Cuộc chiến với kẻ thứ 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

>>>>>>LỜI DẪN<<<<<<

Rất nhiều người “Chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì”. Sau đó, tình yêu biến thành nỗi tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng biến thành một con dao sắc nhọn, gọt sạch của họ mọi thứ, không còn lại gì cả. Nhưng, họ vẫn cảm ơn ông trời, bởi vì, cho dù tình yêu đã tuyệt vọng, tuyệt vọng đã phá hủy mọi thứ, nhưng vẫn giữ lại được ký ức…

Rất nhiều người đã yêu, đã bị tổn thương, đã bị đau đớn, đã hối hận. Cho dù tình yêu của những người phụ nữ chỉ lóe sáng trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng họ vẫn cảm ơn ông trời, bởi vì đã yêu, cho nên hiểu được; bởi vì đã mất đi, nên hài lòng.

Đàn ông khóc, là vì họ đã mất đi thứ họ không nên làm mất.

Phụ nữ khóc, vì họ thực sự vứt bỏ thứ họ cần phải vứt bỏ.

Cất tiếng hỏi người trong thiên hạ, vì sao không biết trân trọng người ngay bên cạnh?

Nhiều khi, chúng ta khiến cho sai lầm nối tiếp sai lầm, sai lầm biến thành sự xa cách mãi mãi.

Tôi đã từng yêu một người đàn ông, tôi luôn cho rằng, tình yêu đó sẽ cả một đời một kiếp. Nhưng cuối cùng, người đó lại biến thành một vết loét trong cơ thể tôi, dần dần thối rữa, dần dần chết đi.

CHƯƠNG I – MƯỜI NĂM

Trong phòng bệnh, giọng Lý Tử cao vút, cô nói: “Tiểu Tam, cô đừng quá đáng thế. Tôi đã bị cô hại ra nông nỗi này, cô còn dám đến đây mà diễu võ giương oai sao?”. Cô tức giận, gắng gượng đứng dậy, chỉ tay vào mặt Tiểu Tam, mắng xối xả: “Con bé này, cậy mình trẻ trung là có thể giở trò khốn thế sao?  Trẻ trung là có thể làm kẻ thứ ba sao? Cô đúng là đồ vô liêm sỉ!”.

Tôi đứng bên cạnh, chỉ biết kéo Lý Tử lại, không biết nói gì cho phải. Dù sao đây cũng là việc riêng của gia đình cô ấy, mặc dù tôi là bạn thân của cô nhưng cũng chỉ là người ngoài.

Tiểu Tam lại tỏ vẻ áy náy, “Chị ơi, em xin lỗi…”. Cô ta nước mắt lưng tròng nhìn Lý Tử: “Là chồng chị dụ dỗ em, em vô tội”. Cô ta suýt rơi nước mắt: “Anh ấy nói, chị là bà già xấu xí, hai người sống với nhau quá lâu rồi, thành ra không còn chút cảm giác gì, cho nên… Nhưng, đúng là em không cố ý”.

Cướp chồng nhà người ta, còn có thể nói là không cố ý, những kẻ thứ ba có phải là quen nhắm mắt nói liều thế này không?

Lý Tử nóng mặt, môi run run. Lòng tôi vừa bực bội vừa nôn nóng, sợ cô ấy nói không lại được với Tiểu Tam, đành phải đi lên khẽ đẩy Tiểu Tam, vừa đẩy vừa nói: “Cô hãy ra ngoài trước đi, để cô ấy được yên tĩnh một chút. Cô ấy đang ốm, cần phải nghỉ ngơi”.

Cửa phòng đột nhiên bật mở, Trần Kiều chồng Lý Tử bước vào. Tiểu Tam thấy Trần Kiều bước vào, thuận đà ngã xuống đất. Sau đó khóc lóc thảm thiết, chỉ trích tôi: “Cô dựa vào đâu mà đánh người chứ, tôi đã nói xin lỗi rồi mà, là lỗi của tôi, tôi không nên quấn lấy Trần Kiều. Tôi không nên dụ dỗ anh ấy, tôi không nên làm kẻ thứ ba, tôi không nên… Nhưng, tôi yêu anh ấy, tôi không thể nào rời xa anh ấy được… ”. Cô ta khóc nghẹn ngào, không thốt nên lời, vẻ mặt vô cùng đáng thương, khiến tôi phát rùng mình.

Con hồ ly tinh này thật biết diễn xuất quá, không đi làm diễn viên đúng là lãng phí thiên tài!

Trần Kiều đỡ Tiểu Tam dậy, nạt nộ tôi: “Diệp Tử, sao cô lại đánh người? Không liên quan gì tới cô ấy, là do tôi không phải, là lỗi của tôi, không liên quan gì đến cô ấy cả! Cho dù cô có là bạn thân của Lý Tử đi chăng nữa, cũng không thể đánh người bừa bãi không phân rõ trắng đen như vậy”. Anh ta trừng mắt, nổi giận đùng đùng, hét lớn với Lý Tử: “Lúc thì giả vờ ốm, lúc thì đánh người, rốt cuộc cô đã hết trò chưa?”.

Tôi rất bực, sao có thể như vậy được chứ? Rõ ráng là còn oan hơn Đậu Nga!

Lỹ Tử tức giận đến độ gần như phát điên, lao vào người Trần Kiều, vừa đánh vừa cắn. Trần Kiều hất mạnh cô ra, chỉ nói một câu: “Đừng điên nữa!”. Rồi hiên ngang nắm tay Tiểu Tam bước ra ngoài.

Lý Tử ngồi bệt xuống sàn nhà, cắn chặt môi, cố gắng để không bật khóc. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô, an ủi: “Cậu muốn khóc thì cứ khóc đi!”.

Cô nhìn tôi, chỉ tay lên trời, thề: “Nếu mình còn khóc vì kẻ khốn nạn đó, mình không phải là người!”.

Tôi hỏi: “Thế cậu định thế nào?”.

Cô cắn chặt suýt rách cả môi: “Mình sẽ ly hôn với hắn!”.

Tôi cũng không biết nên khuyên nhủ cô thế nào. Cô ấy và Trần Kiều yêu nhau sáu năm, lấy nhau hai năm, tình cảm suốt tám năm trời, có phải nói cắt đứt là cắt đứt được luôn đâu? Nhưng bây giờ Trần Kiều đang bị Tiểu Tam  có bộ mặt ngây thơ đáng yêu hút hồn, đã coi Lý Tử là kẻ thừa mất rồi.

Tôi ôm cô vào lòng, không gặng hỏi thêm gì nữa, cũng không nói thêm gì. Cô ôm chặt lấy tôi, do cố gắng kìm nén không bật khóc nên toàn thân run rẩy. Mắt tôi ướt nhoèn, khẽ vỗ nhẹ vào đầu cô: “Ngốc ạ, muốn khóc thì cứ khóc đi”. Những ngón tay cô túm chặt gấu áo tôi, không thể kìm nén thêm được nữa, bật khóc hu hu.

Tôi nghẹn ngào: “Người đàn ông sau sẽ tốt hơn, anh ta không cần cậu, chính là tổn thất của anh ta. Mình đảm bảo, anh ta sẽ phải hối hận cả đời”. Cô khóc dữ dội hơn: “Rốt cuộc mình có gì không tốt chứ…”.

Nói thật, Lý Tử đúng là một người phụ nữ tuyệt vời, dịu dàng, chu đáo, hiếu thuận với bố mẹ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ gọn gàng. Điều không phải duy nhất, chính là cô đã dùng thời tám năm, dốc toàn tâm toàn ý cho mối tình này, luôn tưởng rằng, tình cảm này sẽ vĩnh viễn, hai người sẽ sống bên nhau đến đầu bạc răng long. Kết quả, tình yêu chỉ là pháo hoa, chỉ rực sáng trong chốc lát, đổi lại tàn tích vương vãi khắp nơi. Cuộc hôn nhân chỉ là nấm mồ, đàn ông tranh nhau trèo ra ngoài, còn phụ nữ thì vẫn nằm trong mộ, sống không bằng chết.

Đáng tiếc, điều không phải này, phần lớn phụ nữ đều có.

Về nhà, tôi kể chuyện Lý Tử cho ông xã nghe. Ông xã chỉ tỉnh bơ nói một câu: “Chuyện riêng của nhà người ta, đừng tham gia vào!”.

Tôi nói: “Em có thể không tham gia vào được sao? Đàn ông các anh đúng là cùng một giuộc với nhau cả thôi. Em cần phải học chút kinh nghiệm, sau này còn đối phó với việc ngoại tình của anh”.

Thời gian tôi và ông xã ở bên nhau còn dài hơn cả thời gian của vợ chồng Lý Tử, yêu nhau bảy năm, cưới nhau ba năm. Tôi cho rằng, chúng tôi có thể sống với nhau cả đời này, cả cuộc đời đều giống như mười năm trước, yên bình như dòng nước, nhưng yêu thương thắm thiết, sâu đậm.

Có người nói, sự thăng hoa của tình yêu là từ người yêu biến thành người thân.

Tôi luôn tin tưởng rằng, ông xã không chỉ là chồng tôi mà còn là người thân của tôi – là người thân có huyết mạch liên thông.

Ông xã ôm lấy tối, mỉm cười nói: “Anh không phải là loại người như vậy, em đừng có suy nghĩ linh tinh!”.

Tôi cười, khẽ cào nhẹ vào vị trí trái tim trên ngực anh: “Anh dám, nếu anh như vậy, xem em xử lý anh như thế nào”. Anh giả vờ kinh hồn thất sắc, hỏi: “Em sẽ tùng xẻo anh? Hay là…”. Anh ngừng lại, mặt đầy ám muội: “Cắn anh?”.

Tôi cười vang, túm chặt cổ áo anh, mím môi: “Cưỡng dâm xong rồi giết, cưỡng dâm tiếp, rồi giết tiếp”.

Anh xoa đầu tôi, ánh mắt sáng lấp lánh: “Vậy xin mời!”.

Tôi nói: “Hứ!”.

Anh cười, nói: “Không đùa với em nữa, anh phải đi tắm rồi đi ngủ đây, ngày mai còn phải đi làm”. Tôi “ừm” một tiếng rồi cầm điều khiển bật ti vi, lơ đễnh chuyển kênh. Nghe tiếng nước xối ào ào, bất chợt cảm thấy yên lòng.

Mười năm qua, những ngày tháng như vậy trôi qua thật nhanh. Nhanh đến độ tôi cảm thấy chỉ như một sớm một chiều. Nhưng, mười năm như vậy, anh ấy vẫn như trước đây, thật lòng đối đãi với tôi, không để tôi phải lo lắng bất cứ điều gì. Sau khi tan làm, lập tức về nhà, trước khi làm thêm, gọi điện thoại báo cho tôi, gặp chuyện gì cũng đều thương lượng với tôi, không rượu thuốc, tính tình hiền hòa.

Tôi vòng tay ôm chặt đôi chân mình, mỉm cười, cảm giác thật hạnh phúc.

Trong cái thế giới phồn hoa tràn đầy những cám dỗ này, ít ra, chúng tôi cũng là một đôi bình dị nhất, hạnh phúc nhất.

Di động trên bàn chợt kêu vang, tôi nhìn lướt qua, gọi với vào trong nhà tắm: “Ông xã, có điện thoại”.

Anh không lên tiếng, hình như không nghe thấy.

Tôi cầm di động lên, “Em nghe hộ anh nhé”. Ấn nút nghe, “A lô!”. Người ở đầu dây bên kia không lên tiếng, tắt máy luôn. Tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Ông xã tắm xong, nhìn thấy tôi cầm di động của anh, cười hỏi: “Lại kiểm tra tin nhắn và nhật ký cuộc gọi chứ gì?”. Anh lấy khăn lau tóc: “Ông xã của em khiến em không yên tâm như vậy sao?”.

Anh gõ vào trán tôi, “Chắc em bị ảnh hưởng bởi chuyện của bạn em rồi. Sao anh có thể có người thứ ba để làm em buồn phiền chứ”. Anh mở danh bạ các cuộc gọi đến, khẽ nhún vai: “Anh không quen, chắc là gọi nhầm. Nếu em không yên tâm, hay là gọi lại hỏi xem?”.

Đến lúc này tôi mới yên tâm, nói: “Không cần đâu, anh đi ngủ đi!”. Anh vươn vai, dịu dàng nói: “Em cũng ngủ sớm đi, đừng thức đến sáng mới ngủ đấy nhé”. Anh ôm tôi, lấy ngón tay xoa xoa khóe mắt tôi: “Xem kìa, mắt thâm đen, sắp thành quốc bảo rồi đấy!”.

Tôi gật đầu, nói: “Em biết rồi”.

Đưng nghĩ tôi đầu óc có vấn đề, chồng Lý Tử có nhân tình cũng là việc nằm ngoài dự kiến, khiến Lý Tử không được phòng bị, trở tay không kịp. Bây giờ, đâu đâu cũng có Tiểu Tam, phía trước là người, phía sau là quỷ, thủ đoạn của bọn chúng quá xỏa quyệt, khiến người ta uất đến hộc máu. Cho nên, không thể không đề phòng!

Cẩn thận một chút cũng không thừa!

Ai bảo khi đàn ông thay lòng đổi dạ đều biến thành cầm thú chứ?!

Sáng sớm hôm sau, em gái Lý Tử tên là Đậu Đậu đã lao đến nhà tôi. Đậu Đậu rất xinh, các nét trên khuôn mặt đều thanh tú, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ ánh đỏ. Cô nói với tôi đầy giận dữ: “Anh rể đúng là đồ khốn nạn!”.

Tôi nói: “Thế cũng chẳng có cách nào cả, khi đàn ông thay lòng đổi dạ thì giống như bị hồ ly tinh hút hết mất hồn, hồn đã mất đi rồi, đương nhiên chỉ là cầm thú!”.

Đậu Đậu không cam tâm: “Chị gái em đi theo hăn bao năm nay, từ khi tiền lương của hắn tám trăm tệ đến giờ được gấp đúng mười lần, tám nghìn tệ, mà hắn lại thay lòng. Sao không thay lòng từ trước đi? Sao trước khi cưới không thay lòng luôn đi?”. Cô vô cùng phẫn nộ, “Đúng là một tên khốn chính hiệu, giống y như thằng bạn trai cũ của em”.

Nhắc đến bạn trai cũ của Đậu Đậu, đó đúng là một thằng khốn, khi yêu Đậu Đậu hắn tiện thể tán tỉnh luôn cả hai cô bạn thân của cô nữa.

Tôi pha hai cốc café, hỏi: “Chị em sao rồi?”.

Đậu Đậu thở dài: “Anh rể em không chịu ly hôn”.

Tôi bê cốc café ra cho cô, nói đầy cảm thán: “Dù sao cũng bao nhiêu lâu như thế, vẫn còn có tình cảm”. Tám năm, đời người liệu có mấy lần tám năm đây? Có người phụ nữ nào lại muốn dâng hiến những năm tháng tươi trẻ và quý giá nhất của mình cho người đàn ông rồi sau đó cam tâm tình nguyện trở thành một bà cô già xấu xí chứ?

Đậu Đậu nheo mắt nhìn vào tôi, nói: “Hay là, chúng ta nghĩ cách đối phí với Tiểu Tam?”.

Tôi nói: “Chị đã được nếm trái đắng của con bé ấy rồi, giết người không nhìn thấy máu!”.

Đậu Đậu nghĩ một lát, nói: “Vậy thì chúng ta đối phó với anh rể, trước tiên chúng ta cần phải thu thập chứng cứ, chứng cứ anh rể ngoại tình”.

Tôi thấy có vẻ hợp lý: “Đúng đấy, có thể làm chứng cứ để đề nghị ly hôn với tòa án, còn được chia nhiều tài sản hơn đấy”.

Đậu Đậu “xì” một tiếng, nói: “Anh ta làm gì có tài sản chứ? Cũng chỉ có mỗi ngôi nhà lụp xụp đó, lại còn đem thế chấp nữa”. Đậu Đậu chợt nghĩ ra được điều gì, toét miệng cười vẻ rất ma mãnh, mắt sáng rực, “Tiểu Tam chứ gì, em cũng có cách đối phó với nó”.

Tôi nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, mỗi lần Đậu Đậu có nét mặt như vậy, luôn là đã nghĩ ra một việc gì đó – việc không hay. Tôi hỏi vẻ căng thẳng: “Em muốn làm gì vậy?”.

Cô chỉ gật đầu đầy đắc ý, “Bắt nạt chị em à, em sẽ làm cho nó không được yên ổn ngày nào”. Cô đét vào đùi tôi một cái, hỏi: “Chị em với nhau, chị có giúp em không?”.

Tôi gật đầu, “Đương nhiên, em cứ tính cả chị vào nhé!”.

Cô cười rạng rỡ, nói vẻ đầy thâm ý: “Cô ta đã ve vãn anh rể em, em có thể tìm một anh chàng đóng giả thiếu gia giàu có để ve vãn lại cô ta”. Cô bắt đầu xoa xoa nắm tay, như thể thắng lợi đang ở ngay trước mắt: “Sau đó, chụp ảnh cho anh rể em xem, làm cho Tiểu Tam và anh rể tan vỡ rồi bảo chị em đá anh rể ngay lập tức”.

Ngụm café trong miệng tôi xém chút nữa thì bắn phụt ra ngoài, cô nhóc này có lẽ đã đọc nhiều tiểu thuyết, xem nhiều phim quá thì phải, Tiểu Tam bây giờ đâu có dễ mắc lừa như thế?

Nếu dễ đối phó như vậy, thì mới lạ!

Đậu Đậu cười, nói: “Diệp Tử, chị xem, có phải là mưu kế hoàn mỹ hay không?”.

Tôi hắng giọng, không dám tán đồng, khuyên cô ấy: “Đậu Đậu, em đừng gây chuyện nữa. Chị em còn chưa đủ buồn phiền hay sao? Nếu như lại gây ra vụ huyết án gì đó, thì không được đâu!”.

Cô hỏi: “Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, thế thì em phải làm sao chứ?”.

Tôi thở dài, đành nói: “Em đi điều tra rõ về con bé đó, xem trước đây nó làm gì, đã có mấy bạn trai, hoàn cảnh gia đình thế nào, có thiếu thốn về kinh tế hay không, họ quen nhau như thế nào, tất cả đều cần điều tra thật tỉ mỉ”.

Cô ôm chầm lấy tôi, thơm đánh “chụt” môt cái vào má tôi: “Diệp Tứ, chị thông minh quá, đúng là cần điều tra trước rồi hành động sau. Đúng, đúng, sao em lại không nghĩ ra được nhỉ? ”.

Tôi nói: “Cô nhóc này, có phải đồng tính đâu, không cần ôm chặt thế!”.

Cô đứng dậy, vội vàng bước ra ngoài cửa: “Em về đây, cần phải tiến hành ngay. Diệp Tử, có tình hình gì, chúng ta a lô nhé!”.

Tôi nói: “Em cẩn thận chút nhé, ngoài việc điều tra, không được gây chuyện đâu đấy!”.

Cô gật đầu, “Được”.

Lúc ăn trưa, Đậu Đậu gọi điện cho tôi với vẻ rất bí hiểm, cô hỏi: “Chị đoán xem, em nhìn thấy ai?”.

Tôi buột miệng hỏi: “Ai vậy?”.

Cô không lên tiếng, tôi nghĩ một lát, hỏi: “Có phải bạn trai cũ của em không?”.

Giọng cô rất nặng nề, “Diệp Tử, chị phải bình tĩnh, nhất định phải giữ bình tĩnh mới được”.

Tôi nghĩ thầm, cô nhóc này giỏi giả vờ lắm. Tôi trêu: “Hiện giờ chị rất bình tĩnh, có việc gì, em cứ nói, chị chịu đựng được!”.

Cô vẫn có vẻ hơi căng thẳng, nói ấp úng: “Chồng chị… ôi…”.

Tôi giật mình, tay thoáng run rẩy, “Chồng chị sao cơ?”.

Cô nói: “Diệp Tử, đúng là cơn sóng này chưa qua, cơn sóng khác đã ập tới. Em…”.

Cô vẫn không dám nói ra, có thể sợ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ vợ chồng của chúng tôi. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cổ họng gần như bị bóp nghẹt, tôi khẽ húng hắng mấy tiếng, nói: “Không sao, em nói đi, cùng lắm là Tiểu Tam tái xuất giang hồ”.

Hình như cô vẫn đang băn khoăn có nên nói ra hay không, một lúc lâu sau, cuối cùng không kìm lòng được: “Chị tự đến cửa hàng ăn mà xem đi!”.

Cô nói địa chỉ nhà hàng, tôi không kịp nghĩ gì cả, vội vàng chạy xuống lầu. Trong lòng tôi nghĩ, không phải như vậy đâu, chắc chắn không phải là cảnh tượng chồng tôi đang ăn cơm thân mật vui vẻ với một người phụ nữ khác.

Chắc chắn là do quá đa nghi rồi, chồng tôi vốn nổi tiếng là người chồng mẫu mực mà.

Tôi bắt taxi đến thẳng hàng ăn đó, vừa đến góc cửa ra vào nhà hàng đã nhìn thấy Đậu Đậu đang đứng đó, dáo dác nhìn quanh. Thấy tôi đến, cô vội bước tới, “Diệp Tử, nhất định không được kích động, em sẽ cùng chị dần cho Tiểu Tam một trận”.

Tôi nhìn theo hướng tay cô chỉ, bên bàn ăn, chồng tôi đang tươi cười hớn hở ngồi ăn cùng một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi. Móng tay tôi bấm sâu vào lòng bàn tay mà cũng không thấy đau.

Chồng tôi cười nói vui vẻ với cô gái đó như thể xung quanh không có ai. Cô gái đó lắng nghe rất chăm chú và cũng rất hào hứng, mắt sáng long lanh nhìn anh.

Tôi nhìn chồng chăm chú, nụ cười của anh rạng rỡ, ánh mắt đầy nhiệt huyết, giống như mười năm trước tôi anh nhìn tôi vậy,  nồng nhiệt đến độ có thể thiêu đốt.

Trong lòng tôi, từng cơn sóng trào dâng, đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng đau đớn, chỉ muốn bật khóc.

Đậu Đậu vuốt nhẹ lưng tôi, khẽ nói: “Chị cần phải bình tĩnh, em đi qua đây nhìn thấy anh nhà chị. Lẽ ra lúc này anh ấy đang giờ làm việc mới phải chứ?”.

Cô lại nói: “Hay là chị gọi điện hỏi xem”.

Tôi gật đầu, đúng là cần phải hỏi cho rõ, không được nghi oan cho chồng. Tôi cầm di động, ấn số máy của anh, anh nghe máy, giọng nói vẫn hồn hậu như xưa: “A lô!”.

Tôi hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”.

Anh nói: “Anh đang đi làm mà!”.

Tôi nói: “Vậy anh gọi em một tiếng “bà xã” đi!”.

Anh cười: “Em lại giở chứng gì vậy?”.

Tôi ngoan cố: “Gọi em “bã xã” đi!”.

Anh dịu dàng vỗ về tôi: “Ngoan nào, đừng đùa nữa, về nhà gặp nhau sau”.

Tôi ấn mạnh nút ngắt cuộc gọi, thật không ngờ, anh không dám gọi tôi là bã xã trước mặt người phụ nữ khác. Đậu Đậu giật giật ống tay áo tôi, tôi nhìn thấy ông xã đang gọi nhân viên phục vụ tính tiền. Tôi trốn vào góc lén quan sát nhất cử nhất động của anh. Sau khi thanh toán tiền xong, cô gái đó cũng bước ra theo anh, còn thân mật khoác tay anh.

Tôi nghẹn ngào cắn chặt môi, cố gắng ép mình không được khóc. Tình cảm suốt mười năm trời, thật không ngờ anh lại đối xử với tôi như vậy. Nhưng những giọt nước mắt cuối cùng cũng không thể kiềm chế nổi, đua nhau rơi xuống. Tôi vội túm chặt ngực, dường như bên trong có thứ gì đó đang dần bị nuốt chửng, bị vỡ vụn, không bao giờ có thể hàn gắn lại được.

Tôi luôn cho rằng, tình yêu của tôi và chồng giống như một cái cây vậy, nó tồn tại rất thuần túy và cứ thế lớn lên. Không chỉ vì muốn tồn tại nên kết hợp với nhau, cũng không phải vì muốn kết hôn nên kết hôn. Chúng tôi cưới nhau vì yêu nhau, cũng vì yêu nhau nên mới quyết định sống trọn đời bên nhau.

Tôi quay người, hít thở một hơi thật sâu, nói với Đậu Đậu: “Chị về trước đây!”.

Đậu Đậu lo lắng gọi tôi lại nhưng tôi dường như không nghe thấy, chỉ cảm thấy hai bên Thái Dương của mình như bị người khác dùng kim châm vào, một mũi, hai mũi, vô số mũi và tôi cố ra sức giãy giụa, đau đớn khôn xiết.

Tôi cần ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả việc khóc cũng không được phép. Tôi cần phải trấn tĩnh lại, cần phải làm rõ mọi chuyện.

Trở về trước cửa nhà, tôi mới chợt phát hiện ra mình quên đem chìa khóa theo. Tôi ngồi ủ rũ trước cửa, rã rời ôm lấy cánh tay mình, chỉ muốn bật khóc.

Chỉ có nước mắt!

Khi ông xã quay về, thấy tôi đang ngồi trước cửa, vội vàng dìu tôi đứng dậy, hỏi: “Sao em lại ngồi ở đây?”.

Nét mặt tôi rất bình tĩnh, tuy nhiên do căng thẳng lòng bàn tay lại toát mồ hôi lạnh, tôi nói: “Không có gì, chiều nay em đi thăm Lý Tử, quên mang chìa khóa”.

Anh khẽ thở dài, xoa xoa đầu tôi: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều quá!”.

Tôi gật đầu, anh lấy chìa khóa ra mở cửa, tôi bước thẳng vào trong, quên cả việc thay dép đi trong nhà. Đột nhiên, anh ôm tôi từ phía sau, giọng nói yêu chiều, “Rốt cuộc em sao vậy?”.

Tôi cắn môi, không kìm lòng được, lên tiếng hỏi: “Chiều nay gọi điện thoại cho anh, tại sao anh…”.

Anh lúc này mới hiểu, ngắt lời tôi, gọi tôi rất thân mật: “Bà xã, bà xã, bà xã…”.

Tôi nói: “Anh đừng có nịnh đầm, rốt cuộc buổi chiều anh làm gì, sao lại không chịu gọi thế?”.

Anh nói: “Thề có trời đất, nếu như anh dám lừa dối em, anh sẽ không được chết toàn thây, anh thực sự đang đi làm!”.

Lòng tôi thực sự buốt lạnh, đàn ông một khi đã thay lòng đổi dạ, những lời nói dối cứ tiếp nối nhau không dứt. Ngữ khí trở nên căng thẳng: “Em quen anh từ năm mười sáu tuổi, đến giờ là mười năm, trong lòng anh nghĩ gì, em…”.

“Em đều biết”. Anh lại ngắt lời tôi, thở dài, ủ rũ nói: “Bà xã, anh thực sự đang làm việc. Em gọi điện thoại cho anh trong giờ làm đã không được rồi, giờ lại còn đoán bừa linh tinh nữa”.

Tôi lắp bắp: “Anh… anh…”. Giống như có tiếng sét đánh ngang tai, người đàn ông này, khi thay lòng, sao lại đáng sợ như vậy chứ? Giống như người dưng, một người xa lạ hoàn toàn không quen biết.

Được, anh đã thích chơi, tôi sẽ chơi cùng anh! Tôi sẽ giả vờ như không biết gì, tôi giả vờ là một con ngốc.

Là một đứa ngốc nhất trên cõi đời này!

Tôi gỡ tay anh ra, quay người, mỉm cười với anh, trong lòng lại lạnh ngắt như băng đá. Tôi nói: “Thôi, bỏ đi, em tin anh!”. Tôi dụi đầu vào ngực anh, nụ cười đó, tôi không thể nòa gắng gượng nổi, nước mắt thi nhau rơi xuống, “Anh không được phép lừa dối em!”.

Anh thấy tôi khóc, hoảng hốt: “Anh không bao giờ lừa dối em!”.

Tôi nghẹn ngào: “Cả đời này, anh đều không được phép lừa dối em!”.

Anh luôn miệng nói được, được, nhưng tôi đã không còn dám tin nữa rồi!

Nếu như tôi không nhìn thấy, nếu như chỉ là nghe người khác nói, tôi chắc chắn sẽ lựa chọn tin tưởng anh.

Có đôi khi, chỉ cần kiên trì tin một lời nói dối, chỉ cần luôn nói với bản thân mình đó là sự thật. Vậy thì, nó sẽ biến thành sự thật.

Ngày hôm sau, Lý Tử nghe Đậu Đậu kể chuyện của tôi, vội chạy đến, luôn miệng an ủi tôi. Nước mắt của cô lấp lánh, nắm lấy tay tôi, vừa khóc vừa nói: “Chúng ta có gì không tốt chứ? Những tên đàn ông xấu xa đó sao lại đều giống nhau cả thế?”.

Tôi cười, cố gắng nói giọng thoải mái nhất: “Có thể không phải giống như mình nghĩ đâu, có thể chỉ là đồng nghiệp”. Tôi cúi đầu, vì buồn quá mà giọng cũng thay đổi: “có thể, chỉ là một người không quan trọng”.

Lý Tử phẫn nộ: “Chúng ta cần phải tìm anh ta hỏi cho rõ!”.

Tôi lắc đầu buồn bã, “Tối qua mình thử thăm dò rồi, anh ta có chết cũng không chịu nhận. Anh ta cứ một mực nói anh ta đi làm, nói mình nghi oan cho anh ta”.

Lý Tử tức giận đến đỏ con mắt: “Vậy cậu định thế nào? Chuyện của mình còn chưa xong, cậu lại xảy ra chuyện này”.

Tôi nói: “Trước tiên phải làm rõ xem là chuyện gì, tìm hiểu họ đã phát triển đến giai đoạn nào, hoặc là, người phụ nữ đó là như thế nào. Mình không thể chỉ dựa vào việc ăn cơm mà nghi oan cho anh ấy”.

Lý Tử cũng rất tán đồng: “Điều tra thế nào?”.

Tôi nghĩ một lát, “Hay là mời thám tử tư nhỉ?”.

Lý Tử gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy được thôi”.

Tôi hỏi: “Chồng cậu thực sự không muốn ly hôn à?’.

Ánh mắt cô có vẻ né tránh, cố gắng né tránh đề tài này. Tôi thấy cô như vậy, cũng không tiện hỏi thêm, chỉ nói: “Mọi việc rồi sẽ qua cả thôi”.

Cô lại khóc và ngả vào lòng tôi, giọng nói thê lương: “Anh ta không chịu ly hôn, cũng không chịu bỏ Tiểu Tam. Mình nói ra tòa đơn phương ly hôn, bố mẹ mình lại không chịu. Đi đường nào cũng gặp rào cản, mình thực sự không biết phải làm thế nào nữa…”.

Cô ngừng lại, nước mắt lăn dài: “Người khác không ủng hộ mình thì thôi ngay cả bố mẹ mình cũng không chịu, nói rằng, khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, nếu có thể, cố gắng không ly hôn”.

Tôi tìm được thám tử tư, nghe nói tôi muốn tóm gáy Tiểu Tam, vị thám tử đó hưng phấn đến độ nhu nhặt được vàng vậy. Anh ta nói: “Chắc chắn sẽ phục vụ một cách chu đáo nhất, chắc chắn sẽ giúp cô theo dõi nhất cử nhất động của chồng cô, hơn nữa còn vô cùng bảo mật”.

Tôi nghĩ, thái độ phục vụ tốt giống như trong tiểu thuyết vậy, dùng giá đắt để biết được chân tướng của chồng, không biết là tốt hay xấu nữa. Ba ngày sau, vị thám tử đã nhanh chóng giao nộp thành quả.

Ngày tháng năm sinh, người phụ nữ đó đã từng làm những gì đều bày ra trước mắt tôi.

Tôi nhìn tài liệu, như có tiếng sét đánh ngang tai, toàn thân đờ đẫn.

Tôi đi đến dưới tòa nhà công ty nơi ông xã làm việc, tôi nhìn đồng hồ đeo tay, phải rồi, năm giờ ba mươi phút chiều, vừa vặn giờ tan làm. Tôi lôi di động ra, vội vàng ấn máy gọi cho chồng. Tôi nói: “Ông xã, tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé?”.

Ông xã nói: “Đồng ý!”.

Tôi nũng nịu: “Anh đoán xem, em đang ở đâu?”.

Anh nghĩ một lát, sau đó nói: “Ở nhà à?”.

“Không đúng, anh đoán lại xem!”.

“Đang đi mua sắm?”.

“Cũng vẫn không đúng!”. Tôi lắc đầu: “Anh có cần gợi ý không?”.

“Anh đoán ra rồi!”. Giọng anh đột ngột vang lên sau lưng tôi, tôi quay người lại. Anh cố tình sa sầm nét mặt, nhìn tôi: “Thảo nào anh đoán không ra, em thật là nham hiểm!”. Anh cười, ôm lấy vai tôi, “Sao hôm nay em lại nghĩ đến việc đến đón anh?”.

Trong lòng tôi có điều hổ thẹn, đương nhiên, những lời nói này không thể nói ra cho anh nghe được.

Tôi liền nói: “Nghe nói, em họ của anh cũng đi làm ở đây?”.

Anh thoáng nhíu mày: “Sao em biết? Nó mới đến được ba hôm, anh còn định cho em một niềm vui bất ngờ kia đấy!”.

Niềm vui này đúng là vui thật, nhưng cũng suýt nữa biến thành bất ngờ lớn.

Tôi cúi đầu, liếc nhìn anh, cười nói: “Em gọi điện cho mẹ, mẹ nói cho em biết”. May mà tôi có sự chuẩn bị trước, gọi điện cho mẹ chồng.

Anh nói: “Lát nữa anh giới thiệu với em, mấy năm trước em chỉ gặp nó có một lần, e rằng bây giờ có gặp cũng không nhận ra được”.

Đương nhiên, nếu nhận ra được cũng không đến nỗi nhầm lẫn tai hại như thế này.

Cho nên cũng phải biết rằng khi bắt gặp chồng và người phụ nữ khác thân mật bên nhau, việc đầu tiên cần làm là điều tra rõ xem người phụ nữ đó là ai, nếu không, thì thật là ê mặt.

Em họ bước ra cùng đoàn người, khi nhìn thấy ông xã, chạy bước nhỏ tới, thân mật gọi: “Anh họ!”.

Ông xã chỉ vào tôi, nói: “Đây là chị dâu em!”.

Em họ tươi cười rạng rỡ, ôm chầm lấy tôi: “Chị dâu à, em là Phạm Anh Tư, chị còn nhớ em không?”.

Cô thả tôi ra, nhìn tôi và làm mặt xấu: “Hồi anh chị tổ chức đám cưới, em chỉ là một cô bé con, có gặp chị một lần”.

Đương nhiên, ở trong tập tài liệu đã ghi rất rõ mà.

Tôi cười, nói vẻ thẹn thùng: “Đương nhiên là nhớ chứ”.

Cô nói: “Anh họ là giám đốc, em chỉ là chân sai vặt thôi”. Cô ghé sát mặt đến gần mặt tôi, chu môi: “Chị dâu, chị nói xem, có phải là rất không công bằng không ạ?”.

Tôi vội nói: “Vậy cần phải mời em ăn cơm, coi như bồi thường”.

Di động của ông xã chợt đổ chuông, anh nhìn vào màn hình, ánh mắt khác lạ, anh ấn nút nghe, ừ ừ mấy tiếng rồi tắt máy. Đột nhiên, anh rút từ ví ra mấy tờ mười tệ, đưa cho tôi: “Các em đi ăn đi, anh còn có việc bận”.

Tôi hỏi: “Ai tìm anh đấy?”.

Anh cười, nói: “Bạn”.

Tôi không cam tâm: “Anh đã nói là đi ăn cùng em mà?”.

Anh nhìn đồng hồ vẻ nóng ruột: “Bạn anh xảy ra chút việc, phải vào bệnh viện, anh thực sự không có thời gian”.

Anh nhét tiền vào tay tôi: “Ngoan nào, đừng có bướng bỉnh như vậy!”.

Anh Tư cũng nhân cơ hội nói: “Chị dâu, chúng ta đi ăn đi. Vừa hay, chúng ta đi dạo phố trước rồi đi ăn sau”.

Tôi chẳng biết làm thế nào, đành phải gật đầu.

Anh nói: “Các em đi chơi vui vẻ nhé!”.

Tôi đã vô duyên vô cớ nghi oan cho anh, là tôi không đúng, nói cho cùng, tôi không nên nghi ngờ anh. Đàn ông có mối quan hệ xã hội của họ là chuyện bình thường. Tôi nên bao dung mới phải.

Tôi cười nói với Anh Tư: “Nào, chúng ta đi dọa phố!”.

CHƯƠNG II: NGƯỜI PHỤ NỮ BÍ ẨN

 

Sau khi đi dạo phố về, không biết trời đang yên bỗng đổ mưa rào. Tôi thấy ông xã vẫn chưa về, bèn gọi điện thoại trò chuyện với Lý Tử. Khi Lý Tử biết là em họ chồng tôi mới thở phào nhẹ nhõm thay cho tôi.

Buổi tối ở nhà một mình buồn chán, tôi ngồi trên sofa vừa xem ti vi vừ đợi chồng. Kim đồng hồ dịch chuyển tích tắc tích tắc, tôi nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, nhìn đồng hồ, lòng nóng như lửa đốt.

Anh rất ít khi về nhà sau mười một giờ đêm. Tôi lại gọi điện cho anh, điện thoại vẫn đổ chuông, nhưng không ai nhấc máy.

Liệu có phải trời mưa to nên đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Liệu có bị tai nạn giao thông không?

Tim tôi đập thình thịch, toàn cơ thể tôi chìm trong sự lo lắng sợ hãi khôn cùng. Sáng sớm hôm sau, cuối cùng anh cũng trở về. Khi về, trông anh mệt mỏi rã rời.

Tôi dìu anh vào giường, hỏi: “Cả đêm hôm qua anh đi đâu vậy? Gọi điện thoại cho anh, anh không nhấc máy”.

Anh nhắm mắt, ậm ừ vài câu cho qua chuyện. Tôi cởi áo sơ mi, cởi quần cho anh nhưng lại không thấy di động của anh. Tôi nghĩ, lẽ nào anh đã làm mất?

Tôi cho quần áo của anh vào máy giặt, trở về phòng khách, bấm số máy của anh. Mới đổ chuông hai hồi mới có người nhấc máy, là giọng phụ nữ. Người phụ nữ đó uể oải lên tiếng: “A lô!”. Tôi nói rất lịch sự: “Chào chị, đây là di động của chồng tôi, không biết tại sao lại ở chỗ chị?”.

Cô ta không nói gì, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Hôm qua chắc là anh ấy quên cầm về”.

Tôi giật nảy mình, giọng hơi sợ hãi: “Cả tối hôm qua anh ấy đều ở chỗ chị sao?”.

Cô ta nói: “Đúng thế, sao vậy?”.

Tôi cuống lên, vội hỏi: “Thế chị là ai?”.

Cô ta cười “ha ha” mấy tiếng, rồi lại không nói gì. Trong lòng tôi bắt đầu có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại, hỏi: “Chị đang ở bệnh viện à? Chị là bạn anh ấy à?”.

Cô ta cười: “Đúng vậy, tôi hiện đang ở bệnh viện”.

Tôi cố gắng trấn tĩnh, cũng cười, nói: “Chị đang ở bệnh viện nào vậy, để tôi còn đến lấy di động cho anh ấy?”.

Cô ta nói: “Không cần đâu, anh ấy sẽ tự đến lấy!”.

Tôi hơi hoang mang: “Anh ấy rất mệt, tôi lấy hộ anh ấy là được rồi!”.

Thật không ngờ cô ta lại tắt máy luôn. Tôi tức giận, nghiến chặt răng, gọi lại lần nữa, không ngờ người phụ nữ đó đã tắt máy!

Tôi nhớ đến lần trước hiểu nhầm chồng, lần này nhất định không được lỗ mãng nữa.

Trở về phòng, vì đợi anh suốt cả đêm, tôi cũng mệt, nên lên giường ngủ. Tôi nằm trên giường, nhìn ông xã đang nằm bên cạnh, trở mình liên tục, không tài nào chợp mắt được.

Anh ấy có bạn là nữ giới? Điều này không có gì là lạ, lạ ở chỗ, sao lại ở cùng người phụ nữ đó suốt cả một đêm? Tôi không phải là đứa trẻ lên ba, ông xã chăm sóc người phụ nữ khác suốt cả một đêm, việc này chắc chắn có điều gì đó không ổn. Hơn nữa, còn rất nghiêm trọng!

Tôi lập tức đứng dậy, đi ra ngoài hành lang, ấn số máy của vị thám tử đó.

Khi tỉnh dậy, mặt trời đã xuống núi rồi, tôi nhìn đồng hồ, bật dậy khỏi giường. Đã sáu giờ rồi, như vậy là ông xã đã tan làm. Tôi đi chân trần chạy ra ngoài phòng khách, ấn số máy của chồng.

Lần này, là chồng tôi nghe máy. Anh gọi tôi: “Bà xã!”. Sau đó dường như cố tình nói khẽ: “Anh về muộn mốt chút!”.

Tôi sao có thể để yên được, nhưng lại chỉ hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”.

Anh nói: “Anh đang ở bệnh viện, bạn anh vẫn chưa khỏi bệnh”.

Tôi lo sợ lại hiểu nhầm, như thế chẳng hay chút nào, bèn hỏi: “Bạn anh là nam hay nữ?”.

Anh ngừng một lát, không lên tiếng, dường như đang do dự, sau đó anh nói: “Là nam giới!”.

Anh lại lừa dối tôi? Nhưng tôi sợ mình suy nghĩ lung tung, sợ mình đang lo lắng thái quá như một kẻ tâm thần. Tôi nói: “Thế thì anh về sớm một chút, đừng có như đêm qua, cả đêm không về làm em lo chết đi được!”.

Anh thoáng cảm động: “Bà xã, hôm nay chắc chắn anh sẽ về sớm”.

Tôi cười vào ống nghe, nhưng nước mắt thì đã vỡ òa, tôi nói: “Ông xã, có một câu em quên nói với anh”.

Giọng anh dịu dàng: “Là câu gì?”.

Giọng tôi rất thê lương: “Em yêu anh…”.

Ở phía bên kia, anh không lên tiếng, tôi nhanh chóng tắt máy, nghĩ thầm chắc chắn lại là hiểu nhầm, nhất định không được nghi ngờ anh ấy.

Nhưng sự lừa dối của anh ấy đối với tôi, sự thiếu tin tưởng của anh đối với tôi, tất cả những điều này khiến tôi đau lòng.

Tôi xoa xoa xái bụng đang sôi ùng ục vì đói, quyết định đi ăn thứ gì đó, chỉ cần ăn là tôi sẽ không nghi ngờ linh tinh nữa, cũng sẽ không… buồn như thế này nữa!

Sau khi ăn xong, tôi cứ mải miết đi trên đường phố. Bên đường, người đi lại tấp nập, có vô số đôi nam nữ tay trong tay, những cửa hàng bán điện thoại di động bên đường mở nhạc ầm ĩ. Tôi nhìn họ, phát hiện ra, mình hoàn toàn không ăn nhập với những người này. Không biết đã bao lâu rồi tôi chưa trang điểm? Từ sau khi kết hôn, tôi giống như biến thành một người khác, không thích trang điểm, chỉ một lòng một dạ chờ chồng về. Không hề chú ý tất cả mọi chuyện trên đời, như thể chỉ có mình anh là quan trọng nhất.

Người đi đường chợt đưa cho tôi một tấm card, tôi mơ màng nhận lấy, người đó vội nói: “Cửa hàng chúng tôi mới khai trương, nhuộm ép tóc khuyến mãi giá đặc biệt, mọi thứ đều được ưu đãi giá tốt nhất”.

Tôi nhìn anh ta, giống như nhìn một người ở rất xa, chỉ thấy thấp thoáng mơ hồ. Toi hỏi: “Ở đâu vậy?”. Người đó mỉm cười nói ngay: “Tôi dẫn chị đi!”.

Cửa hàng tóc này rất sang trọng, có hẳn quầy để đồ, hai bên lối vào còn có rất nhiều máy tính, chắc là đẻ phục vụ cho khách trong lúc chờ đợi. Cô phục vụ xinh đẹp mời giơ tay ra mời tôi rất lịch sự, nói: “Hoan nghênh quý khách!”.

Người thanh niên đó dẫn tôi ra một chỗ, hỏi tôi có nhà tạo mẫu tóc quen không. Tôi lật giở quyển mẫu tóc, chỉ lắc đầu. Đúng lúc đó, có người nói bên tai tôi: “Người đẹp, lần đầu tiên đến à?”.

Tôi khẽ ngước lên, chàng trai trẻ trước mặt khá điển trai, khuôn mặt tuấn tú, sáng lạn, thân hình cao ráo. Mắt cậu ta nhìn tôi rất hồ hởi, nụ cười rạng rỡ: “Người đẹp muốn làm kiểu tóc gì?”.

Nụ cười rạng rỡ như vậy, dường như cả thế giới đều nằm gọn trong tay cậu.

Tôi đặt cuốn tạp chí xuống bàn: “Tôi phải làm thế nào để trông mình xinh đẹp hơn?”.

Mười ngón tay cậu thon dài, dịu dàng chải tóc cho tôi và suy ngẫm: “Chị xoăn máy chắc sẽ rất đẹp”.

Tôi hơi ngẩn người, không biết ông xã có thích không. Tôi chợt định thần lại: “Được, cứ quyết định vậy đi”.

Uốn tóc phải mất mấy tiếng đồng hồ, tôi không biết trải qua hết khoảng thời gian dài đằng đẵng này bằng cách nào. Trong lúc đang làm, cuối cùng số điện thoại của ông xã cũng xuất hiện trên màn hình di động của tôi. Anh hỏi có vẻ hơi kinh ngạc: “Bà xã, em đang ở đâu vậy?”.

Tôi nói: “Em đang làm tóc”.

Anh hỏi: “Em làm sắp xong chưa?”.

Tôi nói: “Chắc phải hai tiếng nữa”.

Anh nói: “Thế thì để anh đến cùng ngồi chờ với em!”.

Tôi lắc đầu, chợt nghĩ ra anh không nhìn thấy, vội nói: “Không cần đâu anh ạ”.

Anh nói: “Anh lái xe, sẽ đến nhanh thôi!”. Anh lại nói thêm: “Chắc chắn sẽ trong vòng hai mươi phút nữa”.

Tôi vẫn kiên trì: “Thực sự không cần đâu!”.

Anh không lên tiếng, một lát sau mới khẽ nói: “Bà xã, anh cũng yêu em…”.

Chính trong khoảnh khắc này, tôi đã quên hết mọi thứ, người phụ nữ bí ẩn, những lời nói dối, gần như chúng đều không còn quan trọng nữa. Trong lòng tôi ngập tràn cảm xúc, dường như lại trở về với thời khắc kết hôn, khắp trời đất đều là màu đỏ vui mừng hân hoan, chữ hỷ màu đỏ, chăn màu đỏ, ga giường màu đỏ, ngay cả kẹo cưới cũng màu đỏ. Vùng thị trấn nhỏ, đoàn người đông đúc, anh thì thầm bên tai tôi: “Cả đời này, em là của riêng anh”.

Ngồi trong xe, chúng tôi không nói gì cả. Anh có vẻ muốn phá vỡ sự ngượng ngịu trong bầu không khí trầm mặc này: “Tóc làm đẹp lắm! Lần sau anh cũng đến đây cắt”.

Tôi cố gắng mỉm cười, trả lời anh: “Vậy sao?”.

Anh nói: “Em cứ ngủ đi, về đến nhà anh sẽ gọi em”.

Tôi cười, “Hay là chúng ta đến bệnh viện thăm bạn anh nhỉ?”.

“Không cần đâu, người bạn đó ra viện rồi”.

“Ơ, sao trùng hợp thế?”. Tôi bất giác mỉm cười, gần như ngoài việc mỉm cười, tôi không thể hiện bất cứ biểu cảm nào khác.

Anh nhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp, rồi chợt hỏi: “Sao em không hỏi người đó là ai?”.

Tôi vẫn mỉm cười: “Chẳng phải anh đã nói đó là nam giới sao? Đã là nam giới, sao em phải hỏi chứ?”.

Anh chợt phanh gấp, hai tay đặt lên vô lăng, nhìn tôi chằm chằm: “Em thật sự tin anh sao?”.

Tôi giật mình, cúi đầu, chỉ im lặng không lên tiếng. Dường như anh thở phào nhẹ nhõm: “Bà xã, đêm qua anh không về nhà, anh có thể giải thích!”.

Đôi tay tôi khẽ run, bỗng chốc, tôi sợ nghe lời giải thích của anh. Chiếc xe ở phía sau liên tục bấm còi inh ỏi, anh lái xe tiếp, cười nói: “Anh ấy và bạn gái chia tay, cho nên nghĩ quẩn, tự sát”.

Tôi “ồ” một tiếng, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cách một lớp kính, mọi vật bên ngoài đều mờ ảo, nhìn không rõ. Giống như con người, nhìn qua làn nước mắt, thì người đó sẽ trở nên mơ hồ.

Mơ hồ không rõ, mơ hồ khiến người ta sợ hãi.

Sợ rằng, sẽ biến mất chỉ sau một cái chớp mắt.

Tôi nhắm mắt, nhắm thật chặt, anh tưởng tôi ngủ, mở nhạc khe khẽ. Không biết anh dừng xe lại khi nào, khẽ gọi tôi: “Bà xã, về nhà rồi!”.

Tôi “ừm” một tiếng, nhưng vẫn nhắm mắt, chỉ là không muốn mở ra, không muốn nghe lời nói dối! Anh thấy tôi như vậy thì không gọi nữa. Anh xuống xe, bế tôi lên, sau đó đi thẳng lên nhà.

Tôi nằm trong lòng anh, lắng nghe nhịp tim của anh. Tôi chỉ cố nghĩ, mình không được mở mắt, không được nhìn khuôn mặt toàn những lời dối trá. Tôi thà làm một người mù dùng cảm giác của mình để cảm nhận con người này, chỉ cảm nhận những điều anh đối tốt với tôi, không nghĩ đến việc rất có thể anh đang có mối quan hệ với một người phụ nữ khác và người phụ nữ đó đang chuẩn bị khuấy động cuộc sống của tôi.

Mười năm qua, tôi tự nhận là có cuộc sống hạnh phúc.

Vào phòng, anh đặt tôi lên giường, động tác rất đỗi dịu dàng, như thể che chở cho báu vật của anh vậy. Di động đổ chuông thật không đúng lúc chút nào, anh nghe máy, sau đó nổi giận đùng đùng: “Rốt cuộc, cô muốn thế nào?”.

Không biết đối phương nói gì, càng khiến anh nổi giận hơn: “Tôi cảnh cáo cô, đừng có làm bừa, lần này cô muốn chết thì chết, tôi mặc kệ!”.

Trong lòng tô xót xa suýt bật khóc, tôi nghiền người, cố gắng kiềm chế giọt nước mắt đang chực trào ra.

Anh nói khẽ: “Được, giờ tôi đến, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng”.

Trong phòng yên tĩnh đến rợn người, giống như nấm mồ, không có bất cứ tiếng động nào. Tôi bật đèn, ngồi trên giường, nước mắt lặng lẽ trào ra.

Cửa phòng đột nhiên bật mở, tôi giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn, ông xã đang đứng trước cửa.

Anh lao đến trước mặt tôi, ôm tôi vòa lòng, hỏi: “Sao vậy? Đang yên đang lành, sao em lại khóc?”.

Tôi ngước mắt nhìn, nhìn thẳng vòa mặt anh, không thể kìm lòng nổi, lại chảy nước mắt.

Tôi chợt ôm chầm lấy anh, nghẹn ngào nói: “Bởi vì không nhìn thấy anh, cho nên sợ hãi”.

Anh cười, xoa xoa đầu tôi: “Ngốc ạ!”.Anh ngừng lại, nói thêm: “Bà xã, anh phải đi ra ngoài một lát, em ngoan ngoãn đợi anh về nhé”

Tôi lắc đầu, muốn giữ anh lại bằng mọi giá. Giống như là người sắp chết đuối, chỉ một mực nắm lấy thứ gì đó có thể cứu sống mình, chỉ muốn dùng hết sức để nắm lấy không chịu buông ra.

Tôi đầm đìa nước mắt: “Ông xã, chúng ta sinh một đứa con nhé”.

Giọng anh khản đặc, nói một tiếng: “Được!”.

Khi tỉnh dậy, tôi kinh ngạc phát hiện ra hơn mười tin nhắn, nội dung chỉ có năm chữ duy nhất: Con đàn bà đê tiện. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Lý Tử, kể cho cô nghe tình hình của chồng và nhắc cả đến nội dung tin nhắn. Lý Tử lo lắng nói: “Chỉ e… đúng là Tiểu Tam”.

Tôi nói: “Lý Tử, hôm qua mình đã nghĩ thông rồi, chỉ cần trái tim anh ấy vẫn dành cho mình, chỉ cần anh ấy có ý định cắt đứt với người phụ nữ đó, mình bằng lòng giả ngây giả ngô, bằng lòng tha thứ cho anh ấy, tin tưởng anh ấy”. Tôi nhấn mạnh: “Cũng chỉ có một lần này thôi, một lần duy nhất cũng là lần cuối cùng!”.

Cô hỏi tôi vẻ kinh ngạc: “Hôm qua, cậu đã níu chân ông xã cậu ở lại được, không để anh ấy đi đến chỗ người đàn bà đó sao?”.

Tôi cười, “Nếu như Tiểu Tam thực sự muốn đấu với mình, cô ta cần phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.Tình cảm suốt mười năm trời, mình đâu có thể dễ dàng buông tay!”.

Lý Tử nói: “Cô ta ở chỗ tối, cậu ở chỗ sáng, cậu phải cẩn thận!”.

Tôi cười nói: “Mình không ở chỗ sáng đâu, mấy hôm trước đã nhờ thám tử theo dõi ông xã rồi, chắc chắn sắp có tin tức”.

Lý Tử rầu rĩ nói: “Đúng là cậu lợi hại, còn mình đã kích động quá”.

Lúc đó, Lý Tử kích động chạy đến công ty của chồng làm ầm lên, khiến cho ai nấy đều biết chuyện và mọi người đều cho rằng cô là người phụ nữ chanh chua. Kết quả thật oái ăm, một số người còn đồng tình với Tiểu Tam, gạt Lý Tử - người bị hại sang một bên. Cô cũng khiến cho chồng không có lấy một cơ hội để quay lại.

Lý Tử hỏi tôi: “Cậu định xử lý vụ tin nhắn như thế nào?”.

Tôi nói: “Mình sẽ nói cho chồng mình lúc anh ấy chuẩn bị tan làm, nói có một kẻ dở hơi nào đó chửi mình là con đàn bà đê tiện, còn gửi tận mười mấy tin nhắn”.

Buổi trưa, thám tử tìm tôi, gặp nhau ở quán café. Anh ta đưa cho tôi tập tài liệu đựng trong túi màu vàng, tôi nhanh nhẹn đưa tiền cho anh ta. Thám tử cười: “Lần trước là nhầm, nhưng lần này là thật!”.

Tôi rùng mình, lần này là thật… Tay tôi run run, không dám mở ra xem.

Vị thám tử thấy tôi như vậy, lại hỏi: “Cần gì cô cứ gọi cho tôi!”.

Anh ta đưa cho tôi một tấm danh thiếp: “Giúp tôi giới thiệu với bạn bè cô nhé. Nguyên tắc bảo mật của chúng tôi là có chết cũng không tiết lộ cho bất cứ ai”.

Tôi nhìn trân trân vào túi tài liệu, giọng khản đặc: “Được!”.

Nhận lấy danh thiếp, cất vào túi xách tay. Thám tử trước khi đi còn nói: “Nếu lần sau còn cần, tôi sẽ giảm giá 20% cho cô”.

Cuối cùng tôi cũng dồn hết dũng khí để mở túi tài liệu đó, bên trong còn có cả một tập ảnh, là ảnh chụp cảnh dạo phố của ông xã và người phụ nữ xa lạ đó.

Người phụ nữ đó tên là Trương Lâm Lâm, hai mươi ba tuổi. Theo điều tra của thám tử, cô ta quen biết với ông xã tôi khoảng một năm. Tôi chợt nhớ ra, mấy tháng trước, ông xã thường xuyên nói phải làm thêm, lúc đó, tôi chỉ dặn anh đi đường cẩn thận, cố gắng về nhà sớm. Bây giờ nghĩ lại, rất có thể là đến với người phụ nữ khác. Tôi nhìn lướt qua địa chỉ, số điện thoại rồi đút toàn bộ ảnh và tài liệu trở vào trong túi.

Di động chợt đổ chuông, tôi nhìn số điện thoại gọi đến, giật mình, ấn nút nghe. Không ngờ, người phụ nữ đầu dây bên kia không lên tiếng. Tôi biết là Trương Lâm Lâm, cô ta cố tình làm ra vẻ bí ẩn, chẳng qua là muốn làm cho tôi đa nghi sợ hãi.

Nhưng bây giờ, tôi đã tóm được đuôi của cô ta rồi, cô ta đã lộ nguyên hình trước mặt tôi rồi.

Tôi nói vào trong di động: “Đừng làm phiền tôi!”.

Tôi nói cho ông xã biết số di động bí ẩn đã nhắn tin cho tôi, mặt anh biến sắc, sau đó nói: “Chắc là có kẻ nào đó quấy nhiễu linh tinh”.

Tôi không tỏ thái độ gì, phụ họa nói theo: “Ừm, cố tình quấy nhiễu”. Tôi đoán, chắc ông xã và Trương Lâm Lâm đã chia tay, bởi vì, anh không còn  viện bất cứ lí do nào để đi làm thêm nữa.

Thậm chí, hàng ngày, sau khi tan làm đều về nhà ngay, sau đó còn tranh làm việc nhà cho tôi.

Tôi nên lấy làm vui mừng hân hoan, bởi vì, chỉ cần người đàn ông này chịu thay đổi, chịu hối cải, thì vẫn rất tốt. Điều này chứng tỏ trong lòng anh thực sự có tôi, cũng không bỏ rơi tôi. Không bỏ rơi cái gia đình này.

Anh nghĩ tôi không biết gì, sau đó ngấm ngầm lừa dối qua mặt tôi, tôi cứ giả ngây giả ngô, giả làm con ngốc.

Chỉ cần anh chịu quay đầu, tôi bằng lòng làm như vậy.

Ai bảo anh đã trở thành người thân của tôi, từ ông xã trở thành người thân, là người thân có huyết mạch liên thông với tôi.

Điều tôi không thể ngờ tới là mấy hôm sau, tôi đột nhiên nhìn thấy Trương Lâm Lâm ở trong cầu thang máy khu nhà tôi. Cô ta tưởng tôi không biết cô ta là ai, mỉm cười, chào: “Em chào chị, em vừa chuyển đến sống ở tầng dưới nhà chị, em tên Trương Lâm Lâm”.

Tôi nhìn trân trân vào đèn nhấp nháy trong thang máy, nghĩ thầm, con bé này đúng là tinh quái, thật không ngờ còn cố tình đến thuê phòng ở tầng dưới nhà tôi. Cô ta chắc là muốn giở chiêu “biết người biết ta, bách chiến bách thắng” đây.

Nhưng chắc chắn cô ta không thể ngờ được rằng, tôi đã biết cô ta là ai rồi.

Hơn nữa, còn chuẩn bị đòn phản kích.

Tôi cười với cô ta: “Chào em!”.

Cô ta lại nói: “Em nên gọi chị thế nào ạ?”.

Tôi nói: “Gọi chị là Diệp Tử là được”.

Cô ta hỏi: “Khi nào rảnh, em mời chị Diệp Tử đi uống trà nhé?”.

“Được”. Tôi tán gẫu: “Em sống cùng bạn trai à?”.

Cô ta lắc đầu, chu môi: “Khu nhà này tiền thuê phòng đắt thật đấy, bạn trai đưa tiền nhưng anh ấy không sống cùng em”. Cô ta chăm chú nhìn tôi, trong mắt hiện lên ánh cười: “Em nghĩ, thỉnh thoảng anh ấy sẽ đến”.

Bạn trai đưa tiền? Câu nói này của cô ta đã nhắc nhở tôi. Khi cầu thang máy xuống đến tầng một, tôi không định bước ra. Cô ta kinh ngạc nhìn tôi hỏi: “Chị không ra à?”.

Tôi cố gắng giữ nụ cười trên mặt: “Chị để quên đồ”.

Cô ta rạng rỡ, vẫy tay chào tôi: “Tạm biệt chị!”.

Tôi cũng vẫn tươi cười cho đến lúc cửa thang máy đóng lại, mắt tôi mới tóe lửa, nhìn chằm chằm thang máy. Nghĩ bụng, mấy hôm trước, mày mới chửi tao là con đàn bà đê tiện, giờ tưởng tao không biết, còn luôn miệng một điều chị hai điều chị ngọt xớt.

Đúng là con hồ ly tinh hiểm độc.

Tôi đến ngân hang kiểm tra tài khoản mới phát hiện ra tiền trong thẻ của ông xã bị hụt mất ba vạn tệ. Xem ra, Trương Lâm Lâm đã lấy tiền bồi thường chia tay, của chồng tôi để đến đối phó với tôi.

Được đấy, mày tiến một thì tao tiến mười!

Phụ nữ, đôi khi vì gia đình có thể làm tất cả mọi chuyện.

Khi ông xã về nhà, tôi ngọt ngào nói với anh: “Ông xá, có phải chúng ta chuẩn bị sinh con không?”. Anh cườ, gật đầu.

Tôi lại nũng nịu: “Nhưng anh làm cho em cảm giác không an toàn”.

Anh cảm thấy khó hiều, ôm tôi, hỏi: “Sao em lại nói thế?”.

Tôi lấy ngón tay ấn vào lồng ngực anh, dịu dàng nhưng lại hơi có lực. Tôi nói: “Tiền trong ngân hàng của anh dùng nhanh quá”. Tôi truy hỏi: “Số tiền đó, anh đã dùng vào việc gì vậy?”.

Sắc mặt anh tối sầm, cúi đầu, không dám nhìn tôi.

Còn tôi lại cười, nói: “Được rồi, tiền tiêu vào việc gì, em không hỏi anh nữa. Nhưng em có một điều kiện”.

Anh thở phào nhẹ nhõm, nói luôn: “Yêu cầu gì anh cũng đồng ý cả!”.

Mắt tôi sáng rực, “Là tự anh nói đấy nhé, anh đừng có mà hối hận!”.

Anh nhìn tôi âu yếm, gật đầu: “Đương nhiên, chồng em đã bao giờ lừa dối em chưa?”.

Tôi nói: “Vậy sau này, anh đưa cho em quản lý toàn bộ tiền của anh, sang mai, anh chuyển hết tài khoản ngân hàng của anh sang tài khoản của em”.

Bao năm nay, tôi chưa bao giờ quản lý tiền của anh, nhưng bây giờ thì khác. Tôi không thể để con hồ ly tinh đó lấy không tiền của anh được. Cô ta đòi được một lần, chắc chắn sẽ đòi lần thứ hai, và tiếp tục những lần khác nữa.

Anh nhìn tôi, nghĩ một lát, sau đó khẽ thơm lên trán tôi: “Được, nếu như vậy làm cho em có cảm giác an toàn, anh đồng ý với em”.

Tôi quàng tay lên cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, nở nụ cười mãn nguyện: “Ông xã, cảm ơn anh!”.

Anh mỉm cười: “Tại anh không tốt mà”.

Anh chợt tỏ vẻ xúc động: “Nhiều lúc, anh thực sự thấy mình thật may mắn, bởi vì trong cuộc đời này, anh đã tìm được người vợ tốt như em!”.

Tôi biết, tôi không tốt như anh nói, nhưng ít nhất, tôi cũng cho anh đủ không gian và sự sĩ diện. Tôi đã dâng hiến toàn bộ tuổi thanh xuân cho anh, cho gia đình này. Tôi không cho phép bất cứ ai đến phá hoại, tước đoạt tất cả mọi thứ của tôi!

Điện thoại di động của anh lại đổ chuông, anh liếc nhìn tôi rồi tắt máy. Tôi nghĩ, nếu tôi là Trương Lâm Lâm chắc sẽ tức điên lên, lập tức chạy lên đây cho xem.

Quả đúng như dự liệu của tôi, mười phút sau, có tiếng chuông cửa, tôi tranh chạy ra mở cửa, Trương Lâm Lâm đứng bên ngoài, tươi cười rạng rỡ: “Chị ơi, chị còn nhớ em không ạ?”.

“Đương nhiên rồi”. Có biến thành ma tôi cũng vẫn nhớ, tôi hỏi: “Có chuyện gì không?”.

Cô ta vẫn tươi cười nói: “Không có gì đâu ạ, chỉ là em muốn tìm chị trò chuyện thôi”.

Tôi cũng tươi cười, “Thật ngại quá, chị và ông xã đang chuẩn bị ăn tối dưới ánh nến”. Tôi ngừng một lát, nói thêm: “Cho nên, không rảnh lắm!”.

Cô ta vẫn dày mặt: “Em đến đây không có người thân, chỉ có mình chị làm bạn”.

Tôi cười, chuẩn bị đóng cửa: “Thực sự xin lỗi, hôm khác nhé”.

Tôi nhìn nụ cười miễn cưỡng của cô ta, đóng sập cửa. Ông xã hỏi: “Ai đấy?”.

Tôi nghĩ, hãy cho anh có tâm lý chuẩn bị, nói tỉnh bơ: “Là cô gái mới chuyển đến ở tầng dưới, tên là Trương Lâm Lâm”.

Ông xã ngẩn người, mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt hoang mang, tôi cười nói: “Ít hơn em khoảng ba, bốn tuổi, nhưng em không thích cô ta, chẳng quen chẳng biết, tự nhiên chạy đến kết thân trò chuyện, anh nói xem, cô ta có phiền phức không chứ?”.

Ông xã cười miễn cưỡng: “Đúng là phiền phức thật!”. Anh lại dè dặt hỏi: “Cô Trương Lâm Lâm đó, trông như thế nào?”.

Tôi nói: “Cũng khá xinh, chỉ đáng tiếc…”. Tôi định nói, nhưng lại ngừng lại. Ông xã chau mày, hỏi: “Đáng tiếc gì cơ?”.

Tôi cười ha ha, ghé sát mặt anh, “Chỉ tiếc là hình như làm nhân tình của người khác, ông xã, anh tốt nhất hãy tránh xa loại người này một chút nhé”. Tôi cảnh cáo anh đầy vẻ uy hiếp: “Đừng có qua lại với loại người này”.

Miệng ông xã lắp bắp: “Ơ, anh… anh biết rồi…”. Ánh mắt anh hoang mang, chợt nói: “Anh xuống lầu đi mua ít đồ”.

Tôi nghĩ, chắc là anh xuống chất vấn Trương Lâm Lâm, hỏi cô ta sao lại chuyển đến đây, hỏi cô ta sao lại cố tình tiếp cận tôi. Tôi ngồi xuống ghế sofa bật ti vi, “Vâng, anh đi đi”.

Khi anh chuẩn bị bước ra khỏi cửa, tôi dặn với theo: “Trong vòng mười phút anh phải quay về đấy”. Tôi cười thầm, chỉ vào đồng hồ trên tường: “Em tính giờ đấy”.

Anh gật đầu, nói: “Anh quay về ngay thôi”.

Nhưng gần nửa tiếng đồng hồ sau anh mới quay về, khi về nét  mặt ủ rũ như kẻ thất trận, chẳng cầm theo thứ gì cả. Đàn ông, có đôi khi cần tự trả giá cho sai lầm của mình!

Anh cũng không ngoại lệ!

Hôm sau, ông xã được nghỉ. Sáng sớm, đã có người ấn chuông cửa. Ông xã từ trên giường bật dậy, chạy ra mở cửa. Tôi nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy hơi buồn. Thường ngày, anh vốn là người gặp phải chuyện gì cũng không kinh hồn hoảng hốt, thế mà giờ đây lại trở nên thận trọng, lo âu, thấp thỏm như vậy.

Suy cho cùng, chính là quả đắng do anh trồng cả thôi.

Mấy phút sau, anh quay lại, thấy tôi mở to mắt nhìn anh bèn cười nói: “Người ta đến ghi số ga”.

Anh nằm vật xuống giường, trở mình liên tục, vẫn không ngủ được. Anh khẽ lay lay cánh tay tôi, nói: “Bà xã, anh muốn rút tiền”.

Tôi cười nhạt trong lòng, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ tiện miệng hỏi: “Anh lấy bao nhiêu?”.

Anh có vẻ thấp thỏm: “Hai vạn”.

Tôi xoay người, không them tiếp lời anh. Rõ rang, đây là kết quả của cuộc đàm phán tối qua với người đàn bà đó. Anh ôm tôi, giọng nói dịu dàng như tan chảy: “Anh muốn sửa xe mà”.

Tôi quay phắt lại, đè lên người anh, khẽ bẹo má anh, cười nói: “Ông xã, chúng ta có cần sinh con nữa không? Nuôi một đứa trẻ rất tốn kém, ví dụ như sữa, bỉm và rất nhiều thứ khác đều cần phải dùng đến tiền”. Tôi lấy hai tay giữ chặt khuôn mặt anh, nét mặt nặng nề: “Cho nên, việc sửa xe còn cần phải xem xét sau”.

Ánh mắt anh nhấp nháy vẻ bất an, cuối cùng, có vẻ như hơi bất lực, anh lên tiếng: “Bà xã, lần cuối cùng thôi”.

Lần cuối cùng đưa tiền cho người phụ nữ đó? Tôi không tin! Không phải không tin chồng, mà là không tin người phụ nữ đó! Tôi biết, lần trước, khi họ chia tay, chắc chắn cũng đã nói là lần cuối, kết quả thì sao chứ?

Con hồ ly tinh đó, không chỉ muốn làm tan nát gia đình tôi, cướp chồng tôi, mà nó còn nhắm vào túi tiền của anh. Tôi lắc đầu, rất kiên quyết: “Bây giờ, tiền đều trong thẻ của em, em cần phải có dự định trong tương lai, cho nên…”. Tôi nhìn chăm chú vào gương mặt anh, từ từ thốt ra hai chữ: “Không được!”.

Từ khi bị tôi từ chối, tâm trạng ông xã càng lúc càng không bình thường, làm việc gì cũng lơ đãng. Có lúc gọi anh, anh cứ như người mất hồn, chỉ còn lại cái vỏ ngoài.

Còn tôi thì sao? Trước mặt anh, ngay cả khóc cũng không dám khóc, ngay cả nước mắt cũng không dám rơi. Lúc đầu, anh và Trương Lâm Lâm quấn vào nhau, chắc cũng chẳng hề nghĩ tới tôi.

Lý Tử vẫn tiếp tục đấu tranh với chồng cô ấy, đấu tranh ly hôn!

Còn Đậu Đậu mấy hôm nay cũng không thấy đến tìm tôi, có thể là đang có người yêu mới. Mỗi lần hỏi Lý Tử xem Đậu Đậu dạo này làm gì, cô đều tỏ vẻ bí mật, chỉ nói đến lúc đó sẽ biết, bay giờ không thể tiết lộ được.

Tôi đoán, với tính cách của Đậu Đậu, chắc cũng không có chuyện hay ho gì, có lẽ là chuyện đùa với lửa để tự thiêu mình ấy mà. Quả nhiên, mấy hôm sau, đã nghe nói Đậu Đậu và chồng Lý Tử quấn lấy nhau. Tôi ngẩn cả người, không hiểu nổi? Hai chị em nhà này rốt cuộc là giở trò gì nhỉ? Tôi lập tức đến nhà Lý Tử, vừa mới bước vào cửa, đã nghe thấy mùi chiến tranh, chắc là cuộc chiến vô cùng khốc liệt!

Nhân tình mới, người tình cũ và vợ cùng ra trận, chuẩn bị chiến đấu một mất một còn.

Tôi ấn chuông cửa, Trần Kiều thấy tôi đến mừng như gặp được cứu tinh, xúc động lay lay cánh tay tôi, nói thẳng luôn: “Em khuyên Lý Tử đông ý ly hôn với anh đi!”.

Ơ, việc này là thế nào vậy nhỉ? Lúc trước, chẳng phải Lý Tử muốn ly hôn, anh ta không chịu sao? Bây giờ, nước chảy ngược rồi sao? Nhưng, tôi không cần đoán cũng biết đây là gian kế của Đậu Đậu.

Lý Tử ngồi trên ghế sofa, mặt lạnh tanh, không lên tiếng. Tiểu Tam hôm họ gặp ở bệnh viện, cũng ngồi ở đầu bên kia sofa, nhìn Đậu Đậu với vẻ căm hận, cũng không lên tiếng.

Còn Đậu Đậu thảnh thơi ngồi xem tivi, mặc kệ tất cả.

Tiểu Tam dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, chửi bới Trần Kiều: “Con người anh rốt cuộc là có lương tâm hay không? Lương tâm của anh để cho chó ăn mất rồi à? Em vợ mà cũng chơi luôn được”.

Lý Tử cười nhạt: “Lúc trước, khi anh ta và cô quấn lấy nhau, tôi chửi anh ta không có lương tâm, chẳng phải cô nói, lương tâm của anh ta dành cho cô sao?”.

Lý Tử ngừng một lát, cười lạnh lùng hơn, nét mặt như phủ lên một lớp băng, cô từ từ thốt ra từng chữ, từng chữ sắc nhọn như dao: “Đây là báo ứng!”.

Tôi không kìm nổi, hỏi Trần Kiều: “Rốt cuộc anh muốn ở với ai?”. Trần Kiều nói: “Đương nhiên là với Đậu Đậu rồi!”.

Anh ta nói rất chắc chắn: “Tôi chỉ yêu mình ngoài Đậu Đậu, không lấy ai ngoài cô ấy!”.

Đàn ông đúng là động vật dễ thay đổi. Mới thời gian trước thích Tiểu Tam, bây giờ lại chuyển sang thích Đậu Đậu, còn không lấy ai ngoài cô ấy!

Đậu Đậu ngước mắt nhìn tôi, mím môi, khẽ cười.

Tôi biết, cô nhóc này chỉ muốn báo thù cho chị gái, chẳng có ý tứ gì với Trần Kiều. Tôi nói: “Anh đã thích Đậu Đậu như vậy, thế thì việc đầu tiên anh cần làm là ly hôn với Lý Tử, việc thứ hai cần làm là…”. Tôi nhìn Tiểu Tam: “Vạch rõ ranh giới với cô gái này!”.

Trần Kiều hơi ngại ngùng: “Cô ấy tên Lâm Hồng”.

“Ơ”. Tôi bước đến bên cạnh Lâm Hồng, hỏi: “Cô Lâm Hồng, ý cô thế nào?”.

Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy khuyên nhủ: “Người đàn ông này có tính trăng hoa, nếu cô cứ cố tình bám theo anh ta, tôi còn thấy lo cho cô đấy!”.

Lâm Hồng tỉnh bơ, không hề tỏ thái độ gì, tôi đành phải nói them: “Trần Kiều có gì tốt đẹp chứ, gặp ai cũng yêu. Trước đây nói yêu Lý Tử suốt cả cuộc đời, chẳng phải cũng ở cùng với cô sao. Ở cùng cô đã đành, còn không chịu ly hôn với Lý Tử. Người đàn ông như vậy, cô cần làm gì chứ?”.

Khóe môi Lâm Hồng khẽ run run, tôi nói tiếp: “Cô còn trẻ, xinh đẹp, Trần Kiều cũng chẳng có tiền, chẳng chung tình, cho dù cô có lấy anh ta, sau này cũng vẫn phải đề phòng người khác. Cô nói xem, cô tìm ai chẳng tốt hơn anh ta?”.

Lâm Hồng liếc nhìn tôi, trong ánh mắt hiện lên nhiều tâm trạng phức tạp, tôi gật đầu: “Hôm đó ở bệnh viện, cô đã đổ oan cho tôi, cũng không sao cả. Điều quan trọng là tôi cũng là phụ nữ, tôi không nhẫn tâm nhìn cô nhảy vào cái hố mà không giơ tay ra kéo cô lên”.

Lâm Hồng cuối cùng cũng lên tiếng: “Được, kết thúc cũng được, đưa tiền là xong!”.

Trần Kiều vội hỏi: “Bao nhiêu?”.

Lâm Hồng giơ bốn ngón tay lên, sau đó cười nhạt: “Tôi muốn bốn vạn tệ!”.

Trần Kiều phẫn nộ: “Cô tưởng cô được nạm vàng đấy chắc!”.

Lâm Hồng cũng đứng bật dậy, nhằm thẳng vào mặt Trần Kiều mà tát, chửi bới: “Tôi đã gặp không ít đàn ông, chưa một thằng đàn ông nào đê tiện như anh!”.

Cô ta chỉ tay vào mũi anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên họ Trần kia, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ bộ mặt thật của anh rồi”.

Trần Kiều cũng không yếu thế: “Cô thì tốt đẹp hơn chắc?”.

Lâm Hồng cười nhạt: “Được, một cái tát là giải tán, tôi cũng chẳng thèm số tiền đó, tôi muốn xem, xem anh có kết cục như thế nào”.

Tôi khẽ cắn môi, không lên tiếng, tôi đã nhìn thấy kết cục của Trần Kiều rồi.

Không nhà, không tiền, không vợ, chẳng có gì cả!

Tôi nghĩ đến chồng mình, bây giờ anh cũng chẳng hơn gì. Bị Trương Lâm Lâm uy hiếp, bỗng chốc như già đi mấy tuổi.

Lý Tử cuối cùng cũng ly hôn xong, lấy được căn hộ. Đậu Đậu sau khi moi được tiền của Trần Kiều, cũng đá bay anh ta luôn. Quá trình từ đầu đến cuối của cuộc báo thù này, ai cũng đều rõ cả.

Trần Kiều cũng không phải là thằng ngốc, sau này, anh ta gặp ai cũng nói: “Con bé Đậu Đậu đó đúng là con đàn bà nanh độc, dùng mấy giọt nước mắt để lừa tôi yêu nó, trong long chỉ mong ngóng chiếm được tiền của tôi. Còn vợ cũ của tôi cũng chẳng ra gì, mục đích chỉ là cái nhà”.

Người khác chỉ nói: Anh tự làm tự chịu.

Đúng vậy, anh ta tự làm tự chịu, nhưng Lý Tử nhìn thấy anh ta như vậy, cũng buồn lắm. Thực ra, cô vốn không hề muốn tranh cái nhà, tất cả mọi việc này đều là chủ ý của Đậu Đậu.

Chỉ có điều, giờ đã muộn. Khi một người đàn ông đã đến độ lòng lang dạ sói, làm như vậy cũng chỉ là một việc làm để cho mọi người hả dạ mà thôi.

Ông xã nghe xong chuyện của Trần Kiều, giật mình kinh hãi. Anh dường nhu nghĩ ra điều gì đó, hỏi tôi: “Bà xã, nếu như anh có lỗi với em, em sẽ làm thế nào?”.

Tôi nghĩ, đây là lúc để tháo gỡ nút thắt trong long anh, tôi nhìn anh nói: “Nếu anh yêu em, nếu anh cần có gia đình này, vậy thì, em sẽ tha thứ cho anh một lần”.

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt có vẻ né tránh của anh, nói rất nghiêm túc: “Nhưng anh nhớ đấy, chỉ một lần duy nhất!”.

Anh dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lên tiếng hỏi với vẻ không thể nào tin nổi: “Em thực sự có thể tha thứ cho anh một lần sao?”.

Tôi gạt đầu, anh kéo tôi vào long, thốt lên: “Bà xã, em đúng là tốt nhất!”.

Tôi tốt, bởi vì tôi có thể nhẫn nhịn, bởi vì tôi có thể giả vờ làm con ngốc. Tôi tự dối mình, dối người rằng, chỉ cần anh chịu quay đầu, sẽ giả vờ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng… bóng đen đã tồn tại không thể nào xua đi được. Nhắm mắt lại, là như có thể nhìn thấy cảnh tượng anh và Trương Lâm Lâm ở bên nhau.

Tôi thực sự không thể nào chịu đựng được!

Trương Lâm Lâm vẫn hồ hởi kết thân với tôi, cô ta thật giống một con đỉa hút máu, cắn chặt không chịu nhả ra. Cô ta đến nhà tôi, tranh làm việc nhà cho tôi, tôi ngồi trên sofa mặc kệ cô ta, nghĩ thầm, vậy cũng tốt, có thêm người giúp việc miễn phí. Cô ta vừa lau nhà vừa hỏi tôi: “Chị Diệp, anh nhà chị tốt thật đấy”.

Tôi “ừ” một tiếng, nhìn thẳng vào mặt cô ta, nói từng tiếng: “Anh ấy rất yêu chị”.

Cơ thể cô ta khẽ run lên, ngừng một lát, rồi định thần lại, lau tiếp. Cô ta nói vẻ bông đùa: “Chị Diệp không sợ anh ấy tìm người phụ nữ khác sao?”. Cuối cùng, cô ta cũng không kìm lòng được, muốn nhắc khéo tôi.

Tôi cười, hỏi ngược lại: “Em nói xem, chị có sợ không?”.

Cô ta ngẩng đầu, mỉm cười với tôi: “Em nghĩ, chắc là vẫn sợ!”.

Tôi lại lắc đầu: “Tại sao phải sợ chứ?”.

Cô ta nói vẻ chắc chắn: “Tất cả mọi phụ nữ, ai chẳng sợ chứ?!”.

Tôi lại muốn tìm hiểu rõ, rốt cuộc cô ta có ý đồ gì với chồng mình, tôi nói: “Lâm Lâm, sao không thấy bạn trai em đâu cả?”.

Cô ta cười nhạt: “Người đàn ông đó coi tấm lòng em như phổi chó thôi!”.

Tôi tỏ vẻ như tiện miệng hỏi: “Thế em có yêu anh ta không?”.

Cô ta cúi đầu, tỉ mỉ lau nhà, như thể mọi sự chú ý đều dồn cả xuống nền nhà. Một lúc sau, cô mới từ từ nói: “Em nghĩ, em yêu anh ấy…”.

Tôi giật mình nhưng mặt vẫn không thể hiện thái độ gì, chỉ hỏi: “Thế anh ta có yêu em không?”.

Cô ta cúi đầu thấp hơn nữa, “Cũng có thể!”.

Tôi nói: “Nếu như anh ta không yêu em, chị nghĩ, em nên buông tay đi!”.

Tôi thấy cô ta không nên tiếng, lại khuyên nhủ: “Đàn ông trong thiên hạ nhiều như vậy, chắc chắn không cứ gì phải là anh ta, có phải vậy không? Người đàn ông đó có thể chẳng tốt như em nghĩ đâu. Kết hôn là một chuyện, sống với nhau lại là một chuyện khác”.

Cô ta ném cây lau nhà xuống, toàn thân run lên, không kiềm chế nổi sự phẫn nộ, cô ta nghiến răng nhìn tôi nói: “Nhưng em không cam tâm, rốt cuộc em có gì không tốt chứ?”.

Tôi nói: “Không phải em không tốt, mà là người đàn ông đó không đủ tốt. Nếu anh ta không muốn có trách nhiệm với em thì cần gì ở bên nhau chứ? Rút ra càng sớm càng tốt!”.

Cô ta bỗng cười nhạt, “Chị không hiểu đâu, nếu như vợ anh ta đủ tốt, lúc đầu anh ta cũng sẽ không tìm đến em”.

Tôi thoáng giật mình, biết là cô ta lỡ lời. Cô ta đang kể về vợ của anh sao? Ha… ha, cô ta sắp không thể chịu đựng được nữa rồi, sắp sửa để lộ đuôi rồi! Cô ta nhìn tôi chằm chằm, cười lạnh lùng hơn: “Chị Diệp, chị có biết trước đây em làm nghề gì không?”.

Tôi lắc đầu.

Cô ta chậm rãi thốt ra từng tiếng một: “Làm cave…”. Cô ta lại khẽ so vai vẻ bất cần, “Em chẳng ngại nói cho chị biết, người đàn ông đó giấu vợ đến tìm em hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, vì anh ấy, em đã vứt bỏ tất cả. Giờ đây, em chỉ muốn… muốn thế chỗ vợ anh ấy!”.

Cô ta ngồi xuống cạnh tôi, lạnh lùng hỏi: “Chị Diệp, nếu như vợ người đàn ông đó quả thực tốt như vậy, sao anh ấy lại làm như thế chứ?”.

Tôi vẫn mỉm cười, nụ cười của tôi có vẻ như không gì có thể công kích được, nhưng con tim đã bị cứa vô số nhát, đang rỉ máu. Tôi muốn khóc, khóc thật to, nhưng không thể được. Tôi buộc phải cười, trước mặt tên đao phủ… tôi buộc phải cười, hơn nữa còn phải tươi cười rạng rỡ.

Buổi tối, tôi ngồi ở sofa, không bật đèn. Nhìn chăm chăm ra cửa. Khi ông xã về, mở cửa ra, giật nảy mình. Anh bật công tắc đèn trên tường, đèn sáng, anh vẫn chưa hoàn hồn, nhìn tôi hỏi: “Em sao vậy? Còn nhát ma dọa quỷ nữa!”.

Tôi lạnh lùng nhìn anh, không nói gì.

Anh đóng cửa, đi đến trước mặt tôi, hai tay từ từ nâng khuôn mặt tôi lên, hôn nhẹ: “Lại làm sao thế?”.

Tôi bực bội đẩy anh ra, cuối cùng đưa cho anh tập tài liệu để trên bàn nước.

Tôi thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa! Thực sự không thể chịu đựng được đến mức độ như thế!

Anh trân trân nhìn tôi, cũng không nói gì.

Cả hai người đều im lặng, sự trầm lặng kéo dài vô tận.

Xung quanh im lặng như tờ, giống như đang ở trong mộ, chỉ có sự yên lặng chết người, yên lặng đến độ chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.

Một lúc sau, anh từ từ thốt ra ba chữ: “Anh xin lỗi!”.

Tôi ngoảnh mặt đi, không nhìn anh, cố gắng kìm nén để không bật khóc.

Anh bước lại gần sofa, hai tay ôm chặt đôi bàn chân, đầu vùi xuống cánh tay. Tôi không muốn nghĩ gì nữa, không muốn biết gì nữa. Nhưng, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?

Anh đã phá vỡ hoàn toàn lòng tin của tôi đối với anh, không hề nương tay!

Anh ôm lấy tôi, cuống quýt nói: “Bà xã, anh thực sự xin lỗi!”.

Bây giờ, tôi chỉ muốn chắc chắn xem anh có thực sự thích người phụ nữ đó không?

Tôi ngẩng mặt lên, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào gương mặt anh, nhưng lại không dám mở miệng. Tôi sợ nếu mình mở miệng, thì sẽ bật khóc, sẽ sụp đổ. Cuối cùng, tôi cũng mở miệng, những giọt nước mắt yếu mềm đó thi nhau chảy ra. Tôi rút khăn giấy lau thật mạnh, cuối cùng không nói được lời nào.

Anh thấy tôi đau đớn như vậy, ôm tôi thật chặt: “Em đừng khóc, em khóc anh sợ lắm!”.

Anh ngừng một lát, lại cuống quýt xin lỗi: “Tại anh không tốt, anh đáng chết, em đừng khóc”.

Tôi khóc nghẹn, dường như đã rút cạn sức lực, cả cơ thể mềm oặt, ngã vào lòng anh, chưa bao giờ có cảm giác mệt mỏi đến thế. Một lúc lâu sau, tôi mới nghẹn ngào lên tiếng: “Em biết em không tốt, em không đủ xinh đẹp, em không trẻ trung bằng cô ấy, tất cả mọi thứ đều không bằng cô ấy. Nhưng… anh cũng không thể đối xử với em như vậy được!”.

Anh lòng nóng như lửa đốt, vội vàng lau nước mắt cho tôi, chỉ luôn miệng nói: “Anh xin lỗi!”.

Hai tay tôi uể oải bám vào người anh, nói như từng khúc ruột: “Cho dù em không tốt thế nào, anh cũng không nên đi tìm gái, hơn nữa, hết lần này đến lần khác quan hệ với cô ta”.

Anh nói: “Từ nay về sau, anh không bao giờ làm như vậy nữa, em đừng khóc!”.

Tôi hít thở sâu, cuối cùng đẩy anh ra, nói giọng quả quyết: “Em muốn ly hôn!”.

Anh cúi đầu, không lên tiếng.

Tôi nước mắt như mưa: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ…”. Tôi lấy túi tài liệu đập vào người anh, gần như gào lên: “Anh đi chơi gái, còn chơi mấy lần với cùng một người!”. Tôi nghiến răng nghiến lợi, khóc thảm thiết như đứt từng khúc ruột: “Anh là đồ khốn, không phải là người!”.

Anh mặc tôi gào khóc, toàn thân anh giống như một khúc gỗ.

Tôi kéo anh ngã xuống sofa, cả người đè lên người anh, trợn trừng mắt nhìn anh, ánh mắt vô cùng đáng sợ, nói: “Em nhất định phải ly hôn!”.

Anh chợt chảy nước mắt: “Bà xã, em từng nói, sẽ tha thứ cho anh một lần, chỉ một lần này thôi, được không em?”.

Anh giơ tay lên thề: “Sau này nếu anh dám làm như vậy nữa, sẽ bị Thiên Lôi đánh chết, chết không toàn thây!”.

Tôi cứ tưởng tôi có thể tin vào lời thề đó, giống như khi tổ chức đám cưới anh thề nguyền trước mặt tôi: “Bà xã, nếu như sau này anh làm gì có lỗi với em, chắc chắn sẽ bị Thiên Lôi đánh chết, chết không toàn thây!”.

Tôi vẫn luôn cho rằng tôi có thể tha thứ cho anh, coi như sự việc chưa từng xảy ra.

Nhưng trên thực tế, tôi không thể!

Thực sự không thể!

Lý Tử đề nghị tôi nên tìm một công việc để đỡ suy nghĩ lung tung. Tôi đồng ý, cô ấy nói rất đúng. Ngày nào cũng ở nhà, chẳng có việc gì làm, đúng là buồn chán quá.

Cuối cùng, tôi đến làm việc trong công ty Lý Tử. Nói đến buổi gặp mặt phỏng vấn, đến giờ tôi vẫn thấy không bình thường. Người giám đốc trẻ tuổi đó lúc đầu vốn không nhận tôi, nhưng sau khi anh ta nhận được một cuộc điện thoại, lại nói tôi có thể đến làm việc.

Ngày đầu tiên đi làm đã có người bí mật tặng hoa cho tôi. Tôi nhìn tấm bưu thiếp, trên đó viết: Người xin chuộc tội!

Tôi vô cùng băn khoăn, nghĩ rằng chắc là đã tặng nhầm.

Lý Tử cười nói: “Còn chưa ly hôn mà đã có mùa xuân thứ hai rồi!”.

Tôi chỉ cười đau khổ, rầu rĩ: “Không biết là trò đùa tai quái của ai nữa”.

Lý Tử có tỏ ra vẻ khoa trương: “Trò đùa tai quái thế này, mình cũng muốn đấy!”.

Sau khi tan sở, giám đốc nói cần phải mở tiệc mừng tôi, gọi tất cả nhân viên cùng đi hát karaoke. Trong phòng hát, thực sự vô cùng buồn chán. Các đồng nghiệp tranh nhau giành lấy micro, còn tôi… chỉ ngồi yên một góc, trong lòng cảm thấy buồn bực khó chịu tột cùng.

Giám đốc bảo tôi hát, tôi từ chối nói mình không biết hát. Cửa phòng chợt bật mở, một người đàn ông mặc bộ complet màu đen cầm bó hoa tươi che khuất khuôn mặt bước vào. Anh ta đi thẳng đến trước mặt tôi, sau đó khụy chân quỳ xổm xuống, giơ bó hoa ra tặng tôi.

Con người bí mật đó cuối cùng cũng đã lộ diện!

Tôi đón lấy bó hoa, nhìn người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt anh ta quen thuộc đến độ đáng sợ, từng nếp nhăn trên khuôn mặt anh ta, tôi đều có thể ghi nhớ rõ ràng. Bỗng chốc, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay vang rền, giám đốc nói đùa: “Tôi đã giữ chân vợ cậu thành công rồi đấy nhé!”.

Lúc này tôi mới biết, thì ra ông xã chính là bạn thân của giám đốc.

Còn tôi, đã bị lừa một cú ngoạn mục.

Ông xã quỳ xuống trước mặt tôi, hai tay nắm chặt tay tôi, nói: “Bà xã, hãy tha thứ cho anh được không?”.

Tôi vẫn lạnh lùng, không thèm chú ý đến anh.

Đồng nghiệp đứng xung quanh cũng hò reo: “Cô hãy tha thứ cho anh ấy đi”. Ngay cả Lý Tử cũng không kìm được nói đỡ cho anh: “Diệp Tử, tha thứ cho anh ấy một lần này đi!”.

Ông xã mỉm cười, nụ cười có vẻ hơi miễn cưỡng, cũng có chút thê lương. Tôi chợt cảm thấy xót xa, không nỡ nhẫn tâm. Tôi đứng dậy, gắng gượng mỉm cười với giám đốc, nói: “Thật ngại quá, gây phiền phức cho anh rồi. Tôi nghĩ, sau này tôi sẽ không thể đi làm được rồi”.

Giám đốc nói: “Không sao, tôi và chồng cô là chỗ anh em mà”.

Tôi nở nụ cười xin lỗi với Lý Tử: “Mình về trước đây!”.

Cô nói thẳng luôn: “Được, nhưng cậu đừng nghĩ nhiều đấy!”.

Trong xe, anh vẫn không chịu từ bỏ công việc cố gắng thử trò chuyện với tôi, tôi vẫn mặc kệ, không thèm chú ý đến anh. Cuối cùng, anh nói: “Trương Lâm Lâm đã dọn đi rồi, anh đã cắt đứt hoàn toàn với cô ta. Sau này anh sẽ không liên lạc với cô ta nữa”.

Tôi cười nhạt, đàn ông cắt đứt hoàn toàn với một người phụ nữ, chẳng qua là vì người phụ nữ đó đã uy hiếp đến cuộc hôn nhân và gia đình của anh ta. Nếu người phụ nữ đồng ý làm kẻ câm điếc bám theo anh ta, tôi nghĩ, có đánh chết anh ta cũng sẽ không cắt đứt.

Đàn ông trong thiên hạ, loại người thế này, đâu đâu cũng thấy!

Về đến nhà, tôi đóng chặt cửa phòng. Anh đứng ở ngoài gõ cửa mãi, luôn miệng gọi tên tôi. Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng không nghe tiếng anh gọi, không nghe từng lời nói của anh. Tôi hướng ra phía cửa hét lên đầy kiên quyết: “Em muốn ly hôn!”.

Nhưng trong lòng, thực sự không hề muốn vứt bỏ tình cảm suốt mười năm qua một chút nào.

Cuối cùng, anh tìm thấy chìa khóa, mở cửa phòng. Anh ghì chặt tôi xuống giường, hai chân đè chặt lấy hai chân tôi, một tay kê đầu tôi lên, một tay ghì chặt lồng ngực tôi. Anh gần như cầu xin: “Bà xã, em đã không để cho người khác biết anh ngoại tình, đã giữ sĩ diện cho anh. Nếu đã như vậy, sao em lại không bằng lòng tha thứ cho anh?”.

Đúng vậy, tôi nghĩ, ngoài bốn người biết chuyện, tất cả mọi người đều không hề hay biết, không biết anh đã phản bội tôi, không biết anh đã ngoại tình. Họ chỉ biết rằng anh là một người đàn ông mẫu mực, chỉ biết rằng anh rất yêu bà xã của anh!

Người ngoài, họ chẳng biết gì hết!

Nhưng trong lòng tôi hiểu rất rõ, rõ đến độ khiến tôi gần như nghẹt thở.

Anh nghẹn ngào: “Bà xã, tình cảm mặn nồng của chúng ta suốt mười năm qua, có phải em thực sự muốn ly hôn?”.

Anh đã nói trúng tâm tư của tôi, biết tôi không muốn ly hôn. Anh hiểu tôi hơn ai hết! Nhưng, anh đã hiểu tôi như vậy, sao vẫn còn làm tổn thương tôi.

Anh giống như một vị kiếm khách cao minh, có thể làm cho tôi thương tích đầy mình nhưng trên người lại không hề có vết máu. Tôi bịt chặt đôi tai, không muốn nghe thấy từng câu từng chữ anh nói!

Tôi chợt buột miệng nói: “Em muốn về nhà…”.

Anh an ủi tôi: “Đây chính là nhà của em mà, em còn muốn về đâu nữa?”.

Tay tôi nắm chặt lấy áo anh, lắc mạnh đầu: “Em muốn về quê…”. Giọng nói của tôi đã sụt sùi: “Đây không còn là nhà của em nữa rồi!”.

Môi anh khẽ động đậy nhưng lại không thốt lên lời nào. Cuối cùng, anh nói với giọng xót xa: “Nếu về nhà có thể khiến em dễ chịu hơn, ngày mai anh sẽ đưa em ra sân bay”. Anh lại ôm chặt lấy tôi, giọng nói dịu dàng như nước chảy: “Chúng ta tạm xa nhau, còn về việc ly hôn, cả đời này anh cũng không đồng ý đâu!”.

Tôi nhìn anh chằm chằm, nước mắt chợt lăn dài.

Tôi ra sức chặn đôi tay mình vào ngực anh, gục đầu vào khuỷu tay anh, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt.

Anh cố sức ôm lấy tôi, đột nhiên lên tiếng: “Anh hiểu em, em đã từng nói, chúng ta đều là con giun đũa trong bụng nhau, đều biết người kia đang nghĩ gì, rời xa nhau thì sẽ nghẹt thở. Những câu này là, chính em nói đấy”. Anh hôn lên trán tôi, nước mắt trào ra: “Đầu bạc răng long, vợ chồng tôn trọng nhau, em đã quên rồi sao?”.

Sao có thể quên được chứ, những ngày tháng đó, vẫn luôn quẩn quanh trước mắt.

Lúc còn trẻ, tôi vẫn luôn cho rằng, chỉ cần đối xử thật lòng với nhau, thật lòng yêu thương nhau là có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long. Đến giờ mới biết, “lời thề hẹn non hẹn biển sinh tử có nhau; cùng nắm tay nhau chung sống đến già” là những điều có thể nhìn ngắm chứ không thể với tới được.

Xa vời đến độ giống như ảo ảnh trong cõi mộng.

Không bao giờ có thể ghép lại được nữa!

Vô số xe cộ lao nhanh qua trước mắt tôi, nhanh đến độ như tia sáng lướt qua mắt tôi. Ông xã đang lái xe, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Tôi nhìn con đường bên ngoài cửa xe, thoáng kinh ngạc: “Đây không phải là đường đến sân bay!”.

Ánh mắt anh hoảng hốt, tôi khẽ lay anh, anh giật mình, phanh gấp, dừng xe bên đường: “Bà xã, sao vậy?”.

Tôi lạnh lùng nói: “Hình như anh đang đi nhầm đường rồi!”.

Anh nhìn sang bên đường, dường như lúc này mới định thần lại được, anh vội nói: “Anh xin lỗi…”, nhưng lại vẫn lơ đễnh tiếp tục đi trên con đường sai. Tôi hơi bực: “Rốt cuộc anh bị sao vậy?”.

Anh vẫn tỉnh bơ như không nghe thấy gì.

Tôi đập vào vai anh: “Anh có thể nghiêm túc hơn được không? Em cần đến sân bay gấp”. Anh quay sang nhìn tôi, nói một cách khó khăn: “Anh xin lỗi…”.

Tôi toàn thân mềm nhũn, dựa vào lưng ghế: “Anh cố ý phải không?”.

Anh quay đầu, chăm chú nhìn về phía trước, nhưng lại không trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi thật sự không còn chút sức lực nào nữa: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.

Anh từ tốn nói: “Em đừng về!”.

Tôi quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm qua anh vừa mới nói là được mà”.

Anh lắc đầu, giọng nói có vẻ hơi khó xử: “Trương Lâm Lâm lại quay trở lại rồi!”.

“Cô ta lại nói những gì?”.

“Cô ta…”. Anh liếc nhìn tôi, nói ấp a ấp úng: “Nhất định phải làm đám cưới với anh!”.

“Vậy bây giờ chúng ta đi làm thủ tục ly hôn luôn”. Tôi tỏ ra lạnh lùng, không có bất cứ tâm tư cảm xúc nào. Anh chỉ nói với vẻ bất lực: “Bà xã, anh quyết không thể nào bỏ em vì loại đàn bà đó”.

“Vậy, ban đầu khi anh gọi gái, anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em hay không?”.

“Anh xin lỗi!”. Anh hạ giọng, đột nhiên quành xe, đi lại con đường cũ. Anh mím chặt môi: “Anh đưa em đến sân bay luôn bây giờ”.

Chợt vang lên tiếng “uỳnh”, xe đâm vào phần đuôi của một xe khác.

Tôi trợn trừng mắt nhìn anh, tôi có lý do để tin rằng, anh cố ý! Anh nhìn tôi vẻ vô cùng bất lực: “Bà xã, xin em hãy tin anh, anh thực sự không hề cố ý!”.

Càng cố tẩy xóa lại càng đen! Nhưng có lẽ anh ấy không ngu ngốc đến độ dùng việc đâm xe để giữ tôi lại.

Người chủ xe đằng trước đã xuống xe, gõ vào cửa kính xe chúng tôi.

Cả hai chúng tôi cùng xuống xe, xem xét tình hình xây xát của xe, vẫn may, cũng không nghiêm trọng lắm.

Tôi nhìn chiếc xe trước mặt, thật không ngờ trên đó có biển ghi mấy chữ: Tập lái. Tôi và ông xã nhìn thấy mấy chữ đó, cùng thở phào nhẹ nhõm.

Chủ xe phía trước là chàng thanh niên chừng hai mươi lăm tuổi. Bởi vì là người mới tập lái, nên cũng không biết là lỗi của mình hay lỗi của ông xã, chỉ nói đợi cảnh sát giao thông đến giải quyết.

Ông xã cũng đồng ý, nhìn đồng hồ nói với tôi: “Để anh gọi taxi cho e m”. Anh giơ tay ra đón một chiếc taxi, mở cửa cho tôi vào. Tôi quay đầu lại, nhìn bóng dáng anh, đột nhiên cảm thấy cô đơn.

Một cuộc hôn nhân, luôn có lý do để tiếp diễn, có thể là nỗi đau, có thể là tình yêu, có thể là con cái.

Nhưng cho dù cuộc hôn nhân của chúng tôi được tiếp diễn nhờ lý do gì, tôi muốn ở lại, muốn tha thứ cho anh lần này. Tôi nói với bác tài: “Xin lỗi, phiền anh đưa tôi về nhà!”.

Tôi nằm trên giường, lắng nghe tiếng kim đồng hồ chuyển động, lắng nghe từng tiếng động ở bên ngoài. Tôi muốn anh về và lao ngay vào phòng, như vậy có thể nhìn thấy tôi.

Nhưng, không có gì xảy ra cả.

Cả căn phòng không có tiếng động nào.

Cho đến tận khi trời tối, mới có tiếng mở cửa. Sau khi vang lên tiếng mở cửa, lại là một khoảng dài tĩnh lặng. Tôi khẽ nhắm mắt, nhưng lại không dám cử động, giống như là kẻ trộm vậy.

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, con tim tôi chợt thắt lại. Bên ngoài vang lên tiếng cãi cọ ồn ào của Trương Lâm Lâm. Hình như cô ta đang khóc, khóc rất to: “Chỉ cần anh tiếp tục ở bên em, em có thể không cần anh ly hôn. Em có thể nhẫn nhịn, em có thể cam tâm tình nguyện”.

Chồng tôi không lên tiếng.

Trương Lâm Lâm gào khóc kinh thiên động địa: “Rốt cuộc anh muốn em phải làm gì đây? Em có thể trả lại tiền cho anh, em cũng có thể chết vì anh. Anh muốn em làm gì, em cũng đều có thể làm. Rốt cuộc em có điểm nào không bằng chị ta chứ? Chị ta không trẻ trung bằng em, không xinh đẹp bằng em, mọi thứ đều không bằng em. Tại sao anh lại không cần em… Nếu chỉ là vì trước đây em làm cái nghề mạt hạng đó, em đã đổi nghề rồi, huống hồ, em cũng chỉ làm có mấy ngày, sao anh lại không cần em nữa chứ?”.

“Đúng vậy, cô ấy không bằng em!”. Giọng ông xã hơi khàn, “Cô ấy sợ bóng tối, sợ ở một mình. Cô ấy không thích làm việc nhà, lười biếng, thích nũng nịu. Cô ấy không đi làm, thậm chí không biết xã giao. Nhưng, như thế thì có sao chứ? Cô ấy có thể không xinh đẹp bằng em, không trẻ trung bằng em. Nhưng, anh luôn yêu con người của cô ấy như vậy đấy”.

Tôi yên lặng lắng nghe, nước mắt bất giác lăn dài.

“Cô ấy có thể xào rau bị cháy, cô ấy có thể làm cho căn nhà trở nên bừa bộn, bởi vì cô ấy biết, anh sẽ dọn dẹp hộ cho cô ấy. Khi cô ấy không vui, là có thể nổi nóng với anh. Khi cô ấy vui, cô ấy sẽ ôm anh, giống như đứa trẻ vậy. Nhưng, như vậy thì có sao? Anh cũng cam tâm tình nguyện mà ”.

Tôi lấy tay bịt miệng, khụt khịt hít thở không khí, gối đã ướt một mảng rộng.

“Nếu nói mỗi người cả đời chỉ có thể gặp được hạnh phúc một lần duy nhất, anh nghĩ, anh đã gặp được rồi. Cho nên anh không thể làm việc gì có lỗi với cô ấy được nữa… Anh sẽ đợi cô ấy. Cho dù cô ấy có tha thứ cho anh hay không, cho dù cô ấy có chỉ thẳng vào mặt anh mà chửi bới khóc lóc, anh vẫn đợi cô ấy quay về, cho nên em hãy đi đi…”.

Tôi không thể kiềm chế thêm nữa, toi chân trần lao ra khỏi phòng. Tôi nước mắt giàn giụa nhìn anh, anh đứng dậy, nhất thời không biết xử trí ra sao. Rồi anh chợt định thần lại, lao đến trước mặt tôi, ôm tôi thật chặt.

Giọng anh nghẹn ngào: “Bà xã, anh xin lỗi, thực sự rất xin lỗi em!”.

Tôi lắc đầu, nước mắt tuôn rơi như mưa: “Không liên quan đến anh, là tại em không tốt”.

Anh ra sức lắc đầu, nước mắt trào ra, rơi thẳng xuống đầu tôi, nóng hổi: “Là tại anh cả, anh đã sai, anh lẽ ra không được để bị cấm dỗ, nhưng anh có thể hứa, chỉ có một lần này thôi, thực sự chỉ có một lần này thôi ”.

Tôi vùi đầu vào lòng anh, giọng run rẩy: “Lần này em tha thứ cho anh, sau này, anh không được như vậy nữa, thực sự không được… Anh như vậy, khiến em vô cùng khó chịu, khiến em đã có lúc chỉ muốn chết mà thôi”.

Anh gật đầu liên tục: “Bà xã, không có lần sau nữa đâu…”.

CHƯƠNG III: CẠM BẪY CỦA TIỂU TAM

Cuộc sống cuối cùng quay trở lại  sự bình lặng vốn có nhưng giữa hai người, không còn được hạnh phúc như trước nữa. Sự việc đó giống như một cái xương mắc ở họng, nuốt không nổi mà nhổ cũng không ra, vô cùng khó chịu.

Buổi tối, bạn cũ của chồng tôi tổ chức họp lớp, họ thường ba năm tổ chức một lần. Mọi người nườm nượp kéo đến, nam giới mặc complet thắt ca vát, nữ giới mặc váy dạ hội. Nam giới phong độ nho nhã, nữ giới xinh đẹp yêu kiều. Tôi khoác tay ông xã, cố giữ nụ cười trên môi.

Khó khăn lắm mới gặp được người quen, người đó lại nhìn ông xã, nở nụ cười tinh quái. Anh ta thân mật nói với ông xã: “Tiểu Nhã trở về rồi!”. Ông xã bỗng cứng đơ người nhưng lại khẽ mỉm cười: “Cuối cùng cô ấy cũng đi du học về rồi à?”.

Người đó gật đầu, cố tình cười cợt nói với tôi: “Chị dâu gặp phiền phức rồi!”. Tôi không hiểu ý tứ trong câu nói đó, quay sang nhìn ông xã. Ông xã an ủi tôi: “Em đừng nghe cậu ấy nói linh tinh, Tiểu Nhã chỉ là bạn học bình thường của anh thôi”.

Đang nói chuyện, có một thân hình cao ráo chen ra khỏi đám người vây xung quanh. Cô bước tới mặt tôi, giơ tay ra, cười nói: “Chào chị dâu, em là Tiểu Nhã!”. Tôi giơ tay, nở nụ cười: “Chào em!”. Cô ấy thân hình cao ráo, các nét trên mặt thanh tú, một cô gái đẹp như vậy, sẽ gây phiền phức cho tôi sao?

Cô giơ tay ra trước mặt ông xã tôi, nở nụ cười ngọt ngào: “Bao năm không gặp, bạn học cũ, không đáng chào nhau một tiếng sao?”. Ông xã mắt sáng long lanh, mỉm cười, bắt tay cô ta, “Đâu có!”.

Tiểu Nhã đột nhiên kéo tay tôi: “Chị dâu, em đưa chị đi ăn nhé!”. Tôi miễn cưỡng mỉm cười, “Cảm ơn, chị muốn…”. Tôi còn chưa kịp nói xong, đã bị cô ta kéo đi rồi.

Cô ta kéo tôi đến bên bàn đặt đồ ăn, tỉ mỉ chọn lựa, đột nhiên, cô quay sang nhìn tôi, hỏi: “Chị thích ăn gì?”. Tôi cười: “Để chị tự lấy là được rồi!”.

Cô ta gật đầu: “Vậy em đi đây, chị cứ chọn từ từ nhé!”.

Tôi nào có tâm trạng gì để mà chọn chứ, quay người lại, muốn tìm ông xã. Đoàn người đông đúc, ai nấy đều mặc complet phẳng phiu, nhất thời, tôi không tìm được anh. Khi khó khăn lắm tôi mới tìm ra anh, thì anh và Tiểu Nhã đã tay trong tay tiến vào sàn nhảy.

Một mình tôi cô đơn đi vào vườn hoa phía sau. Bất chợt nhìn thấy ở vườn hoa có xích đu sắt, tôi ngồi lên, khép mờ mắt. Cảm giác có áo khoác lên người tôi, tôi mở choàng mắt, phát hiện ra bên cạnh xích đu còn có một người đàn ông đang ngồi, anh ta gật đầu chào tôi. Tôi cũng thẫn thờ gật đầu chào lại, rồi trả áo lại cho anh.

Một lát sau, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng: “Sao em lại ở đây một mình?”.

Tôi gắng gượng mỉm cười, giọng nói có chút u buồn: “Em lạc mất chồng rồi!”.

Ánh mắt ẩn chứa nụ cười: “Thật trung hợp, tôi cũng lạc mất vợ rồi”.

Tôi cười nói: “Vậy sao? Thật may anh là người đã có vợ!”.

Anh cũng học theo tôi: “Thật may, em là người đã có chồng”.

Nụ cười của tôi chợt trở nên sượng sùng, anh ta thấy tôi định đứng dậy bỏ đi, vội hỏi: “Em không hỏi tôi đã làm lạc mất vợ ở đâu à?”.

Tôi ngồi ngay ngắn lại, cúi đầu, khẽ cắn môi: “Xin lỗi anh, anh có nghe nói, không nên nói chuyện với người lạ hay không?”.

Anh ngẩn người, cười ngất: “Nhưng thời gian dài đằng đẵng, hai người chúng ta đồng bệnh tương lân, ít ra cũng phải nói gì chứ?”.

Được, tôi quyết định trò chuyện với anh ta vài câu rồi sẽ đi: “Vậy anh lạc mất vợ anh ở đâu rồi?”.

Anh ta chỉ lên trời: “Ba năm trước tôi đã làm mất cô ấy ở trên trời rồi”. Ánh mắt anh ta sáng lấp lánh, như thể có vô số các vì sao ánh lên trong mắt: “Có phải rất đường đột hay không?”.

Tôi gật đầu, thật không thể ngờ được, vợ anh ta đã mất. Tôi chợt đứng dậy, lịch sự nói: “Em vào trước đây!”.

Anh ta thoáng ngẩn người, nhưng lập tức cười nói: “Cảm ơn em đã trò chuyện cùng tôi!”. Anh rút tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho tôi: “Nếu có thời gian, chúng ta có thể cùng trò chuyện”.

Tôi sợ nhất là người thích bắt chuyện, nghĩ bụng, không cần đâu, nhưng tay vẫn nhận lấy dnah thiếp anh ta đưa, rồi vội vàng bước vào trong nhà. Sau đó, tôi mới biết anh ta là chủ nhân ngôi biệt thự tổ chức buổi họp lớp, cũng là tổng giám đốc của một công ty tầm cỡ trong thành phố, hơn nữa, chính là người bạn học ông xã tôi vẫn thường khen ngợi là chồng yêu thương vợ hết lòng, là một người đàn ông mẫu mực còn hơn cả Lưu Hạ Huệ.

Có ai đó ấn chuông cửa thật lâu, tôi ra mở cửa, Tiểu Nhã nhìn tôi vẻ thân thiện: “Chị dâu!”. Cô xách túi quà to bước vào, “Không có việc không đến điện Tam Bảo, hôm nay, em có việc muốn nhờ vả đây!”

Tôi “ồ” một tiếng, sau đó hỏi: “Có chuyện gì vậy?”. Tiểu Nhã xinh đẹp, lại vừa du học trở về, có chuyện gì cần nhờ vả tôi chứ? Cô ta ngồi xuống ghế sofa, nói vẻ ủ ê: “Tiểu Nhã vừa mới về không có chỗ ở, không biết chị dâu có thể cho em ở nhờ mấy ngày được không?”.

“Chỉ cần em không chê là được”. Tôi thấp thỏm trong lòng nhưng đành nhận lời, dù sao cũng là bạn học của chồng, nếu tôi từ chối thẳng thừng, ông xã lại nói tôi không biết xã giao. Cô ta thân mật ôm lấy tôi: “Chị dâu, Chị tốt quá!”.

Tôi mỉm cười: “Vậy khi nào em chuyển đến?”.

Cô hôn đánh “chụt” lên mặt tôi một cái: “Tối nay em sẽ chuyển đến, đợi khi nào em tìm được việc, em sẽ chuyển đi, sẽ không quấy rầy chị quá lâu đâu”.

Cô buông tay ra, cười nói: “Chị dâu, em về khác sạn thu dọn đồ, lát nữa sẽ đến!”.

Tôi gật đầu nhưng nụ cười vô cùng miễn cưỡng, luôn có cảm giác dẫn sói vào nhà.

Ông xã trở về, tôi vừa nói với anh, đôi mắt anh chợt đờ đẫn, sau đó cố né tránh ánh mắt tôi, thận trọng nói: “Bà xã, có một việc này anh cần phải nói rõ với em, để em khỏi suy nghĩ linh tinh”.

Trong lòng tôi lờ mờ đoán ra được đôi phần, về phương diện này, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén.

Anh có vẻ hơi khó mở miệng, nghĩ hồi lâu, mới áp úng nói: “Thực ra, Tiểu Nhã, à… Cô ấy chính là bạn gái cũ của anh…”. Anh thấy tôi không có phản ứng gì, nói liền một mạch: “Bọn anh chia tay vì cô ấy ra nước ngoài, cô ấy là con người mạnh mẽ hiếu thắng, cho nên, bây giờ cô ấy muốn ở nhà chúng ta, anh cũng không biết cô ấy có dụng ý gì?”.

Mặc dù đoán được nhưng tôi vẫn thấy vô cùng khó chịu. Hồi lâu vẫn chưa định thần lại được. Thì ra đúng thật là dẫn sói vào nhà. Hôm họp lớp đó, cô ta cố ý tách tôi ra để nhảy với ông xã tôi, lẽ ra tôi nên đoán ra được mới phải.

Nhưng chưa chắc cô ta vẫn còn thích anh, phải rồi, có thể chỉ là suy nghĩ lung tung thôi.

Vừa mới đuổi được một Tiểu Tam, tôi thực sự không còn sức lực để chiến đấu nữa.

Anh nắm lấy tay tôi, ánh mắt lấp lánh: “Em đừng sợ, người anh yêu là em. Trải qua sự việc lần trước, anh tin, anh nhất định có thể chiến thắng được sự mê hoặc của thế giới bên ngoài, tất cả mọi thứ… Em cứ yên tâm!”.

“Nhưng cô ấy xinh hơn em, thông thái hơn em, lại hấp dẫn hơn em”. Tôi ủ dột. Anh dịu dàng vỗ về tôi: “Không phải đâu, chỉ là hiệu quả của việc trang điểm, chỉ là em không thích trang điểm mà thôi. Nếu em trang điểm, thừa sức xinh hơn cô ấy!”.

“Thật sao?”. Tôi chợt cảm thấy đau đầu, nhưng mong rằng Tiểu Nhã không phải là tình địch của tôi. Ánh mắt anh mang theo ý cười, khẽ xoa đầu tôi: “Đương nhiên rồi, em đã quên lời anh nói rồi sao? Nếu mỗi người cả đời chỉ có thể gặp được hạnh phúc một lần duy nhất, anh nghĩ, hạnh phúc của anh chính là em…”.

“Vậy anh thích em ở điểm nào?”.

“Thích em ngốc!”.

“Đó không phải là thích!”.

“Thích em đần!”.

“Cũng không phải!”. Tôi liên tục phủ nhận, trừng mắt nhìn anh, “Cho anh nói lại!”.

Anh ghì chặt tôi vào lòng, ánh mắt nồng cháy: “Thích em, chỉ vì em là em”.

“Chỉ khéo nịnh!”.

“Ha… ha…”. Anh chợt cười vang, trong mắt ánh lên nét tươi vui: “Vậy em thích anh ở điểm nào?”. Con mắt tôi đảo một vòng, chu môi nói: “Không nói cho anh biết đâu!”.

Tiểu Nhã cứ thế đường hoàng dọn đến sông sở nhà tôi, túi lớn túi nhỏ nhiều vô kể. Tôi đặc biệt dọn dẹp một phòng riêng dành cho cô ta, nhưng cô ta tỏ ra không hài lòng.

Cô ta hỏi tôi: “Chị dâu, em có thể sửa sang lại căn phòng này được không?”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro