Chương 4: Ta là ni cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước được đưa vào trong miệng, người nam nhân hơi giật mình, cuối cùng chậm rãi mở mắt trong ánh nhìn chăm chú của Lâm Lập Hạ.

"Tiểu ni cô, ngươi thật to gan!" Giọng nam trầm vang lên, trong con ngươi đen láy lóe lên vẻ nguy hiểm.

Lâm Lập Hạ nghe vậy thì ngẩn người, sau đó lập tức tức giận: "Thí chủ, ngươi đây là có ý gì?" Lời nói vừa ra khỏi miệng mới phát hiện bản thân nói theo giọng điệu ni cô trong miệng hắn, đáy lòng không khỏi cười cười, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ giận dữ. Có nhầm hay không vậy, cô đã có ý tốt cứu hắn, câu đầu tiên của hắn khi tỉnh lại là trách cô gan lớn?

Lý Triệt nhìn miệng vết thương trước ngực đã được băng bó tốt, lại nhớ đến lúc bản thân mình hôn mê. Hắn nhớ được bản thân bị tiểu ni cô này ca hát mà thấy phiền chán không chịu nổi, sau đó ý thức dần trở nên mơ hồ, lúc nhận thấy bản thân đã không chống đỡ nổi nữa thì cả người đã rơi xuống đất, hắn còn cố ý di chuyển đến đúng vị trí của ni cô kia, sau khi ngã lên người ni cô thì ngất đi, giờ nhìn lại thì chắc ni cô này đã cứu hắn.

Nhưng mà… Lý Triệt thử cử động cách tay phải, đúng như trong suy đoán của hắn, không một chút phản ứng. Lại nhìn tiểu ni cô mang gương mặt tức giận, Lý Triệt mở miệng hỏi: "Vừa rồi ngươi mang ta vào bằng cách nào?"

Lâm Lập Hạ mở miệng nói như kiểu hiển nhiên: "Tất nhiên là lôi vào." Người lớn như vậy, chẳng lẽ lại dùng kiểu bế công chúa?

Lôi? Khóe miệng Lý Triệt giật giật: "Lôi kiểu gì?"

"Đương nhiên là…" Lâm Lập Hạ cảnh giác dừng lại, nhìn chằm chằm cánh tay của hắn, lại hướng lên trên nhìn vẻ mặt cười mà như không cười kia, đột nhiên nhớ tới tiếng "Lộp bộp", sẽ không phải là… Lâm Lập Hạ vươn tay đẩy đẩy cánh tay hắn, lại nhìn tươi cười trên mặt hắn càng lớn, cả người nàng rụt lại nói: "Sẽ không phải như vậy chứ."

Lý Triệt hừ một tiếng: "Chính là như vậy đấy, cảm ơn ngươi đã ban tặng, cánh tay của ta bị trật khớp."

Lâm Lập Hạ nghĩ người nặng như vậy dựa vào lực của cánh tay kéo thì trật khớp cũng đúng, lại nói, vì sao cô lại lôi hắn, còn không phải muốn cứu hắn sao?

"Thí chủ, bần ni cũng là có ý tốt, lại hại tay thí chủ bị trật khớp thật vô cùng xin lỗi." Đã đóng giả ni cô, vậy thì cứ coi như thế đi. Lại nói, người trước mắt này chắc cũng không phải người bình thường, nếu sau này hắn lại đi tìm cô tính sổ thì làm sao bây giờ?

Lý Triệt buồn cười nhìn cô, vừa rồi chẳng qua kêu một tiếng ni cô, nàng một câu lại một câu xưng bần ni. Nhìn mái tóc đen dài của nàng, ngũ quan tinh xảo diễm lệ, mang sắc đẹp rực rõ, nhìn kiểu gì cũng không giống một ni cô.

"Ngươi là ni cô?" Lý Triệt mở miệng hỏi, giọng điệu rõ ràng mang theo vẻ không tin.

Lâm Lập Hạ gật gật đầu: "Bần ni đương nhiên là ni cô." Không tin cô là ni cô còn cứ mở miệng gọi bậy tiểu ni cô tiểu ni cô.

Lý Triệt a một tiếng, lại nhìn gương mặt cô: "Vậy vì sao không quy y?"

Lâm Lập Hạ bị hắn nhìn cả người đều thấy không tự nhiên, giọng điệu nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Sư phụ ta nói mười tám tuổi ta mới có thể quy y."

Lý Triệt nhíu mày: "Sao ta không biết, quy y cũng phải chọn ngày?"

Lâm Lập Hạ nghĩ sự tình ngươi không biết còn nhiều lắm, đâu chỉ mỗi việc này: "Thiên hạ to lớn vô cùng, thí chủ chưa nghe qua cũng không có gì lạ cả."

"Thế tiểu ni cô tên gì?" Lý Triệt cố gắng di chuyển thân hình, điều chỉnh tốt vị trí, tay trái đỡ lấy tay phải.

"Pháp danh của bần ni là Ngộ Không." Là một fan trung thành của Tề Thiên Đại Thánh, hôm này Lâm Lập Hạ nàng cuối cùng cũng có thể dính chút quan hệ.

"Ngộ Không?" Lý Triệt cười cười: "Tên này cũng thật hay." Tay trái dùng sức đẩy tay phải về phía trước, rắc rắc một tiếng, cánh tay lại trở về bình thường.

Lâm Lập Hạ trợn mắt há mồm nhìn, người này đúng thật là "cao thủ trong truyền thuyết", cánh tay lại hoàn hảo như ban đầu rồi.

"Tiểu ni cô, sư phụ ngươi chưa từng dạy nam nữ khác biệt sao?" Lý Triệt tựa vào trên vai cô hỏi một câu.

Lúc này Lâm Lập Hạ mới phát hiện từ nãy đến giờ tên này luôn tựa trên người mình, đối với trêu đùa của hắn, Lâm Lập Hạ không chút hoang mang trả lời: "Sư phụ nói, chỉ cần không thẹn với lòng thì không cần để ý đến lời ra tiếng vào của thế tục."

"Tiểu ni cô thật sự thấu triệt." Lý Triệt nhìn mặt cô không có một chút ngượng ngùng nào mới tin cô thật sự không để ý, đối với cô có một tia tán thưởng.

Lâm Lập Hạ cười ôn hòa có lễ, trong lòng lại thầm oán, tiểu ni cô, lại là tiểu ni cô: "Thí chủ đã không còn gì đáng ngại thì nên sớm trở về đi."

Lý Triệt nghe thế nào cũng thấy cô đang đuổi hắn: "Tiểu ni cô đang đuổi ta sao?"

"Thí chủ nói gì vậy." Lâm Lập Hạ đương nhiên không thừa nhận: "Thí chủ đang bị thương nặng nên tĩnh dưỡng thật tốt, sớm về nhà mới tốt."

"Ngươi băng bó cho ta sao?" Lý Triệt chỉ chỉ trước ngực.

Lâm Lập Hạ nhìn vết thương bị mình băng bó lung tung "áy náy" nói: "Bần ni chỉ làm sạch qua một chút, miệng vết thương của thí chủ rất sâu, vẫn nên mời đại phu khám lại thì hơn." Nam tử này bị vết thương nặng như vậy rõ ràng là bị truy sát trong truyền thuyết, cứu hắn một mạng đã tốt lắm rồi, nếu kẻ thù của hắn tìm đến thì làm sao đây?

Lý Triệt giống như có thể đọc được suy nghĩ của cô, cố ý tỏ vẻ mệt mỏi nhắm hai mắt lại: "Tiểu ni cô, ta cũng muốn đi, nhưng thân hình thật sự không động đậy được."

Lâm Lập Hạ nghĩ tới miệng vết thương dữ tợn kia, cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Vậy ngươi cứ ở trong này nghỉ ngơi đi." Lại cẩn thận đỡ cả người hắn tựa vào ghế tựa, Lâm Lập Hạ đứng dậy đi ra ngoài.

Đôi mắt đang nhắm của Lý Triệt lại chậm rãi mở ra, u quang chuyển động trong con ngươi đen nhánh. Hôm nay vốn dĩ hắn lên núi săn thú, lại lọt vào vòng vây của thích khách. Thích khách lần này võ công cao cường, ra tay tàn độc, ám vệ bên người bị giết chẳng còn mấy người, chính hắn cũng bị chém một nhát trước mặt, cuối cùng nhờ vài thị vệ che dấu mới trốn được tới nơi này.

Vốn chỉ muốn nghỉ ngơi trên cây một lúc, chờ người trong phủ tìm được hắn. Ai ngờ vết thương quá nặng, lại rơi từ trên cây xuống. Cũng may hắn gặp phải một ni cô không giống ni cô, bằng không hôm nay hắn thực sự lành ít dữ nhiều.

Nghĩ đến đây đôi mắt Lý Triệt híp lại, giữa con ngươi xẹt qua vẻ lạnh lùng, việc lần này dù thế nào hắn cũng phải điều tra rõ ràng. Còn về Tử thần chi nữ… Lý Triệt cười trào phúng, chắc bây giờ tiểu Tứ với tiểu Cửu đều đã biết sự tình về Tử thần chi nữ, bằng không tại sao đột nhiên tiểu Tứ lại chăm đến thăm phủ Thừa tướng như thế?

Phải biết rằng tiểu Tứ cũng không phải một người ham mê sắc đẹp. Quốc sư nói Tử thần chi nữ có thể ở trong một nhà phú quý phía Đông, Nam, Bắc kinh thành. Mà ba nhà lần lượt phía Đông là Lâm phủ đệ nhất kinh thành, phía Nam là phủ của trọng thần Thừa tướng, còn phía Bắc là phủ Thượng thư.

Mọi người đều biết, Thừa tướng có nữ nhi Doãn Vô Song, là tài nữ số một của kinh thành. Dung mạo thanh tú, ba tuổi làm thơ, bỗng dưng nổi tiếng, tính tình lãnh ngạo (lạnh lùng + kiêu ngạo), năm nay mười sáu tuổi.

Nữ nhi Tô Ý Nhi phủ Thượng thư, dung nhan tuyệt sắc, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ của kinh thành, năm nay cũng mười sáu tuổi.

Về phần Lâm phủ kia, cũng có một nữ nhân năm nay mười sáu xuân xanh, là nữ nhi của thiếp thất Lâm Viễn Sơn mang vào, không phải con ruột của Lâm Viễn Sơn. Nói đến Lâm Đại tiểu thư Lâm Lập Hạ kia, thanh danh so với Doãn Vô Song và Tô Ý Nhi cũng không hề nhỏ, có khi còn vượt qua. Nhưng mà người này có thể xem nhẹ.

Tô Ý Nhi là thanh mai trúc mã của tiểu Cửu, tiểu Cửu có hơn một phần thắng. Chẳng qua… Trên mặt Lý Triệt hiện lên một nụ cười sâu xa, Tử thần chi nữ nhất định phải là của hắn.

Đúng lúc này, Lý Triệt nghe thấy có tiếng bước chân đi lại đây, hắn cảnh giác cả người căng thẳng.

"Thí chủ, chắc ngươi đói bụng rồi." Thật ra Lâm Lập Hạ không có lòng tốt như vậy, nhưng mà nghĩ đến vết thương nặng của hắn liền thấy đồng tình. Thật ra không có gì cả, trước kia cô gặp chó nhỏ mèo nhỏ còn giúp đỡ, huống hồ hiện tại lại là một con người lớn như vậy.

Lý Triệt thú vị nhìn nữ tử đang bưng đồ ăn vào: "Tiểu ni cô thật tốt bụng."

"Tục ngữ nói giúp người phải giúp cho trót." Lâm Lập Hạ cũng không nói nhiều, đặt thức ăn trước mặt hắn.

Lý Triệu cười cười, nhìn đồ ăn nhưng cũng không động. Lâm Lập Hạ nhìn thì biết hắn đang lo lắng cái gì, vươn tay chuẩn bị lấy cơm đi: "Thí chủ không đói bụng thì thôi vậy."

Nếu muốn hắn chết, cô còn cứu hắn làm gì, vừa rồi chỉ cần đâm vài cái lên vết thương hắn thì hắn lập tức đi đời nhà ma.

Lý Triệt thấy vậy thì nâng tay ngăn động tác của cô lại: "Tính tình thật nóng, chẳng qua bây giờ tay ta không tiện." Vết thương trước ngực hắn kéo dài đến tận cánh tay, tay phải vừa mới trật khớp không thể dùng lực, giờ muốn ăn cơm cũng có chút khó khăn.

Lâm Lập Hạ im lặng, chẳng lẽ còn muốn nàng đút cơm cho hắn sao?

"Nếu tiểu sư phụ thấy không tiện thì thôi vậy." Lý Triệt mang biểu cảm không muốn miễn cưỡng nàng, cố hết sức nâng tay trái lên cầm đôi đũa.

Lâm Lập Hạ nhìn tay hắn cầm đôi đũa mà cũng run run, huống hồ vừa rồi hắn cũng sửa miệng gọi cô là tiểu sư phụ, vì thế đoạt lấy đôi đũa trong tay hắn. Nghĩ nghĩ, cứ coi trước mắt là một tên điên không thể tự gánh vác là được.

Lý Triệt thấy thế đôi mắt lập tức mang theo ý cười, gương mặt trở nên nhu hòa, ngũ quan sáng sủa.

"Tiểu ni cô, bình thường các ngươi đều ăn như vậy sao?" Lý Triệt há miệng ăn thức ăn Lâm Lập Hạ đút tới, rau xanh, củ cải muối?

Lâm Lập Hạ cũng không chấp hắn lại gọi cô là tiểu ni cô, chuyên tâm gắp thức ăn: "Ừ, người xuất gia đều ăn thanh đạm như vậy." Thật ra cô thích nhất là đồ cay Tứ Xuyên, ăn mới đã nghiền.

Lý Triệt nhìn trước ngực cô chế nhạo: "Khó trách ngươi lại gầy như vậy."

Lâm Lập Hạ giật giật khóe miệng, coi như không nghe thấy lời nói của hắn tiếp tục đút cơm. Thật ra cô đã xem qua, Lâm Đại tiểu thư tuy mới mười sáu, thân hình cũng thuộc loại vô cùng mảnh mai, nhưng chỗ nào lồi nên lồi, chỗ nào lõm nên lõm, chẳng qua bây giờ đang mặc bộ quần áo rộng thùng thình nên không nhìn ra thôi.

Một chén cơm được đút sạch sẽ, Lâm Lập Hạ lấy một chiếc khăn tay từ trong tay áo đưa cho Lý Triệt: "Trời cũng đã muộn rồi, thí chủ cứ nghỉ ngơi trong này đi, bần ni đi về trước."

Lý Triệt cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng: "Đa tạ tiểu sư phụ."

Lâm Lập Hạ nhìn hắn gật đầu rồi bước ra cửa, Lý Triệt nhìn khăn cười cười, cất vào trong lòng.

Thời tiết đầu hạ mưa nhiều. Đêm khuya, bầu trời vạch ra vài tia chớp, hạt mưa càng ngày càng nặng rơi xuống tạo ra âm thanh lớn, có người trong phòng trằn trọc khó ngủ.

Lâm Lập Hạ không biết mình đã xoay người lần thứ mấy, mưa to với sấm chớp ngoài cửa sổ làm cô không thể ngủ được. Không biết tên nam nhân kia thế nào rồi. Lâm Lập Hạ nghĩ mình đúng là mang bản tính gà mẹ, nhưng mà đã giúp mấy lần rồi, thêm một lần nữa cũng có sao? Bây giờ đang là đầu hạ, buổi tối gió mát, hôm nay lại mưa to như vậy, tên kia lại đang bị thương… Ai ai aizzz.

Cuối cùng Lâm Lập Hạ chấp nhận đứng lên mặc thêm quần áo, cầm ô vải dầu đi đến hoa viên hậu đường. Gió mang theo nước mưa thổi lên trên mặt, Lâm Lập Hạ lau nước trên mặt rồi đi tiếp.

"Thí chủ." Ngẩng đầu lên vừa định gọi người, lại bị tình huống trước mắt dọa cho phát hoảng, Lâm Lập Hạ kêu lớn: "Này, ngươi đừng có mà dọa ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro