ĐỖ TRẦN BẢO THY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã quen nhìn anh như thế từ những ngày mưa cho đến những ngày nắng. Và đã quen với việc đợi chờ một tiếng buýt của điện thoại. Âm thanh đơn độc ấy báo hiệu cho tôi biết rằng tôi có tin nhắn. Những con số quen thuộc hiện lên màn hình điện thoại có một sức mạnh kỳ lạ khiến tôi cứ tủm tỉm cười suốt cả ngày. Có lẽ trên thế giới chỉ còn sót lại mỗi mình đứa con gái như tôi.

Sóng biển cứ chạy lăn tăn. Lâu đài cát ai khéo xây để rồi phút chốc vỡ tan theo con sóng. Tôi thẩn thờ để da thịt mình trần trụi trong cái lạnh cóng của gió biển. Chiếc đầm maxi cứ theo gió bay bay. Và tôi vẫn khóc. Nước mắt rơi từ khóe mắt, lăn dài trên má, chạm cát và hòa theo nước biển. Anh từ trong cổ tích bước vào cuộc đời tôi, lăn dài trên từng mảnh thời gian của tôi, chạm vào trái tim tôi và hòa vào từng mạnh máu của tôi. Nếu không còn máu nữa thì kể như tôi cũng chết.

Tất cả, tất cả đã theo lọ thủy tinh kia trôi xa ngoài khơi. Hôm nay là ngày tôi chính thức rời bỏ yêu thương của mình. Tôi quyết định từ bỏ anh khi những ngón tay anh không còn đan vào những ngón tay của tôi nữa. Tôi lấy hết sức lực còn lại sau những ngày buồn bã, vung tay hất mạnh từ phía sau ra trước để đấy cái lọ thủy tinh kia ra biển , càng xa càng tốt. Càng xa thì tôi càng quên anh. Tôi tin là như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro