Tóm Tắt 1/3 cuộc đời của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường. Lúc đó gia đình tôi thuộc dạng đủ ăn đủ mặc chứ ko có giàu có gì . Bố tôi phải đi làm xa nhà, thường thì đi làm 1 tháng mới về nhà . Khi tôi còn nhỏ ( tầm 2-3 tuổi) tôi là một đứa trẻ rất là nghịch , hay quậy phá, có những lúc tôi muốn đi khám phá để thoả mãn tính tò mò của mình mà tôi đã trốn khỏi nhà. Đi chơi ở khắp nơi . Nhưng ko biết bằng cách nào mà mẹ vẫn có thể tìm đc tôi :")  sau đó tôi đã bị đánh rất đau và bị tống đi học mẫu giáo. Khi tôi đi học mẫu giáo thì mẹ tôi như trút được gánh nặng vậy , cũng phải thôi tôi quậy phá như vậy mà ^=^.... Đến khi tôi 4 tuổi tôi đã rất vui vì bố đã mua cho tôi một chiếc xe đạp 4 bánh để tôi tập đi . Tôi rất thích chiếc xe đó đó là lý do mà đến khi tôi lên lớp 1 tôi vẫn chạy nó . Quay trở lại năm tôi 4 tuổi . Vì đăng ký học muộn mà tôi đã học cùng các a chị 2007  mặc dù tôi sinh 2008 đến khi a chị lên lớp 5 tuổi thì tôi vẫn ở lại lớp 4 tuổi , một mình tôi . Lúc đó tôi rất tủi thân bởi vì tôi nghĩ rằngg tại sao các bạn đc lên lớp mà mình thì lại ko . Ko lâu sau tôi đc học cùng các bạn cùng khoá với mình . Và trong đó có người bạn tri kỉ của tôi ( hiện tại) . Ký ức năm 5 tuổi của tôi rất ít nhưng tôi nhớ rõ nhất là " vào một buổi chiều tôi có đc mẹ cho đi mua chè và khi đi trên đường về thì có một con ong ruồi đã cắm*đuýt gần trúng mắt của tôi . Mặc dù khi về đến nhà mẹ đã bôi thuốc cho tôi nhưng ngày hôm sau nó vẫn sưng rất là *To khiến mắt tôi gần như bị che lấp . Lúc tôi đến lớp tôi đã bị thằng bạn tri kỉ của mình cười nhạo " đó là lý do tôi nhớ kĩ đến vậy . Đến năm tôi 6 tuổi tôi đã vô tình thấy chương trình thể thao trên TV có đề cập đến môn Cầu Lông . Tôi cảm thấy hứng thú với môn thể thao này nên đã cố gắng năn nỉ mẹ mua cho 1 bộ cầu để chơi . Trong 1 lần vô tình tôi có nói chuyện với thằng bạn "thân" ( hiện tại) về môn đó thì tôi mới biết là bố nó cũng là người chơi cầu lông rất giỏi . Tôi khá tự tin về trình độ chơi cầu lông của mình nên đã sang nhà nó để thách đấu với nó . Bố của nó đã nhận thấy tài năng của tôi nên đã hỏi "  m có muốn tập cầu lông ko,? ông sẽ dạy m cách chơi cầu lông" ( nhà tôi quan hệ họ hàng với nhà nó nên tôi phải gọi nó là chú và bố nó là ông) tôi đã rất vui khi nghe câu hỏi đó nên đã nhận lời luôn. Mối quan hệ bạn bè của chúng tôi cứ tiếp diễn như vậy .  Năm tôi lớp 2 tôi đã đc viết bản kiểm điểm đầu tiên trong đời với nguyên nhân là chơi tú trong giờ học . Cuối năm lớp 2 thì tôi thi đc 10đ toán,10đ văn , 10 đ anh  tôi đã rất vui và mong muốn thời gian trôi thật nhanh đến khi hết giờ học để có thể mang điểm về khoe với mn trong gia đình. Nhưng khi tôi khoe với mn thì tôi đã thất vọng vô cùng . Bố tôi đã nói " chắc là cô giáo chấm nhầm thôi " , mẹ " m tài" :))? . Lúc đó còn chưa hiểu chuyện cho nên tôi đã bỏ qua rất nhanh . Năm lớp 4 tôi đã đc chọn đi thi cầu lông cấp huyện nhưng ko đúng với mục đích của tôi và người thầy ( bố của bạn thân tôi) chúng tôi đề ra mục tiêu là cố gắng tập thật tốt để thi đấu nội dung đôi nam nữ cùng nhau . Nhưng ko tôi và nó phải thi đấu đơn . Thật tiệt vời là tôi đã đc giải nhì cấp huyện cảm giác vừa vui vừa buồn vì mình đã ko giành được giải nhất nhưng đối với lần đầu thi đấu thì đó cũng tốt rồi . Bạn thân tôi thì ko đc như vậy , vì nó là nam nên thi đấu nội dung đơn rất khó để có giải . Năm lớp 4 của tôi trải qua khá là thú vị đó . Năm tôi lớp 5 tâm lý của tôi đã bắt đầu thay đổi . Từ một đứa nghịch ngợm , hay quậy phá ( nhưng tôi vẫn học rất giỏi nha) tôi đã trở nên hiểu chuyện hơn , tôi đã cảm thấy mình đã làm rất nhiều điều có lỗi với bố mẹ . Tôi trở nên trầm tính với người nhà của mình nhưng đối với bạn bè thì tôi lại chưng ra cái bộ mặt hề hước của mình . Tôi đa nhân cách? Sau khi thi chuyển cấp xong thì mẹ tôi đã rất quan tâm đến tôi . Cũng chẳng lạ gì vì lúc đó tôi bắt đầu bước chân vào cấp 2 quan tâm là phải haha. Đầu năm lớp 6 tôi đã rất hăng hái tham gia xây dựng bài nhưng tôi đã nhận đc điểm thấp nhất trong đời ( 3đ bài ktr 1 tiết toán) tôi đã rất buồn , đến nỗi chảy nước mắt nhưng khi nghe lời của cô chủ nhiệm tôi lại có thêm cái cảm giác sợ hãi " mang bài ktr về cho phụ huynh kí" :))  tôi có nhờ mẹ kí mà khi mẹ nhìn điểm của tôi thì đã thoi ngay quyết định kí cho tôi . Mẹ bắt tôi phải mang bài ktr cho bố kia ( chẳng khác nào bắt tôi phải chịu sự trừng phạt cả) . Cuối năm lớp 6 tôi đã cố gắng hết sức dành đc danh hiệu hsg nhưng điểm môn anh của tôi khá yếu . Hôm đó , sau khi mẹ tôi đi họp phụ huynh về trong người đã bực bội rồi mà còn nhìn thấy tôi xem tv nên đã tát cho tôi 1 cái và nói " m học hành kiểu j thế hả , m nhìn điểm môn anh của m đi , xem điểm của thằng H với thằng K đấy , chúng nó thì làm đc điểm cao còn m thì đc bao nhiêu mà vẫn ngồi xem TV, học sợ thừa à " nhận đc điều đó càng khiến tâm lý của tôi bất ổn . Hè năm lớp 6 , gần như tối hôm nào tôi cũng khóc vừa khóc vừa học Vocabulary . Lớp 7 thì trình độ học của tôi đã tiến triển hơn rất nhiều và tôi vẫn dành đc danh hiệu hsg . Đến năm lớp 8 thì do dịch covid mà chúng tôi phải học online nhưng điều đó ko thể cản đc trình độ học của tôi . Tôi đã có điểm cao nhất khối . Khá là bất ngờ luôn đó . Nhưng đến kì nghỉ hè thì ko hay như vậy tôi chia tay mối tình đầu với 1 người con gái . Đúng vậy , tôi thuộc cộng đồng LGBT 😇 , tôi bị bố mẹ chửi khi nghe đc những lời đồn đoán ở bên ngoài ( từ cô giáo chủ nhiệm) là tôi với bạn thân đang có những hành động ( như kiểu ngy ) . Nó ko giống 1 tình bạn bình thường điều naỳ còn chắc chắn hơn khi ai cũng nghĩ " ko có tình bạn nào giữa nam và nữ cả" :)? Tại sao mọi người lại có cái suy nghĩ như vậy nhỉ . Tại sao :)? Điều đó đã khiến tình bạn của tôi dừng lại khoảng 3 ngày . Sau đó chúng tôi đã giải quyết với nhau và quay chơi lại như lúc đầu nhưng chỉ là ko còn thân thiết như lúc trước. Bởi vì chúng tôi rất coi trọng tình bạn này . Chúng tôi coi nhau như người thân vậy . Nhưng miệng lưỡi xã hội thì ko thể nào sạch đc . Nhưng lời đồn thổi vẫn cứ dai dẳng ko thoii . Tôi đã bị chửi rất rất nhiều mẹ tôi còn nói " bây giờ t nói m ko nghe chứ j , m để ngta nói bố mẹ m ko dạy nổi m ư" :))? Tại sao phải nghe những lời nói bẩn thỉu đó . Chẳng lẽ con phải nói toẹt ra là con bede thì mẹ mới vừa lòng sao :)? Bởi vì hiểu chuyện từ nhỏ cho nên có những thứ tôi biết nhưng tôi vẫn coi như mình ko biết gì cả . Lạnh nhạt với người nhà , tỏ ra ngây ngô với mẹ , thể hiện sự hài hước với bạn bè, trưởng thành khi nghiêm túc. Tôi đa nhân cách thật rồi . Mẹ cứ nghĩ là mẹ đã hiểu đc con người tôi nhưng ko . Có những bí mật quan trọng mà tôi đã giấu rất lâu rồi ( đến bh là 11 năm) bởi vì tôi hiểu đc tầm quan trọng của chuyện đó nên tôi ko dám kể cho ai cả . Tôi biết là khi kể ra sẽ thay đổi cả cuộc đời của tôi . Tôi ko muốn như vậy 😊và tôi sẽ chôn vùi nó . Chỉ là tóm tắt mà thoii còn nhiều chuyện mà tôi phải trải qua lắm nhưng tôi khá kiệm lời chia sẻ nên xin lỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro