1.HỒI ỨC và PU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Pu, đó là tên cháu trai của bác bạn bố tôi. Một thằng bé xấu xí với khuôn mặt nghệch ngoạc. Bộ tóc của hắn như thể chỉ cắt bằng việc, úp cái đấu vào đầu, phần tóc thò ra ngoài đấu chỉ cần xoẹt xoẹt vài nhát cắt vậy là xong. Hắn béo ú với khuôn mặt tròn như cái đĩa và hai bên má như hai cái bánh bao gắn vào, trông rất giống má của bọn trẻ con chưa cai sữa. Điều đó khiến cho chiếc mũi tẹt của hắn biến mất khi tôi ngồi ngang nhìn hắn, thật buồn cười. Hắn giống nhân vật hoạt hình quá trời luôn. Bố mẹ hắn chắc phải tốn cơm tốn gạo nuôi hắn lắm đây. Nhìn hắn tôi liên tưởng tới con lợn nái nhà bà nội ở quê. Ồ! Không! hắn là con trai tức giống đực mà, mô phật ý nghĩ của tôi thật xấu xa. Mắt hắn nhỏ xíu ý, chắc chỉ to nhỉnh hơn cái kim khâu bao tải một tẹo. Tuổi hắn, bọn thanh niên chíp hôi cũng đã biết lắm đỏm đủ thứ trên đời rồi ý chứ. Chúng như những bản nhái của các "upa hàn quốc" đang nổi trên truyền hình. Còn hắn, hắn như một tên từ trên trời rơi giống, mù thông tin và bỏ lơ với thời cuộc, sống vô tư với vẻ bề ngoài lập dị, vui vẻ trước ánh mắt hiếu kì của mọi người và hắn không hề có chút trách nhiệm nào cho sự đang lớn dần của cá nhân mình. Với tư cách là một cô gái tiểu học lúc bấy giờ, nhìn hắn trong đầu tôi chỉ hiện ra dòng chữ" không cảm xúc" khi người lớn nói mai sau sẽ cho chúng tôi cưới nhau.

Lần đầu gặp hắn, thời gian mà tôi biết điểm bài thi chuyển lên lớp 2 của mình chỉ đứng thứ hai còn người đứng đầu là Na. Na là nhân vật mà tôi chưa từng coi là đối thủ, tôi luôn tự tin về điều đó, bởi thực sự thì cậu ấy chưa từng vượt qua điểm thi của tôi bao giờ. Ngày đó, tôi chẳng mảy may đố kị vì người hơn điểm tôi là Na – bạn thân của tôi. Cô hàng xóm ngốc nghếch, luôn bị tôi bắt uống sữa hộ mỗi lần bị mẹ ép. Người bạn cùng tôi đi tới trường vào mỗi bình minh, tan học rong bộ trên con đường nắng trải vàng, bị tôi sai đi mua kem trong trưa hè, khi tôi ngồi vắt vẻo chơi xích đu đợi kem tới, rồi cùng tôi vui đùa mỗi buổi chiều tà, tuổi thơ của tôi gắn liền với Na- cô bạn kính cận đáng yêu trông có phần hơi khù khờ... Na rất nghe lời tôi, chính vì sự ngoan ngoãn đó, mà tôi luôn đứng ra bảo vệ cậu ấy, trước mấy thằng trẻ trâu phố bên. Thân là con gái, nói thật có lần tôi cũng bị dọa tới mức sợ gần đái ra quần ý chứ, nhưng ý chí trong tôi luôn nghĩ, dù có phải xông vào cào cấu, đấm đá, mấy thằng to như voi khỏe như trâu kia, để rồi bị chúng sút ra xa hàng km, thì tôi cũng phải đảm bảo sự an toàn cho Na. Tôi coi chuyện bảo vệ Na là trách nhiệm của mình. Sự thân thiết đó khiến lòng đố kị của tôi chẳng hề nảy sinh với cậu ấy. Tình bạn của chúng tôi không hề có chút rạn nứt nào, sau bài thi đó cả. Tôi vẫn là nữ hoàng và Na vẫn nghe tôi, bên tôi và côi tôi là nữ hoàng.

Điều tệ hại là bản chất của con người luôn muốn được ngưỡng mộ, được khen và hơn người khác. Khi bị kích thích thì lòng đố kị lại được bùng cháy như tàn đóm đỏ gặp khí natri, nó trở thành chất xúc tác nhạy bén với kẻ luôn được cưng chiều là tôi đây. Tôi nghe Hoa-em gái Na, bêu xấu tôi với lũ bạn của nó là:"chị Nu học dốt bỏ xừ, giỏi giang gì chứ, điểm thi của chị ấy còn thấp hơn cả chị Na nhà Hoa đấy, chị Na bị cận thị không thích bơi mà chị Nu cứ ép chị ấy đi bơi cùng bằng được đấy". Nó nhảu mỏ chề môi, tay chân chỉ trỏ, như thể nó là diễn viên chính ấy. Bọn trẻ coi đó là sân khấu, thi thoảng mấy đứa trẻ khác cũng tự nhận mình là nhân vật phụ, đế vào một hai câu lời thoại, như thêm phần hấp dẫn, kịch tính cho câu chuyện chúng đang dàn dựng. Tôi tức lắm, tức vì điểm thi của mình thua kém Na, tức vì cậu ấy không nói với tôi chuyện cậu ấy khó khăn trong bơi lội. Tôi giận mình không tinh tế, nhưng tôi đâu ép cậu ấy. Tôi tôn trọng khi hỏi trước cậu ấy chuyện đăng kí học bơi, còn cậu ấy lại coi thường tôi khi trả lời tôi bằng câu nói không thật lòng, không thẳng thắn. Tôi là bạn thân của cậu ấy cơ mà.

Tôi đùng đùng sang nhà Na, cánh cửa phòng bị đá kêu choang một tiếng. Sau đó, tiếng tôi nói bù lu bù loa, om sòm trên phòng cậu ấy. Na khóc rưng rức khi thấy tôi tức giận, cậu ấy chỉ khóc mà chẳng giải thích được lời nào. Đúng hơn là cậu ấy không thể xen vào lời tôi, khi tôi đang trách móc cậu ấy không ngừng nghỉ. Tuy Na sai nhưng trong lúc nóng giận tôi dường như đã buông vài lời xúc phậm cậu ấy thì phải. Tôi hẫng lại và không thể nói tiếp, bực bội trong tôi tan biến trước thái độ không tranh cãi và ánh mắt biết lỗi của cậu ấy. Thoáng chột dạ vì mấy lời quá đáng, tôi chạy về mặc cho cậu ấy lũn cũn chạy theo sau. Cửa phòng tôi đóng kín, bên ngoài tôi nghe tiếng Na khóc và giọng nói yếu đuối "xin lỗi" của cậu ấy đan xen với tiếng nấc cục vì khóc quá lâu, tiếp sau là tiếng mẹ tôi dỗ cậu ấy ra về rồi vài ngày sau đó tôi chẳng thèm sang nhà Na chơi nữa.

Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày tôi ở nhà và đợi Na sang xin lỗi lần nữa. Mọi lần, dù tôi đúng hay tôi sai, cậu ấy luôn nhường nhịn và vị tha cho tôi. Na là chị cả của gia đình với 4 đứa em, có lẽ vì thế mà cậu ấy cũng đối xử với tôi chẳng khác gì một bà chị biết điều, với một đứa em không hiểu chuyện ấy. Tôi đi ra đi vào, lòng có chút thấp thỏm, thi thoảng chạy ra cổng, rồi nhòm sang cổng nhà Na xem có thấy cái dáng lù khù tomboy của cậu ấy không, nhưng chẳng thấy tăm hơi cậu ấy đâu. Bực mình, cậu ấy lại vô tâm không thèm giải tỏa cơn nôn nóng của đứa "ruột bỏ ngoài da" là tôi chứ. Tôi nghĩ thầm, giờ là 11h30 tới 12h trưa mà cậu ấy không sang gặp tôi thì tôi phải giận dài dài mới được.

Bữa trưa, buồn bã vì quá giờ rồi mà Na không sang, tôi cầm bát cơm, chan chút nước canh xì xụp cho trôi cơm để xong bữa. Chưa kịp hết bát thì mẹ tôi kể Na bị sốt vi rút, ốm li bì mấy hôm rồi, nghe tới đó tôi buông vội bát cơm và chạy sang nhà cậu ấy. Lúc đó tôi chẳng nghĩ gì đến sĩ diện hay tự trọng gì cả, tôi chỉ muốn biết xem cậu ấy ốm đau tới đâu và chúng tôi gặp nhau, cười với nhau, rồi quên hẳn chuyện đã hờn nhau toe tua như thế nào. Na khỏi bệnh, tôi và cậu ấy lại tiếp tục bên nhau bằng đống truyện conan, bằng phim hoạt hình thủy thủ papa, trò ô quan... tất nhiên Pu làm tôi nhớ tới chuyện xấu hổ này.

Tôi nhớ như in cái bộ dạng của Pu hôm đó. Hắn lắp bắp "Hai em đang hôn nhau à?" Đôi mắt hình kim của hắn căng to hết cỡ có thể, nhìn chúng tôi, đầy nghi hoặc. Tôi không rõ con mắt nào của hắn, nhìn thấy chúng tôi hôn nhau. Tôi và Na đang nằm tắm nằng, tôi chỉ đưa mặt, nhồm nửa thân trên qua người Na, để lấy kẹo ngậm thôi mà. Tôi quay lại nhìn hắn, Na ngẩng lên liếc theo tôi, hai đứa tôi quay nhìn nhau phì cười. Chúng tôi bị sốc bởi bộ dạng kì quặc của hắn, chứ không phải để trả lời câu hỏi kia. Hắn mặc nguyên bộ quần áo ngủ màu hồng, đôi déo đi trong nhà cũng màu hồng, đi ra khỏi nhà hắn với bộ dạng kia chẳng chút ngần ngại sao. Hắn dường như không ý thức được chuyện hắn đã 16 tuổi, vậy mà trông hắn giờ đây khác gì học sinh mẫu giáo không chứ. Hắn lật đật tiến gần về phía chúng tôi, tiếp tục tỏ vẻ thông thạo kiến thức qua bề ngoài của một đứa trẻ" ý anh là less đấy?- bọn em là less sao?" Ngày đó tôi còn chẳng biết less là gì. Chúng tôi vẫn cười cợt chẳng chút nghiêm túc, hắn bắt đầu lúng túng vì không biết làm thế nào để chúng tôi yên lặng. Hắn giận dữ, hắng giọng rồi dập chân, cái bụng mỡ của hắn rung lên một cái, tôi bịt miệng lại để không cười thêm, Na cũng thấy tên khổng lồ cau mày nên cũng im luôn. Hắn ta chẳng cần võ nghệ gì cao siêu, chỉ cần dùng chiêu thịt đè người thôi là hai chũng tôi cũng tiêu mạng rồi. Thấy chúng tôi im lặng, hắn định giảng tiếp về less, về điều hắn đang muốn giải thích cho chúng tôi hiểu thì bác hắn gọi...và thế là hắn biến mất sau cánh cổng nhà Na, sang nhà tôi theo bác hắn.

Hắn không nói không cười, ngồi xù xù trên ghế sô pha, mắt nhìn chăm chăm chương trình thời sự lúc 3h chiều, mặc cho bố mẹ tôi đang cười nói trêu rằng mai này sẽ cho tôi và hắn lấy nhau. Hắn cứ ngồi ở đó chỉ với công việc, lôi ra lôi vào cái kẹo mút dâu tây giữa miệng và không khí, như một kẻ cưa xẻ trông thật là bẩn. Tôi xinh đẹp và duyên dáng với mái tóc dài tết bím hai bên, đi vào chào hỏi bác hắn một cách lễ phép, vậy mà hắn không hề để ý tới tôi, có lẽ lúc đó hắn nghĩ tôi là less thật. Với tư cách là một cô gái da trắng môi đỏ dáng cao, khuôn mặt ưa nhìn và có phần lớn trước tuổi, tôi thấy hơi thất vọng về thẩm mĩ của hắn. Bơ tôi sao? Thật là vô lí hết sức. Trong con mắt của một đứa tiểu học như tôi thì thằng con trai mới lên cấp 3 kia, đúng là một con heo, từ đầu tới chân của hắn gắn đầy chữ mỡ. Hết tuổi chíp hôi rồi mà vẫn mút mát chiếc kẹo mút ngon lành, như kiểu chưa từng được ăn kẹo vậy. Nếu bạn thấy ánh mắt hắn sáng bừng lên, khi nhận kẹo từ tay mẹ tôi thì bạn nghĩ tâm trạng của tôi ra sao, khi ánh mắt ấy chẳng chút xê chuyển nhìn sang cô gái xinh xắn như tôi lấy thêm một lần, sau cái nhìn ở cổng. Đau lòng mà!!!

Sau lần đó, tôi không gặp cũng không thấy bố mẹ nhắc tới Pu nữa, dù bác hắn vẫn tới nhà tôi chơi thường xuyên, vốn dĩ bác ấy là đối tác kinh doanh thân cậy với nhà tôi cũng được mấy năm rồi. Có lần xem tivi, nhìn mấy anh chàng Ấn Độ cao to, ăn mặc phùng phình trông bộ đồ truyền thống, tôi chợt nhớ tới hắn- tên Pu béo đó, tới bộ đồ ngủ màu hồng hắn mặc, tới chuyện mà mẹ nói cho chúng tôi lấy nhau. Tôi phì cười khi nghĩ tôi sẽ làm vợ hắn. Chuyện vô lí ấy làm sao có thể, suy cho cùng đó chỉ là cuộc nói chuyện xã giao mà thôi. Nếu cứ nói như vậy, mà lấy nhau thì chắc thân là con một, tôi phải chia làm nhiều mảnh, thì mới đủ cho bố mẹ tôi kết thông gia với tất thẩy các mối quan hệ bạn bè làm ăn đó.

.

����F��f�Z


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro