Đỗ TRẦN BẢO THY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biển đêm nhấp nhoáng ánh đèn pha. Sóng cứ chạy rồi vội đi, đánh mạnh từng hạt cát nhỏ vào chân tôi. Không biết khi nào sóng thôi chạy lăn tăn. Không biết khi nào tôi thôi nhắn tin vào cái số điện thoại ấy.

- Anh! Em muốn gặp anh lắm. Đã bao ngày rồi em vẫn nhớ...

- Uh, khuya rồi em ngủ đi nha.

Tin nhắn gửi đi va được trả lời trong tí tách. Tôi dụi dụi mắt, chạy đi rửa mặt rồi nhanh tay cầm điện thoại lên đọc tin nhắn lần nữa. Không lầm lẫn vào đâu được. Mình vừa nhắn tin cho anh và ngay lập tức có tin nhắn trả lời từ số của anh. Bao lâu nay rồi? Bao nhiêu tin nhắn rồi? Không lẽ anh vẫn còn dùng đến số điện thoại này. Mình có lầm không? – Tôi đang tự trấn an mình. Có khi tôi đang bị chứng tâm thần phân liệt cũng nên. Ôi nhức đầu thật! Nhưng rõ ràng là số điện thoại của anh mà. Tôi quyết định gửi lại tin nhắn một lần nữa. Và... kết quả là... im bặt. Cứ như ma , thoắt ẩn thoắt hiện. Thật đau đầu. Nhưng thật sự tôi đang vui, vui lắm! Cứ như bắt được vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dị#kinh