang cào, rất là phiền.

Giữa trưa rảnh rỗi, Lận cùng Tề Thị Vân cho lui hết đám hạ nhân, rồi cùng canh giữ bên cạnh Kỳ, hai người đều biết, đứa bé này hoàn toàn là ngoài ý muốn, Kỳ nhất định sẽ không thích. Nhưng bọn họ chung quy cảm thấy Kỳ đối với hài tử còn tốt hơn cả với bọn họ... Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây lại là sự thật đau lòng!

Kỳ nằm trên ghế dài, cái bụng tròn xoe nhô cao khỏi lớp áo, bởi vì hơi nóng, nên Kỳ đã cởi hai nút ra cho dễ chịu, làn da trắng nõn cùng xương quai xanh gợi cảm cứ thế hiện ra...

Hai người không khống chế được mà len lén ngắm nhìn.... Từ khi trở về từ Dận Tiêu, hai người sợ thai nhi không yên, nên cũng không dám tới gần Kỳ!

Kỳ nhàm chán ngồi nghịch hoa, lỡ đãng quay đầu, chứng kiến vẻ mặt dê già của Lận và Tề Thị Vân, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên! Hỗn đản!

Có hài tử đã làm hắn buộn bực lắm rồi, thế mà hết lần này đến lần khác, cái đứa nhóc trong bụng kia còn giày vò hắn, ngay cả đi cũng phải có cả đám người đằng sau. Đã thế hai tên kia còn thường xuyên răn dạy hạ nhân phải chú ý thân thể hắn, cứ như sợ người khác không biết hắn bụng to không bằng, nghĩ tới đây, tâm tình tốt đẹp của Kỳ không khỏi trở nên âm u.

Chân cũng đã bắt đầu sưng to, bỗng Kỳ nhớ tới vẻ mắt sắp chảy nước miếng của hai người kia, bực mình chỉ muốn cầm chén nước hất vào bọn họ.

"Lận..." Kỳ mỉm cười gọi.

"Hả?" Lận giật mình vội vàng trả lời.

"Chân ta đau."

"Để ta xoa cho ngươi." Có bảo bảo nên máu khó lưu thông đây mà, Lận lập tức chạy tới.

"Ta cũng giúp một tay." Tề Thị Vân thấy Lận tích cực như vậy, không cam lòng mà chạy theo.

Thế là mỗi người một chân cứ thế mà làm.

"A... ah...."

"Ah... ưm... ở đó..."

"Thoải mái quá... a..."

Kỳ mở miệng rên rỉ, tựa hồ công phu xoa bóp của hai người rất giỏi...

Tề Thị Vân và Lận đầu đầy mồ hôi, nếu không phải đang ngồi xổm, thì sợ rằng cái thứ phía dưới kia đã sớm hiện hình rồi. Vẻ mặt thoải mái của Kỳ lại càng thêm quyến rũ hai ngươi bọn họ, xong hết rồi, chịu không nổi nữa rồi.

"À..."

Hai người nhìn nhau, đồng thời mở miệng: "Bọn ta ra ngoài một chút..."

Vừa nói vừa vọt vào phòng tự an ủi, trong đầu nhớ lại vẻ mặt thở dốc của Kỳ, cả hai cười khổ, không ngờ chỉ mới xoa bóp chân, mà Kỳ đã kêu quyến rũ như vậy...

Nhìn bóng lưng hai con sói chạy như điên đằng xa, rồi lại nhìn dấu vết hồng hồng trên chân, Kỳ làu bàu: "Kỹ thuật xoa bóp tệ hại!" Lần sau nhất định không để bọn họ xoa bóp nữa, thật là, đau chết đi mất.

  Phiên ngoại 4: Đặt tên. 

Ngươi nghĩ đặt tên cho đứa nhỏ này là gì?" Lận nhìn Kỳ đang lười biếng nằm dài, đột nhiên lên tiếng hỏi Tề Thị Vân.

"Hả? Tên... còn không biết là nam hay nữ mà?" Phục hồi tinh thần, Tề Thị Vân nghiêm túc hỏi lại.

"Cứ nghĩ trước đi..." Lận tươi cười đáp, còn nhe hàm răng trắng phau làm Tề Thị Vân chói mắt mà phải lấy tay che mắt lại.

"Ừm, nếu là con trai... Ngâm Phong cùng Y Phong đều có một chữ phong, hay là cứ đặt cái gì Phong đi."

"Diệp Phong?"

"Không ổn... nghe cứ na ná như là "dã phong" ý... Ngươi tính làm một gia đình toàn người điên hả?"

*Dã phong: dã là "cũng", phong là "điên"

"Thế ngươi chọn thử xem..." Đế vương bị đả kích mà liếc mắt xem thường nhìn Lận.

"Tê Phong... Tê phượng vu hoàng, thấy sao?" Lận đắc ý nói.

"...Thế có khác gì "tề phong" đâu..."

*Tề phong: tề là "như nhau, đồng thời", phong là "điên" => điên như nhau =))

"Bỏ đi, thế nếu là con gái thì sao..."

"Linh Phong?"

"Ngọc thụ lâm phong á?"

"Cái đầu ngươi, là chữ linh bên cạnh chữ thủy ấy..."

"..."

"..."

Sau giờ ngọ, hai người miệng khô lưỡi nóng, tình trạng sức cùng lực kiệt...

"Thôi đi... không chọn nữa, lần sau tiếp tục. Ngươi toàn khiêu khích ta..." Tề Thị Vân liếc Lận một cái.

"Gì chứ, ngươi thì khác gì."

"Bất quá, chọn một chữ đặt trước chữ Phong... phải thật cẩn thận..."

"Ừ."

Nhìn hai người liên tục gật đầu, Kỳ không nhịn được mà hỏi: "Chẳng lẽ chọn một cái tên có chữ Phong tệ lắm sao?" Chữ đó rất hay mà...

"Không, đương nhiên không phải... Chữ Phong quả thật rất hay, là bọn ta tài sơ học thiển thôi..."

Lận cắt đứt lời y, nói: "Tài sơ học thiển là ngươi... Ta nhất định sẽ nghĩ ra một cái tên xứng với chữ Phong cho mà xem..."

Tề Thị Vân rất muốn cãi lại, nhưng ngại Kỳ ở đây, nên đành miễn cưỡng cố nặn ra một nụ cười nhăn nhó.

Thế là, tên của hài tử đã được xác định một nửa...

~Toàn văn hoàn~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro