1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tôi gặp Code là một ngày trời âm u

Chúng tôi tìm thấy nhau trên Discord, rồi gặp nhau ngoài đời

Code là một người bạn dễ thương, cậu ấy luôn lắng nghe những điều tôi muốn tâm sự

Nhưng rồi ...Code không nhắn tin cho tôi trong vài ngày ...bất kể là gọi video call hay swap tin nhắn

Đó là bước ngoặc lớn nhất trong tình bạn của chúng tôi ...

Rồi Code cùng tôi đã hẹn nhau ra quán cà phê, nơi yêu thích của Code

Code không nói gì, chỉ nghe tôi càu nhàu về đủ thứ trên đời, tôi cũng nhận ra ...hôm ấy Code không uống cappuchino như mọi ngày, cậu ấy uống bạc xỉu.

Dần chúng tôi hình thành một số thói quen, chúng tôi call video vào thứ ba, và gặp nhau tại quán cà phê mỗi 3h chiều cuối tuần và ngồi đến tối

Chúng tôi không nhắn tin.

Code thỉnh thoảng chen lời tôi vài trò đùa tiếng Tây Ban Nha, cậu ấy luôn nở một nụ cười vui vẻ

Nhưng đến khi tôi nhận ra ...Code đang dần trầm lặng hơn, cậu ấy không cười nữa

Dần là cười tươi, cười nhẹ, cười khẽ, rồi không còn

Cậu ấy luôn mặc áo dài tay, đeo khăn che kín cổ dù cho trời nóng tới mức nào

Cậu ấy che đi những vết cắt, và vết sẹo dài ngang qua cổ ...cậu ấy đang cố tự sát

Tôi nhận ra mình là tia hi vọng cuối cùng của Code, thế là tôi nói cậu ấy lên discord, tìm nhiều bạn hơn

Chị Selena với danh Jadj, cặp chị em Hà-Sa lấy Hana-Sana và Lan với tên giả Zero

Chúng tôi đã là một nhóm thật hạnh phúc, chúng tôi cảm thấy như liên kết với nhau, chúng tôi quan tâm nhau còn hơn cả gia đình

Là duyên chăng?

Được một năm, Code bị ung thư, chuyển viện sang Đức

Chúng tôi đành chỉ call qua video hay nhắn tin, dù chúng tôi không ở gần nhau, nhưng đó là khoảng thời gian rất vui

Rồi một ngày ...Zero không trả lời tin nhắn nữa

Tôi nghe nói Zero đã về nước sau chuyến thăm Code, nhưng lặng tiếng từ khi đó

Tôi nghe chị Jadj nói: 'Zero tự sát rồi'

Buồn, đau, cảm xúc trong lòng tôi không cách nào xóa đi được

Tôi đã nhất quyết không tin, cho đến khi được chị ấy dắt đến trước ngôi mộ ấy

Tại sao?

.

.

.

Chúng tôi giấu Code một tháng trời

Zero mất từ tháng 10, thế nhưng Code chỉ biết khi đến tháng 11, khi chị Jadj đến Đức thăm ...

Tôi đã không đọc những tin nhắn chị ấy gửi cho tôi, tôi biết ...Code không ổn

Vài ngày sau, chị ấy về Việt Nam, đặt vé cho tôi và nhờ người quen đón tôi tại Đức

Tôi đã ở cùng Code vài ngày trong bệnh viện, trong phòng bệnh của Code

Nó không muốn ăn, không thèm uống, các chị y tá phụ trách cũng chỉ đành tăng thêm số bịch dinh dưỡng cho nó

Tôi buồn chứ, rồi một ngày, tôi có nấu một chút cơm từ số gạo chị Jadj gửi đến, Code muốn ăn

Tôi nhận thấy Code chỉ muốn ăn đồ ăn Việt Nam, thế là tôi nấu cho nó

Gia vị hạn chế quá, tôi không nấu nhiều, rồi một ngày nó nói với tôi:

"Tao muốn thăm Zero"

Tôi đành thỏa hiệp, với yêu cầu nó phải ăn đủ

Nó đồng ý ...

Vài ngày sau, chúng tôi về Việt Nam, nhưng đây thật sự không tốt lắm

Nơi Zero an nghỉ nằm ở Tây Nguyên, là vùng núi, không khí loãng

Nó sẽ chỉ khiến bệnh của Code trở nặng, thế là chúng tôi trú chân tại nhà riêng của chị Jadj tại Pleiku, chờ bệnh nó giảm rồi sẽ đi

Nhưng tôi không biết nữa, Code mới hôm kia xuất viện thôi, mạng sống của nó đã có hạn, điều này đang làm mạng nó rút ngắn đi

Tôi phải làm sao đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#code12710