1.1 Ai là Gã Khờ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ rất xa xưa, Mặt Trời Cũ để lại thánh quang vào phàm trần và kết tinh thần thoại của mình cho Mặt Trăng rồi bước vào luân hồi chờ đợi một cuộc sống mới để lại nỗi buồn cho người ở lại.

Tiên nữ chỉnh lại quần áo sẵn sàng bắt đầu kể truyện về huyền thoại Mặt Trời mới.

Ánh sao đang hát lên những lời ca bi thán khi chúng còn tồn tại dành cho Ngôi Sao đã khuất.

Chim Nhỏ bay trong đêm có tìm về nhà được không? Mặt Trăng trên trời lại trở về nơi nào?

Thị xã Angel, nơi được gọi là xứ sở thần tiên vừa có sông ngòi vừa có núi với nhiều tôn giáo mọi người chung sống chan hòa hạnh phúc. 

* Rì rào... Xào xạc*

Màn hòa tấu giữa màn đêm khuya lặng thầm tấu.

Tiếng ngân nga của các chòm sao giữa đêm vang lên như những lời ca khó hiểu xa xưa lẫn vào trong gió đêm giá rét.

Một con ngựa sắt lặng tờ chạy trên đường nó đã ngàn lần trải qua đến độ quen thuộc.

Ánh đèn kéo dài khắp con đường đến tận chân trời chỉ dẫn lối cho cho nó một cách hời hợt.

Khung cảnh xen kẽ giữa đường quê hiện đại và đường đất mòn xa xưa khiến nó trở thành như một bức tranh không thực chút nào. Những chiếc xe lang thang về nhà chạy xuyên qua nó mà không xung đột giống như ảo ảnh.

Nó là một con ngựa sắt mà cứ như một con hắc mã uy phong có những vết sẹo đại biểu cho những chiến tích hào hùng một thời đại xưa.

Ôi! Uy mãnh và uy vũ như vậy, người đang cưỡi lại càng táo bạo. 

Hắn phủ lên một áo giáp sắc lam và bạc cùng thanh kiếm tối màu nhưng sáng ngời hơn tất cả. Trên ngực cài huy chương ánh trăng lạnh lẽo cao quý. Mũ miệng gãy vỡ cùng những vết trầy đầy sử thi như vương tử của một quốc gia thất lạc hơn là kỵ sĩ. 

Một chàng hoàng tử trong truyện thần tiên.

-- Hôm nay lại là một ngày đi tuần đêm như bình thường không có gì xảy ra đúng là có chút nhàm chán thật.

Không ai hồi đáp, không gian vắng lặng chỉ có lời hắn tầm phào trôi nhẹ băng quơ.

Cuộc sống nhiều khi quá lặp lại khiến người ta nhàm chán. 

Đương nhiên cũng có những lúc không giống nhau tạo nên sức màu khác đen trắng.

Ví dụ như hôm nào đó, hắn đang cưỡi hắc mã anh tuấn chạy chậm thì đột nhiên đụng phải chú mèo cam nhỏ không biết xuất hiện từ chốn nào dám can đảm chặn đường hắn.

Dù thế, hắn cũng rất lo lắng con tuấn mã của mình có đạp con mèo đó chết luôn hay không?

Ai ngờ diễn biến tiếp theo rất bất ngờ.

Ngựa của hắn đâm trúng rung một cái đột ngột dừng lại, mèo thì nhàn nhã đi bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

?

Mèo bảy mạng!

Sống lâu ma quỷ gì cũng có thể gặp.

Cuộc sống về đêm chính là 'bình thường' như vậy, hắn cảm thán rồi nhìn lên bầu trời đêm. 

Ánh trăng nằm giữa bầu trời như trung tâm của thế giới tỏa ra một vòng sáng như chiếc nhẫn cưới khổng lồ êm diệu xóa tan mây mù xung quang nó.

Vầng sáng nó tỏa lớn hơn gấp nhiều lần nó giống như hình chiếu thật sự của nó xuất hiện gần người tình của mình. 

Đẹp đẻ, rực rỡ trong sáng và hùng vĩ, những từ ngữ đó vẫn không miêu tả hết được vẻ đẹp đêm nay của trăng.

Hắn vươn tay nắm lấy mặt trăng sao đó thở dài mở ra nắm tay không có mặt trăng nằm trong đó.

Nhìn ánh trăng trên cao nhiều khi cảm thấy thế giới này cứ như ảo mộng.

Đột ngột thanh kiếm bên hông rung lên như báo hiệu gì đó, mặt trăng lóa lên sau đó một sao băng từ ánh trăng rơi xuống toét ra tia lửa kéo dài qua màng đêm những ánh sáng cầu vòng tuyệt đẹp.

Nó rơi càng lúc càng gần sau đó rớt xuống gần đó.

Hắn dừng ngựa lại nhìn theo hướng sao băng rơi, hướng đó chính là cánh đồng lúa. 

Nhìn con đường xa lạ dẫn ra cánh đồng tối om không có chút ánh sáng nào ở trong đó. Hít sâu một hơi, hắn quyết định cưỡi ngựa băng qua nơi đó.

Giữa cánh đồng đường gồ ghề, hắn cưỡi con hắc mã chạy đi theo hướng ánh sáng.

Phóng tầm nhìn ra xa hắn còn thấy bên kia bờ chân trời có những cây bạch đằng sừng sững đón gió và giữa cánh đồng....

Nơi đó có cô tiên xinh đẹp tuyệt mỹ nằm dài trên tảng đá màu vàng tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ giữa đêm tối.

Mái tóc đen mượt trải dài như dải ngân hà mộng ảo trong đêm thanh. Đôi lông mi kẽ rung động mở ra còn hơn cả con trai mở viên ngọc trân quý của mình ra. Đôi mắt tinh xảo đen như chứa cả mặt hồ mùa thu.

Tất cả đều không thể diễn tả 1 phần vẽ đẹp tĩnh mỹ của cô ấy.

Tiên nữ nhìn thấy thiếu niên hiệp sĩ đứng sững sờ nhìn nàng. 

Nàng tươi cười gật đầu nhàn nhã đứng lên với chiếc váy phô ra như váy tiên cá với những chiếc vảy tối màu sâu sắc không phù phiếm sặc sỡ.

Nàng bước chân trần trắng trẻo trên đất mẹ, phía sau là những bông hoa thần kì mọc theo bước nàng đi như những vệ thần đang sùng kính truy đuổi theo bước chân thần tôn kính.

Nàng đứng thẳng người trước người hắn rồi cúi sát lại ngửi nhẹ nhàng đầy yêu thích thưởng hoa ghẹo nguyệt.

-- Chàng có thể cho thiếp hỏi không biết so với cung điện trên trời năm nay là năm nào?

Hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh nhìn Tiên nữ trước mắt, hắn nói:

-- Đây đã là thế kỉ 21, cô là truyền thuyết phương nào thì trở về nơi ở của mình đừng ra đây tác quái.

Tiên nữ sững sờ nhìn vào mắt hắn sau đó tự nhìn bản thân rồi xoay tròn một vòng là lạ hỏi ra:

-- Thần thiếp không đẹp sao?

-- Cô có thể trả lời đúng trọng tâm vấn đề được không? Cô đang hỏi vấn đề không liên quan đến chủ đề đang nói đấy.

 Thầm suy nghĩ một lúc lâu, lâu đến nỗi hắn muốn lên tiếng thì Tiên nữ nói:

-- Đầu tiên chàng có thể thiếp biết chàng gọi là gì được không? Và truyền thuyết của chàng là gì?

-- Đương nhiên, ta chính là truyền thuyết kỵ sĩ ánh trăng đêm Quixot lừng lẫy.

Nàng chắp tay lại khẩn cầu nói:

-- Quixot, chàng có thể làm ơn cho thiếp ở nhờ nhà chàng trước khi hoàn thành nhiệm vụ của phụ vương ở trần gian được không? Khi hoàn thành thần thiếp chắc chắn sẽ hậu tạ ân công chu đáo.

-- Cũng được, nhưng trước tiên cô nên cho tôi biết chính xác cô là gì?

-- Chàng nói gì thế thiếp không hiểu. Chàng nhìn như vậy chẳng phải biết thiếp đương nhiên thiếp là Tiên nữ hay sao?

Quixot đột nhiên sững sờ đầu hơi đau giống như nhớ tới thứ gì đó như một giọng nói cứ điên cuồng nói..

Đáp ứng mọi thứ cô ý muốn.

-- Được rồi, cô nói xem cô tên gì?

-- Chàng đoán xem nào!

-- Sau này tôi sẽ gọi Kiều. Trong địa phận truyền thuyết của tôi kéo dài thì tôi có toàn quyền xử quyết những trường hợp xâm phạm trái phép.

Nói rồi không quan tâm có đồng ý hay không, hắn bế cô lên con ngựa sắt của hắn rồi sao đó thúc ngựa chạy về lại đường cũ.

Kiều đang nằm gọn trong lòng nhìn hắn, hắn nhìn lại rồi nói:

-- Đúng rồi, cô biến thành cô gái bình thường đi ngoại hình như giờ thì quá lòe loẹt rồi.

Lòe loẹt?

Kiều, Tiên nữ lòe loẹt giận biến thành trang phục thành kiểu đồ trang phục như cô bé váy trắng gọn gàng trong các truyện cổ tích sau đó ôm siết bụng hắn thật chặt dù có áo giáp cũng không cản hết được.

Quixot bất ngờ bị siết giật mình một chút, rồi có chút ngượng ngùng nhìn theo phía phương xa tăm tối chỉ còn ánh trăng tha thiết soi sáng chỉ lối cho hắn về nhà.

Tựa hồ thế giới này cũng không tệ lắm.

....

Dừng trước một ngôi nhà bình thường có vẻ hơi u tối. Quixot với tay lấy chìa khóa trong góc khó thấy rồi vặn khóa. 

Mặt trăng vẫn cứ rực rỡ trên bầu trời như đang ném sự quan tâm đến. Ánh lam và bạc làm nên Quixot lại lộ ra hơi tối khiến người ta khó hiểu.

-- Đây là ngôi nhà trống không có người ở, cô có thể ở thoải mái.

Nàng rất hài lòng bắt đầu đánh giá.

-- Nơi này nhìn cũng ổn! Khi hoàn thành nhiệm vụ của phụ vương thì chàngcó thể trở thành người hầu gia nhập thần hệ cùng trường sinh hoặc khi chàng chết ta sẽ liên hệ tử thần cho ngươi có cơ hội kiếp sau giàu có xinh đẹp.

-- Haha, khi chết cơ à.

Bụm mặt, Quixot cười ra cả nước mắt, cười đến Kiều khó chịu rồi hắn mới nói:

-- Con người chính là sinh vật kiêu ngạo nhất hành tinh. Chúng sợ, lo sợ bản thân khi chết thì sẽ là dấu chấm hết nên chúng tưởng tượng ra đủ điều để có thể đối kháng lại nổi sợ. Thế giới này có cái gì mà trường tồn sống mãi, mỗi người chỉ có một một sống một cơ hội điều đó mới trân quý không phải sao?

Kiều ngỡ ngàng mặt hơi kì quái nói:

-- Đó là người bình thường. Đối với các truyền thuyết, thần thoại thì bản thân đã là một khái niệm đạt tới vĩnh hằng rồi trừ khi chủ động từ bỏ yếu không nó vẫn nằm đó mãi.

-- Nếu như sống như vậy lại như con cờ thì sao?

Quixot cười khẽ không biết tại sau bản thân lại nói vậy nhưng không đợi nàng suy nghĩ kĩ thì hắn đưa điện thoại cho nàng.

-- Đây là cái gì?

-- Điện thoại, một vật có thể giải đáp gần như toàn bộ về con người. Cô chỉ cần xem hướng dẫn rồi xài là được.

Mở lên.

Thình lình đập vào mắt Kiều chính là video dạy cách sử dụng điện thoại dành cho bé. 

Kiều muốn nói gì đó thì Quixot không nói một lời cưỡi ngựa sang ngôi nhà kế bên. 

Nhà hắn cũng ở kế bên. 

Thật là một cảm giác xa lạ lại quen thuộc.

.....

Sáng hôm sau.

Kiều khi nghiên cứu đã khái quát cuộc sống hiện đại ra sau. 

Quá tuyệt vời và đáng sợ.

* Cóc cóc cóc*

Kiều bước ra đột ngột là Quixot? Mang áo khoác trắng kiểu cũ bên trong là áo học sinh đang xách bánh mì đứng ngoài cửa, ánh sáng mặt trời phủ lên hắn như vắt lên một vầng sáng ấm áp êm dịu.

Hắn hơi khờ nhìn nàng tươi cười rạng rỡ, mái tóc ngắn đen tùy ý bị cơn gió nhẹ thổi thơm ngát lộ ra khuôn mặt hiền lành.

-- Chào buổi sáng bạn Kiều! Mình là Phong hàng xóm còn đây là đồ ăn sáng của bạn.

Mới sáng gì như thay đổi một con người vậy, còn cái tên Quixot hồi tối thì sao, sao giờ lại giới thiệu là Phong. 

Tất cả chỉ là dối gạt nhau?

Phong bị Kiều nhìn chằm thì có chút ngượng ngùng vò tóc ngớ ngẩn nhìn đi chỗ khác giống như một thiếu niên tuổi mới lớn nhiệt huyết xao động vu vơ.

-- À à nếu không có việc gì khác thì tớ đi học nha!

Nói xong, hắn đến ngồi lên chiếc xe máy có chút bạc màu cũ kĩ đội nón bảo hiểm vàng cũng nhiều dấu vết thời gian không kém. 

Trước khi lái đi, Phong vẫy vẫy tay chào tạm biệt với Kiểu rồi chạy đi.

Kiều ngơ ngác quá nhiều nên đã không còn ngơ ngác nữa mà kinh hãi.

-- Trăm nghe không bằng một thấy. Thành tựu truyền thuyết chính là mặt chìm của nhân cách. Kiến thức kì quái lại xuất hiện.

Hết chương.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro