cuộc đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 31:

(continued)

| Tích tắc....Sự im lặng dài đến run sợ |

"Dong Hae" - Tiếng Yun Ho gọi khiến anh và cả Sung Min đều giật mình - "Cậu tới rồi đó hả?"

"À...ừ...." - Dong Hae rút tay lại, còn Sung Min thì thở phào nhẹ nhỏm

"Sao tới mà không báo cho tớ biết hả?" - Yun Ho choàng cổ Dong Hae

"Tớ muốn vô chúc mừng Sung Min trước" - Dong Hae ngóai nhìn lại đằng sau, lòng nao núng vì một điều gì đó

"Đi ra ngoài chụp hình nào" - Yun Ho kéo anh đi và ngỏanh mặt lại - "Ra nhanh nhé Sung Min"

"Tớ biết rồi" - Sung Min cười nhẹ

Rồi Yun Ho khóac vai Dong Hae bước ra ngoài, Sung Min nhanh chóng mở cửa tủ. Tự lúc nào đôi mắt của Hyuk Jae đã đỏ hoe, hàng lệ cứ trải dài trên đôi má gầy gò của cậu. Sung Min ôm lấy cậu, vỗ về đứa bạn thân của mình. Hyuk Jae run lên, tiếng khóc bỗng òa nức nở như một đứa trẻ lạc mẹ. Khuôn mặt đỏ bừng như một quả cà chua mộng chín. Tim cậu thắt chặt hơn, một nửa tâm trí muốn chạy đến bên anh, ôm lấy anh thật chặt, một nửa còn lại cứ bắt đứng tại đây mà khóc trong bất lực. Chưa bao giờ cậu cảm thấy hận thù bản thân thế này, chưa bao giờ.

Ông trời.......Tại sao chỉ là nửa mà không phải tòan bộ tâm trí

Bỗng Hyuk Jae rời khỏi vòng tay của Sung Min, chào nhẹ bằng một cái gật đầu rồi chạy ra bằng cổng sau. Sung Min vẫn đứng đó, không níu kéo hay chạy đuổi theo. Vì cậu ta biết giờ đây Hyuk Jae cần một không gian yên tĩnh. Mỉm cười nhẹ, một giọt nước mắt bỗng ngấn lệ rơi xuống trên đôi má bầu bĩnh của Sung Min. Cậu ta biết Hyuk Jae sẽ cảm được những lời nói ấy của Dong Hae, và cũng biết rằng, họ sẽ không thể sống thiếu nhau bất cứ giây phút nào.

Còn Hyuk Jae, cậu chạy vẫn cứ chạy. Rồi cậu ngồi bệt xuống giữa đường khi bị một người qua đường vô tình đẩy vai khiến cậu ngã. Giữa dòng người qua lại náo nhiệt, chỉ mỗi mình cậu ngồi giữa con đường đông đúc đó, khóc ! Cậu yêu anh, lòng cậu vẫn luôn mềm yếu khi được nghe giọng nói ấm áp đó, giọng cậu vẫn luôn thổn thức khi nghe anh nói anh cần cậu. Tại sao thế này, chẳng phải cậu chính là người rời xa anh sao, tại sao giờ đây lại ngồi thoi thóp vì nhớ anh, vì muốn được gần anh và vì yêu anh thế này. Lee Hyuk Jae, cậu thật quá ngu ngốc và ngờ nghệch mà !

| Reennng ! Reennng ! |

"......." - Cậu nhấc máy

"Hyung đang ở đâu thế, tới giờ làm việc rồi" - Giọng một cậu con trai nhẹ nhàng vang lên trong điện thoại

"......." - Cậu nhìn lại màn hình điện thoại, là bếp trường của quán ăn cậu đang làm việc - "Hyung đang trên đường tới"

"Giọng hyung sao thế, không được khỏe hả?"

"Không, hyung chỉ cảm chút xíu thôi" - Cậu hít lên, quệt đi nước mắt - "Hyung tới liền"

"Ừhm, nhanh nhé !"

Rồi cậu cúp máy, dùng tay đánh nhẹ vào hai bên má cho mình tỉnh lại. Cậu đứng lên, phủi đi một ít bụi trên quần và nhặt chiếc túi nâu quai chéo của mình lên. Cậu đi lại trạm xe bus và bắt xe đi đến nơi làm việc. Hyuk Jae ngồi trên chiếc ghế quen thuộc mà cả tháng nay cậu đã ngồi đó để đến nơi làm việc. Nhìn dòng xe chạy tấp nập, nhìn dòng người đông đảo qua tấm kính xe, cậu lại cảm thấy mình trở nên cô đơn và nhỏ bé làm sao. Ôm lấy thân thể của mình, cậu trông thật gầy guộc và ốm yếu.

Hôm nay Hyuk Jae mặc một chiếc áo thun màu nâu sữa dài tay hơi rộng ở vai và một chiếc quần jeans vừa kín. Cậu dựa đầu vào kính xe bus, mái tóc đỏ đã được nhuộm màu vàng nâu xõa che cả mắt. Trông tổng thể thì Hyuk Jae thật ốm, khuôn mặt càng hiện rõ hơn sự hốc hác và xương quai hàm quyến rũ kia. Từng đợt gió mùa đông ùa về cứ ve vản thân thể nhỏ bé đó, chiếc áo mỏng không thể nào giữ ấm được bản thân của cậu nên khiến cậu run lên từng đợt.

Cậu ước gì mình cũng được anh ôm trọn trong lòng như cơn đông năm trước, cậu ước gì được anh pha cho cốc cafe nóng và cùng thưởng thức trong hạnh phúc khi cái lạnh ùa về như thế này. Tại sao cậu cứ mãi ước, chỉ là ước mà không bao giờ thực hiện. Có thể không, có thể trở về cùng anh không, có thể cùng anh sống trong hạnh phúc không, có thể biến những điều ước đó thành hiện thực không. Có ! Chắc chắn là có, nhưng trong lý trí của cậu, điều đó lại không thể. Bởi khoảng cách giữa cậu và anh đã rất lớn, bởi vết cắt trong tim cậu vẫn chưa lành và bởi cậu không đủ can đảm để đối mặt với anh.

Mãi sau nghĩ về những điều vô hình, xe nus dừng lại cập bến. Cậu bước xuống và rải bước trên đường. Cậu phải đi một đọan nữa mới đến được quán ăn nơi cậu làm việc. Cậu vẫn chòang tay, cố gắng bao bọc cơ thể đang run lên vì giá lạnh của mình. Mặt cậu hửng đó vì lạnh và vì mệt mỏi sau những giọt nước cay xè khi nãy. Đến trước tiệm ăn, cậu vỗ nhẹ vào mặt, đứng thẳng người và cố nở một nụ cười tươi tắn để bước vào. Xem ra hôm nay cậu khó có thể là một Hyuk Jae tươi vui như hằng ngày nữa rồi.

"Hyuk Jae hyung" - Một giọng nói nhẹ nhàng gọi - "Hyung tới rồi àh"

"Ừh, hyung tới rồi Wookie" - Cậu cất chiếc giỏ vào tủ, mặc lên người bộ đồng phục trắng của phụ bếp

"Em thấy hôm nay hyung không khỏe đúng không?" - Ryeo Wook hỏi, mặt đăm chiêu

"Không, hyung bình thường mà" - Cậu mỉm cười rồi mặc tiếp chiếc tạp dề vào

"Ừh, thế hyung nhanh xuống phụ em đi, hôm nay khách đông quá" - Nói rồi cậu con trai ấy lại bước vào trong bếp

Khẽ nhìn Ryeo Wook, cậu chợt cười nhẹ. Ryeo Wook đúng là tuổi trẻ tài cao. Một mình cậu ấy có thể mở cả quán ăn này, rồi lại có thể đứng làm bếp trưởng, điều khiểm một đám nhân viên. Chẳng bù với cậu, chẳng biết phải làm gì trong cuộc sống này. Vì cậu bất tài nên không thể giúp anh phát triển công ty, vì cậu bất tài nên không thể giúp anh trong đống hồ sơ ấy, vì cậu bất tài nên không giúp được anh bất cứ thứ gì và vì bất tài nên cậu đã để anh đi thế này. Lee Hyuk Jae đúng là một người ngu xuẩn, vô dụng mà.

Ông trời.........Bất tài vô dụng có nên bỏ đi không

Hôm nay quán rất đông khách, cậu phụ bếp bên trong mà rối cả lên. Ryeo Wook làm đồ ăn một cách thật chuyên nghiệp, Hyuk Jae vừa học hỏi tay nghề ở người con trai nhỏ hơn cậu 1 tuổi, vừa phải làm công việc của mình. Tay nghề cậu cũng nâng cao rất nhiều, cậu biết nấu nước sốt và các món ăn đặc trưng của mình. Các món ăn của cậu cũng được Ryeo Wook cho vào thực đơn của quán. Khách hàng rất hài lòng về món ăn của cậu cũng như hài lòng về cách phục vụ của quán.

Cậu mải mê làm việc, tách cà phê nóng Ryeo Wook đưa cho cậu đã nguội hẳn từ khi nào. Cậu quay cuồng trong các nguyên liệu, các món ăn. Mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt hốc hác ấy. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chốc ấy đã đến giờ đóng cửa quán. Cậu treo lại chiếc tạp dề trên tủ, cởi bỏ mũ đầu bếp và lấy lại chiếc gió quai chéo của mình. Vuốt nhẹ lại mái tóc ướm mùi thức ăn của mình, cậu lại cười một cách ngượng ngạo. Hít một hơi thật sâu, Hyuk Jae bước ra cửa

"Hyung !" - Tiếng Ryeo Wook gọi cậu

"Huh!?" - Cậu quay lại

"Hyung qua đây" - Cậu ấy vẫy tay ra hiệu cho cậu, cậu bước đến bên cạnh - "Hyung chòang thêm cái này đi"

"........" - Cậu im lặng để mặc Ryeo Wook đang chòang lên cổ cậu một chiếc khăn choàng xanh ngọc có vài ngôi sao vàng nơi cuối khăn

"Trời lạnh thế này mà hyung mặc mỗi chiếc áo khóac đó"

"Cảm ơn em, hyung không sao đâu mà"

"Suốt ngày cứ không sao" - Ryeo Wook lườm - "Em tự đan đó, không chòang em đuổi việc hyung àh"

"Haha" - Cậu bật cười - "Thế đuổi đi, hyung bỏ việc đấy"

"Hyung dám sao"

"Thôi được rồi, hyung sẽ giữ đàng hòang" - Cậu xoa đầu cậu con trai thấp bé ấy - "Cảm ơn em"

"Này, cho hyung luôn này" - Ryeo Wook đưa cho Hyuk Jae một ly sữa nóng - "Em mới pha đó"

"Cảm ơn Wookie nhé !" - Cậu cười - "Hyung về đây"

"Đêm tốt lành nhé hyung" - Ryeo Wook vẫy tay, Hyuk Jae bước vẫy chào rồi bước ra khỏi tiệm

Trời càng về đêm thì càng lạnh, cậu hít hà cái hương vị lạnh ngắt ấy để từng đợt gió lạnh chui tọt vào lồng phổi của cậu. Cậu siết hơn chiếc khăn chòang Ryeo Wook cho cậu, thở ra từng đợt khói trắng. Nhìn đồng hồ, cậu giật mình. Đã lỡ chuyến xe bus rồi còn gì nữa, mà đoạn đường từ đây về nhà cậu cũng không gần, mất cả gần 1 tiếng chứ không chừng. Thở dài, cậu thọc tay vào trong túi quần và bước đi. Vừa đi vừa nhấm nháp cái hương vị dâu ngọt dịu trong khoang miệng. Thật thỏai mái làm sao.

Cậu bước đến ngã tư, đèn đỏ bật lên. Cậu bước trên từng vạch trắng, miệng lẩm nhẩm một điều ước. Người ta bảo, nếu vừa bước trên những vạch trắng vừa ước thì điều ước sẽ đến với mình hoặc những điều may mắn khác. Cậu nhảy qua từng đường kẻ màu trắng trên đường như một đứa trẻ vui đùa dưới làn sương tối. Cậu bỗng thấy tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều khi chạm chân vào lề đường đối diện. Uống tiếp một ngụm sữa, cậu sải bước. Miệng ngân nga một bài hát trẻ nhỏ, nghe thật vui tai.

Lại thêm một ngã tư cậu cần bước qua. Cậu chờ đèn đỏ và tự hỏi lòng mình sẽ ước gì tiếp theo. Hyuk Jae đanh mặt lại một lát khi nghĩ về điều ước đó, rồi hít thật sâu. Cậu sẽ ước điều đó, liệu cậu có được gặp lại anh sau điều ước này không. Liệu đó có thành sự thật không. Liệu đó có trở thành duyên số không. Cậu cúi đầu, vừa bước đi vừa ước sau khi đèn đỏ bật lên. Cuối cùng cậu cũng đã qua được bên kia đường. Cậu nhắm chặt mắt rồi từ từ mở lên. Vẫn không ai cả ! Cậu cười, ngốc thật. Làm sao có thể gặp lại nhau chỉ vì bước trên vạch trắng như thế. Cậu bỗng cảm thấy hụt hẫn một ít, nhưng rồi lại tiếp tục bước đi.

Ông trời........Liệu duyên phận có trở thành định mệnh

Cậu cứ đi về phía trước, lại tắp trở vào công viên nơi anh và cậu thường ngồi. Cậu đặt chiếc túi bên cạnh chiếc xích đu, một mình tự vui đùa với những chiếc cầu trượt, chiếc bập bênh hay những vòng xoay được đặt ở đó. Cậu cười đến tít mắt, cậu cười đến hở cả lợi. Trời cáng lúc càng tối, gió càng lúc càng mạnh. Cậu bỗng dừng cuộc chơi một mình, đèn trong công viên đột nhiên tắt hết. Cậu nhìn xung quanh, một màu đen dày đặt khiến cậu hỏang sợ. Cậu vội tìm lấy chiếc túi của mình, đeo nó lên trên người, và dự định ra về.

| Bỗng..... |

Một bàn tay nắm chặt lấy tay cậu, giật cậu về đằng sau và quay người cậu lại, áp sát mặt cậu lên bờ vai của ai đó. Cậu giật mình, phản kháng bằng cách đẩy ra xa, nhưng tim cậu lại đánh trống thật mạnh. Người đó ôm lấy cậu, nâng mặt cậu lên một cách nhẹ nhàng. Hyuk Jae hơi bất ngờ vì hành động đó, cậu chớp mắt vài lần rồi lại mở to đôi mắt lên

| Ánh mắt đó |

Cậu im bật trong không gian đen tối, mắt cậu và mắt người ấy đang nhìn thẳng vào nhau. Tay cậu bỗng rung lên, tim thì đánh từng hồi nhanh hơn nữa và đôi mắt bỗng ngấn lệ. Hyuk Jae mím môi để không vụt ra những tiếng khóc nho nhỏ trong vòm họng. Cậu cuối mặt xuống, một giọt nước mắt của cậu rơi lên bàn tay rắn chắc của người đó.

| Bàn tay đó |

Một bàn tay luồn vào bàn tay của cậu, khít chặt từng ngón tay lại. Cậu không hiểu vì sao cậu không hề phản kháng lại, cậu không hiểu vì sao mình cứ khóc mà không biết phải làm gì khác. Cậu đúng là một người rắc rối, cứ làm mà không biết vì sao lại thế. Quán tính của cậu đã mất rồi sao, cứ đứng yên nơi đấy mà không vụt chạy. Ấm áp quá, cậu đã không còn thấy lạnh lẽo như khi nãy, thật sự cậu thấy hạnh phúc, hạnh phúc vì một điều vô hình nào đấy.

| Đôi môi đó |

Một ánh mắt ấm áp nhìn cậu, một bàn tay vòng qua sau cổ cậu và một nụ hôn nhẹ nhàng đặt trên môi. Cậu vẫn cứng ngắt, mặc cho đôi môi ấy đang làm ấm đôi môi khô nẻ của cậu. Hyuk Jae buông thả hay tay, mắt dần dần nhắm lại. Một làn nước tràn xuống khóe môi cậu. Mặn và cay, giọt nước mắt quái lạ. Dứt đôi môi ra, người đó liếm nhẹ những hàng nước mắt, hôn nhẹ nhàng trên đôi mắt nhắm đầy mộng nước kia. Và rồi cũng thật từ tốn, ôm chặt lấy cậu vào lòng.

"Anh xin lỗi !" - Dong Hae lên tiếng, ôm siết cậu, nước mắt cũng rơi

"........."

"Anh xin lỗi vì tất cả"

"........."

"Anh có thể thiếu tiền bạc, thiếu nơi ở, thiếu tất cả mọi thứ nhưng không bao giờ anh có thể sống thiếu em được"

"........."

"Anh xin em, xin em đấy Hyuk Jae....." - Anh nói trong nghẹn ngào - ".....quay về bên anh đi, hãy về bên anh đi"

"........."

"Tất cả là tại anh" - Anh buông cậu ra, từ từ quỳ dưới chân cậu - "Em cứ đánh anh đi, đánh anh đến chết đi Hyuk Jae"

".........."

"Anh xin em, đừng im lặng nữa, em cứ đánh anh cho thỏa giận đi......" - Anh nắm lấy bàn tay cậu, ấm áp

Hyuk Jae vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng giọt nước vẫn tràn ra ngoài, lăn dài và rơi xuống. Tim cậu thắt chặt lại, cố gắng mím chặt môi hơn nữa, nhưng người cậu vẫn run lên vì những cơn gió và vì anh. Đau đớn hay hạnh phúc, trong cậu bây giờ là những cảm xúc nào, là những gì vậy. Mái tóc xõa dài ra và phủ xuống, mắt cậu trở nên đỏ hoe và ướt át. Dong Hae siết chặt hơn đôi tay không một sức sống ấy, miệng cứ kêu cậu đánh anh, đánh vì tất cả những lỗi lầm ấy.

"..........." - Bỗng cậu rút tay lại, lau đi những hàng nước chảy dài trên gò má

"Hyuk Jae....." - Anh ngước lên, đôi tay lại trở nên giá rét vì thiếu hơi ấm nơi bàn tay cậu

"Tôi không quen anh, tại sao anh lại quỳ trước mặt tôi cơ chứ" - Cậu ngước mặt lên, cố gắng bật ra những lời chua xót ấy dù trong lòng vẫn đang gào thét đau đớn

"Đừng như thế Hyuk Jae, anh xin em đừng như thế" - Anh vội cố nắm lấy tay của cậu một lần nữa và khóc, ừ thì khóc càng lúc càng lớn - "Anh xin em......"

"Tôi đã bảo là không quen anh mà...." - Cậu nói trong tiếng nấc, đau quá

"Đừng rời xa anh, Hyuk Jae, đừng như thế......"

"Anh đứng lên đi....." - Cậu quay lưng lại và bước đi từng bước khó khăn - "Tạm biệt anh"

"Đừng bỏ đi mà..." - Anh ráng nhào người tới để nắm chặt lấy tay cậu một lần nữa, nhưng không - "HYUK JAE !"

Cậu bỏ chạy ra khỏi khuôn viên ấy, nép vào bức tường bên cạnh nơi anh đang đứng, dựa vào tường và ngã dần xuống. Cậu ôm lấy bên ngực trái của mình, nơi trái tim gào thét những tiếng cay độc. Cậu làm cái quái gì thế này, chẳng phải điều ước cậu được thực hiện rồi sao, chẳng phải anh và cậu lại gặp nhau sao, thế mà tại sao cậu lại chạy trốn anh, thêm một lần nữa. Cậu đặt nhẹ tay lên đôi môi mình, nụ hôn đó, cậu nhớ anh, nhớ những nụ hôn ấy. Cậu đặt tay lên đôi mắt mình, nơi anh đã nhẹ nhàng hôn lên ấy. Cậu vòng tay ôm lấy mình, nơi anh đã siết chặt cậu trong lòng. Tại sao cậu ngu ngốc thế này, cậu lại bỏ anh đi, thêm một lần nữa.

Ông trời..........Thêm một lần nữa, lại thêm một lần nữa

Dong Hae vẫn quỳ, quỳ trong dằn vặt và quỳ trong khổ tâm. Anh tát vào mặt mình, tát thật mạnh. Anh hét lên, anh chửi con người tệ bạc của mình. Anh tát thật nhiều lần, tát đến sưng húp cả hai má. Anh đã khóc rất nhiều, khóc đến sụp cả đôi mắt. Anh đã tìm được cậu, anh đã có cậu trong một phút giây nào đó nhưng rồi giờ đây anh lại để cậu rời xa anh thêm một lần nữa. Phải chi khi nãy anh không buông cậu ra, phải chi khi nãy anh cứ ôm chầm cậu vào lòng thì giờ đây cậu cứ mãi bên cạnh anh, cứ mãi cho anh hương vị dâu ngọt ngào ấy.

Hai người lại vẫn rất gần nhau, chỉ cách một bức tường và vài bước chân. Hai người cùng khóc, hai người cùng đau đớn vì sự ngu ngốc của mình. Tại sao không gạt bỏ sự ngu ngốc ấy mà đến bên nhau, tại sao không gạt bỏ những cái nếu để biến chúng thành sự thật, tại sao không gạt bỏ những giọt nước mắt và thay vào đó là những nụ hôn. Tại sao cứ mãi tại sao, cứ mãi đặt ra những câu hỏi mà không bao giờ có thể trả lời. Tình yêu, thứ khiến ta phải đau khổ trong cuộc đời. Tinh yêu !

~ oOo ~

Hyuk Jae's room - 08:55 AM

| "Anh không xứng đáng với em, anh không đáng để em yêu" - Tiếng Dong Hae gào lên một cách tuyệt vọng

"Không, em yêu anh Dong Hae, đừng bỏ em đi" - Cậu cố chạm vào hình ảnh Dong Hae đang mờ nhạt giữa dòng xe cộ

"Hãy quên anh như những gì em đang làm, đừng mong nhớ anh, đừng yêu anh nữa Hyuk Jae....."

"Không, em sẽ không quên anh nữa, em sẽ không làm anh khóc nữa. Đừng làm những điều dại dột....."

"Anh không thể, anh phải trả lại sinh mạng cho đứa con của mình, anh là người cha tồi"

"Em đã mất con, em không thể mất thêm anh" - Cậu hét lên, nước mắt giàn giụa - "Dong Hae, qua bên đây với em...."

"Anh yêu em Hyuk Jae. Tạm biệt em !" - Và rồi anh bước xuống giữa lòng đường với hàng trăm chiếc xe đang chạy

KÉTTTTTTT......... RẦM !

"DONG HAE !!!!!!!!" - Cậu thét lên thật to |

Hyuk Jae bừng tỉnh lại, những giọt mồ hôi làm ướt đẫm cả mái tóc vàng nâu của cậu. Cậu chớp mắt thật nhiều, vỗ vỗ mặt mình. Đêm qua, cậu ráng bước về trong phòng, khóc suốt cả đêm. Khóc đến mệt lã và nằm ngủ thiếp đi tự lúc nào. Tim cậu lại đập nhanh khi nhớ lại những lời anh nói đêm qua. Có lẽ anh theo cậu từ lúc cậu rời khỏi tiếc cưới của Sung Min, anh đã tìm thấy được cậu, cậu không nên trốn tráng anh nữa, nên đối diện với anh. Dù rằng sẽ đau khổ hay vui vẻ. Hyuk Jae nhận ra rằng cậu cần thêm sự mạnh mẽ và can đảm, có lẽ là vậy.

Cậu đứng lên, bước vào phòng tắm và làm vệ sinh cá nhân để chuẩn bị đi làm. Cậu chọn một chiếc quần đỏ ôm sát chân, một chiếc áo thun cổ chữ V và khóac thêm một chiếc áo kaki màu xanh rêu. Cậu vuốt một ít keo lên mái tóc vàng nâu đó, cậu đã không còn để màu đỏ nữa để quên đi chính anh trong cậu, màu tóc mà anh đã chọn cho cậu. Vẫn lấy chiếc túi ấy, cậu rải bước ra khỏi nhà. Hyuk Jae đón xe bus và được thả xuống ngay trạm gần quán ăn của Ryeo Wook như mọi khi.

Hôm nay bước trên đường, cậu cảm thấy thoải mái hơn mọi ngày. Có thể vì đêm qua cậu biết anh vẫn luôn nhớ mong mình, cậu cảm thấy vui vì điều đó. Nhưng trong cậu vẫn tóat lên nỗi sợ nào đó vì giấc mơ ban sáng. Cậu ghé qua tiệm bánh, mua một ít bánh để lót dạ vào buổi sáng, không quên kèm theo một hộp sữa dâu ngon lành.

| Leng keng |

"Hyung tới rồi àh" - Ryeo Wook bước ra - "Hôm nay chúng ta có nhân viên mới đấy hyung"

"Nhân viên mới ?"

"Đúng, một nam một nữ" - Ryeo Wook cười - "Nam đi mua chút đồ rồi, còn nữ đang trong bếp. Để em giới thiệu cho"

"Ừhm, cũng được" - Cậu cười

"Này, nhân viên mới" - Ryeo Wook gọi, tiếng chân người trên sàn gỗ vang lên

"Dạ, em là Hara, nhân viên mới ạh......" - Cô bé cúi đầu - "Ơ, oppa !?"

"Hara !?" - Hyuk Jae ngạc nhiên

"Hai người quen nhau àh ?" - Ryeo Wook hỏi

"Ừhm, hình như vậy" - Cậu ậm ờ, lòng day dáy lên một điều gì đó - "Tại sao em ở đây ?"

"Công việc ngòai giờ mà oppa, dạo này em đâu còn là tiểu thư đâu" - Cô bé cười

"Vậy....."

| Leng keng |

"Xin chào, tôi là nhân viên mới"

".........." - Hyuk Jae sững người khi nghe lại chất giọng đó

"Tôi là....." - Người nhân viên đứng lên - "Lee Dong Hae"

~ oOo ~

Note: Pls, don't spam =)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro