Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống nhàn nhạc của tôi như bị đảo lộn hết lên. Bạn bè tôi có nhiều người chơi thân với khóa trên, nên cái ảnh tôi ngồi ban công, gác chân lên thành ghế nhổ lông nách nhanh chóng được lan truyền từ di động đứa này sang đứa khác. Khổ nỗi tôi mặt dài và nhọn như điếu cày, vẫn sống ung dung, hiên ngang trước thị phi sóng gió. Nhưng đôi lúc xấu hổ cũng dâng ngập lên tận mỏ. Tôi căm thù càng hận lão hàng xóm đến tận xương tủy khi bạn bè thăng chức cho tôi thành "Giáo sư nhổ lông".

- Tao phải làm gì bây giờ hả Linh?
- Thích mà. Đi đâu cũng có người chỉ trỏ. Chắc mai tao cũng vác ghé ra ban công nhổ quá!
- Con điên!
Tôi lôi cuốn sách Văn ra lẩm nhẩm lại bài cũ. Văn phòng phía cuối lớp tiếng trêu chọc vợ lên: " Nhíp hôi! Nhíp hôi ơi!" . Tự an ủi cái tên nhíp hôi nha cũng dễ thương. Cái lớp này, cả năm quây quần với nhau, bộn bề sách vở, bài tập mỗi ngày trước chồng như núi, không còn thời gian mà bàn ra tán vào những câu chuyện nhỏ nhặt vu vơ. Thế mà hai ngày nay cứ ầm ĩ râm ran chuyện "nhỏ Vy ngồi ban công nhổ lông nách". Lũ khỉ, thế thì có gì mà lạ, dễ người nhà chúng bay không bao giờ làm hả??? Hả hả hả??? Bực ói máu! Từ mai quyết tâm tiết kiệm tiền ăn sáng đi triệt lông miễn phí.
- Tao điên lắm rồi nha Linh. Mày nói chúng nó miếng ngay chứ còn trêu nữa tao xuống bể của từng đứa một cho coi!
- Ha ha! Nhưng tao thấy rất hứng thú với một này.
- Thú con cú. Tao về đây. Nay tao bỏ học.
- Thật ák???
- Ờ, bỏ không???
- Ơ... Có!
Tôi và Linh vác ba lô lẻn theo đường cổng sau trèo ra khỏi trường. Tôi đi trước, Linh chạy theo sau. Nó cũng quá quen với việc nổi loạn khi tâm trạng không tốt của tôi như thế này. Hôm nay 4 tiết. Lúc đầu tôi định bụng chỉ số 2 tiết thôi, thắt lưng đi lang thang vòng vèo đâu đó rồi quay về. Nhưng thôi, đã đi rồi thì đi luôn. Cũng chẳng thể học với cái tâm trạng như có côn trùng bò trong bụng thế này.
- Này Vi!
- Nói!
- Tao không hiểu tại sao?
- Sao cơ
- Mày lại bực bội chỉ vì mấy cái lông?
- ........
Ừ nhỉ. Ngẫm đi ngẫm lại, cũng có cái gì quan trọng đâu! Tại sao tôi lại nổi khùng đến mức bỏ cả học?
- Mày chỉ là người bình thường, không xinh đẹp, chẳng hot girl, mấy ai biết mày đâu. Cái ảnh đó cũng không khiến nhưng cách này sức mã tí nào, không giúp mày giàu lên hay là mày nhiều đó đi. Mày làm sao phải thế?
- Thế thôi lại quay về học đi!
- Ha ha! Con khùng! Hôm nay tao thích chơi! Đi thôi. Kỷ niệm ngày nhổ lông thế giới!
Chúng tôi, hai đứa trẻ cấp 3, lưng đeo ba lô Đầu đội nón kết, lê lết trên xe bus ra Hồ Gươm chơi. Bây giờ nhắc vẫn còn nhớ ngày hôm ấy. Linh và tôi mặc áo trắng, tóc buộc đuôi gà lúc lắc sau lưng, cười đến mỏi miệng khi chậm chậm hỏi một người khách Tây: " Sir! What time is it?", Rồi người ta đưa tay lên xem đồng hồ và trả lời dõng dạc:" 9 rồi các cháu!". Xuống đánh xa mà tôi với Linh vẫn há miệng ra cười, tự thấy mình quê hết sức. Tôi dắt Linh đi bộ một vòng quanh hồ, mua kem ăn, chụp ảnh, cùng nhau lòng vòng qua phố sách Đinh Lễ, đứng coi cọp sách đến mỏi chân rồi lại dắt tay nhau lên gác 2 cà phê Đinh ngồi ngắm một mảnh Hà Nội.
Tôi gắn bó với thành phố này đã 5 năm. Đủ dài để hiểu, để cảm nhận những gắn kết với cuộc sống của mình hàng ngày. Tôi chống tay lên Lan Can, dựa cầm vào, im lặng.

( Tuần sau có tiếp, bình chọn và đọc nhiều vào mọi người ơi😙😅😅) Chap 2( tiếp theo )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro