Chương 10 : Gần như xấu xí suốt đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : #Mặc_Hy
            #Thiên_Hoa

    Vì vậy, cô đã quăng nó trong nhiều năm. Nó thực sự không làm ngạc nhiên?

    Diệp Ảnh Ảnh chỉ muốn chết!

    May mắn thay, lần này cô chỉ hóa trang trong thời gian ngắn , nếu không cô sẽ là người xấu xí cả một đời.

    "Làm thế nào? Có vấn đề gì không?"

    "Không!..." Diệp Ảnh Ảnh trả lời với một lời than phiền.

    "Oh ..." Tiếng cười khúc khích của người đàn ông truyền đến tai cô.

    Diệp Ảnh Ảnh nhìn người đàn ông với sự ngạc nhiên.

    Anh ta với khuôn mặt rực rỡ khác  thường, không lạnh lùng , không bạo lực , không trống rỗng, không thờ ơ, khôn buồn bã ...... Dạ Hàn thực sự ...cười !!!

    Cô  phát hiện ra rằng người đàn ông này tâm trạng có vẻ đặc biệt tốt trong ngày hôm nay?

    Có phải vì đêm qua anh ta ngủ ngon không?

    Thực tế , Dạ Hàn hay mất bình tĩnh, cáu gắt vì chứng mất ngủ của anh. Anh thực sự có sức chịu đựng tuyệt vời, nếu là người khác chắc không thể chịu đựng được như vậy . Nhất là khi nó kéo dài.

    Nghĩ về điều này, tâm trí của Ảnh Ảnh bắt đầu hoạt động.

    Cô có nên tận dụng cơ hội quý giá hôm nay yêu cầu anh ta dỡ bỏ lệnh cấm không?

    Bởi vì cô gần như không thể tìm lối thoát, Dạ Hàn luôn đóng cửa nhốt cô ở nhà trong sự lạnh lùng,anh rất dữ, ngay cả trường học cũng không cho cô đi .

    Trước khi xuống cầu thang, cô nhận được một tin nhắn văn bản của lớp trưởng , thông báo cho cô đi học, nếu cô vẫn tiếp tục trốn học, nhà trường sẽ xử lý kỷ luật hoặc thậm chí cô sẽ bị đuổi học.

    Trước đây, cô đã bị rớt hạng vì điểm số của mình. Vì vậy, năm cô 20, cô chỉ đang học năm thứ ba trung học.(là Trung Quốc nên cấp học không giống Việt Nam nha^^)

    Cô nhớ rằng chỉ có một điều khiến cô đam mê trong cuộc sống thường nhật của mình, đó là Cố Việt Trạch.

    Trước khi biết Dạ Hàn, cô luôn ở cùng với Cố Việt Trạch. Nhưng sau khi gặp Dạ Hàn ,cô luôn tìm cách trốn chạy khỏi Việt Trạch. Cô không còn tâm tư để học gì cả . Sau này, ngay cả trường cũng không đến được, vì vậy cô đã bỏ lỡ kì thi tốt nghiệp.

    Lần này, cô không thể tự mình kiêu ngạo như cuộc sống trước đây nữa, cô đã từng hủy hoại bản thân mình. Và giờ cô nhận ra rằng mọi thứ cô có trong quá khứ là được Diệp gia Diệp Y Y và Cố Việt Trạch cho cô.

    Mấy năm nay, mặc dù cô luôn chạy trốn,chọc giận Dạ Hàn , nhưng sau giờ cô không đi với Cố Việt Trạch , vì vậy mối quan hệ của cô với Dạ Hàn không đến mức không thể khắc phục được. Cô sẽ có thể đấu tranh cho một cái gì đó...

    Diệp Ảnh Ảnh đan hai tay lại với nhau ,hít thở sâu và tạm bắt đầu, " Dạ Hàn , về kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi phải nắm bắt thời gian để tìm hiểu, tôi có thể ...... đi học trở lại chưa?"

    Hầu như vào lúc cô nói xong , không khí ngôi nhà ngay lập tức trở nên nặng nề, và khuôn mặt lạnh của người đàn ông quay trở lại.

    Diệp Ảnh Ảnh hơi choáng.Nhưng không có gì lạ! Làm thế nào cô có thể làm cho anh tin rằng cô đang thực sự muốn đi học ? Cô sợ anh ta sẽ nghĩ cô muốn trốn thoát!

    Cô biết không dễ dàng gì , Ảnh Ảnh thất vọng nhìn món bánh yêu thích của cô đã không còn cảm giác ngon miệng, giọng thấp thì thầm: "Nếu không thể... cũng không sao."

    Tuy nhiên, mặt của Dạ Hàn không chỉ không trở nên tốt hơn,  mà nó còn ảm đạm hơn.

    Diệp Ảnh Ảnh không muốn cuối cùng  vẫn dẫn đến căng thẳng và làm cho anh tức giận, nhanh chóng nói: "Tôi sẽ không nói về nó nữa ."

    Dạ Hàn không nói gì, chỉ nhìn cô với đôi mắt thể hiện sự sợ hãi, khuôn mặt vui tươi đã biến mất , tâm trạng bất ngờ khó chịu không kiểm soát được ......

    Diệp Ảnh Ảnh từ bỏ xem xét, người đàn ông này thực sự là quá khó để làm hài lòng,  tại sao chỉ một cái nhìn đã như muốn giết người ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro