ĐỖ TRẦN BẢO THY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một điều tôi thật sự không hiểu. Cứ mỗi lần tôi hẹn anh trà sữa thì anh lại né tránh. Anh đã nhắn tin lại với tôi gần 1 tháng nay. Tôi đã thầm nghĩ những người có duyên với nhau, đi một vòng trái đất thì cũng lại về bên nhau. Tại sao anh lại không muốn gặp tôi. Đầu óc tôi trống rỗng... Tôi vẫn thấy mình như người vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng, mộng mị đêm dài chưa dứt ư, hay là tôi đang bi thần kinh thật? Chỉ còn một cách...

- Alo , alo, anh Sang phải không?

- Alo, anh nói gì đi chứ. Anh, anh....

- À, là anh đây.

- Em muốn gặp anh vào ngày mai được không?

- Tại sao em muốn gặp anh?

- Vì... vì lâu quá mình không gặp nhau.

- Không còn lí do nào khác sao?

- Dạ, dạ còn. Là vì em nhớ...

- Em nhớ gì?

- Em nhớ...nhớ chiếc áo sơ mi màu xanh biển của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro