Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7. "Ôi. cậu ăn chậm một chút"

Phác Xán Liệt thật vất vả kéo Biện Bạch Hiền ra.

Biện Bạch Hiền thấy thức ăn nhãn tình sáng lên mà bắt đầu ăn như hổ đói.

"Tớ gần chết đói rồi"

"Hảo, hảo, là lỗi của tớ"

Phác Xán Liệt đi rót cho Bạch Hiền chén nước.

"Tớ không kéo nổi cậu đi, ăn từ từ"

"Ai cần cậu lo... ngô.. khụ khụ.."

Không cẩn thận sặc, Bạch Hiền bắt đầu ho khan.

"cậu xem, cậu xem, tớ đã nói ăn từ từ thôi mà"

Phác Xán Liệt ngồi bên cạnh vỗ vỗ sau lưng Bạch Hiền, một bên đưa cho cậu chén nước.

"Này, đại minh tinh, cậu nên giữ hình tượng một chút"

"cậu ghen tị sao."

Biện Bạch Hiền trừng mắt lườm hắn một cái, thuận miệng mà trả lời một câu.

Phác Xán Liệt cười vui vẻ, đưa tay xoa đầu cậu vài cái.

Bạch Hiền tỏ vẻ chán ghét, nhưng lại không cách nào tránh né.

"A, cậu gần đây khỏe không vậy?"

"Cái gì?"

"Sắc mặt thoạt nhìn rất kém"

"Ảo giác của cậu à."

Bạch Hiền buông bát xuống "Không ăn nữa"

"No rồi sao?"

"Ừ."

Phác Xán Liệt đứng dậy đem toàn bộ rác trên bàn thu thập ném vào thùng rác.

"Tớ nói thật đó, cậu nếu mệt mỏi, có thể nói với công ty nghỉ ngơi mà"

"Vậy ai cho tớ tiền? ai nuôi tớ?"

"Tớ"

"cậu và tớ có quan hê gì, có thể dưỡng tớ cả đời không?"

Nhất thời, hai người có điểm xấu hổ, Phác Xán Liệt không biết trả lời cậu thế nào.

Rõ ràng chính là bằng hữu.

hai người ngồi trên ghế salon nhàm chán mà đổi kênh, cũng không biết nên làm cái gì. sau trên màn ảnh, xuất hiện hình ảnh Biện Bạch Hiền, rốt cục im lặng cũng bị phá vỡ.

"cậu xem, là cậu đó .. a.."

Trên màn hình, Baek cùng hiện tại là Biện Bạch Hiền hoàn toàn giống nhau sao? Một người hoạt bát đáng yêu, tươi vui. một người lạnh lùng, trầm tĩnh.

"Bạch Hiền, cười nhiều một chút đi" Phác Xán Liệt chỉ chỉ vào màn hình: "Giống như vậy, nhìn thật đáng yêu"

"Không cần. " Bạch Hiền khó chịu: "Giống một đứa ngốc"

Trên ti vi Baek không ngừng hướng tới người xem những trò tinh nghịch, cười ha hả suốt buổi.

Nhưng hiện tại, nhìn chính mình như vậy, Biện Bạch Hiền chỉ cảm thấy ghê tởm.

Đây là lừa gạt moih người.

"Đổi kênh đi"

"Ôi, không xem nữa sao?"

"cậu không biết tớ đang chán ghét sao?"

Bạch Hiền vẫn như vậy mà đối đãi với chính mình sao? Bạch Hiền tự chán ghét mình sao.

"Không biết."

Phác Xán Liệt vươn một cánh tay ôm chầm Biện Bạch Hiền vào lòng.

"Vô luận cậu như thế nào, tớ đều thích"

Thích?...

Biện Bạch Hiền tĩnh lặng nhìn về phía Phác xán Liệt, cậu biết, thích của hắn ở đây là loại thích gì.

"cảm ơn"

"cảm ơn cái gì? chúng ta là bạn tốt a"

Một hơi nóng rực truyền xuống mũi, mắt cảm giác cay cay, vị chua chát ngấm xuống cổ họng.

bạn tốt a, đúng vậy, chính là bạn tốt.

"Ngủ"

Biện Bạch Hiền đưa tay gỡ tay Phác Xán Liệt ra, đứng dậy đi về phòng.

Không rõ vì lý gì, Bạch Hiền lại lạnh lùng như vậy, Phác Xán Liệt có chút lo lắng mà tóm vội lấy gấu áo cậu.

"Cậu giận sao?"

có phải hay không chính hắn nói sai điều gì?

"Không có"

"Không thoải mái sao?"

"Không có"

"vậy... nghỉ ngơi đi"

"Được"

Biện bạch Hiền nói vậy làm cho Phác Xán Liệt càng thêm lo lắn.

thời điểm bạch Hiền muốn đóng cửa phòng, Phác Xán Liệt lại thò đầu vào dò xét.

"Ngày mai đi làm sao"

"Buổi chiều phải đến công ty"

"Vậy.. ngủ ngon"

"ừ."

Biện Bạch Hiền đóng cửa phòng, dựa lưng lên ngẩn người hồi lâu.

Phác Xán Liệt cũng cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, Biện Bạch Hiền sắc mặt có vẻ tái nhợt, nhưng lại cố tỏ ra mạnh mẽ, ngữ khí lãnh đạm làm cho Phác Xán Liệt đứng trước cửa phòng cậu thật lâu cũng không có dũng khí gõ cửa.

Phác Xán Liệt chắc chắn vĩnh viễn sẽ không hiểu được.

Kỳ thật Biện Bạch hiền bệnh nặng nhất là gì?

Cho tới này đều là vì hắn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro