Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Shoko Ieiri]

.

.

.

"Reng... reng... reng.."

"Alo, có chuyện gì?" Tôi trả lời điện thoại và ngay lập tức cảm thấy bất an và lo lắng dâng trào. 'Có chuyện gì vậy? Cảm giác này thật... chống rỗng.'

"Cậu có rảnh không? Có điều quan trọng tôi cần thảo luận với cậu."_ Gojo hỏi với giọng nghiêm túc.

"Có rảnh, sao?" _ Thành thật mà nói, lần đầu tiên chứng kiến ​​thái độ nghiêm túc của cậu ấy đã khiến tôi ngày càng lo lắng khi suy nghĩ về những lý do có thể xảy ra đằng sau sự thay đổi của cậu ấy. Sự bất an của tôi lại càng tăng thêm.

"Geto cậu ấy...chết rồi..." _ Ngay khi tôi nghe Gojo nói những lời đó, mọi thứ xung quanh tôi dường như im ắng lạ thường. Giọng nói của anh ấy vang vọng bên tai tôi, và sự hoài nghi tràn ngập trong tôi. Tôi rất muốn khóc, nhưng nước mắt không chịu chảy ra. Cảm xúc của tôi như bị mắc kẹt, không thể thoát ra được.

.

.

.

Hôm nay nắng chói chang nhưng lòng tôi lại trĩu nặng một nỗi đau. Sao vậy nhỉ? Các cậu... sao không có ai thế này...Nỗi nhớ tràn ngập tâm trí, khiến tiếng cười và nước mắt đan xen.

"Một lần nữa, các cậu lại rời bỏ tôi nữa rồi."_ Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Tớ thừa nhận, tớ cảm thấy khá ngu ngốc khi đặt niềm tin ở cậu rồi. Có vẻ như kỳ vọng của tớ đã đặt sai chỗ và tớ cảm thấy thất vọng. Thật sự buồn cười khi mỗi người trong số các bạn lại chọn cách bỏ rơi tớ. Tớ cho rằng lẽ ra tớ phải biết trước nó sẽ thế này ngay từ đầu. Rõ ràng ngay từ đầu tớ chỉ là người ngoài cuộc trong vòng tình bạn của các cậu. "

Nhìn về phía trước, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tôi khi tôi vật lộn với một cơn lốc cảm xúc. Khoảng trống trước mắt tôi dường như rộng lớn và hoang vắng. Tại sao cảm xúc của mình bức bối thế này?... Nếu số phận cho tôi một cơ hội khác, tôi mong rằng con đường của chúng ta sẽ không bao giờ giao nhau nữa.

.

.

.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro