Chương 26: Thừa tướng mất nước yếu ớt trong văn cổ đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhân vật pháo hôi thay đổi: Đường Đường, tự Tử Khiêm. Đường Tử Khiêm xuất thân hàn vi, thi đậu Tam Nguyên, trở thành thừa tướng khi còn trẻ, thừa tướng mỹ mạo như ngọc, tài hoa xuất chúng, được người đời ca ngợi là " Đường tướng phong cốt, công tử như ngọc 

Ngụy quốc tiên hoàng cùng Đường Đường có ơn tri ngộ, hoang tử còn nhỏ chưa rành thế sự, Đường Tử Khiêm được Tiên hoàng gửi gắm trước khi lâm chung, lấy thân bệnh tật một mình ổn định giang sơn, đem đem đại quyền triều chính nắm trong tay, kinh sợ đám đại thần muốn nhân lúc hoàn đế còn trẻ mà có mưu đồ riêng 

Nhưng tiểu hoàng đế lại không biết nỗi khổ của thừa tướng, đã sớm hận y muốn chết, hận y không màng quân uy, hận y nhúng tay vào triều chính, hận y có ý đồ cướp lấy giang sơn

Tiểu hoàng đế giả vờ tín nhiệm, cần cù chăm chỉ học tập chính vụ, thừa tướng yên lòng giao lại quân quyền. Trong triều không có việc gì, bệnh tật chồng chấy nhiều năm bộc phát, thừa tướng không thể không xin nghỉ đi Giang Nam tìm thuốc, từ biệt quanh năm, tiểu hoàng đế  đã sớm đề bạt người thay thế vị trí của y

Ngay sau đó, giống như linh cẩu mà tham lam nhắm vào thừa tướng, đem người thầy năm xưa kéo một thân bệnh tật mà bảo vệ hắn nhiều năm...

Giờ Mão

 Trời tảng sáng, kinh thành vào tháng 11 thời tiết càng thêm rét lạnh, các đại thần ăn mặc triều phục, xe ngựa cỗ kiệu đều ngừng ở cửa cung, chỉ có nhuyễn kiệu đỉnh đầu màu đỏ thẫm lướt qua mọi người đội tuyết mà đi đến đại điện
"Nghe nói, thừa tướng lại bệnh nặng?" Lão ngự sử nhìn bóng kiệu phía xa, thở dài lắc lắc đầu.

Thừa tướng bệnh xấu, Ngụy quốc cũng biến nguy......

Trời cao đố người tài, tuệ cực tất thương, Đường Tử Khiêm một mình, thiếu niên khi còn trẻ thi đậu Tam Nguyên, danh tiếng truyền xa, như cá chép vượt Long Môn.

Nhưng người tài hoa như vậy, thân thể lại không tốt, năm xưa khi tiên hoàng còn tại thế, du mụ quấy rầy biên cảnh, trong Dưỡng Tâm Điện người người lo nghĩ kế sách thâu đêm, mấy vị lão đại thần chống đỡ được, nhưng thừa tướng tuổi còn trẻ lại "Bùm" một tiếng ngất xỉu, làm mọi người kinh sợ, tiên hoàng một lần lại một lần gọi ngự y cứu chữa.

Thật vất vả mà qua khỏi, Đường thừa tướng dần dần tu thân dưỡng tính, nhưng tiên hoàng tạ thế, Đường thừa tướng trấn áp lũ tông thất không an phận mà hao hết tâm huyết, bệnh tình trì hoãn, càng thêm nghiêm trọng, chút nữa gắng gượng không nổi.
Gió lạnh thấu xương, mùa đông là thời điểm lâm triều gian nan nhất, khoảng cách từ cửa cung đến đại điện không xa như đủ làm tan hơi ấm ít ỏi trên người các vị đại thần, may mà tiên hoàng rủ lòng thương thừa tướng một thân bệnh tật, đặc biệt ban chỉ cho thừa tướng có thể ngồi nhuyễn kiệu đến đại điện, gặp thánh nhan cũng không cần quỳ.
"Đại nhân, tới rồi." Kiệu phu buông cỗ kiệu, tiểu tư chạy tiến lên, cung kính khom lưng.

Gió lạnh thổi qua, người bên trong ho nhẹ một tiếng, duỗi tay đẩy ra rồi kiệu mành, ngón tay thon dài, móng tay mượt mà, chính là không có huyết sắc, giống như điêu khắc từ mỹ ngọc mà ra.

Tiểu tư hơi hơi ngẩng đầu, tướng mạo đại nhân cùng khi xưa không khác, tóc vấn ngọc quan, ánh mắt ôn nhuận, cánh môi có chút tái nhợt , thân hình đơn bạc, bên ngoài phủ một kiện áo choàng dày.
"Khụ"

Thình lình thổi tới một cơn gió lạnh, Đường Đường nheo mắt mắt, lấy khăn gấm giấu che miệng ho nhẹ, nhẹ nhàng lau đi vết máu dính trên khóe môi, khiến làn da trắng tuyết càng thêm diễm lệ.

"Đại nhân, bệnh ngài chưa khỏi, vẫn là nên nghỉ ngơi vài ngày, Hoàng Thượng cũng biết thân thể ngài không tốt, sẽ không trách tội ngài" Tiểu tư lo lắng sốt ruột, đem y đỡ ra nhuyễn kiệu, chỉ cảm thấy thừa tướng suy yếu lợi hại, phảng phất chỉ còn một hơi chống đỡ.

Đường Đường thở nhẹ một hơi, xua tay, đem áo khoác cởi ra, triều phục quan nhất phẩm đỏ thẫm dùng kim tuyến thêu lên tiên hạc, thừa tướng tuy là bệnh tật triền miên, nhưng sống lưng lại thẳng như trúc , chống đỡ bầu trời Ngụy quốc .

"Việc này chớ có nhiều lời." Đường Đường rũ mắt sửa sang lại y quan, nhàn nhạt nói.
Nguyên chủ chính là quá tin tưởng đứa trẻ mà mình nuôi lớn , mới có thể rơi vào kết cục chết không toàn thây, Đường Đường sửa sang tốt triều phục, thong thả ung dung mà vào đại điện.

Tiến vào trong đại điện, ấm áp ập vào mặt, các đại thần đông lạnh đến cứng đờ xương cốt dần dần khôi phục tri giác .Nhân lúc Thánh Thượng còn chưa có tới, tốp năm tốp ba mà tụm lại đàm luận mùa đông năm nay thật sự quá lạnh, tình hình phương Bắc nên giải quyết thế nào.

Đường Đường đứng ở trên cùng, tay cầm ngọc hốt, nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc này, một tiếng hô "Thượng triều", âm thanh bàn luận lắng xuống, văn võ bá quan đồng thời quỳ xuống, trong miệng hô to vạn tuế, chỉ có thừa tướng một thân đỏ thẫm phía trước, nheo mắt, khom lưng  hành lễ.
Tiểu hoàng đế lớn lên tuấn tú, quanh năm cẩm y ngọc thực, phú quý bức người, hắn đang tuổi vũ tượng ( 15- 20), ngồi ở trên long ỷ rũ mắt nhìn xuống văn võ bá quan, một thân long bào kim sắc, quả nhiên một bộ cao cao tại thượng.

"Các khanh bình thân."

Ngụy Tri Tân cách mũ miện liếc nhìn thừa tướng , trong lòng càng thêm chán ghét, hắn cố ý đợi một lát mới miễn lễ cho quan viên, chính là muốn làm thừa tướng khom lưng hành lễ lâu một chút.

Sau khi miễn lễ, tiểu hoàng đế lại bắt đầu vào chính sự.

"Năm nay tình hình tai nạn phương Bắc nghiêm trọng, quốc khố trống rỗng, cho nên trẫm tính toán để Đại Hằng cống nạp nhiều hơn một thành, Cá khanh nghĩ như thế nào?" Ngụy Tri Tân cố ý nhìn về phía thừa tướng
"Này......"

Các đại thần hai mắt nhìn nhau, cảm thấy phương phấp này thập phần ko ổn, nhưng từ sau khi thừa tướng thoái lui, tiểu hoàng đế càng ngày càng võ đoán, hiếm khi nghe theo kiến nghị của chúng quan, một chút không cẩn thân liền rơi đầu, còn muốn liên lụy đến người nhà.

Đều là hồ ly ngàn năm, ai cũng không nghĩ làm chim đầu đàn bị bắn, bọn họ cúi đầu ra vẻ trầm tư, tâm nói bực này tốn công vô ích sự, vẫn là làm phiền thừa tướng đi...

"Thừa tướng, ngươi nghĩ như thế nào?" Ngụy Tri Tân lạnh lùng nhìn hắn

Đường Đường nheo mắt, bóng lưng thẳng tắp đứng phía trước, thầm nghĩ ta còn có thể nghĩ như thế nào? Nguyên chủ chính là bởi vì khuyên can, mới làm ngươi gán cho cái tội danh thông đồng với địch phản quốc . Nhưng nên khuyên còn phải khuyên, rốt cuộc Hộ Bộ thị lang đều là thuộc hạ của vai chính công.
Hắn thở dài, thầm nghĩ , tiểu hoàng đế đem triều đình cậu nhiều năm xây dựng làm cho tràn đầy lỗ thủng, ngay cả người quản tiền cũng là người của đối phương, ngươi còn muốn nhiều một thành cung phụng?

A, chắc là nghĩ sống lâu quá rồi.

"Thánh Thượng, thần cảm thấy không thể,"

Đường Đường cúi người, thanh âm ôn nhuận như ngọc, "Khoảng thời gian trước hoàng đế Đại Hằng bệnh chết, Thái Tử cũng ngoài ý muốn bỏ mình, nghe nói thế lực của Tứ hoàng tử đột nhiên nổi lên, lấy khí thế mạnh mẽ trấn áp để đăng cơ, có thể thấy được một thân kiêu dũng,  không thể khinh thường."

Đường Đường một bên nói, một bên mở ra hệ thống thương thànhmua một cái buff bệnh mỹ nhân, mới tiếp tục đem lời còn lại nói "Hơn nữa, quốc gia của ta tướng soái điêu tàn, Đại Hằng lại binh hùng tướng mạnh, thật sự là không nên"
Bên trong đại điện trầm mặc, Ngụy Tri Tân đột nhiên vỗ án đứng dậy, hắn ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm thừa tướng lớn tiếng quát lớn, "Kia phương bắc cùng với hàng vạn bá tánh nên như thế nào? Nguyên nhân chính là vì cướp ngôi mà loạn lạc, chúng ta hẳn nên gióng trống nâng cao tinh thần mới phải! Đường tương là Ngụy quốc thừa tướng, vì sao nâng cao sĩ khí kẻ khác, không màng bá tánh............"

Không đợi tiểu hoàng đế đem tội phản quốc thông đồng với địch gán lên người thừa tướng, liền thấy Đường Đường đang khom người hành lễ lại đột nhiên đứng thẳng thân mình, mắt sáng như đuốc nhìn hắn.

Ngụy Tri Tân đột nhiên ngây người.

Các đại thần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một tiếng cũng không dám phát ra, đại điện lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn lặng ngắt như tờ.
Đường thừa tướng chống đỡ bầu trời Ngụy quốc nhiều năm đơn độc đứng trên đại điện, con ngươi ôn nhuận màu hổ phách chứa đầy cảm xúc phức tạp, hắn nhìn chăm chú vào tiểu hoàng đế không thèm che dấu tâm tư ngồi trên long ỷ, đột nhiên cười,  hiện lên vẻ bi thương, quả nhiên là " Được chim bẻ ná " a...

"Hoàng đế trưởng thành rồi......" Y thở dài, buông ngọc hốt trong tay, lại nói: "đành vậy...... Tiên hoàng đối Tử Khiêm có ơn tri ngộ, Tử Khiêm cũng vì ngài mà thủ triều đình bảy năm"

Ngọc bội đại diện cho thân phận thừa tướng bị cởi bỏ, Đường Đường cũng sử dụng buff bệnh mỹ nhân, để lão tử cho các ngươi chiêm ngưỡng một màn tức đến hộc máu.
【 hệ thống: Buff Bệnh mỹ nhân  có hiệu lực ( hộc máu nhưng ko tổn hại thân thể, tư thế giả chết đẹp mắt, chọc người yêu thương】
Không đợi các quan viên trong triều ngăn trở, Đường Đường buông ngọc bội, ngước mắt, nhìn lại hài tử hắn nuôi dưỡng bảy năm, cao giọng chắp tay, "Tử Khiêm thấy thẹn đối với tiên hoàng, nay từ quan, bái biệt với bệ hạ, nhưng bá tánh Ngụy Quốc ta có tội tình gì? Chuyện cống nạp mong Ngô hoàng suy nghĩ lại..... Rồi sau đó hãy quyết..."

"Khụ khụ......"

Vừa dứt lời, thân mình đơn bạc của thừa tướng run rẩy dữ dội, theo tiếng ho khan mà phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ khắp sàn đại điện, cuối cùng, "Bùm" một tiếng lấy tư thế tuyệt đẹp mà ngã xuống.
Đường Đường: Lão tử dọa chết các ngươi.
"Thừa tướng!"

"Mau, mau truyền thái y."

Văn võ bá quan kinh hoàng đến biến sắc, vội vàng la hét mời thái y, mà Ngụy Tri Tân cũng đứng phắt dậy.
Tiểu hoàng đế hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn vốn dĩ muốn nhân cơ hội này đem thừa tướng diệt trừ, nhưng Đường Tử Khiêm dù sao cũng là đế sư, vẫn là tiên hoàng tự mình tuyển chọn cho hắn, hiện tại lão sư trên triều từ quan, còn bị đồ đệ chọc tức tới nỗi thổ huyết, hắn thân là đệ tử không những không thể đem bát nước bẩn chuẩn bị lúc đầu hắt lên, còn phải làm ra bộ dáng sư đồ tình thâm mới được...

......

Hôm nay trong triều công việc bề bộn, bọn quan viên thẳng đến khi trời tối mới trở về phủ.

Màn đêm buông xuống, Hộ Bộ thị lang cầm bút viết xuống biến cố trong triều hôm nay, từng câu từng chữ, tinh tế mà viết hai trang giấy lớn.

Viết xong, Hộ bộ thị lang lại đề thêm một câu
"Công tử như ngọc, có một không hai, hạ quan nay đã diện kiến được phong thái trác tuyệt của Đường thừa tướng"
......

Đại Hằng

Trời vào đông, khó gặp được thời tiết tốt như hôm nay, ánh nắng ấm áp rọi trên nền tuyết, trong suốt mà lóe ngân quang.

Trên võ trường, một thân nam tử anh tuấn mặc hắc y, xiêm y ẩn ẩn có thể thấy được ám thêu ngũ trảo kim long, người này mặt mày hung ác nham hiểm, động tác tàn nhẫn, trường thương uy vũ xé gió, phảng phất như được tôi luyện từ máu thịt trên xa trường, làm người không rét mà run.

Lại cứ có người không sợ, trong đình thưởng ngoạn kế bên vẫn có người đang thong thả hâm rượu, pha trà...

Trên tấm phản bằng gỗ hoa lê, còn coa một vị tướng quân đang thảnh thơi nhắm mắt dưỡng thần.

Ám vệ đứng ở tại chỗ một lúc lâu, tướng quân mới mở mắt, hắn nhìn lướt qua ám vệ bên cạnh, lười nhác ngáp một cái, "Ngụy quốc truyền tin về?"
Ám vệ gật đầu.

"Ừ, đặt ở đó đi"

Ám vệ đem thư từ đưa tới, cung kính rũ mắt, đứng ở tại chỗ.

Bùi Diên đặt ly rượu xuống , mở thư ra, Hộ Bộ thị lang đem thư viết cẩn thận từng câu từng chữ, duy độc một câu cuối cùng mang ý kính nể, cảm thán.

Rượu mạnh trôi xuống yết hầu, ấm cho đến trong bụng, Bùi Diên híp mắt, tinh tế ở trên tên thừa tướng mà nhìn, ngửa đầu hướng nam nhân trên võ trường lắc lắc giấy viết thư.

"Ca, tên nhãi ranh Ngụy Quốc kia to gan lớn mật, muốn cho chúng ta cống nạp nhiều thêm một thành."

Trên võ trường, Nhiếp Yến Chi dừng một chút, đem trường thương ném cho thái giám, bước đi đến trong đình, lấy thư trong tay tướng quân.

Nam nhân hơi thở lạnh lẽo, tầm mắt không hề gợn sóng dừng ở trên thư, đọc xong đem thư ném ra, rót một ly rượu uống một hơi cạn sạch, nhàn nhạt nói: "Vậy liền đánh"
Bùi Diên cười gõ gõ cái bàn, có chút ý vị thâm trường nói: "Nghe nói...... Ngụy quốc thừa tướng giống như tiên nhân, mỗi khi ra ngoài đều được bá tánh hâm mộ ném hoa, Lục hoàng tử nước Cảnh Địch còn muốn lấy y làm chính thê, đáng tiếc chưa được toại nguyện"

Nhiếp Yến CHi nhớ tới câu tán thưởng trong thư của Hộ Bộ thị lang, tay rót rượu bỗng khựng lại

Hắn hầu kết chen chúc, buông ly rượu, đối diện với ánh mắt bừng bừng hứng thú của Bùi Diên. Đôi mắt âm u lạnh lẽo như thấy được con mồi vừa ý, thanh âm vang lên trong tiểu đình.

"A....Công tử như ngọc......"

"Hy vọng là một khối Mỹ ngọc nước sốt đẫy đà...."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro