Chương 8 : Tất Cả Đã Bị Cô Ấy Phá Hỏng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : #Mạc_Hy
           #Thiên_Hoa

    Dạ Hàn dường như có tâm trạng tốt, anh ta  quay mặt ra cửa sổ.

    Lâm Khuyết nhìn anh trai, nhưng tính khí của anh trai rất bạo... Anh vô cùng đau lòng, "Cửu ca ah, anh nói xem tình trạng cơ thể của anh trông rất không ổn , có nhiều phụ nữ như vậy sao anh không muốn? Tại sao lại tự hủy hoại mình? "

    Diệp Ảnh Ảnh chỉ thay đổi quần áo và đi xuống cầu thang, vô tình nghe được những lời của Lâm Khuyết .

    Tại sao âm thanh này quá quen thuộc?

    " Cho đôi khi anh muốn thử đổi hương vị mới, việc đó không có vấn đề, nhưng tại sao không phải phụ nữ chơi qua đường , mà tận hai năm, em  không thể chịu đựng được ......"

    Lâm Khuyết nói xong , phía đối diện vẫn không động tĩnh , Lâm Khuyết vẫn chú ý đến anh nhưng ánh mắt của anh đang nhìn chăm chú vào tầng trên .

    Lâm Khuyết vô thức vẫn nhìn vào đôi mắt của Dạ Hàn.

    Hai giây tiếp theo, đột nhiên ánh mắt của anh ta sáng lên .

    Anh ta nhìn thấy một cô gái đứng trên lầu, một cô gái cùng váy trắng tinh khôi, dáng người thanh mảnh, mái ngắn , đôi mắt sáng ngời, đôi môi đỏ mộng, làn da trắng muốt, cô giống như tiên nữ hạ phàm vậy .

    Cô gái này đơn giản nhưng... phải nói là... đẹp!

    Ngay cả với Dạ Hàn , anh cũng phải choáng ngợp.

    Điều thú vị nhất là có khói giống như sương mù, nó chỉ là một khoảnh khắc hợp muốn nổ tung!...

    Cho đến khi Diệp Ảnh Ảnh đến bên bàn, Lâm Khuyết vẫn mơ màng.

    Diệp Ảnh Ảnh lướt mắt vào cái bàn, trong quá khứ, cô  ngồi cách rất xa Dạ Hàn , cô nghĩ về nó và chọn ngồi gần anh.

    Nhìn thấy cô gái này thực sự ngồi xuống bên cạnh anh, thư kí của Dạ Hàn có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm  vào mắt cô.

    Nói chính xác hơn, vì sau khi Ảnh Ảnh ngồi xuống, anh bắt đầu ăn sáng mà không nói một lời.

    Từ khi cô tới , đôi mắt tinh quái của họ luôn luôn rơi vào cơ thể cô.

    Đột nhiên trở lại với mình ban đầu , trên thực tế, cô cũng rất xấu hổ, không biết thái độ của Dạ Hàn sẽ như thế nào .

    Nhưng dù sao,  cứ phải trang điểm như ma vào ban đêm,giờ  nhìn bản thân như vậy cô cảm thấy có chút hạnh phúc.

    Khi Ảnh Ảnh nghĩ về điều đó, cô bắt đầu bồn chồn nhưng vẫn  an tâm.

    Vào lúc đó, một ngón tay mảnh khảnh đột nhiên chạm vào má cô.

    Diệp Ảnh Ảnh nhìn chằm chằm và toàn bộ cơ thể cô như bị mắc kẹt ở đó.

    Sau đó, cô thấy ngón tay hất vài sợi tóc gần như rơi vào cháo của cô và vén nó ra sau tai.

    Lúc này, Dạ Hàn lười biếng dựa lưng lên chiếc ghế, sau khi hất tóc của cô vội vàng rút tay lại, đôi mắt chưa phục hồi và anh nhanh chóng từ từ quét qua chỗ cô.Anh cảm thấy có chút nóng và chăm chú nhìn mọi biểu hiện tinh tế của cô.

    Ảnh Ảnh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy tay hất tóc để không rơi vào lần nữa.

    Tại thời điểm này, Lâm Khuyết cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hạ thấp giọng hào hứng đi đến chỗ ngồi lê đôi mách, " Cửu ca ! Anh cuối cùng đã tìm ra! Em cũng muốn tìm một người như vậy,  rất nữ tính và xinh đẹp. Em muốn chăm sóc cô ấy ngay cái nhìn đầu tiên ! Tại sao anh lại làm tổn thương cô ấy, cùng người phụ nữ xấu xí Diệp Ảnh Ảnh để hủy hoại cô ta!"

    Diệp Ảnh Ảnh:" ...... Hủy ...hoại ....?"

    Lâm Khuyết nói:" Vâng, cô ta rất xấu xí và luôn muốn rời khỏi người đàn ông này."

    Ảnh Ảnh : "...... xấu ...xí ......?"

    Lầm Khuyết :"Đúng! Mặc dù Ảnh Ảnh và anh đã cùng với nhau 2 năm, tuy là chặng đường cũng tương đối , nhưng cô ta rất mập nặng tơí150 kg, cô ta chỉ để cho anh xâu chuỗi ngọc không rõ. Có lẽ anh nên buông bỏ! "

    Ảnh Ảnh:" ... !!! ...Nói láo! Rõ ràng là 140kg ! Mặc dù cô ấy béo và khủng khiếp vào thời niên thiếu,nhưng trọng lượng của cô ấy không vượt quá 150kg"

    Lâm Khuyết : "Cửu ca ,  em không hiểu hương vị của anh thế nào, nhưng anh thích  một người phụ nữ béo?"

   
   "Người... phụ nữ ...béo?" Diệp Ảnh Ảnh cuối cùng không thể chịu nổi !

    Không có cô gái nào có thể chịu đựng được khi liên tục bị nói là béo!

    "Này"!

    Ảnh Ảnh  đột nhiên nặng nề đặt xuống đôi đũa trong tay , với đôi mắt như con dao sắc nhìn về phía Lâm Khuyết hét lên :"Lâm Khuyết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro